Vô Thanh Hí 1938
-
Chương 30
Sự vụ ở Quảng Châu đều giao cả cho Bạch Văn Thao, thành ra Đường Thập Nhất lại nhàn nhã đến phát chán. Từ khi xuất viện nếu không đi xem phim thì hắn dạo phố, rồi chơi mạt chược, quyền hắn đã mất nhưng tiền vẫn trong tay nên chẳng ai dám khinh nhờn Thập Nhất gia.
Cũng có những kẻ già chuyện thích châm chọc hắn đã thất thế, trở thành con rối trong tay Bạch Văn Thao, trong khi đó Bạch Văn Thao cũng bận rộn chẳng có thì giờ đi đâu với hắn nên lời đồn lan đi khắp hang cùng ngõ hẻm càng lúc càng quái dị, người ta nói hắn bị ruồng bỏ, rồi ai có tí tiền tí quyền đều có thể đùa bỡn với hắn đã đời.
Loại tin đồn ấy Đường Thập Nhất luôn rất để ý, không phải hắn nhớ để tìm người trả thù mà là để đến các tòa soạn khắp Quảng Châu, dạy bọn họ cái gì nên nói cái gì không được nói. Bởi vậy những cột báo đăng tin tình cảm lâm li truyền kỳ thường không có tên Bạch Văn Thao.
Phải, hắn chỉ bảo họ không được viết về Bạch Văn Thao mà không phải là không được viết về mình. Đường Thập Nhất đã quá quen với việc tên mình thành đề tài cho người ta bàn tán lúc trà dư tửu hậu rồi, nhưng Bạch Văn Thao thì khác, nếu cứ để người ta đào bới về anh ta thì sớm muộn cũng có ngày họ biết đến Tiểu Đào. Chưa nói đến sau sự cố trước kia tinh thần Tiểu Đào đã bị tổn thương đến mức nào, chỉ riêng gương mặt sứt sẹo do Đường Thập Nhất gây ra của cô đã đủ cho lũ người rảnh rỗi đó bịa ra khối chuyện hoang đường. Nếu lại có người tìm tới tận nhà đòi “Phỏng vấn phu nhân cục trưởng” thì đúng là quá làm khó cho cô.
Đường Thập Nhất bưng cốc lên uống viên thuốc, Quyền thúc lại đưa cho hắn một viên ô mai rồi mới giơ tờ giấy ra, “Thưa cậu, đây là địa chỉ cậu muốn tìm ạ.”
“Ừ.” Đường Thập Nhất liếc qua tờ giấy rồi hơi nhíu mày, chỉ là một khu nhà nhỏ à, sao Bạch Văn Thao lại chọn chỗ ở không phù hợp với thân phận anh ta như vậy, “Đồ tôi dặn chú chuẩn bị chưa?”
“Sủi cảo thủy tinh của khách sạn Ái Quần có rồi ạ, vẫn còn đang nóng đây!” Quyền thúc hỏi, “Thiếu gia muốn đi viếng mộ Tiểu Đào ạ?”
“Ha!” Đường Thập Nhất bật cười, “Cũng có thể nói vậy. Bảo Lưu Trung lái xe lại đây đi, tôi thay đồ rồi xuống ngay.”
“Dạ, thưa cậu.”
Cho đến giờ Đường Thập Nhất vẫn không nghĩ mình sẽ chủ động đến gặp Tiểu Đào, thứ nhất là vì áy náy, thứ hai là vì ghen tị. Nhưng giờ Bạch Văn Thao đã là cái đích cho thiên hạ chú ý, hắn không thể không tìm đến cô, để tỉ mỉ giải thích cho cô về tình thế hiện tại, dù Tiểu Đào không thể giúp được Bạch Văn Thao điều gì nhưng ít nhất… cô sẽ không khiến mọi chuyện tệ hơn.
Với bản tính của Bạch Văn Thao, anh ta sẽ không nương tay với cả bọn Nhật lẫn bè lũ chó săn Uông Tinh Vệ (*), nhưng trước những người chỉ nói xấu mình chưa chắc anh ta đã nỡ nặng tay bịt miệng bọn họ. Đến lúc đó anh ta sẽ lại tự trách mình không chăm sóc tốt cho Tiểu Đào, rồi không chừng sẽ dao động quyết tâm gánh vác trách nhiệm với Quảng Châu.
Đường Thập Nhất tự nói với mình rằng hắn phải đóng vai xấu xa này vì không thể để tâm huyết bao năm đổ bể, Bạch Văn Thao muốn trách thì trách hắn vậy, đằng nào hắn đã quen làm kẻ độc ác vô tình rồi, thêm một lần này có đáng chi.
Xe ngừng bánh, Đường Thập Nhất chậm rãi bước xuống, đến trước cửa căn hộ nhỏ, gõ cửa.
Hôm nay là lễ thành hôn của sở trưởng Sở tài chính, đương nhiên là rất xa hoa, ông ta bao cả khách sạn Ái Quần để tổ chức. Gần đây Bạch Văn Thao rất nổi tiếng, hắn đã trở thành người không thể thiếu trong mọi cuộc xã giao, bề ngoài hắn lại phong độ đường hoàng nên có không ít các vị phu nhân tỏ ý muốn giới thiệu nào con gái, em dì, em họ, cháu gái cho hắn, họ hoàn toàn chẳng ngại lời đồn trăng gió giữa hắn và Đường Thập Nhất, ai ai đến cũng ra vẻ rất nhiệt tình thành tâm.
Bạch Văn Thao đối đáp không xuể, đành phải nhăn nhó xin các phu nhân tha cho, xin nhận lòng tốt của các vị còn vạn sự tùy duyên… Lúc sau may có phó thị trưởng Uông Xã Minh xuất hiện giải vây cho hắn, kéo hắn ra bàn của bọn đàn ông hắn mới tạm thời thoát được đại hội “mai mối” nọ.
“Văn Thao này, anh chớ trách các bà ấy lắm lời nhé, người ta có ý tốt cả đấy.” Hút xong mấy lượt xì-gà, các vị đại gia bắt đầu tán chuyện, “Hôm nay Đường Thập Nhất không đến, bọn ta cứ thoải mái trò chuyện nhé.”
“Dù cậu ấy có tới tôi cũng vẫn thoải mái như thường.” Bạch Văn Thao cười uống rượu.
“Ấy thế là hay nhất, bọn tôi không vòng vo như bọn đàn bà đâu đấy, hỏi cậu một câu thôi, giờ cậu có muốn lấy vợ không nào. Nếu mà muốn thì cô em vợ tôi dứt điểm là về tay cậu nhé.” Tuy mặt Uông Xã Minh đỏ gay nhưng Bạch Văn Thao biết rõ ông ta không hề say, lời nói vừa xong cũng không phải là thử lòng mà thực sự ông ta muốn mượn sức hắn.
“Ở một mình tự do chẳng sướng hơn sao, việc gì phải kiếm người trói buộc mình a?” Bạch Văn Thao thản nhiên cười cợt, “Không lẽ các ngài ở đây đều rất vừa lòng với vị ở nhà à?”
“Ai chà, Văn Thao ơi, giờ cậu còn trẻ, còn ham chơi thôi. Lấy vợ rồi sẽ đứng đắn hẳn con người, tác phong làm việc cũng sẽ vững vàng hơn nhiều.” Xem ra Uông Xã Minh đã có chuẩn bị từ trước, “Chứ không lẽ cậu định cứ thế này với Đường Thập Nhất mãi à?”
“Cứ thế này cũng có gì không tốt đâu.” Bạch Văn Thao biết tỏng bụng dạ Uông Xã Minh, “Cậu ấy không còn quyền hành gì thật nhưng Vạn Hối thiếu gì của nả, làm sao tôi bỏ cậu ấy được.”
“Tôi thì nghĩ Bạch huynh không chỉ tiếc mỗi của nả thôi đâu.” Bọn đồng nghiệp trung niên bắt đầu cười cợt, “Bình thường Đường Thập Nhất cứ ra vẻ lão gia chứ trên giường có còn thế không hả? Ôi đừng bảo Bạch huynh để nó làm lão gia thật đấy nhé?”
Lời còn chưa nói hết đã có những tràng cười hô hố vang lên, rồi cả đám cùng cười ngặt nghẽo, Bạch Văn Thao cũng cười, chỉ có điều nụ cười của hắn lạnh đến đáng sợ, dần dần không một ai còn dám cười nữa.
“Lão Lý, ăn nói có chừng mực chứ! Mau xin lỗi Văn Thao đi!” Uông Xã Minh trách, lão Lý nọ lập tức xin lỗi Bạch Văn Thao.
“Không sao, sở trưởng Lý nói không sai, đúng là tôi luyến tiếc Đường Thập Nhất thật, thứ gì của cậu ta tôi cũng tiếc.” Bạch Văn Thao lúc lắc cái đồng hồ trên tay, trông như thản nhiên vô ý nhưng hắn nói rành rọt từng tiếng một, “Người Trung Quốc chúng ta có câu chó cùng rứt giậu mà, nói thật chứ nếu tôi là con chó ấy, lúc bị dồn vào chân tường không trốn đi đâu được tôi thà quay lại cắn chết kẻ đã dồn tôi, cho hắn chết cùng tôi thì mới không uổng công hắn chiếu cố tôi đến thế chứ, các vị thấy có phải không?”
Dường như tất cả mọi người đều thấy lạnh gáy, dáng vẻ vừa rồi của Bạch Văn Thao đúng là rập khuôn cả mười phần khí thế nham hiểm của Đường Thập Nhất, chưa cần biết liệu hắn có dám ra tay độc ác thật không nhưng chừng đó là quá đủ để một lũ người đã quen nơm nớp sợ hãi Đường Thập Nhất phải rùng mình.
Cũng may Bạch Văn Thao không thèm nói tiếp, hắn chỉ cười cười rồi cầm ly rượu đứng dậy rời bàn, ra sảnh mời các tiểu thư nhảy.
“Hừ! Mới làm quan được mấy ngày đã vênh váo!”
“Tanaka Takao vừa mắt nó thì mình đành chịu thôi.”
“Thằng không biết điều, thị trưởng Uông mời chào mà dám từ chối.”
“Ấy thế nhưng tôi cũng phục nó thật, trước đông người thế này mà dám thừa nhận mình tằng tịu với Đường Thập Nhất, đổi lại ông ông có dám nhận ông đang bao thằng nhỏ ở Thủy Vân xã không?”
“Ơ ơ này, tôi không làm cái trò đấy đâu nhé! Xã giao thôi, có dịp thì chơi thôi a!”
Cuối cùng chính Bạch Văn Thao tự tách mình khỏi bữa tiệc vui hôm nay, chưa đến một giờ hắn đã cáo mệt ra về. Hắn tự lái xe về, cảm thấy lòng thực phiền muộn.
Cả thế giới nghĩ rằng hắn và Đường Thập Nhất dan díu với nhau, trong khi bọn họ hoàn toàn trong sạch; còn Đường Thập Nhất tưởng hắn và Tiểu Đào ân ái vợ chồng, thế nhưng từ lần đầu tiên cầm tay cậu ấy, nơi sâu thẳm nhất trong hắn đã thuộc về cậu ấy mất rồi.
Đường Thập Nhất khổ cực đến mức nào vẫn còn có hắn thấu hiểu, nhưng nỗi khổ của hắn… ai sẽ hiểu cho hắn đây?
Về đến nhà, Bạch Văn Thao dừng xe, lê bước đến cửa.
Đút chìa vào ổ, mở cửa ra, vừa bật đèn lên hắn đã giật mình sửng sốt, một người đang ngồi trong phòng khách, mặt mày xanh mét, thái độ căng thẳng.
“Thập Nhất à?!” Bạch Văn Thao suýt nữa đã rút súng ra, đến khi thấy rõ là ai hắn mới thở phào rồi đóng cửa lại, đi vào nhà, “Sao cậu lại ở đây?”
“Vì sao tôi ở đây không quan trọng, quan trọng là vì sao Tiểu Đào không ở đây.” Đường Thập Nhất ngẩng lên rồi ném toẹt một xấp giấy tờ về phía Bạch Văn Thao, “Tôi đã đi tra hộ tịch rồi, anh không hề lấy Tiểu Đào! Thế nó đâu rồi! Anh bảo anh sắp xếp ổn thỏa cho nó rồi cơ mà, anh sắp xếp thế nào! Bạch Văn Thao, hôm nay anh không nói rõ ra thì đừng hòng ngồi yên trên cái ghế đó nữa!”
Bạch Văn Thao siết nắm tay, “Hôm nay cậu đến tìm Tiểu Đào làm gì?”
“Không liên quan gì đến anh, trả lời câu hỏi của tôi đi!”
“Cậu không sợ cô ấy tổn thương nữa à?” Bạch Văn Thao sấn đến nắm chặt hai vai hắn, “Lúc trước cậu hại cô ấy như thế giờ còn tìm cô ấy làm gì? Cậu tìm cô ấy làm gì!”
“Anh tưởng tôi cố tình đến làm hại nó hả?!” Đường Thập Nhất gạt tay hắn ra, đứng phắt dậy, “Tôi đến xin nó tha tội đấy!”
“Tôi về đây một năm rồi! Một năm rồi! Giờ cậu mới đến xin cô ấy tha tội làm gì! Làm gì hả?!” Bạch Văn Thao cũng đứng lên, hắn đã tích một bụng uất ức vì rượu, giờ đương nhiên không thể giữ được bình tĩnh như thường nữa, “Cậu căn bản không hề nghĩ mình đã sai! Cần gì phải giả vờ giả vịt như thế!”
“Tôi xin lỗi Tiểu Đào thì liên quan gì đến anh!” Đường Thập Nhất cao giọng phản bác, “Đừng có đánh trống lảng nữa! Tiểu Đào đâu! Đưa nó ra đây!”
“Chẳng lẽ tôi lại hại cô ấy à!” Bạch Văn Thao cũng lớn tiếng đáp trả, “Cậu mới là người không nên gặp cô ấy! Cậu gặp cô ấy để nói cái gì được! Bất kể cậu làm gì Tiểu Đào cũng không bao giờ tha thứ cho cậu!”
“… tôi biết, tôi không đòi nó tha thứ cho tôi. Nói chuyện với nó xong tự tôi sẽ đi.” Đường Thập Nhất cắn răng, “Nó không ở Quảng Châu phải không, anh để nó ở chỗ khác, tránh xa chốn thị phi này phải không?”
“Không cần cậu lo!” Bạch Văn Thao tức tối quay mặt đi.
“… vậy thì được, tôi không phải lo nữa. Xin lỗi đã làm phiền anh, tôi về.” Đường Thập Nhất nói rồi sừng sừng đi ra cửa, lại bị Bạch Văn Thao chạy theo nắm cổ tay kéo lại, “Còn gì nữa!”
“Nếu hôm nay gặp được Tiểu Đào, cậu định nói gì với cô ấy?” Bạch Văn Thao hỏi thật nhẹ nhàng.
“Xin lỗi nó, trước kia tôi hy sinh nó để đoạt quyền, làm hỏng gương mặt nó, hại nó suýt nữa mất mối duyên với anh, có thế thôi.” Đương nhiên Đường Thập Nhất sẽ không nói ra những lời mình thực sự định nói…
Nếu gặp Tiểu Đào, hắn sẽ chân thành nhận tội, sẽ để mặc con bé đánh chửi, tuyệt đối không đánh trả rồi nói rằng: “Hôm nay ta tới xin lỗi em, ta không hy vọng em tha thứ nhưng lời này ta nói em phải nghe. Em nhất định phải làm theo lời ta, phải thế em mới không thành gánh nặng cho Bạch Văn Thao.”
Hắn thậm chí đã nghĩ tới cảnh Tiểu Đào cười lạnh hỏi ngược lại “Vì sao tôi phải tin lời anh?”.
Tại sao phải tin ta ư?
Bởi vì ta cũng thương anh ấy…
Đường Thập Nhất gục mặt xuống, hắn cố giằng tay ra, “Tôi phải đi về.”
“Nếu hôm nay gặp được cô ấy, cậu sẽ bảo cô ấy phải làm sao để trở thành vợ hiền của tôi, sẽ bảo cô ấy ra đi để không thành gánh nặng cho tôi chứ gì?” Bạch Văn Thao vẫn giữ chặt tay hắn không chịu buông.
Đường Thập Nhất bị những lời cuối cùng của anh ta làm điên tiết, hắn giơ tay giáng cho anh ta một cái bạt tai rồi lớn tiếng cãi, “Sao tôi lại làm thế?! Sao tôi lại làm thế được!”
“Tại sao lại không!” Bạch Văn Thao liền thuận thế nắm cả tay kia của hắn, kéo hắn sát vào mình rồi nghiến răng nghiến lợi vặn lại, “Đường Thập Nhất phải là như thế, Đường Thập Nhất phải không từ thủ đoạn để đoạt lấy những gì mình muốn!”
“Bạch Văn Thao! Anh đủ rồi đấy!” Đường Thập Nhất tức đến đau quặn dạ dày, “Đừng tưởng tôi không dám làm gì anh!”
“Tại sao không bao giờ cậu đối với tôi như thế!” rốt cuộc sợi dây căng thẳng trong tâm tưởng Bạch Văn Thao đã đứt phựt, hắn ôm ghì lấy Đường Thập Nhất, siết chặt hai vai hắn không cho hắn cựa quậy nữa, “Tại sao cậu không thể bất chấp thủ đoạn để đoạt lấy tôi? Tại sao cậu phải nói với tôi chính cậu đã hại Tiểu Đào, tại sao cậu lại trả tôi cho cô ấy? Tại sao không bao giờ bất chấp thủ đoạn vì tôi? Đường Thập Nhất, hay là vì tôi không tốt, tôi không đáng cho cậu khổ tâm?!!”
“Anh… anh đang nói gì vậy!” Đường Thập Nhất tái mặt, nửa vì dạ dày đau, nữa vì lời thú nhận quá đột ngột của Bạch Văn Thao.
“Tôi hỏi cậu tại sao cậu không muốn tôi!” Bạch Văn Thao vùi mặt vào cần cổ hắn, hít một hơi thật sâu, phải rồi, đúng là mùi hương Eau de Cologne mà hắn si mê này, “Cậu chấp nhận cái danh hão ấy rồi lại không muốn tôi, cậu có biết tôi đau khổ lắm không, tôi đau khổ lắm!”
“Tôi không thể muốn anh được!”
Đường Thập Nhất đột nhiên giãy giụa, muốn vùng thoát khỏi vòng tay Bạch Văn Thao, hành động của hắn càng làm Bạch Văn Thao điên lên, hắn chồm lên ôm ghì lấy đầu Đường Thập Nhất và gầm lên “Vậy thì tôi muốn cậu!” rồi ghì hắn xuống mà hôn.
Đường Thập Nhất vốn đã có lòng riêng, từ đầu đến cuối hắn chỉ bám lấy một câu “Không thể lại có lỗi với Tiểu Đào.” để yếu ớt chống cự, trong khi đó dạ dày hắn càng lúc càng đau nên hành động của hắn lại cứ như đang ỡm ờ giả bộ, hắn cố túm lấy áo Bạch Văn Thao để rồi lại bị đẩy lùi dần ra sau, cho đến khi lưng hắn đụng vào cạnh bàn thì Bạch Văn Thao liền đẩy hắn nằm ngửa trên bàn luôn.
Có điều Đường Thập Nhất thực sự chịu không nổi, hắn oằn mình quay mặt sang một bên để nôn khan rồi trượt ngồi xuống sàn, hai tay ôm bụng. Lúc này Bạch Văn Thao mới bừng tỉnh, rồi vội vàng ân cần vỗ vai hắn, hỏi: “Sao thế? Đau dạ dày phải không? Tôi đưa cậu vào viện nhé!”
“Không cần!” Đường Thập Nhất kéo hắn lại, “Nước, cho tôi nước ấm…”
“Ừ, ừ!”
Bạch Văn Thao ba chân bốn cẳng chạy đi rót nước mang lại, Đường Thập Nhất móc thuốc trong túi ra rồi cầm cốc nước uống, lát sau mặt hắn mới hơi giãn ra. Bạch Văn Thao ngồi bên cạnh vuốt lưng cho hắn rồi hỏi, “Có đỡ hơn không? Đau vết mổ phải không? Hay cứ để tôi đưa cậu vào viện nhé?”
Đường Thập Nhất lắc đầu, chỉ chỉ sô pha, Bạch Văn Thao liền hiểu ý đỡ hắn ngồi xuống, “Cẩn thận, có cần kê nệm tựa không? Tôi lấy gối cho cậu nhé?”
“Thôi khỏi.”
Đường Thập Nhất ngồi trên sô pha, Bạch Văn Thao ngồi xổm dưới chân hắn, hai người một cúi một ngẩng, yên lặng nhìn nhau, nhất thời chẳng ai biết phải nói gì.
Bạch Văn Thao đưa tay lên, nhẹ nhàng mà kiên định nắm hai tay Đường Thập Nhất trong tay mình rồi cúi đầu hôn bàn tay hắn, lại ngẩng đầu lên nhìn Đường Thập Nhất, thấy hắn không tỏ ý mất hứng thì lại cúi xuống hôn lần nữa.
Đường Thập Nhất vừa muốn khóc vừa muốn cười, cuối cùng hắn thở dài, lắc đầu.
“Hôm đó cậu nói thật với tôi xong tôi bỏ đi không phải vì tôi còn yêu Tiểu Đào nên vứt bỏ cậu, tôi đi tìm cô ấy, chăm sóc cho cô ấy một phần vì trách nhiệm, một phần là đạo nghĩa.” Bạch Văn Thao nắm chặt tay Đường Thập Nhất, hắn nói như cam chịu, “Cậu đã hại cô ấy, cậu là kẻ thù của cô ấy, nhưng tôi yêu cậu, vì thế tôi phải đi tìm cô ấy. Tôi không thể để cái gánh nặng lương tâm ấy vĩnh viễn nằm giữa hai ta, bất kể cô ấy có đồng ý tha thứ cho cậu không, bất kể cô ấy có vì thế mà hận lây cả tôi không… tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi phải gặp cô ấy.”
“… sau đó thì sao?” Đường Thập Nhất lặng lẽ hỏi.
“Tôi tìm được Tiểu Đào nhưng cô ấy không nhận ra tôi nữa.” Bạch Văn Thao hít mũi, cố chớp mắt thật nhanh, “Cô ấy không nhớ chuyện gì trước đây cả, tôi nói tôi là anh họ cô ấy, chúng tôi lạc nhau từ nhỏ giờ mới tìm lại được, rồi tôi đưa cô ấy đến Ma Cao.”
“Thế là nó đang ở Ma Cao à?” Đường Thập Nhất cười nhạo, “Vậy là cũng chẳng giải quyết được việc gì.”
“Tôi đã kể lại chuyện của chúng ta cho cô ấy như một câu chuyện thôi, cô ấy bảo nếu chuyện đó xảy ra với cô ấy cô ấy sẽ không tha thứ cho hai kẻ đã phản bội mình, nhưng cũng sẽ không hận, bởi vì hận chỉ làm khổ bản thân mình thôi.” Bạch Văn Thao giữ mặt Đường Thập Nhất, bắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình, “Làm xong việc cần làm thì tôi trở lại đây.”
“Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết, đã một năm rồi, sao anh không chịu nói với tôi?” Đường Thập Nhất gạt tay hắn ra.
“Tôi đang đợi cậu a!” Bạch Văn Thao nhỏm dậy, cùng ngồi lên sô pha với Đường Thập Nhất, “Tôi đợi cậu dám tự đối mặt, đợi cậu cũng vượt qua được như tôi, đợi cậu có thể một lần nữa ở bên tôi mà không hề vướng bận gì nữa!”
Đường Thập Nhất vẫn ngồi bất động nhìn Bạch Văn Thao, ánh mắt trong trẻo của hắn dần vấn vương tình ý, “Vậy tại sao giờ anh lại nói với tôi?”
Bạch Văn Thao nhún vai, bĩu môi ra chiều ấm ức, “Gan lì không lại với Thập Nhất gia, không nỡ nhìn Thập Nhất gia hành hạ bản thân nữa, tôi không có khả năng nhẫn nhịn giỏi như Thập Nhất gia, tôi chỉ sợ nếu tôi còn không nói có khi đợi đến lúc hai ta bị cột lên giàn hỏa thiêu cậu mới chịu nhận là cậu thích tôi.”
“Ai thích anh!” Đường Thập Nhất không nhịn được bật cười, hắn cười mà dòng lệ nín nhịn đã lâu ứa dài trên má, hai tay vẫn bị Bạch Văn Thao nắm chặt làm hắn không chùi nước mắt được, hắn chỉ biết cúi gằm xuống, không cho Bạch Văn Thao chê cười.
“Thôi, dù sao tôi cũng không đấu lại cậu, Thập Nhất gia ạ, cậu đã vừa lòng chưa nào?” Bạch Văn Thao buông tay hắn ra rồi nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, “Tôi khổ tâm lắm, mình đừng dày vò nhau nữa có được không?”
Không phải “được chứ” mà là “có được hay không”. Dường như ngay từ phút đầu tiên biết nhau họ đã luôn hỏi nhau như thế, họ giống nhau, cùng nơm nớp lo sợ mình nói lỡ một điều gì để rồi khiến đối phương phật lòng mà từ chối.
Thế nhưng người đã khiến cho họ hỏi một tiếng “Có được hay không?” ấy, có lẽ nào lại nỡ chối từ hay sao?
Đường Thập Nhất hít sâu một hơi rồi quàng tay lên vai Bạch Văn Thao, đáp: “Ừ.”
=====
(*) Uông Tinh Vệ: tên này xuất hiện một lần từ mấy chương trước rồi nhưng Du lờ đi ko chú thích, nay lại xuất hiện nữa nên đành phải chú @[email protected], vì nếu ko chú thì chị em nào ko biết sẽ bị lẫn tùm lum các vị họ Uông trong đây, dù chỉ là chi tiết phụ thôi nhưng có nhiêu ta xài nhiêu hén. Uông Tinh Vệ là nhân vật lịch sử có thật, ông là một chính trị gia thời Trung Hoa Dân Quốc. Ông là người đứng đầu chính phủ cộng tác với người Nhật tại Nam Kinh, vì tham gia chính phủ thân Nhật nên ông thường bị gọi và Hán gian. Tên ông tại Trung Quốc trở thành một thuật ngữ để ám chỉ kẻ phản bội (chi tiết hơn có thể tìm tại wikipedia).
Hai vị họ Uông còn lại trong truyện là Uông Tông Vỹ – thị trưởng Quảng Châu, và Uông Xã Minh – phó thị trưởng.
Thế nhóe:”> ~ cuối cùng thì cũng về với nhau nhóe:”> ~
Ta nói mà 11 gia là phải Bạch cảnh quan mà, xương quá xương quá Bạch cảnh quan cái chương này cụa người ta *hun hun nè*
À và Du vừa đi check lại bản word… không nhớ raw như nào nhưng ít ra trong riêng bản edit này hai gia thiệt tình đã luôn hỏi nhau “có được không” chứ không phải “được chứ” ;__; ~ hiu hiu~ sao tình quá tình đi mấy gia ôi ;__; ~ toàn những khúc mùi mẫn thôi à, có nàng nào bị rù quyến như Du đi mò mẫm kiếm lại lời các gia hay hông~~~
Cũng có những kẻ già chuyện thích châm chọc hắn đã thất thế, trở thành con rối trong tay Bạch Văn Thao, trong khi đó Bạch Văn Thao cũng bận rộn chẳng có thì giờ đi đâu với hắn nên lời đồn lan đi khắp hang cùng ngõ hẻm càng lúc càng quái dị, người ta nói hắn bị ruồng bỏ, rồi ai có tí tiền tí quyền đều có thể đùa bỡn với hắn đã đời.
Loại tin đồn ấy Đường Thập Nhất luôn rất để ý, không phải hắn nhớ để tìm người trả thù mà là để đến các tòa soạn khắp Quảng Châu, dạy bọn họ cái gì nên nói cái gì không được nói. Bởi vậy những cột báo đăng tin tình cảm lâm li truyền kỳ thường không có tên Bạch Văn Thao.
Phải, hắn chỉ bảo họ không được viết về Bạch Văn Thao mà không phải là không được viết về mình. Đường Thập Nhất đã quá quen với việc tên mình thành đề tài cho người ta bàn tán lúc trà dư tửu hậu rồi, nhưng Bạch Văn Thao thì khác, nếu cứ để người ta đào bới về anh ta thì sớm muộn cũng có ngày họ biết đến Tiểu Đào. Chưa nói đến sau sự cố trước kia tinh thần Tiểu Đào đã bị tổn thương đến mức nào, chỉ riêng gương mặt sứt sẹo do Đường Thập Nhất gây ra của cô đã đủ cho lũ người rảnh rỗi đó bịa ra khối chuyện hoang đường. Nếu lại có người tìm tới tận nhà đòi “Phỏng vấn phu nhân cục trưởng” thì đúng là quá làm khó cho cô.
Đường Thập Nhất bưng cốc lên uống viên thuốc, Quyền thúc lại đưa cho hắn một viên ô mai rồi mới giơ tờ giấy ra, “Thưa cậu, đây là địa chỉ cậu muốn tìm ạ.”
“Ừ.” Đường Thập Nhất liếc qua tờ giấy rồi hơi nhíu mày, chỉ là một khu nhà nhỏ à, sao Bạch Văn Thao lại chọn chỗ ở không phù hợp với thân phận anh ta như vậy, “Đồ tôi dặn chú chuẩn bị chưa?”
“Sủi cảo thủy tinh của khách sạn Ái Quần có rồi ạ, vẫn còn đang nóng đây!” Quyền thúc hỏi, “Thiếu gia muốn đi viếng mộ Tiểu Đào ạ?”
“Ha!” Đường Thập Nhất bật cười, “Cũng có thể nói vậy. Bảo Lưu Trung lái xe lại đây đi, tôi thay đồ rồi xuống ngay.”
“Dạ, thưa cậu.”
Cho đến giờ Đường Thập Nhất vẫn không nghĩ mình sẽ chủ động đến gặp Tiểu Đào, thứ nhất là vì áy náy, thứ hai là vì ghen tị. Nhưng giờ Bạch Văn Thao đã là cái đích cho thiên hạ chú ý, hắn không thể không tìm đến cô, để tỉ mỉ giải thích cho cô về tình thế hiện tại, dù Tiểu Đào không thể giúp được Bạch Văn Thao điều gì nhưng ít nhất… cô sẽ không khiến mọi chuyện tệ hơn.
Với bản tính của Bạch Văn Thao, anh ta sẽ không nương tay với cả bọn Nhật lẫn bè lũ chó săn Uông Tinh Vệ (*), nhưng trước những người chỉ nói xấu mình chưa chắc anh ta đã nỡ nặng tay bịt miệng bọn họ. Đến lúc đó anh ta sẽ lại tự trách mình không chăm sóc tốt cho Tiểu Đào, rồi không chừng sẽ dao động quyết tâm gánh vác trách nhiệm với Quảng Châu.
Đường Thập Nhất tự nói với mình rằng hắn phải đóng vai xấu xa này vì không thể để tâm huyết bao năm đổ bể, Bạch Văn Thao muốn trách thì trách hắn vậy, đằng nào hắn đã quen làm kẻ độc ác vô tình rồi, thêm một lần này có đáng chi.
Xe ngừng bánh, Đường Thập Nhất chậm rãi bước xuống, đến trước cửa căn hộ nhỏ, gõ cửa.
Hôm nay là lễ thành hôn của sở trưởng Sở tài chính, đương nhiên là rất xa hoa, ông ta bao cả khách sạn Ái Quần để tổ chức. Gần đây Bạch Văn Thao rất nổi tiếng, hắn đã trở thành người không thể thiếu trong mọi cuộc xã giao, bề ngoài hắn lại phong độ đường hoàng nên có không ít các vị phu nhân tỏ ý muốn giới thiệu nào con gái, em dì, em họ, cháu gái cho hắn, họ hoàn toàn chẳng ngại lời đồn trăng gió giữa hắn và Đường Thập Nhất, ai ai đến cũng ra vẻ rất nhiệt tình thành tâm.
Bạch Văn Thao đối đáp không xuể, đành phải nhăn nhó xin các phu nhân tha cho, xin nhận lòng tốt của các vị còn vạn sự tùy duyên… Lúc sau may có phó thị trưởng Uông Xã Minh xuất hiện giải vây cho hắn, kéo hắn ra bàn của bọn đàn ông hắn mới tạm thời thoát được đại hội “mai mối” nọ.
“Văn Thao này, anh chớ trách các bà ấy lắm lời nhé, người ta có ý tốt cả đấy.” Hút xong mấy lượt xì-gà, các vị đại gia bắt đầu tán chuyện, “Hôm nay Đường Thập Nhất không đến, bọn ta cứ thoải mái trò chuyện nhé.”
“Dù cậu ấy có tới tôi cũng vẫn thoải mái như thường.” Bạch Văn Thao cười uống rượu.
“Ấy thế là hay nhất, bọn tôi không vòng vo như bọn đàn bà đâu đấy, hỏi cậu một câu thôi, giờ cậu có muốn lấy vợ không nào. Nếu mà muốn thì cô em vợ tôi dứt điểm là về tay cậu nhé.” Tuy mặt Uông Xã Minh đỏ gay nhưng Bạch Văn Thao biết rõ ông ta không hề say, lời nói vừa xong cũng không phải là thử lòng mà thực sự ông ta muốn mượn sức hắn.
“Ở một mình tự do chẳng sướng hơn sao, việc gì phải kiếm người trói buộc mình a?” Bạch Văn Thao thản nhiên cười cợt, “Không lẽ các ngài ở đây đều rất vừa lòng với vị ở nhà à?”
“Ai chà, Văn Thao ơi, giờ cậu còn trẻ, còn ham chơi thôi. Lấy vợ rồi sẽ đứng đắn hẳn con người, tác phong làm việc cũng sẽ vững vàng hơn nhiều.” Xem ra Uông Xã Minh đã có chuẩn bị từ trước, “Chứ không lẽ cậu định cứ thế này với Đường Thập Nhất mãi à?”
“Cứ thế này cũng có gì không tốt đâu.” Bạch Văn Thao biết tỏng bụng dạ Uông Xã Minh, “Cậu ấy không còn quyền hành gì thật nhưng Vạn Hối thiếu gì của nả, làm sao tôi bỏ cậu ấy được.”
“Tôi thì nghĩ Bạch huynh không chỉ tiếc mỗi của nả thôi đâu.” Bọn đồng nghiệp trung niên bắt đầu cười cợt, “Bình thường Đường Thập Nhất cứ ra vẻ lão gia chứ trên giường có còn thế không hả? Ôi đừng bảo Bạch huynh để nó làm lão gia thật đấy nhé?”
Lời còn chưa nói hết đã có những tràng cười hô hố vang lên, rồi cả đám cùng cười ngặt nghẽo, Bạch Văn Thao cũng cười, chỉ có điều nụ cười của hắn lạnh đến đáng sợ, dần dần không một ai còn dám cười nữa.
“Lão Lý, ăn nói có chừng mực chứ! Mau xin lỗi Văn Thao đi!” Uông Xã Minh trách, lão Lý nọ lập tức xin lỗi Bạch Văn Thao.
“Không sao, sở trưởng Lý nói không sai, đúng là tôi luyến tiếc Đường Thập Nhất thật, thứ gì của cậu ta tôi cũng tiếc.” Bạch Văn Thao lúc lắc cái đồng hồ trên tay, trông như thản nhiên vô ý nhưng hắn nói rành rọt từng tiếng một, “Người Trung Quốc chúng ta có câu chó cùng rứt giậu mà, nói thật chứ nếu tôi là con chó ấy, lúc bị dồn vào chân tường không trốn đi đâu được tôi thà quay lại cắn chết kẻ đã dồn tôi, cho hắn chết cùng tôi thì mới không uổng công hắn chiếu cố tôi đến thế chứ, các vị thấy có phải không?”
Dường như tất cả mọi người đều thấy lạnh gáy, dáng vẻ vừa rồi của Bạch Văn Thao đúng là rập khuôn cả mười phần khí thế nham hiểm của Đường Thập Nhất, chưa cần biết liệu hắn có dám ra tay độc ác thật không nhưng chừng đó là quá đủ để một lũ người đã quen nơm nớp sợ hãi Đường Thập Nhất phải rùng mình.
Cũng may Bạch Văn Thao không thèm nói tiếp, hắn chỉ cười cười rồi cầm ly rượu đứng dậy rời bàn, ra sảnh mời các tiểu thư nhảy.
“Hừ! Mới làm quan được mấy ngày đã vênh váo!”
“Tanaka Takao vừa mắt nó thì mình đành chịu thôi.”
“Thằng không biết điều, thị trưởng Uông mời chào mà dám từ chối.”
“Ấy thế nhưng tôi cũng phục nó thật, trước đông người thế này mà dám thừa nhận mình tằng tịu với Đường Thập Nhất, đổi lại ông ông có dám nhận ông đang bao thằng nhỏ ở Thủy Vân xã không?”
“Ơ ơ này, tôi không làm cái trò đấy đâu nhé! Xã giao thôi, có dịp thì chơi thôi a!”
Cuối cùng chính Bạch Văn Thao tự tách mình khỏi bữa tiệc vui hôm nay, chưa đến một giờ hắn đã cáo mệt ra về. Hắn tự lái xe về, cảm thấy lòng thực phiền muộn.
Cả thế giới nghĩ rằng hắn và Đường Thập Nhất dan díu với nhau, trong khi bọn họ hoàn toàn trong sạch; còn Đường Thập Nhất tưởng hắn và Tiểu Đào ân ái vợ chồng, thế nhưng từ lần đầu tiên cầm tay cậu ấy, nơi sâu thẳm nhất trong hắn đã thuộc về cậu ấy mất rồi.
Đường Thập Nhất khổ cực đến mức nào vẫn còn có hắn thấu hiểu, nhưng nỗi khổ của hắn… ai sẽ hiểu cho hắn đây?
Về đến nhà, Bạch Văn Thao dừng xe, lê bước đến cửa.
Đút chìa vào ổ, mở cửa ra, vừa bật đèn lên hắn đã giật mình sửng sốt, một người đang ngồi trong phòng khách, mặt mày xanh mét, thái độ căng thẳng.
“Thập Nhất à?!” Bạch Văn Thao suýt nữa đã rút súng ra, đến khi thấy rõ là ai hắn mới thở phào rồi đóng cửa lại, đi vào nhà, “Sao cậu lại ở đây?”
“Vì sao tôi ở đây không quan trọng, quan trọng là vì sao Tiểu Đào không ở đây.” Đường Thập Nhất ngẩng lên rồi ném toẹt một xấp giấy tờ về phía Bạch Văn Thao, “Tôi đã đi tra hộ tịch rồi, anh không hề lấy Tiểu Đào! Thế nó đâu rồi! Anh bảo anh sắp xếp ổn thỏa cho nó rồi cơ mà, anh sắp xếp thế nào! Bạch Văn Thao, hôm nay anh không nói rõ ra thì đừng hòng ngồi yên trên cái ghế đó nữa!”
Bạch Văn Thao siết nắm tay, “Hôm nay cậu đến tìm Tiểu Đào làm gì?”
“Không liên quan gì đến anh, trả lời câu hỏi của tôi đi!”
“Cậu không sợ cô ấy tổn thương nữa à?” Bạch Văn Thao sấn đến nắm chặt hai vai hắn, “Lúc trước cậu hại cô ấy như thế giờ còn tìm cô ấy làm gì? Cậu tìm cô ấy làm gì!”
“Anh tưởng tôi cố tình đến làm hại nó hả?!” Đường Thập Nhất gạt tay hắn ra, đứng phắt dậy, “Tôi đến xin nó tha tội đấy!”
“Tôi về đây một năm rồi! Một năm rồi! Giờ cậu mới đến xin cô ấy tha tội làm gì! Làm gì hả?!” Bạch Văn Thao cũng đứng lên, hắn đã tích một bụng uất ức vì rượu, giờ đương nhiên không thể giữ được bình tĩnh như thường nữa, “Cậu căn bản không hề nghĩ mình đã sai! Cần gì phải giả vờ giả vịt như thế!”
“Tôi xin lỗi Tiểu Đào thì liên quan gì đến anh!” Đường Thập Nhất cao giọng phản bác, “Đừng có đánh trống lảng nữa! Tiểu Đào đâu! Đưa nó ra đây!”
“Chẳng lẽ tôi lại hại cô ấy à!” Bạch Văn Thao cũng lớn tiếng đáp trả, “Cậu mới là người không nên gặp cô ấy! Cậu gặp cô ấy để nói cái gì được! Bất kể cậu làm gì Tiểu Đào cũng không bao giờ tha thứ cho cậu!”
“… tôi biết, tôi không đòi nó tha thứ cho tôi. Nói chuyện với nó xong tự tôi sẽ đi.” Đường Thập Nhất cắn răng, “Nó không ở Quảng Châu phải không, anh để nó ở chỗ khác, tránh xa chốn thị phi này phải không?”
“Không cần cậu lo!” Bạch Văn Thao tức tối quay mặt đi.
“… vậy thì được, tôi không phải lo nữa. Xin lỗi đã làm phiền anh, tôi về.” Đường Thập Nhất nói rồi sừng sừng đi ra cửa, lại bị Bạch Văn Thao chạy theo nắm cổ tay kéo lại, “Còn gì nữa!”
“Nếu hôm nay gặp được Tiểu Đào, cậu định nói gì với cô ấy?” Bạch Văn Thao hỏi thật nhẹ nhàng.
“Xin lỗi nó, trước kia tôi hy sinh nó để đoạt quyền, làm hỏng gương mặt nó, hại nó suýt nữa mất mối duyên với anh, có thế thôi.” Đương nhiên Đường Thập Nhất sẽ không nói ra những lời mình thực sự định nói…
Nếu gặp Tiểu Đào, hắn sẽ chân thành nhận tội, sẽ để mặc con bé đánh chửi, tuyệt đối không đánh trả rồi nói rằng: “Hôm nay ta tới xin lỗi em, ta không hy vọng em tha thứ nhưng lời này ta nói em phải nghe. Em nhất định phải làm theo lời ta, phải thế em mới không thành gánh nặng cho Bạch Văn Thao.”
Hắn thậm chí đã nghĩ tới cảnh Tiểu Đào cười lạnh hỏi ngược lại “Vì sao tôi phải tin lời anh?”.
Tại sao phải tin ta ư?
Bởi vì ta cũng thương anh ấy…
Đường Thập Nhất gục mặt xuống, hắn cố giằng tay ra, “Tôi phải đi về.”
“Nếu hôm nay gặp được cô ấy, cậu sẽ bảo cô ấy phải làm sao để trở thành vợ hiền của tôi, sẽ bảo cô ấy ra đi để không thành gánh nặng cho tôi chứ gì?” Bạch Văn Thao vẫn giữ chặt tay hắn không chịu buông.
Đường Thập Nhất bị những lời cuối cùng của anh ta làm điên tiết, hắn giơ tay giáng cho anh ta một cái bạt tai rồi lớn tiếng cãi, “Sao tôi lại làm thế?! Sao tôi lại làm thế được!”
“Tại sao lại không!” Bạch Văn Thao liền thuận thế nắm cả tay kia của hắn, kéo hắn sát vào mình rồi nghiến răng nghiến lợi vặn lại, “Đường Thập Nhất phải là như thế, Đường Thập Nhất phải không từ thủ đoạn để đoạt lấy những gì mình muốn!”
“Bạch Văn Thao! Anh đủ rồi đấy!” Đường Thập Nhất tức đến đau quặn dạ dày, “Đừng tưởng tôi không dám làm gì anh!”
“Tại sao không bao giờ cậu đối với tôi như thế!” rốt cuộc sợi dây căng thẳng trong tâm tưởng Bạch Văn Thao đã đứt phựt, hắn ôm ghì lấy Đường Thập Nhất, siết chặt hai vai hắn không cho hắn cựa quậy nữa, “Tại sao cậu không thể bất chấp thủ đoạn để đoạt lấy tôi? Tại sao cậu phải nói với tôi chính cậu đã hại Tiểu Đào, tại sao cậu lại trả tôi cho cô ấy? Tại sao không bao giờ bất chấp thủ đoạn vì tôi? Đường Thập Nhất, hay là vì tôi không tốt, tôi không đáng cho cậu khổ tâm?!!”
“Anh… anh đang nói gì vậy!” Đường Thập Nhất tái mặt, nửa vì dạ dày đau, nữa vì lời thú nhận quá đột ngột của Bạch Văn Thao.
“Tôi hỏi cậu tại sao cậu không muốn tôi!” Bạch Văn Thao vùi mặt vào cần cổ hắn, hít một hơi thật sâu, phải rồi, đúng là mùi hương Eau de Cologne mà hắn si mê này, “Cậu chấp nhận cái danh hão ấy rồi lại không muốn tôi, cậu có biết tôi đau khổ lắm không, tôi đau khổ lắm!”
“Tôi không thể muốn anh được!”
Đường Thập Nhất đột nhiên giãy giụa, muốn vùng thoát khỏi vòng tay Bạch Văn Thao, hành động của hắn càng làm Bạch Văn Thao điên lên, hắn chồm lên ôm ghì lấy đầu Đường Thập Nhất và gầm lên “Vậy thì tôi muốn cậu!” rồi ghì hắn xuống mà hôn.
Đường Thập Nhất vốn đã có lòng riêng, từ đầu đến cuối hắn chỉ bám lấy một câu “Không thể lại có lỗi với Tiểu Đào.” để yếu ớt chống cự, trong khi đó dạ dày hắn càng lúc càng đau nên hành động của hắn lại cứ như đang ỡm ờ giả bộ, hắn cố túm lấy áo Bạch Văn Thao để rồi lại bị đẩy lùi dần ra sau, cho đến khi lưng hắn đụng vào cạnh bàn thì Bạch Văn Thao liền đẩy hắn nằm ngửa trên bàn luôn.
Có điều Đường Thập Nhất thực sự chịu không nổi, hắn oằn mình quay mặt sang một bên để nôn khan rồi trượt ngồi xuống sàn, hai tay ôm bụng. Lúc này Bạch Văn Thao mới bừng tỉnh, rồi vội vàng ân cần vỗ vai hắn, hỏi: “Sao thế? Đau dạ dày phải không? Tôi đưa cậu vào viện nhé!”
“Không cần!” Đường Thập Nhất kéo hắn lại, “Nước, cho tôi nước ấm…”
“Ừ, ừ!”
Bạch Văn Thao ba chân bốn cẳng chạy đi rót nước mang lại, Đường Thập Nhất móc thuốc trong túi ra rồi cầm cốc nước uống, lát sau mặt hắn mới hơi giãn ra. Bạch Văn Thao ngồi bên cạnh vuốt lưng cho hắn rồi hỏi, “Có đỡ hơn không? Đau vết mổ phải không? Hay cứ để tôi đưa cậu vào viện nhé?”
Đường Thập Nhất lắc đầu, chỉ chỉ sô pha, Bạch Văn Thao liền hiểu ý đỡ hắn ngồi xuống, “Cẩn thận, có cần kê nệm tựa không? Tôi lấy gối cho cậu nhé?”
“Thôi khỏi.”
Đường Thập Nhất ngồi trên sô pha, Bạch Văn Thao ngồi xổm dưới chân hắn, hai người một cúi một ngẩng, yên lặng nhìn nhau, nhất thời chẳng ai biết phải nói gì.
Bạch Văn Thao đưa tay lên, nhẹ nhàng mà kiên định nắm hai tay Đường Thập Nhất trong tay mình rồi cúi đầu hôn bàn tay hắn, lại ngẩng đầu lên nhìn Đường Thập Nhất, thấy hắn không tỏ ý mất hứng thì lại cúi xuống hôn lần nữa.
Đường Thập Nhất vừa muốn khóc vừa muốn cười, cuối cùng hắn thở dài, lắc đầu.
“Hôm đó cậu nói thật với tôi xong tôi bỏ đi không phải vì tôi còn yêu Tiểu Đào nên vứt bỏ cậu, tôi đi tìm cô ấy, chăm sóc cho cô ấy một phần vì trách nhiệm, một phần là đạo nghĩa.” Bạch Văn Thao nắm chặt tay Đường Thập Nhất, hắn nói như cam chịu, “Cậu đã hại cô ấy, cậu là kẻ thù của cô ấy, nhưng tôi yêu cậu, vì thế tôi phải đi tìm cô ấy. Tôi không thể để cái gánh nặng lương tâm ấy vĩnh viễn nằm giữa hai ta, bất kể cô ấy có đồng ý tha thứ cho cậu không, bất kể cô ấy có vì thế mà hận lây cả tôi không… tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi phải gặp cô ấy.”
“… sau đó thì sao?” Đường Thập Nhất lặng lẽ hỏi.
“Tôi tìm được Tiểu Đào nhưng cô ấy không nhận ra tôi nữa.” Bạch Văn Thao hít mũi, cố chớp mắt thật nhanh, “Cô ấy không nhớ chuyện gì trước đây cả, tôi nói tôi là anh họ cô ấy, chúng tôi lạc nhau từ nhỏ giờ mới tìm lại được, rồi tôi đưa cô ấy đến Ma Cao.”
“Thế là nó đang ở Ma Cao à?” Đường Thập Nhất cười nhạo, “Vậy là cũng chẳng giải quyết được việc gì.”
“Tôi đã kể lại chuyện của chúng ta cho cô ấy như một câu chuyện thôi, cô ấy bảo nếu chuyện đó xảy ra với cô ấy cô ấy sẽ không tha thứ cho hai kẻ đã phản bội mình, nhưng cũng sẽ không hận, bởi vì hận chỉ làm khổ bản thân mình thôi.” Bạch Văn Thao giữ mặt Đường Thập Nhất, bắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình, “Làm xong việc cần làm thì tôi trở lại đây.”
“Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết, đã một năm rồi, sao anh không chịu nói với tôi?” Đường Thập Nhất gạt tay hắn ra.
“Tôi đang đợi cậu a!” Bạch Văn Thao nhỏm dậy, cùng ngồi lên sô pha với Đường Thập Nhất, “Tôi đợi cậu dám tự đối mặt, đợi cậu cũng vượt qua được như tôi, đợi cậu có thể một lần nữa ở bên tôi mà không hề vướng bận gì nữa!”
Đường Thập Nhất vẫn ngồi bất động nhìn Bạch Văn Thao, ánh mắt trong trẻo của hắn dần vấn vương tình ý, “Vậy tại sao giờ anh lại nói với tôi?”
Bạch Văn Thao nhún vai, bĩu môi ra chiều ấm ức, “Gan lì không lại với Thập Nhất gia, không nỡ nhìn Thập Nhất gia hành hạ bản thân nữa, tôi không có khả năng nhẫn nhịn giỏi như Thập Nhất gia, tôi chỉ sợ nếu tôi còn không nói có khi đợi đến lúc hai ta bị cột lên giàn hỏa thiêu cậu mới chịu nhận là cậu thích tôi.”
“Ai thích anh!” Đường Thập Nhất không nhịn được bật cười, hắn cười mà dòng lệ nín nhịn đã lâu ứa dài trên má, hai tay vẫn bị Bạch Văn Thao nắm chặt làm hắn không chùi nước mắt được, hắn chỉ biết cúi gằm xuống, không cho Bạch Văn Thao chê cười.
“Thôi, dù sao tôi cũng không đấu lại cậu, Thập Nhất gia ạ, cậu đã vừa lòng chưa nào?” Bạch Văn Thao buông tay hắn ra rồi nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, “Tôi khổ tâm lắm, mình đừng dày vò nhau nữa có được không?”
Không phải “được chứ” mà là “có được hay không”. Dường như ngay từ phút đầu tiên biết nhau họ đã luôn hỏi nhau như thế, họ giống nhau, cùng nơm nớp lo sợ mình nói lỡ một điều gì để rồi khiến đối phương phật lòng mà từ chối.
Thế nhưng người đã khiến cho họ hỏi một tiếng “Có được hay không?” ấy, có lẽ nào lại nỡ chối từ hay sao?
Đường Thập Nhất hít sâu một hơi rồi quàng tay lên vai Bạch Văn Thao, đáp: “Ừ.”
=====
(*) Uông Tinh Vệ: tên này xuất hiện một lần từ mấy chương trước rồi nhưng Du lờ đi ko chú thích, nay lại xuất hiện nữa nên đành phải chú @[email protected], vì nếu ko chú thì chị em nào ko biết sẽ bị lẫn tùm lum các vị họ Uông trong đây, dù chỉ là chi tiết phụ thôi nhưng có nhiêu ta xài nhiêu hén. Uông Tinh Vệ là nhân vật lịch sử có thật, ông là một chính trị gia thời Trung Hoa Dân Quốc. Ông là người đứng đầu chính phủ cộng tác với người Nhật tại Nam Kinh, vì tham gia chính phủ thân Nhật nên ông thường bị gọi và Hán gian. Tên ông tại Trung Quốc trở thành một thuật ngữ để ám chỉ kẻ phản bội (chi tiết hơn có thể tìm tại wikipedia).
Hai vị họ Uông còn lại trong truyện là Uông Tông Vỹ – thị trưởng Quảng Châu, và Uông Xã Minh – phó thị trưởng.
Thế nhóe:”> ~ cuối cùng thì cũng về với nhau nhóe:”> ~
Ta nói mà 11 gia là phải Bạch cảnh quan mà, xương quá xương quá Bạch cảnh quan cái chương này cụa người ta *hun hun nè*
À và Du vừa đi check lại bản word… không nhớ raw như nào nhưng ít ra trong riêng bản edit này hai gia thiệt tình đã luôn hỏi nhau “có được không” chứ không phải “được chứ” ;__; ~ hiu hiu~ sao tình quá tình đi mấy gia ôi ;__; ~ toàn những khúc mùi mẫn thôi à, có nàng nào bị rù quyến như Du đi mò mẫm kiếm lại lời các gia hay hông~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook