Vô Tận Kiếm Trang
Chương 50: Tàn khốc giết chóc (Hạ)

"Di?"

Đang di chuyển với tốc độ cao trong rừng, Diệp Bạch vội dừng lại, hạ xuống đất, mũi như đánh hơi được cái gì.

Lập tức, ánh mắt của hắn nhanh chóng co rụt lại, hướng một nơi cẩn thận đi tới. Đang lúc đi tới, một mùi máu tươi liền nhanh chóng xộc vào mũi, Diệp Bạch vội vàng bịt mũi, vội vàng tìm kiếm khắp chung quanh. Sau một lúc lâu, rốt cục ở dưới một cây đại thụ che trời hắn đã phát hiện hai cổ thi thể.

"Ân?" Diệp Bạch ánh mắt chớp động, thấy hai tử thi đối lập nhau nằm trên đất, trong đó một người mập mạp như một khối cầu thân vận hồng y, trên cổ có vết cắt rõ to, hiển nhiên là vì vậy mà chết. Còn một người khác vận một thân y phục La gia ngoại tông đệ tử, bên hông đeo một cái túi, ngực bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua, thanh trường kiếm đó vẫn đang cắm trên người hắn.

Diệp Bạch nhìn qua liền có thể đoán biết được đại khái, hai người này chính là đồng quy vu tận, chắc là mới chết không lâu. Bỗng nhiên, Diệp Bạch giật mình nhìn qua gương mặt của tên mập mạp, cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu đó. Chân mày nhíu lại, lập tức hắn ngồi xuống xốc gương mặt của người chết lên xem. Rốt cuộc, hắn đã nhớ ra thân phận của tên mập mạp này.

Ba tháng trước, Huyền Vũ Các tầng hai.

"Hộ thể kiếm quang, ha ha ha, chính là Hộ thể kiếm quang, ta nhặt được bảo vật rồi, chính là hôi giai đỉnh cấp phòng ngự kiếm kỹ a." Một tên Hồng y bàn tử* trong tay cầm một quyển một quyển bí kíp mang phong cách cổ xưa màu xám, nhè nhẹ loé lên ngân quang như được phủ một lớp bạc bên ngoài. Tên Hồng y bàn tử này hưng phấn cười ha hả, hoàn toàn không coi ai ra gì, hoa chân múa tay vui sướng cười như điên.

Thi thể trên mặt đất này, không phải là tên Hồng y bàn tử đạt được hôi giai đỉnh cấp kiếm kỹ ở Huyền Vũ Các tầng hai hôm ấy sao. Nhớ ngày đó, hắn vô tình lấy được hôi giai đỉnh cấp phòng ngự kiếm kỹ làm cho toàn bộ người ở tầng hai và cả Diệp Bạch lẫn đám người Diệp Phá, Diệp Bồng Lai cũng không khỏi đỏ mắt đố kị.

Cỗ thi thể này, không ngờ chính là tên Hồng y bàn tử vì sợ chết nên mới tuyển ra một bộ phòng ngự huyền kỹ? Diệp Bạch sau một hồi ngẩn ngơ, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, con mắt kaapj tức sáng ngời, cúi người xuống lục lọi đồ vật dưới thân thể của Hồng y bàn tử. Chốc lát sau, Sắc mặt hắn liền vui mừng rút tay ra, cầm lên, đó là một tấm vải bố màu vàng bao bọc một quyển sách màu xám lộ ra một góc. Diệp Bạch không chút do dự, nhanh chóng đem lớp vải bọc kia nép xuống, bốn chứ lớn màu xanh biếc liền đập vào mắt hắn!

"Hộ Thể Kiếm Quang!" Phía dưới có hai hàng chử nhỏ màu đen, hàng trên là phòng ngự Huyền kỹ, hàng dưới là hôi giai đỉnh cấp. Bạn đang đọc chuyện tại qtruyen.net

Diệp Bạch lật sang trang thứ nhất ra, chỉ thấy ở trang này có một hàng chữ nhỏ màu ngân bạch, cụ thể như sau: "Hộ thể kiếm kỹ, lấy kiếm khí phòng ngự là chính, phân thành hai tầng. Tầng thứ nhất là cảnh giới kiếm khí, sau khi luyện thành, kiếm khí tung hoành ngang dọc, chìm nổi quanh thân, vạn vật khó xâm phạm. Tầng thứ hai, cảnh giới kiếm quang, khi tu kiếm khí đến đại thành sẽ ngưng tụ thành kiếm quang, có thể ngoại phóng giết địch, công phòng nhất thể, vô cùng huyền diệu. Những người tu luyện kiếm kỹ này, thường là những người không muốn chịu khổ, thuộc dạng người yếu đuối sợ hãi. Nếu luyện kiếm kỹ này đến đại thành, trong đồng giai là vô địch. (Không biết có được như vậy không mà nổ thế – DG BD: về sau để Diệp Bạch tu thành là biết ngay lão ơi)

Diệp Bạch gấp lại quyển sách, giờ này hắn vô cùng kích động đến nỗi không thể kiềm chế chính mình. Hắn ngàn vạn lần cũng không thể ngờ, quyển Hộ thể kiếm quang này lại có một ngày lọt vào tay của hắn. Tên Hồng y bàn tử này thực lực cũng không yếu, nếu cẩn thận một chút thì có lẽ hắn cũng không gặp phải nguy hiễm trí mạng. Không biết tình huống như thế nào mà lại cùng với một La gia đệ tử đồng quy vu tận ở đây, lại giúp cho Diệp Bạch không mất công mà chiếm đại tiện nghi.

Giờ khắc này, từ công kích Huyền kỹ, phòng ngự Huyền kỹ, đến thân pháp Huyền kỹ toàn bộ hắn đã có đủ, hơn nữa còn quyển hôi giai đê cấp Huyền khí công pháp kia nữa(chính là hôi gian Trung cấp Huyền quyết). Bốn loại công pháp chủ chốt hắn đã có đủ, ngoại trừ các loại Huyền kỹ đặc thù cực kỳ trân quý. Lúc này, hắn đã không còn tiếc nuối gì nữa.

Cho tới nay, hắn nằm mộng cũng muốn có một quyển phòng ngự Huyền kỹ. Dù sao, có nó thì ít ra vấn đề bảo mệnh sẽ càng thêm bảo đảm. Vì điểm cống hiến chưa đủ, hắn chỉ có thể ưu tiên lựa chọn Huyền khí công pháp cùng với công kích Huyền kỹ, cuối cùng cũng đành chọn thân pháp Huyền kỹ chứ không phải là phòng ngự Huyền kỹ. Không phải vì hắn không muốn, mà là bây giờ hắn tạm thời không thể. Có thể tăng lên lực công kích mới có thể bảo đảm tính mạng cho mình, hiệu quả của nó so với một quyển phòng ngự huyền kỹ thì phải lớn hơn. Nhưng là, nếu đổi lại là quyển Hộ thể kiếm quang này thì còn chưa chắc.

Giá trị của quyển phòng ngự Huyền kỹ này có thể còn hơn một quyển Hoàng giai đê cấp công pháp. Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch đạt được một cao giai bí kíp mà không tốn chút sức lực nào, điều này làm hắn cực kỳ cao hứng.

Nhìn tên Hồng y bàn tử đang nằm dưới đất hồi lâu, hắn nhẹ cúi đầu, nói: "Hôm nay ta nhận của ngươi một cái nhân tình, sau này ta tất sẽ có hậu báo. Ngươi dù sao cũng là người của Diệp gia, lại cho ta chỗ tốt như vậy, ta đây tự nhiên cũng không đành lòng để ngươi phơi thây hoang dã, ta sẽ đem ngươi đi an tang. Ngày sau nếu có cơ hội, ta sẽ đến đốt cho ngươi mấy nén nhang. Ngươi ở dưới suối vàng có biết, vậy hãy an tâm rời đi."

Nói xong, hắn cẩn thận mang bản Hộ thể kiếm quang này cất đi, sau đó đào một cái hồ to ngay bên cạnh, đem thi thể của Hồng y bàn tử đẩy vào hố. Do dự một chút, hắn đem thi thể của La gia đệ tử cũng đẩy vào trong hố, cuối cùng lấp đất lại, đặt trước mộ hai tấm bia đá.

Nhất thời, một ngôi mộ đơn sơ liền hình thành. Diệp Bạch quỳ trước mộ lạy ba lạy, nói: "Mặc kệ là các ngươi khi sống có ân oán như thế nào, nhưng chết cùng với nhau cũng như là hữu duyên. Ta đem hai ngươi hợp táng cùng một chỗ, chớ trách, chớ trách!"

"Nơi này không có giấy tiền, cũng không có rượu tế, Diệp Bạch ta cũng không thể đốt cho các ngươi ba nén hương. Ngày sau có cơ hội, ta sẽ trở lại nơi đây, cáo từ!"

Sau khi bái lạy ba lần, Diệp Bạch liền li khai nơi này, đi ra rất xa. Bỗng nhiên, hắn quay đầu hướng về một cây đại thụ bên cạnh, nói: "Bằng hữu, đi theo đã lâu như vậy, đã nhìn lâu như vậy chắc cũng nên hiện thân rồi?"

Một âm thanh kinh ngạc vang lên: "Ngươi có thể phát hiện ta đang theo dõi ngươi? Giỏi lắm, giỏi lắm!" Thanh âm vừa vang lên, thân ảnh một thanh niên chất phác từ phía sau cây đại thụ liền hiện ra. Thanh niên này mặc hắc y, tay áo có hình hoa hồng, đúng là thanh niên chất phác ở La gia mà cả cao cấp Huyền sĩ Diệp Nguyên Vũ cũng không nhìn được sâu cạn.

Thấy thanh niên xuất hiện, tròng mắt của Diệp Bạch cũng hơi co lại, trong lòng thầm kinh hãi. Hắn vốn tự hào lấy thực lực hiện tại của chính mình, bốn phía xung quanh dù gió thổi cỏ lay cũng không hề thoát khỏi thính lực của mình. Không ngờ rằng tên này có thể theo dõi mình lâu như vậy, thẳng đến vừa rồi mình mới cảm giác được. Xem ra, thực thực của tên này rất mạnh, chỉ sợ không hề dưới mình.

Trong hàng La gia đệ tử, từ lúc nào lại xuất hiện một tên lợi hại như vậy. Trước đó, mọi người đều cho rằng hai thanh niên nam nữ dẫn đầu kia mới là thủ lĩnh trong hàng ngũ La gia đệ tử. Nguyên lại, La gia không ngờ cũng ẩn tàng, cao thủ chân chính dĩ niên cũng giống như mình, vô thanh vô tức xen lẫn trong đám đệ tử. Nhưng chính mình là tận lực che dấu, không hề có người khác biết, thật không ngờ tên này lại ẩn tàng sâu đậm như thế, hoặc do La gia hai vị thí luyện trưởng lão phân phó. Nếu là cái trước, thực lực của người này không thể coi thường. Nếu là cái sau, toan tính của La gia lúc này không thể bảo là không lớn.

Nhưng là, Diệp Bạch bề ngoài không hề biểu hiện điều gì, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi đi theo ta nãy giờ, đến tột cùng là có mục đích gì?"

Tên thanh niên chất phát kia cười nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là thấy trong mọi người ở đây cũng không có đối thủ, chắc chỉ có tên Diệp Bồng Lại kia mới có thể đấu một trận với ta. Nhưng khi vừa vào trong rừng, tên tiểu tử kia lại trốn mất tăm, ngay cả mặt cũng chưa từng xuất hiện. Vì vậy, La Long Hạc ta cũng đành phải tìm tới ngươi để đấu một trận vậy!"

"La Long Hạc!" Diệp Bạch hai hàng lông mày nhíu lại, lạnh giọng nói: "Đấu với ta? Ngươi đấu với ta cái gì?"

Tên thanh niên chất phác tên La Long Hạc kia nhất thời liền cười một trận, nói: "Cái này còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là so ai mạnh hơn. Để La Long Hạc ta lĩnh giáo một chút, Diệp gia một đời tuổi trẻ này rốt cuộc có ai là cao thủ không?"

Lời nói vừa dứt, tên thanh niên này không chờ Diệp Bạch đồng ý liền tấn công, thân hình vừa động. Bỗng nhiên, trong rừng rậm vang lên những tiếng động như rắn kêu, tên thanh niên chất phác La Long Hạc kia cả người không ngờ liền vặn vẹo, đạp theo một loại bước cực kỳ quỷ dị, không hề có quy luật, phảng phất như rắn trườn, công tới Diệp Bạch. Hai ngón tay hắn trên đường điểm ra, không ngờ cũng phát ra từng đợt gió rít bén nhọn.

Một kích này vô cùng mạnh mẽ. Diệp Bạch biến sắc, chân đạp Kiếm bộ, nhanh chóng lui về phía sau. Trong rừng rậm lá rụng bay tán loạn, hai đạo nhân ảnh, một hoá kiếm quang, một hoá thành hình rắn quấn lấy nhau mà chiến đấu.

----------------------------

*Hồng y bàn tử: người béo tròn, mập mạp, hồng hào như một quả hồng(hơi chuối chút nhưng ý là vậy, mong mọi người thông cảm). Và y ở đây không phải là y bào, mà là da.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương