Võ Thánh Diệp Hi Hòa
Chương 1: Cao thủ rời núi, mối hận ngút trời

"Đồ đệ, đừng làm loạn!"

Thiên Sơn Dao Trì, được mệnh danh là báu vật số một thiên hạ Yêu Cơ nhìn Diệp Hi Hòa đang đè mình xuống đất, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa xấu hổ.

"Sư tôn, người mau cứu con với, con sắp nổ tung rồi..."

Diệp Hi Hòa lúc này trông hệt như một đầu dã thú, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể tr@n truồng, sắp mất kiểm soát!

"Không thể! Ta là vi sư của con, sao con dám làm chuyện đó với ta?"

Yêu Cơ thực sự hơi hoảng, sớm biết vậy thì cô đã không đuổi mấy vị sư tỷ nghiêng nước nghiêng thành của Diệp Hi Hòa xuống núi trước rồi, nếu không chẳng đến lượt mình trở thành cừu non!

Thế nhưng Diệp Hi Hòa thực sự không chịu được nữa, hắn gầm lên một tiếng...

"Nghịch đồ! Con dám..."

"A..."

Mười tiếng sau, cơn mưa tầm tã dừng lại.

Yêu Cơ nằm trên tảng đá, ánh mắt đờ đẫn, cả người rệu rã không còn sức lực nào để cử động một ngón tay.

Trái lại, Diệp Hi Hòa đã khôi phục tỉnh táo, hắn nhìn thương tích khắp người sư phụ mà rầu rĩ vô cùng! Hắn vốn là là thiếu gia của nhà họ Diệp ở thành phố Tân Hải, quận Giang Đông.


Do một biến cố bất ngờ mà cả nhà bị giết, hắn bị ép phải chạy đến nhà vị hôn thê Tô Điệp tìm kiếm che chở.

Ngờ đâu, Tô Điệp lại cấu kết với kẻ truy sát hắn, bí mật bán đứng hắn, cuối cùng còn khiến hắn bị bắt, chịu đựng sự tra tấn dã man đến chết!

Nếu không phải Yêu Cơ vô tình đi ngang qua cứu hắn thì e rằng giờ đây bia mộ của hắn đã cao tận ba mét rồi!

"Sư tôn, con..."

"Im miệng! Thể lực vi sư không đủ để chịu đựng con thêm một lần nữa!"

Yêu Cơ tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Nghịch đồ, bắt đầu từ bây giờ, con xuống núi đi!"

"Vi sư không còn gì để dạy con nữa, con đã giỏi hơn ta rồi!"

"Xuống núi giải quyết thù không đội trời chung của con đi, chẳng phải ba năm trước con đã lập lời thề máu rồi à?"

"Với thực lực của con, hiện tại đã vô địch thiên hạ, vi sư cũng không còn gì để dạy cho con nữa."

"Chỉ có một điều, lần này con lấy vi sư hạ lửa, chỉ bảo đảm sẽ không bộc phát trong vòng ba tháng."

"Nếu như ba tháng sau, con vẫn không thể tự khống chế được thì hãy đi tìm chín vị sư tỷ của con ấy, họ cũng có thể giúp con giải quyết vấn đề khó khăn này..."

Diệp Hi Hòa vốn không muốn rời xa sư tôn mê người nhưng nghĩ tới mối thù không đội trời chung đang gánh vác trên lưng, nay võ công của hắn đã thành, cũng nên thanh toán một phen!

Vì vậy, hắn hạ mình dập đầu sư tôn ba cái thật mạnh, hứa ngày báo thù xong xuôi sẽ quay lại núi ở bên cô.

Nghe thế, Yêu Cơ khẽ run rẩy, vô thức xoa cơ thể nhức mỏi của mình...

Dưới chân Thiên Sơn.

Diệp Hi Hòa bước nhanh, giống như một đầu nghiệt long bay xuống núi!

Trong đầu hắn không khỏi hiện lên cảnh bị Tô Điệp phản bội ngày ấy.

"Diệp Hi Hòa, anh sẽ không thật sự cho rằng bổn tiểu thư vẫn còn yêu anh, sẵn lòng cưu mang con chó là anh đấy chứ?"

"Hahaha, cũng không biết tự soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, anh bây giờ mất đi sự che chở của nhà họ Diệp, còn có tư cách gì quỳ li3m chân cho bổn tiểu thư?"

"Đừng trách tôi vô tình, muốn trách thì trách nhà họ Diệp anh chọc phải người không nên chọc, cuối cùng bị giết cả nhà, đúng không anh Mã?"

Lúc nói những lời này, Tô Điệp còn ôm lấy cánh tay tên thanh niên trẻ tuổi đang đuổi giết hắn, cố tình uốn éo làm bộ lả lơi quyến rũ..

"Không sai! Diệp Hi Hòa, một tên sa cơ thất thế như mày còn dám chạy đến cầu xin em Điệp của tao giúp đỡ, tìm chết!"

"Mắt chó của mày nhìn em Điệp của tao nên tao quyết định móc mắt mày ra!"

"Tim heo của mày yêu em Điệp của tao nên tao quyết định khoét tim mày vứt đi!"

"Nghe nói hồi trước mày còn dám ôm ấp ảo tưởng với em Điệp của tao nên tao quyết định cắt thận mày nốt."

"Để mày chết không toàn thây, đến quỷ cũng không làm được, hahaha!"

Sau đó, Diệp Hi Hòa phải chịu sự sỉ nhục và uất hận thấu xương , hắn bị đám tay sai của Mã Như Long chém vô số đao, móc mắt, mổ tim, cắt thận...

Cho đến khi cạn máu, mới bị vứt bỏ nơi hoang dã!

Cửu tử nhất sinh, may mà gặp được Yêu Cơ.

Yêu Cơ đưa hắn về Thiên Sơn, dùng xương rồng, máu kỳ lân, mắt bạch hổ và tim của loài gì không biết tên ghép hết lên người hắn mới giữ được mạng sống cho hắn!

Từ đó, hắn được Yêu Cơ thu làm đồ đệ, truyền thụ tất cả võ công!

Ban đầu mọi thứ rất tốt đẹp nhưng không ngờ tác dụng phụ sau khi ghép thận càng lớn dần, khiến cơ thể hắn bắt đầu mất kiểm soát...

Cuối cùng đêm nay, hắn rơi vào cơn cuồng nộ, đè ngược sư tôn xuống giường!

"Tô Điệp, Mã Như Long, đôi gian phu dâm phụ các người không ngờ đến đúng không? Diệp Hi Hòa này vẫn còn sống!"

"Ba năm trước, các người lại nhân lúc tôi gặp hoạn nạn mà bỏ đá xuống giếng, hành hạ sỉ nhục, mổ thận rút máu, đêm nay tôi nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!!"

Đang đi, bỗng dưng hắn nghe thấy tiếng động cơ rền vang truyền đến từ đường cao tốc phía trước!

Chỉ thấy một chiếc xe lao nhanh trong màn đêm, tốc độ lên tới 300 km/giờ, như một đầu thú hoang gầm thét!

Trong nháy mắt, người lái xe cũng nhìn thấy bóng dáng đột ngột xuất hiện phía trước.

Đối phương muốn giảm tốc độ đã không kịp, rầm một tiếng, xe thể thao đã đâm sầm vào bóng người kia, sau đó lao thêm vài trăm mét mới dừng lại!

"Mẹ kiếp, không biết có vấy máu lên xe không nữa? Nay ngày vui lớn, ông đây không có thời gian đi rửa xe!"

Một tên thanh niên hùng hổ đá cửa bước xuống xe, cậu ta biết có thể mình vừa đâm chết người nhưng lại chẳng quan tâm chút nào, chỉ lo làm bẩn xe của mình!

"Thiếu gia, đừng để ý đến người chết, chúng ta không còn nhiều thời gian, phải tranh thủ lấy được một cây sâm tuyết trên Thiên Sơn, đây là món quà quan trọng nhất đêm nay!"

Trên xe, một người đàn ông lớn tuổi thúc giục.

"Mẹ nó, ngài Cao, ông chắc chắn cây sâm tuyết có ở Thiên Sơn hoang vắng này chứ? Anh Mã và chị Tô đối xử với tôi không tệ, tôi cũng lỡ khoác lác với họ, đêm nay nhất định không thể quay về tay không!"

Tên thanh niên gây tai nạn khạc nhổ một cái, rồi nhìn về dãy núi tuyết bao la vô tận.

"Chu thiếu yên tâm, tốt xấu gì tôi cũng là người của Quỷ Y Môn, trong môn có sách cổ ghi chép về loại sâm tuyết này. Chắc chắn linh dược bậc này có thể chữa khỏi chứng bất lực của thiếu gia Mã Như Long, giúp ngài ấy có thể cá nước thân mật với tiểu thư Tô Điệp như mong muốn!"

"Ha ha, vậy nhờ ngài Cao rồi, chúng ta tiếp tục lên núi..."

Chưa dứt lời, Chu thiếu đột nhiên thấy một bóng dáng chậm rãi đi tới trên đường tối phía trước.

"Hai người vừa nhắc đến Mã Như Long và Tô Điệp?" Diệp Hi Hòa hỏi bằng vẻ mặt vô cảm.

"Anh,anh là ai?"

Chu thiếu hoảng sợ còn chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Hi Hòa vung tay túm lấy cổ, siết chặt!

Hai lão giả trong xe giật mình, lập tức lao xuống, một người trông giống người hầu quát lớn: "Tên điên to gan, thả thiếu gia ra!"

Có điều sau khi nhìn kỹ gương mặt Diệp Hi Hòa, lão lập tức sững sờ!!!

Bởi vì trong cú va chạm lúc nãy, lão đã thoáng trông thấy gương mặt của người gặp nạn, chính là thanh niên hơi thở âm u trước mặt!

Hắn… vẫn còn sống? Không bị đâm nát??

"Súc sinh! Mày tốt nhất nên thả tao ra! Tao là thiếu gia Chu Bân nhà họ Chu ở Tân Hải, Mã Như Long là đại ca của tao,lần này ra ngoài để tìm linh dược cho đại ca và vị hôn thê Tô Điệp của anh ấy! Đêm nay là ngày vui của bọn họ, mày đừng có mà làm trễ thời gian của tao, nếu không…"

Cậu ta còn chưa kịp nói xong thì một tiếng rắc vang lên, Diệp Hi Hòa đã bóp nát cổ Chu thiếu, tiện tay vứt xuống đất.

Rầm!

Lão người hầu nhà họ Chu và ngài Cao đều bất ngờ vô cùng, Diệp Hi Hòa không than một câu đã gi ết chết thiếu gia của họ!

"Thằng điên, dám giết thiếu gia nhà tao, chết đi!!"

Dưới cơn nóng giận, lão người hầu nhà họ Chu hung hăng tung một chưởng về phía lồ ng ngực Diệp Hi Hòa!

Thế nhưng trong khoảnh khắc chạm vào ngực đối phương, tay lão có cảm giác như vừa đập vào khối bê tông cứng rắn, nứt toác!

Tiếp đó, Diệp Hi Hòa vung tay tát một cái, lão người hầu nhà họ Chu đã biến thành một vũng máu!

Sột soạt!

Ngài Cao thấy vậy, hồn bay phách lạc vội vàng lùi về sau, cười gượng: "Vị thiếu gia này, tôi không liên quan gì đến hai người nhà họ Chu kia hết, tôi chỉ là quỷ y họ mời đến thôi, tôi..."

Ông ta còn chưa chưa dứt lời đã bị Diệp Hi Hòa đá bay ra xa chừng năm trăm mét. Sau khi rơi xuống đất, gan thận, lá lách, tim phổi đều vỡ vụn thành từng mảnh, tuôn ra như suối!

"Cao, cao thủ Tông sư...!"

Đây là những lời cuối cùng ông ta thốt lên, sau đó mang theo nỗi sợ hãi vô tận chết không nhắm mắt!

Bấy giờ Diệp Hi Hòa mới thu mắt, quay đầu nhìn về phía Tân Hải.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương