Vô Tận Trùng Sinh
-
Chương 67: Chuẩn bị trước
“Hiện tại cảm giác ra sao.”
Khương Thần đang cầm lấy bàn tay của vị nữ gia nhân đã canh chừng bên cạnh Cao Nhược Vũ mấy đêm nay. Nàng lúc này khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Bình thường, nàng đâu được đứng trong tràng cảnh Cao gia các vị đại lão nhìn chằm chằm vào mình như thế này. Vì thế nội tâm thiếu nữ không khỏi kinh khiếp.
“Không…không sao…tiên sinh.” Vị nữ gia nhân khẽ cúi đầu nói.
Khương Thần khẽ gật đầu buông tay nàng ra.
Vị nữ tử này tên Lạc Kỳ Kỳ, nàng ở bên cạnh Cao Nhược Vũ mấy ngày, trên người đã bị lây dính một chút âm sát chi khí. Khương Thần cũng không muốn vô cớ lại gây hại cho người khác, vì thế đành tốn một phen công phu giúp nàng tiêu trừ đi loại tà khí kia.
Không ai nhìn thấy, thời điểm hắn cầm lấy bàn tay Lạc Kỳ Kỳ, sau lưng nàng bốc lên một luồng hắc khí. Hắc khí này sau khi thoát li thân thể nàng, liền bị một luồng khí xanh lục bao vây.
Hắc khí đó chính là tà khí xâm nhập thể nội nàng, còn luồng xanh lục chi khí kia là mộc thuộc tính Hỗn Nguyên Chi Khí của Khương Thần. Mộc thuộc tính mặc dù không có tác dụng tịch tà như Lôi thuộc tính, thế nhưng đối với nguyên khí được tu luyện từ Hỗn Nguyên Chi Khi, loại tà khí trên Lam Hải tinh này làm sao có thể chống cự được.
Vì vậy, hắc khí kia chỉ một thoáng liền bị xanh lục chi khí thôn phệ.
Lạc Kỳ Kỳ mấy ngày nay thường xuyên sẽ bị lạnh gáy rùng mình. Hiện tại sau khi một phen thanh niên áo đen này cầm tay nàng, cảm giác lạnh gáy rùng mình kia cũng theo đó biến mất. Chỉ là điều này nàng cùng không dám nói ra ngoài miệng.
“Tốt rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Đa tạ tiên sinh.” Lạc Kỳ Kỳ khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt vẫn còn đôi chút sợ sệt, khẽ cúi đầu sau đó lui ra ngoài.
“Khương tiên sinh, ngươi có phải hay không biết xem phong thủy? Có thể hay không trợ giúp ta một chút, ta mới mở một nhà hàng, vẫn muốn tìm một thầy phong thủy cao tay xem giúp." Trong gian phòng khách, một trung niên nhân mỉm cười nói.
Mặc dù câu nói này của hắn nghe thoáng qua có phần khách khí, thế nhưng cái mỉm cười của hắn đối với Khương Thần giống như muốn nói với hắn rằng ngươi dù có cao tay đến đâu thì cũng chỉ là cái thầy phong thủy hết nhìn Tây lại ngó Đông giúp người khác.
Khương Thần đưa mắt hờ hững nhìn hắn, sau đó dứt khoát giữ im lặng. Trung niên nhân kia gượng cười, khuôn mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên. Sâu trong ánh mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng.
Đám con cháu Cao gia phần lớn bề ngoài đối với Khương Thần kính trọng. Bên trong lại âm thầm khinh thường hắn.
Chẳng qua chỉ là một tên đại sư bắt ma thôi. Có gì mà phải kiêu căng. Còn không phải vì tiền mà tới hay sao?
Trong đầu phần lớn mọi người đều xuất hiện ý nghĩ như vậy, chỉ là không có ai dám nói ra miệng.
Chiều tối hôm đó, Khương Thần mới bước chân lần thứ hai trở lại vườn hoa nơi Cao Nhược Vũ đang ở.
Lúc này, vườn hoa ngàn hương lúc trước đã không còn, thay vào đó giống như một cánh đồng chết. Toàn bộ vườn hoa rộng lớn giờ đây trở nên héo rũ. Khu vực hoa cỏ giáp với ngôi nhà nhỏ của Cao Nhược Vũ còn cực đoan hơn, lúc này trở nên đen nhẻm giống như bị đốt cháy.
“Khương tiên sinh, chuyện này là từ khi tên nghịch tử rước về gã đạo sĩ kia.” Cao Hình Thiên khuôn mặt trầm xuống, khẽ nói. Nhắc tới chuyện đó, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Trở về đi, những người ở xung quanh đây tối nay cũng liền di chuyển bọn họ đi.” Khương Thần ngửa mặt lên nhìn sắc trời, lạnh nhạt nói.
Thành Tây bởi vì đặc thù, vì vậy liền tồn tại rất nhiều âm hồn. Rời đi thành Tây, âm hồn các loại đều sẽ bị hạn chế khả năng đi rất nhiều, thậm chí có khả năng bị tiêu tán. Vì vậy, không dễ gì bọn chúng rời đi thành Tây, do đó Cao Nhược Vũ mới có thể sống đến bây giờ.
Khương Thần hắn biết điều đó, vì vậy cũng không vội vàng chữa trị cho nàng. Ngược lại đợi đến hôm nay là ngày cực âm, các loại âm hồn chắc chắn sẽ được thoải mái đi lại, không còn bị giới hạn tại thành Tây. Chắc chắn ngày hôm nay, âm hồn để lại ấn ký trên người Cao Nhược Vũ cũng sẽ xuất thủ. Vì thế, hắn tới Cao gia cũng không phải đột nhiên ngẫu hứng mà là chính vì lí do này.
“Vậy ta liền đa tạ Khương tiên sinh…” Cao Hình Thiên chắp tay khẽ cúi đầu, sau đó rời đi. Trên khuôn mặt, từ lúc trước đến giờ vẫn chưa bớt đi lo lắng.
Khương Thần ung dung bước trên thảm đá nhỏ dẫn vào căn nhà trung tâm vườn hoa rộng lớn này. Nếu như có người ở đây, cũng không thế phát hiện ra,
sau mỗi bước đi của hắn, hoa cỏ trong khu vườn rộng lớn này đều từng bước từng bước sống lại.
Trong căn phòng nhỏ, đồ đạc đơn sơ, phần lớn đã bị di chuyển hết đi để tránh Cao Nhược Vũ lúc tinh thần không ổn định tự làm tổn thương mình. Nổi bật trong căn phòng này là một chiếc quan tài gỗ màu đen đặt giữa phòng.
Quan tài này được đặt ngay ngắn trên một chiếc kệ. Nắp quan vẫn đang để ngỏ. Nhìn tới bên trong quan tài thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng xanh lam.
Góc căn phòng lúc này ngồi lấy một nữ tử, dáng người thướt tha, mặc trên mình một bộ đồ ngủ, mái tóc thả trôi bồng bềnh. Bởi vì quay mặt về góc tường, vì thế cũng không nhìn thấy khuôn mặt nàng thế nào. Đây ngoại trừ Cao Nhược Vũ thì còn ai.
Nàng lúc này đang ngồi trên ghế mây khẽ đung đưa trước sau, miệng ngân nha một điệu nhạc với ngôn ngữ kì lạ. Trên tay còn cầm theo một búp bê nhồi bông nhỏ nhắn.
Nhận ra có người đi tới, Cao Nhược Vũ ngoảnh đầu lại.
Sau khi trông thấy Khương Thần, nàng nhoẻn miệng cười, sau đó lại quay đầu trở lại góc tường, ngân nga tiếp giai điệu của mình. Đồng thời nhìn ngắm búp bê nhồi bông.
Khương Thần bước vào căn phòng, tìm cho mình một chỗ ngồi, sau đó ung dung ngồi xuống. Hắn cũng không lên tiếng, bởi vì hiện tại có đánh tiếng với Cao Nhược Vũ, nàng cũng không đáp lại.
Càng về buổi tối, Cao Nhược Vũ có lẽ thần trí càng không ổn định. Khương Thần có thể nhìn thấy, từ trên người nàng đang vờn quanh hai loại khí tức. Một cái chính là loại hắc khí tà ác hắn đã tiêu trừ trên người vị nữ gia nhân. Còn lại một loại hoàng sắc chi khí phát ra từ chuỗi phật châu đeo trên cổ tay nàng.
Hai loại một điềm lành chi khí, một âm sát chi khí liên tục ma sát nhau. Hoàng khí từ chuỗi phật châu phát ra ẩn ẩn có dấu hiệu yếu thế so với hắc khí, khi mà chuỗi phật châu giống như sắp bị nứt vỡ.
Trời vừa chập tối, Cao Nhược Vũ càng hát to hơn, lúc này cũng không nghe nàng đang hát thứ ngôn ngữ gì, chỉ có thể nghe được tiếng ê a như người câm, đồng thời, tay chân cũng khẽ vung vẩy giống như quỷ nhập tràng.
Khương Thần thở hắt ra một hơi sau khi hoàn thành một vòng tu luyện, hắn tiến tới khẽ đưa tay đặt lên vai Cao Nhược Vũ. Lúc này, Cao Nhược Vũ nàng dường như trở lại trạng thái ổn định. Chỉ thấy nàng quay lại nhìn Khương Thần, sau đó đưa tay chỉ chỉ miệng của mình ra hiệu không thể nói rõ ràng được. Đôi mắt trong veo mơ hồ xuất hiện nước mắt.
“Ngươi nghe hiểu chứ?” Khương Thần giọng nói không mang theo cảm xúc, hỏi.
Cao Nhược Vũ khẽ gật đầu, dường như muốn nói gì, chỉ là không thể nói được ra miệng do vậy chỉ có thể ra hiệu cho Khương Thần bằng tay.
“Không cần cố gắng, cứ thả lỏng ra, chút nữa liền sẽ tốt.” Khương Thần gật đầu. Hắn đối với việc an ủi nữ hài tử cũng không có kinh nghiệm, do đó chỉ có thể nói với nàng như vậy.
Cao Nhược Vũ đôi môi nhợt nhạt mím lại gật đầu. Sâu trong ánh mắt đối với Khương Thần hiện lên vẻ vô cùng tin tưởng. Nàng hiện tại còn chưa quên hình ảnh quỷ trảo của âm hồn lão giả kia đánh lên người mình. Nếu như lúc đó không có ngọc bội Khương Thần đưa cho, nàng chắc chắn sẽ bị quỷ trảo kia bóp cho thịt nát xương tan.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cửa không đóng.
Sau đó, Lạc Kỳ Kỳ trên tay bê một khay thức ăn đi vào.
“Tiên sinh, lão gia sai ta mang đến cho ngài cùng tiểu thư chút thức ăn.”
Nói đoạn đầu hơi cúi thấp, nhỏ nhẹ nói tiếp:
“Nếu như ngài không tiện, có thể để ta tới giúp tiểu thư dùng bữa.”
“Không cần, nàng có thể tự mình tới được.” Khương Thần lạnh nhạt nói. Đoạn khẽ vỗ vỗ vai Cao Nhược Vũ.
Lạc Kỳ Kỳ kia nghe vậy, khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên. Bình thường buổi tối nàng ở chung với Cao Nhược Vũ, Cao Nhược Vũ nàng sẽ thần trí không rõ, thường sẽ giãy dụa, hát hò đến khi mệt mỏi mới đi ngủ. Muốn cho nàng dùng bữa cũng là vô cùng khó khăn.
Vì vậy khi nghe Khương Thần nói rằng Cao Nhược Vũ có thể tự dùng bữa, Lạc Kỳ Kỳ vô cùng ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên hơn khi nàng vừa mới ngẩng đầu, nhìn thấy Cao Nhược Vũ khuôn mặt mỉm cười đang nhìn mình. Hai tay ra hiệu cảm ơn nàng mấy ngày nay đã chăm sóc tận tình.
“Cái này…” Lạc Kỳ Kỳ khuôn mặt ngạc nhiên.
Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại lúc chiều, thời điểm Khương Thần nắm lấy bàn tay nàng, nàng cảm giác trong người có một luồng thoải mái khi tức du tẩu. Toàn bộ cảm giác lạnh gáy trước đó hoàn toàn biến mất, nàng cũng mơ hồ đoán ra, Khương Thần tới là để chữa trị quái chứng cho Cao Nhược Vũ.
Do đó, hiện tại nàng cũng chỉ hơi chút ngạc nhiên mà không đến mức há hốc miệng kinh thán. Đồng thời bản thân đối với Khương Thần càng phát ra kính sợ.
Thanh niên này nhìn qua hơi chút kì cục, nhưng chung quy lại vô cùng trẻ tuổi, không ngờ bản lĩnh cao siêu như vậy.
“Tiên sinh, vậy ta lui ra trước, tiểu thư liền giao lại cho ngươi.” Lạc Kỳ Kỳ để mâm thức ăn lên bàn sau đó khẽ nói.
“Đi đi.” Khương Thần vẫy vẫy tay.
“Đúng rồi tiên sinh.” Lạc Kỳ Kỳ quay lại, cúi người thật sâu trước Khương Thần, sau đó nói: “Cảm tạ ngươi chuyện lúc chiều.”
Khương Thần không đáp, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu cho nàng đi ra.
“A…a.” Cao Nhược Vũ ngồi bên bàn ăn, tay ra hiệu cho Khương Thần tới ăn cùng.
“Ngươi thoải mái, ta còn có chút chuyện.” Khương Thần cười cười khẽ nói. Trên tay lúc này đang xoay xoay một miếng ngọc thạch. Nhìn hắn hành động này giống như làm trò tiêu khiển giết thời gian. Thế nhưng thực chất, hắn lại đang từ trên miếng ngọc thạch đó khắc lên một cái tiểu phù văn.
Cao Nhược Vũ thấy hắn thái độ không chút mặn mà gì, khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên chút hờn dỗi. Đoạn nàng ăn ngấu nghiến hết bàn thức ăn, cũng không để chừa lại cho Khương Thần chút gì.
“Ăn xong rồi liền yên tâm nghỉ ngơi chút đi.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Đoạn hắn bước ra cửa, tùy ý ném ra miếng ngọc thạch trên tay về phía vườn hoa. Sau đó quay trở vào trong phòng.
Cao Nhược Vũ dường như đối với chuyện lúc nãy Khương Thần không ngồi ăn cùng vẫn còn giận dỗi, nghe Khương Thần nói vậy liền phụng phịu đi tới chiếc giường nhỏ kê cạnh quan tài đen, ngồi bần thần một góc không nói gì.
Trước mười hai giờ khuya, Khương Thần lấy từ bó hương trên nắp quan tài hai cây hương sau đó cắm tại cửa chính cùng cửa sau gian nhà.
Gian phòng lúc này phảng phất khói hương khiến cho không gian càng trở nên mờ ảo quỷ dị. Khương Thần giống như làm ảo thuật, trên tay xuất hiện hai quả chuông nhỏ. Hắn đem hai quả chuông này phân biệt treo lên cửa chính và cửa sau ngôi nhà. Sau đó cầm chỗ hương còn lại bóp vụn ra đem vung vãi khắp sàn nhà.
Cao Nhược Vũ khẽ a lên một tiếng sau đó ra dấu bằng tay ý hỏi Khương Thần làm như vậy để làm gì.
“Đợi hương cháy hết liền có thể ngủ. Những chuyện khác ngươi không cần quan tâm.” Khương Thần cười nhạt nói.
Vừa dứt lời, quỷ dị tình huống xuất hiện.
Cây nhang trước cửa kia đột nhiên dập tắt!
Khương Thần đang cầm lấy bàn tay của vị nữ gia nhân đã canh chừng bên cạnh Cao Nhược Vũ mấy đêm nay. Nàng lúc này khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Bình thường, nàng đâu được đứng trong tràng cảnh Cao gia các vị đại lão nhìn chằm chằm vào mình như thế này. Vì thế nội tâm thiếu nữ không khỏi kinh khiếp.
“Không…không sao…tiên sinh.” Vị nữ gia nhân khẽ cúi đầu nói.
Khương Thần khẽ gật đầu buông tay nàng ra.
Vị nữ tử này tên Lạc Kỳ Kỳ, nàng ở bên cạnh Cao Nhược Vũ mấy ngày, trên người đã bị lây dính một chút âm sát chi khí. Khương Thần cũng không muốn vô cớ lại gây hại cho người khác, vì thế đành tốn một phen công phu giúp nàng tiêu trừ đi loại tà khí kia.
Không ai nhìn thấy, thời điểm hắn cầm lấy bàn tay Lạc Kỳ Kỳ, sau lưng nàng bốc lên một luồng hắc khí. Hắc khí này sau khi thoát li thân thể nàng, liền bị một luồng khí xanh lục bao vây.
Hắc khí đó chính là tà khí xâm nhập thể nội nàng, còn luồng xanh lục chi khí kia là mộc thuộc tính Hỗn Nguyên Chi Khí của Khương Thần. Mộc thuộc tính mặc dù không có tác dụng tịch tà như Lôi thuộc tính, thế nhưng đối với nguyên khí được tu luyện từ Hỗn Nguyên Chi Khi, loại tà khí trên Lam Hải tinh này làm sao có thể chống cự được.
Vì vậy, hắc khí kia chỉ một thoáng liền bị xanh lục chi khí thôn phệ.
Lạc Kỳ Kỳ mấy ngày nay thường xuyên sẽ bị lạnh gáy rùng mình. Hiện tại sau khi một phen thanh niên áo đen này cầm tay nàng, cảm giác lạnh gáy rùng mình kia cũng theo đó biến mất. Chỉ là điều này nàng cùng không dám nói ra ngoài miệng.
“Tốt rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Đa tạ tiên sinh.” Lạc Kỳ Kỳ khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt vẫn còn đôi chút sợ sệt, khẽ cúi đầu sau đó lui ra ngoài.
“Khương tiên sinh, ngươi có phải hay không biết xem phong thủy? Có thể hay không trợ giúp ta một chút, ta mới mở một nhà hàng, vẫn muốn tìm một thầy phong thủy cao tay xem giúp." Trong gian phòng khách, một trung niên nhân mỉm cười nói.
Mặc dù câu nói này của hắn nghe thoáng qua có phần khách khí, thế nhưng cái mỉm cười của hắn đối với Khương Thần giống như muốn nói với hắn rằng ngươi dù có cao tay đến đâu thì cũng chỉ là cái thầy phong thủy hết nhìn Tây lại ngó Đông giúp người khác.
Khương Thần đưa mắt hờ hững nhìn hắn, sau đó dứt khoát giữ im lặng. Trung niên nhân kia gượng cười, khuôn mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên. Sâu trong ánh mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng.
Đám con cháu Cao gia phần lớn bề ngoài đối với Khương Thần kính trọng. Bên trong lại âm thầm khinh thường hắn.
Chẳng qua chỉ là một tên đại sư bắt ma thôi. Có gì mà phải kiêu căng. Còn không phải vì tiền mà tới hay sao?
Trong đầu phần lớn mọi người đều xuất hiện ý nghĩ như vậy, chỉ là không có ai dám nói ra miệng.
Chiều tối hôm đó, Khương Thần mới bước chân lần thứ hai trở lại vườn hoa nơi Cao Nhược Vũ đang ở.
Lúc này, vườn hoa ngàn hương lúc trước đã không còn, thay vào đó giống như một cánh đồng chết. Toàn bộ vườn hoa rộng lớn giờ đây trở nên héo rũ. Khu vực hoa cỏ giáp với ngôi nhà nhỏ của Cao Nhược Vũ còn cực đoan hơn, lúc này trở nên đen nhẻm giống như bị đốt cháy.
“Khương tiên sinh, chuyện này là từ khi tên nghịch tử rước về gã đạo sĩ kia.” Cao Hình Thiên khuôn mặt trầm xuống, khẽ nói. Nhắc tới chuyện đó, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Trở về đi, những người ở xung quanh đây tối nay cũng liền di chuyển bọn họ đi.” Khương Thần ngửa mặt lên nhìn sắc trời, lạnh nhạt nói.
Thành Tây bởi vì đặc thù, vì vậy liền tồn tại rất nhiều âm hồn. Rời đi thành Tây, âm hồn các loại đều sẽ bị hạn chế khả năng đi rất nhiều, thậm chí có khả năng bị tiêu tán. Vì vậy, không dễ gì bọn chúng rời đi thành Tây, do đó Cao Nhược Vũ mới có thể sống đến bây giờ.
Khương Thần hắn biết điều đó, vì vậy cũng không vội vàng chữa trị cho nàng. Ngược lại đợi đến hôm nay là ngày cực âm, các loại âm hồn chắc chắn sẽ được thoải mái đi lại, không còn bị giới hạn tại thành Tây. Chắc chắn ngày hôm nay, âm hồn để lại ấn ký trên người Cao Nhược Vũ cũng sẽ xuất thủ. Vì thế, hắn tới Cao gia cũng không phải đột nhiên ngẫu hứng mà là chính vì lí do này.
“Vậy ta liền đa tạ Khương tiên sinh…” Cao Hình Thiên chắp tay khẽ cúi đầu, sau đó rời đi. Trên khuôn mặt, từ lúc trước đến giờ vẫn chưa bớt đi lo lắng.
Khương Thần ung dung bước trên thảm đá nhỏ dẫn vào căn nhà trung tâm vườn hoa rộng lớn này. Nếu như có người ở đây, cũng không thế phát hiện ra,
sau mỗi bước đi của hắn, hoa cỏ trong khu vườn rộng lớn này đều từng bước từng bước sống lại.
Trong căn phòng nhỏ, đồ đạc đơn sơ, phần lớn đã bị di chuyển hết đi để tránh Cao Nhược Vũ lúc tinh thần không ổn định tự làm tổn thương mình. Nổi bật trong căn phòng này là một chiếc quan tài gỗ màu đen đặt giữa phòng.
Quan tài này được đặt ngay ngắn trên một chiếc kệ. Nắp quan vẫn đang để ngỏ. Nhìn tới bên trong quan tài thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng xanh lam.
Góc căn phòng lúc này ngồi lấy một nữ tử, dáng người thướt tha, mặc trên mình một bộ đồ ngủ, mái tóc thả trôi bồng bềnh. Bởi vì quay mặt về góc tường, vì thế cũng không nhìn thấy khuôn mặt nàng thế nào. Đây ngoại trừ Cao Nhược Vũ thì còn ai.
Nàng lúc này đang ngồi trên ghế mây khẽ đung đưa trước sau, miệng ngân nha một điệu nhạc với ngôn ngữ kì lạ. Trên tay còn cầm theo một búp bê nhồi bông nhỏ nhắn.
Nhận ra có người đi tới, Cao Nhược Vũ ngoảnh đầu lại.
Sau khi trông thấy Khương Thần, nàng nhoẻn miệng cười, sau đó lại quay đầu trở lại góc tường, ngân nga tiếp giai điệu của mình. Đồng thời nhìn ngắm búp bê nhồi bông.
Khương Thần bước vào căn phòng, tìm cho mình một chỗ ngồi, sau đó ung dung ngồi xuống. Hắn cũng không lên tiếng, bởi vì hiện tại có đánh tiếng với Cao Nhược Vũ, nàng cũng không đáp lại.
Càng về buổi tối, Cao Nhược Vũ có lẽ thần trí càng không ổn định. Khương Thần có thể nhìn thấy, từ trên người nàng đang vờn quanh hai loại khí tức. Một cái chính là loại hắc khí tà ác hắn đã tiêu trừ trên người vị nữ gia nhân. Còn lại một loại hoàng sắc chi khí phát ra từ chuỗi phật châu đeo trên cổ tay nàng.
Hai loại một điềm lành chi khí, một âm sát chi khí liên tục ma sát nhau. Hoàng khí từ chuỗi phật châu phát ra ẩn ẩn có dấu hiệu yếu thế so với hắc khí, khi mà chuỗi phật châu giống như sắp bị nứt vỡ.
Trời vừa chập tối, Cao Nhược Vũ càng hát to hơn, lúc này cũng không nghe nàng đang hát thứ ngôn ngữ gì, chỉ có thể nghe được tiếng ê a như người câm, đồng thời, tay chân cũng khẽ vung vẩy giống như quỷ nhập tràng.
Khương Thần thở hắt ra một hơi sau khi hoàn thành một vòng tu luyện, hắn tiến tới khẽ đưa tay đặt lên vai Cao Nhược Vũ. Lúc này, Cao Nhược Vũ nàng dường như trở lại trạng thái ổn định. Chỉ thấy nàng quay lại nhìn Khương Thần, sau đó đưa tay chỉ chỉ miệng của mình ra hiệu không thể nói rõ ràng được. Đôi mắt trong veo mơ hồ xuất hiện nước mắt.
“Ngươi nghe hiểu chứ?” Khương Thần giọng nói không mang theo cảm xúc, hỏi.
Cao Nhược Vũ khẽ gật đầu, dường như muốn nói gì, chỉ là không thể nói được ra miệng do vậy chỉ có thể ra hiệu cho Khương Thần bằng tay.
“Không cần cố gắng, cứ thả lỏng ra, chút nữa liền sẽ tốt.” Khương Thần gật đầu. Hắn đối với việc an ủi nữ hài tử cũng không có kinh nghiệm, do đó chỉ có thể nói với nàng như vậy.
Cao Nhược Vũ đôi môi nhợt nhạt mím lại gật đầu. Sâu trong ánh mắt đối với Khương Thần hiện lên vẻ vô cùng tin tưởng. Nàng hiện tại còn chưa quên hình ảnh quỷ trảo của âm hồn lão giả kia đánh lên người mình. Nếu như lúc đó không có ngọc bội Khương Thần đưa cho, nàng chắc chắn sẽ bị quỷ trảo kia bóp cho thịt nát xương tan.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cửa không đóng.
Sau đó, Lạc Kỳ Kỳ trên tay bê một khay thức ăn đi vào.
“Tiên sinh, lão gia sai ta mang đến cho ngài cùng tiểu thư chút thức ăn.”
Nói đoạn đầu hơi cúi thấp, nhỏ nhẹ nói tiếp:
“Nếu như ngài không tiện, có thể để ta tới giúp tiểu thư dùng bữa.”
“Không cần, nàng có thể tự mình tới được.” Khương Thần lạnh nhạt nói. Đoạn khẽ vỗ vỗ vai Cao Nhược Vũ.
Lạc Kỳ Kỳ kia nghe vậy, khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên. Bình thường buổi tối nàng ở chung với Cao Nhược Vũ, Cao Nhược Vũ nàng sẽ thần trí không rõ, thường sẽ giãy dụa, hát hò đến khi mệt mỏi mới đi ngủ. Muốn cho nàng dùng bữa cũng là vô cùng khó khăn.
Vì vậy khi nghe Khương Thần nói rằng Cao Nhược Vũ có thể tự dùng bữa, Lạc Kỳ Kỳ vô cùng ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên hơn khi nàng vừa mới ngẩng đầu, nhìn thấy Cao Nhược Vũ khuôn mặt mỉm cười đang nhìn mình. Hai tay ra hiệu cảm ơn nàng mấy ngày nay đã chăm sóc tận tình.
“Cái này…” Lạc Kỳ Kỳ khuôn mặt ngạc nhiên.
Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại lúc chiều, thời điểm Khương Thần nắm lấy bàn tay nàng, nàng cảm giác trong người có một luồng thoải mái khi tức du tẩu. Toàn bộ cảm giác lạnh gáy trước đó hoàn toàn biến mất, nàng cũng mơ hồ đoán ra, Khương Thần tới là để chữa trị quái chứng cho Cao Nhược Vũ.
Do đó, hiện tại nàng cũng chỉ hơi chút ngạc nhiên mà không đến mức há hốc miệng kinh thán. Đồng thời bản thân đối với Khương Thần càng phát ra kính sợ.
Thanh niên này nhìn qua hơi chút kì cục, nhưng chung quy lại vô cùng trẻ tuổi, không ngờ bản lĩnh cao siêu như vậy.
“Tiên sinh, vậy ta lui ra trước, tiểu thư liền giao lại cho ngươi.” Lạc Kỳ Kỳ để mâm thức ăn lên bàn sau đó khẽ nói.
“Đi đi.” Khương Thần vẫy vẫy tay.
“Đúng rồi tiên sinh.” Lạc Kỳ Kỳ quay lại, cúi người thật sâu trước Khương Thần, sau đó nói: “Cảm tạ ngươi chuyện lúc chiều.”
Khương Thần không đáp, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu cho nàng đi ra.
“A…a.” Cao Nhược Vũ ngồi bên bàn ăn, tay ra hiệu cho Khương Thần tới ăn cùng.
“Ngươi thoải mái, ta còn có chút chuyện.” Khương Thần cười cười khẽ nói. Trên tay lúc này đang xoay xoay một miếng ngọc thạch. Nhìn hắn hành động này giống như làm trò tiêu khiển giết thời gian. Thế nhưng thực chất, hắn lại đang từ trên miếng ngọc thạch đó khắc lên một cái tiểu phù văn.
Cao Nhược Vũ thấy hắn thái độ không chút mặn mà gì, khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên chút hờn dỗi. Đoạn nàng ăn ngấu nghiến hết bàn thức ăn, cũng không để chừa lại cho Khương Thần chút gì.
“Ăn xong rồi liền yên tâm nghỉ ngơi chút đi.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Đoạn hắn bước ra cửa, tùy ý ném ra miếng ngọc thạch trên tay về phía vườn hoa. Sau đó quay trở vào trong phòng.
Cao Nhược Vũ dường như đối với chuyện lúc nãy Khương Thần không ngồi ăn cùng vẫn còn giận dỗi, nghe Khương Thần nói vậy liền phụng phịu đi tới chiếc giường nhỏ kê cạnh quan tài đen, ngồi bần thần một góc không nói gì.
Trước mười hai giờ khuya, Khương Thần lấy từ bó hương trên nắp quan tài hai cây hương sau đó cắm tại cửa chính cùng cửa sau gian nhà.
Gian phòng lúc này phảng phất khói hương khiến cho không gian càng trở nên mờ ảo quỷ dị. Khương Thần giống như làm ảo thuật, trên tay xuất hiện hai quả chuông nhỏ. Hắn đem hai quả chuông này phân biệt treo lên cửa chính và cửa sau ngôi nhà. Sau đó cầm chỗ hương còn lại bóp vụn ra đem vung vãi khắp sàn nhà.
Cao Nhược Vũ khẽ a lên một tiếng sau đó ra dấu bằng tay ý hỏi Khương Thần làm như vậy để làm gì.
“Đợi hương cháy hết liền có thể ngủ. Những chuyện khác ngươi không cần quan tâm.” Khương Thần cười nhạt nói.
Vừa dứt lời, quỷ dị tình huống xuất hiện.
Cây nhang trước cửa kia đột nhiên dập tắt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook