Vô Tận Đan Điền
Chương 3579: Mua sắm thi thể Đế thú (thượng) (2)

- Ha ha, cái này đích xác là giá cả không tệ, bất quá...

Tu Ngôn chưởng quỹ khoát tay áo:

- Ta cũng không còn bao nhiêu thi thể Đế thú, nếu như bán hết cho ngươi, thanh danh của Bách Hương lâu sẽ suy bại, thời gian lâu dài tất nhiên sẽ sập tiệm, bất kể nói thế nào, ta cũng sẽ không mổ gà lấy trứng!

- Mổ gà lấy trứng? Xem ra chưởng quỹ là cảm thấy tiền chưa đủ nhiều!

Mí mắt của thanh niên lật một cái, ngón tay gõ ở trên bàn:

- Một thi thể Đế thú, sáu vạn Thần thạch cực phẩm! Ta trực tiếp mua mười con, cũng chính là sáu trăm ngàn Thần thạch cực phẩm!

- Mười con?

Ánh mắt của Tu Ngôn chưởng quỹ chấn động.

- Không sai, sáu trăm ngàn Thần thạch cực phẩm, ta dám cam đoan, toàn bộ Thần giới, ngoại trừ Hạo Thiên lâu chúng ta có thể lấy ra, không ai có thể làm được! Ngươi cần phải hiểu rõ, bỏ lỡ lần này liền không có lần sau!

Thanh niên tự tin nói.

Cũng khó trách hắn tự tin, muốn nói tài phú, Hạo Thiên lâu thiên hạ đệ nhất, Thần giới lưu thông tất cả Thần thạch, đều xuất từ tay bọn hắn, sáu trăm ngàn Thần thạch cực phẩm, loại khoản tiền lớn này, trừ bọn họ, bát đại thế lực khác của Thần giới, ai cũng không lấy ra được!

Cho dù Vô Biên Hải có Thần giới đệ nhất nhân Hiên Viên Đại Đế cũng không được!

- Cái này... Cái này... Ta suy tính một chút!

Nghe được sáu trăm ngàn, Tu Ngôn chưởng quỹ hô hấp dồn dập.

Mặc dù Bách Hương lâu của hắn rất nhiều đồ ăn giá cả đắt, nhưng có thể ăn những thức ăn này, không biết bao nhiêu năm mới có thể gặp được một người, cộng thêm các loại chi phí, kỳ thật kiếm cũng không nhiều như mọi người tưởng tượng, hơn 60 vạn, coi như hắn liều mạng làm việc, mãi cho đến chết, chỉ sợ cũng không kiếm được!

- Chưởng quỹ, chưởng quỹ, có người nói muốn cùng ngươi làm sinh ý!

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, thân ảnh của điếm tiểu nhị vội vã đi đến.

- Lăn ra ngoài, không thấy ta đang bận sao?

Tu Ngôn chưởng quỹ nhíu mày, quát lớn.

- Nhưng...

- Không có nhưng gì hết, lăn ra ngoài, hiện tại ta đang nói chính là đại sinh ý, chậm trễ chuyện của ta, cho ngươi mười cái mệnh cũng bồi thường không nổi!

Tu Ngôn chưởng quỹ khẽ nói.

- Vâng... Thế nhưng mà, khách nhân bên ngoài trực tiếp lấy ra mười vạn Thần thạch cực phẩm, nói chỉ cần ngươi gặp hắn một lần, những Thần thạch này toàn bộ về ngươi...

Điếm tiểu nhị cắn răng nói.

- Mười vạn Thần thạch hạ phẩm liền muốn gặp ta? Ngươi không biết đuổi hắn đi...

Tu Ngôn chưởng quỹ hừ một câu, đột nhiên ý thức được cái gì, con mắt trợn tròn:

- Ngươi nói cái gì? Mười vạn... Thần thạch cực phẩm?

- Đúng!

Điếm tiểu nhị liên tục gật đầu.

- Mười vạn Thần thạch cực phẩm... Ta chỉ cần gặp hắn một lần, liền toàn bộ cho ta?

Tu Ngôn chưởng quỹ nuốt nước miếng.

- Đúng!

Điếm tiểu nhị vội vàng gật đầu.

- Cái này...

Tu Ngôn chưởng quỹ vẫn như cũ không tin:

- Hắn thực có nhiều Thần thạch cực phẩm như vậy, không phải ăn nói bừa bãi chứ?

- Hắn ở trước mặt ta lấy ra mười vạn Thần thạch cực phẩm... Mới vừa rồi còn để cho ta mang tới cho ngươi, chỉ bất quá... Ta nhát gan không dám cầm!

Điếm tiểu nhị nói.

- Cái này...

Tu Ngôn chưởng quỹ mặt mũi tràn đầy xoắn xuýt, một lát sau:

- Mời hắn vào!

- Vâng!

Điếm tiểu nhị đáp ứng một tiếng, muốn đi ra.

- Chậm đã... Tu Ngôn chưởng quỹ, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ không muốn làm ăn với ta? Ngươi cần phải biết, Thần giới Hạo Thiên lâu là tài thần lớn nhất, ngươi đắc tội tài thần, về sau sẽ như thế nào, trong lòng rõ ràng!

Thanh niên hất ống tay áo, đứng dậy.

- Tài thần lớn nhất? Ta xem chưa hẳn đi, một thi thể Đế thú, chỉ cho sáu vạn Thần thạch cực phẩm, nói thật quá hẹp hòi a, Tu Ngôn chưởng quỹ, chỉ cần bán thi thể Đế thú cho ta, ta một con cho ngươi năm mươi vạn Thần thạch cực phẩm!

Tu Ngôn chưởng quỹ còn chưa kịp nói chuyện, một thanh âm nhàn nhạt đột nhiên vang lên.

- Năm mươi vạn?

Tu Ngôn chưởng quỹ kém chút không bị dọa ngất đi, run run.

Trước đó đối phương ra năm vạn Thần thạch cực phẩm, hắn cũng có chút động lòng, vị trước mắt này, trực tiếp tăng lên gấp mười lần! Loại tình huống này lại không bán chính là người ngu!

- Năm mươi vạn, khẩu khí thật lớn... Ta ngược lại muốn xem xem, là ai dám cùng Hạo Thiên lâu ta phách lối!

Thấy biểu lộ của Tu Ngôn chưởng quỹ, thanh niên biết hắn nhất định sẽ đáp ứng, sầm mặt lại.

Vịt tới tận tay lại bay mất, làm sao không giận, xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt không che giấu sát cơ chút nào.

Bất quá, loại sát cơ này lóe lên liền biến mất, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, trên mặt sinh ra hồng nhuận không bình thường, dừng lại một chút, mang theo chần chờ hỏi:

- Nhiếp Vân... Tiền bối?

- Ngươi biết ta?

Nghe hắn hô lên danh tự, Nhiếp Vân xoay đầu lại.

- A... Ta... Ta... Ta nghe qua tiền bối, mới vừa rồi là ta thất lễ, mong tiền bối rộng lòng tha thứ, đừng nên trách...

Thấy hắn thừa nhận, thần thái ngang ngược càn rỡ của thanh niên trong nháy mắt không còn, toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa thì quỳ xuống.

Nhìn một màn này ở trong mắt, Tu Ngôn chưởng quỹ choáng váng.

Vừa rồi thái độ của thiếu niên này, hắn là biết đến, kiêu ngạo đến cực điểm, tựa hồ không để bất luận kẻ nào vào mắt, càng công bố, toàn bộ Thần giới Hạo Thiên lâu bọn hắn có tiền nhất... sau khi biết đối phương là ai, liền thay đổi thái độ?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể tin được!

- Không cần khẩn trương, ngươi muốn mua thi thể Đế thú, ta cũng muốn mua, mọi người hoàn toàn có thể cạnh tranh công bình!

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

Mặc dù không biết người này, nhưng từ thái độ của hắn có thể thấy được, hắn khẳng định biết chiến tích của mình, lúc này mới sợ như vậy.

Bản thân cũng không phải thổ phỉ, nhìn thấy đồ tốt liền đoạt, ta muốn mua, ngươi cũng có thể mua, nếu không truyền đi người khác còn tưởng rằng hắn khi dễ người.

- Cạnh tranh công bình... Khụ khụ, không dám! Hạo Thiên lâu bàn về tài phú, so với tiền bối là không đáng giá nhắc tới. Ta... Ta liền rời đi!

Thanh niên vội vàng khoát tay.

Cùng vị trước mắt này cạnh tranh công bình? Nói đùa gì vậy!

Đây chính là siêu cấp thổ hào tiện tay có thể lấy ra mấy trăm vạn Thần thạch cực phẩm, coi như bán cả Hạo Thiên lâu, cũng không có nhiều như vậy a!

- Ân!

Thấy hắn như vậy, Nhiếp Vân biết đối phương là sợ mất mật, lưu lại nơi này bị ước thúc, còn không bằng để cho rời đi, tùy ý khoát tay áo, không tiếp tục để ý. Quay đầu nhìn về phía chưởng quỹ cách đó không xa.

- Thế nào chưởng quỹ, nếu không suy nghĩ thật kỹ một chút, lại cho ta trả lời chắc chắn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương