Vô Tận Đan Điền
-
Chương 3606: Hồng Hà Đại Đế
- Hắc hắc, xuất hiện rồi sao? Đã như vậy, tất cả các ngươi đều chết đi!
Đối thoại của hai người còn không có kết thúc, cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong ở trên không trung lộ ra vẻ dữ tợn, lòng bàn tay có một cỗ lực lượng hội tụ, tạo thành một mảnh mây đen to lớn.
- Ngươi không phải nói, chỉ cần giao ta ra, liền có thể tha những người khác sao?
Nhìn thấy cử động của đối phương, trong lòng đám người Điêu Vịnh lạnh lẽo, Uyển Nhi nhịn không được ngẩng đầu hô.
Trước đó vị cường giả này nói, chỉ cần giao mình ra, liền có thể tha Thanh Sơn bộ, làm sao bây giờ mình đi ra, hắn còn muốn động thủ?
- Ta chỉ là không muốn có cá lọt lưới mà thôi!
Ánh mắt của trung niên nhân lóe lên:
- Một đám không biết chết sống, làm tổn thương nhi tử của ta, phải vì thế trả một cái giá cực đắt!
- Là Thanh Sơn bộ chúng ta gây ra họa, giết chúng ta không có lời oán giận gì, nhưng ba vị này chỉ là du khách đi ngang qua, có thể để bọn hắn rời đi hay không?
Biết lần tai kiếp này khó thoát, Điêu Vịnh cắn răng một cái chỉ đám người Nhiếp Vân nói.
- Du khách? Muốn trách thì trách mạng bọn họ không tốt, ai bảo bọn họ tới nơi này?
Trung niên nhân dữ tợn nói:
- Toàn đều chết đi cho ta!
Ầm ầm!
Khí tức trong người lan tràn ra, bầu trời xuất hiện đám mây màu đỏ, tựa như lực lượng dòng sông bao trùm xuống.
Hô!
Ngay thời điểm đám người Điêu Vịnh cho rằng lần này hẳn phải chết không nghi ngờ, lực lượng đầy trời đột nhiên ngừng lại ở trên không trung, giống như đụng phải một vách ngăn không nhìn thấy, không cách nào tiến lên mảy may.
- Ân?
Thấy lực lượng của mình dừng lại, trung niên nhân nhịn không được sững sờ, con ngươi lập tức co rụt lại.
Người ngu đi nữa giờ phút này cũng biết gặp phải cao thủ!
- Coi như Uyển Nhi cô nương tổn thương con trai của ngươi, cũng là hắn làm ác trước, đừng nói chỉ bị thương, coi như giết, cũng là có tội thì phải chịu! Ngươi lại còn đến tìm phiền phức, lá gan thật rất lớn!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Hắn tự nhiên không thể nhìn Thanh Sơn bộ bị người tiêu diệt, nên trực tiếp ra tay.
- Ngươi... là người nào?
Người trung niên thấy Nhiếp Vân bất động thanh sắc chặn lại một đòn toàn lực của mình, biết mình không phải là đối thủ, sắc mặt trầm thấp hỏi.
- Ta là ai không cần ngươi quan tâm, nếu cho ta gặp phải, muốn giết người, liền phải làm tốt chuẩn bị bị giết!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Ngươi muốn giết ta?
Trên mặt trung niên lộ ra vẻ trào phung:
- Ngươi dám giết ta? Ngươi biết ta là ai không?
- Ồ? Lẽ nào sau lưng ngươi còn có thế lực gì hay sao?
Trong mắt Nhiếp Vân lộ ra cân nhắc.
Nếu là chuyện của hắn, căn bản không nói thêm một câu, trực tiếp chém giết người trước mắt, thế nhưng không thể vĩnh viễn bảo vệ Thanh Sơn bộ, tốt nhất là hỏi ra người sau lưng, nhổ cỏ tận gốc, thay bọn họ triệt để tiêu trừ mầm họa.
- Ha ha, ta là Trưởng lão Hồng Hà Vực, sau lưng ta là Hồng Hà Đại Đế, ngươi dám động ta một cọng tóc gáy, coi như chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng sẽ bị Đại Đế một niệm chém giết!
Người trung niên cười to.
- Trưởng lão của Hồng Hà Vực?
Nhiếp Vân hơi nhướng mày.
Hắn đã không phải tân binh mới tới Thần giới, đối với địa lý của Thần giới biết rất rõ ràng, vị trí của Loa Kế Sơn là ở Hỏa Thần vực, mà Hỏa Thần vực cùng Hồng Hà Vực tuy thuộc về Thập Địa, lại liền nhau, nhưng quan hệ chỉ có thể nói bình thường, thậm chí còn thường thường chiến tranh.
Thế lực song phương thường thường chiến tranh, Trưởng lão của Hồng Hà Vực chạy đến phạm vi Hỏa Thần vực làm gì?
- Tựa hồ Hồng Hà Đại Đế đã sớm biến mất rồi, không ở Hồng Hà Vực a?
Trong lòng kỳ quái, Nhiếp Vân nói.
Thời điểm vừa tới Thần giới, hắn đi qua Hồng Hà Vực, thậm chí còn tiến vào sào huyệt của Hồng Hà Môn.
Chính là ở đây, lần thứ nhất gặp phải Đa Ba vương tử, còn bị Duyên Khô Môn chủ cùng Hồng Nguyên Trưởng lão đối xử không công bằng.
Lúc đó tuy Hồng Hà Môn nói có Hồng Hà Đại Đế tọa trấn, nhưng chưa bao giờ xuất hiện, chẳng lẽ... vị Đại Đế này trở về?
- Khà khà, các ngươi những tiểu nhân vật này biết cái gì? Đại Đế vẫn luôn bí mật làm việc! Tiểu tử, chuyện ngày hôm nay, ngươi không nhúng tay vào, ta có thể để cho ngươi sống sót rời đi, bằng không, cũng đừng nghĩ đi nữa!
Xoay cổ tay một cái, lòng bàn tay hắn xuất hiện một ngọc bài, tuy rằng chưa sử dụng, lại làm cho người ta có một loại cảm giác kinh thiên động địa.
- Đại Đế phù lục?
Nhiếp Vân hơi nhướng mày.
Hắn thân là cường giả Đế Cảnh, tự nhiên có thể cảm nhận được ngọc bài này ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, tuyệt đối là cường giả Đại Đế lưu lại.
Một cường giả Hoàng cảnh trong tay lại có phù lục mà cường giả Đại Đế ban tặng, thật để hắn có chút kỳ quái.
Loại phù lục này, ẩn chứa lực lượng của cường giả Đại Đế, chỉ cần bóp nát, người không đạt đến Đế Cảnh, cho dù Thiên Đạo Cửu Châu cảnh cũng không nhất định chống đỡ được, tuyệt đối là bảo vật bảo mệnh mạnh mẽ nhất dưới Đế Cảnh!
Cường giả Đế Cảnh tự giữ thân phận, phù lục trình độ như thế này bình thường rất ít luyện chế, hơn nữa bởi vì bị Thiên Đạo quy tắc hạn chế, cũng không cách nào luyện chế quá nhiều, ngay cả bọn người Đa Ba vương tử, Lưu Mộc vương tử, Ma Nghiêm lúc trước cũng không có một cái, đủ thấy quý giá!
Người trước mắt này, nghe khẩu khí bất quá là một Trưởng lão phổ thông của Hồng Hà Vực, lại cầm ra một cái, hơn nữa nhìn dáng dấp còn không đau lòng, hẳn là không ít... Thực sự có chút quái dị!
- Khà khà, không nghĩ tới ngươi lại nhận thức, như vậy tốt nhất!
Người trung niên không nghĩ tới Nhiếp Vân có thể nhận ra vật này, cười lạnh:
- Nếu nhận thức thì lập tức cút đi! Chớ ép ta động thủ!
- Đại Đế phù lục?
Đám người Điêu Vịnh mặt xám như tro tàn.
Tuy bọn họ không biết Đại Đế phù lục đại biểu ý tứ gì, nhưng liên lụy đến Đại Đế, là bọn họ căn bản vô lực phản kháng.
Chỉ nghe tên cũng làm trong lòng người ta sinh ra cảm giác vô lực nồng đậm.
Dù khiếp sợ Nhiếp Vân mới rời hơn hai năm ngăn ngắn liền có thể chống lại Hoàng cảnh đỉnh phong, như vẫn biết, liên lụy đến Đại Đế, cho dù thiên phú lại mạnh gấp trăm lần, cũng không có cách nào chống lại.
- Một phù lục mà thôi! Dù Hồng Hà Đại Đế tự mình đến, cũng không là cái gì!
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Ha ha, khẩu khí thật lớn, Đại Đế tự mình đến cũng không là cái gì, ngươi cho rằng ngươi là ai? Hiên Viên Đại Đế? Hay Đế Huyền đại nhân? Không biết sống chết, nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành ngươi!
Trung niên sững sờ, lập tức cười lớn, bàn tay đột nhiên sờ một cái.
Đối thoại của hai người còn không có kết thúc, cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong ở trên không trung lộ ra vẻ dữ tợn, lòng bàn tay có một cỗ lực lượng hội tụ, tạo thành một mảnh mây đen to lớn.
- Ngươi không phải nói, chỉ cần giao ta ra, liền có thể tha những người khác sao?
Nhìn thấy cử động của đối phương, trong lòng đám người Điêu Vịnh lạnh lẽo, Uyển Nhi nhịn không được ngẩng đầu hô.
Trước đó vị cường giả này nói, chỉ cần giao mình ra, liền có thể tha Thanh Sơn bộ, làm sao bây giờ mình đi ra, hắn còn muốn động thủ?
- Ta chỉ là không muốn có cá lọt lưới mà thôi!
Ánh mắt của trung niên nhân lóe lên:
- Một đám không biết chết sống, làm tổn thương nhi tử của ta, phải vì thế trả một cái giá cực đắt!
- Là Thanh Sơn bộ chúng ta gây ra họa, giết chúng ta không có lời oán giận gì, nhưng ba vị này chỉ là du khách đi ngang qua, có thể để bọn hắn rời đi hay không?
Biết lần tai kiếp này khó thoát, Điêu Vịnh cắn răng một cái chỉ đám người Nhiếp Vân nói.
- Du khách? Muốn trách thì trách mạng bọn họ không tốt, ai bảo bọn họ tới nơi này?
Trung niên nhân dữ tợn nói:
- Toàn đều chết đi cho ta!
Ầm ầm!
Khí tức trong người lan tràn ra, bầu trời xuất hiện đám mây màu đỏ, tựa như lực lượng dòng sông bao trùm xuống.
Hô!
Ngay thời điểm đám người Điêu Vịnh cho rằng lần này hẳn phải chết không nghi ngờ, lực lượng đầy trời đột nhiên ngừng lại ở trên không trung, giống như đụng phải một vách ngăn không nhìn thấy, không cách nào tiến lên mảy may.
- Ân?
Thấy lực lượng của mình dừng lại, trung niên nhân nhịn không được sững sờ, con ngươi lập tức co rụt lại.
Người ngu đi nữa giờ phút này cũng biết gặp phải cao thủ!
- Coi như Uyển Nhi cô nương tổn thương con trai của ngươi, cũng là hắn làm ác trước, đừng nói chỉ bị thương, coi như giết, cũng là có tội thì phải chịu! Ngươi lại còn đến tìm phiền phức, lá gan thật rất lớn!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Hắn tự nhiên không thể nhìn Thanh Sơn bộ bị người tiêu diệt, nên trực tiếp ra tay.
- Ngươi... là người nào?
Người trung niên thấy Nhiếp Vân bất động thanh sắc chặn lại một đòn toàn lực của mình, biết mình không phải là đối thủ, sắc mặt trầm thấp hỏi.
- Ta là ai không cần ngươi quan tâm, nếu cho ta gặp phải, muốn giết người, liền phải làm tốt chuẩn bị bị giết!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Ngươi muốn giết ta?
Trên mặt trung niên lộ ra vẻ trào phung:
- Ngươi dám giết ta? Ngươi biết ta là ai không?
- Ồ? Lẽ nào sau lưng ngươi còn có thế lực gì hay sao?
Trong mắt Nhiếp Vân lộ ra cân nhắc.
Nếu là chuyện của hắn, căn bản không nói thêm một câu, trực tiếp chém giết người trước mắt, thế nhưng không thể vĩnh viễn bảo vệ Thanh Sơn bộ, tốt nhất là hỏi ra người sau lưng, nhổ cỏ tận gốc, thay bọn họ triệt để tiêu trừ mầm họa.
- Ha ha, ta là Trưởng lão Hồng Hà Vực, sau lưng ta là Hồng Hà Đại Đế, ngươi dám động ta một cọng tóc gáy, coi như chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng sẽ bị Đại Đế một niệm chém giết!
Người trung niên cười to.
- Trưởng lão của Hồng Hà Vực?
Nhiếp Vân hơi nhướng mày.
Hắn đã không phải tân binh mới tới Thần giới, đối với địa lý của Thần giới biết rất rõ ràng, vị trí của Loa Kế Sơn là ở Hỏa Thần vực, mà Hỏa Thần vực cùng Hồng Hà Vực tuy thuộc về Thập Địa, lại liền nhau, nhưng quan hệ chỉ có thể nói bình thường, thậm chí còn thường thường chiến tranh.
Thế lực song phương thường thường chiến tranh, Trưởng lão của Hồng Hà Vực chạy đến phạm vi Hỏa Thần vực làm gì?
- Tựa hồ Hồng Hà Đại Đế đã sớm biến mất rồi, không ở Hồng Hà Vực a?
Trong lòng kỳ quái, Nhiếp Vân nói.
Thời điểm vừa tới Thần giới, hắn đi qua Hồng Hà Vực, thậm chí còn tiến vào sào huyệt của Hồng Hà Môn.
Chính là ở đây, lần thứ nhất gặp phải Đa Ba vương tử, còn bị Duyên Khô Môn chủ cùng Hồng Nguyên Trưởng lão đối xử không công bằng.
Lúc đó tuy Hồng Hà Môn nói có Hồng Hà Đại Đế tọa trấn, nhưng chưa bao giờ xuất hiện, chẳng lẽ... vị Đại Đế này trở về?
- Khà khà, các ngươi những tiểu nhân vật này biết cái gì? Đại Đế vẫn luôn bí mật làm việc! Tiểu tử, chuyện ngày hôm nay, ngươi không nhúng tay vào, ta có thể để cho ngươi sống sót rời đi, bằng không, cũng đừng nghĩ đi nữa!
Xoay cổ tay một cái, lòng bàn tay hắn xuất hiện một ngọc bài, tuy rằng chưa sử dụng, lại làm cho người ta có một loại cảm giác kinh thiên động địa.
- Đại Đế phù lục?
Nhiếp Vân hơi nhướng mày.
Hắn thân là cường giả Đế Cảnh, tự nhiên có thể cảm nhận được ngọc bài này ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, tuyệt đối là cường giả Đại Đế lưu lại.
Một cường giả Hoàng cảnh trong tay lại có phù lục mà cường giả Đại Đế ban tặng, thật để hắn có chút kỳ quái.
Loại phù lục này, ẩn chứa lực lượng của cường giả Đại Đế, chỉ cần bóp nát, người không đạt đến Đế Cảnh, cho dù Thiên Đạo Cửu Châu cảnh cũng không nhất định chống đỡ được, tuyệt đối là bảo vật bảo mệnh mạnh mẽ nhất dưới Đế Cảnh!
Cường giả Đế Cảnh tự giữ thân phận, phù lục trình độ như thế này bình thường rất ít luyện chế, hơn nữa bởi vì bị Thiên Đạo quy tắc hạn chế, cũng không cách nào luyện chế quá nhiều, ngay cả bọn người Đa Ba vương tử, Lưu Mộc vương tử, Ma Nghiêm lúc trước cũng không có một cái, đủ thấy quý giá!
Người trước mắt này, nghe khẩu khí bất quá là một Trưởng lão phổ thông của Hồng Hà Vực, lại cầm ra một cái, hơn nữa nhìn dáng dấp còn không đau lòng, hẳn là không ít... Thực sự có chút quái dị!
- Khà khà, không nghĩ tới ngươi lại nhận thức, như vậy tốt nhất!
Người trung niên không nghĩ tới Nhiếp Vân có thể nhận ra vật này, cười lạnh:
- Nếu nhận thức thì lập tức cút đi! Chớ ép ta động thủ!
- Đại Đế phù lục?
Đám người Điêu Vịnh mặt xám như tro tàn.
Tuy bọn họ không biết Đại Đế phù lục đại biểu ý tứ gì, nhưng liên lụy đến Đại Đế, là bọn họ căn bản vô lực phản kháng.
Chỉ nghe tên cũng làm trong lòng người ta sinh ra cảm giác vô lực nồng đậm.
Dù khiếp sợ Nhiếp Vân mới rời hơn hai năm ngăn ngắn liền có thể chống lại Hoàng cảnh đỉnh phong, như vẫn biết, liên lụy đến Đại Đế, cho dù thiên phú lại mạnh gấp trăm lần, cũng không có cách nào chống lại.
- Một phù lục mà thôi! Dù Hồng Hà Đại Đế tự mình đến, cũng không là cái gì!
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Ha ha, khẩu khí thật lớn, Đại Đế tự mình đến cũng không là cái gì, ngươi cho rằng ngươi là ai? Hiên Viên Đại Đế? Hay Đế Huyền đại nhân? Không biết sống chết, nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành ngươi!
Trung niên sững sờ, lập tức cười lớn, bàn tay đột nhiên sờ một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook