Vô Tận Trùng Sinh
-
Chương 12: Dạo chơi Lữ Hành trấn buổi tối
***
Sau Khương Thần về phòng, Vũ Linh thoáng nhìn theo, khóe miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt hiện lên vẻ vừa ý.
“Mẹ, ngươi cười cái gì.”Lâm Hinh Nhi khuôn mặt mơ hồ nói, nàng luôn cảm thấy mấy hôm nay Vũ Linh có gì đó sai sai, lúc này mới nhận ra, vị “tài nữ” nức tiếng Đế đô này mấy hôm nay trở nên yếu đuối, bây giờ mới trở lại phong thái bình thường, sát phạt quả đoán.
“Không có gì, ta chỉ đang so sánh Khương Thần với mấy tên công thử thế gia ở Đế đô thôi.”
Lâm Hinh Nhi bĩu môi, hai má phình lên: “Mấy tên kia làm sao so sánh được với Khương đại ca, hắn mặc dù hơi kì quặc một chút nhưng so ra còn tốt hơn nhiều so với mấy tên kia, suốt ngày ngoại trừ ăn chơi cùng bắt nạt các đồng học khác thì cũng chỉ đi quán bar.”
Vũ Linh nhìn bộ dáng của Lâm Hinh Nhi phì cười, nàng cũng biết độ ăn chơi của mấy tên công tử Đế đô, vì vậy thường thường sẽ nhắc nhở Lâm Hinh Nhi tránh xa bọn chúng tránh cho gây ra sự việc không thể cứu vãn.
“Mẹ, chúng ta có nên dẫn Khương đại ca tới Lâm gia không, dù sao Khương đại ca cũng từng cứu Thải Hân tỷ, chắc chắn bá mẫu cùng bá bá rất vui lòng.”Lâm Hinh Nhi nói.
Vũ Linh một thoáng suy nghĩ, đáp: “Ngươi nên hỏi hắn trước, hắn nếu không muốn đi chúng ta cũng không nên tự ý chủ trương.”
Vũ Linh còn một điều chưa nói, nàng nhìn thấy trong ánh mắt lạnh lùng của Khương Thần kia, luôn luôn tràn đầy cỗ cao ngạo, sắc bén, đối với người xung quanh cái nhìn của hắn luôn là kẻ bề trên nhìn xuống, loại ánh mắt này nàng chỉ thấy được ở Lâm Thiên Bá, gia chủ Lâm gia, cùng cha nàng, Vũ Thiên Xu, gia chủ Vũ gia, ánh mắt của những kẻ trải qua nhiều sóng gió, ánh mắt của thượng vị giả nhìn xuống những kẻ bề tôi. Nàng không thể tin được, một kẻ sống tại đảo hoang nhiều năm tại sao lại có được loại ánh mắt này, đồng thời, hắn đối với mọi việc xảy ra xung quanh, dường như chưa từng có mảy may ba động cảm xúc, như vụ việc đám Báo ca cùng mấy tên cảnh sát, thái độ của hắn đối với mọi thứ dường như rất hờ hững.
“Cũng không biết chừng ấy năm sống trên đảo hắn trải qua thế nào, liệu có phải hắn bị tử kỉ không nhỉ?”Lâm Hinh Nhi bưng hai má của mình mông lung hỏi. Kết quả là nhận được một cú cốc đầu của Vũ Linh.
“Ngươi cũng chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta phải trở về, ta còn có chuyện ở công ty nữa.”Vũ Linh lườm nàng, nhẹ nhàng nói.
Lâm Hinh Nhi bĩu môi, phụng phịu, nguyên bản ban đầu muốn rủ rê mẹ mình đi chơi xa, sau đó không chịu về, nhưng hiện tại còn có Khương Thần, nàng cũng muốn xem xem, hắn và Thải Hân tỷ sau khi gặp nhau sẽ có chuyện gì diễn ra, Trương Lôi bão nổi như thế nào. Nghĩ đến đây, tâm hồn thiếu nữ trực nhảy, đột nhiên cảm thấy phấn khích, nàng vốn chính là muốn xem những chuyện bát quái như vậy.
“Mẹ, ngươi nói xem, nếu như Thải Hân tỷ thích Khương đại ca, Trương Lôi hắn có phải bị Khương đại ca chụp mũ xanh không?”Lâm Hinh Nhi hai mắt đảo quanh, khuôn mặt hiện lên vẻ giảo hoạt nói.
Vũ Linh chỉ khẽ lườm nàng một cái, định đưa tay ra cốc đầu, Lâm Hinh Nhi nhanh chóng tránh được, chạy thẳng về phòng. Vũ Linh lắc đầu cười cười, tính cách nữ nhi chính là giống hệt lão cha nàng, lúc nghiêm túc liền có thể thét ra lửa, lúc đùa cợt liền như một tiểu hài tử.
Khương Thần trở về phòng liền ngồi xếp bằng trên giường, mở ra Thánh Đồng, trên trán hắn xuất hiện một con mắt màu bạc đồng tử màu xanh lam, đây là màu sắc Thánh Đồng mang hình thái thứ hai.
Quanh thân hắn xuất hiện một lớp quang tráo rộng hai mét, quang tráo phát sáng lam nhạt, có thể nhìn thấy từng luồng khí lưu thưa thớt vờn quanh, thỉnh thoảng lại có một tia khí mỏng như sương chui qua quang tráo xâm nhập vào thể nội Khương Thần. Đó chính là Hỗn Nguyên Chi Khí thông qua quang tráo hấp thu từ không khí xung quanh, mặc dù đối với hắn lượng Hỗn Nguyên Chi Khí đó giống như muối bỏ bể, thế nhưng để có thể thoát khỏi vòng lặp luân hồi này, hắn không từ bỏ bất kì một cơ hội nào dù là nhỏ nhất.
“Khương đại ca, ngươi còn ở đó chứ.”Tiếng Lâm Hinh Nhi vang lên ngoài cửa, kèm theo đó là một tiếng gõ của khe khẽ.
“Có chuyện gì không?”Khương Thần khẽ hé mắt, cũng không đứng dậy, hắn mặc dù không thích, nói đúng hơn là phần lớn tu sĩ không thích trong lúc có người phá quấy, thế nhưng đối với Lâm Hinh Nhi, vẫn tương đối hòa nhã, cũng không chút nào tỏ ra khó chịu, chỉ là có chút lạnh lùng nói vọng ra.
Bên ngoài, Lâm Hinh Nhi nghe giọng nói của Khương Thần có chút lạnh nhạt, khẽ phùng má dẩu môi làm mặt xấu, hơi lẩm bẩm nói xấu hắn một chút, sau đó, lại nở nụ cười nhí nhảnh, kề sát miệng vào cửa phòng Khương Thần, nói: “Tối nay Khương đại ca không có việc gì chứ? Chúng ta đi chợ đêm đi, ngày mai phải về rồi, ta muốn mua một chút đồ lưu niệm.”
“ Ừm..”
“ Ừm là sao, ngươi có đi với ta không?”Lâm Hinh Nhi tiếp tục dẩu môi nói. Bộ dáng có chút tức giận, ta đây một cô gái nhỏ xinh xắn dễ thương, rủ ngươi đi mua đồ cùng, ngươi lại tỏ thái độ lạnh nhạt vậy sao.
“Có.”Khương Thần đáp.
“Vậy còn chuyện về Đế đô, ta muốn mời ngươi về Lâm gia.”Lâm Hinh Nhi hí hửng nói, một chút ý nghĩ bát quái đang hiện lên trong đầu, nếu như nàng dẫn Khương Thần về gặp Lâm Thải Hân trong khi Trương Lôi đang ở đó thì sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ.
Nghĩ vậy, nàng lại khẽ che miệng cười khì khì. Khương Thần ở trong phòng thoáng trầm mặc. Thần thức hắn đã bao trùm cả căn nhà này, trừ những thứ không nên nhìn, đối với người xung quanh ngôi nhà cùng người bên trong, hắn là nhất thanh nhị sở. Khóe miệng khẽ vểnh lên, hắn đoán được trong đầu Lâm Hinh Nhi nghĩ gì, chỉ là hắn cũng mong chờ gặp Lâm Thải Hân, lần này nếu như tiện đường, liền cùng Lâm Hinh Nhi và Vũ Linh tới Lâm gia luôn.
“Ta sẽ cùng với hai người tới Đế đô.”
“Tốt, vậy không làm phiền Khương đại ca ngươi nữa, nghỉ đi, chút dẫn ngươi đi ăn chút gì.”
Lâm Hinh Nhi được thể như mở cờ trong bụng, chỉ thiếu nhảy cẫng lên, xem như kế hoạch bước đầu thành công. Nàng có một cái sở thích quái gở ít ai ngờ đến chính là thích xem người ta đội nón xanh, đánh ghen cùng chuyện tình tay ba, hiện tại sẵn đang có một chút chuyện tình mờ ám dính trên người biểu tỷ của mình, nàng làm sao lại bỏ qua được chứ.
Trong phòng, Khương Thần lại tiếp tục chìm đắm vào việc tu luyện. Hiện tại hắn cảnh giới mới chỉ là Nguyên Khí Cảnh sơ kì, với tộc độ hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí như thế này, rất lâu mới có thể đạt đến Nguyên Khí Cảnh trung kì. Trừ khi có thể tìm thấy được một vài gốc linh dược như ở Mê Thất đảo.
Buổi tối, Lâm Hinh Nhi ăn mặc thật đẹp, khoác lên mình một chiếc váy ngắn, áo sơ mi mỏng cổ nơ trắng tinh, mái đầu được búi cao lên, so với bình thường khi mang mái tóc buộc đuôi sam, hiện tại nữ tử này mang theo hương vị thành thục.
“Khương Thần đại ca, đi thôi.” Lâm Hinh Nhi vừa đập mạnh lên cửa phòng Khương Thần vừa gọi.
Khương Thần cả ngày hôm nay đều ở trong phòng, nàng đang thắc mắc không biết có phải hắn đã ngủ quên hay không. Ngay khi vừa định tiến thêm một bước gõ cửa, cánh cửa mở ra, Khương Thần đứng chắn cửa, khuôn mặt bất động thanh sắc, Lâm Hinh Nhi lúc này bàn tay còn đang giơ ra, đấm lên ngực hắn.
“Thật xin lỗi, ta lỡ tay.”Lâm Hinh Nhi gãi đầu, cười khan, khuôn mặt có chút đỏ lên.
Khương Thần khẽ ừ lách qua nàng, bước xuống lầu. Lâm Hinh Nhi khẽ bĩu môi, giận dỗi, Khương Thần chưa từng nhìn thằng nàng một lần, giống như nàng rất xấu xí không bằng.
“Mẹ, ta cùng Khương đại ca ra ngoài chút.”Lâm Hinh Nhi nhí nhảnh nói.
Vũ Linh đang ngồi đọc một cuốn sách mỏng, ngước mắt lên, khẽ gật đầu, lại hướng về phía Khương Thần nói: “Trông chừng nó giúp a di, con bé rất ham chơi, nếu nghịch ngợm, ngươi có thể đánh đòn.”Nói đoạn, lại nhìn về phía Lâm Hinh Nhi khẽ trừng mắt.
Lâm Hinh Nhi bĩu môi le lưỡi, cười khúc khích, sau đó chạy tót ra ngoài. Khương Thần chỉ khẽ gật đầu, từ tốn bước theo.
Nơi này ban ngày mặc dù nắng nóng nhưng buổi tối lại se lạnh, Lâm Hinh Nhi ban đầu còn tung tăng một chút, lát sau đi một đoạn liền cả người co ro, một lúc lại run lên lập cập, đâu còn bộ dáng ngang tàng lúc nãy.
Khương Thần có chút muốn cười, chỉ là hắn ít khi biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài, khẽ lắc lắc đầu.
Lâm Hinh Nhi hai mắt mở lớn, nhìn chằm chằm Khương Thần, kể cả lúc bước đi cũng trừng hai mắt nhìn hắn. Khương Thần nhìn nàng có chút kì lạ, muốn đưa tay đẩy trán nàng dịch ra.
“Khương Thần đại ca, ngươi nhìn trời lạnh như thế này, ngươi một đại nam nhân chẳng lẽ lại không nhường áo cho ta sao?”Lâm Hinh Nhi lẩm bẩm nói, tuy nhiên, lại cố ý để Khương Thần nghe thấy.
Khương Thần cảm thấy nàng đúng là cực phẩm, nàng xem ra ở đây cũng đến 1 tuần rồi, không thể không biết trời tối sẽ lạnh, vậy mà hôm nay còn cố ý mặc váy ngắn cùng áo sơ mi mỏng như vậy, bên ngoài cũng chỉ khẽ khoác hờ một chiếc áo khoác. Hiện tại lại đánh chủ ý lên áo của hắn.
Tay khẽ động, bấm niệm pháp quyết, xung quanh Lâm Hinh Nhi bán kính ba bước tỏa ra một tầng ánh sáng nhạt mắt thường khó có thể nhìn thấy, không khí trong tầng bảo hộ kia cũng ấm lên.
“ Ý, tại sao lại ấm lên rồi.”Lâm Hinh Nhi ngạc nhiên kêu lên, hai tay giang ra xoay xoay một vòng như thể xác định mình không nhầm lẫn cảm giác.
Nói đoạn quay sang Khương Thần làm mặt xấu, lè lưỡi chạy đi, không phát phát hiện ra, lồng sáng nhợt nhạt kia cũng theo nàng chạy đi mà phủ lên theo. Khương Thần vừa vận dụng một loại thần thông có tên gọi Phong. Cảnh giới càng cao, tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, Phong sẽ càng ngưng thực, trạng thái đỉnh phong của Phong có thể phong cấm một vùng không gian. Loại thần thông này khi giao thủ với địch nhân sẽ có lợi thế rất nhiều. Nếu như nguwoi có thể phong tỏa được không gian xung quanh địch nhân, hắn có khả năng sẽ lâm vào bị động. Toàn bộ thần thông của Thánh Đồng gồm chín loại, ứng với chín trạng thái của nó. Phong chính là thần thông khi Thánh Đồng mang hình thái thứ nhất.
Hiện tại, Phong được sử dụng trên người Lâm Hinh Nhi, Khương Thần đã khống chế thần thông này xuống mức độ thấp nhất, vừa để không bị người khác nhìn thấy, vừa không tổn thương tới Lâm Hinh Nhi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook