Vợ Quỷ
-
Chương 19: Triệu hồn
Khi thần trí bắt đầu không còn tỉnh táo, Trương Mỹ Linh đã mơ hồ thấy hình ảnh quen thuộc của cây đa đầu làng.
"Dừng... dừng xe..."
Mồ hôi vã ra như tắm, trượt dài trên gương mặt trắng bệch, cô nhịn lại đau đớn, quờ quạng mở cửa xe taxi bước xuống. Cứ như người vừa trải qua một cuộc phẫu thuật khủng khiếp, mỗi bước đi là mỗi lần cơ thể muốn xé toạc làm đôi, hơi thở cũng dần trở nên nặng nhọc.
Bầu trời của ngày chớm đông âm u đến kỳ lạ, bao trùm lên cả ngôi làng cổ kính bức màn lạnh lẽo tiêu điều. Tất cả chìm vào lặng thinh, chỉ nghe tiếng lá khô rào rạo dưới đất cùng những làn gió heo hút thổi qua tai.
Mọi cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, Trương Mỹ Linh loạng quạng bám vào bờ tường, gồng hết sức mình để bước đi. Dựa vào chút ý thức còn sót lại, cuối cùng cô cũng trở về căn nhà ấy.
Vừa bước qua cánh cổng, Trương Mỹ Linh như người vô lực mà ngã nhào xuống mặt đất. Bên tai loáng thoáng nghe được những âm thanh chẳng rõ, dường như có ai đó vừa vội vã đỡ cô dậy.
Mặc kệ những bóng người đang dần vây quanh, cô nghiến răng nắm lấy cổ áo kẻ đang đỡ mình, dùng hết sức run rẩy nói: "Lập tức... gọi... gọi ông Ba..."
Cơn đau quặn thắt trong lồng ngực, trước mắt tối sầm lại, Trương Mỹ Linh sau đó không còn biết gì nữa.
Giật mình tỉnh giấc, bầu trời đã đen kịt chẳng có ánh trăng.
Cộp cộp —— Có âm thanh của một thứ gì đó đang nện trên mặt đất.
Trương Mỹ Linh chớp chớp mắt, nặng nề chống tay ngồi dậy. Đảo mắt nhìn quanh, phải mất vài phút sau cô mới nhận ra mình đang ngồi trên con đường đất đỏ quen thuộc của làng họ Trường.
Chẳng nhẽ lại mộng du?!
Gió lạnh phần phật thổi từ ngoài cánh đồng, qua từng góc ngách nhỏ của ngôi làng cổ kính nghe như tiếng ai than khóc não nề. Trương Mỹ Linh so vai, lại phát hiện ra trên người mình từ lúc nào đã trở thành bộ quần áo mầu nâu sồng bạc phếch cũ kỹ.
Trong lòng không tránh được hoang mang, cô vội vã đứng dậy. Ánh đèn lồng trải dài từ đầu làng tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ âm u, phản chiếu lên những ngôi nhà cổ kính lặng thinh như chẳng còn sự sống.
Dựa vào trí nhớ của bản thân, dường như ngôi làng có chút khang khác không giống như bình thường.
Cổ tay bất chợt trở nên đau nhức, Trương Mỹ Linh nhăn mặt cúi đầu dò xét, thật không ngờ chính nơi mà Ngọc Út buộc cho cô sợi tơ âm, lại đang ứa ra từng dòng máu đỏ tươi. Trương Mỹ Linh tái mặt, cô vội vã dùng tà áo quấn chặt lấy cổ tay. "Không ổn rồi." Trương Mỹ Linh lầm bầm than thở. Chỉ vài phút sau tà áo đã thẫm màu máu, kỳ lạ chính là cô không hề cảm thấy quá nhiều đau đớn. Thế nhưng cứ đứng trơ ra như vậy không chết vì sợ cũng chết vì mất máu.
Trương Mỹ Linh bắt đầu lò dò bước đi, mặc dù đường làng quanh co cùng nhiều khúc rẽ kỳ lạ, thế nhưng không hiểu sao cô vẫn tin rằng mình đang đi đúng hướng.
Đột ngột, tiếng "Cộp cộp" lại vang lên phía trước, trái tim của Trương Mỹ Linh như nảy dựng lên.
Trong màn sương trắng cùng thứ ánh sáng màu đỏ mơ hồ, hình bóng của một ai đó dần dần trở nên rõ nét. Trương Mỹ Linh nheo mắt, không dám tiến lên cũng chẳng dám lùi, cứ im lặng đứng nguyên tại chỗ.
Mà người ở đằng trước dường như cũng chẳng phát giác ra sự có mặt của cô, tiếng guốc mộc vẫn cồm cộp tiến về phía trước.
Thế nhưng trong khoảnh khắc khi hương thơm của hoa sữa nhàn nhạt thoảng qua cánh mũi, cùng mái tóc dài đen nhánh bị làn gió đông lạnh lẽo lùa qua, Trương Mỹ Linh bỗng giật mình nhận ra, người kia chính là nàng.
"Út ơi!" Như một thói quen, Trương Mỹ Linh hốt hoảng gọi tên của nàng, bước chân liêu xiêu chạy về phía trước, "Dừng lại, đợi em với chị Út."
Giống như chẳng nghe thấy, nàng vẫn chầm chậm bước đi.
Trương Mỹ Linh vừa chạy vừa thở hồng hộc, mắt càng lúc càng hoa lên chẳng thấy rõ người phía trước. Nàng lại như cũ mặc bộ áo dài đỏ rực, cả cơ thể mỏng manh cứng ngắc như người giấy. Mỗi bước đi đều như con rối bị điều khiển, đến cả cánh tay nàng cũng buông thõng chẳng có tí sức sống nào.
Nhận ra điểm kỳ lạ ấy, Trương Mỹ Linh liền dừng bước.
Trên cổ tay của nàng, là sợi dây màu đỏ đã bị đứt rời, đung đưa theo từng cơn gió lùa tới. Màu đỏ ấy trong mắt Trương Mỹ Linh nhuộm đầy bi ai và thống khổ, chiếc nơ được thắt xinh đẹp rủ xuống như cánh hoa rơi, lênh đênh đơn bạc giữa dòng đời xô bồ nghiệt ngã.
Trương Mỹ Linh nhìn xuống cổ tay của mình, trong lòng quặn thắt không thể thở nổi.
Là lỗi của cô, chính cô đã đẩy nàng rơi vào đơn độc chẳng bến đỗ.
"Út ơi..."
Cuối cùng, nàng cũng dừng bước.
"Chị Út, mình cùng về nhà đi."
Lời này nói ra đều là chân thật, Trương Mỹ Linh giờ phút này không quan tâm nàng là vong hồn hay Lệ Quỷ, cô chỉ muốn giữ nàng mãi ở bên cạnh, để bảo vệ và chăm sóc cho nàng thật tốt.
Ngọc Út không đáp lời, nàng cứng ngắc quay đầu về phía Trương Mỹ Linh.
Đôi mắt nàng trắng dã vô hồn, hai dòng lệ máu đỏ tươi trườn dài xuống gò má trắng xanh lạnh lẽo. Từ cổ họng nàng phát ra tiếng cười khùng khục, càng lúc càng chói tai. Rốt cuộc, không nhịn được nữa, nàng ngửa đầu lên nhìn bầu trời âm u, đôi môi đỏ nhếch lên, theo sau là tiếng cười như từ nơi xa thẳm vọng đến.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Trương Mỹ Linh chỉ biết trân trối đứng nhìn. Không rõ là bản thân đang bất lực, hay cảm thấy đau lòng nhiều hơn.
Tiếng cười vừa dứt, cả ngôi làng chìm vào lặng thinh. Ngọc Út cứng ngắc kéo khóe miệng, âm thanh đầy giận dữ thống khổ vang lên: "Tôi còn có thể về được ư?"
Một làn gió lạnh buốt thổi tới, trong tích tắc bàn tay lạnh lẽo với những chiếc vuốt sắc nhọn đã hàm trụ trên cổ của Trương Mỹ Linh.
"Tại sao lại lừa tôi?"
Có bao nhiêu phẫn uất, bao nhiêu đau đớn tổn thương, có lẽ nàng đã dồn hết vào bàn tay này. Hô hấp ngày một nặng nhọc, thần trí cũng trở nên mơ hồ, Trương Mỹ Linh đối diện với gương mặt vô cảm kia, bỗng nhiên muốn chạm vào má nàng một cái.
Nếu vậy, mình cùng làm Lệ Quỷ, cùng nhau ngao du khắp thế gian này, được không?
Trương Mỹ Linh run rẩy nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má của nàng. Cảm giác lạnh lẽo thân thuộc truyền đến từng ngón tay, không hiểu sao cô lại rất muốn cười.
Đừng khóc nữa, cô dâu của em.
Đột nhiên không khí lưu thông trở lại, trên cổ cũng không còn thấy đau rát, Trương Mỹ Linh bị hất văng sang một bên. Lưng đập vào thân cây nào đó, bỏ qua cảm giác ê ẩm, cô gập người ho khù khụ.
Nàng đứng đó, gương mặt trắng bệch chẳng gợn một tia cảm xúc. Đôi mắt trắng dã hướng về phía Trương Mỹ Linh, trong một khoảnh khắc nào đó, hình như cô đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng đến cùng cực của nàng.
Nàng vẫn còn thương cô.
"Út ơi..."
Trương Mỹ Linh bám vào thân cây, loạng quạng đứng dậy định tiến về phía nàng. Thế nhưng trên đỉnh đầu hình có thứ gì đó đung đưa, mỗi lần có cơn gió lạnh thổi đến lại sượt qua mái tóc.
Cảm giác này vô cùng quen thuộc, đến mức da gà trên cơ thể đua nhau nổi lên.
Cô cứng ngắc ngẩng đầu lên nhìn.
Đối diện với cô chính là một cặp mắt trợn trừng cùng gương mặt xám ngoét cứng đờ. Sợi dây thừng chằng qua cổ đung đưa trên cành cây, kéo chiếc cổ dài ngoằng đến biến dạng. Cỗ thi thể lạnh ngắt, không biết đã treo lủng lẳng thế này trong bao lâu.
Trương Mỹ Linh sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt cô hoảng loạn tìm kiếm nàng. "Út..."
Chỉ là không ngờ nàng lại nhắm mắt, hai hàng lệ máu lăn dài.
Dáng vẻ ấy như găm một lưỡi dao sắc nhọn vào trái tim của cô. Không phải giận dữ, không phải uất hận... mà là tuyệt vọng.
Tuyệt vọng đến đau lòng.
Trương Mỹ Linh choàng mở mắt, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo đang mặc.
Thì ra, chỉ là một giấc mơ.
Ánh sáng yếu ớt của bầu trời ngày chớm đông rọi qua khung cửa sổ gỗ, chẳng đủ soi rõ căn phòng trống trải mà âm u lạnh lẽo. Trương Mỹ Linh thần người một lúc, sau đó mới uể oải ngồi dậy. Nhìn quanh chẳng có gì thay đổi so với hai tháng trước, trong lòng cô lại càng thêm nặng nề.
Phòng của nàng ấy, nhưng nàng lại không có ở đây.
Hồi tưởng lại sự việc đã diễn ra trước khi bản thân ngất xỉu, Trương Mỹ Linh nhanh chóng xỏ đôi dép đi trong nhà, đẩy cánh cửa gỗ quen thuộc mà đi xuống cầu thang.
Trong nhà chẳng có lấy một bóng người, Trương Mỹ Linh kỳ lạ gọi mấy tiếng, "Bà Dung, chú Tịnh ơi!"
Ấm chè trên mặt phản gỗ hẵng còn bốc khói, chắc là cũng vừa mới rời đi. Nghĩ vậy Trương Mỹ Linh liền bước xuống sân, ngó nghiêng một lát cuối cùng cũng bắt gặp một vài người giúp việc.
"A, bà Linh tỉnh rồi ạ? Trong người bà còn khó chịu không bà?"
Người vừa hỏi là con bé Sen giúp việc. Nhìn gương mặt nó đỏ bừng, mồ hôi nhễu trên trán, chắc là cũng vừa vội vàng chạy từ đâu về.
"Ừ, không sao cả. Nhưng mọi người đi đâu hết rồi? Bà Dung với ông Tịnh đâu em?"
"Dạ, hai hôm trước bà mới về nhà đã ngất xỉu, còn bảo là phải gọi cho ông Ba. Hồi sáng nay ông Ba mới về tới, thì làng mình lại xảy ra chuyện. Mọi người đang tập trung ở đầu làng đó ạ..."
Ngủ một giấc thế mà tỉnh dậy đã là hai hôm sau...
Bỏ qua chuyện này đi, còn cái khác đáng nói hơn. "Làng mình xảy ra chuyện? Là chuyện gì vậy?"
Nhắc tới đây thì sắc mặt cái Sen tái mét lại, nó lắp ba lắp bắp, "Bà ơi, có người chết... Có người treo cổ... treo cổ trên cây đa đầu làng!"
Treo cổ?
Trương Mỹ Linh vội vã rẽ đám đông những người dân đang đứng tụ tập ở cổng làng. Có một vài người nhận ra cô, liền khe khẽ thốt lên kinh ngạc, sau đó cũng lặng im mà tránh đường. Chỉ một vài phút trước còn nhốn nháo là thế, mà bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Trương Mỹ Linh, ai cũng né tránh, bắt đầu bàn tán rầm rì.
"Chuyện gì vậy? Sao mọi người..."
Lời chưa kịp nói đã tắc nghẽn trong cổ họng. Trương Mỹ Linh nhìn cỗ thi thể của một người đàn ông trung niên đang không ngừng đung đưa theo gió trên cành cây đa mà tâm không tránh được rét run.
Cảnh tượng này, thực sự rất quen. Dường như trong giấc mơ hôm qua, treo cổ cũng chính là người này...
"Là cô ta làm chứ còn ai vào đây nữa? Đang yên đang lành, tự dưng ông ấy treo cổ tự tử làm gì?" Từ trong đám đông bỗng nhiên có người tức giận gào lên.
Một người khác cũng tham gia bình luận, "Không thấy sao, đến cả người tình của cô ta cũng đột ngột trở lại làng, chắc chắn là có chuyện nên mới vậy. Âm hôn hẳn là chẳng có tác dụng gì rồi."
"Tại sao lại có thứ ma quỷ ác độc như vậy cơ chứ. Còn bày đặt đào mộ của cô ta lên làm gì..."
"Đúng vậy, cái đ** gì mà âm với chả hôn? Toàn lừa gạt che mắt thiên hạ."
...
Xung quanh lại bắt đầu nhốn nháo, có những tiếng chửi tục tĩu đan xen, lại cũng có người bắt đầu ôm mặt rưng rưng khóc vì sợ hãi. Trương Mỹ Linh siết chặt nắm tay, khóe miệng nhếch lên đầy khinh thường.
"Các người thì biết cái quái gì cơ chứ?"
Lãnh đạm lên tiếng, lập tức đám nhốn nháo kia liền im bặt. Người này nhìn người kia, cuối cũng họ vẫn lùi về sau, tránh xa nơi cô đứng ra một chút.
"Làm sao mà cô chắc không phải do con quỷ đó làm? Có bằng chứng gì không?"
Kẻ nào đó vẫn cố gắng mạnh dạn chất vấn. Trương Mỹ Linh cười phá lên, cười đến ứa cả nước mắt, "Vậy mấy người lấy cớ gì lại đổ hết mọi tội lỗi lên nàng ấy? Nếu tôi nói, ông ta tự tìm đến cái chết, có được không? Hay là do một ai đó trong số các vị ở đây đã giết người rồi muốn vu oan giáng họa hả?" Cô lớn tiếng đến mức mà một số người dân đứng cạnh cũng giật nảy mình, "Tôi nói cho các người nghe, thời đại nào rồi? Có án thì báo công an, đứng đấy mà chỉ chỉ trỏ trỏ nghi thần nghi quỷ. Hay thích công an lôi cổ cả lũ lên phường lấy lời khai mới chịu hả?"
Sau khi nghe cô nói vậy, chẳng kẻ nào dám lên tiếng phản bác thêm nữa.
Rặt một lũ người ích kỷ.
"Đúng vậy, chắc chắn không phải do bà Út đâu." Thanh âm non nớt lại vô cùng cẩn trọng vang lên sau lưng, rồi có một bàn tay nhỏ xíu nào đó nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Trương Mỹ Linh, "Cháu tin là như như vậy, chồng bà Út nhỉ?"
Trương Mỹ Linh kinh ngạc nhìn đứa nhỏ, rồi không nhịn được mà xoa đầu nó, "Bé con, cháu ở đây làm gì vậy? Về nhà mau lên, trẻ con không nên nhìn... những cảnh tượng thế này."
Mộc Trà lắc đầu, nó trân trân nhìn về phía thi thể của người đàn ông. "Bà Út thật may mắn, vì vẫn còn có chồng bà Út tin tưởng. Nếu đến cả chồng bà Út cũng không tin nữa, thì ắt hẳn bà Út sẽ buồn lắm."
Trương Mỹ Linh ngẩn người.
Khoảnh khắc ấy, dáng vẻ tuyệt vọng của nàng trong giấc mơ bất chợt hiện lên ngày một rõ nét. Nàng đã khóc, trước ánh nhìn của cô.
Nàng, đã không còn muốn trở về.
Có phải nàng đã nghĩ rằng, cô đã không còn tin tưởng nàng nữa rồi hay không?
Trương Mỹ Linh ngồi xuống, đối diện với ánh mắt trong veo của đứa bé gái mà chậm rãi hỏi: "Mộc Trà, hiện tại cháu có nhìn thấy bà Út không?"
Đã hơn một lần Trương Mỹ Linh hỏi Mộc Trà câu này, không hiểu sao lần này lại mong câu trả lời sẽ khác đi. Thế nhưng đứa nhỏ vẫn giống như trước, lặng lẽ lắc đầu.
"Mộc Trà là người đầu tiên phát hiện ra cái xác, và cũng là nhân chứng quan trọng nhất."
Âm thanh khàn khàn quen thuộc vang lên bên tai, Trương Mỹ Linh cũng chẳng buồn đưa mắt nhìn. Vị pháp sư già cũng không lấy làm lạ trước dáng vẻ lạnh nhạt của cô, ông vuốt vuốt chòm râu mà nói tiếp, "Lát con bé sẽ đi cùng bố mẹ nó để lấy lời khai."
"Mộc Trà vẫn bị mộng du ư?" Trương Mỹ Linh miết nhẹ tay đứa nhỏ. Chắc nó đã sợ hãi thế nào khi tỉnh giấc và thấy một cái xác đung đưa trên đỉnh đầu.
"Ừ, con bé như người mất hồn cả sáng nay, cho đến khi gặp lại cháu, nó mới chịu nói chuyện."
Bà Dung lúc bấy giờ cũng vừa rẽ đám đông bước tới. Nhìn thấy Trương Mỹ Linh, trên gương mặt già nua hiện rõ nét phấn khởi. Bà nói: "Chị tỉnh rồi ư? May quá, may quá, dậy được là tốt rồi."
Khóe miệng Trương Mỹ Linh giần giật, trong đầu thầm suy nghĩ: Tôi không định chết nhanh thế đâu mà tỉnh với chả không tỉnh.
Bầu trời âm u chẳng có nổi một tia nắng. Tiếng lá khô rào rạo dưới mặt đất, thi thoảng lại bị những cơn gió lạnh thổi bay.
Bước ngang qua một vài ngôi nhà, Trương Mỹ Linh lại vô tình bắt gặp chiếc chuông kỳ dị treo ngoài cửa của làng họ Trương. Có cái gì đó lướt qua trong tâm trí, thế nhưng lại rất nhanh, khiến cô không thể nắm bắt được. Cô chỏ chỏ vào chiếc chuông, buột miệng hỏi: "Sao vẫn còn treo cái thứ này vậy?"
Bà Dung áy náy đáp, "Hai hôm nay không hiểu sao nhiều người trong làng kêu nằm mơ ác mộng, cứ nhắm mắt vào lại thấy có kẻ đến đòi mạng. Mà kỳ lạ đều mơ lặp đi lặp lại một giấc mơ như vậy. Thế là họ sợ quá lại theo thói quen tìm chuông treo lên trước cửa nhà tránh tà ma."
Trương Mỹ Linh thở dài một hơi.
"À, bố mẹ tôi có tìm đến đây không?"
Từ sau khi cô rời khỏi Điện thì cũng là hai ngày trôi qua rồi, bố mẹ ắt hẳn cũng sẽ đoán được nơi mà cô muốn đến. Đúng như dự đoán, bà Dung gật đầu. "Có, ông bà thông gia có tìm đến. Thế nhưng trước đó em đã liên lạc với ông Ba để nói sự tình hiện tại, ông ấy ngăn em không để bên thông gia biết chị đang ở đây..."
Tạm thời, Trương Mỹ Linh cũng thật sự không muốn bố mẹ phát giác cô đã trở lại làng. Mặc dù biết rằng họ sẽ lo lắng rất nhiều, thế nhưng lần này chính là muốn né tránh.
Bố mẹ nào mà muốn con gái mình sống chung cùng với một nữ quỷ...
Cổ tay bỗng nhiên lại đau nhói, Trương Mỹ Linh nhăn mặt. Nhưng người kêu lên lại là bà Dung, "A, chị... cổ của chị... cổ của chị bị làm sao vậy? Sao lại có vết hằn thế kia?"
Trương Mỹ Linh kinh ngạc đưa tay lên cổ của mình, không ngờ lại cảm thấy nhưng nhức.
Ánh mắt vị pháp sư già tối lại, giọng nói ông trầm đục vang lên, "Nhanh, thời gian không còn nhiều nữa. Kể rõ sự tình cho ta nghe, bằng không hậu quả khó lường."
Ông Ba vừa dứt lời, một tia chớp rạch ngang bầu trời âm u. Mây đen kéo đến ngày một dày đặc, như bức màn u tối phong tỏa từng ngóc ngách của ngôi làng cổ kính.
"Nàng ấy, đang rất đau..."
Trên cổ tay từ bao giờ xuất hiện một vết rạch lớn, dòng máu đỏ tươi theo từng ngón buốt lạnh nhỏ xuống mặt đất, lặng lẽ như những giọt nước mắt của nàng.
Út ơi...
***
Trương Mạnh Hải nhướn mày, thực sự chẳng còn kiên nhẫn mà gằn giọng: "Ông mở khóa ra ngay, chủ đầu tư đã cho phép, ông chần chờ cái gì vậy? Lê tha lê thê cả chục phút đồng hồ rồi, ông không làm được thì tôi làm." Dứt lời liền giật lấy chùm chìa khóa trên tay của lão bảo vệ, hậm hực thử từng chìa tra vào ổ khóa.
"Tôi nói này cậu thanh niên, cậu không biết căn hộ này từng xảy ra chuyện gì đâu."
Mặc cho ông lão run lẩy bẩy vô ích, khóa cửa "xoạch" một cái được mở ra. Trương Mạnh Hải lạnh lùng đẩy ông ta sang một bên, "Chính vì biết, nên mới cần phải vào xem."
Đã bốn ngày kể từ lúc hoàn toàn mất liên lạc với con bé Linh, đây là lần thứ hai hắn quay lại khu chung cư này. Trong tay chỉ còn sót lại một mảnh giấy nhàu nát duy nhất, có lẽ bị chính Trương Mỹ Linh vo lại ném vào trong túi rác, thế nhưng liên hệ với một vài chi tiết mà cách đây không lâu con bé đã kể, thì rất có khả năng liên quan đến căn hộ số 1525 ở phía đối diện này.
Cẩn thận, hắn vẫn đang theo dõi.
Rốt cuộc, là ai đã gửi bức nặc danh này cho con bé?
Trương Mạnh Hải sau khi lục tung cả căn hộ của Trương Mỹ Linh, liền tìm thấy mảnh giấy đỏ chót này. Hắn giấu diếm không cho bố mẹ của con bé biết, lại tự mình xâu chuỗi các sự việc liên quan được nghe chính miệng nó kể, cuối cùng ép bằng được chủ đầu tư mở cửa căn hộ 1525 để vào xem.
Nói thì dễ, nhưng cũng một phần là nhờ sức ép từ phía ông Tỉnh, nên hắn mới được chủ đầu tư chấp thuận nhanh chóng đến vậy.
"Anh chắc là kẻ theo dõi cái Linh cũng liên quan đến căn hộ này chứ?" Cô gái nhỏ nơm nớp lo lắng đứng bên cạnh hạ giọng thì thầm, "Cái Linh chưa từng kể qua nó bị người ta theo dõi gì hết."
Trương Mạnh Hải lắc lắc đầu, "Không chắc, nhưng con bé đã từng nói về mấy chuyện quái lạ đã xảy ra."
Cánh cửa nặng nề mở ra, một mùi ẩm mốc xộc vào cánh mũi.
Phan Quỳnh Trang gập người ho khù khụ, sau đó lấy cánh tay bịt chặt hai lỗ mũi. Giọng cô nghèn nghẹn, "Chung cư mới đi vào hoạt động mà xuống cấp kinh khủng vậy chứ? Đến cả camera cũng hỏng, ngộ nhỡ trộm cướp lẻn vào thì làm sao?"
Lão bảo vệ áy náy đứng nép sang một bên cửa, "Cái này... chúng tôi đang cố gắng khắc phục. Ở đây không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép xuống dưới phòng trực nhé. À, nhớ lát mang trả khóa cho tôi."
Nói rồi chẳng để hai người kia kịp phản ứng, ông ta đã xoay người bỏ đi. Mà phải nói chính xác hơn, là bỏ chạy.
"Ai ăn cướp hay làm gì ông ta đâu mà chạy như ma đuổi thế. Thậm chí còn chả thèm ở lại trông chừng..."
Phan Quỳnh Trang theo Trương Mạnh Hải bước vào trong căn hộ số 1525. Mọi thứ bên trong đều phủ một lớp bụi dày, ô cửa sổ bị dán giấy kín mít, chẳng một tia sáng nào có thể lọt qua. Trương Mạnh Hải thử gẩy nhẹ công tắc điện, ánh sáng yếu ớt nháy liên tục một hồi rồi tắt hẳn. Hẳn là sau khi vụ án mạng kia xảy ra thì đã chẳng còn một ai dám lai vãng đến căn hộ này.
Ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại chiếu đến chỉ soi rõ được một vùng, Trương Mạnh Hải bước phía trước, cố gắng không đạp mạnh để bụi bay tứ tung.
"Khoan... dưới sàn có dấu chân khác..."
Nghe cô gái đi cạnh nhắc nhở, hắn lập tức dừng bước.
Đúng là ngoài dấu chân của hắn cùng Phan Quỳnh Trang, thì trước mặt là lộn xộn một đống các dấu chân khác. Rõ ràng căn hộ này đã lâu không có ai bén mảng, vậy mà dưới sàn lại là những dấu chân mới toanh. Nhìn kích thước của đế giày, có lẽ của cùng một người.
"Kẻ này chả nhẽ lại có chìa khóa riêng của căn hộ ư?" Trương Mạnh Hải cúi người, bắt đầu chụp lại dấu chân lộn xộn trên sàn nhà, "Em đứng yên đây nhé, đi lại nhiều lại phá hỏng hiện trường."
"Vâng ạ."
Thật ra Trương Mạnh Hải và Phan Quỳnh Trang đều cùng tuổi, thế nhưng bởi vì chơi thân với con bé Linh, nên thành ra cô nàng cũng quen miệng mà gọi hắn bằng anh luôn. Trương Mạnh Hải đối với điều này cũng dễ dàng tiếp nhận, vì dù sao hắn cũng là anh cả trong gia đình, được các em gọi "anh" nhiều thành quen.
Ngày hôm nay lại trùng hợp gặp cô gái này trước cổng chung cư, hóa ra cũng vì lo lắng cho cái Linh nên đến nhà tìm thử. Cuối cùng, cả hai lại đi cùng với nhau.
"Anh có nghĩ kẻ theo dõi cái Linh với kẻ đã vào căn hộ này là cùng một người hay không?" Đứng một mình có chút không an tâm, Phan Quỳnh Trang bèn lên tiếng cho đỡ sợ, "Nhưng mà sao nó không báo công an hay nói với bố mẹ? Như vậy chẳng phải sẽ an toàn hơn sao? Cùng lắm là không ở cái nơi này nữa."
"Nếu mà dễ dàng được như vậy thì tốt. Nhưng không có bằng chứng gì, làm sao mà công an người ta tin?"
Căn hộ này được chia thành hai phòng ngủ, một phòng khách và một căn bếp nhỏ. Có lẽ sau vụ án mạng xảy ra tại đây, mọi thứ đã được chủ đầu tư dọn dẹp sạch sẽ và đóng chặt sau cánh cửa. Đồ đạc cũng chẳng còn lại gì nhiều, căn hộ gần như là trống rỗng.
Mọi thứ cơ bản đều không có gì đặc biệt.
Trương Mạnh Hải đảo mắt nhìn quanh một hồi, trong thâm tâm bỗng nhiên
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook