Đến mùa xuân năm sau, Mạnh Dương sẽ bắt đầu vào đại học.

Mặc dù thành tích và biểu hiện trong suốt quá trình học tập mới là nhân tố quyết định một học sinh có thể tham gia thi vào trường đại học nào, nhưng thi tốt nghiệp nhất định vẫn phải tham gia, nếu không tham gia thi tốt nghiệp thì không thể nào tham gia thi đại học.

Đến ngày thi tốt nghiệp, Vu Quân Thần vừa đi vào phòng học, bạn học đang nói chuyện với nhau đều nhìn hắn, sau đó liền lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin với nhau.

Vu Quân Thần ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống, sau đó lấy máy tính bảng bắt đầu ôn tập, mà trên thực tế hắn một chữ đều xem không vào.

Hắn biết từ giờ trở đi hắn nhất định phải làm quen với những ánh mắt khác thường kia, hắn sẽ dùng thực lực của mình chứng minh, cho dù không tiền không bối cảnh, chỉ với năng lực của hắn cũng xứng với Lạc Thịnh.

Vu Quân Thần luôn ở trong lòng an ủi mình, coi như bị người dị nghị, bị người xem thường, đều chỉ là tạm thời, cho nên không sao cả, hắn có thể nhẫn.

Chờ hắn chứng minh năng lực của mình và sau đó cùng Lạc Thịnh kết hôn mọi việc đều sẽ thay đổi.

—— Bình thườngVu Quân Thần đối với Mạnh Dương đều là bộ dáng không phải anh em ruột nhưng tình cảm còn hơn anh em ruột, không nghĩ tới lại làm ra việc cướp bạn trai người ta, thật đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng a.

—— Đúng vậy, bình thường ra vẻ đúng là không tệ, một dáng vẻ ôn hòa thiện lương lại chính trực, kết quả còn không phải làm ra loại chuyện tiểu tam đáng ghét hay sao.

—— Không sai, loại người trong ngoài bất nhất là buồn nôn nhất.

—— Nếu hắn nói thẳng mình cũng thích Lạc Thịnh, muốn cùng Mạnh Dương cạnh tranh công bằng, ta cũng sẽ không xem thường hắn như vậy, thế nhưng hắn lại lựa chọn phương thức và thủ đoạn bỉ ổi, trong lúc người khác vẫn chưa chia tay đã ở bên cạnh bạn trai người ta, sau đó lại còn ra vẻ đối xử thật tốt với Mạnh Dương, đúng là không biết xấu hổ.

—— Ta nói này, loại người như hắn là đáng sợ nhất, tuyệt đối không thể quá thân, nếu không mặt ngoài biểu hiện đối với ngươi rất tốt, nhưng sau lưng không biết đã đâm ngươi bao nhiêu nhát.


—— Đúng vậy, loại người này dù sao cũng không thể cùng hắn thổ lộ tâm tình.

Khi Mạnh Dương đi vào phòng học, những học sinh kia cũng đồng thời nhìn cậu một cái, sau đó tốc độ đánh chữ càng nhanh hơn.

—— Mạnh Dương nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng thật ra trong lòng khẳng định rất khó chịu đúng không?
—— Đây không phải nói thừa sao? Bị người thân cận nhất cướp đi người mình thích, đổi lại ai cũng sẽ khó chịu được không?
—— Ta mới vừa thấy được một tin từ nhóm chat khác, nói Mạnh Dương đều đã đem nhà bán đi, xem ra là muốn đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với Vu Quân Thần.

—— Thế nhưng ta cảm thấy cách Mạnh Dương dùng để vạch trần Lạc Thịnh và Vu Quân Thần quá không lý trí, đây còn không phải hoàn toàn đắc tội Lạc Thịnh sao?
—— Đúng, cách vạch mặt như vậy mặc dù hả giận nhưng chẳng khác nào đem bản thân mình bức đến đường cùng a, Lạc Thịnh sẽ bỏ qua cho cậu ấy sao?
—— Ai biết được, chúng ta vẫn là chờ xem chuyện về sau.

Vu Quân Thần cũng quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Dương, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho Mạnh Dương, nói chờ thi xong bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện, nhưng Mạnh Dương đã kéo hắn vào danh sách đen, căn bản sẽ không nhận được tin nhắn của hắn.

Mạnh Dương đang chuyên chú nhìn máy tính bảng, nhưng cậu cũng không phải đang ôn tập, mà là đang nghiên cứu địa hình của tòa núi nào đó ở quốc gia nào đó.

Trong phòng học vang lên âm thanh nhẹ nhàng, tất cả học sinh lập tức thu hồi điện thoại cầm lấy máy tính bảng, sau khi nội dung bài thi đã gửi cho tất cả mọi người, mạng liền bị ngắt, chỉ cần trong thời gian quy định điền xong đáp án, sau đó nộp bài lên bục giảng, bọn họ liền có thể rời đi.

Vu Quân Thần muốn chuyên tâm thi, nhưng bởi vì trong lòng phiền muộn vẫn luôn không cách nào tập trung tinh thần.

Vốn thời gian thi là một giờ đồng hồ, nhưng Mạnh Dương chỉ dùng nửa giờ đã nộp đáp án, sau đó rời khỏi phòng thi.

Mạnh Dương phát hiện sau khi mình trọng sinh, đầu óc đặc biệt linh hoạt, cảm giác này vô cùng tốt.


Hai ngày thi liên tục kết thúc, Vu Quân Thần đều không tìm được cơ hội cùng Mạnh Dương trò chuyện, Mạnh Dương càng không thể để cho hắn cơ hội nói những lời vô dụng.

Hai ngày thi vừa kết thúc, Mạnh Dương liền ra nước ngoài.

Thời điểm kiếp trước, Mạnh Dương chán nản đến mức trốn đông núp tây, cho rằng trốn đến nơi xa xôi sẽ không có người biết đến cậu, nhưng bởi vì lạc đường mà xông vào một căn biệt thự nghỉ dưỡng trong núi, sau đó liền gặp người đàn ông ấy.

Lúc ấy Mạnh Dương còn chưa kịp nhìn rõ ràng tướng mạo của người đàn ông ấy, chỉ mới đối mặt với hắn, cậu liền ngất ở trước mặt hắn.

Mạnh Dương liền bị người đàn ông ấy thu lưu, và cùng nhau trải qua khoảng thời gian hơn một năm, mặc dù trong thời gian một năm này, Mạnh Dương có đến mấy tháng không mở miệng nói câu nào, người đàn ông ấy cũng chưa từng ép hỏi cậu điều gì, chỉ nói cho cậu biết muốn ở lại hoặc muốn rời đi đều có thể.

Thời điểm ở bên người đàn ông đó, Mạnh Dương có một loại cảm giác không thể giải thích, cậu cũng không biết vì điều gì, chính là cảm thấy người đàn ông đó nhất định có thể bảo vệ cậu, sau đó cậu liền ở lại.

Trong hơn một năm thời gian ấy, càng khiến cho Mạnh Dương khó tin hơn là cậu đã yêu người đàn ông ấy, mặc dù người đàn ông ấy khiến cho người khác cảm thấy rất lạnh lùng, mà hai chân lại tàn phế, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, một nửa gương mặt đã bị hủy, nhưng mỗi lần đối mặt với hắn, Mạnh Dương đều cảm nhận mị lực cực lớn của người đàn ông, kìm lòng không được mà yêu hắn.

Mà Mạnh Dương cũng cảm giác được người đàn ông ấy cũng thích cậu, chỉ là ẩn giấu cùng kiềm chế tình cảm của mình.

Bởi vì người đàn ông ấy vốn không phải là một người ôn nhu, nhưng lại đối với cậu càng ngày càng tốt.

Mạnh Dương thậm chí đã không muốn hận, cũng không muốn chứng minh cái gì nữa, cậu chỉ muốn một đời ở bên cạnh người đàn ông ấy, trải qua cuộc sống tràn ngập cảm giác an toàn lại yên tĩnh nhàn nhã.

Nhưng Lạc Thịnh đột nhiên xuất hiện, phá vỡ cuộc sống bình yên như mơ của cậu.

Ngay lúc đầu Mạnh Dương cho rằng Lạc Thịnh là đến tìm mình,về sau mới biết được thật ra Lạc Thịnh đến tìm người đàn ông ấy, mà người đàn ông ấy chính là cha của Lạc Thịnh.


Lạc Thịnh gặp được Mạnh Dương, chính hắn cũng thật bất ngờ, sau đó thừa dịp người đàn ông không ở đây, Lạc Thịnh muốn triệt để che giấu việc Vu Quân Thần hãm hại Mạnh Dương, quyết định khiến cho Mạnh Dương đã biến mất một năm hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

Hắn cho Mạnh Dương uống thuốc độc, sau đó để thuộc hạ đem Mạnh Dương đã thoi thóp đưa đến ngọn núi cách biệt thự thật xa, ném cậu xuống vách đá từ xưa đến nay chưa từng có ai qua lại.

Nhưng Mạnh Dương bởi vì bị một cây đại thụ ngăn trở, cho nên không hề chết, đồng thời ở vách núi cô đơn trải qua mười lăm cái mùa đông.

Điều khiến Mạnh Dương chống đỡ tiếp tục sống, ngoại trừ hận thù vẫn bùng cháy, còn có chính là cậu tin tưởng người đàn ông ấy nhất định sẽ tìm được cậu.

Nhưng cậu đã chờ đợi mười lăm năm, Mạnh Dương vẫn chưa chờ được hắn đến tìm cậu.

Trước khi trọng sinh, Mạnh Dương nằm trong hang động, đã mất đi khát khao sống tiếp, sau đó cậu có một giấc mơ rất kỳ lạ.

Cậu mơ thấy thế giới của cậu thật ra là một thế giới được sáng tác ra, mà Vu Quân Thần cùng Lạc Thịnh là nhân vật chính của thế giới này, cậu chỉ là một trong những tấm bia đỡ đạn bi thảm được dùng để làm nền cho hai người bọn họ.

Mặc dù cậu không mơ thấy toàn bộ nội dung trong sách, nhưng cũng biết đại khái nội dung, người đàn ông kia sở dĩ không đến tìm cậu là bởi vì người đàn ông ấy chuẩn bị công khai việc Lạc Thịnh không phải con ruột của hắn, đã tìm được đầy đủ chứng cứ mọi thứ, nhưng trước khi hắn thực hiện những việc đó đã bị ông ngoại Lạc Thịnh hại chết.

Sau khi người đàn ông ấy chết Lạc Thinh mới biết được hắn không phải con ruột của người đàn ông ấy, nhưng Lạc Thịnh vẫn kế thừa tất cả tài sản của người đàn ông, đồng thời sau khi kế thừa tất cả sản nghiệp của Lạc gia, cùng Vu Quân Thần trải qua cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc.

Mạnh Dương không biết rốt cuộc giấc mơ kia là thật hay giả, dù sao trong giấc mơ kia, chỉ có những chuyện liên quan đến người đàn ông ấy là cặn kẽ rõ ràng nhất, có lẽ bởi vì cậu quá yêu người đàn ông ấy, cho nên mới sinh ra ảo giác.

Nhưng mặc kệ thật hay giả, đều phải kiểm chứng mới có thể có được đáp án, cậu đã trọng sinh, như vậy một kiếp này, có hận trả hận, có ân báo ân.

Mạnh Dương đi đến một tiểu quốc gia có tên là Ovis.

Mùa đông ở quốc gia này sẽ có rất nhiều người yêu thích trượt tuyết đến đây.

Người đàn ông kia, cũng chính là Lạc Tu, Mạnh Dương căn cứ vào giấc mơ của mình hiểu rõ, liên quan đến tình huống của Lạc Tu, đại khái khi Lạc Tu ở đây vài ngày, tự mình lái xe lên núi trượt tuyết, nhưng đột nhiên chứng đau đầu tái phát, đồng thời xuất hiện trạng thái bán hôn mê, sau đó xe lao xuống núi, mặc dù núi không cao, Lạc Tu cuối cùng may mắn sống tiếp, nhưng cũng bởi vậy hai chân tàn tật, nửa gương mặt bị hủy, nên từ đó về sau liền rất ít khi gặp người.


Mạnh Dương cảm thấy mặc kệ là cậu đời trước tự mình cảm nhận hay những gì cậu biết được là đến từ giấc mơ, Lạc Tu là một ngươi vô cùng lợi hại, một người lợi hại như vậy không nên có kết cục như vậy mới đúng, luôn cảm thấy hắn là bị cưỡng ép rơi vào kết quả chết thảm này.

Cái loại cảm giác này chính là, sự lợi hại của Lạc Tu là vì sáng tạo một đế quốc thương nghiệp để Lạc Thịnh kế thừa, thời điểm Lạc Thịnh trưởng thành có năng lực kế thừa hết thảy, sự tồn tại của Lạc Tu liền vô dụng, cho nên nhất định phải chết.

Lạc Tu rõ ràng biết Lạc Thịnh không phải con ruột của hắn, nhưng chưa bao giờ vạch trần qua, mà Lạc Thịnh yên tâm thoải mái kế thừa tất cả của Lạc Tu.

Mạnh Dương ở gần núi tuyết thuê một căn biệt thự, sau đó mỗi ngày lái xe chờ ở giao lộ, đến buổi chiều mới quay lại chỗ ở, trong lòng Mạnh Dương căng thẳng đến cực điểm, cậu lo sẽ bỏ lỡ cơ hội cứu Lạc Tu.

Mặc dù cậu không mơ thấy thời gian cụ thể là ngày nào, nhưng căn cứ căn cứ vào góc độ mặt trời trong mơ, có thể đại khái phán đoán được thời gian Lạc Tu lái xe, đồng thời lái loại xe gì, thậm chí cả biển số xe, cậu đều nhớ rất rõ ràng.

Mạnh Dương cầm ly giữ nhiệt, một bên uống nước ấm, một bên chăm chú quan sát mỗi chiếc xe lái qua.

Sau khi cậu nhìn thấy chiếc xe giống như đúc trong mơ, ngay lập túc buông ly giữ nhiệt đuổi theo, khi khoảng cách chiếc xe phía trước càng ngày càng gần, nhìn rõ biển số xe phía trước, hai tay cậu căng thẳng đến bắt đầu run rẩy.

Mạnh Dương dùng sức ấn còi, muốn Lạc Tu dừng xe lại, nhưng Lạc Tu chẳng những không dừng xe mà lái càng lúc càng nhanh.

Mạnh Dương biết chứng đau đầu của Lạc Tu đã bắt đầu tái phát, lại còn xuất hiện trạng thái bán hôn mê, cho nên mới đem chân ga cho là chân phanh dùng sức giẫm.

Mạnh Dương vừa khẩn trương lại sốt ruột, lòng bàn tay cậu cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nếu như ngay cả vận mệnh của Lạc Tu cậu cũng không thể thay đổi, vậy cậu trọng sinh còn ý nghĩa gì nữa? Bất luận như thế nào, cho dù đánh cược bằng chính sinh mạng của mình cậu cũng nhất định phải thay đổi vận mệnh của Lạc Tu.

Mạnh Dương tăng tốc độ vượt qua xe của Lạc Tu, muốn thông qua va chạm để làm Lạc Tu tỉnh táo, nhưng Mạnh Dương thử đụng nhiều lần, xe Lạc Tu vẫn không giảm tốc độ.

Mắt thấy phía trước là cua quẹo, nếu như xe Lạc Tu còn không ngừng lại, xe sẽ lao xuống, Mạnh Dương chỉ có thể một bên chuyển phương hướng, một bên dùng sức cản xe Lạc Tu, xe của Lạc Tu húc vào xe Mạnh Dương kéo giản khoảng cách của hai xe, sau đó hai xe cùng lúc đâm vào vách đá bên cạnh.

Mạnh Dương gần như muốn rơi vào hôn mê, cậu cảmgiác được trán bên phải máu không ngừng chảy xuống..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương