Vô Tận Trùng Sinh
Chương 207: Không gian phong tỏa

Một câu vừa dứt, không gian xung quanh trận pháp dịch chuyển lập tức bị phong tỏa.

Trận pháp dịch chuyển không gian cùng với truyền tống trận nghe thì có vẻ giống nhau thế nhưng trên thực tế, truyền tống trận nằm ở một đẳng cấp cao hơn.

Truyền tống trận có thể truyền tống ngươi từ thế giới này trực tiếp xuyên qua giới bích hàng lâm thế giới khác. Thế nhưng trận pháp dịch chuyển không gian chỉ có thể đem một mảnh không gian này dịch chuyển tới nơi khác.

Có nghĩa là nếu như gặp phải giới bích, gặp phải không gian phong tỏa, trận pháp dịch chuyển không gian liền vô dụng.

Lúc này, khuôn mặt có chút âm trầm của Cổ Minh cũng đã giãn ra.

Lần trước bởi vì phải áp chế lực lượng ăn mòn phản lại từ Thánh Đồng cho nên mới không thể mở ra loại thủ đoạn này cầm chân Khương Thần. Nếu không Khương Thần một lần kia chắc chắn khó thoát.

Lại nói thời điểm hiện tại, một cỗ khí tức khổng lồ khó nói nên lời bao phủ khắp không gian khiến cho Khương Thần cùng Khương Y Na cảm nhận được giống như bầu trời trên đỉnh đầu áp xuống tới.

Khương Y Na sắc mặt hiện lên chút sợ sệt. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với thực chiến cũng là lần đầu tiên gặp mặt một vị Nguyên Tôn Cảnh.

Với cảnh giới Nguyên Đan Cảnh của nàng, đối phương chỉ cần thả ra chút khí thế liền có thể khiến cho nàng thở không xong. Chẳng qua may mắn có Khương Thần che chắn cho nên hiện tại nàng cũng chưa phải chịu chút ảnh hưởng gì.

Cảm giác không gian giống như bị cô đọng khiến cho hành động không được thông thuận, tiểu nha đầu khẽ nói:

“Ca ca, Y Na không cử động được, làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Khương Thần cũng có chút ngưng trọng. Hắn đã dự tính trước trường hợp này, thế nhưng vạn phần không ngờ Cổ Minh lại ra tay nhanh như vậy. Hắn còn chưa phản ứng, đối phương đã đem không gian phong tỏa lại.

Nguyên Tôn Cảnh liền đối với một Nguyên Vương Cảnh hết sức dè chừng như thế. Xem ra người này tâm tư vô cùng cẩn thận a.

“Khương tiểu hữu đúng không? Lần trước không thể không nói ngươi đã cho ta một bất ngờ lớn, vì vậy cho nên lần này tiếp đón ngươi ta cũng đã có không ít chuẩn bị.” Cổ Minh mỉm cười.

Hắn sẽ không ỷ vào mình là Nguyên Tôn Cảnh mà đối với Nguyên Vương Cảnh lơ là mất cảnh giác.

Bởi vậy trước khi Khương Thần tới đây, hắn đã đối với không gian xung quanh đụng tay đụng chân, vì thế cho nên hiện tại mới có thể đem không gian xung quanh trận pháp của Khương Thần phong tỏa nhanh như vậy.

“Quả thật ngươi có thể bỏ được mặt mũi mà đối đãi sòng phẳng đối với một kẻ yếu thế hơn.” Khương Thần cười nhạt nói: “Thế nhưng không thể không nói, phần chuẩn bị này vẫn có chút sơ sài.”

Đoạn hắn mặc cho không gian đang bị phong tỏa, bản thân liền mạnh mẽ kích hoạt trận pháp sau đó xuất ra một khẩu quan tài đen ôm lấy Khương Y Na trốn vào trong.

“Hừ…” Cổ Minh hừ lạnh nói: “Bạo.”

Không gian bên trong sáu mảnh quan tài phong tỏa kia liền lập tức nổ tung. Không gian nổ tung mang theo khí tức hủy diệt lan tràn. Loại khí tức này khiến cho thiên địa vì thế rung chuyển theo.

Núi non cùng cây cối phía dưới mỗi khi sóng xung kích đi qua liền giống như đậu hũ bị cắt nát.

“Ngươi có thể phong tỏa không gian xung quanh trận pháp nhưng không thể phong tỏa không gian bên trong trận pháp a.” Thanh âm lạnh nhạt của Khương Thần vang lên từ trong khói bụi.

Một lời vừa dứt, trận pháp dịch chuyển không gian mạnh mẽ lóe sáng. Cuồng phong bắt đầu xuất hiện thổi bay khói bụi.

Nơi không gian vừa mới sụp đổ kia đã hồi phục lại nguyên dạng. Nơi đó một tòa trận pháp cự đại đang phát sáng. Bên trong lại xuất hiện thêm một tòa trận pháp nữa nhỏ hơn cũng lóe lên quang mang rực rỡ.

Trận pháp dịch chuyển lồng trong trận pháp dịch chuyển. Đây chính là sự chuẩn bị của Khương Thần để trốn chạy trước Cổ Minh.

“Trận pháp chồng chất?” Cổ Minh ngạc nhiên nói: “Thánh tộc đúng là Thánh tộc a…quả nhiên không tầm thường.”

Dứt lời, hắn buông bỏ thôi không ra tay nữa.

Hiện tại trận pháp của Khương Thần đã triệt để kích hoạt. Hắn hiện nếu như ra tay cũng không thể ngăn cản được đối phương, thậm chí muốn gây nên chút ảnh hưởng với đối phương cũng không thể. Bởi lẽ đối phương đã trốn vào khẩu Trấn Hồn Quan kia rồi.

“Chờ cho huynh muội ta đạt tới trạng thái tốt nhất sẽ tìm tới vấn an thành chủ.” Thanh âm tựa tiếu phi tiếu của Khương Thần phát ra.

Tầng trận pháp bên ngoài bởi vì mạnh mẽ chống đỡ không gian nổ tung lúc này bắt đầu sụp đổ. Cùng với trận pháp bên ngoài sụp đổ, dịch chuyển trận pháp bên trong phát ra quang mang cực thịnh. Một đạo ánh sáng chói lòa lóe lên sau đó vụt tắt. Khương Thần thành công rời đi.

Mặc dù có thể đào thoát được khỏi tay của Cổ Minh thế nhưng đây cũng chỉ là tình thế tạm thời.

Dù sao trận pháp dịch chuyển không gian lần này chỉ đưa hai huynh muội bọn họ tới một nơi khác trên phiến thế giới này chứ không phải đi qua không gian thông đạo chạy về Lam Hải tinh như trước nữa.

Lại nói, hai huynh muội Khương Thần vừa mới rời đi liền có rất nhiều tộc nhân Hồn tộc trấn thủ tại Uông Tử thành đuổi tới.

“Thành chủ!!!”

“Ừm…” Cổ Minh không đáp, chỉ khẽ ừ nhẹ một tiếng.

Đám nguyên giả kia thấy Cổ Minh không có quá nhiều phản ứng liền quay sang Cổ Khư ý muốn hỏi vừa mới ba động không gian là chuyện gì xảy ra.

Cổ Khư ngược lại cũng trực tiếp không để ý đám người này. Hắn còn đang bị thủ đoạn của Khương Thần làm cho kinh sợ.

Không thể ngờ người kia thực lực thậm chí còn thấp hơn hắn, thế nhưng lại có thể đào thoát trong tay Cổ Minh một cách dễ dàng như vậy.

Nghĩ lại lúc trước Cổ Minh không mặn không nhạt mà nói hắn không chống qua nổi mười chiêu trong tay đối phương, Cổ Khư khẽ cười cay đắng. Xem ra thanh niên kia tại Thánh tộc cũng không phải tầm thường.

Sau khi khởi động trận pháp dịch chuyển không gian, Khương Thần liền ôm lấy tiểu nha đầu nằm vào bên trong Trấn Hồn Quan đề phòng thời điểm đi xuyên qua không gian cả hai bị phong nhận giảo sát.

Xoẹt!!!

Thế giới này tạm gọi là Uông Tử giới đi. Bầu trời Uông Tử giới luôn tối đen xám xịt lúc này lóe lên một điểm sáng như một khỏa tinh thần. Điểm sáng kia bằng vào tốc độ như thiên ngoại chi thạch đâm xuống đại địa khiến cho một vùng đất bị lõm xuống, cây cối ngổn ngang.

Trên mặt đất lúc này là một khỏa hố sâu rộng lớn. Trung tâm hố sâu kia là một chiếc quan tài đen cắm thẳng xuống ngập tới nửa thân. Nắp quan đội đất mở ra, từ trong quan tài Khương Thần bế theo Khương Y Na bước ra.

“Khẩu quan tài này xem ra cũng có chút công dụng.” Khương Thần tủm tỉm cười nói.

Hắn mặc dù không biết cách chế ngự khẩu Trấn Hồn Quan này, không biết sử dụng nó thành thục như một món vũ khí, thế nhưng hắn có thể trốn vào trong áo quan dùng nó như một món đồ phòng ngự.

Bằng chứng là trốn vào trong đó, hai huynh muội hắn xuyên qua không gian không chút hề hấn, thậm chí thời điểm đâm xuống đất với tốc độ cao như vậy cũng không mảy may xây xát.

“Ca ca, đây thực sự Uông Tử thành sao? Tại sao lại xấu xí đến vậy? Đại Thiên Nguyên Giới có xấu xí như vậy không?” Khương Y Na sau một hồi ngó nhiêng liền nghiêng lúc này mới dám hỏi.

“Đại Thiên Nguyên Giới tất nhiên là đẹp rồi.” Đưa tay xoa đầu nàng, Khương Thần cười nói: “Chỗ này xấu xí như vậy là bởi vì đám người kia cũng không tốt đẹp gì.”

“Ca ca, Y Na xin lỗi vì lúc trước đã cười ngươi.” Khương Y Na đột nhiên nhớ tới chuyện gì, khuôn mặt ủ rũ nói.

Ngẫm lại một chút, Khương Thần mới biết nàng đang xin lỗi vì chuyện gì. Lần trọng thương trước trở về, nàng chẳng phải đã trêu chọc hắn hay sao? Có lẽ hiện tại nhận thức được hiện thực tàn khốc tại thế giới này cho nên mới cảm thấy có lỗi.

“Ha ha, tiểu nha đầu, chúng ta là huynh muội, ngươi không cần đối với ca ca khách sáo như vậy.”

“Ưm! Vậy Y Na sẽ không khách sao.” Khương Y Na lễ phép nói. Đoạn nàng ôm bụng cười lớn: “Nhưng mà ca ca ngươi lúc đó cũng quá buồn cười rồi. Thật là thê thảm a.”

Khuôn mặt Khương Thần biến đen!

“Tiểu nha đầu, ngươi thiếu ăn đòn a.”



Uông Tử thành…

Đây là một tòa cổ thành rộng lớn, toàn bộ kiến trúc đều được làm từ một loại đá màu đen. Không gian nơi đây vốn luôn u tối, tòa thành này lại làm từ hắc thạch khiến cho nơi đây vốn đã quỷ dị nay lại càng thêm quỷ dị.

Trung tâm Uông Tử thành có một tòa truyền tống trận có thể truyền tống người từ trong thành tới Hồn Nguyên Thiên Giới. Khương Thần nếu như muốn chạy ra khỏi Uông Tử thành vậy thì chỉ có thể trà trộn vào đám tộc nhân Hồn tộc để đi ra.

Nơi này nghe tiếng thì có cảm giác vắng vẻ ít người thế nhưng sự thật lại không phải vậy.

Tám cổ tộc nói chung, Hồn tộc nói riêng đã tồn tại qua nhiều thời đại, tộc nhân mỗi tộc có thể nói là một con số khổng lồ. Tộc nhân chi mạch lại còn là một con số khủng bố hơn như thế rất nhiều.

Bởi vậy cho nên mỗi một đợt tộc nhân chi mạch lịch luyện tại Uông Tử thành đều có số lượng rất lớn. Cũng chính vì vậy mà Uông Tử thành vô cùng đông đúc.

Thậm chí không ít tộc nhân chi mạch được phái tới đây để lịch luyện, nhưng bọn họ tâm không để tại tu luyện mà lại đem đồ từ bên ngoài vào kinh doanh buôn bán.

Điều lệ này từ trước vốn là không có, thế nhưng để có thể đáp ứng nhu cầu trao đổi hồn đan của các tộc nhân, Uông Tử thành tổng bộ đành phải đồng ý cho phép các phân thành được phép tổ chức loại hình buôn bán giữa các tộc nhân.

Lệnh này không thể không nói càng hướng các phân thành thành một tổ chức tự phát triển độc lập. Nếu như sau này Uông Tử phân thành xuất thế, không thể không nói mỗi phân thành chính là một thế lực vô cùng khủng bố tại thế giới đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương