Vô Song Chi Chủ
-
Chương 145: Trước bão táp
Vòng thứ hai diễn ra đã được một canh giờ, trái ngược với quãng thời gian trước, hoả thế vậy mà lại có xu thế hạ xuống, đem toàn sàn đấu trở nên yên tĩnh.
Nhưng đây chỉ là bình yên trước cơn bão mà thôi. Tất cả đều tiến vào một cái giảm xóc thời kì, chỉ khi cái giảm xóc thời kì này đi qua, chiến đấu sẽ càng kịch liệt, thậm chí thành trăm người đoàn chiến cũng sợ rằng không phải là một lần xảy ra.
Mới một canh giờ thôi, đã gần hai trăm người bị loại, thử tưởng tượng sau đó càng kịch liệt như thế nào. Thậm chí là những người mạnh nhất có thể cũng phải “đầu rơi máu chảy”.
Vân Hoàng nguyên bản ý định là muốn lẩn trốn càng lâu càng tốt, nhưng như dội cho hắn một chậu nước lạnh là, diện tích của sàn đấu vậy mà rút nhỏ lại!
Nguyên bản là trăm dặm vuông diện tích, vậy mà sau nửa canh giờ lại co rút còn chín mươi dặm vuông, mà một canh giờ trôi qua liền còn tám mươi dặm vuông.
Nửa canh giờ sau sàn đấu sẽ co ngắn mười dặm vuông. Theo hắn suy đoán, rất có thể sàn đấu sẽ co ngắn đến còn mười dặm vuông cuối cùng. Lúc đó lẩn trốn không còn ý nghĩa nữa, dù ngươi muốn hay không cũng phải xách kiếm lên chiến đấu!
“Đó là lý do phải loại càng nhiều người càng tốt, để cho tiến vào quyết đấu cuối cùng phải đối mặt với ít đối thủ nhất có thể!”
Khi diện tích sàn đấu còn rộng rãi, hắn đánh xong còn có thể chạy, còn có thể tìm chỗ chữa thương. Nhưng mười dặm ư? Đồng nghĩa với chiến đấu không ngừng! Sẽ không ai cho ngươi thời gian ngồi xuống chữa thương, chỉ có chiến đấu đến khi còn mười người đứng được, hoặc là chính mình ngã xuống.
Vân Hoàng lập tức tập trung tinh thần, không tiếc tiêu hao vật phẩm đem trạng thái của mình đến đỉnh phong. Đồng thời cũng đem một phần linh dược được Thiên Thụ ban tặng luyện chế đan dược chữa thương hoặc là bổ sung linh lực loại hình đan dược.
Không chỉ có hắn, nhiều người cũng đồng thời làm ra chuẩn bị. Lại nửa canh giờ trôi qua, giờ sàn đấu diện tích đã rút ngắn chỉ còn bảy mươi dặm vuông.
Đại chiến nổ ra!
Tại một khu vực nào đó, chục người, sau đó tăng lên trăm người sóng linh lực bắt đầu trùng điệp lên nhau, chiến đấu đã lập tức được đẩy lên giai đoạn cao trào. Không phải không có người muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng phàm là những người lại gần đó, muốn làm ngư ông đằng sau sẽ lập tức bị những kẻ đang chiến đấu kéo vào cuộc chiến.
Linh lực tràn tán lợi hại, không thiếu thuật pháp vừa ra liền sáng chói một mảnh thiên địa.
Chỗ Vân Hoàng cũng phát sinh đại chiến không lâu sau đó. Không phải bình thường đại chiến, mà là trăm người đoàn chiến!
Chỗ trú ẩn của hắn bị đánh vỡ, Vân Hoàng hiển lộ trước mắt mọi người. Hắn vừa lộ ra một khắc kia, ngay sau đó liên tục vọt ra mười người, toàn bộ đều là Thông Linh cảnh bát cấp!
Bát cấp sơ kì có, trung kì cũng chiến gần nửa số lượng. Đặc biệt là chủ công lại là một cái bát cấp hậu kì!
Vân Hoàng sắc mặt không khỏi căng ra, bát cấp hậu kì này tuy khí tức tuy không có Tư Hạo cùng Lạc Vô Ngọc cường đại như vậy, nhưng tuyệt đối không chênh lệch lớn bao nhiêu.
Nhưng không kịp để Vân Hoàng não động, một cây phi kiếm to lớn đã cắt qua, hắn xoay người né tránh theo bản năng, nhưng không ngờ được rằng là phi kiếm lại ngay lập tức đổi hướng đập lên người hắn.
Vân Hoàng bắp tay vẫn cảm thấy tê dại. Phi kiếm này nói là phi kiếm, nhưng nó giống như một cái bàn thì đúng hơn. Ba người xông ra, phân biệt là ba đạo kiếm quang trảm xuống. Vân Hoàng ngay lập tức lấy lại thăng bằng. Liên tục xuất quyền đánh gãy kiếm quang. Nhưng đằng sau hắn thình lình nhô ra phi kiếm to bự kia.
“Kết kiếm trận!”
Tên duy nhất Thông linh cảnh bát cấp hậu kì hét lớn, kiếm trong tay ba người kia xũng vứt ra, hoá thành ba đạo lưu quang lao ra. Cùng với thanh cự đại phi kiếm kia bao vây tứ phương xung quanh Vân Hoàng.
“Tất cả, tấn công!!!”
Toàn bộ bát cấp cường giả còn lại cũng đồng loạt điều động linh, lập loè thuật pháp thành hình, Vân Hoàng chỉ cảm thấy như con thuyền nhỏ sắp bị đại dương nuốt chửng.
Tình huống đó không chỉ mỗi Vân Hoàng gặp lại, mà là cả Lạc Vô Ngọc, Tư Hạo tầng thứ này, thậm chí cả ngũ đại thiên kiêu cũng gặp vây hãm.
Mà những người chỉ huy tấn công vây hãm những kẻ đứng đầu đều có cấp độ như tên bát cấp hậu kì đang đánh với Vân Hoàng kia.
Những kẻ đó tuy có thực lực không tệ, nhưng mà tuổi đã lớn rồi. Tu vi do thời gian chồng chất mà thành rất nhanh bị các thiên tài trẻ tuổi kia dẫm dưới chân. Mà những lần như thế này là cơ hội duy nhất mà bọn chúng có thể phản kháng, có thể tranh cho mình một cái hi vọng bước lên thiên lộ.
Chiến hoả nổ ra khắp nơi, sàn đấu trước kia còn có thể nhìn ra địa hình khác biệt, nhưng bây giờ đã giống như một bãi phế tích không hề nghi ngờ.
Long Thiên lạnh lùng bước ra, sau lưng hắn liên tục có tu sĩ rơi rụng, cũng tầm ba mươi người. Một tên Thông linh cảnh bát cấp hậu kì nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Long Thiên, không cam lòng bóp nát không gian phù văn. Cuối cùng theo toàn bộ người vây công rời đi chỗ này.
Hắn biết, thiên lộ trong lòng hắn đã đoạn tuyệt.
Thanh Diên một kích quét ngang, nặng nề chiến kích đem xung quanh mười hai người đánh bay, trên người bọn họ đã bị lôi điện đánh cho trụi hết tóc, da thịt bị đốt cháy thành từng mảng rụng xuống. Xương bị chặt đứt. Bên trong nguỵ lĩnh vực của nàng, những người này như trói gà không chặt tiểu bạch kiểm đồng dạng. Mặc dù chống cự kịch liệt nhưng linh lực bị hạn chế, đối với tu sĩ chả khác nào chí mạng.
Văn Phú cuồng dã hán tử chả khác nào một đầu man ngưu. Văn Phú kiêm tu cả luyện thể, dù cho tu vi luyện thể không cao lắm nhưng lại có càng đánh càng mạnh cảm giác. Hoàn toàn dùng cường thế để hình dung, đem toàn bộ những kẻ dám vây hãm đập ra bã. Văn Phú hoàng kim cự phụ xẻ mặt đất làm đôi, đem trước mặt cuối cùng bát cấp hậu kì tu sĩ gần như đoạn tuyệt tuỷ sống. Nếu không phải là không gian phù văn bao phủ thì hắn đã bị chia làm hai nửa mà chết.
Lăng Tiến tuy là yếu nhất, nhưng hắn tu luyện không thể nghi ngờ là xa luận chiến tốt nhất. Tu luyện cương nhu chi ý, có thể chọn một trong hai loại cương chi ý hoặc nhu chi ý, hoặc đi cả hai đường làm một cái toàn diện thể. Mà Lăng Tiến đi chính là nhu chi ý đường, hoá giải địch nhânh lực lượng, phản đòn, kiếm chỗ sơ hở mà phản công nhất kích tất sát. Những kẻ vây công không thể ngờ là bị Lăng Tiến sinh sinh mài chết.
Bạch Ảnh khí chất xuất thần, những viên tinh thần bay xung quanh nàng chính là pháp bảo mà nàng đã tế luyện, tạo thành một màn chắn không góc chết, không những thế còn có thể gia tăng công kích, bổ trợ linh lực. Gần như có thể nói là toàn năng loại hình pháp bảo. Cộng thêm nàng còn tu luyện không ít tinh thần bí pháp, cùng với tu vi không thấp. Hiển nhiên cũng như những người còn lại của Ngũ đại thiên kiêu, không thể bị đánh đổ.
Toàn bộ ngũ đại thiên kiêu không ai bị đánh bại, không có nghia không có người bị đáng bại.
Một số người có Tư Hạo thực lực cũng không cam lòng bị loại, còn Tư Hạo thì sao? Hắn đồng hành là Lạc Vô Ngọc, đó là điều ít người dự đoán tới, cho nên chi đội ngũ nguyên bản tới vây công Tư Hạo giờ phút này bị hai người cấp làm thịt.
Cũng không thể trách bọn họ, dù sao vòng này hầu hết người sẽ chọn đi một mình, giống như lúc trước Vân Hoàng cùng Tư Hạo với Lạc Vô Ngọc tách ra. Đưa lưng về phía kẻ không đủ tín nhiệm là một việc làm ngu ngốc.
Bây giờ sàn đấu đã bị co rút một nửa, còn có năm mươi dặm vuông. Vân Hoàng toàn thân chi chít vết thương, xung quanh vốn dĩ đã bị phá huỷ giống như một phế tích, giờ phút này càng âm trầm như bãi tha ma.
Vân Hoàng một quyền đem phi kiếm cánh cửa uấn cong, một tay bóp lấy cổ của tên tu sĩ Thông Linh cánh bát cấp hậu kì. Một tay đâm vào bụng hắn.
Âm thanh trần đục vang lên, tên kia chỉ cảm giác lục phủ ngũ tạng của hắn giống như bã nôn sắp phun ra khỏi miệng vậy.
“Ta... không... cam... lòng... Bọn... ta... cố... gắng... bao... nhiêu... như... vậy...”
Hắn liên tục hụt hơi, cổ họng hắn đau đớn, toàn thân hắn đau đớn, linh hồn hắn đau đớn.
Bọn họ luôn cho rằng chính mình là những người cố gắng nhất, trả hía nhiều nhất. Nhưng tại sao bọn họ không thể thắng được?
Vân Hoàng không có trả lời câu hỏi của hắn, một quyền đánh lên ngực của tên đó. Hắn được bao bọc bởi truyền tống phù văn, hoand toàn biến mất khỏi sàn đấu.
Vân Hoàng cũng mang thương rất nặng mà biến mất. Ban đầu chỉ có mười người tham gia vây công, sau đó lại càng nhiều người, hai mươi người, ba mươi người, bốn mươi người,...
Tổng cộng là năm mươi tám người vây công. Vân Hoàng lúc đó đã gần như là kiệt sức, chỉ có thể gắng gượng dùng sức dai của mình đem từng người một kéo cho đến chết. Cho đến tận kẻ cuối cùng, quyền đấm ra cũng khiến hắn đỏ cả đầu quyền, cánh tay tưởng chừng như sắp rụng đến nơi.
Vân Hoàng vẫn đứng tại chỗ, một bộ lạnh lùng tư thái liếc nhìn xung quanh. Những kẻ dự định muốn làm ngư ông đắc lợi giờ phút này sắc mặt khó coi vô cùng. Ai cũng không phải người ngu, cũng có thể nhìn ra Vân Hoàng đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng mà đồng dạng bọn họ cũng không ai dám tiến lên thử nghiệm. Bởi vì nếu Vân Hoàng còn có bài tẩy đặt lên người bọn họ, thì chẳng khác nào làm lợi cho người khác.
Mang theo tâm lí ấy, cùng với những biểu hiện trước của Vân Hoàng. Đã đem nhiều người bức rút lui.
Còn hắn vẫn đứng tại chỗ đó, con mắt nghiêm nghị không rời, cuối cùng những kẻ cứng đầu nhất chỉ có thể cắn răng bỏ đi.
Có thể nói, Vân Hoàng này chính là một trận thành danh. Không chỉ sở hữu tư chất phi thường, mà còn có thực lực không thua kém ngũ đại thiên kiêu. Cáu tên Vân Hoàng này, sau khi vòng thứ hai kết thúc chắc chắn sẽ được rất nhiều cá nhân để ý.
Xung quanh năm dặm phạm vi đã không có một bóng người, Vân Hoàng bày ra tinh thần bình phong, đem hết thảy làm ra ngăn cách, để thần thức đối phương không thể thấy rõ hoàn cảnh bên trong. Lúc này hắn mới thoát ly khỏi chỗ này, dựng lên một cái Ẩn Nặc Trận đem mình che đậy về sau, vô lực ngã ngửa ra đằng sau.
“Cũng may là bọn chúng rút đi sớm, nếu không thì phiền phức rồi.”
Vân Hoàng đích xác còn giữ lại, nhưng không phải sử dụng đối với hắn mà nói tuyệt không thể tốt hơn. Hắn lấy trong nhẫn trữ vật ra một gói thuốc bột. Thuốc bột đắp lên từng mảng da thịt bị thương, mơ hồ khói bốc lên. Máu me lập tức theo bột thuốc rơi ra bên ngoài, còn vết thương lại ẩn ẩn kết thêm một tầng da non.
Gần như đắp kín người về sau, Vân Hoàng mới ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện hồi phục, da thịt bắt đầu trở nên bóng loáng, khí tức ẩn ẩn lại tăng lên một đoạn. Hắn đem dan dược chữa thương cùng tu luyện lấy ra, một bên đem nội thương bên trong chữa khỏi, một bên đem linh lực của mình cấp tốc hồi phục.
Những thiên kiêu kia cũng như Vân Hoàng, sau khi đánh bại nhóm đầu tiên liền ngay lập tức ẩn đi. Bọn họ không sợ khi đối đầu riêng lẻ một ai, nhưng vây công là trường hợp mà không ai muốn xem. Vì vậy trong lúc này tạm lánh đi phong ba, ra sức chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng mới là tối ưu.
Thời gian càng về sau càng gấp gáp, lúc này đã co ngắn đến ba mươi dặm vuông diện tích, nguyên bản một số người vọng tưởng trốn tránh giao chiến giờ phút này không thể không hiển lộ thân hình, giết tới đỏ mắt mới thôi.
Vân Hoàng lúc này đã sớm thay bộ y phục rách nát kia, toàn bộ trên thân thương thế cũng đã sớm biến mất.
“Còn một chút nữa...”
Vân Hoàng nỉ non nói khẽ, khi thời điểm sàn đấu còn mười dặm vuông hạ xuống, lúc đó mới là chân chính vòng thứ hai bắt đầu.
Nhưng đây chỉ là bình yên trước cơn bão mà thôi. Tất cả đều tiến vào một cái giảm xóc thời kì, chỉ khi cái giảm xóc thời kì này đi qua, chiến đấu sẽ càng kịch liệt, thậm chí thành trăm người đoàn chiến cũng sợ rằng không phải là một lần xảy ra.
Mới một canh giờ thôi, đã gần hai trăm người bị loại, thử tưởng tượng sau đó càng kịch liệt như thế nào. Thậm chí là những người mạnh nhất có thể cũng phải “đầu rơi máu chảy”.
Vân Hoàng nguyên bản ý định là muốn lẩn trốn càng lâu càng tốt, nhưng như dội cho hắn một chậu nước lạnh là, diện tích của sàn đấu vậy mà rút nhỏ lại!
Nguyên bản là trăm dặm vuông diện tích, vậy mà sau nửa canh giờ lại co rút còn chín mươi dặm vuông, mà một canh giờ trôi qua liền còn tám mươi dặm vuông.
Nửa canh giờ sau sàn đấu sẽ co ngắn mười dặm vuông. Theo hắn suy đoán, rất có thể sàn đấu sẽ co ngắn đến còn mười dặm vuông cuối cùng. Lúc đó lẩn trốn không còn ý nghĩa nữa, dù ngươi muốn hay không cũng phải xách kiếm lên chiến đấu!
“Đó là lý do phải loại càng nhiều người càng tốt, để cho tiến vào quyết đấu cuối cùng phải đối mặt với ít đối thủ nhất có thể!”
Khi diện tích sàn đấu còn rộng rãi, hắn đánh xong còn có thể chạy, còn có thể tìm chỗ chữa thương. Nhưng mười dặm ư? Đồng nghĩa với chiến đấu không ngừng! Sẽ không ai cho ngươi thời gian ngồi xuống chữa thương, chỉ có chiến đấu đến khi còn mười người đứng được, hoặc là chính mình ngã xuống.
Vân Hoàng lập tức tập trung tinh thần, không tiếc tiêu hao vật phẩm đem trạng thái của mình đến đỉnh phong. Đồng thời cũng đem một phần linh dược được Thiên Thụ ban tặng luyện chế đan dược chữa thương hoặc là bổ sung linh lực loại hình đan dược.
Không chỉ có hắn, nhiều người cũng đồng thời làm ra chuẩn bị. Lại nửa canh giờ trôi qua, giờ sàn đấu diện tích đã rút ngắn chỉ còn bảy mươi dặm vuông.
Đại chiến nổ ra!
Tại một khu vực nào đó, chục người, sau đó tăng lên trăm người sóng linh lực bắt đầu trùng điệp lên nhau, chiến đấu đã lập tức được đẩy lên giai đoạn cao trào. Không phải không có người muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng phàm là những người lại gần đó, muốn làm ngư ông đằng sau sẽ lập tức bị những kẻ đang chiến đấu kéo vào cuộc chiến.
Linh lực tràn tán lợi hại, không thiếu thuật pháp vừa ra liền sáng chói một mảnh thiên địa.
Chỗ Vân Hoàng cũng phát sinh đại chiến không lâu sau đó. Không phải bình thường đại chiến, mà là trăm người đoàn chiến!
Chỗ trú ẩn của hắn bị đánh vỡ, Vân Hoàng hiển lộ trước mắt mọi người. Hắn vừa lộ ra một khắc kia, ngay sau đó liên tục vọt ra mười người, toàn bộ đều là Thông Linh cảnh bát cấp!
Bát cấp sơ kì có, trung kì cũng chiến gần nửa số lượng. Đặc biệt là chủ công lại là một cái bát cấp hậu kì!
Vân Hoàng sắc mặt không khỏi căng ra, bát cấp hậu kì này tuy khí tức tuy không có Tư Hạo cùng Lạc Vô Ngọc cường đại như vậy, nhưng tuyệt đối không chênh lệch lớn bao nhiêu.
Nhưng không kịp để Vân Hoàng não động, một cây phi kiếm to lớn đã cắt qua, hắn xoay người né tránh theo bản năng, nhưng không ngờ được rằng là phi kiếm lại ngay lập tức đổi hướng đập lên người hắn.
Vân Hoàng bắp tay vẫn cảm thấy tê dại. Phi kiếm này nói là phi kiếm, nhưng nó giống như một cái bàn thì đúng hơn. Ba người xông ra, phân biệt là ba đạo kiếm quang trảm xuống. Vân Hoàng ngay lập tức lấy lại thăng bằng. Liên tục xuất quyền đánh gãy kiếm quang. Nhưng đằng sau hắn thình lình nhô ra phi kiếm to bự kia.
“Kết kiếm trận!”
Tên duy nhất Thông linh cảnh bát cấp hậu kì hét lớn, kiếm trong tay ba người kia xũng vứt ra, hoá thành ba đạo lưu quang lao ra. Cùng với thanh cự đại phi kiếm kia bao vây tứ phương xung quanh Vân Hoàng.
“Tất cả, tấn công!!!”
Toàn bộ bát cấp cường giả còn lại cũng đồng loạt điều động linh, lập loè thuật pháp thành hình, Vân Hoàng chỉ cảm thấy như con thuyền nhỏ sắp bị đại dương nuốt chửng.
Tình huống đó không chỉ mỗi Vân Hoàng gặp lại, mà là cả Lạc Vô Ngọc, Tư Hạo tầng thứ này, thậm chí cả ngũ đại thiên kiêu cũng gặp vây hãm.
Mà những người chỉ huy tấn công vây hãm những kẻ đứng đầu đều có cấp độ như tên bát cấp hậu kì đang đánh với Vân Hoàng kia.
Những kẻ đó tuy có thực lực không tệ, nhưng mà tuổi đã lớn rồi. Tu vi do thời gian chồng chất mà thành rất nhanh bị các thiên tài trẻ tuổi kia dẫm dưới chân. Mà những lần như thế này là cơ hội duy nhất mà bọn chúng có thể phản kháng, có thể tranh cho mình một cái hi vọng bước lên thiên lộ.
Chiến hoả nổ ra khắp nơi, sàn đấu trước kia còn có thể nhìn ra địa hình khác biệt, nhưng bây giờ đã giống như một bãi phế tích không hề nghi ngờ.
Long Thiên lạnh lùng bước ra, sau lưng hắn liên tục có tu sĩ rơi rụng, cũng tầm ba mươi người. Một tên Thông linh cảnh bát cấp hậu kì nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Long Thiên, không cam lòng bóp nát không gian phù văn. Cuối cùng theo toàn bộ người vây công rời đi chỗ này.
Hắn biết, thiên lộ trong lòng hắn đã đoạn tuyệt.
Thanh Diên một kích quét ngang, nặng nề chiến kích đem xung quanh mười hai người đánh bay, trên người bọn họ đã bị lôi điện đánh cho trụi hết tóc, da thịt bị đốt cháy thành từng mảng rụng xuống. Xương bị chặt đứt. Bên trong nguỵ lĩnh vực của nàng, những người này như trói gà không chặt tiểu bạch kiểm đồng dạng. Mặc dù chống cự kịch liệt nhưng linh lực bị hạn chế, đối với tu sĩ chả khác nào chí mạng.
Văn Phú cuồng dã hán tử chả khác nào một đầu man ngưu. Văn Phú kiêm tu cả luyện thể, dù cho tu vi luyện thể không cao lắm nhưng lại có càng đánh càng mạnh cảm giác. Hoàn toàn dùng cường thế để hình dung, đem toàn bộ những kẻ dám vây hãm đập ra bã. Văn Phú hoàng kim cự phụ xẻ mặt đất làm đôi, đem trước mặt cuối cùng bát cấp hậu kì tu sĩ gần như đoạn tuyệt tuỷ sống. Nếu không phải là không gian phù văn bao phủ thì hắn đã bị chia làm hai nửa mà chết.
Lăng Tiến tuy là yếu nhất, nhưng hắn tu luyện không thể nghi ngờ là xa luận chiến tốt nhất. Tu luyện cương nhu chi ý, có thể chọn một trong hai loại cương chi ý hoặc nhu chi ý, hoặc đi cả hai đường làm một cái toàn diện thể. Mà Lăng Tiến đi chính là nhu chi ý đường, hoá giải địch nhânh lực lượng, phản đòn, kiếm chỗ sơ hở mà phản công nhất kích tất sát. Những kẻ vây công không thể ngờ là bị Lăng Tiến sinh sinh mài chết.
Bạch Ảnh khí chất xuất thần, những viên tinh thần bay xung quanh nàng chính là pháp bảo mà nàng đã tế luyện, tạo thành một màn chắn không góc chết, không những thế còn có thể gia tăng công kích, bổ trợ linh lực. Gần như có thể nói là toàn năng loại hình pháp bảo. Cộng thêm nàng còn tu luyện không ít tinh thần bí pháp, cùng với tu vi không thấp. Hiển nhiên cũng như những người còn lại của Ngũ đại thiên kiêu, không thể bị đánh đổ.
Toàn bộ ngũ đại thiên kiêu không ai bị đánh bại, không có nghia không có người bị đáng bại.
Một số người có Tư Hạo thực lực cũng không cam lòng bị loại, còn Tư Hạo thì sao? Hắn đồng hành là Lạc Vô Ngọc, đó là điều ít người dự đoán tới, cho nên chi đội ngũ nguyên bản tới vây công Tư Hạo giờ phút này bị hai người cấp làm thịt.
Cũng không thể trách bọn họ, dù sao vòng này hầu hết người sẽ chọn đi một mình, giống như lúc trước Vân Hoàng cùng Tư Hạo với Lạc Vô Ngọc tách ra. Đưa lưng về phía kẻ không đủ tín nhiệm là một việc làm ngu ngốc.
Bây giờ sàn đấu đã bị co rút một nửa, còn có năm mươi dặm vuông. Vân Hoàng toàn thân chi chít vết thương, xung quanh vốn dĩ đã bị phá huỷ giống như một phế tích, giờ phút này càng âm trầm như bãi tha ma.
Vân Hoàng một quyền đem phi kiếm cánh cửa uấn cong, một tay bóp lấy cổ của tên tu sĩ Thông Linh cánh bát cấp hậu kì. Một tay đâm vào bụng hắn.
Âm thanh trần đục vang lên, tên kia chỉ cảm giác lục phủ ngũ tạng của hắn giống như bã nôn sắp phun ra khỏi miệng vậy.
“Ta... không... cam... lòng... Bọn... ta... cố... gắng... bao... nhiêu... như... vậy...”
Hắn liên tục hụt hơi, cổ họng hắn đau đớn, toàn thân hắn đau đớn, linh hồn hắn đau đớn.
Bọn họ luôn cho rằng chính mình là những người cố gắng nhất, trả hía nhiều nhất. Nhưng tại sao bọn họ không thể thắng được?
Vân Hoàng không có trả lời câu hỏi của hắn, một quyền đánh lên ngực của tên đó. Hắn được bao bọc bởi truyền tống phù văn, hoand toàn biến mất khỏi sàn đấu.
Vân Hoàng cũng mang thương rất nặng mà biến mất. Ban đầu chỉ có mười người tham gia vây công, sau đó lại càng nhiều người, hai mươi người, ba mươi người, bốn mươi người,...
Tổng cộng là năm mươi tám người vây công. Vân Hoàng lúc đó đã gần như là kiệt sức, chỉ có thể gắng gượng dùng sức dai của mình đem từng người một kéo cho đến chết. Cho đến tận kẻ cuối cùng, quyền đấm ra cũng khiến hắn đỏ cả đầu quyền, cánh tay tưởng chừng như sắp rụng đến nơi.
Vân Hoàng vẫn đứng tại chỗ, một bộ lạnh lùng tư thái liếc nhìn xung quanh. Những kẻ dự định muốn làm ngư ông đắc lợi giờ phút này sắc mặt khó coi vô cùng. Ai cũng không phải người ngu, cũng có thể nhìn ra Vân Hoàng đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng mà đồng dạng bọn họ cũng không ai dám tiến lên thử nghiệm. Bởi vì nếu Vân Hoàng còn có bài tẩy đặt lên người bọn họ, thì chẳng khác nào làm lợi cho người khác.
Mang theo tâm lí ấy, cùng với những biểu hiện trước của Vân Hoàng. Đã đem nhiều người bức rút lui.
Còn hắn vẫn đứng tại chỗ đó, con mắt nghiêm nghị không rời, cuối cùng những kẻ cứng đầu nhất chỉ có thể cắn răng bỏ đi.
Có thể nói, Vân Hoàng này chính là một trận thành danh. Không chỉ sở hữu tư chất phi thường, mà còn có thực lực không thua kém ngũ đại thiên kiêu. Cáu tên Vân Hoàng này, sau khi vòng thứ hai kết thúc chắc chắn sẽ được rất nhiều cá nhân để ý.
Xung quanh năm dặm phạm vi đã không có một bóng người, Vân Hoàng bày ra tinh thần bình phong, đem hết thảy làm ra ngăn cách, để thần thức đối phương không thể thấy rõ hoàn cảnh bên trong. Lúc này hắn mới thoát ly khỏi chỗ này, dựng lên một cái Ẩn Nặc Trận đem mình che đậy về sau, vô lực ngã ngửa ra đằng sau.
“Cũng may là bọn chúng rút đi sớm, nếu không thì phiền phức rồi.”
Vân Hoàng đích xác còn giữ lại, nhưng không phải sử dụng đối với hắn mà nói tuyệt không thể tốt hơn. Hắn lấy trong nhẫn trữ vật ra một gói thuốc bột. Thuốc bột đắp lên từng mảng da thịt bị thương, mơ hồ khói bốc lên. Máu me lập tức theo bột thuốc rơi ra bên ngoài, còn vết thương lại ẩn ẩn kết thêm một tầng da non.
Gần như đắp kín người về sau, Vân Hoàng mới ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện hồi phục, da thịt bắt đầu trở nên bóng loáng, khí tức ẩn ẩn lại tăng lên một đoạn. Hắn đem dan dược chữa thương cùng tu luyện lấy ra, một bên đem nội thương bên trong chữa khỏi, một bên đem linh lực của mình cấp tốc hồi phục.
Những thiên kiêu kia cũng như Vân Hoàng, sau khi đánh bại nhóm đầu tiên liền ngay lập tức ẩn đi. Bọn họ không sợ khi đối đầu riêng lẻ một ai, nhưng vây công là trường hợp mà không ai muốn xem. Vì vậy trong lúc này tạm lánh đi phong ba, ra sức chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng mới là tối ưu.
Thời gian càng về sau càng gấp gáp, lúc này đã co ngắn đến ba mươi dặm vuông diện tích, nguyên bản một số người vọng tưởng trốn tránh giao chiến giờ phút này không thể không hiển lộ thân hình, giết tới đỏ mắt mới thôi.
Vân Hoàng lúc này đã sớm thay bộ y phục rách nát kia, toàn bộ trên thân thương thế cũng đã sớm biến mất.
“Còn một chút nữa...”
Vân Hoàng nỉ non nói khẽ, khi thời điểm sàn đấu còn mười dặm vuông hạ xuống, lúc đó mới là chân chính vòng thứ hai bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook