Vô Sắc Cũng Khuynh Thành
-
Chương 82: Tình cảm chân thành cả đời
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thanh Hoằng anh hết lòng tuân thủ lời hứa mang nàng đi bái kiến mẹ chồng tương lai như anh nói.
Xe chạy thật lâu, cuối cùng cũng dừng lại ở trước cửa một nghĩa trang,trong lòng nàng cả kinh, nhưng trên mặt cũng cố không biểu lộ gì, chỉ là âm thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay nàng mặc một bộ quần áo tối màu.
Xuống xe, nàng bước đến quầy hàng mua một bó cúc trắng , Lạc Thanh Hoằng nhìn thấy, liền kêu người bán hàng đổi thành một bó bách hợp, nàng không hỏi anh nguyên nhân, chắc hẳn là mẹ anh thích hoa bách hợp.
Lúc bước vào cửa, Lạc Thanh Hoằng khẽ ngừng một chút,giải thích với nàng, anh lúc trước sở dĩ lựa chọn nơi này, hoàn toàn là vì cái tên của nghĩa trang.
Nàng ngẩng đầu, đập vào mắt là hàng chữ " tẩm viên hạnh phúc".
Hạnh phúc...
Mẹ anh có thể hạnh phúc đến hôn mê, nhưng làm sao có thể sống lại trên cõi đời?
Đi vào đến trước mộ của mẹ anh, nàng cung kính thành tâm vái bà ba cái.
Trên mộ buị bẩn cũng không nhiều, Lạc Thanh Hoằng vẫn tỉ mỉ lau lại một lần, rồi sau đó kéo tay nàng, nhìn ảnh chụp của mẹ anh trên bia mộ cười nhẹ nhàng nói: "Mẹ, đây là con dâu tương lai của mẹ ..."
Lúc ấy, nàng vẫn đang còn ôm bó bách, trong đầu trống rỗng, tận đáy lòng là một loại cảm xúc khó hiểu, sau đó nàng lại cảm thấy bối rối.
Một khắc thời gian trôi qua nàng mới ý thức được Lạc Thanh Hoằng anh đối vói Dư Xướng Trễ nàng thật sự là rất thật lòng ... Nhưng mà anh càng thật lòng thì nàng càng phải kiên định quyết tâm buông tay anh...
Ảnh chụp mẹ anh rất đẹp, vẻ đẹp của bà thanh nhã thoát tục … khuôn mặt phúc hậu, cổ thon dài, mặt mày thanh tú, nụ cười dịu dàng, Lạc Thanh Hoằng anh có bộ dáng tuấn tú như thế hoàn toàn là được di truyền từ bà.
Lạc Thanh Hoằng nói, mẹ anh qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, bà bị ung thư khi phát hiện ra đã là thời kỳ cuối, chỉ chống đỡ được nửa năm, đến đó bà gầy đến nỗi không còn ra người ,khí lực đều không có , nhưng còn tâm niệm nghĩ đến chuyện làm đồ ăn mà anh thích ăn nhất cho anh.
Lạc Thanh Hoằng nói, cha mẹ anh cảm tình rất tốt, sau khi mẹ anh qua đời, cha anh vẫn ở vậy không có cưới vợ khác, ngoài mặt thì nói là sợ mẹ kế đối với anh không tốt, nhưng kì thực là không ai có thể thay thế vị trí của mẹ anh trong lòng ông… bất luận là vị trí bên người hay là vị trí trong lòng.
Lạc Thanh Hoằng anh còn âm trầm nói, diện mạo của anh được di truyền từ mẹ, nhưng tính cách lại hoàn toàn được di truyền từ cha anh, khi đã thích một người, thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Anh nói đến đó quay mặt nhìn nàng nữa đùa nữa thật nói : "Cho nên nếu em không chịu gả cho anh, chắc anh sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại ..."
Nàng ngoài miệng cười đùa: "Ai mà bị anh uy hiếp chứ ? Ai muốn gả cho anh?" Nhưng trong đáy lòng cảm giác vô cùng bất lực và hoang vắng.
Lạc Thanh Hoằng đứng trước mộ mẹ anhvòng tay ôm nàng vào lòng, tràn đầy tự tin nói với bà: "Mẹ, mẹ đừng nghe nàng nói bậy, chúng concũng sắp kết hôn rồi, bây giờ con của mẹ vô cùng hạnh phúc, chắc không bao lâu nữa, con hy vọng có thể đem cháu trai của mẹ đến thăm mẹ rồi!"
Nàngđỏ mặt, nhỏ giọng than thở nói: "Ai mà muốn gả cho anh chứ, còn sinh con trai nữa ..."
Lạc Thanh Hoằng lập tức tiếp lời: "Vậy chúng ta sinh con gái đi!"
Lúc rời khỏi nghĩa trang, nàng chợt quay đầu nhìn lại qua hàng bia mộ, giật mình phát giác, mặc dù nghỉa trang đã cố ý dùng nhiều loại cây xanh và hoa để trang trí nhưng căn bản không thể che dấu được sự lạnh lùng thấu xương, nỗi cô đơn tịch liêu.
Trong một thoáng nàng đột nhiên có càm giác sợ chết, vô luận là như thế nào đi nữa, còn sống vẫn là hạnh phúc nhất, chỉ có còn sống mới có hy vọng, mới có thể chờ đợi...
Quay trở về thành phố, nàng và anh lại bị kẹt xe, xe tiếp nối xe thành một hàng dài.
Có nhiều người không kiên nhẫn , nhấn còi liên tục, xe trước nhấn một tiếng, xe sau cũng nhấn một tiếng, cuối cùng thành một chuỗi âm thanh hỗn loạn, người bên cạnh quay cửa kính xe xuống chửi thề, nhưng phía trước xe đơn giản vẫn phải nằm bất động .
Lạc Thanh Hoằng anh thật ra tính tình rất tốt, chỉ ngồi chờ nhích từng chút trong dòng xe cộ mà không một tiếng cằn nhằn, anh quay qua đưa cho nàng một lọ juice và một gói khoai tay sấy, bảo nàng chịu khó ăn xong rồi tranh thủ ngủ một giấc đi.
Nàng dựa trán vảo bên cửa kính xe hướng ra ngoài nhìn xung quanh, ánh mắt chợt dừng ở trên tấm áp phích quảg cáo của một cửa hàng bán trang sức ven đường.
Trên tấm áp phích đó là hình một đôi nhẫn bạc, kiểu dáng mộc mạc nhưng rất khác biệt, phía dưới còn có một hàng chữ slogan là: “tay trong tay, tình cảm chân thành cả đời”.
Trong của hàng không hiểu vô tình hay cố ý lại đang phát ra giai điệu của bài hát “làm lão bà của anh được không”, giai điệu cứ lặp đi lặp lại không.
Giai điệu kia nàng đã thuộc lòng, ca từ cũng rất nhẹ nhàng tình cảm …. giản dị mà chân thành tha thiết, ấm áp lại phiến tình.
“Nếu embên ngoài mệt mỏi bởi gió mưa, thì ở lại bên anh làm lão bà của anh được không.
Anh nhất định sẽ chấp nhận tính tình ngẫu nhiên, của em, có lẽ anh còn có thể cho em…
Một chút gì đó ngoài ý muốn, một nụ cười vui, một sự an tâm đơn giản như đứa trẻ;
Cùng em ngắm mặt trời mọc, cùng em hưởng mặt trời lặn, đến khi già nua ...”
Nàng tập trung nghe giai điệu và ca từ của bài hát cứ vang lê hết lần này đến lần khác rồi nhìn chằm chằm vào đôi nhẫn trên áp phích đến nỗi Thanh Hoằng anh nói gì nàng cũng không nghe thấy.
Lạc Thanh Hoằng nhìn theo hướng ánh mắt của nàng rồi nhẹ nhàng ôn nhu cầm tay nàng hỏi.
"Em thích?"
Nàng bất chợt bừng tĩnh, vội vàng dời ánh mắt, khẽ cúi thấp đầu che giấu cảm xúc.
"Không, em chỉ tùy tiện nhìn thôi."
Lúc này dòng xe cộ phía trước đã có vẻ hơi nhúc nhích chuyển động , xe phía sau thì vẫn ấn còi liên tục thúc giục, Lạc Thanh Hoằng anh quay lại nhìn áp phích kia vài lần nữa rồi mới xoay người lại nổ máy xe.
Về đến nhà cũng đã hơn 3 giờ chiều, không biết là do khí hậu trên núi có phần lạnh, hay là do nàng ăn mặc quá mỏng manh nên nàng tự nhiên phát sốt nhẹ.
Lạc Thanh Hoằng anh vốn định mang nàng đi bệnh viện kiểm tra, nhưng nàng kiên quyết không chịu nên anh đành miễn cưỡng xuống lầu chạy ra hiệu thuốc gần đó mua thuốc cảm cho, nàng uống thuốc xong liền chui vào chăn nằm, lơ mơ thế nào mà lại ngủ thiếp đi đến tận gần tám giờ tối.
Thức dậy nàng thấy đầu vẫn còn nhức buốt chóng mặt, nhưng vẫn cố lê bước ra khỏi phòng khi nghe tiếng động có vẻ không bình thường trong bếp , vừa bước ra đã thấy Thanh Hoằng anh đang mặc tạp dề tay chân long cóng xoay qua xoay lại trong bếp.
Nàng hỏi anh đang muốn làm gì đó?
Anh ôn nhu trả lời, mắt vẫn không rời khỏi cái nồi là anh đang nấu cho nàng.
Ngay sau đó, có một mùi vị lạ xông lên trong phòng, nàng vẫn cảm nhận rõ rang là mùi khen khét cho dù mũi nàng hôm nay gần như không cảm nhận được. Dự cảm xấu cho nồi cháo xông đến liền nhanh chóng bước tới kiểm tra nồi cháo của anh đang nấu thì chỉ còn cách là dở khóc dở cười.
Đại thần, cháo và cơm khét anh có thể coi là hai khái niệm khác nhau được không?
Nấu cháo là là phải chon hiều nước ít gạo? nhưng anh lại cho rất ít nước và nhiều gạo nên cuối cùng nàng cũng không biết gọi cái món anh đang khỗ công tạo thành kia là cái gì nữa, ai da thực sự là không có tên trong từ điễn ẩm thực thế giới mà. Lãng phí lương thực là chuyện đáng xấu hổ a! A a a! Lật bàn!
Lạc Thanh Hoằng mặt có vẻ xấu hổ, lo lắng ngập ngừng nói: "Lần sau, lần sau chắc chắn anh sẽ làm tốt hơn một chút..."
Nàng cởi tạp dề bên hông của anh xuống, đeo lên người mình rồi dùng thìa múc món siêu thực phẩm của anh đổ ra ngoài thùng rác, lại một lần nữa vo gạo nấu nồi cháo khác.
Lạc Thanh Hoằng thấy nàng làm thì liền kêu lên: "Để anh làm, để đấy anh làm , em đang bệnh mà!"
Nàng lắc đầu cười yếu ớt, đi cà nhắc đến bên anh, nhón chân đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi anh rồi khẽ đẩy anh ra ngoài nói: "Chơi game, em không bằng anh; nấu cơm thì anh không ổn lắm; anh ra ngoài phòng khách chờ em đi, đừng làm phiền em nữa!"
Đại thần anh có vẻ không chịu, nàng cầm củ hành tây trong tay vung lên, vẻ mặt đe dọa, trừng mắt nhìn anh nói: "Nếu anh lại tiếp tục quấy rối, coi chừng em sẽ bạo hành cúc hoa!"
Đại thần khóe miệng run rẩy, nội ngưu đầy mặt, miễn cưỡng bước ra phòng khách.
Cơm chiều hôm nay là rau trộn dưa chuột, thịt xào trứng ăn với cháo, miệng nàng đắng ngắt nên ăn không có khẩu vị gì, chén cháo trong tay cũng không có cách nào ăn hết đành đặt xuống bàn, đại thần anh không hề câu nệ cầm lấy chén của nàng ăn hết sau đó anh còn biểu tình dí dỏm xoa xoa cái bụng tròn.
Nàng hỏi anh sao lại ăn chén thừa của nàng? Nàng đang bệnh có thể lây sang anh thì sao?
Anh cười trả lời đồ ăn lão bà tự tay làm, làm sao có thể lãng phí chứ?
Rữa chén bát xong, anh lau khô tay rồi khẽ sờ trán nàng để kiểm tra, vuốt xong anh nhíu mày nói: "Ems ao lại vẫn sốt như thế? Hay chúng ta vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra thử xem!"
Nàng nhào vào trong lòng anh,vòng tay nàng ôm chặt thắt lưnganh, đầu khẽ dựa vào gáy nhẹ nhàng thổi, "Chúng ta kết hôn đi!"
Lạc Thanh Hoằng ngẩn người bất động, nàng nhanh chóng bổ sung: "Ý em nói là để cho nhân vật trò chơi của chúng ta Lạc Thủy Thanh Hoằng và Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ kết hôn đi..."
Đại thần anh nghe nàng giải thích xong, mặt lại hiện lên vẻ ỉu xìu xị xuống.
Nói gì thì nói, bây giờ đã là 9 giờ 10 phút tối , hai người bọn họ quyết định login vào game, Lạc Thanh Hoằng anh vừa tính mở miệng thông báo trên công cụ YY thì đã bị nàng ngăn lại.
Nàng cầm tay anh, cười nói: "Kết hôn là chuyện của hai người chúng ta, đơn giản là tốt rồi, không cần biến thành chuyện cho mọi người đều biết."
Nàng cùng Lạc Thanh Hoằng mở hào chạy như điên điên đến cửa cầu Hỉ Thước Tiên Cảnh, mới nhớ tới vẫn chưa có chuẩn bị lễ vật kết hôn.
Trao đổi lễ vật là lưu trình của hôn lễ, không có thì có nghĩa là nhiệm vụ bất thành, không kết hôn được.
Lạc Thanh Hoằng trong quá trình xoát Thiên Hạ, có thu được hai miếng ngọc bội vĩnh hằng, nàng lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ thành ý, liền kéo anh đến khu kỹ năng Cửu Lê, cắt bảo thạch rồi làm ra một cái nhẫn cấp 10 màu xanh lam, bởi là vì nàng tự tay làm cho nên mặt nhẫn có khắc tên nàng.
Lạc Thanh Hoằng anh bây giờ đã hiểu được dụng ý của nàng, chỉ cười rồi cũng tập làm sản phẩm kỹ năng, anh cuối cùng cũng làm ra được một cái nhẫn giống của nàng chỉ khác là trên mặt nhẫn bây giờ lại khắc tên anh, sau đó anh lại kéo nàng đến Thương Thành mua hai cây thần bút. ( thần bút: đạo cụ của trò chơi, có thể dung để khắc chữ.)
Anh đưa tay cầm lấy nhẫn của nàng bước ra ngoài, chốc lát sau quay lại đưa cho nàng xem.
Nàng đón lấy chiếc nhẫn dung kỹ năng phóng to để xem thì thấy trên mặt nhẫn viết "Tay trong tay ", mặt bên kia lại là "Tình cảm chân thành cả đời" .
Cà hai người bọn nàng giương mắt, nhìn nhau cười, trong lòng xúc động vô cùng.
Nàng và anh mang theo lễ vật kết hôn đầy ý nghĩa, kích động nắm tay nhau chạy lại đến cửa cầu Hỉ Thước Tiên Cảnh, khi cả hai vừa muốn điểm truyền tống tiến vào, liền thấy hệ thống của GM báo …
hệ thống –thời gian phục vụ đã hết, 50 giây sau sẽ đóng cửa, thỉnh các vị mau chóng logout...
Nhìn thấy tin tức này, ngay cảngười có tính tình ôn nhu như Lạc Thanh Hoằng cũng nhịn không được,muốn lật bàn a!
Nàng buông bàn phím, chậm rãi đứng dậy, nhu tình như nước bước đến trong lòng, nhè nhẹ vỗ về ngực như để giúp anh bớt giận, mặc dù trong lòng nàng lúc bấy giờ một trăm lần mặc niệm nghuyền rủa hệ thống …
Đáng chết iđại gia GM, đáng chết đại gia Thiên Hạ!!!
Trong lòng anh nàng khẽ hát nhỏ bài hát “làm lão bà của ta được không”.
“Đi qua bao nhiêu lộ khẩu nghe qua bao nhiêu thở dài
Anh thật lòng mà em còn không biết hay sao
May mắn là anh có thể chia sẻ nỗi buồn của em
Em có thể tới gần anh một chút ,gần hơn một chút hay không
Thỏa mãn tấm lòng hư vinh nho nhỏ của anh
Kỳ thật em cũng không biết rằng trong lòng anh em là người đẹp nhất
Tựa như mưa gió qua đi chân trời kia
Ánh hồng
Nếu ngày mai trên con đường em không biết nên đi hướng nào
Thì hãy ở lại bên anh làm lão bà của anh được không
Anh cho dù cánh tay không đủ rộng lớn cũng sẽ là nơi ấm áp ôm ấp em
Nếu em mệt mỏi bởi những mưa gió bên ngoài
Thì hãy ở lại bên anh làm lão bà của anh được không
Anh nhất định chấp nhận tính tình ngẫu nhiên của em
Có lẽ anh còn có thể cho em một chút ngoài ý muốn
Một nụ cười vui vẻ , một sự an tâm đơn giản như đứa trẻ
Cùng em ngắm mặt trời mọc hay cùng em hưởng mặt trời lặn đến tận già nua…”
Hệ thống thông báo thời gian kết hôn quy định đã hết .
Nàng quay lại mở túi ngắm nghía chiấc nhẫn kết hôn của hai người , vuốt ve trên hàng chữ khắc "tay trong tay, tình cảm chân thành cả đời" trong lòng vô cùng buồn bã thất vọng.
Ha ha, duyên phận này của nàng thật đúng là không thể cưỡng cầu!
Nếu chuyện xấu đã tới, có ngăn cản cũng không được; nếu muốn cố chấp níu kéo, cũng không xong.
Nàng trong lòng vốn định ở trong game sẽ cùng anh một lần hẹn ước chung thân để bù đắp cho tiếc nuối trong hiện tại, nhưng cũng không nghĩ là kết cục sẽ như thế ...
Có lẽ ý trời, mặc kệ là trong trò chơi Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ cùng Lạc Thủy Thanh Hoằng, hay là trong hiện thực Dư Xướng Trễ cùng Lạc Thanh Hoằng cũng đều đã địng hữu duyên vô phận.
Ông trời chắc chỉ cho bọn họ cơ hội gặp nhau yêu nhau, nhưng không cho bọn họ cơ hội gắn bó bên nhau trọn đời ...
Lạc Thanh Hoằng anh tắm rửa xong, thấy nàng vẫn còn ngẩn người ngồi trước máy tính, liền bước lại vuốt vuốt tóc nàng an ủi nói: "Không sao, ngày mai chúng ta lại kết hôn."
Nàng giật giật khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười với anh nhưng lại phát hiện ra dù cố gắng thế nào cũng cười không nổi.
Anh đâu có biết được, sau đêm nay Thuyền Đánh Cá Xương Trễ trong trò chơi hay Dư Xướng Trễ ở ngoài đời cũng sẽ đếu biến mất hoàn toàn trong thế giới của anh.
Lần này nếu đã rời đi, chắc chắn sau này không có cơ hội gặp lại ...
Lạc Thanh Hoằng nhìn thấy nàng có vẻ lạ , anh ôn nhu sờ trán nàng nói: "Sắc mặt em kém như vậy, có phải là rất khó chịu hay không a?"
Nàng cụp án mắt xuống che giấu cảm xúc, nói nhanh với anh là không có việc gì nàng chỉ cần tắm rửa một cái chắc tinh thần sẽ đỡ hơn, sau liền trốn vào buồng vệ sinh.
Lúc nàng bước ra, thấy Lạc Thanh Hoằng anh vẫn đang ngồi ở trước máy tính đeo tai nghe lầm bầm cái gì đó.
Nàng đứng ở sau lưng lấy tay khuề khuề anh, anh quay đầu lại nhìn nàng, nàng giả vờ điệu bộ hằng ngày anh hay cằn nhằn nàng lớn giọng nói"Đem máy tính đóng lại, lên giường."
Lông mày anh hơi nhướng lên, ánh mắt nhu tình nhìn nàng. Khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.
Nàng lại mở miệng trêu anh: "hôm nay hôn tuy rằng không thành, vậy còn động phòng hoa chúc anh có muốn làm hay không."
Lạc Thanh Hoằng sau một giây ngẩn người, bỗng nhiên cười to, ngao ngô một tiếng ôm chặt lấy nàng, quăng lên giường, áp trụ nàng xuống dưới.
Đêm hôm đó, quả nhiên là nàng và anh triền miên liều chết.
Thế cho nên sau đó, anh hô hấp dồn dập, mồ hôi đầm đìa vòng tay ôm nàng vào lòng trêu ghẹo: "Hôm nay em uống lộn thuốc gì rồi sao? Không phải trong viên thuốc cảm kia có thành phần gì khác chứ?"
Nàng không nói, chỉ là nghiêng người ôm anh thật chặt trong vòng tay, tâm trạng chỉ sợ nếu nàng buông lỏng tay anh sẽ hoá thành bọt biển tan mất.
Dù vẫn muốn cùng nhau triền miên đến chết, thì cả hai ngươi bọn họ vẫn là phải luyến tiếc chìm vào giấc ngủ, Lạc Thanh Hoằng ôm cánh tay nàng, hôn nhẹ trên trán hôn nàng, hôn rồi lại hôn giọng đầy sủng nịch nói: "Em ngủ không được? Có muốn nghe anh hát, hay là nghe anh đấm dê ru em ngủ?"
Nàng bèn nói: "anh hát cho em nghe đi!"
Nếu nghe đại thần anh đếm dê nàng khẳng định là sẽ rơi vào giấc ngủ. Nhưng giờ phút này nàng chỉ muốn chia sẽ khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại với anh mà thôi.
Lạc Thanh Hoằng cúi đầu khẽ cất giọng hát bài” làm lão bà của anh được không” , có thể là vì tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, nàng lại cảm thấy anh hát còn hay hơn ca sĩ hát bài này rất nhiều.
Khi anh kết thúc bài hát nàng xúc động hỏi: "Anh đã từng nghe qua bài này trước đây rồi à?"
Anh cười khẽ trả lời: "Không có, hôm nay ở trong xe là lần đầu tiên anh nghe, vừa rồi lúc em tắm rửa anh lại nghe mấy lần trên mạng nên thuộc."
Được rồi! Ai kêu người ta là đại thần chứ!
Lạc Thanh Hoằng ôm lấy nàng, dùng cằm để trên đầu nàng bắt đầu khát khao nói về tương lai của nàng và anh.
Anh nói, sau khi kết hôn nàng cứ chuyên tâm làm chuyện nàng yêu thích, anh sẽ nuôi nàng;
Anh còn muốn bọn họ sinh hai đứa, tốt nhất là một trai một gái;
Anh còn muốn chờ cho con cái trưởng thành, nàng và anh sẽ dọn đến căn nhà nào đó gần bãi biển, nàng và anh có thể hàng ngày cùng nhau ngắm mặt trời mọc, hưởng thụ vẻ đẹp khi mặt trời lặn, ngắm thuỷ triều dâng lên, kiếp sau nếu có thể thì anh muốn cả nàng và anh làm một đôi rùa biển...
Nàng ngạc nhiên hỏi anh vì sao lại là rùa biển?
Anh cười, vì rùa biển sống được rất lâu a! Như vậy anh và nàng hai người bọn họ có thể thật sự dài lâu cùng một chỗ...
Đêm hôm đó, anh sống trong khát khao tốt đẹp của tương lai bọn họ, còn nàng nữa tĩnh nữa mê , trong lòng đầy nỗi lo được lo mất, cực kỳ không an ổn vượt qua đêm dài.
Buổi sáng, lúc anh hôn tạm biết nàng, nàng bàn tay cứ vô thức nắm chặt lấy áo anh không nỡ buông ra, cho đến khi trong ánh mắt anh bắt đầu có tia nghi ngờ ngạc nhiên thì nàng đành miễn cưỡng buông anh ra.
"Nha đầu, em làm sao vậy? Muốn anh ở nhà với em sao?"
"Không, không cần đâu, anh đi làm đi."nàng hơi hốt hoảng trả lời anh.
"Em đang bệnh thì đừng chạy loạn, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, nếu buổi tối em vẫn còn sốt thì phải nghe lời anh đi bệnh viện biết chưa?"
"Được."
Lạc Thanh Hoằng trong lúc quay lại đóng cửa, còn cố ý quay đầu nhìn nàng cười cười, chính là cái nụ cười lơ đãng ôn nhu kia, nàng trong lòng như bị ai bóp chặt nghĩ cả đời này nàng cũng không thể quên anh , không thể quên nụ cười đó...
Giống như thói quen hằng ngày, nàng dọn dẹp nhà cửa anh sạch sẽ một lần rồi mới đi sắp xếp hành lý chính mình.
Anh mua cho nàng rất nhiều đồ, nàng đều gấp cẩn thận cất vào tủ không đem theo một thứ gì, chỉ quay ra kệ sách của anh lấy một tấm ảnh của anh bỏ vào bóp mang theo.
Khi ra đến cửa, nàng đem cái chìa khóa đặt ở trên nóc tủ giầy, tay cầm nắm cửa, chậm rãi nhìn lại nơi nàng đã sớm cảm thấy thân quen, nơi có rất nhiều rất nhiều kỹ niễm của nàng và anh, nhẹ nhàng luyến tiếc đóng cửa lại, tất cả những gì sau cánh cửa này sớm đã không thuộc về nàng … nàng khẽ thì thầm như nói với chính mình.
Em đi rồi.
Xuống dưới lầu, nàng đón xe đến trạm xe khách, phía trong phòng vé hình như người bán vé đang nói gì đó với nàng nhưng nàng bị sự nặng nề trong lòng bao phủ đến nỗi không thể chú ý đến bất cứ điều gì khác ,hình như là bác ta bảo rằng có chỗ trống -người bán vékêu nàng vài lần nàng mới bừng tĩnh luống cuống tay chân móc tiền đưa qua, sau đó lại thất thần lê bước tới phòng đợi.
Ngồi thật lâu,nàng tinh thần hoảng hốt mới đứng lên đến xếp hàng, đến phiên nàng, người soát vé kêu mấy lần, nàng mới chợt tỉnh đưa vé ra, những người đang xếp hàng phía sau không thể kiên nhẫn nhỏ giọng mắng: "Tinh thần không tốt a?!"
Nàng bây giờ hòan toàn không có khí lực để đáp lại, không nói tiếng nào xoay người rời khỏi.
Mới vừa bước ra được vài bước, di động liền vang lên, nhạc chuông là nhạc nền của game Thiên hạ, bình thường bản nhạc này giai điệu rất nhẹ nhàng réo rắt, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy có vẻ dồn dập và nôn nóng.
Trên màn hình điện thoại là tên anh.
Lý trí nói cho nàng biết, cuộc điện thoại này không thể nhận, không thể nhận được, nhưng tình cảm trong tim nàng lại điên cuồng kêu gào , có lẽ anh vẫn chưa biết, nghe một lần nữa giọng anh, cho dù chỉ là một câu một chữ cũng được.
Cuối cùng, lý trí tình không thể đánh bại được tình cảm đang gào thét trong tim nàng, nàng nhịn không được nhấn phím nhận.
Trong điện thoại, Lạc Thanh Hoằng khẩn trương hỏi nàng: "Nha đầu, em đang ở đâu?"
Nàng vẫn đang phân vân không biết nên trả lời anh như thế nào thì tiếng loa phát thanh trong nhà ga đã thay nàng làm điều đó.
"Em đang ở nhà ga? Em tính đi đâu? Vì sao em lại muốn vô thanh vô tức biến mất một lần nữa?" Lạc Thanh Hoằng anh nói tới đây, giọng đã vì quá xúc động mà không còn giữ được ôn nhu bình tĩnh như bình thường, cuối cùng gần như là rít lên quát: "Em rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Nàng hiện tại không thể lên tiếng, không phải không muốn nói với anh, mà là không dám nói, sợ hãi tiếng nói vừa thoát ra miệng trở thành giọng nghẹn ngào.
Lạc Thanh Hoằng hổn hển trong điện thoại la lên: "Em đứng yên đó cho anh không được nhúc nhích, có nghe thấy không? Nếu em mà dám đi một bước, anh sẽ đánh gãy chân của em!" Sau đó nàng chợt nghe tiếng chói tai của lốp xe ma sát trên mặt đường.
Ngón tay nàng vẫn đang để trên phím điện thoại tực hồ như muốn tắt nhưng tâm thì vẫn muốn nghe giọng anh nói cho dù là anh chửi mắng nàng đi nữa cũng được thì đã nghe tiếng anh hét to trong điện thoại: "Còn nữa em không được cúp điện thoại! Nói cho em biết, anh bây giờ đang lái xe, xảy ra chuyện gì là em phải chịu trách nhiệm đó!"
Nàng nghe anh nói xong cả người lẫn ngón tay đều tực hồ đông cứng.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, anh vẫn kiên trì không ngừng nói chuyện …
"Anh cũng cảm thấy em hôm nay rất kỳ lạ dường như là có tâm sự gì đó trong lòng! May mắn anh hôm nay sau khi đến công ty liền đổi ý đi mua một món đồ quan trọng rồi quay về đưa em đến bệnh viện khám, nếu không chắc em bỏ chạy lâu rồi mà anh cũng không được biết nguyên nhân sao!"
"Em trong đầu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì hả ? Cùng anh ở một chỗ chẳng lẽ không tốt đến như vậy sao? Anh đối xử làm em không thể chịu đựng được? Hay là do anh ép em kết hôn nên dọa em chạy mất? Nếu em không muốn có thể nói với anh mà, anh có thể chờ..."
"Nếu hôm nay anh không đúng lúc phát hiện ra, có phải em chuẩn bị rời anh đi không trở về nữa , vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời anh? Em coi anh là cái gì của em hả? Đem tình cảm của chúng ta trở thành cái gì? Thật muốn đem trái tim của em mổ xẻ ra, nhìn xem rốt cuộc nó là được làm bằng cái gì!"
"Nếu em lại có lần thứ hai như vậy nữa, anh sẽ hận em! Có nghe thấy không, anh thật sự sẽ hận em!"
Nghe Lạc Thanh Hoằng nói năng lộn xộn trong điện thoại quở trách, nàng đã chậm rãi khôi phục lại thần trí.
Hận nàng?
Vậy cũng tốt.
Nhất thời anh oán hận, còn hơn anh cả đời đau xót.
Anh càng chân thành nàng càng nên buông tay.
Nàng thật sự yêu người đàn ông đó nên nàng không thể nhẫn tâm hại anh ngày càng lún sâu vào con đường không lối thoát này. Nàng không có tư cách yêu anh và đón nhận tình yêu của anh khi mà cuộc sống của nàng chưa chắc đã tồn tại quá một năm, khi mà nàng biết nàng sẽ là gánh nặng cho anh cả về tinh thần lẫn vật chất. Đây đúng là nghiệp chướng do nàng tự tạo nên mà.
Nếu mà nàng cứ ngoan cố yêu anh thì trong một ngày rất gần nàng cũng sẽ như mẹ anh rời xa anh mãi mãi thì lúc ấy anh sẽ ra sao?
So sánh với chuyện anh có thể bị tổn thương trầm trọng nàng tình nguyện để anh hận nàng.
Môi nàng run rẩy chỉ có thể miễn cưỡng thốt ra được ba chữ.
"Em xin lỗi..."
Hai chữ “Gặp lại” còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì đã bị giọng điệu khẩn trương của anh ngắt lời.
"Anh lập tức ra đến chỗ em ! Lập tức ra ! Chờ anh … "
Bất ngờ một âm thanh đổ rầm như tiếng nổ đập vào tai đang ôm điện thoại di động của nàng, cơ hồ làm cho trái tim của nàng như ngừng đập.
"alo ! em đang chuyện với anh a! …alo! Anh không cần làm em sợ như vậy ! … alo! … " nàng bây giờ cũng dự cảm được hình như có chuyện chằng lành điên cuồng gào thét trong điện thoại, trả lời lại tiếng gào của nàng chỉ là những âm thanh tút ….tút …..
Nàng dường như thật sự nổi điên chạy ra phía ngoài cổng, hai chân nàng vì quá run sợ lo lắng nên không còn chịu sự khống chế của ý thức, trong lòng nàng luôn lặp đi lặp lại: anh không được có việc gì! Anh không được có việc gì! Anh không được có việc gì!
Ra khỏi nhà ga, theo theo con đường dẫn về nhà anh, nàng cứ như thế chạy thật lâu, chạy đến nỗi tưởng chừng không còn có thể thở nỗi , thì thấy xa xa có một đám đông đang tụ lại trên đường.
Liều mạng chen vào trong, nàng thấy vài nhân viên cứu thương đang nâng cáng một người , cố vương vào nhìn cho rõ thì lập tức nhẹ nhàng thở hắt ra …
Thật may mắn, không phải là anh!
Quay đầu lại tính bước ra khỏi vòng người nàng bất chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc nằm im lìm trong xe cứu thương, trong khoảnh khắc tim nàng bị cào nát, ngay cả máu trong cơ thể tựa hồ như đông lại.
Chạy như điên đến bên xe cứu thương, nàng lại bị cản lại bởi một hàng rào duy trì trật tự của cảnh sát, nàng gào khóc thảm thiết kêu to "Ta là người nhà của anh ấy, van cầu các ngươi để ta đi qua! Van cầu các ngươi để ta đi qua bên ấy!" Cảnh sát thấy thế lúc này mới để nàng bước qua.
Nghiêng ngả lảo đảo, nàng gần như muốn té, anh tối hôm qua vẫn còn ôm nàng vào lòng, hát chon àng nghe bài” làm lão bà của anh đi được không?”, sáng nay anh vẫn còn cười với nàng, ôn nhu nói với nàng "Chờ anh về", giờ khắc này đây anh lại nhắm mắt, cả người đầy vết máu ...
Đây chắc chỉ là ác mộng thôi? nhất định là nàng đang nằm mơ? Chỉ cần nàng mở to mắt thức dậy, cơn ác mộng này sẽ biến mất, đúng không?
Bất luận nàng có mở to mắt đến mấy lần, tự tay nhéo thật đau vào đùi mình thì anh vẫn như cũ nằm yên, hai mắt nhắm nghiền,vẻ mặt không hề tức giận , lông mày vẫn còn dính vết máu, chỉ khác là đôi môi hồng tươi hằng ngày của anh bây giờ trở nên tái nhợt một cách khác thường.
Các bác sỹ đang tiến hành sơ cấp cứu, cầm máu cho anh, nàng quẫn bách chỉ còn biết kéo lấy tay áo bác sỹ, hoảng sợ truy vấn lung tung : "Anh ấy đã chết sao? Anh ấy đã chết sao? Anh ấy đã chết sao?"
Nhân viên cấp cứu nam thấy nàng rối loạn như thế chỉ còn cách khẽ nhắc nhỡ nàng: "Ngươi bình tĩnh một chút đi, bệnh nhân bây giờ chỉ là đang là hôn mê..."
Nàng quay lại khẩn trương hỏi: "anh ấy sẽ chết sao? Anh ấy có thể chết hay không? Có ail àm ơn trả lời dùm ta được không?"
Bác sĩ nữ lại nói: "Bệnh nhân hình như trong tay có cầm cái gì đó..."
Sau đó nàng chợt nghe "Đinh" "Đinh" vang lên hai tiếng nhỏ, tiếp theo là hình ảnh hai vật kim loại hình tròn rơi xuống …
Nàng bất động nhìn lại, hô hấp đông cứng, trái tim lại một lần nữa đau nhói.
Khẽ cúi thân hình run rẫy vươn tay nhặt hai vật thể kim loại đó lên, trong lòng nàng giống như có bức tường thành đổ nát , rốt cuộc khôngthể khống chế bản thân đang bị đông cứng bởi vì đau mà bật khóc thành tiếng.
Đó là hai cái nhẫn, chính là đôi nhẫn ngày hôm qua nàng nhìn thấy trên phích thượng …
Tay trong tay, tình cảm chân thành cả đời.
Trong trí nhớ những hình ảnh trong dĩ vãng đột nhiên vỡ òa, hiện thành những mảnh nhỏ cứa tim nàng rĩ máu…
"Tiểu yêu tinh, em còn nhớ rõ cách dùng trượng xao quái bổn chíp bông chứ?"
"Nha đầu, em thích không? Ha ha, một ngày nào đó, anh sẽ cho em chính mồm nói với anh thích ..."
"Cùng em về một chỗ, Lạc Thủy Thanh Hoằng..."
"anh không ngại, nếu như em để ý, vậy thì đội đi!"
"em thích hôn lễ kiểu gì, áo cưới như thế nào hả? ... Như thế nào? Em không muốn gả cho anh sao?"
"anh còn có thể làm thê nô? Được không? Lão bà..."
"Về sau em đã có anh ..."
"Mẹ, đây là con dâu tương lai của mẹ ..."
"Rùa biển sống được rất lâu a! Như vậy anh và em có thể thật sự dài lâu ở cùng một chỗ..."
"Em đang bệnh dừng ra ngoài chạy loạn, ngoan ngoãn ở nhà chờ anhvề..."
"Chờ anh về..."
Ta run run đem trong đó một cái nhẫn bộ ở chính mình tay trái ngón áp út thượng, lại chấp khởi hắn khoát lên bên giường dính đầy máu tươi tay trái, đem một khác chỉ bộ ở hắn ngón áp út thượng.
Lúc này, nàng đã không thể khóc nên lời tim nàng như bị ai cắt đứt từng mảng nhỏ, đau nhói rĩ máu.
"Em không chết... anh ( cũng ) không ( được ) chết ... Chờ anh khỏe lại ( )... em và ( anh ) liền kết hôn... Sinh ( nhiều ) thiệt nhiều ( đứa ) nhỏ... Con cháu ( nếu sau này chết)... Hai chúng ta sẽ làm hai ( con ) rùa biển... Cùng nhau xem... Cùng nhau xem..."
Nàng và anh
Còn có cơ hội cùng nhau ngằm mặt trời mọc và mặt trời lặn trên biển sao?
Không không, nhất định sẽ có , nhất định sẽ có!
Chỉ cần anh không chết, chỉ cần anh có thể sống sót, em sẽ không bao giờ buông tay ra nữa, không bao giờ buông tay ra nữa...
Xe chạy thật lâu, cuối cùng cũng dừng lại ở trước cửa một nghĩa trang,trong lòng nàng cả kinh, nhưng trên mặt cũng cố không biểu lộ gì, chỉ là âm thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay nàng mặc một bộ quần áo tối màu.
Xuống xe, nàng bước đến quầy hàng mua một bó cúc trắng , Lạc Thanh Hoằng nhìn thấy, liền kêu người bán hàng đổi thành một bó bách hợp, nàng không hỏi anh nguyên nhân, chắc hẳn là mẹ anh thích hoa bách hợp.
Lúc bước vào cửa, Lạc Thanh Hoằng khẽ ngừng một chút,giải thích với nàng, anh lúc trước sở dĩ lựa chọn nơi này, hoàn toàn là vì cái tên của nghĩa trang.
Nàng ngẩng đầu, đập vào mắt là hàng chữ " tẩm viên hạnh phúc".
Hạnh phúc...
Mẹ anh có thể hạnh phúc đến hôn mê, nhưng làm sao có thể sống lại trên cõi đời?
Đi vào đến trước mộ của mẹ anh, nàng cung kính thành tâm vái bà ba cái.
Trên mộ buị bẩn cũng không nhiều, Lạc Thanh Hoằng vẫn tỉ mỉ lau lại một lần, rồi sau đó kéo tay nàng, nhìn ảnh chụp của mẹ anh trên bia mộ cười nhẹ nhàng nói: "Mẹ, đây là con dâu tương lai của mẹ ..."
Lúc ấy, nàng vẫn đang còn ôm bó bách, trong đầu trống rỗng, tận đáy lòng là một loại cảm xúc khó hiểu, sau đó nàng lại cảm thấy bối rối.
Một khắc thời gian trôi qua nàng mới ý thức được Lạc Thanh Hoằng anh đối vói Dư Xướng Trễ nàng thật sự là rất thật lòng ... Nhưng mà anh càng thật lòng thì nàng càng phải kiên định quyết tâm buông tay anh...
Ảnh chụp mẹ anh rất đẹp, vẻ đẹp của bà thanh nhã thoát tục … khuôn mặt phúc hậu, cổ thon dài, mặt mày thanh tú, nụ cười dịu dàng, Lạc Thanh Hoằng anh có bộ dáng tuấn tú như thế hoàn toàn là được di truyền từ bà.
Lạc Thanh Hoằng nói, mẹ anh qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, bà bị ung thư khi phát hiện ra đã là thời kỳ cuối, chỉ chống đỡ được nửa năm, đến đó bà gầy đến nỗi không còn ra người ,khí lực đều không có , nhưng còn tâm niệm nghĩ đến chuyện làm đồ ăn mà anh thích ăn nhất cho anh.
Lạc Thanh Hoằng nói, cha mẹ anh cảm tình rất tốt, sau khi mẹ anh qua đời, cha anh vẫn ở vậy không có cưới vợ khác, ngoài mặt thì nói là sợ mẹ kế đối với anh không tốt, nhưng kì thực là không ai có thể thay thế vị trí của mẹ anh trong lòng ông… bất luận là vị trí bên người hay là vị trí trong lòng.
Lạc Thanh Hoằng anh còn âm trầm nói, diện mạo của anh được di truyền từ mẹ, nhưng tính cách lại hoàn toàn được di truyền từ cha anh, khi đã thích một người, thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Anh nói đến đó quay mặt nhìn nàng nữa đùa nữa thật nói : "Cho nên nếu em không chịu gả cho anh, chắc anh sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại ..."
Nàng ngoài miệng cười đùa: "Ai mà bị anh uy hiếp chứ ? Ai muốn gả cho anh?" Nhưng trong đáy lòng cảm giác vô cùng bất lực và hoang vắng.
Lạc Thanh Hoằng đứng trước mộ mẹ anhvòng tay ôm nàng vào lòng, tràn đầy tự tin nói với bà: "Mẹ, mẹ đừng nghe nàng nói bậy, chúng concũng sắp kết hôn rồi, bây giờ con của mẹ vô cùng hạnh phúc, chắc không bao lâu nữa, con hy vọng có thể đem cháu trai của mẹ đến thăm mẹ rồi!"
Nàngđỏ mặt, nhỏ giọng than thở nói: "Ai mà muốn gả cho anh chứ, còn sinh con trai nữa ..."
Lạc Thanh Hoằng lập tức tiếp lời: "Vậy chúng ta sinh con gái đi!"
Lúc rời khỏi nghĩa trang, nàng chợt quay đầu nhìn lại qua hàng bia mộ, giật mình phát giác, mặc dù nghỉa trang đã cố ý dùng nhiều loại cây xanh và hoa để trang trí nhưng căn bản không thể che dấu được sự lạnh lùng thấu xương, nỗi cô đơn tịch liêu.
Trong một thoáng nàng đột nhiên có càm giác sợ chết, vô luận là như thế nào đi nữa, còn sống vẫn là hạnh phúc nhất, chỉ có còn sống mới có hy vọng, mới có thể chờ đợi...
Quay trở về thành phố, nàng và anh lại bị kẹt xe, xe tiếp nối xe thành một hàng dài.
Có nhiều người không kiên nhẫn , nhấn còi liên tục, xe trước nhấn một tiếng, xe sau cũng nhấn một tiếng, cuối cùng thành một chuỗi âm thanh hỗn loạn, người bên cạnh quay cửa kính xe xuống chửi thề, nhưng phía trước xe đơn giản vẫn phải nằm bất động .
Lạc Thanh Hoằng anh thật ra tính tình rất tốt, chỉ ngồi chờ nhích từng chút trong dòng xe cộ mà không một tiếng cằn nhằn, anh quay qua đưa cho nàng một lọ juice và một gói khoai tay sấy, bảo nàng chịu khó ăn xong rồi tranh thủ ngủ một giấc đi.
Nàng dựa trán vảo bên cửa kính xe hướng ra ngoài nhìn xung quanh, ánh mắt chợt dừng ở trên tấm áp phích quảg cáo của một cửa hàng bán trang sức ven đường.
Trên tấm áp phích đó là hình một đôi nhẫn bạc, kiểu dáng mộc mạc nhưng rất khác biệt, phía dưới còn có một hàng chữ slogan là: “tay trong tay, tình cảm chân thành cả đời”.
Trong của hàng không hiểu vô tình hay cố ý lại đang phát ra giai điệu của bài hát “làm lão bà của anh được không”, giai điệu cứ lặp đi lặp lại không.
Giai điệu kia nàng đã thuộc lòng, ca từ cũng rất nhẹ nhàng tình cảm …. giản dị mà chân thành tha thiết, ấm áp lại phiến tình.
“Nếu embên ngoài mệt mỏi bởi gió mưa, thì ở lại bên anh làm lão bà của anh được không.
Anh nhất định sẽ chấp nhận tính tình ngẫu nhiên, của em, có lẽ anh còn có thể cho em…
Một chút gì đó ngoài ý muốn, một nụ cười vui, một sự an tâm đơn giản như đứa trẻ;
Cùng em ngắm mặt trời mọc, cùng em hưởng mặt trời lặn, đến khi già nua ...”
Nàng tập trung nghe giai điệu và ca từ của bài hát cứ vang lê hết lần này đến lần khác rồi nhìn chằm chằm vào đôi nhẫn trên áp phích đến nỗi Thanh Hoằng anh nói gì nàng cũng không nghe thấy.
Lạc Thanh Hoằng nhìn theo hướng ánh mắt của nàng rồi nhẹ nhàng ôn nhu cầm tay nàng hỏi.
"Em thích?"
Nàng bất chợt bừng tĩnh, vội vàng dời ánh mắt, khẽ cúi thấp đầu che giấu cảm xúc.
"Không, em chỉ tùy tiện nhìn thôi."
Lúc này dòng xe cộ phía trước đã có vẻ hơi nhúc nhích chuyển động , xe phía sau thì vẫn ấn còi liên tục thúc giục, Lạc Thanh Hoằng anh quay lại nhìn áp phích kia vài lần nữa rồi mới xoay người lại nổ máy xe.
Về đến nhà cũng đã hơn 3 giờ chiều, không biết là do khí hậu trên núi có phần lạnh, hay là do nàng ăn mặc quá mỏng manh nên nàng tự nhiên phát sốt nhẹ.
Lạc Thanh Hoằng anh vốn định mang nàng đi bệnh viện kiểm tra, nhưng nàng kiên quyết không chịu nên anh đành miễn cưỡng xuống lầu chạy ra hiệu thuốc gần đó mua thuốc cảm cho, nàng uống thuốc xong liền chui vào chăn nằm, lơ mơ thế nào mà lại ngủ thiếp đi đến tận gần tám giờ tối.
Thức dậy nàng thấy đầu vẫn còn nhức buốt chóng mặt, nhưng vẫn cố lê bước ra khỏi phòng khi nghe tiếng động có vẻ không bình thường trong bếp , vừa bước ra đã thấy Thanh Hoằng anh đang mặc tạp dề tay chân long cóng xoay qua xoay lại trong bếp.
Nàng hỏi anh đang muốn làm gì đó?
Anh ôn nhu trả lời, mắt vẫn không rời khỏi cái nồi là anh đang nấu cho nàng.
Ngay sau đó, có một mùi vị lạ xông lên trong phòng, nàng vẫn cảm nhận rõ rang là mùi khen khét cho dù mũi nàng hôm nay gần như không cảm nhận được. Dự cảm xấu cho nồi cháo xông đến liền nhanh chóng bước tới kiểm tra nồi cháo của anh đang nấu thì chỉ còn cách là dở khóc dở cười.
Đại thần, cháo và cơm khét anh có thể coi là hai khái niệm khác nhau được không?
Nấu cháo là là phải chon hiều nước ít gạo? nhưng anh lại cho rất ít nước và nhiều gạo nên cuối cùng nàng cũng không biết gọi cái món anh đang khỗ công tạo thành kia là cái gì nữa, ai da thực sự là không có tên trong từ điễn ẩm thực thế giới mà. Lãng phí lương thực là chuyện đáng xấu hổ a! A a a! Lật bàn!
Lạc Thanh Hoằng mặt có vẻ xấu hổ, lo lắng ngập ngừng nói: "Lần sau, lần sau chắc chắn anh sẽ làm tốt hơn một chút..."
Nàng cởi tạp dề bên hông của anh xuống, đeo lên người mình rồi dùng thìa múc món siêu thực phẩm của anh đổ ra ngoài thùng rác, lại một lần nữa vo gạo nấu nồi cháo khác.
Lạc Thanh Hoằng thấy nàng làm thì liền kêu lên: "Để anh làm, để đấy anh làm , em đang bệnh mà!"
Nàng lắc đầu cười yếu ớt, đi cà nhắc đến bên anh, nhón chân đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi anh rồi khẽ đẩy anh ra ngoài nói: "Chơi game, em không bằng anh; nấu cơm thì anh không ổn lắm; anh ra ngoài phòng khách chờ em đi, đừng làm phiền em nữa!"
Đại thần anh có vẻ không chịu, nàng cầm củ hành tây trong tay vung lên, vẻ mặt đe dọa, trừng mắt nhìn anh nói: "Nếu anh lại tiếp tục quấy rối, coi chừng em sẽ bạo hành cúc hoa!"
Đại thần khóe miệng run rẩy, nội ngưu đầy mặt, miễn cưỡng bước ra phòng khách.
Cơm chiều hôm nay là rau trộn dưa chuột, thịt xào trứng ăn với cháo, miệng nàng đắng ngắt nên ăn không có khẩu vị gì, chén cháo trong tay cũng không có cách nào ăn hết đành đặt xuống bàn, đại thần anh không hề câu nệ cầm lấy chén của nàng ăn hết sau đó anh còn biểu tình dí dỏm xoa xoa cái bụng tròn.
Nàng hỏi anh sao lại ăn chén thừa của nàng? Nàng đang bệnh có thể lây sang anh thì sao?
Anh cười trả lời đồ ăn lão bà tự tay làm, làm sao có thể lãng phí chứ?
Rữa chén bát xong, anh lau khô tay rồi khẽ sờ trán nàng để kiểm tra, vuốt xong anh nhíu mày nói: "Ems ao lại vẫn sốt như thế? Hay chúng ta vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra thử xem!"
Nàng nhào vào trong lòng anh,vòng tay nàng ôm chặt thắt lưnganh, đầu khẽ dựa vào gáy nhẹ nhàng thổi, "Chúng ta kết hôn đi!"
Lạc Thanh Hoằng ngẩn người bất động, nàng nhanh chóng bổ sung: "Ý em nói là để cho nhân vật trò chơi của chúng ta Lạc Thủy Thanh Hoằng và Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ kết hôn đi..."
Đại thần anh nghe nàng giải thích xong, mặt lại hiện lên vẻ ỉu xìu xị xuống.
Nói gì thì nói, bây giờ đã là 9 giờ 10 phút tối , hai người bọn họ quyết định login vào game, Lạc Thanh Hoằng anh vừa tính mở miệng thông báo trên công cụ YY thì đã bị nàng ngăn lại.
Nàng cầm tay anh, cười nói: "Kết hôn là chuyện của hai người chúng ta, đơn giản là tốt rồi, không cần biến thành chuyện cho mọi người đều biết."
Nàng cùng Lạc Thanh Hoằng mở hào chạy như điên điên đến cửa cầu Hỉ Thước Tiên Cảnh, mới nhớ tới vẫn chưa có chuẩn bị lễ vật kết hôn.
Trao đổi lễ vật là lưu trình của hôn lễ, không có thì có nghĩa là nhiệm vụ bất thành, không kết hôn được.
Lạc Thanh Hoằng trong quá trình xoát Thiên Hạ, có thu được hai miếng ngọc bội vĩnh hằng, nàng lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ thành ý, liền kéo anh đến khu kỹ năng Cửu Lê, cắt bảo thạch rồi làm ra một cái nhẫn cấp 10 màu xanh lam, bởi là vì nàng tự tay làm cho nên mặt nhẫn có khắc tên nàng.
Lạc Thanh Hoằng anh bây giờ đã hiểu được dụng ý của nàng, chỉ cười rồi cũng tập làm sản phẩm kỹ năng, anh cuối cùng cũng làm ra được một cái nhẫn giống của nàng chỉ khác là trên mặt nhẫn bây giờ lại khắc tên anh, sau đó anh lại kéo nàng đến Thương Thành mua hai cây thần bút. ( thần bút: đạo cụ của trò chơi, có thể dung để khắc chữ.)
Anh đưa tay cầm lấy nhẫn của nàng bước ra ngoài, chốc lát sau quay lại đưa cho nàng xem.
Nàng đón lấy chiếc nhẫn dung kỹ năng phóng to để xem thì thấy trên mặt nhẫn viết "Tay trong tay ", mặt bên kia lại là "Tình cảm chân thành cả đời" .
Cà hai người bọn nàng giương mắt, nhìn nhau cười, trong lòng xúc động vô cùng.
Nàng và anh mang theo lễ vật kết hôn đầy ý nghĩa, kích động nắm tay nhau chạy lại đến cửa cầu Hỉ Thước Tiên Cảnh, khi cả hai vừa muốn điểm truyền tống tiến vào, liền thấy hệ thống của GM báo …
hệ thống –thời gian phục vụ đã hết, 50 giây sau sẽ đóng cửa, thỉnh các vị mau chóng logout...
Nhìn thấy tin tức này, ngay cảngười có tính tình ôn nhu như Lạc Thanh Hoằng cũng nhịn không được,muốn lật bàn a!
Nàng buông bàn phím, chậm rãi đứng dậy, nhu tình như nước bước đến trong lòng, nhè nhẹ vỗ về ngực như để giúp anh bớt giận, mặc dù trong lòng nàng lúc bấy giờ một trăm lần mặc niệm nghuyền rủa hệ thống …
Đáng chết iđại gia GM, đáng chết đại gia Thiên Hạ!!!
Trong lòng anh nàng khẽ hát nhỏ bài hát “làm lão bà của ta được không”.
“Đi qua bao nhiêu lộ khẩu nghe qua bao nhiêu thở dài
Anh thật lòng mà em còn không biết hay sao
May mắn là anh có thể chia sẻ nỗi buồn của em
Em có thể tới gần anh một chút ,gần hơn một chút hay không
Thỏa mãn tấm lòng hư vinh nho nhỏ của anh
Kỳ thật em cũng không biết rằng trong lòng anh em là người đẹp nhất
Tựa như mưa gió qua đi chân trời kia
Ánh hồng
Nếu ngày mai trên con đường em không biết nên đi hướng nào
Thì hãy ở lại bên anh làm lão bà của anh được không
Anh cho dù cánh tay không đủ rộng lớn cũng sẽ là nơi ấm áp ôm ấp em
Nếu em mệt mỏi bởi những mưa gió bên ngoài
Thì hãy ở lại bên anh làm lão bà của anh được không
Anh nhất định chấp nhận tính tình ngẫu nhiên của em
Có lẽ anh còn có thể cho em một chút ngoài ý muốn
Một nụ cười vui vẻ , một sự an tâm đơn giản như đứa trẻ
Cùng em ngắm mặt trời mọc hay cùng em hưởng mặt trời lặn đến tận già nua…”
Hệ thống thông báo thời gian kết hôn quy định đã hết .
Nàng quay lại mở túi ngắm nghía chiấc nhẫn kết hôn của hai người , vuốt ve trên hàng chữ khắc "tay trong tay, tình cảm chân thành cả đời" trong lòng vô cùng buồn bã thất vọng.
Ha ha, duyên phận này của nàng thật đúng là không thể cưỡng cầu!
Nếu chuyện xấu đã tới, có ngăn cản cũng không được; nếu muốn cố chấp níu kéo, cũng không xong.
Nàng trong lòng vốn định ở trong game sẽ cùng anh một lần hẹn ước chung thân để bù đắp cho tiếc nuối trong hiện tại, nhưng cũng không nghĩ là kết cục sẽ như thế ...
Có lẽ ý trời, mặc kệ là trong trò chơi Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ cùng Lạc Thủy Thanh Hoằng, hay là trong hiện thực Dư Xướng Trễ cùng Lạc Thanh Hoằng cũng đều đã địng hữu duyên vô phận.
Ông trời chắc chỉ cho bọn họ cơ hội gặp nhau yêu nhau, nhưng không cho bọn họ cơ hội gắn bó bên nhau trọn đời ...
Lạc Thanh Hoằng anh tắm rửa xong, thấy nàng vẫn còn ngẩn người ngồi trước máy tính, liền bước lại vuốt vuốt tóc nàng an ủi nói: "Không sao, ngày mai chúng ta lại kết hôn."
Nàng giật giật khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười với anh nhưng lại phát hiện ra dù cố gắng thế nào cũng cười không nổi.
Anh đâu có biết được, sau đêm nay Thuyền Đánh Cá Xương Trễ trong trò chơi hay Dư Xướng Trễ ở ngoài đời cũng sẽ đếu biến mất hoàn toàn trong thế giới của anh.
Lần này nếu đã rời đi, chắc chắn sau này không có cơ hội gặp lại ...
Lạc Thanh Hoằng nhìn thấy nàng có vẻ lạ , anh ôn nhu sờ trán nàng nói: "Sắc mặt em kém như vậy, có phải là rất khó chịu hay không a?"
Nàng cụp án mắt xuống che giấu cảm xúc, nói nhanh với anh là không có việc gì nàng chỉ cần tắm rửa một cái chắc tinh thần sẽ đỡ hơn, sau liền trốn vào buồng vệ sinh.
Lúc nàng bước ra, thấy Lạc Thanh Hoằng anh vẫn đang ngồi ở trước máy tính đeo tai nghe lầm bầm cái gì đó.
Nàng đứng ở sau lưng lấy tay khuề khuề anh, anh quay đầu lại nhìn nàng, nàng giả vờ điệu bộ hằng ngày anh hay cằn nhằn nàng lớn giọng nói"Đem máy tính đóng lại, lên giường."
Lông mày anh hơi nhướng lên, ánh mắt nhu tình nhìn nàng. Khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.
Nàng lại mở miệng trêu anh: "hôm nay hôn tuy rằng không thành, vậy còn động phòng hoa chúc anh có muốn làm hay không."
Lạc Thanh Hoằng sau một giây ngẩn người, bỗng nhiên cười to, ngao ngô một tiếng ôm chặt lấy nàng, quăng lên giường, áp trụ nàng xuống dưới.
Đêm hôm đó, quả nhiên là nàng và anh triền miên liều chết.
Thế cho nên sau đó, anh hô hấp dồn dập, mồ hôi đầm đìa vòng tay ôm nàng vào lòng trêu ghẹo: "Hôm nay em uống lộn thuốc gì rồi sao? Không phải trong viên thuốc cảm kia có thành phần gì khác chứ?"
Nàng không nói, chỉ là nghiêng người ôm anh thật chặt trong vòng tay, tâm trạng chỉ sợ nếu nàng buông lỏng tay anh sẽ hoá thành bọt biển tan mất.
Dù vẫn muốn cùng nhau triền miên đến chết, thì cả hai ngươi bọn họ vẫn là phải luyến tiếc chìm vào giấc ngủ, Lạc Thanh Hoằng ôm cánh tay nàng, hôn nhẹ trên trán hôn nàng, hôn rồi lại hôn giọng đầy sủng nịch nói: "Em ngủ không được? Có muốn nghe anh hát, hay là nghe anh đấm dê ru em ngủ?"
Nàng bèn nói: "anh hát cho em nghe đi!"
Nếu nghe đại thần anh đếm dê nàng khẳng định là sẽ rơi vào giấc ngủ. Nhưng giờ phút này nàng chỉ muốn chia sẽ khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại với anh mà thôi.
Lạc Thanh Hoằng cúi đầu khẽ cất giọng hát bài” làm lão bà của anh được không” , có thể là vì tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, nàng lại cảm thấy anh hát còn hay hơn ca sĩ hát bài này rất nhiều.
Khi anh kết thúc bài hát nàng xúc động hỏi: "Anh đã từng nghe qua bài này trước đây rồi à?"
Anh cười khẽ trả lời: "Không có, hôm nay ở trong xe là lần đầu tiên anh nghe, vừa rồi lúc em tắm rửa anh lại nghe mấy lần trên mạng nên thuộc."
Được rồi! Ai kêu người ta là đại thần chứ!
Lạc Thanh Hoằng ôm lấy nàng, dùng cằm để trên đầu nàng bắt đầu khát khao nói về tương lai của nàng và anh.
Anh nói, sau khi kết hôn nàng cứ chuyên tâm làm chuyện nàng yêu thích, anh sẽ nuôi nàng;
Anh còn muốn bọn họ sinh hai đứa, tốt nhất là một trai một gái;
Anh còn muốn chờ cho con cái trưởng thành, nàng và anh sẽ dọn đến căn nhà nào đó gần bãi biển, nàng và anh có thể hàng ngày cùng nhau ngắm mặt trời mọc, hưởng thụ vẻ đẹp khi mặt trời lặn, ngắm thuỷ triều dâng lên, kiếp sau nếu có thể thì anh muốn cả nàng và anh làm một đôi rùa biển...
Nàng ngạc nhiên hỏi anh vì sao lại là rùa biển?
Anh cười, vì rùa biển sống được rất lâu a! Như vậy anh và nàng hai người bọn họ có thể thật sự dài lâu cùng một chỗ...
Đêm hôm đó, anh sống trong khát khao tốt đẹp của tương lai bọn họ, còn nàng nữa tĩnh nữa mê , trong lòng đầy nỗi lo được lo mất, cực kỳ không an ổn vượt qua đêm dài.
Buổi sáng, lúc anh hôn tạm biết nàng, nàng bàn tay cứ vô thức nắm chặt lấy áo anh không nỡ buông ra, cho đến khi trong ánh mắt anh bắt đầu có tia nghi ngờ ngạc nhiên thì nàng đành miễn cưỡng buông anh ra.
"Nha đầu, em làm sao vậy? Muốn anh ở nhà với em sao?"
"Không, không cần đâu, anh đi làm đi."nàng hơi hốt hoảng trả lời anh.
"Em đang bệnh thì đừng chạy loạn, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, nếu buổi tối em vẫn còn sốt thì phải nghe lời anh đi bệnh viện biết chưa?"
"Được."
Lạc Thanh Hoằng trong lúc quay lại đóng cửa, còn cố ý quay đầu nhìn nàng cười cười, chính là cái nụ cười lơ đãng ôn nhu kia, nàng trong lòng như bị ai bóp chặt nghĩ cả đời này nàng cũng không thể quên anh , không thể quên nụ cười đó...
Giống như thói quen hằng ngày, nàng dọn dẹp nhà cửa anh sạch sẽ một lần rồi mới đi sắp xếp hành lý chính mình.
Anh mua cho nàng rất nhiều đồ, nàng đều gấp cẩn thận cất vào tủ không đem theo một thứ gì, chỉ quay ra kệ sách của anh lấy một tấm ảnh của anh bỏ vào bóp mang theo.
Khi ra đến cửa, nàng đem cái chìa khóa đặt ở trên nóc tủ giầy, tay cầm nắm cửa, chậm rãi nhìn lại nơi nàng đã sớm cảm thấy thân quen, nơi có rất nhiều rất nhiều kỹ niễm của nàng và anh, nhẹ nhàng luyến tiếc đóng cửa lại, tất cả những gì sau cánh cửa này sớm đã không thuộc về nàng … nàng khẽ thì thầm như nói với chính mình.
Em đi rồi.
Xuống dưới lầu, nàng đón xe đến trạm xe khách, phía trong phòng vé hình như người bán vé đang nói gì đó với nàng nhưng nàng bị sự nặng nề trong lòng bao phủ đến nỗi không thể chú ý đến bất cứ điều gì khác ,hình như là bác ta bảo rằng có chỗ trống -người bán vékêu nàng vài lần nàng mới bừng tĩnh luống cuống tay chân móc tiền đưa qua, sau đó lại thất thần lê bước tới phòng đợi.
Ngồi thật lâu,nàng tinh thần hoảng hốt mới đứng lên đến xếp hàng, đến phiên nàng, người soát vé kêu mấy lần, nàng mới chợt tỉnh đưa vé ra, những người đang xếp hàng phía sau không thể kiên nhẫn nhỏ giọng mắng: "Tinh thần không tốt a?!"
Nàng bây giờ hòan toàn không có khí lực để đáp lại, không nói tiếng nào xoay người rời khỏi.
Mới vừa bước ra được vài bước, di động liền vang lên, nhạc chuông là nhạc nền của game Thiên hạ, bình thường bản nhạc này giai điệu rất nhẹ nhàng réo rắt, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy có vẻ dồn dập và nôn nóng.
Trên màn hình điện thoại là tên anh.
Lý trí nói cho nàng biết, cuộc điện thoại này không thể nhận, không thể nhận được, nhưng tình cảm trong tim nàng lại điên cuồng kêu gào , có lẽ anh vẫn chưa biết, nghe một lần nữa giọng anh, cho dù chỉ là một câu một chữ cũng được.
Cuối cùng, lý trí tình không thể đánh bại được tình cảm đang gào thét trong tim nàng, nàng nhịn không được nhấn phím nhận.
Trong điện thoại, Lạc Thanh Hoằng khẩn trương hỏi nàng: "Nha đầu, em đang ở đâu?"
Nàng vẫn đang phân vân không biết nên trả lời anh như thế nào thì tiếng loa phát thanh trong nhà ga đã thay nàng làm điều đó.
"Em đang ở nhà ga? Em tính đi đâu? Vì sao em lại muốn vô thanh vô tức biến mất một lần nữa?" Lạc Thanh Hoằng anh nói tới đây, giọng đã vì quá xúc động mà không còn giữ được ôn nhu bình tĩnh như bình thường, cuối cùng gần như là rít lên quát: "Em rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Nàng hiện tại không thể lên tiếng, không phải không muốn nói với anh, mà là không dám nói, sợ hãi tiếng nói vừa thoát ra miệng trở thành giọng nghẹn ngào.
Lạc Thanh Hoằng hổn hển trong điện thoại la lên: "Em đứng yên đó cho anh không được nhúc nhích, có nghe thấy không? Nếu em mà dám đi một bước, anh sẽ đánh gãy chân của em!" Sau đó nàng chợt nghe tiếng chói tai của lốp xe ma sát trên mặt đường.
Ngón tay nàng vẫn đang để trên phím điện thoại tực hồ như muốn tắt nhưng tâm thì vẫn muốn nghe giọng anh nói cho dù là anh chửi mắng nàng đi nữa cũng được thì đã nghe tiếng anh hét to trong điện thoại: "Còn nữa em không được cúp điện thoại! Nói cho em biết, anh bây giờ đang lái xe, xảy ra chuyện gì là em phải chịu trách nhiệm đó!"
Nàng nghe anh nói xong cả người lẫn ngón tay đều tực hồ đông cứng.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, anh vẫn kiên trì không ngừng nói chuyện …
"Anh cũng cảm thấy em hôm nay rất kỳ lạ dường như là có tâm sự gì đó trong lòng! May mắn anh hôm nay sau khi đến công ty liền đổi ý đi mua một món đồ quan trọng rồi quay về đưa em đến bệnh viện khám, nếu không chắc em bỏ chạy lâu rồi mà anh cũng không được biết nguyên nhân sao!"
"Em trong đầu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì hả ? Cùng anh ở một chỗ chẳng lẽ không tốt đến như vậy sao? Anh đối xử làm em không thể chịu đựng được? Hay là do anh ép em kết hôn nên dọa em chạy mất? Nếu em không muốn có thể nói với anh mà, anh có thể chờ..."
"Nếu hôm nay anh không đúng lúc phát hiện ra, có phải em chuẩn bị rời anh đi không trở về nữa , vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời anh? Em coi anh là cái gì của em hả? Đem tình cảm của chúng ta trở thành cái gì? Thật muốn đem trái tim của em mổ xẻ ra, nhìn xem rốt cuộc nó là được làm bằng cái gì!"
"Nếu em lại có lần thứ hai như vậy nữa, anh sẽ hận em! Có nghe thấy không, anh thật sự sẽ hận em!"
Nghe Lạc Thanh Hoằng nói năng lộn xộn trong điện thoại quở trách, nàng đã chậm rãi khôi phục lại thần trí.
Hận nàng?
Vậy cũng tốt.
Nhất thời anh oán hận, còn hơn anh cả đời đau xót.
Anh càng chân thành nàng càng nên buông tay.
Nàng thật sự yêu người đàn ông đó nên nàng không thể nhẫn tâm hại anh ngày càng lún sâu vào con đường không lối thoát này. Nàng không có tư cách yêu anh và đón nhận tình yêu của anh khi mà cuộc sống của nàng chưa chắc đã tồn tại quá một năm, khi mà nàng biết nàng sẽ là gánh nặng cho anh cả về tinh thần lẫn vật chất. Đây đúng là nghiệp chướng do nàng tự tạo nên mà.
Nếu mà nàng cứ ngoan cố yêu anh thì trong một ngày rất gần nàng cũng sẽ như mẹ anh rời xa anh mãi mãi thì lúc ấy anh sẽ ra sao?
So sánh với chuyện anh có thể bị tổn thương trầm trọng nàng tình nguyện để anh hận nàng.
Môi nàng run rẩy chỉ có thể miễn cưỡng thốt ra được ba chữ.
"Em xin lỗi..."
Hai chữ “Gặp lại” còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì đã bị giọng điệu khẩn trương của anh ngắt lời.
"Anh lập tức ra đến chỗ em ! Lập tức ra ! Chờ anh … "
Bất ngờ một âm thanh đổ rầm như tiếng nổ đập vào tai đang ôm điện thoại di động của nàng, cơ hồ làm cho trái tim của nàng như ngừng đập.
"alo ! em đang chuyện với anh a! …alo! Anh không cần làm em sợ như vậy ! … alo! … " nàng bây giờ cũng dự cảm được hình như có chuyện chằng lành điên cuồng gào thét trong điện thoại, trả lời lại tiếng gào của nàng chỉ là những âm thanh tút ….tút …..
Nàng dường như thật sự nổi điên chạy ra phía ngoài cổng, hai chân nàng vì quá run sợ lo lắng nên không còn chịu sự khống chế của ý thức, trong lòng nàng luôn lặp đi lặp lại: anh không được có việc gì! Anh không được có việc gì! Anh không được có việc gì!
Ra khỏi nhà ga, theo theo con đường dẫn về nhà anh, nàng cứ như thế chạy thật lâu, chạy đến nỗi tưởng chừng không còn có thể thở nỗi , thì thấy xa xa có một đám đông đang tụ lại trên đường.
Liều mạng chen vào trong, nàng thấy vài nhân viên cứu thương đang nâng cáng một người , cố vương vào nhìn cho rõ thì lập tức nhẹ nhàng thở hắt ra …
Thật may mắn, không phải là anh!
Quay đầu lại tính bước ra khỏi vòng người nàng bất chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc nằm im lìm trong xe cứu thương, trong khoảnh khắc tim nàng bị cào nát, ngay cả máu trong cơ thể tựa hồ như đông lại.
Chạy như điên đến bên xe cứu thương, nàng lại bị cản lại bởi một hàng rào duy trì trật tự của cảnh sát, nàng gào khóc thảm thiết kêu to "Ta là người nhà của anh ấy, van cầu các ngươi để ta đi qua! Van cầu các ngươi để ta đi qua bên ấy!" Cảnh sát thấy thế lúc này mới để nàng bước qua.
Nghiêng ngả lảo đảo, nàng gần như muốn té, anh tối hôm qua vẫn còn ôm nàng vào lòng, hát chon àng nghe bài” làm lão bà của anh đi được không?”, sáng nay anh vẫn còn cười với nàng, ôn nhu nói với nàng "Chờ anh về", giờ khắc này đây anh lại nhắm mắt, cả người đầy vết máu ...
Đây chắc chỉ là ác mộng thôi? nhất định là nàng đang nằm mơ? Chỉ cần nàng mở to mắt thức dậy, cơn ác mộng này sẽ biến mất, đúng không?
Bất luận nàng có mở to mắt đến mấy lần, tự tay nhéo thật đau vào đùi mình thì anh vẫn như cũ nằm yên, hai mắt nhắm nghiền,vẻ mặt không hề tức giận , lông mày vẫn còn dính vết máu, chỉ khác là đôi môi hồng tươi hằng ngày của anh bây giờ trở nên tái nhợt một cách khác thường.
Các bác sỹ đang tiến hành sơ cấp cứu, cầm máu cho anh, nàng quẫn bách chỉ còn biết kéo lấy tay áo bác sỹ, hoảng sợ truy vấn lung tung : "Anh ấy đã chết sao? Anh ấy đã chết sao? Anh ấy đã chết sao?"
Nhân viên cấp cứu nam thấy nàng rối loạn như thế chỉ còn cách khẽ nhắc nhỡ nàng: "Ngươi bình tĩnh một chút đi, bệnh nhân bây giờ chỉ là đang là hôn mê..."
Nàng quay lại khẩn trương hỏi: "anh ấy sẽ chết sao? Anh ấy có thể chết hay không? Có ail àm ơn trả lời dùm ta được không?"
Bác sĩ nữ lại nói: "Bệnh nhân hình như trong tay có cầm cái gì đó..."
Sau đó nàng chợt nghe "Đinh" "Đinh" vang lên hai tiếng nhỏ, tiếp theo là hình ảnh hai vật kim loại hình tròn rơi xuống …
Nàng bất động nhìn lại, hô hấp đông cứng, trái tim lại một lần nữa đau nhói.
Khẽ cúi thân hình run rẫy vươn tay nhặt hai vật thể kim loại đó lên, trong lòng nàng giống như có bức tường thành đổ nát , rốt cuộc khôngthể khống chế bản thân đang bị đông cứng bởi vì đau mà bật khóc thành tiếng.
Đó là hai cái nhẫn, chính là đôi nhẫn ngày hôm qua nàng nhìn thấy trên phích thượng …
Tay trong tay, tình cảm chân thành cả đời.
Trong trí nhớ những hình ảnh trong dĩ vãng đột nhiên vỡ òa, hiện thành những mảnh nhỏ cứa tim nàng rĩ máu…
"Tiểu yêu tinh, em còn nhớ rõ cách dùng trượng xao quái bổn chíp bông chứ?"
"Nha đầu, em thích không? Ha ha, một ngày nào đó, anh sẽ cho em chính mồm nói với anh thích ..."
"Cùng em về một chỗ, Lạc Thủy Thanh Hoằng..."
"anh không ngại, nếu như em để ý, vậy thì đội đi!"
"em thích hôn lễ kiểu gì, áo cưới như thế nào hả? ... Như thế nào? Em không muốn gả cho anh sao?"
"anh còn có thể làm thê nô? Được không? Lão bà..."
"Về sau em đã có anh ..."
"Mẹ, đây là con dâu tương lai của mẹ ..."
"Rùa biển sống được rất lâu a! Như vậy anh và em có thể thật sự dài lâu ở cùng một chỗ..."
"Em đang bệnh dừng ra ngoài chạy loạn, ngoan ngoãn ở nhà chờ anhvề..."
"Chờ anh về..."
Ta run run đem trong đó một cái nhẫn bộ ở chính mình tay trái ngón áp út thượng, lại chấp khởi hắn khoát lên bên giường dính đầy máu tươi tay trái, đem một khác chỉ bộ ở hắn ngón áp út thượng.
Lúc này, nàng đã không thể khóc nên lời tim nàng như bị ai cắt đứt từng mảng nhỏ, đau nhói rĩ máu.
"Em không chết... anh ( cũng ) không ( được ) chết ... Chờ anh khỏe lại ( )... em và ( anh ) liền kết hôn... Sinh ( nhiều ) thiệt nhiều ( đứa ) nhỏ... Con cháu ( nếu sau này chết)... Hai chúng ta sẽ làm hai ( con ) rùa biển... Cùng nhau xem... Cùng nhau xem..."
Nàng và anh
Còn có cơ hội cùng nhau ngằm mặt trời mọc và mặt trời lặn trên biển sao?
Không không, nhất định sẽ có , nhất định sẽ có!
Chỉ cần anh không chết, chỉ cần anh có thể sống sót, em sẽ không bao giờ buông tay ra nữa, không bao giờ buông tay ra nữa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook