Vô Tận Trùng Sinh
Chương 72: Phán đoán sai

“Đúng rồi đại gia, lần trước ta nói với gia gia hắn ta rằng ngài hiện tại đang ở trọ, hắn sau đó liền mua lại một căn biệt thự trên bán đảo giữa Mộng Đình hồ có lẽ đợi dịp tốt muốn tặng lại cho ngươi.”

Từ Trạch Đông lúc này chợt nhớ tới, liền hưng phấn nói.

Hắn lúc trước Từ Chính Thuần mua căn biệt thự kia, ngỡ rằng gia gia muốn thưởng cho bản thân mình đâu. Không nghĩ tới, thì ra là muốn tặng lại cho Khương Thần, tranh thủ hảo cảm từ Khương Thần. Báo hại hắn một phen hớn hở.

“Giữa Mộng Đình hồ?” Khương Thần khuôn mặt hiện lên ngài ý muốn, hỏi lại.

“Đúng vậy, hắn vẫn muốn gọi điện hỏi ý kiến của ngươi nhưng sợ không tiện.” Từ Trạch Đông không để ý nói. Trên tay lúc này cầm theo một quả táo gặm dở.

Khương Thần vẫn luôn muốn mua một căn biệt thự giữa Mộng Đình hồ để thuận tiện cho việc tu luyện. Bởi vì Mộng Đình hồ này nằm tại trung tâm thành phố Vẫn Triết, thành phố này lại nằm tại trung tâm tỉnh Vẫn Triết. Đó cũng là lí do Khương Thần thường chọn hồ nước rộng lớn này làm địa điểm tu luyện. Bởi vì Mộng Đình hồ này nói chính ra là trôn phễu của tỉnh Vẫn Triết, Hỗn Nguyên Chi Khí sẽ đổ dồn về đây nhiều hơn các nơi khác.

Nếu như xây dựng một cái Thôn Linh Trận khổng lồ thôn phệ toàn bộ Hỗn Nguyên Chi Khí do năm Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận thu thập, vậy thì vị trí rót vào Hỗn Nguyên Chi Khí tốt nhất chính là Mộng Đình hồ.

Do vậy, khi nghe Từ Trạch Đông nói gia gia hắn muốn tặng mình một căn biệt thự trên bán đảo Mộng Đình, hắn quả thật có chút vui mừng.

“Nhìn.” Khương Thần bất chợt hất hàm nói.

Từ Trạch Đông cùng đám huynh đệ ngẩng đầu lên. Lúc này, Cố Hào Kiện đang ôm eo nữ tử nùng trang diễm mạt vừa rồi đi tới. Bên cạnh hắn nhiều thêm một vị lão nhân tuổi tầm sáu mươi, khí định thần nhàn. Một cặp mắt tinh anh, giảo hoạt liếc tới đâu, người nơi đó liền nhao nhao né tránh. Lão nhân này cũng chính là người vừa nãy Cố Hào Kiện đã thì thầm.

Từ khí thế trên người tên này tỏa ra, Khương Thần có thể xác định được, hắn là một tên Nội kình đại thành võ giả. Thiếu một chút liền sẽ là Nội kình đỉnh phong. Tại võ đạo giới có lẽ cũng có một chút tên tuổi.

“Từ thiếu, sắp tới sẽ có võ giả quyết đấu, không biết ngươi có hứng thú làm một thanh?”

Từ Trạch Đông khuôn mặt còn đang cười nịnh nọt với Khương Thần, ngay lập tức đổi sang hạo nhiên chính khí cùng tự tin ngút trời. Tốc độ trở mặt so với tàu cao tốc còn nhanh hơn.

“Ngươi muốn cược như thế nào?”

“Từ thiếu ngươi muốn thế nào ta liền theo, dù sao lần trước cũng ăn không của ngươi hơn ngàn vạn a.” Cố Hào Kiện mỉm cười nói. Một bộ thân sĩ vô cùng lịch thiệp cùng lễ phép.

“Tốt, vậy quy tắc cũ, ngươi tuyển một ta tuyển một.” Từ Trạch Đông có Khương Thần chống lưng, lúc này tự tin nói. Đầu ngẩng cao cơ hồ có thể nhìn thấy trần nhà.

“Ha ha…Từ thiếu đây là lại muốn đưa tiền cho ta sao?” Cố Hào Kiện cười nhạt nói: “Nếu vậy trận sau mời Từ thiếu tuyển trước.”

“Tốt…mở to mắt chó của ngươi ra nhìn, đến lúc đó thua lại không nhận nợ.” Từ Trạch Đông khóe miệng nhấc lên một vòng quỷ dị.

Cố Hào Kiện khuôn mặt vẫn luôn duy trì một điểm tự tin. Tuy nhiên sâu trong mắt lại kèm theo chút nghi hoặc. Tên Từ Trạch Đông này lần nào cá độ với hắn cũng luôn dè chừng, cẩn thận. Lần này đột nhiên hào sảng, tự tin như vậy, chẳng lẽ có người chống lưng hoặc có cao nhân tương trợ.

Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn không tự chủ lại liếc nhìn Khương Thần.

Lúc nãy, thời điểm liếc nhìn Khương Thần, hắn bị một ánh mắt của Khương Thần làm cho giật mình. Vì thế, đối với Khương Thần cảm thấy có chút hứng thú.

Hiện tại, cộng gộp những suy luận nhỏ của bản thân, có thể phán đoán, tên thanh niên áo đen kia có khả năng chính là chỗ dựa của Từ Trạch Đông.

“Vị huynh đệ này dường như rất lạ mắt a, không biết có hay không ta có thể làm quen?”

Đoạn, hắn hướng Khương Thần, chìa tay ra mỉm cười nói. Khuôn mặt hiện lên thân thiện, vô hại.

“Bớt ở đây móc nối quan hệ, Khương đại gia chúng ta không thích đụng chạm người lạ.” Từ Trạch Đông đưa tay ra đập bàn tay của Cố Hào Kiện trở lại, một bộ tiểu tức phụ nói.

Cố Hào Kiện mặc dù vậy, vẫn mỉm cười một cái, sau đó mới đổi một cái ghế ngồi, ngồi gần với đám người Từ Trạch Đông.

“Đại gia, ngươi lần này tuyển lựa người nào?”

Từ Trạch Đông nhìn hai tên võ giả trên đài, ghé đầu nói.

Khương Thần tùy tiện chỉ một tên võ giả, sau đó khuôn mặt lại trở lại bộ dáng lạnh lùng hờ hững.

Trên đài lúc này đứng đấy hai vị võ giả. Đều có tu vi Ngoại cảnh tiểu thành. Loại võ giả này cơ bản đều là tu luyện tố chất thân thể. Nội lực không có bao nhiêu. Bọn họ hơn người bình thường ở chỗ da dầy thịt béo, đối với dao đâm đao chém mức độ tổn thương thấp hơn người bình thường rất nhiều.

Từ Trạch Đông cùng Cố Hào Kiện sau khi bắt kèo, liền nhìn nhau đầy gian xảo.

“Đông lão, ngươi thấy sao?”

Cố Hào Kiện nghiêng đầu về phía lão giả bên cạnh, khẽ hỏi.

“Vốn tưởng rằng là một cái kì nhân dị sĩ, xem ra ta là đề cao hắn rồi.” Lão giả gọi là Đông lão kia vuốt nhẹ chỏm râu ngắn dưới cằm, ánh mắt hiện lên chút khinh thường nói.

Hắn lúc nãy âm thầm dò xét Khương Thần. Cảm thấy trên người Khương Thần vô hình có một loại không hiểu thấu cảm giác. Cảm giác này hắn chỉ khi nào gặp được một chút kì nhân dị sĩ, hoặc đối với những võ giả có tu vi cao hơn mới cảm nhận được.

Vì vậy mà đối với Khương Thần có chút đánh giá cao. Chỉ là lựa chọn một kèo cá độ như vừa rồi, hắn có thể nhận ra, Khương Thần loại này ánh mắt hoàn toàn là bình thường.

Hắn liếc mắt có thể thấy, trên đài kia, vị võ giả mà bọn họ tuyển lựa chắc chắn giành chiến thắng. Mặc dù tu vi của hai người kia tương đương nhau, thế nhưng võ giả bọn họ tuyển lựa trên người toát ra một cỗ tự tin.

Loại tự tin này chỉ có liên tục thượng đài, liên tục chiến đấu, liên tục giành chiến thắng mới xuất hiện. So với hắn, đối thủ bên kia đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng, bồn chồn, chắc chắn là võ giả mới nhập môn, chưa bao giờ tham gia các loại thực chiến như vậy, vì thế mới có vẻ mặt như thế này.

Tổng kết những điều đó, nếu như là một võ giả tinh mắt liền có thể nhận ra. Thế nhưng Khương Thần lại chọn vị võ giả hắn phân tích theo hướng tiêu cực kia là người thắng cuộc. Từ điều này, hắn thấy Khương Thần đây chính là chọn bừa. Từ đó suy ra, Khương Thần tên này không có thực học. Từ Trạch Đông có lẽ liền bị hắn bày ra một số trò lừa bịp qua mắt.

Lại nói, Cố Hào Kiện nghe vậy, liền mỉm cười nói:

“Như vậy chúng ta lần này thắng?”

“Tám thành là vậy.” Vị Đông lão cười nói.

“Tốt…qua môt vài lần nữa, ta không tin không lừa được hắn giao miếng đất kia ra.” Cố Hào Kiện tay đấm bàn tay cười nói.

Hắn lúc trước vừa mắt một miếng đất tại thành Nam Vẫn Triết, thế nhưng khi hỏi mua mới biết miếng đất này thuộc quyền sở hữu của Từ Trạch Đông. Từ Trạch Đông cùng hắn lại nằm hai bên thái cực, luôn luôn thù địch với nhau. Hắn cũng không thể kéo bộ mặt đi bàn bạc mua lại từ tay Từ Trạch Đông được. Vì vậy mới tìm những địa điểm tụ tập của Từ Trạch Đông, muốn thông qua đó lừa mua miếng đất nọ.

Nhận ra Từ Trạch Đông thường xuyên tham gia loại hình hắc quyền cá cược này, vì thế hắn mới dẫn theo vị võ giả trong gia tộc tới, tìm Từ Trạch Đông cá cược khích bác Từ Trạch Đông.

Từ Trạch Đông mấy tháng nay thua cược cũng vì tên võ giả bên cạnh Cố Hào Kiện kia. Nếu như còn thua nữa, Cố Hào Kiện không tin, hắn không bán miếng đất tại thành Nam kia.

Cố Hào Kiện loại mưu mô này có thể nói là nhất tiễn song điêu. Vừa hạ nhục Từ Trạch Đông, vừa không công đạt được thứ mình muốn.

Quả thật, ở tuổi này có thể làm chủ vài cái công ty, Cố Hào Kiện này cũng không phải loại đầu óc tầm thường.

Chỉ tội nghiệp thay Từ Trạch Đông không biết mục đích đằng sau của Cố Hào Kiện, đối với mỗi lần khiêu khích của hắn, đều sẽ tiếp nhận.

Lại nói, trên đài lúc này gồm một tên nam tử thấp bé, chính là người mà vị Đông lão kia nhìn ra một cỗ tự ti, không nắm chắc trên người. Đối chiến với hắn cũng là một tên nam tử, thân trên để trần lộ ra cơ bắp cùng các loại hình xăm dữ tợn. Khuôn mặt thanh niên xăm mình lúc này vô cùng tự tin, khóe miệng như có như không câu lên nụ cười.

Hắn đối với nam tử thấp bé khẽ vươn tay, một bộ thân sĩ lịch thiệp nói:

“Xin mời.”

Thanh âm âm dương quái khí mang chút ý vị trêu chọc cùng khinh thường khiến cho đám nhân sĩ thượng lưu dưới đài không khỏi cười vang.

Nam tử thấp bé kia khuôn mặt vẫn luôn hiện lên vẻ bồn chồn, lo lắng. Chỉ khi tín hiệu bắt đầu từ trọng tài vang lên. Hắn khuôn mặt tự ti, bồn chồn kia mới đổi qua âm nhu, nham hiểm.

Đoạn, chỉ thấy thâm thể nhỏ bé của hắn giống như lò xo. Sau một cú co mình liền nhảy lên không trung, tung ra một quyền hướng về phía thanh niên xăm mình kia.

Một quyền này của hắn đánh ra, thắng ở xuất kì bất ý. Hơn nữa, từ không trung đánh xuống còn có trọng lực cùng sức nặng của cơ thể trợ lực. Vì thế quyền đầu xé gió tạo nên một hồi rít gào âm thanh.

Dưới đài mọi người vì thế cũng trở nên biến sắc.

Thanh niên xăm mình kia lúc này cũng thầm hô không ổn. Khuôn mặt tự tin lúc trước lúc này trở nên ngưng trọng.

Cũng không hổ là một tên võ giả trải qua bách chiến. Chỉ thấy hắn hai tay đẩy ra, nhìn giống như muốn chặn lại thế công của nam tử thấp bé, nhưng thực ra theo thế đứng, hắn định lợi dụng lúc nam tử thấp bé đấm tới, sẽ thuận thế kéo đối phương đập ngã xuống đất.

Như vậy vừa có thể hóa giải thế công, vừa thuận lợi kích thương nam tử thấp bé.

“Không tốt.” Đông lão dưới đài sau một phen nhíu mày, liền thở dài cảm thán: “Không nghĩ tới lại bị vẻ ngoài của hắn cho lừa.”

Đông lão từ thời điểm nam tử thấp bé bộc phát thế công, liền có thể nhìn ra từ trên người hắn tỏa ra một cỗ thiết huyết, âm nhu máu lạnh.

Loại thiết huyết âm nhu này thường là do người trải qua chém giết mới tạo thành. Cộng với vẻ ngoài ban đầu giả vờ sợ hãi, lo lắng. Chắc chắn là cái người thường xuyên ẩn nhẫn, đợi đối phương lơ là liền cho một kích chí tử. Đông lão có thể khẳng định nhỏ bé nam tử kia là một cái sát thủ.

Cùng cấp võ giả, gặp phải sát thủ ngươi chắc chắn liền thua. Bởi vì sát thủ loại người kia chú trọng ở cẩn thận. Hắn nếu như triển khai thế công, liền là nhất kích tất sát.

Vì thế, Đông lão mới cảm thán như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương