Vô Tận Cường Hóa
-
Chương 367: Đột biến
Tia Chớp Đen cuồng phóng giữa miền hoang dã, đằng sau là Ma thần hãi sợ bước nhanh bám đuổi ráo riết.
Sau khi ra khỏi Tử Vong Thần Điện, tuy nhóm Ôn Nhu đã có Tia Chớp Đen có thể gia tốc, thế nhưng Ma thần hãi sợ cũng không còn bất kỳ chướng ngại vật nào ngăn trở, hơn nữa theo thời gian trôi qua, tác dụng của vòi rắn đang bị bức ra từng chút một, bởi vậy tốc độ gã cũng đồng dạng tăng cao.
Đến tận lúc này mọi người mới phát hiện, hóa ra người này không nói tới sức mạnh, ngay cả tốc độ lẫn kỹ năng cũng đều mạnh kinh người. Có lẽ cũng chỉ như thế mới xứng đôi địa vị trùm cuối của thế giới Diablo.
“Hắn sắp đuổi kịp!” Michelle điên cuồng hô to. Tia Chớp Đen đã tiến vào trạng thái tốc độ cực hạn 320 km/h, vẻn vẹn nhanh hơn đối phương một đường. Nhưng mà theo tên lửa động lực dùng hết, Ma thần hãi sợ phía sau không ngờ đã dần dần kéo gần lại khoảng cách.
“Móa, biến thân của người này rốt cuộc muốn kéo dài bao lâu?” Lão Mạnh tức giận mắng to.
Y chưa bao giờ thấy qua biến thân nào uy lực mạnh mẽ mà lại duy trì thời gian dài như thế. Nếu Belial có thể một mực tiếp tục kéo lâu như vậy, chỉ sợ tứ đại ma vương không ai là đối thủ của gã.
“Hắn không có khả năng lợi hại thế được…” Ôn Nhu giãy giụa ngồi dậy: “Hắn nhất định là sử dụng phương pháp nào đó, ví dụ như tiêu hao tánh mạng.”
“Vì một khối lập phương Horadric? Đáng giá không?” Lão Mạnh chưa từng thấy qua boss nào bám riết không tha như vậy, cho nên rất khó lý giải nguyên nhân Belial điên cuồng đến thế.
Ôn Nhu cười cười: “Tôi còn sử dụng Vô Tận Nguyền Rủa với hắn…”
Lão Mạnh: “…”
Đột nhiên ngực khó chịu một hồi, Ôn Nhu ho ra một ngụm máu lớn, màu máu lại là đen.
Lần này lão Mạnh lại càng hoảng sợ: “Cô không việc gì chứ? Sao có thể như vậy?”
Lúc trước y cứu Ôn Nhu đã chú ý tới nàng có lẽ bị thoát lực, toàn thân chảy đầy đổ mồ hôi, thân thể càng không ngừng co rút, tựa như đang phải chịu một nỗi thống khổ cực kỳ to lớn nào đó.
Loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy trên người mạo hiểm giả.
Theo thể chất tăng lên, sức chịu đựng đau đớn của mạo hiểm giả sớm đã vượt xa người thường, cho dù là một cánh tay bị chặt, với bọn họ mà nói, thường thường chỉ hơi nhướng mày, khẽ cắn môi một chút là xong.
Nếu như không có thương thế trí mạng hay phiền toái gì, đơn thuần hao tổn sinh mệnh lực càng không thể nào tạo thành tình trạng trước mắt, vì sao Ôn Nhu hiện tại dường như vẫn còn đang cực kỳ thống khổ?
Y không thể không cho rằng Ma thần hãi sợ đã sử xuất kỹ năng kỳ lạ gì đó với nàng, dẫn đến loại hậu quả này.
Ôn Nhu lau đi máu tươi bên khóe miệng, mỉm cười nói: “Không có gì, đã tốt hơn nhiều.”
Nàng cường hành vận dụng huyết mạch Andariel, cùng huyết mạch thiên sứ trong cơ thể mình xung đột lẫn nhau, làm cho thân thể xuất hiện vấn đề lớn, mới khiến nàng mất đi năng lực hành động ngay lúc tối hậu quan đầu. Thời khắc này được lão Mạnh mang lên xe, sau khi nghỉ ngơi một lát, không còn tiếp tục tiếp tục vận dụng lực lượng huyết thống, xung đột dần dần giảm bớt, Ôn Nhu cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Nhưng nàng vẫn rõ ràng phát giác được, trong thân thể của mình, lực lượng huyết mạch Andariel vẫn còn đang dây dưa với lực lượng huyết mạch Thiên Sứ Ban Mai, chẳng khác gì hai con rắn đang cắn qua cắn lại trong cơ thể. Huyết mạch Thiên Sứ Ban Mai so đẳng cấp huyết thống cao hơn nữ vương buồn khổ, thế nhưng với tư cách huyết thống dạng phụ trợ, sức công kích của nó thậm chí còn không bằng nữ vương, bởi vậy trận chiến đôi bên tranh đoạt huyết thống trong nhất thời đánh hết sức náo nhiệt, quả là khó phân thắng bại.
Ôn Nhu cũng không quan tâm đến chúng nó, dù sao mặc kệ tổn thương bao nhiêu, trở về Huyết Tinh đô thị tự nhiên có thể trị hết, chỉ là mơ hồ nàng lại cảm giác phiền toái lần này của mình chỉ sợ không phải có thể giải quyết đơn giản như vậy.
“Khoảng cách chỉ còn 200m!” Michelle lại kêu lên lần nữa.
Ma thần hãi sợ phía sau đang gia tốc chạy đến, Belial đúng là càng chạy càng nhanh, hiển nhiên đã dùng toàn lực thúc dục chính mình. Chính như Ôn Nhu từng nói, giờ phút này gã đồng dạng là đang tiêu hao sức sống để duy trì biến thân Ma thần hãi sợ, cho nên cũng đã dốc hết vốn liếng.
“Phóng đạn tên lửa!” Ôn Nhu kêu to.
Trên xe Tia Chớp Đen còn có bốn quả đạn tên lửa kèm theo chưa sử dụng. Michelle đè xuống nút bắn tên lửa, hai quả đạn tên lửa gào thét bay về phía Belial.
Belial cũng hung hãn không kém, hai tay chộp lấy đạn tên lửa, ngạnh sinh nắm hai quả tên lửa trong tay. Ầm ầm hai tiếng, đạn tên lửa nổ tung trong lòng bàn tay gã, mà gã lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục vọt tới trước.
Lại là hai quả đạn tên lửa lao đến, lần này Belial không còn ngạnh kháng mà trực tiếp nhảy lên không trung, hai quả đạn tên lửa bay sượt qua lòng bàn chân gã, hướng về phương xa.
Ôn Nhu trong mắt sáng ngời: “Hắn sắp hết hơi rồi!”
Tựa như nghiệm chứng lời Ôn Nhu, biến thân Ma thần hãi sợ trên người Belial bỗng xuất hiện một chút quang ảnh loang lổ, lấp loé không yên.
Đó chính là báo hiệu biến thân sắp sửa hỏng mất.
Belial cũng biết mình đã cầm cự không được bao lâu, đột nhiên phát động toàn lực bật nhảy lên cao, một phát chính là hơn trăm mét, lập tức kéo gần khoảng cách cùng đối phương.
Gã lao nhanh mấy bước, mạnh mẽ quỳ gối xuống, một tay đánh mạnh lên mặt đất.
Chỉ thấy trên mặt đất xa xa, vô số cột gai đất nhú thẳng lên trời.
Ma Thần kỹ —— Hủy Thiên Diệt Địa: trong phạm vi trăm thước bắn ra một đống gai đất công kích mục tiêu, đồng thời chế tạo ra hiệu quả động đất. Mỗi cột gai tổn thương 245 (350) điểm.
Chỉ nghe một tiếng oanh trời rung đất chuyển, vô số cột đá to rậm rạp chằng chịt toát ra mặt đất xông thẳng lên trời, thình lình đúng là một chiêu Ma thần hãi sợ từng sử dụng phá huỷ Tử Vong Thần Điện lúc trước.
Một cây cột đá theo đáy xe Tia Chớp Đen trồi lên, đâm ngay vào giữa sàn xe, lực trùng kích cực lớn trực tiếp hất Tia Chớp Đen văng lên bầu trời, cơ hồ nện nó gãy thành hai đoạn.
Ôn Nhu, lão Mạnh và sáu tên lính đồng thời rơi xuống từ trên không.
Ôn Nhu cuốn trường tiên một cái, quấn lấy một cây cột đá, vững vàng hạ xuống, không bị nửa điểm thương tổn nào. Còn lão Mạnh thì vung trường kiếm, mũi kiếm cắm vào cột đá, tương tự miễn trừ vận rủi bị cột đá xuyên thân.
Nhưng sáu gã binh sĩ triệu hoán lại không được may mắn như vậy. Michelle, Facey, Kafka và Frost rơi ra khỏi xe, vừa lúc bị cột đá bay lên đánh trúng, Michelle, Kafka tử vong tại chỗ, còn Facey và Frost có thể chất phòng ngự tương đối cao thì bị trọng thương.
Lair cũng bị cột đá đập trúng, bất quá hắn không chết, huân chương Bạo Phá phát huy tác dụng ngăn cản một kích trí mạng, chừa lại mười điểm tánh mạng đáng thương cho Lair.
Người duy nhất không bị bất luận tổn thương gì chính là Arias, cậu liên bước Ảnh Bộ, tránh thoát một kích đáng sợ này, thế nhưng lại tận mắt nhìn thấy đồng đội của mình chết trận.
“Michelle!”
“Kafka!”
Mấy người Frost đồng thời phát ra tiếng gọi bi thương.
Trong lòng Ôn Nhu và lão Mạnh cũng giật mình, kỹ năng viễn trình phạm vi lớn, lại còn có uy lực sát thương đơn thể cao như vậy, quả thật chưa bao giờ thấy kể từ hồi tiến vào Huyết Tinh đô thị đến nay.
Có điều vậy vẫn chưa xi nhê, sau khi Tia Chớp Đen bị đánh bay, Belial lại giang hai tay, xung quanh đột nhiên dâng lên một mảnh biển lửa lớn siêu cấp, còn to hơn cả Hủy Thiên Diệt Địa.
Thập Phương Địa Ngục: biến phạm vi ba trăm thước thành một mảnh biển lửa luyện ngục, tất cả mục tiêu đối địch ở trong biển lửa đều bị tổn thương hệ lửa 21 (30) điểm/giây. Duy trì thời gian một phút đồng hồ.
“Frost!” Arias đau đớn kêu lên.
Trong biển lửa mãnh liệt, Frost, Lair và Facey nguyên bản đang bị trọng thương, cơ hồ mới bắt đầu liền bị giết chết.
Ôn Nhu cấp tốc xông lên, bắt lấy Arias ném ra ngoài biển lửa, đồng thời cùng lão Mạnh phóng ra ngoài. May mắn nhờ khoảng cách ban đầu, bọn hắn cũng không ở quá gần trung tâm Thập Phương Địa Ngục, bởi vậy rất nhanh đã lao ra biển lửa, có điều dù vậy vẫn bị nó thiêu rớt hơn trăm điểm tánh mạng.
Lửa cháy hừng hực trên sa mạc, qua một hồi lâu mới dần dần nhạt nhòa, để lại trên mặt đất năm cỗ thi thể bị đốt trơ trọi, một chút lửa tàn chưa tắt, cùng với chiếc Tia Chớp Đen cơ hồ bị nướng thành sắt vụn.
Ở vị trí xa hơn một chút, Ma thần hãi sợ cư nhiên biến mất, Belial khôi phục thân phận Ma vương dối trá của mình. Chỉ là gã không bao giờ còn hung hăng càn quấy như trước, thay vào đó là nỗi hoảng sợ kinh hoàng.
Đám người kia vậy mà không chết!
Gã quay đầu bỏ chạy.
Nhìn qua bóng lưng chạy thục mạng của Belial, Ôn Nhu khẽ hé môi anh đào: “Rốt cục cũng dùng hết xiếc. Như vậy tiếp theo nên là thời gian biểu diễn của chúng ta.”
Lão Mạnh cười hắc hắc, ngữ khí lành lạnh: “Lúc rượt dữ dằn như vậy, bây giờ mới biết chạy? Cô đi cứu binh sĩ, thằng này cứ để tôi.”
Ầm!
Duriel hung mãnh xông tới đâm vào người La Hạo, liền như dùng búa tạ nện đống cát, trực tiếp đánh bay mập mạp dính vào tường, càng là khảm vào bên trong.
Cú tông này nếu đập vào người bình thường, bảo đảm trăm phần trăm ô hô ai tai.
Có điều La Hạo chỉ là lắc lắc đầu, lấy tay khẽ chống vách tường liền đẩy mình thoát ra. Trở xuống mặt đất, hắn nhúc nhích gân cốt, phát hiện mình tựa hồ cũng không bị thương gì.
Vừa rồi một kích này, thoạt nhìn uy thế cực lớn, kỳ thật lại chỉ tạo thành 1 điểm tổn thương trụ cột cho hắn.
Đây cũng khó trách, tiêu chuẩn phòng ngự của La Hạo bây giờ đã đạt đến 68 điểm, tuy đòn công kích bình thường của Duriel rất hung mãnh, nhưng hiển nhiên còn chưa tới mức đột phá con số này, hơn nữa bộ trang bị Thủ Vệ giảm miễn 15% tổn thương cận chiến, lực công kích không vượt quá trăm, căn bản đừng nghĩ sinh ra uy hiếp gì với hắn.
Đấy là chưa kể hắn còn không sử dụng Thủ Hộ Cứ Điểm cùng Bất Động Như Núi.
Nếu như dùng ra luôn cả hai cái kỹ năng này, La Hạo thậm chí có thể chống cự đại bộ phận công kích dưới 150 điểm, đương nhiên, công kích nguyên tố ngoại lệ, nhưng có khả năng tạo thành tổn thương cũng sẽ cực kỳ có hạn.
Chứng kiến tình huống này, La Hạo bắt đầu cười hắc hắc.
Kỳ thật hắn cũng không phải không biết lực phòng ngự của mình đã kinh người đến loại trình độ nào, chỉ là có chút sự tình cuối cùng vẫn là phải tự chính mình đối mặt và nếm thử qua mới có thể cảm giác thắm thiết, mắt thấy một kích lôi đình của Duriel không thể tạo thành ảnh hưởng gì với mình, hắn không khỏi trướng gan, ngay cả sợ hãi trong lòng cũng nhạt đi nhiều.
Duriel hiển nhiên cũng bị chấn nhiếp một phen trước năng lực phòng ngự cường đại của mập mạp. Nó tò mò nghiêng đầu nhìn La Hạo: “Ồ! Ngươi cũng thật không đơn giản! Có lẽ ta nên đổi phương pháp khác.”
Không chờ La Hạo phản ứng, nó đột nhiên giơ hai tay lên, hai ánh đao trống rỗng xuất hiện, tạo thành hình chữ X giao nhau hung mãnh bổ về phía mập mạp, đúng là chiêu Tử Vong Thiết Cát mà nó sở trường nhất: đánh ra hai luồng đao khí, tổn thương tất cả mục tiêu trên đường thẳng, mỗi luồng đao khí tổn thương 100 điểm, khoảng cách hữu hiệu 50m.
Chiêu Tử Vong Thiết Cát này là phương thức công kích Duriel thường dùng nhất, có thể dễ dàng xé một con dã thú cực lớn thành mấy khối, nhưng mà đánh vào người mập mạp, lại chỉ như lưỡi dao lam quẹt bị thương, đừng nói xé rách đối thủ, ngay cả trọng thương đều làm không được.
Điều này khiến Duriel càng trở nên ngạc nhiên: “Ngươi thật đúng là thật không đơn giản a.”
Mập mạp bị kích thứ hai bất ngờ ập đến của Duriel làm cho hoảng sợ, vốn là ngây ra một lúc, sau đó lập tức nổi giận, nhảy lên mắng to: “Cmn ngươi chơi xấu, ai lại đi đánh liền hai phát liên tục bao giờ?”
“Ta cho rằng đây gọi là ân cần thăm hỏi long trọng mới đúng.” Duriel cười hì hì trả lời.
Mập mạp rõ ràng ngây ngốc một chút, không nghĩ tới tên này lại còn vô sỉ hơn cả mình. Hắn nhìn nhìn bản thân trúng một kích này, bởi vì bộ trang bị Thủ Vệ còn có hiệu quả giảm miễn tổn thương viễn trình, thế nên Tử Vong Thiết Cát tổn thương không tới 20 điểm, lá gan lập tức lại cường tráng: “Được lắm, đã vậy lão tử cũng muốn ân cần thăm hỏi ngươi một chút!”
Người càng không có dũng khí, càng là ưa thích khi dễ kẻ yếu.
Hắn hiện tại tự cao phòng ngự cường hãn, liền ném tất cả sợ hãi ra sau đầu, xem đối phương thành kẻ yếu, bởi vậy bắt đầu dũng cảm tiến tới, đao Đồng Tâm một đường hàn quang lướt qua, hung hăng bổ về phía Duriel!
“Ha ha ha ha!” Chu Nghi Vũ cười đến ngửa tới ngửa lui, suýt nữa không đứng thẳng được.
“Chập dây thần kinh?” Hồng Lãng khó hiểu.
Chu Nghi Vũ chỉ chỉ Huyết Tinh văn chương để ở bên tai, nhỏ giọng nói: “Rốt cục đấu võ.”
Hóa ra hắn vẫn luôn lắng nghe mập mạp và Duriel nói chuyện.
Kim Cương liếc nhìn thời gian, lầm bầm một câu: “Đã qua hết hai phút mới chính thức động thủ, thật phục thằng này.”
Thẩm Dịch cười cười: “Bất kể nói thế nào, ít nhất hiện tại hắn đã có can đảm trực diện Duriel.”
“Phải, sau khi phát hiện Duriel không thể gây thương tổn cho hắn được… Thật là một tên chết bầm chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.” Chu Nghi Vũ cười nói.
Thẩm Dịch trả lời: “Mỗi người đều bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, chỉ là trình độ bất đồng mà thôi. La Hạo kỳ thật đã rất có dũng khí, chỉ là bản thân hắn không biết, hiện tại điều hắn phải làm chính là tin tưởng và rèn luyện.”
Kim Cương hỏi: “Cho nên ngươi để hắn một mình đối mặt Duriel, nguyên nhân chính là vì rèn luyện hắn?”
“Đúng thế.” Thẩm Dịch thừa nhận: “Hắn ở cùng chúng ta thời gian quá dài, đã sinh ra ỷ lại vào chúng ta. Tuy hắn đã có rất tiến bộ lớn, nhưng cũng bởi thế mà mất đi tinh thần độc lập và tự tin… Trong mắt hắn, mỗi người ở đây đều xuất sắc hơn hắn. Ta hi vọng hắn có thể một mình đối mặt một ít nhiệm vụ, dựa vào năng lực của chính mình hoàn thành, từ đó khiến hắn có thêm nhiều tin tưởng, về sau sẽ có ích lợi rất lớn với hắn.”
Hồng Lãng hỏi: “Vậy lỡ như hắn thua thì sao? Tin tưởng không phải sẽ càng ít?”
Thẩm Dịch lắc đầu: “Với người như ngươi mà nói, thua một trận chiến đấu có lẽ sẽ tạo thành đả kích tâm lý, nhưng hắn sẽ không. Bởi vì hắn đã tập thành thói quen thất bại, với hắn mà nói thất bại là chuyện thường, ngược lại thắng lợi mới là khó được. Cho nên với những người thắng nhiều thua ít mà nói, thất bại là mẹ thành công, nhưng với những kẻ luôn ở tầng chót nhất, thành công mới là mẹ của thành công. La Hạo đã có đầy đủ kinh nghiệm thất bại, hắn đã không cần người khác nói cho hắn biết con đường nào đi không thông, hắn chỉ cần biết con đường nào đi thông… Thứ hắn cần chỉ là kinh nghiệm thành công, mà trận chiến này sẽ cho hắn thỏa mãn.”
Kim Cương lập tức nói: “Nhưng chuyện này cũng không thể nói rõ hắn có thể đánh bay 1800 điểm tánh mạng của Duriel trong vòng ba phút.”
Thẩm Dịch cười nói: “Tôi chưa từng nghĩ là hắn có thể làm được.”
Hồng Lãng không rõ: “Vậy sao ngươi còn muốn…”
“Chỉ là để tiến thêm một bước bồi dưỡng lòng tin của hắn.” Thẩm Dịch trả lời: “Sau khi cuộc chiến đấu này kết thúc, nếu hắn biết rõ đội trưởng của mình vì hắn mà bỏ ra ba ngàn điểm cá cược, nghĩ hắn sẽ rất cảm động. Nhớ kỹ, vô luận La Hạo biểu hiện trong trận đánh này như thế nào, mọi người đều phải khen hắn, hiểu chưa? Nếu như ai dám chê cười, coi chừng cái mông bị đá!”
“Hiểu rồi!” Tất cả mọi người đồng thanh đáp.
Đúng lúc này, xa xa đột nhiên có một người xông lại, rõ ràng là Trâu Nghị vừa rời đi trước đó không lâu.
Chỉ là lúc này toàn thân gã đầy máu, vết thương chồng chất, một gương mặt vốn coi như tuấn tú đã hoàn toàn biến dạng, ngay cả mũi đều bị chém thành hai khúc, bộ dáng thoạt nhìn đúng là đáng sợ cực kỳ.
Gã chạy không được vài bước liền té lăn ra đất, trong nhất thời lại không đứng lên được.
“Trâu Nghị!” Thẩm Dịch vội vàng chạy tới đỡ gã, thuật chữa bệnh đê hèn phát động: “Chuyện gì xảy ra? Ai làm ngươi bị thương thành như vậy?”
Trâu Nghị đau nhức âm thanh kêu to: “Móa, là đám mạo hiểm giả rải rác, bọn hắn đến Điện Ngục!”
“Gì cơ?” Thẩm Dịch ánh mắt lẫm liệt: “Nghi Vũ, ngươi lập tức đi tầng bốn nhìn xem!”
Chu Nghi Vũ lôi ra xe mô-tô, ầm ầm phóng chạy.
Thẩm Dịch lúc này mới hỏi Trâu Nghị: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Trâu Nghị thở hào hển nói: “Ta mới ra Điện Ngục không bao xa, liền thấy một đám mạo hiểm giả hướng bên này chạy tới, tổng cộng mười bốn, toàn bộ cmn đều tới! Bọn hắn vừa nhìn thấy ta liền động thủ, hên mà ta phản ứng nhanh, không chờ bọn hắn tới gần đã bỏ chạy, hiện tại bọn hắn đang đến, cũng may bọn hắn không quen địa hình bên trong, tốc độ chậm chút ít, ta còn nghe được có người kêu gào muốn giết sạch tất cả mọi người nơi đây!”
“Bọn hắn còn cách nơi này xa lắm không?” Thẩm Dịch vội hỏi.
“Tối đa hai phút có thể đuổi tới!”
Sắc mặt Thẩm Dịch đại biến: “Thôi xong, La Hạo…”
Sau khi ra khỏi Tử Vong Thần Điện, tuy nhóm Ôn Nhu đã có Tia Chớp Đen có thể gia tốc, thế nhưng Ma thần hãi sợ cũng không còn bất kỳ chướng ngại vật nào ngăn trở, hơn nữa theo thời gian trôi qua, tác dụng của vòi rắn đang bị bức ra từng chút một, bởi vậy tốc độ gã cũng đồng dạng tăng cao.
Đến tận lúc này mọi người mới phát hiện, hóa ra người này không nói tới sức mạnh, ngay cả tốc độ lẫn kỹ năng cũng đều mạnh kinh người. Có lẽ cũng chỉ như thế mới xứng đôi địa vị trùm cuối của thế giới Diablo.
“Hắn sắp đuổi kịp!” Michelle điên cuồng hô to. Tia Chớp Đen đã tiến vào trạng thái tốc độ cực hạn 320 km/h, vẻn vẹn nhanh hơn đối phương một đường. Nhưng mà theo tên lửa động lực dùng hết, Ma thần hãi sợ phía sau không ngờ đã dần dần kéo gần lại khoảng cách.
“Móa, biến thân của người này rốt cuộc muốn kéo dài bao lâu?” Lão Mạnh tức giận mắng to.
Y chưa bao giờ thấy qua biến thân nào uy lực mạnh mẽ mà lại duy trì thời gian dài như thế. Nếu Belial có thể một mực tiếp tục kéo lâu như vậy, chỉ sợ tứ đại ma vương không ai là đối thủ của gã.
“Hắn không có khả năng lợi hại thế được…” Ôn Nhu giãy giụa ngồi dậy: “Hắn nhất định là sử dụng phương pháp nào đó, ví dụ như tiêu hao tánh mạng.”
“Vì một khối lập phương Horadric? Đáng giá không?” Lão Mạnh chưa từng thấy qua boss nào bám riết không tha như vậy, cho nên rất khó lý giải nguyên nhân Belial điên cuồng đến thế.
Ôn Nhu cười cười: “Tôi còn sử dụng Vô Tận Nguyền Rủa với hắn…”
Lão Mạnh: “…”
Đột nhiên ngực khó chịu một hồi, Ôn Nhu ho ra một ngụm máu lớn, màu máu lại là đen.
Lần này lão Mạnh lại càng hoảng sợ: “Cô không việc gì chứ? Sao có thể như vậy?”
Lúc trước y cứu Ôn Nhu đã chú ý tới nàng có lẽ bị thoát lực, toàn thân chảy đầy đổ mồ hôi, thân thể càng không ngừng co rút, tựa như đang phải chịu một nỗi thống khổ cực kỳ to lớn nào đó.
Loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy trên người mạo hiểm giả.
Theo thể chất tăng lên, sức chịu đựng đau đớn của mạo hiểm giả sớm đã vượt xa người thường, cho dù là một cánh tay bị chặt, với bọn họ mà nói, thường thường chỉ hơi nhướng mày, khẽ cắn môi một chút là xong.
Nếu như không có thương thế trí mạng hay phiền toái gì, đơn thuần hao tổn sinh mệnh lực càng không thể nào tạo thành tình trạng trước mắt, vì sao Ôn Nhu hiện tại dường như vẫn còn đang cực kỳ thống khổ?
Y không thể không cho rằng Ma thần hãi sợ đã sử xuất kỹ năng kỳ lạ gì đó với nàng, dẫn đến loại hậu quả này.
Ôn Nhu lau đi máu tươi bên khóe miệng, mỉm cười nói: “Không có gì, đã tốt hơn nhiều.”
Nàng cường hành vận dụng huyết mạch Andariel, cùng huyết mạch thiên sứ trong cơ thể mình xung đột lẫn nhau, làm cho thân thể xuất hiện vấn đề lớn, mới khiến nàng mất đi năng lực hành động ngay lúc tối hậu quan đầu. Thời khắc này được lão Mạnh mang lên xe, sau khi nghỉ ngơi một lát, không còn tiếp tục tiếp tục vận dụng lực lượng huyết thống, xung đột dần dần giảm bớt, Ôn Nhu cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Nhưng nàng vẫn rõ ràng phát giác được, trong thân thể của mình, lực lượng huyết mạch Andariel vẫn còn đang dây dưa với lực lượng huyết mạch Thiên Sứ Ban Mai, chẳng khác gì hai con rắn đang cắn qua cắn lại trong cơ thể. Huyết mạch Thiên Sứ Ban Mai so đẳng cấp huyết thống cao hơn nữ vương buồn khổ, thế nhưng với tư cách huyết thống dạng phụ trợ, sức công kích của nó thậm chí còn không bằng nữ vương, bởi vậy trận chiến đôi bên tranh đoạt huyết thống trong nhất thời đánh hết sức náo nhiệt, quả là khó phân thắng bại.
Ôn Nhu cũng không quan tâm đến chúng nó, dù sao mặc kệ tổn thương bao nhiêu, trở về Huyết Tinh đô thị tự nhiên có thể trị hết, chỉ là mơ hồ nàng lại cảm giác phiền toái lần này của mình chỉ sợ không phải có thể giải quyết đơn giản như vậy.
“Khoảng cách chỉ còn 200m!” Michelle lại kêu lên lần nữa.
Ma thần hãi sợ phía sau đang gia tốc chạy đến, Belial đúng là càng chạy càng nhanh, hiển nhiên đã dùng toàn lực thúc dục chính mình. Chính như Ôn Nhu từng nói, giờ phút này gã đồng dạng là đang tiêu hao sức sống để duy trì biến thân Ma thần hãi sợ, cho nên cũng đã dốc hết vốn liếng.
“Phóng đạn tên lửa!” Ôn Nhu kêu to.
Trên xe Tia Chớp Đen còn có bốn quả đạn tên lửa kèm theo chưa sử dụng. Michelle đè xuống nút bắn tên lửa, hai quả đạn tên lửa gào thét bay về phía Belial.
Belial cũng hung hãn không kém, hai tay chộp lấy đạn tên lửa, ngạnh sinh nắm hai quả tên lửa trong tay. Ầm ầm hai tiếng, đạn tên lửa nổ tung trong lòng bàn tay gã, mà gã lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục vọt tới trước.
Lại là hai quả đạn tên lửa lao đến, lần này Belial không còn ngạnh kháng mà trực tiếp nhảy lên không trung, hai quả đạn tên lửa bay sượt qua lòng bàn chân gã, hướng về phương xa.
Ôn Nhu trong mắt sáng ngời: “Hắn sắp hết hơi rồi!”
Tựa như nghiệm chứng lời Ôn Nhu, biến thân Ma thần hãi sợ trên người Belial bỗng xuất hiện một chút quang ảnh loang lổ, lấp loé không yên.
Đó chính là báo hiệu biến thân sắp sửa hỏng mất.
Belial cũng biết mình đã cầm cự không được bao lâu, đột nhiên phát động toàn lực bật nhảy lên cao, một phát chính là hơn trăm mét, lập tức kéo gần khoảng cách cùng đối phương.
Gã lao nhanh mấy bước, mạnh mẽ quỳ gối xuống, một tay đánh mạnh lên mặt đất.
Chỉ thấy trên mặt đất xa xa, vô số cột gai đất nhú thẳng lên trời.
Ma Thần kỹ —— Hủy Thiên Diệt Địa: trong phạm vi trăm thước bắn ra một đống gai đất công kích mục tiêu, đồng thời chế tạo ra hiệu quả động đất. Mỗi cột gai tổn thương 245 (350) điểm.
Chỉ nghe một tiếng oanh trời rung đất chuyển, vô số cột đá to rậm rạp chằng chịt toát ra mặt đất xông thẳng lên trời, thình lình đúng là một chiêu Ma thần hãi sợ từng sử dụng phá huỷ Tử Vong Thần Điện lúc trước.
Một cây cột đá theo đáy xe Tia Chớp Đen trồi lên, đâm ngay vào giữa sàn xe, lực trùng kích cực lớn trực tiếp hất Tia Chớp Đen văng lên bầu trời, cơ hồ nện nó gãy thành hai đoạn.
Ôn Nhu, lão Mạnh và sáu tên lính đồng thời rơi xuống từ trên không.
Ôn Nhu cuốn trường tiên một cái, quấn lấy một cây cột đá, vững vàng hạ xuống, không bị nửa điểm thương tổn nào. Còn lão Mạnh thì vung trường kiếm, mũi kiếm cắm vào cột đá, tương tự miễn trừ vận rủi bị cột đá xuyên thân.
Nhưng sáu gã binh sĩ triệu hoán lại không được may mắn như vậy. Michelle, Facey, Kafka và Frost rơi ra khỏi xe, vừa lúc bị cột đá bay lên đánh trúng, Michelle, Kafka tử vong tại chỗ, còn Facey và Frost có thể chất phòng ngự tương đối cao thì bị trọng thương.
Lair cũng bị cột đá đập trúng, bất quá hắn không chết, huân chương Bạo Phá phát huy tác dụng ngăn cản một kích trí mạng, chừa lại mười điểm tánh mạng đáng thương cho Lair.
Người duy nhất không bị bất luận tổn thương gì chính là Arias, cậu liên bước Ảnh Bộ, tránh thoát một kích đáng sợ này, thế nhưng lại tận mắt nhìn thấy đồng đội của mình chết trận.
“Michelle!”
“Kafka!”
Mấy người Frost đồng thời phát ra tiếng gọi bi thương.
Trong lòng Ôn Nhu và lão Mạnh cũng giật mình, kỹ năng viễn trình phạm vi lớn, lại còn có uy lực sát thương đơn thể cao như vậy, quả thật chưa bao giờ thấy kể từ hồi tiến vào Huyết Tinh đô thị đến nay.
Có điều vậy vẫn chưa xi nhê, sau khi Tia Chớp Đen bị đánh bay, Belial lại giang hai tay, xung quanh đột nhiên dâng lên một mảnh biển lửa lớn siêu cấp, còn to hơn cả Hủy Thiên Diệt Địa.
Thập Phương Địa Ngục: biến phạm vi ba trăm thước thành một mảnh biển lửa luyện ngục, tất cả mục tiêu đối địch ở trong biển lửa đều bị tổn thương hệ lửa 21 (30) điểm/giây. Duy trì thời gian một phút đồng hồ.
“Frost!” Arias đau đớn kêu lên.
Trong biển lửa mãnh liệt, Frost, Lair và Facey nguyên bản đang bị trọng thương, cơ hồ mới bắt đầu liền bị giết chết.
Ôn Nhu cấp tốc xông lên, bắt lấy Arias ném ra ngoài biển lửa, đồng thời cùng lão Mạnh phóng ra ngoài. May mắn nhờ khoảng cách ban đầu, bọn hắn cũng không ở quá gần trung tâm Thập Phương Địa Ngục, bởi vậy rất nhanh đã lao ra biển lửa, có điều dù vậy vẫn bị nó thiêu rớt hơn trăm điểm tánh mạng.
Lửa cháy hừng hực trên sa mạc, qua một hồi lâu mới dần dần nhạt nhòa, để lại trên mặt đất năm cỗ thi thể bị đốt trơ trọi, một chút lửa tàn chưa tắt, cùng với chiếc Tia Chớp Đen cơ hồ bị nướng thành sắt vụn.
Ở vị trí xa hơn một chút, Ma thần hãi sợ cư nhiên biến mất, Belial khôi phục thân phận Ma vương dối trá của mình. Chỉ là gã không bao giờ còn hung hăng càn quấy như trước, thay vào đó là nỗi hoảng sợ kinh hoàng.
Đám người kia vậy mà không chết!
Gã quay đầu bỏ chạy.
Nhìn qua bóng lưng chạy thục mạng của Belial, Ôn Nhu khẽ hé môi anh đào: “Rốt cục cũng dùng hết xiếc. Như vậy tiếp theo nên là thời gian biểu diễn của chúng ta.”
Lão Mạnh cười hắc hắc, ngữ khí lành lạnh: “Lúc rượt dữ dằn như vậy, bây giờ mới biết chạy? Cô đi cứu binh sĩ, thằng này cứ để tôi.”
Ầm!
Duriel hung mãnh xông tới đâm vào người La Hạo, liền như dùng búa tạ nện đống cát, trực tiếp đánh bay mập mạp dính vào tường, càng là khảm vào bên trong.
Cú tông này nếu đập vào người bình thường, bảo đảm trăm phần trăm ô hô ai tai.
Có điều La Hạo chỉ là lắc lắc đầu, lấy tay khẽ chống vách tường liền đẩy mình thoát ra. Trở xuống mặt đất, hắn nhúc nhích gân cốt, phát hiện mình tựa hồ cũng không bị thương gì.
Vừa rồi một kích này, thoạt nhìn uy thế cực lớn, kỳ thật lại chỉ tạo thành 1 điểm tổn thương trụ cột cho hắn.
Đây cũng khó trách, tiêu chuẩn phòng ngự của La Hạo bây giờ đã đạt đến 68 điểm, tuy đòn công kích bình thường của Duriel rất hung mãnh, nhưng hiển nhiên còn chưa tới mức đột phá con số này, hơn nữa bộ trang bị Thủ Vệ giảm miễn 15% tổn thương cận chiến, lực công kích không vượt quá trăm, căn bản đừng nghĩ sinh ra uy hiếp gì với hắn.
Đấy là chưa kể hắn còn không sử dụng Thủ Hộ Cứ Điểm cùng Bất Động Như Núi.
Nếu như dùng ra luôn cả hai cái kỹ năng này, La Hạo thậm chí có thể chống cự đại bộ phận công kích dưới 150 điểm, đương nhiên, công kích nguyên tố ngoại lệ, nhưng có khả năng tạo thành tổn thương cũng sẽ cực kỳ có hạn.
Chứng kiến tình huống này, La Hạo bắt đầu cười hắc hắc.
Kỳ thật hắn cũng không phải không biết lực phòng ngự của mình đã kinh người đến loại trình độ nào, chỉ là có chút sự tình cuối cùng vẫn là phải tự chính mình đối mặt và nếm thử qua mới có thể cảm giác thắm thiết, mắt thấy một kích lôi đình của Duriel không thể tạo thành ảnh hưởng gì với mình, hắn không khỏi trướng gan, ngay cả sợ hãi trong lòng cũng nhạt đi nhiều.
Duriel hiển nhiên cũng bị chấn nhiếp một phen trước năng lực phòng ngự cường đại của mập mạp. Nó tò mò nghiêng đầu nhìn La Hạo: “Ồ! Ngươi cũng thật không đơn giản! Có lẽ ta nên đổi phương pháp khác.”
Không chờ La Hạo phản ứng, nó đột nhiên giơ hai tay lên, hai ánh đao trống rỗng xuất hiện, tạo thành hình chữ X giao nhau hung mãnh bổ về phía mập mạp, đúng là chiêu Tử Vong Thiết Cát mà nó sở trường nhất: đánh ra hai luồng đao khí, tổn thương tất cả mục tiêu trên đường thẳng, mỗi luồng đao khí tổn thương 100 điểm, khoảng cách hữu hiệu 50m.
Chiêu Tử Vong Thiết Cát này là phương thức công kích Duriel thường dùng nhất, có thể dễ dàng xé một con dã thú cực lớn thành mấy khối, nhưng mà đánh vào người mập mạp, lại chỉ như lưỡi dao lam quẹt bị thương, đừng nói xé rách đối thủ, ngay cả trọng thương đều làm không được.
Điều này khiến Duriel càng trở nên ngạc nhiên: “Ngươi thật đúng là thật không đơn giản a.”
Mập mạp bị kích thứ hai bất ngờ ập đến của Duriel làm cho hoảng sợ, vốn là ngây ra một lúc, sau đó lập tức nổi giận, nhảy lên mắng to: “Cmn ngươi chơi xấu, ai lại đi đánh liền hai phát liên tục bao giờ?”
“Ta cho rằng đây gọi là ân cần thăm hỏi long trọng mới đúng.” Duriel cười hì hì trả lời.
Mập mạp rõ ràng ngây ngốc một chút, không nghĩ tới tên này lại còn vô sỉ hơn cả mình. Hắn nhìn nhìn bản thân trúng một kích này, bởi vì bộ trang bị Thủ Vệ còn có hiệu quả giảm miễn tổn thương viễn trình, thế nên Tử Vong Thiết Cát tổn thương không tới 20 điểm, lá gan lập tức lại cường tráng: “Được lắm, đã vậy lão tử cũng muốn ân cần thăm hỏi ngươi một chút!”
Người càng không có dũng khí, càng là ưa thích khi dễ kẻ yếu.
Hắn hiện tại tự cao phòng ngự cường hãn, liền ném tất cả sợ hãi ra sau đầu, xem đối phương thành kẻ yếu, bởi vậy bắt đầu dũng cảm tiến tới, đao Đồng Tâm một đường hàn quang lướt qua, hung hăng bổ về phía Duriel!
“Ha ha ha ha!” Chu Nghi Vũ cười đến ngửa tới ngửa lui, suýt nữa không đứng thẳng được.
“Chập dây thần kinh?” Hồng Lãng khó hiểu.
Chu Nghi Vũ chỉ chỉ Huyết Tinh văn chương để ở bên tai, nhỏ giọng nói: “Rốt cục đấu võ.”
Hóa ra hắn vẫn luôn lắng nghe mập mạp và Duriel nói chuyện.
Kim Cương liếc nhìn thời gian, lầm bầm một câu: “Đã qua hết hai phút mới chính thức động thủ, thật phục thằng này.”
Thẩm Dịch cười cười: “Bất kể nói thế nào, ít nhất hiện tại hắn đã có can đảm trực diện Duriel.”
“Phải, sau khi phát hiện Duriel không thể gây thương tổn cho hắn được… Thật là một tên chết bầm chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.” Chu Nghi Vũ cười nói.
Thẩm Dịch trả lời: “Mỗi người đều bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, chỉ là trình độ bất đồng mà thôi. La Hạo kỳ thật đã rất có dũng khí, chỉ là bản thân hắn không biết, hiện tại điều hắn phải làm chính là tin tưởng và rèn luyện.”
Kim Cương hỏi: “Cho nên ngươi để hắn một mình đối mặt Duriel, nguyên nhân chính là vì rèn luyện hắn?”
“Đúng thế.” Thẩm Dịch thừa nhận: “Hắn ở cùng chúng ta thời gian quá dài, đã sinh ra ỷ lại vào chúng ta. Tuy hắn đã có rất tiến bộ lớn, nhưng cũng bởi thế mà mất đi tinh thần độc lập và tự tin… Trong mắt hắn, mỗi người ở đây đều xuất sắc hơn hắn. Ta hi vọng hắn có thể một mình đối mặt một ít nhiệm vụ, dựa vào năng lực của chính mình hoàn thành, từ đó khiến hắn có thêm nhiều tin tưởng, về sau sẽ có ích lợi rất lớn với hắn.”
Hồng Lãng hỏi: “Vậy lỡ như hắn thua thì sao? Tin tưởng không phải sẽ càng ít?”
Thẩm Dịch lắc đầu: “Với người như ngươi mà nói, thua một trận chiến đấu có lẽ sẽ tạo thành đả kích tâm lý, nhưng hắn sẽ không. Bởi vì hắn đã tập thành thói quen thất bại, với hắn mà nói thất bại là chuyện thường, ngược lại thắng lợi mới là khó được. Cho nên với những người thắng nhiều thua ít mà nói, thất bại là mẹ thành công, nhưng với những kẻ luôn ở tầng chót nhất, thành công mới là mẹ của thành công. La Hạo đã có đầy đủ kinh nghiệm thất bại, hắn đã không cần người khác nói cho hắn biết con đường nào đi không thông, hắn chỉ cần biết con đường nào đi thông… Thứ hắn cần chỉ là kinh nghiệm thành công, mà trận chiến này sẽ cho hắn thỏa mãn.”
Kim Cương lập tức nói: “Nhưng chuyện này cũng không thể nói rõ hắn có thể đánh bay 1800 điểm tánh mạng của Duriel trong vòng ba phút.”
Thẩm Dịch cười nói: “Tôi chưa từng nghĩ là hắn có thể làm được.”
Hồng Lãng không rõ: “Vậy sao ngươi còn muốn…”
“Chỉ là để tiến thêm một bước bồi dưỡng lòng tin của hắn.” Thẩm Dịch trả lời: “Sau khi cuộc chiến đấu này kết thúc, nếu hắn biết rõ đội trưởng của mình vì hắn mà bỏ ra ba ngàn điểm cá cược, nghĩ hắn sẽ rất cảm động. Nhớ kỹ, vô luận La Hạo biểu hiện trong trận đánh này như thế nào, mọi người đều phải khen hắn, hiểu chưa? Nếu như ai dám chê cười, coi chừng cái mông bị đá!”
“Hiểu rồi!” Tất cả mọi người đồng thanh đáp.
Đúng lúc này, xa xa đột nhiên có một người xông lại, rõ ràng là Trâu Nghị vừa rời đi trước đó không lâu.
Chỉ là lúc này toàn thân gã đầy máu, vết thương chồng chất, một gương mặt vốn coi như tuấn tú đã hoàn toàn biến dạng, ngay cả mũi đều bị chém thành hai khúc, bộ dáng thoạt nhìn đúng là đáng sợ cực kỳ.
Gã chạy không được vài bước liền té lăn ra đất, trong nhất thời lại không đứng lên được.
“Trâu Nghị!” Thẩm Dịch vội vàng chạy tới đỡ gã, thuật chữa bệnh đê hèn phát động: “Chuyện gì xảy ra? Ai làm ngươi bị thương thành như vậy?”
Trâu Nghị đau nhức âm thanh kêu to: “Móa, là đám mạo hiểm giả rải rác, bọn hắn đến Điện Ngục!”
“Gì cơ?” Thẩm Dịch ánh mắt lẫm liệt: “Nghi Vũ, ngươi lập tức đi tầng bốn nhìn xem!”
Chu Nghi Vũ lôi ra xe mô-tô, ầm ầm phóng chạy.
Thẩm Dịch lúc này mới hỏi Trâu Nghị: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Trâu Nghị thở hào hển nói: “Ta mới ra Điện Ngục không bao xa, liền thấy một đám mạo hiểm giả hướng bên này chạy tới, tổng cộng mười bốn, toàn bộ cmn đều tới! Bọn hắn vừa nhìn thấy ta liền động thủ, hên mà ta phản ứng nhanh, không chờ bọn hắn tới gần đã bỏ chạy, hiện tại bọn hắn đang đến, cũng may bọn hắn không quen địa hình bên trong, tốc độ chậm chút ít, ta còn nghe được có người kêu gào muốn giết sạch tất cả mọi người nơi đây!”
“Bọn hắn còn cách nơi này xa lắm không?” Thẩm Dịch vội hỏi.
“Tối đa hai phút có thể đuổi tới!”
Sắc mặt Thẩm Dịch đại biến: “Thôi xong, La Hạo…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook