Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường
-
Chương 23: Tôi luôn vui vẻ giúp người
- Tôi không phải là không có năng lực giải độc mà căn bản, tôi không thể giải độc giúp cô.
Đường Kim kiên nhẫn giải thích cho Hạt Tử hiểu:
- Bởi vì, cả đời này của cô chính là độc, nếu tôi giải độc giúp cô thì chẳng khác nào là giải quyết luôn cô. Nói cách khác là cô sẽ chết.
Sắc mặt của Hạt Tử trở nên tái nhợt, nàng vô lực ngồi trên mặt đất. Sau một lúc này nàng mới thì thào tự nói:
- Cậu có thể nói cho tôi biết, đến cuối cùng là tôi là vật gì không? Tôi…Tôi có còn là con người không?
- Cô đương nhiên là con người rồi nhưng mà cô là một Độc Nhân (Trên người có mang theo độc), đương nhiên cô cùng với những người Độc Nhân trước đây được luyện chế ra có chút khác nhau. Cô chính là bị nhiễm độc sẵn ở trong người, nói chính xác thì trong lúc mẹ cô mang thai cô thì bởi vì một nguyên nhân nào đó mà bà ấy đã bị trúng kịch độc. Trước khi cô được sinh ra thì cô đã là một Độc Nhân, cô có ý thức của mình, có tư tưởng của mình, trừ thân thể của cô bị nhiễm độc ra thì cô cũng không khác gì so với những người bình thường. Cho nên, cô vẫn là một con người.
Đường Kim nhẹ nhàng thở dài:
- Sở dĩ tôi hỏi cô năm nay có phải đã tròn hai mươi tuổi không bởi vì tôi thấy độc tố trên người cô đã tồn tại hai mươi năm. Lúc cô còn trẻ thì cô căn bản không thể khống chế được độc tố trên người của mình. Người khác tùy tiện đụng vào cô thì liền trúng độc mà tử vong. Mà bây giờ, tuy rằng cô đã học được cách khống chế độc tố trong người nhưng mà cô cũng chưa làm được tốt lắm. Lúc cô gặp phải công kích thì theo bản năng cơ thể của cô liền tiết ra độc tố để chống lại, mà bởi vì độc tố sớm đã trở thành một bộ phận trên thân thể của cô nên mồ hôi của cô, máu của cô… tất cả những thứ đó đều là kịch độc.
- Nếu những lời cậu nói là sự thật thì tôi cứ như vậy mà sống cả đời sao?
Hạt Tử cúi đầu hỏi, hiển nhiên là nàng cảm thấy vô cùng bứt rứt.
- Đương nhiên là không phải?
Đường Kim lắc đầu, nói:
- Lúc nãy tôi đã nói qua, cô sẽ không tiếp tục cô độc nữa. Bởi vì không phải là ai cũng sợ kịch độc trên người cô, tôi chẳng hạn.
Hạt Tử đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn vào Đường Kim thật chăm chú, ước chừng sau khoảng mười giây thì nàng mới mở miệng hỏi Đường Kim:
- Thật sự là cậu bách độc bất xâm sao?
- Đương nhiên là thật rồi.
Đường Kim không chút do dự đáp.
- Tôi không tin.
Giọng nói của Hạt Tử tỏ ra cổ quái:
- Tôi muốn cậu chứng minh cho tôi xem.
- Ách? Việc này cũng đơn giản thôi, cô cứ thả ra chút độc là biết liền à.
Đường Kim chẳng hề để ý nói.
- Không, tôi muốn cậu hôn tôi, nước miếng của tôi cũng rất độc. Nếu cậu dám hôn tôi thì tôi sẽ tin cậu bách độc bất xâm.
Hạt Tử nhìn vào khuôn mặt của Đường Kim, bộ dạng rất kiên quyết.
- Hôn cô sao?
Đường Kim ngẩn ngơ như cây cơ, đây là nụ hôn đầu tiên của hắn a, cứ như vậy mà dâng hiến cho người khác, có phải là cảm thấy tiếc nuối một chút hay không?
Bất quá nhìn vào cô gái xinh đẹp như yêu tinh trước mặt này thì Đường Kim lại thấy rằng, nụ hôn đầu tiên trao cho nàng cũng không tính là thiệt thòi gì. Nếu nàng không phải là một Độc Nhân, nếu nàng không phải là không thể ra khỏi cửa thì chỉ sợ là vô số nam nhân sẽ vì nàng mà tranh đấu đến mức máu chảy đầu rơi rồi.
- Không dám hôn tôi sao?
Khuôn mặt của Hạt Tử hiện lên vẻ thất vọng, nói:
- Hay là cậu không muốn hôn tôi?
- Không phải không dám, cũng không phải không muốn. Chính là bản thân tôi là một học sinh gương mẫu, học sinh gương mẫu thì dường như không nên yêu sớm a.
Đường Kim nói một cách nghiêm trang, nhưng mà hắn liền xoay chuyển hơn 360 độ:
- Bất quá, nêu cô đã yêu cầu tôi hôn cô như vậy thì hiện tại tôi cũng tạm thời không làm một học sinh gương mẫu nữa.
Lời nói còn chưa dứt thì Đường Kim liền lấy tay kéo khuôn mặt của Hạt Tử sát vào mình. Sau đó hai tay của hắn nhẹ nhàng luồn qua vòng eo nhỏ của nàng, đầu ngón tay của hắn khẽ đụng vào làn da thịt trắng mịn mà lạnh lẽo vô cùng tuyệt vời của nàng. Sờ vào đó thì lửa nóng ở trong lòng hắn lại càng tăng lên vài phần. Sau đó hắn liền nghiêng về phía môi của nàng.
Đây là nụ hôn đầu tiên của bạn học Đường Kim, đồng thời đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Hạt Tử. hai người đều không có kinh nghiệm gì cả, thuần túy Hạt Tử chỉ muốn kiểm tra thử xem Đường Kim này có thật sự là bách độc bất xâm hay không? Điều này đã làm cho nụ hôn đầu tiên của hai người không có đẹp như mong muốn của Đường Kim. Tóm lại sau khi hai người mơ mơ hồ hồ trao đổi với nhau một chút ít nước miếng thì nụ hôn đầu tiên của cả hai liền tuyên bố kết thúc.
- Rốt cuộc thì ta đã không còn là một người thuần khiết a.
Ở trong lòng Đường Kim thầm nhủ. Một thiếu niên từng rất thuần khiết, rốt cuộc đã ra đi không trở lại.
Đột nhiên vòng eo của Hạt Tử khẽ uốn éo, nàng nhẹ nhàng tránh khỏi ma trảo của Đường Kim. Một giây sau đó, nàng đã đứng cách Đường Kim khoảng một mét.
- Tôi tin tưởng cậu.
Hạt Tử nhìn vào Đường Kim, ánh mắt có chút kỳ lạ:
- Cậu đã nói, tôi sẽ tiếp tục không cô độc nữa. Vậy mỗi ngày cậu sẽ đến đây để gặp tôi sao?
- Không biết nữa.
Đường Kim lại lắc lắc đầu.
Nhất thời khuôn mặt của Hạt Tử liền biến sắc, nhưng mà Đường Kim lại nói tiếp:
- Bất quá, cô có thể đến tìm tôi?
- Như vậy là có ý gì?
Hạt Tử vốn là sửng sốt, sau đó đột nhiên trong mắt của nàng hiện lên một tia vui mừng, nhìn vào Đường Kim, nói:
- Ý cậu nói là tôi có thể đi ra được bên ngoài sao?
- Đúng vậy!
Đường Kim gật gật đầu, nói:
- Tuy rằng tôi không thể giúp cô giải độc ở trong người nhưng mà tôi lại có biện pháp để khống chế độc tố ở trong người của cô. Kỳ thật thì hiện tại độc tố trong người của cô đã được cô khống chế rồi nhưng mà ngay khi lúc bản thân cô gặp công kích thì theo bản năng cơ thể của cô sẽ phóng xuất độc tố ra ngoài. Bây giờ, việc tôi cần làm chính là giúp cô có thể khống chế một cách tự nhiên độc tố trong người của mình.
- Nhưng mà mồ hôi của tôi cũng là một vấn đề? Cho dù là trời lạnh thì tôi cũng đổ mồ hôi. Trong mồ hôi của tôi cũng có độc tố, không có cách nào có thể khống chế được cái này.
Hạt Tử có chút không cam lòng mà hỏi Đường Kim.
- Tôi sẽ dạy cho cô một môn võ công tâm pháp. Thứ tâm pháp này gọi là “ Băng Tâm quyết” sau khi cô luyện thành thì ở bất cứ nơi nào cô cũng có thể vận chuyển chân khí được, như thế thì cô có thể ngăn mình không tiết mồ hôi ra ngoài.
Đối với việc này thì hiển nhiên Đường Kim đã có sự chuẩn bị trước:
- Hiện tại tôi sẽ dạy cho cô, có thể cô sẽ cần một ít thời gian để luyện tập. Băng Tâm quyết này có mười hai tầng. Ngay sau khi cô luyện hết tầng thứ nhất thì cô có thể đi ra ngoài tìm tôi.
- Vì sao cậu lại giúp tôi?
Đột nhiên Hạt Tử lại hỏi:
- Cậu muốn tôi phải báo đáp cậu như thế nào?
- Bởi vì bản thân tôi thấy vui khi giúp người khác.
Đường Kim nghiêm trang trả lời:
- Còn về phần báo đáp nha, cô hãy sửa cái tên của mình đi. Tôi không thích cái tên Hạt Tử này một chút nào cả.
Vui khi giúp người sao?
Trên mặt của Hạt Tử lộ ra vẻ cổ quái, hiển nhiên là nàng không tin câu trả lời này của Đường Kim. Bất quá, nàng cũng không hỏi thêm nữa.
- Tôi sẽ đổi tên.
Hạt Tử thấp giọng nói:
- Hiện tại, cậu hãy dạy tôi Băng Tâm quyết đi.
************
Bất tri bất giác, đã là bốn giờ chiều.
Trong phòng khách, tiểu Thất cùng Tiểu bát không ngừng nhìn cầu thang.
- Tiểu Bát, chú nói có phải tên tiểu tử đó đã bị làm thịt rồi không?
Rốt cuộc, tiểu Thất không nhịn được mà hỏi.
- Không biết nữa. Nhưng mà đã qua hai tiếng rồi mà hắn còn chưa đi ra ngoài, quá nửa là bị lão đại xử lý rồi.
Tiểu Bát nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời.
- Nếu không thì đi vào hỏi lão đại đi?
Tiểu Thất ra bộ nôn nóng:
- Ta nghĩ là ta sẽ đòi lại sợi dây chuyền vàng của mình.
- Muốn hỏi thì chú mày vào hỏi đi, ta không dám tùy tiện quấy rầy lão đại.
Tiểu Bát lắc đầu một cách cương quyết. Lão đại khủng bố như thế nào thì hắn cũng đã được thấy rồi.
- Tiểu tử đó rất có thể là bị đánh chết rồi, thật là có một chút đáng tiếc, ta còn muốn tra tấn hắn a.
Tiểu Thất bộ dạng tiếc hận.
- Đừng có nghĩ cách tra tấn tôi, anh sinh ra đã mang số của một người bị người khác tra tấn rồi.
Đột nhiên nột giọng nói uể oải vang lên, theo giọng nói này có thể thấy Đường Kim đã xuất hiện ở cầu thang.
- Cậu không chết sao?
Dường như tiểu Thất cùng tiểu Bát là trăm miệng một lời kinh hô kêu lên.
Đường Kim kiên nhẫn giải thích cho Hạt Tử hiểu:
- Bởi vì, cả đời này của cô chính là độc, nếu tôi giải độc giúp cô thì chẳng khác nào là giải quyết luôn cô. Nói cách khác là cô sẽ chết.
Sắc mặt của Hạt Tử trở nên tái nhợt, nàng vô lực ngồi trên mặt đất. Sau một lúc này nàng mới thì thào tự nói:
- Cậu có thể nói cho tôi biết, đến cuối cùng là tôi là vật gì không? Tôi…Tôi có còn là con người không?
- Cô đương nhiên là con người rồi nhưng mà cô là một Độc Nhân (Trên người có mang theo độc), đương nhiên cô cùng với những người Độc Nhân trước đây được luyện chế ra có chút khác nhau. Cô chính là bị nhiễm độc sẵn ở trong người, nói chính xác thì trong lúc mẹ cô mang thai cô thì bởi vì một nguyên nhân nào đó mà bà ấy đã bị trúng kịch độc. Trước khi cô được sinh ra thì cô đã là một Độc Nhân, cô có ý thức của mình, có tư tưởng của mình, trừ thân thể của cô bị nhiễm độc ra thì cô cũng không khác gì so với những người bình thường. Cho nên, cô vẫn là một con người.
Đường Kim nhẹ nhàng thở dài:
- Sở dĩ tôi hỏi cô năm nay có phải đã tròn hai mươi tuổi không bởi vì tôi thấy độc tố trên người cô đã tồn tại hai mươi năm. Lúc cô còn trẻ thì cô căn bản không thể khống chế được độc tố trên người của mình. Người khác tùy tiện đụng vào cô thì liền trúng độc mà tử vong. Mà bây giờ, tuy rằng cô đã học được cách khống chế độc tố trong người nhưng mà cô cũng chưa làm được tốt lắm. Lúc cô gặp phải công kích thì theo bản năng cơ thể của cô liền tiết ra độc tố để chống lại, mà bởi vì độc tố sớm đã trở thành một bộ phận trên thân thể của cô nên mồ hôi của cô, máu của cô… tất cả những thứ đó đều là kịch độc.
- Nếu những lời cậu nói là sự thật thì tôi cứ như vậy mà sống cả đời sao?
Hạt Tử cúi đầu hỏi, hiển nhiên là nàng cảm thấy vô cùng bứt rứt.
- Đương nhiên là không phải?
Đường Kim lắc đầu, nói:
- Lúc nãy tôi đã nói qua, cô sẽ không tiếp tục cô độc nữa. Bởi vì không phải là ai cũng sợ kịch độc trên người cô, tôi chẳng hạn.
Hạt Tử đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn vào Đường Kim thật chăm chú, ước chừng sau khoảng mười giây thì nàng mới mở miệng hỏi Đường Kim:
- Thật sự là cậu bách độc bất xâm sao?
- Đương nhiên là thật rồi.
Đường Kim không chút do dự đáp.
- Tôi không tin.
Giọng nói của Hạt Tử tỏ ra cổ quái:
- Tôi muốn cậu chứng minh cho tôi xem.
- Ách? Việc này cũng đơn giản thôi, cô cứ thả ra chút độc là biết liền à.
Đường Kim chẳng hề để ý nói.
- Không, tôi muốn cậu hôn tôi, nước miếng của tôi cũng rất độc. Nếu cậu dám hôn tôi thì tôi sẽ tin cậu bách độc bất xâm.
Hạt Tử nhìn vào khuôn mặt của Đường Kim, bộ dạng rất kiên quyết.
- Hôn cô sao?
Đường Kim ngẩn ngơ như cây cơ, đây là nụ hôn đầu tiên của hắn a, cứ như vậy mà dâng hiến cho người khác, có phải là cảm thấy tiếc nuối một chút hay không?
Bất quá nhìn vào cô gái xinh đẹp như yêu tinh trước mặt này thì Đường Kim lại thấy rằng, nụ hôn đầu tiên trao cho nàng cũng không tính là thiệt thòi gì. Nếu nàng không phải là một Độc Nhân, nếu nàng không phải là không thể ra khỏi cửa thì chỉ sợ là vô số nam nhân sẽ vì nàng mà tranh đấu đến mức máu chảy đầu rơi rồi.
- Không dám hôn tôi sao?
Khuôn mặt của Hạt Tử hiện lên vẻ thất vọng, nói:
- Hay là cậu không muốn hôn tôi?
- Không phải không dám, cũng không phải không muốn. Chính là bản thân tôi là một học sinh gương mẫu, học sinh gương mẫu thì dường như không nên yêu sớm a.
Đường Kim nói một cách nghiêm trang, nhưng mà hắn liền xoay chuyển hơn 360 độ:
- Bất quá, nêu cô đã yêu cầu tôi hôn cô như vậy thì hiện tại tôi cũng tạm thời không làm một học sinh gương mẫu nữa.
Lời nói còn chưa dứt thì Đường Kim liền lấy tay kéo khuôn mặt của Hạt Tử sát vào mình. Sau đó hai tay của hắn nhẹ nhàng luồn qua vòng eo nhỏ của nàng, đầu ngón tay của hắn khẽ đụng vào làn da thịt trắng mịn mà lạnh lẽo vô cùng tuyệt vời của nàng. Sờ vào đó thì lửa nóng ở trong lòng hắn lại càng tăng lên vài phần. Sau đó hắn liền nghiêng về phía môi của nàng.
Đây là nụ hôn đầu tiên của bạn học Đường Kim, đồng thời đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Hạt Tử. hai người đều không có kinh nghiệm gì cả, thuần túy Hạt Tử chỉ muốn kiểm tra thử xem Đường Kim này có thật sự là bách độc bất xâm hay không? Điều này đã làm cho nụ hôn đầu tiên của hai người không có đẹp như mong muốn của Đường Kim. Tóm lại sau khi hai người mơ mơ hồ hồ trao đổi với nhau một chút ít nước miếng thì nụ hôn đầu tiên của cả hai liền tuyên bố kết thúc.
- Rốt cuộc thì ta đã không còn là một người thuần khiết a.
Ở trong lòng Đường Kim thầm nhủ. Một thiếu niên từng rất thuần khiết, rốt cuộc đã ra đi không trở lại.
Đột nhiên vòng eo của Hạt Tử khẽ uốn éo, nàng nhẹ nhàng tránh khỏi ma trảo của Đường Kim. Một giây sau đó, nàng đã đứng cách Đường Kim khoảng một mét.
- Tôi tin tưởng cậu.
Hạt Tử nhìn vào Đường Kim, ánh mắt có chút kỳ lạ:
- Cậu đã nói, tôi sẽ tiếp tục không cô độc nữa. Vậy mỗi ngày cậu sẽ đến đây để gặp tôi sao?
- Không biết nữa.
Đường Kim lại lắc lắc đầu.
Nhất thời khuôn mặt của Hạt Tử liền biến sắc, nhưng mà Đường Kim lại nói tiếp:
- Bất quá, cô có thể đến tìm tôi?
- Như vậy là có ý gì?
Hạt Tử vốn là sửng sốt, sau đó đột nhiên trong mắt của nàng hiện lên một tia vui mừng, nhìn vào Đường Kim, nói:
- Ý cậu nói là tôi có thể đi ra được bên ngoài sao?
- Đúng vậy!
Đường Kim gật gật đầu, nói:
- Tuy rằng tôi không thể giúp cô giải độc ở trong người nhưng mà tôi lại có biện pháp để khống chế độc tố ở trong người của cô. Kỳ thật thì hiện tại độc tố trong người của cô đã được cô khống chế rồi nhưng mà ngay khi lúc bản thân cô gặp công kích thì theo bản năng cơ thể của cô sẽ phóng xuất độc tố ra ngoài. Bây giờ, việc tôi cần làm chính là giúp cô có thể khống chế một cách tự nhiên độc tố trong người của mình.
- Nhưng mà mồ hôi của tôi cũng là một vấn đề? Cho dù là trời lạnh thì tôi cũng đổ mồ hôi. Trong mồ hôi của tôi cũng có độc tố, không có cách nào có thể khống chế được cái này.
Hạt Tử có chút không cam lòng mà hỏi Đường Kim.
- Tôi sẽ dạy cho cô một môn võ công tâm pháp. Thứ tâm pháp này gọi là “ Băng Tâm quyết” sau khi cô luyện thành thì ở bất cứ nơi nào cô cũng có thể vận chuyển chân khí được, như thế thì cô có thể ngăn mình không tiết mồ hôi ra ngoài.
Đối với việc này thì hiển nhiên Đường Kim đã có sự chuẩn bị trước:
- Hiện tại tôi sẽ dạy cho cô, có thể cô sẽ cần một ít thời gian để luyện tập. Băng Tâm quyết này có mười hai tầng. Ngay sau khi cô luyện hết tầng thứ nhất thì cô có thể đi ra ngoài tìm tôi.
- Vì sao cậu lại giúp tôi?
Đột nhiên Hạt Tử lại hỏi:
- Cậu muốn tôi phải báo đáp cậu như thế nào?
- Bởi vì bản thân tôi thấy vui khi giúp người khác.
Đường Kim nghiêm trang trả lời:
- Còn về phần báo đáp nha, cô hãy sửa cái tên của mình đi. Tôi không thích cái tên Hạt Tử này một chút nào cả.
Vui khi giúp người sao?
Trên mặt của Hạt Tử lộ ra vẻ cổ quái, hiển nhiên là nàng không tin câu trả lời này của Đường Kim. Bất quá, nàng cũng không hỏi thêm nữa.
- Tôi sẽ đổi tên.
Hạt Tử thấp giọng nói:
- Hiện tại, cậu hãy dạy tôi Băng Tâm quyết đi.
************
Bất tri bất giác, đã là bốn giờ chiều.
Trong phòng khách, tiểu Thất cùng Tiểu bát không ngừng nhìn cầu thang.
- Tiểu Bát, chú nói có phải tên tiểu tử đó đã bị làm thịt rồi không?
Rốt cuộc, tiểu Thất không nhịn được mà hỏi.
- Không biết nữa. Nhưng mà đã qua hai tiếng rồi mà hắn còn chưa đi ra ngoài, quá nửa là bị lão đại xử lý rồi.
Tiểu Bát nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời.
- Nếu không thì đi vào hỏi lão đại đi?
Tiểu Thất ra bộ nôn nóng:
- Ta nghĩ là ta sẽ đòi lại sợi dây chuyền vàng của mình.
- Muốn hỏi thì chú mày vào hỏi đi, ta không dám tùy tiện quấy rầy lão đại.
Tiểu Bát lắc đầu một cách cương quyết. Lão đại khủng bố như thế nào thì hắn cũng đã được thấy rồi.
- Tiểu tử đó rất có thể là bị đánh chết rồi, thật là có một chút đáng tiếc, ta còn muốn tra tấn hắn a.
Tiểu Thất bộ dạng tiếc hận.
- Đừng có nghĩ cách tra tấn tôi, anh sinh ra đã mang số của một người bị người khác tra tấn rồi.
Đột nhiên nột giọng nói uể oải vang lên, theo giọng nói này có thể thấy Đường Kim đã xuất hiện ở cầu thang.
- Cậu không chết sao?
Dường như tiểu Thất cùng tiểu Bát là trăm miệng một lời kinh hô kêu lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook