Chương 10

[Dịch giả: Huyền

Hiệu đính: Ong]

Sung JiHan, người vừa mới đăng xuất, gãi đầu.

Khi GaYeong hỏi số điện thoại của anh, anh đã nghĩ tới số mà anh đã sử dụng ở Hoa Kỳ vì anh không thể nhớ nổi số từng dùng ở Hàn Quốc.

Nếu thực sự muốn liên lạc, anh đã xin số điện thoại của cô.

‘Mình không có nhu cầu tham gia bất kỳ bang hội nào vào lúc này.’

Chẳng phải người khát nước phải đào giếng sao?

Sung JiHan không cảm thấy cần phải lấy số điện thoại của GaYeong, nhưng hơn thế nữa…

‘Thật nóng lòng muốn xem phần thưởng.’

Sau khi đạt vị trí thứ 7 trong bảng xếp hạng ở kiếp trước, việc tăng điểm kinh nghiệm của anh gần như bị đình trệ hoàn toàn. Một trong những lợi ích khi trở thành người chơi cấp thấp là niềm vui khi lên cấp và phát triển.

JiHan nhìn vào cửa sổ tin nhắn của hệ thống.

[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ giới hạn ‘Trở thành vị trí đầu tiên trong 10 tòa tháp’.]

[Bạn đã nhận được 1.000 điểm thành tích.]

[Bạn đã trở thành vị trí đầu tiên trong một trò chơi phòng thủ.]

[Phần thưởng cho việc hoàn thành đầu tiên là kinh nghiệm và GP (điểm trò chơi) đã đạt được sẽ được tăng thêm 50%.]

[Bạn đã tăng thêm 2 cấp độ.]

[Bạn đã nhận được 1.500 GP.]

JiHan không tăng lên nhiều như trong phần hướng dẫn, nhưng phần thưởng khi về nhất đã khiến anh hài lòng. Xét đến việc anh đã nhận được Thần lực và GP (điểm trò chơi), đó là một thu hoạch đáng kể.

‘Nếu mình tiếp tục chiến thắng như thế này, sẽ không phải đợi lâu trước khi giành quyền tham gia một trận đấu thăng hạng.’

Phần thưởng cho việc về nhất trong trò chơi Mạng Lưới Chiến Đấu là rất lớn, và anh còn được tăng 50%.

Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng những gì JiHan định hướng và tiếp tục về đích ở vị trí thứ nhất, anh sẽ có thể đạt cấp 25 và tham gia vào một trận đấu thăng hạng trong vòng chưa đầy một tháng.

‘Chà, không dễ ăn như vậy đâu.’

Nếu làm tốt một vài lần, mình sẽ phải so tài cùng những người chơi ở cấp độ cao hơn vào lần tiếp theo, điều này khiến mình khó duy trì chuỗi thắng.

Cấp độ tạo ra sự khác biệt lớn trong Mạng Lưới Chiến Đấu.

‘Tuy nhiên, mình không nghĩ mình sẽ thua ở hạng Đồng.’

Nếu anh kết thúc Giải Đồng bằng cách giành vị trí số 1 trong mọi trận đấu, đó sẽ là một kỷ lục. Có lẽ khi đó anh sẽ nhận được thêm một số điểm thành tích.

Anh quyết định cố gắng giành vị trí số 1 trong mọi trò chơi. 

Anh mở cửa hàng Mạng Lưới Chiến Đấu.

‘Có lẽ mình có thể mua được một thánh tích với số GP mà mình đã kiếm được…’

Ngay lập tức, anh đóng màn hình cửa hàng lại. Ngay cả khi giá của các thánh tích đã giảm, anh cũng không thể mua được một chiếc nào với 1.500 GP. Kể cả những thánh tích hạng F cũng có giá 3.000 GP trở lên.

‘Mình phải xem xét xung quanh…’

Anh đã đầu tư các điểm chỉ số chưa được chỉ định có được nhờ tăng cấp hai lần vào Võ năng của mình.

Còn nhiều chỗ anh chưa xem qua nên JiHan quyết định bình tĩnh khám phá căn nhà. ‘Đi thôi nào.’

Anh rời khỏi phòng và đi về phía phòng khách, định đi đến phòng của chị gái mình.

Căn hộ áp mái của Sae-jin lớn đến mức anh phải đi bộ một lúc mới có thể đi đến phòng khách, và khi anh đi ngang qua nó, bức tranh gia đình treo trên tường cạnh ghế sofa đã thu hút sự chú ý của anh.

‘Có phải bức ảnh đó được chụp cách đây mười năm không?’

Trong bức ảnh là Yoon Sae-jin, chị gái và cháu gái của anh đang cười rạng rỡ, và chỉ có khuôn mặt của Sae-jin là bị vỡ do JiHan đã đấm vào khung hình trước đó.

‘Mình có nên phá hủy nó hoàn toàn không nhỉ?’

Vào lần đầu tiên anh đấm vỡ nó, chỉ số của anh vẫn chưa chuyển thành Võ năng, vì vậy hình ảnh của Sae-jin vẫn còn.

JiHan bước đến bên bức tranh,anh không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào của khuôn mặt đó trong bức ảnh gia đình.

Sau đó…

Bíp Bíp. Bíp-

Anh nghe thấy tiếng mở cửa ở lối vào.

“Con về rồi đây ~ Con là người duy nhất được trở về sớm từ trại huấn luyện đảo Jeju đó nha,” một giọng nói cao và tươi sáng cất lên.

JiHan nhăn mặt.

“Hả. Chú... chú uống hết rượu rồi à?”

Một cô gái mặc đồng phục học sinh cởi giày bước vào phòng khách, mỉm cười với JiHan khi…

“A…” cô nhanh chóng bước đến cạnh anh khi nhìn thấy bức ảnh gia đình bị hỏng.

“Chú…”

“Sao...?”

Cô mỉm cười khi nhìn thấy bức ảnh bị hỏng của cha mình. “Tại sao chú không hủy luôn nó đi?”

BÙM! Cô đấm vỡ khuôn mặt của Yoon Sae-jin.

“Chú đang định.”

Cháu gái của anh, Yoon Sae-ah, đã đấm vỡ khuôn mặt của cha mình một cách không thương tiếc.

JiHan nhìn con bé một cái nhìn đầy cảm xúc và có cả hối lỗi.

‘Sae-ah... con bé vẫn khoẻ.’

Năm anh 18 tuổi, Sae-ah 9 tuổi.

Anh luôn gần gũi với cô—họ giống như anh em ruột thịt hơn là chú cháu.

‘Thật ngạc nhiên khi chị mình bất ngờ mang thai sau một năm cha mẹ qua đời.’

Cha mẹ của JiHan đã qua đời trong một vụ tai nạn, và chị gái của anh - người phải chăm sóc đứa em nhỏ hơn cô ấy 10 tuổi đã gặp Sae-jin khi làm việc bán thời gian để nuôi gia đình.

Họ yêu nhau, rồi chị gái của anh mang thai ở tuổi 20.

Khi đó, Sae-jin đã nói rằng hắn ta sẽ chịu trách nhiệm. Họ tổ chức một lễ cưới khiêm tốn, và hắn ta chuyển đến nhà Sung JiHan.

Họ không có đủ kinh tế để chi trả cho một ngôi nhà mới, vì vậy hắn ta đã chuyển đến căn hộ mà chị em JiHan được thừa kế.

‘Tự tay mình đã chăm sóc con bé vì cả cha lẫn mẹ nó đều bận công việc.’ JiHan đã chăm sóc Yoon Sae-ah từ khi cô còn bé, đó là lý do tại sao cô rất quan trọng với anh.

‘Nhưng ở kiếp trước... mình đã không thể bảo vệ con bé.’ Những gì đã xảy ra với Sae-ah ở kiếp trước thật kinh khủng; anh thậm chí không dám nhớ lại.

‘Mình nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa.’ JiHan khẳng vừa nhìn Sae-ah vừa dặn lòng.

“Chú? Sao trông mặt chú nghiêm trọng quá vậy.”

“À, không có gì đâu. Cháu đã làm rất tốt, nhưng ở trường xảy ra chuyện gì vậy?”

Yoon Sae-ah cười khổ trước câu hỏi của JiHan. “Cô giáo cho cháu về nhà trước vì chuyện ngày hôm qua.”

“À... Họp báo à?”

“Vâng... Bố đã gọi cho cháu trước cuộc họp.”

“Hắn ta đã nói gì?”

“Ông ta nói rằng ông ta đã phải lòng một người phụ nữ khác.”

Hắn ta phải lòng người phụ nước khác…

JiHan nghiến răng.

Làm sao hắn ta thể nói điều như thế với đứa con gái duy nhất của mình?

“Hắn ta còn nói gì nữa không...?”

“Ông ta nói xin, nói không yêu cầu cháu phải thông cảm, và nói không thể đưa cháu đi cùng…”

Bang!

Nắm đấm của JiHan đập nát mặt Sae-jin và xuyên qua bức tường.

Ở thế giới thực, mặc dù không thể sử dụng một nửa sức mạnh trong các trò chơi Mạng Lưới Chiến Đấu ở thế giới thực nhưng sức mạnh mà 12 điểm Võ lực mang lại vẫn thật khủng khiếp.

Đôi mắt của Sae-ah tròn xoe. “Hả... chú? Từ khi nào chú lại mạnh như vậy?”

“À, chú xin lỗi. Chú tức quá không thể kìm chế được. Cháu tiếp tục nói đi.”

“Ông ta nói rằng sẽ để lại mọi thứ ở Hàn Quốc cho cháu thừa kế và bảo cháu sống tốt với chú.”

“À, cái tên rác rưởi đó…”

Mọi thứ ở Hàn Quốc? Sae-jin đã bán hầu hết mọi thứ của hắn ta trước khi đến Nhật Bản rồi.

Tin đồn rằng Sae-jin sẽ ra nước ngoài bắt đầu lan rộng sau khi hắn ta bắt đầu thanh lý mọi thứ, bao gồm cả cổ phần của hắn trong bang hội, v.v.

Thứ duy nhất hắn ta chưa bán chính là tòa nhà nơi Yoon Sae-ah đã sống, Kiếm Cung.

‘Nhưng tòa nhà này cuối cùng cũng bị chính phủ tịch thu.’

Chính phủ không đả động tới căn nhà ở Hàn Quốc của hắn như thể là một biện pháp để thuyết phục hắn quay trở lại, nhưng khi Sae-jin đại diện cho Nhật Bản và chà đạp Hàn Quốc một cách không thương tiếc, dư luận đã quay lưng lại với hắn.

- Đất nước của chúng ta xếp chót trong Giải đấu Đông Á chỉ vì tên khốn đó.

- Hắn ta là Lee Wan-yong thời hiện đại.

- Cái gì cơ? Hắn ta còn tệ hơn Lee Wan-young! Hắn ta đã phản bội đất nước mình chỉ vì một người phụ nữ!

Sau đó, sự tức giận đối với Sae-jin chuyển hướng sang việc hắn ta bỏ lại gia đình ở Hàn Quốc.

- Tại sao anh ta lại bỏ con gái mình ở Hàn Quốc?

- Điều đó cũng thật đáng ngờ!

- Kiếm Cung... Anh ta không trả thuế à?

- Tòa nhà nên bị tịch thu!

Sự phẫn nộ của công chúng lên đến mức tồi tệ nhất và thông tin cá nhân của Sae-ah lan truyền khắp Hàn Quốc mà không có bất kỳ luật bảo vệ thông tin cá nhân nào được áp dụng.

Sau đó, Quốc hội đã thông qua một đạo luật để đáp lại sự phẫn nộ sôi sục của công chúng—một dự luật liên quan đến việc thu hồi tài sản đối với những người đã từ bỏ quốc tịch.

Nhờ luật đó, chính phủ đã tịch thu tòa nhà, và JiHan cùng Sae-ah bị đuổi ra khỏi nơi mà họ đang sống.

‘Đó là địa ngục…’

Mọi người cũng chỉ tay năm ngón bàn luận về Sung JiHan, nhưng điều đó không tệ bằng những việc họ đã làm với Sae-ah. Anh không có quan hệ máu mủ ruột thịt với Sae-jin và cũng một phần là nhờ chị gái Sung Ji-ah.

- Nhưng đó là em trai của Thánh nữ Sung Ji-ah.

- Đúng. Cô ấy đã qua đời sau khi ngừng trốn thoát ở Bắc Triều Tiên. Chúng ta không nên xúc phạm em trai cô ấy.

- Đúng vậy. Cậu ta không có quan hệ huyết thống với tên khốn Ito đó.

Dưới cái nhìn đó, mắc dù Sae-ah là con gái của Ji-ah nhưng thay vì được coi là con gái của Thánh nữ cô lại bị coi là con gái của kẻ phản bội.

‘Mình phải ngăn chặn điều đó xảy ra…”

Yoon Sae-jin mới là người đã phản bội đất nước của mình chứ không phải Yoon Sae-ah. Con bé cũng là nạn nhân. Anh phải cố gắng hết sức để ngăn quá khứ lặp lại, nhưng vào lúc này…

‘Mình phải trở thành một người lớn đáng tin cậy để có thể giúp đỡ con bé.’

JiHan còn non nớt của quá khứ chỉ quan tâm tới những lời chỉ trích của mọi người nên không có thời gian để ý Sae-ah.

Khi anh thấy Sae-ah bình tĩnh và dũng cảm đối mặt với mọi chuyện, anh đã nói những điều vô nghĩa như ‘ Sống như Sae-ah thật tuyệt, còn chú thì như đang sống trong địa ngục…’

Khi anh nhận ra những điều Sae-ah phải chịu đựng thì đã quá muộn, nhưng giờ thì khác.

“Sae-ah…”

“Vâng, chú?”

“Chú sẽ luôn đứng bên cháu.”

“Chú đột nhiên nói cái gì vậy...?”

“Cho đến bây giờ chú vẫn chưa đáng tin cậy…”

Sung JiHan của năm 2020 không phải là một người trưởng thành đáng tin cậy. Không có công ăn việc làm, mỗi ngày chỉ đoán kết quả Mạng Lưới Chiến Đấu nhờ Gift của mình - Du Nhãn.

Mọi thứ anh có, nhà lầu xe hơi, đều do chị gái và cái tên anh rể kia cho. Có lẽ anh không giống một người lớn đáng tin cậy trong mắt Sae-ah, nhưng…

“Bây giờ chú đã khác rồi. Chú có thể trở thành một người cháu có thể dựa vào. Đó là lý do tại sao... xin đừng cố gắng chịu đựng tất cả một mình. Cháu có thể dựa vào chú.”

“Cháu…” Vẻ mặt của Sae-ah thay đổi trong giây lát trước những lời nói đó. Khuôn mặt cô nhăn lại, đôi mắt ngấn lệ, nhưng…

“Cháu không sao.” Nét mặt đó nhanh chóng biến mất, Sae-ah lại mỉm cười. “Cháu tất nhiên sẽ dựa vào chú mà, chú.”

Dù đã trải qua biến cố đau buồn, nhưng chiếc mặt nạ mà cô khoác lên để che giấu cảm xúc thật của mình vẫn cười rạng rỡ như ngày nào.

JiHan cười khổ trước cảnh tượng đó. “Ừ…”

Có lẽ cô sẽ không tin anh thay đổi một cách đột ngột như vậy. Hơn nữa, cô cũng không thể ngay lập tức mở lòng với anh về những chuyện do cha mình gây ra.

‘Mình phải lấy lại lòng tin của con bé bằng hành động... Từng bước một.’ JiHan quyết định đợi cho đến khi cháu gái của anh có thể mở lòng hơn một chút.

“Nhưng thay vào đó…” Sae-ah chỉ vào JiHan với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, như thể cô ấy không hề khóc vừa xong.

“Chú, chú mới phải dựa vào cháu vì chú đang sống trong nhà của cháu.”

“Tòa nhà này sao?”

“Vâng. Bố cháu đã nói rằng ông ấy sẽ để lại tất cả những gì ông ấy có ở Hàn Quốc cho cháu, vì vậy cháu  đoán rằng những thứ đó bao gồm cả tòa nhà này.”

JiHan nhìn xung quanh. Đó là một căn hộ áp mái khổng lồ nằm ở giữa Gangnam, và nếu tính cả giá của tòa nhà bên dưới căn hộ áp mái, Sae-ah sẽ là một trong những người giàu nhất Hàn Quốc, nhưng…

“Sae-ah, chú có điều muốn nói về việc đó.”

“Chuyện gì vậy ạ...? Nếu là chú, cháu có thể chia cho chú một nửa!” cô cười khúc khích.

Cô thực sự là một đứa trẻ ngoan khi sẵn sàng cho đi một nửa tòa nhà như vậy, nhưng đó không phải là điều mà JiHan nghĩ trong đầu.

“Không phải chuyện đó đâu.”

“Vậy thì là chuyện gì…?”

“Tòa nhà này... hãy quyên tặng nó cho đất nước đi.”

“Cái gì…?”

____

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương