Vô Tận Trùng Sinh
Chương 1: Gặp lại Lâm Thải Hân



***

“Cáp…cáp..”

Trên bờ biển một hòn đảo hoang, xuất hiện một cá sấu nhỏ, kì lạ con cá sấu này không giống bình thường da sậm màu, ngược lại da trắng, giống như bị bệnh bạch tạng. Cá sấu chỉ cỡ bắp đùi người trưởng thành, lúc này đang lê lết từ dưới nước lên bờ. Miệng rộng lớn kéo theo một tấm lướt tết bằng dây cây, không ngừng đớp đớp nước tạo ra thanh âm cáp cáp.

Bên trong đảo cách bờ biển chục bước chân, một tên thiếu niên dáng vẻ đơn bạc, gầy yếu chạy ra, thiếu niên này tuổi chừng mười lăm, trên mình mặc một bộ quần áo đã cũ, bên hông giắt một con dao găm nhỏ, cước bộ có phần nhanh nhẹn. Thiếu niên hướng về phía tiểu thú phất phất tay ra hiệu.

Tiểu thú càng quẫy mạnh, kéo lê tấm lưới kia lên trên bờ, mắc bên trong tấm lưới là la liệt những va li cùng rương hòm, xen lẫn mảnh vỡ tàu thuyền, ngoài ý muốn, còn có một cô gái. Cũng không biết nàng còn sống hay đã chết.

Ngoài tòa hoang đảo này ra, cách đó chừng một dặm rưỡi, còn có một tòa đảo khác nhỏ hơn, bao quanh hai hòn đảo này là một vùng sương mù dày đặc, kết hợp với vùng biển có nhiều đá ngầm, đây chính nguyên nhân phát sinh rất nhiều vụ tai nạn. Tàu thuyền mỗi khi đến gần vùng biển sương mù sẽ mất đi phương hướng, sau đó lâm vào vực nước xoáy, va phải đá ngầm dẫn đến đắm tàu.

Mỗi lần xảy ra đắm tàu, cá sấu nhỏ kia đều trước tiên phát hiện ra, sau khi quay lại báo với thiếu niên. Hắn sau đó sẽ buộc lên trên mình cá sấu một tấm lưới nhỏ do chính tay hắn tự làm để cá sấu nhỏ có thể đi trục vớt những hành lí của các nạn nhân.

Đó cũng là lí do cho bộ quần áo cùng những vật dụng mà vị thiếu niên này đang sử dụng, thứ mà trên một hoang đảo không bao giờ có.

“Ngoài ý muốn a, lần này ngươi đưa được người sống trở về." Thiếu niên mỉm cười, bước lại gần cá sấu nhỏ. Cá sấu nhỏ vểnh cao đầu, giống như tranh công, miệng rộng há ra khẽ ngáp ngáp.

Từ lúc hắn tới hòn đảo này, liền có cá sấu nhỏ làm bạn đồng hành, dĩ vãng từ trước đến giờ, có rất nhiều vụ đắm tàu xảy ra, mỗi lần như vậy đều là cá sấu nhỏ đi trục vớt hành lí trôi nổi trên biển, nhưng tuyệt nhiên, chưa bao giờ mang người trở về, lần này liền là ngoại lệ.

Lại nói, lúc này thiếu niên tiến tới, khẽ sờ vào bên cổ thiếu nữ kia kiểm tra động mạch còn động hay không, nhận ra nàng không có gì nguy hiểm, lúc này hắn mới nhìn kĩ khuôn mặt thiếu nữ. Vẻ mặt hắn thoáng chút sững sờ, khóe miệng vểnh lên, khuôn mặt hiện ra vẻ tươi cười, có chút vui mừng giống như lão bằng hữu lâu ngày mới gặp nhau.

“Thật sự là duyên phận nha, vẫn muốn đi tìm ngươi, không ngờ một thế này lại gặp ngươi trong hoàn cảnh như vậy.”

Hắn biết nàng, biết nàng từ rất rất lâu rồi.

Chuyện phải kể đến từ rất lâu về trước, khi thiên địa mới khai sinh, Đại Thiên Nguyên Giới hình thành, đồng sinh cùng với thiên địa là một món thần vật tên gọi Sáng Thế. Sáng Thế diễn sinh ra tám món thần vật khác gồm Tứ Đại Kì Thư và Tứ Đại Thần Khí. Tứ Đại Kì Thư bao gồm: Sinh Mệnh Chi Thư, Tử Vong Chi Thư, Thời Gian Chi Thư, Hư Không Chi Thư. Tứ Đại Thần Khí gồm: Huyết Ma Kiếm, Thánh Thiên Lô, Quỷ Mâu cùng Phệ Hồn Phiên. Truyền thuyết kể về Sáng Thế vô cùng mơ hồ, chỉ có tám món thần vật kia đã từng được cổ nhân ghi chép lại.

Đại Thiên Nguyên Giới lúc đó là một mảnh thế giới yên bình, ít khi phát sinh chiến tranh, nếu có thì chỉ là các thể lực nhỏ tranh chấp địa bàn. Cho đến khi lần đầu tiên, tám món thần vật trong truyền thuyết kia cùng lúc xuất hiện, tại thời điểm đó, chiến tranh thế giới xảy ra, các tộc tinh nhuệ xuất động gây ra một trường gió tanh mưa máu hòng chiếm đoạt bảo vật, trận chiến kéo dài hàng ngàn năm, khiến cho Đại Thiên Nguyên Giới bị chia cắt thành nhiều mảnh thế giới nhỏ.

Sau khi chiến tranh kết thúc, thương vong do đại chiến gây ra là vô cùng khủng khiếp. Các tộc tham gia chiến tranh đều tử thương thảm trọng, Đại Thiên Nguyên Giới vỡ ra tạo thành rất nhiều tiểu thế giới bay loạn lạc. Có những tiểu thế giới do dư chấn của những trận đại chiến, bị đánh xuyên qua hư không, không biết trôi nổi thất lạc nơi đâu, còn có những mảnh đại lục trực tiếp bị chấn vỡ nát. Chung cực chiến tranh là cuộc chiến của các vị Cổ Đế, thời đại đó Cổ Đế các tộc xuất động tham gia chiến tranh lên tới con số trăm người. Tuy nhiên, cuối cùng chỉ có tám vị Cổ Đế mạnh nhất mới đủ thực lực gánh chịu thần khí cùng thần thư. Cũng chính tám vị Cổ Đế này đã mở ra một thời đại mới, một kỉ nguyên mới cho Đại Thiên Nguyên Giới.

Mỗi vị Cổ Đế nắm giữ cho mình một loại thần vật đã nghiên cứu, cải biến thành công huyết mạch của bản thân cũng như cả tộc, và từ đây, bát đại cổ tộc ra đời. Mỗi một cổ tộc sau đó đều lấy tên gọi theo tên của tám thần vật kia.

Thần bí và mạnh mẽ nhất là một chủng tộc tên gọi Thời tộc, chủng tộc này nắm giữ Thời Gian Chi Thư, sau khi chiến tranh kết thúc, vị Cổ Đế của Thời tộc kia đã mở ra không gian, di chuyển tộc đàn của mình tới một mảnh vỡ của Đại Thiên Nguyên Giới, mang theo mảnh tiểu thế giới đó rời đi lấy tên Thiên Giới, tự tạo một không gian tách biệt hoàn toàn với Đại Thiên Nguyên Giới, kể từ đó, ngoại trừ một số sự kiện mang tính tất yếu giữa các đại tộc, cần thiết phải gặp mặt, còn lại Thời tộc tộc nhân rất ít khi xuất hiện tại Đại Thiên Nguyên Giới.

Các vị Cổ Đế khác cũng lần lượt di chuyển tộc đàn của mình chiếm cứ các mảnh thế giới có Hỗn Nguyên Chi Khí dồi dào, tự lập cổ tộc, lần lượt là: Sinh Mệnh Thần Tộc, Tử Vong Thần Tộc, Hư Không Thần Tộc, Thánh tộc, Ma tộc, Quỷ tộc, Hồn tộc. Trong đó, Sinh Mệnh Thần Tộc, Tử Vong Thần Tộc cùng Hư Không Thần Tộc cùng chiếm lấy một mảnh thế giới rộng lớn lấy tên là Thần Giới, sau này mặc dù mảnh thế giới đó bị chia làm ba, nhưng vẫn nằm trong một không gian, do vậy, cái tên Thần Giới không thay đổi. Hồn tộc, Ma Tộc, Quỷ tộc cùng chiếm đoạt một vùng thế giới lấy tên Minh Giới, còn lại Thánh tộc chiếm đóng một phần thế giới lấy tên Thánh Giới.

Đại Thiên Nguyên Giới gần một phần ba bị tám đại cổ tộc thâu tóm, còn lại liền thuộc về chư tộc. Đồng thời, dưới huyết mạch cải biến, ngoại trừ Thời tộc lánh đời, bảy cổ tộc còn lại thực lực bạo tăng, dựa vào Thần Khí cùng Kì Thư bảy tộc này chi phối toàn bộ Đại Thiên Nguyên Giới. Sau ngàn vạn năm, tranh chấp vẫn còn xuất hiện giữa các tộc, thậm chí không ít những trận chiến tranh quy mô lớn đã từng nổ ra.

Thánh tộc là cổ tộc không tham gia nhiều vào chiến tranh. Cổ tộc này am hiểu phù đạo, trận đạo cùng luyện đan đại đạo, trong chiến tranh, rất ít khi xuất hiện thiệt hại, ngược lại còn tranh thủ cung cấp đan dược cho các tộc tham chiến, lừa được đầy bồn đầy bát.

Chiến tranh bảy tộc nhưng một tộc lại không thiệt hại, sáu tộc còn lại làm sao có thể vui vẻ. Đây là dĩ nhiên. Bởi vậy Thánh tộc cũng đã nhiều lần bị Ma tộc cùng Quỷ tộc vây đánh. Chỉ là vị Cổ Đế sáng lập nên Thánh tộc thủ đoạn cũng không phải tầm thường, hắn vốn chủ tu trận pháp, thân là một tên Trận Đế, vì thế mà hộ trận đại tộc do hắn tạo ra vô cùng khủng bố, đại trận này khiến cho nhiều lần Ma tộc cùng Quỷ tộc có đi mà về ít. Đồng thời, đối với một trong Tứ Đại Thần Khí- Thánh Thiên Lô, Cổ Đế Thánh tộc đã từng dùng thần khí này đập nát một phiến đại lục trong lúc chống lại chư đế các tộc, sáu tộc kia cũng vẫn rất dè chừng.

Cho đến ngày các vị Cổ Đế thân chủ nhân của các thần vật lần lượt tọa hóa, Kì Thư cùng Thần Khí cũng rời đi, bảy cổ tộc lúc đó mới ngừng chiến, trở lại mối quan hệ bình thường. Chỉ khác biệt duy nhất thực lực của Thời tộc những năm qua vẫn là một ẩn số. Đồng thời,

cũng từ đây tu sĩ tại Đại Thiên Nguyên Giới rất ít khi gặp tộc nhân các cổ tộc. Nếu như có may mắn gặp được, cũng chỉ là trong các cổ địa, bí tàng... khi đó có thể bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ của tộc.

Tại một thời đại kia, Thánh tộc xuất hiện một vị thiên tài yêu nghiệt, thiên phú phù đạo, luyện đan đại đạo, cùng trận đạo vô song. Mặc dù tự thân thực lực không sánh bằng với thiên tài các tộc khác, nhưng với thiên phú đan, phù, trận đạo yêu nghiệt, thiên tài các tộc mỗi lần giao thủ với hắn thường xuyên phải ngậm trái đắng.

Bát tộc mỗi ngàn năm sẽ một lần tổ chức luận võ tại Đại Thiên Nguyên Giới giống như để tưởng nhớ trận chiến năm xưa. Thời điểm vị thiên tài Thánh tộc kia tung hoành, cũng là thời điểm tổ chức luận võ bát tộc. Vị thiên tài yêu nghiệt của Thánh tộc đó đã quét ngang thiên tài không chỉ sáu tộc, mà còn đánh bại đệ nhất thiên tài của Thời tộc thần bí. Sau đó, hắn đã khiêu chiến thiên tài chư tộc Đại Thiên Nguyên Giới. Một trận chiến kia, tên của hắn cơ hồ lưu truyền khắp vạn giới. Hắn tên Khương Thần.

Thế nhưng, thiên tài thường sớm rơi rụng, năm đó, Khương Thần vừa tròn hai lăm tuổi trong một lần rời khỏi Thánh Giới, hắn đã bị ám toán. Mãi sau này hắn mới biết, kẻ ám toán mình năm đó chính là Thời tộc. Mặc dù phút cuối, hắn đã ngưng luyện Phá Giới Phù, xuyên qua giới bích trốn tới một thế giới khác, tuy nhiên, lại dính phải trớ chú nguyền rủa của Thời tộc, trớ chú này gọi là Luân Hồi Chú, khiến ngươi vĩnh sinh bất tử, bất tử ở đây cũng không phải nghĩa theo mặt chữ. Cụ thể, Khương Thần sau khi xé rách hư không, rơi xuống một phiến thế giới xa lạ, tu vi hắn bị phế, thân mang trọng thương. Tại thế giới có tên Lam Hải tinh này đã từng xuất hiện dấu hiệu tu chân, có lẽ bởi Hỗn Nguyên Chi Khí quá mỏng manh, sau ngàn vạn năm chỉ còn lại hoàn toàn là phàm nhân, hắn được một vị nữ tử cứu giúp, thế nhưng loại thương thế này, với phàm nhân làm sao có thể chữa trị, Khương Thần sau đó liền chết.

Tuy nhiên ngay sau khi chết, linh hồn hắn không bị tan biến. Ngược lại, Luân Hồi Chú ẩn sâu trong linh hồn được kích hoạt, phù văn nguyền rủa kéo theo linh hồn hắn, xuyên qua thời gian, trở lại quá khứ mười lăm năm trước tại phiến thế giới phàm nhân đó, trọng sinh trên một thân thể do Luân Hồi Chú diễn sinh ra.

Một thế đó, hắn đã cố gắng dưới điều kiện hà khắc của Lam Hải tinh, tu luyện lại Nguyên thuật mong muốn có thể thoát khỏi nơi này quay trở lại Thánh giới. Nhưng với Lam Hải tinh, Hỗn Nguyên Chi Khí gần như bằng không này, hắn khó có thể tu luyện đến lúc có thể đánh vỡ không gian, quay lại Thánh giới. Một thế đó, hắn thậm chí còn chưa bước chân vào cảnh giới đầu tiên- Nguyên Thể Cảnh. Cho đến khi tính theo tuổi tác của phàm nhân, thời điểm hắn vừa tròn hai lăm tuổi, Luân Hồi Chú lại một lần nữa kích hoạt cưỡng ép đem linh hồn hắn tách ra, xuyên qua thời không, quay trở lại mười lăm năm trước một lần nữa.

Sau đó, Khương Thần tại một thế trùng sinh tiếp theo, hắn thành công tu luyện tới Nguyên Hồn Cảnh, khi đó hắn mới biết được tồn tại của Luân Hồi Chú ẩn giấu trong linh hồn mình. Mặc dù trên phương diện phù đạo hắn am hiểu rất sâu, nhưng đối với loại cổ lão phù chú này, cộng thêm thực lực yếu nhược, hắn chính là lực bất tòng tâm.

Không chịu số phận, hắn mỗi một thế trùng sinh đều sẽ cố gắng tu luyện bằng mọi cách, kể cả lấy võ nhập đạo của phàm nhân, tuy nhiên vẫn chưa một lần khám phá ra huyền bí của Luân Hồi Chú.

Cho đến hiện tại.

Lại nói thiếu niên trên hòn đảo hoang, hắn chính là Khương Thần, một thế trùng sinh này, hắn bị đưa tới nơi đây, một hòn đảo hoang. Thiếu nữ kia cũng không phải ai xa lạ, nàng tên Lâm Thải Hân chính là tại một thế đầu tiên kia đã cứu được hắn lúc hắn thân mang trọng thương, hắn còn nhớ một thế đó, sau khi cứu được hắn trong một hẻm núi sâu khi nàng đi dã ngoại, nàng đã một thân một mình cõng hắn từ hẻm núi đó ra ngoài, cho đến khi ra đến ngoài hẻm núi, hắn cũng đã không còn biết gì, lúc đó, linh hồn hắn đã bị Luân Hồi Chú mang đi. Sau này, vì để cảm ơn nàng một thế đó, mỗi một lần trùng sinh, hắn đều hoặc là sẽ bầu bạn cùng nàng, hoặc là sẽ từ phía sau bảo vệ nàng an toàn cho đến khi lần trùng sinh tiếp theo khởi động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương