Vợ Quan
-
Chương 13: Món quà thần bí (2)
Cho dù là phu nhân lớn hay nhỏ cũng đều thích nghe những lời nói ngọt, đều thích người khác nịnh bợ mình.
Lâm Như nghe theo lời Hứa Thiếu Phong, biếu hoa quả cho Vu Quyên Tú, còn tự tay nấu món canh dưỡng sinh rất ngon cho bà ấy ăn. Vu Quyên Tú vừa uống canh, vừa khen hết lời canh Lâm Như nấu rất ngon.
Lâm Như nghe thấy lời khen của Vu Quyên Tú cũng rất vui, liền nói: “Tôi cứ sợ Phó Chủ tịch Vu không thích canh tôi nấu, chỉ cần hợp khẩu vị của chị là tôi vui lắm rồi’’.
Vu Quyên Tú nói: “Tiểu Lâm, cô thật phúc hậu, đúng là một bác sỹ hiếm thấy. Sau này cô đừng gọi tôi là Phó Chủ tịch Vu nữa, cứ gọi tôi là chị cả là được rồi, như thế thân thiết hơn”.
Lâm Như nghe xong câu nói đó trong lòng ấm lại, có thể gọi phu nhân Bí thư là chị, vô tình địa vị của mình cũng được nâng lên, liền cười nói: “Vâng! Phó Chủ tịch Vu đã cho phép rồi thì từ sau em sẽ gọi chị là chị cả. Không, không gọi chị cả, gọi như thế nghe chừng có vẻ hơi già, em sẽ gọi là chị Quyên Tú, như thế càng thân thiết hơn”.
Vu Quyên Tú nghe xong cũng rất vui nói: “Cũng được, gọi là chị Quyên Tú cũng được. Cho dù cô xưng hô như thế nào thì tôi cũng đã già rồi, nhìn thấy cô thật sự tôi rất ngưỡng mộ”.
Lâm Như có thể cảm nhận được, lời của Vu Quyên Tú rất thật. Người ta khi còn trẻ, đều không ngưỡng mộ ai đó trên phương diện tuổi tác, qua cái tuổi bốn mươi sẽ ngưỡng mộ những người trẻ hơn mình, cô ngưỡng mộ Đào Nhiên trẻ đẹp hơn cô, Vu Quyên Tú lại ngưỡng mộ cô. Lâm Như hoàn toàn hiểu được tâm trạng này liền cười nói: “Chị Quyên Tú, xem chị nói kìa, chị cũng không hơn em là mấy, nhiều nhất cũng chỉ là hai ba tuổi, có gì đáng ngưỡng mộ cơ chứ? Em nhìn trên truyền hình dáng vẻ tao nhã, khí chất, phóng khoáng của chị, mới thấy thật đáng ngưỡng mộ”.
Vu Quyên Tú nghe vậy, trong lòng bất giác thấy vui, đến nỗi cười thành tiếng, đây là lần bà ấy vui nhất từ sau khi nhập viện. Đợi Lâm Như nói xong, bà ấy liền nói tiếp: “Tiểu Lâm à, cô thật biết an ủi người khác, tôi sắp trạc tuổi ngũ tuần rồi, lớn hơn cô nhiều, đâu còn trẻ đẹp như cô nữa. Cô nhìn thấy tôi trên truyền hình, liệu có phải thấy bà già này khô khan, chẳng còn chút sức sống không?”
Trong lòng Lâm Như không khỏi cười thầm, xem chừng, cho dù là phu nhân lớn hay nhỏ cũng đều thích nghe những lời nói ngọt, đều thích người khác nịnh bợ mình. Là phụ nữ, đều mong muốn mình được trẻ trung xinh đẹp.
Vu Quyên Tú khô khan giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cô không thể nói sự thật, bèn một mực phủ nhận nói: “Chị Quyên Tú đúng là biết nói đùa, nếu chị mà không có vẻ đẹp dịu dàng của phụ nữ thì phụ nữ trong thiên hạ này chẳng ai có cả”.
Vu Quyên Tú lại thấy vui, cùng cô bàn một số chủ đề về làm đẹp, dưỡng sinh, nói chuyện rất vui vẻ.
Lâm Như về tới nhà, Hứa Thiếu Phong liền hỏi cô: “Tình hình ngày hôm nay như thế nào?”. Lâm Như liền kể đúng sự thật, Hứa Thiếu Phong vui mừng nói: “Tốt! Lâm Như, bà đúng là người phụ nữ thông minh, bà nên tiếp tục nấu canh bồi bổ cho bà ấy, nắm chắc người chị này. Có cho đi mới có thu về, chỉ cần quan hệ giữa bà và bà ấy trở nên bền vững thì không chừng tôi cũng có hy vọng được thăng chức lên một bậc ấy chứ. Cho dù không được thăng chức, đợi sau nhiệm kỳ 5 năm giữ chức vụ này kết thúc được điều đến một đơn vị khác càng có thực quyền hơn cũng không tồi chút nào”.
Đối với việc quan trường, Lâm Như sớm đã được tai nghe mắt thấy. Thông thường mà nói, lãnh đạo cấp Cục 5 năm sẽ điều chỉnh một lần, nếu được điều đến một đơn vị có thực quyền thì tốt, còn không, bị điều tới một nơi thanh thủy nha môn, mặc dù là cục trưởng, là sếp đấy nhưng trên thực tế quyền lực còn chẳng bằng một tên trưởng phòng trong một đơn vị thực quyền, chẳng khác gì việc nghỉ hưu vậy. Lâm Như đương nhiên là vì Hứa Thiếu Phong muốn có tiền đồ ngày càng tốt đẹp, nên mới tiến gần Vu Quyên Tú, đã đến nước này, cô quyết không để những công lao cô đã gây dựng từ trước tuột khỏi tay mình.
Những ngày sau đó, Lâm Như vẫn tiếp tục nấu canh bồi bổ cho Vu Quyên Tú, mỗi lần cô đều dùng hết tâm sức để nấu, không những thế còn nấu với các loại mùi vị và màu sắc khác nhau. Vu Quyên Tú không ngớt lời khen ngon, cũng rất cảm động, liền nói: “Tiểu Lâm, cô đừng nấu canh cho tôi nữa, nếu cô cứ làm thế này tôi sẽ thấy rất ngại. Cô còn phải đi làm, còn phải lo việc nhà, nấu những món canh như thế này phải tốn rất nhiều thời gian. Khi nào rảnh, cô dạy lại cho người giúp việc nhà tôi, bảo cô ấy nấu là được rồi”.
Lâm Như cười nói: “Vâng, đợi sau khi chị xuất viện em sẽ đến nhà chị dạy cho chị giúp việc, còn trong thời gian chị nằm viện, em vẫn muốn chăm sóc chị, đặc biệt là ca phẫu thuật này, không giống như người khác, nếu cơ thể thiếu dinh dưỡng, sẽ không có lợi cho việc lành vết thương”.
Một lần tiếp theo khi Lâm Như mang canh tới cho Vu Quyên Tú, Bí thư Uông Chính Lương cũng ở đó.
Bí thư Uông nói: “Tiểu Lâm, mấy hôm nay đúng là vất vả cho cô quá, có cô tận tâm chăm sóc thế này, là người nhà của bệnh nhân tôi thấy vô cùng cảm kích!”
Lâm Như nghe xong trong lòng rạo rực, liền tiếp lời nói: “Cảm ơn Bí thư Uông đã ghi nhận công lao của tôi, đây là điều chúng tôi nên làm thôi”.
Bí thư Uông liền cười nói: “Phẫu thuật là việc của cô, còn việc nấu canh chăm sóc bệnh nhân lại là tình cảm. Nhưng về sau xin cô đừng có vất vả thế này nữa, nếu không, đến khi ra viện, Vu Quyên Tú nhà tôi trở thành một người béo ú thì làm thế nào?”
Lời của Bí thư Uông khiến cho hai người phụ nữ ở đó đều phá lên cười, Lâm Như vừa cười vừa nói: “Bình thường thấy Bí thư Uông rất nghiêm túc, không ngờ trên thực tế lại vui tính như thế, lại còn hòa đồng nữa”.
Vu Quyên Tú nói: “Đó là bởi vì mọi người không hiểu chồng tôi, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Về mặt công việc không nghiêm túc không được, còn trong cuộc sống ông ấy là một người rất bình thường và giản dị”.
Lâm Như cười dịu dàng, đưa cho Uông Chính Lương một bát canh nói: “Bí thư, thử bát canh do tôi nấu xem”.
Bí thư Uông cười nói: “Như thế này không phải tôi đang ăn chực cơm của bệnh nhân sao?”, nói rồi đỡ lấy bát canh.
Lâm Như nói: “Không phải là ăn chực cơm của bệnh nhân, mà là công tác đốc thúc kiểm tra cơ sở”. Nói xong liền múc cho Vu Quyên Tú một bát.
Uông Chính Lương nói: “Cô Lâm thật biết ăn nói, nếu như là công tác đốc thúc kiểm tra mà có thể được nếm canh ngon của cô, chúng tôi ngày nào cũng muốn đi thị sát cơ sở”. Nói xong liền uống một thìa nhỏ, chầm chậm thưởng thức: “Canh ngon, canh ngon! Hương vị đậm đà, vừa thơm vừa mát. Thảo nào Thiếu Phong lúc nào trông cũng béo trắng, hóa ra là được nuôi bởi canh của cô Lâm”.
Nghe Bí thư Uông khen vậy, Lâm Như lại có chút e ngại, bèn nói: “Cảm ơn Bí thư đã khen, đây cũng chỉ là canh bình thường, chẳng có bí quyết gì”.
Vu Quyên Tú nói: “Cô Lâm nói rồi, đợi sau khi tôi xuất viện, cô ấy sẽ đến nhà mình dạy cho người giúp việc, sau này ông cũng có canh ngon ăn rồi”.
Bí thư Uông nói: “Như thế có được không, đúng là phiền cô Lâm quá”.
Lâm Như nói: “Không phiền đâu ạ, vì sức khỏe của Bí thư thì có đáng gì”.
Cứ như thế, sau khi Vu Quyên Tú ra viện, Lâm Như quả nhiên mang theo nguyên liệu nấu canh đến nhà bà ấy tay truyền tay dạy cho người giúp việc biết làm những món canh.
Điều khiến cho Lâm Như không hề ngờ tới đó là khi sắp bước ra khỏi cửa từ biệt Vu Quyên Tú liền bị bà ấy chặn lại và nói: “Cô Lâm, những ngày này vô cùng cảm ơn sự quan tâm của cô dành cho tôi, tôi chẳng có gì thể hiện cảm ơn cả, đây là một món quà rất nhỏ bé, tặng cô làm vật kỷ niệm”. Nói rồi, đưa cho cô một cái hộp màu hồng.
Lâm Như vừa nhìn thấy cái hộp được bọc rất tinh xảo đã biết đây là một món quà rất quý giá, đúng là có chút kinh ngạc như là nhận được sủng ái, liền rụt tay lại nói: “Chị Quyên Tú, món quà của chị em xin khắc sâu trong lòng, nhưng em… em thật sự chẳng có gì tặng chị sao có thể nhận quà của chị được?”.
Vu Quyên Tú nói: “Đây chẳng phải là món quà quý giá gì, chỉ là một miếng bùa hộ thân, tiện mang theo mình cho vui, có gì không dám nhận chứ? Không được chê, cầm lấy đi”. Nói rồi liền lôi tay của Lâm Như, nhét vào tay cô.
Lâm Như thật sự không có cách nào từ chối ý tốt của Vu Quyên Tú, nhận lấy quà, liền vui vẻ nói: “Vô cùng cảm ơn chị Quyên Tú, vậy em xin nhận”.
Vu Quyên Tú cười một cái rồi nói: “Sau này có thời gian thì đến nhà tôi chơi nhé!”
Lâm Như vừa gật đầu vừa đáp, cáo từ đi ra, tim cô đập loạn không ngừng. Cô cũng không thể ngờ được là Vu Quyên Tú lại đối với cô nhiệt tình đến thế, càng không ngờ được là bà ấy lại tặng quà cho cô. Nếu biết sớm bà ấy tặng quà, cô cũng chuẩn bị một món quà tặng cho bà ấy, để tránh khỏi ngại ngùng như thế này. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, Vu Quyên Tú làm như thế cơ bản là vì những ngày qua cô đã bỏ ra không ít công sức chăm sóc cho bà ấy, món quà nhỏ này là để bù đắp lại cho công sức của cô nhằm cân bằng về mặt tâm lý. Nếu cô mang quà tặng cho Vu Quyên Tú thì trong lòng bà ấy liệu có phải vẫn sẽ không tìm được sự cân bằng? Nghĩ như thế, trong lòng cô cũng thanh thản đi rất nhiều.
Về tới nhà, không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa Lâm Như mở ngay gói quà được gói bọc cầu kỳ mà phu nhân Bí thư Thành ủy đã tặng nó cho cô. Bên trong là một miếng ngọc phỉ thúy, nhấc ra xem, bên trên có khắc hình hai con rồng và một viên chân châu, dưới ánh điện, hai con rồng tỏa ra một thứ ánh sáng xanh lục, còn viên chân châu ở giữa lại tỏa ra một màu đỏ chói. Cô kinh ngạc đến nỗi ngây người ra một lúc, đây không phải là miếng ngọc phỉ thúy mà Đào Nhiên tặng cô 3 năm trước sao? Cô đem nó tặng cho Lý Mai Hoa, Lý Mai Hoa không biết từ khi nào lại tặng nó cho Vu Quyên Tú để bây giờ Vu Quyên Tú lại tặng nó cho cô?
Lâm Như nghe theo lời Hứa Thiếu Phong, biếu hoa quả cho Vu Quyên Tú, còn tự tay nấu món canh dưỡng sinh rất ngon cho bà ấy ăn. Vu Quyên Tú vừa uống canh, vừa khen hết lời canh Lâm Như nấu rất ngon.
Lâm Như nghe thấy lời khen của Vu Quyên Tú cũng rất vui, liền nói: “Tôi cứ sợ Phó Chủ tịch Vu không thích canh tôi nấu, chỉ cần hợp khẩu vị của chị là tôi vui lắm rồi’’.
Vu Quyên Tú nói: “Tiểu Lâm, cô thật phúc hậu, đúng là một bác sỹ hiếm thấy. Sau này cô đừng gọi tôi là Phó Chủ tịch Vu nữa, cứ gọi tôi là chị cả là được rồi, như thế thân thiết hơn”.
Lâm Như nghe xong câu nói đó trong lòng ấm lại, có thể gọi phu nhân Bí thư là chị, vô tình địa vị của mình cũng được nâng lên, liền cười nói: “Vâng! Phó Chủ tịch Vu đã cho phép rồi thì từ sau em sẽ gọi chị là chị cả. Không, không gọi chị cả, gọi như thế nghe chừng có vẻ hơi già, em sẽ gọi là chị Quyên Tú, như thế càng thân thiết hơn”.
Vu Quyên Tú nghe xong cũng rất vui nói: “Cũng được, gọi là chị Quyên Tú cũng được. Cho dù cô xưng hô như thế nào thì tôi cũng đã già rồi, nhìn thấy cô thật sự tôi rất ngưỡng mộ”.
Lâm Như có thể cảm nhận được, lời của Vu Quyên Tú rất thật. Người ta khi còn trẻ, đều không ngưỡng mộ ai đó trên phương diện tuổi tác, qua cái tuổi bốn mươi sẽ ngưỡng mộ những người trẻ hơn mình, cô ngưỡng mộ Đào Nhiên trẻ đẹp hơn cô, Vu Quyên Tú lại ngưỡng mộ cô. Lâm Như hoàn toàn hiểu được tâm trạng này liền cười nói: “Chị Quyên Tú, xem chị nói kìa, chị cũng không hơn em là mấy, nhiều nhất cũng chỉ là hai ba tuổi, có gì đáng ngưỡng mộ cơ chứ? Em nhìn trên truyền hình dáng vẻ tao nhã, khí chất, phóng khoáng của chị, mới thấy thật đáng ngưỡng mộ”.
Vu Quyên Tú nghe vậy, trong lòng bất giác thấy vui, đến nỗi cười thành tiếng, đây là lần bà ấy vui nhất từ sau khi nhập viện. Đợi Lâm Như nói xong, bà ấy liền nói tiếp: “Tiểu Lâm à, cô thật biết an ủi người khác, tôi sắp trạc tuổi ngũ tuần rồi, lớn hơn cô nhiều, đâu còn trẻ đẹp như cô nữa. Cô nhìn thấy tôi trên truyền hình, liệu có phải thấy bà già này khô khan, chẳng còn chút sức sống không?”
Trong lòng Lâm Như không khỏi cười thầm, xem chừng, cho dù là phu nhân lớn hay nhỏ cũng đều thích nghe những lời nói ngọt, đều thích người khác nịnh bợ mình. Là phụ nữ, đều mong muốn mình được trẻ trung xinh đẹp.
Vu Quyên Tú khô khan giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cô không thể nói sự thật, bèn một mực phủ nhận nói: “Chị Quyên Tú đúng là biết nói đùa, nếu chị mà không có vẻ đẹp dịu dàng của phụ nữ thì phụ nữ trong thiên hạ này chẳng ai có cả”.
Vu Quyên Tú lại thấy vui, cùng cô bàn một số chủ đề về làm đẹp, dưỡng sinh, nói chuyện rất vui vẻ.
Lâm Như về tới nhà, Hứa Thiếu Phong liền hỏi cô: “Tình hình ngày hôm nay như thế nào?”. Lâm Như liền kể đúng sự thật, Hứa Thiếu Phong vui mừng nói: “Tốt! Lâm Như, bà đúng là người phụ nữ thông minh, bà nên tiếp tục nấu canh bồi bổ cho bà ấy, nắm chắc người chị này. Có cho đi mới có thu về, chỉ cần quan hệ giữa bà và bà ấy trở nên bền vững thì không chừng tôi cũng có hy vọng được thăng chức lên một bậc ấy chứ. Cho dù không được thăng chức, đợi sau nhiệm kỳ 5 năm giữ chức vụ này kết thúc được điều đến một đơn vị khác càng có thực quyền hơn cũng không tồi chút nào”.
Đối với việc quan trường, Lâm Như sớm đã được tai nghe mắt thấy. Thông thường mà nói, lãnh đạo cấp Cục 5 năm sẽ điều chỉnh một lần, nếu được điều đến một đơn vị có thực quyền thì tốt, còn không, bị điều tới một nơi thanh thủy nha môn, mặc dù là cục trưởng, là sếp đấy nhưng trên thực tế quyền lực còn chẳng bằng một tên trưởng phòng trong một đơn vị thực quyền, chẳng khác gì việc nghỉ hưu vậy. Lâm Như đương nhiên là vì Hứa Thiếu Phong muốn có tiền đồ ngày càng tốt đẹp, nên mới tiến gần Vu Quyên Tú, đã đến nước này, cô quyết không để những công lao cô đã gây dựng từ trước tuột khỏi tay mình.
Những ngày sau đó, Lâm Như vẫn tiếp tục nấu canh bồi bổ cho Vu Quyên Tú, mỗi lần cô đều dùng hết tâm sức để nấu, không những thế còn nấu với các loại mùi vị và màu sắc khác nhau. Vu Quyên Tú không ngớt lời khen ngon, cũng rất cảm động, liền nói: “Tiểu Lâm, cô đừng nấu canh cho tôi nữa, nếu cô cứ làm thế này tôi sẽ thấy rất ngại. Cô còn phải đi làm, còn phải lo việc nhà, nấu những món canh như thế này phải tốn rất nhiều thời gian. Khi nào rảnh, cô dạy lại cho người giúp việc nhà tôi, bảo cô ấy nấu là được rồi”.
Lâm Như cười nói: “Vâng, đợi sau khi chị xuất viện em sẽ đến nhà chị dạy cho chị giúp việc, còn trong thời gian chị nằm viện, em vẫn muốn chăm sóc chị, đặc biệt là ca phẫu thuật này, không giống như người khác, nếu cơ thể thiếu dinh dưỡng, sẽ không có lợi cho việc lành vết thương”.
Một lần tiếp theo khi Lâm Như mang canh tới cho Vu Quyên Tú, Bí thư Uông Chính Lương cũng ở đó.
Bí thư Uông nói: “Tiểu Lâm, mấy hôm nay đúng là vất vả cho cô quá, có cô tận tâm chăm sóc thế này, là người nhà của bệnh nhân tôi thấy vô cùng cảm kích!”
Lâm Như nghe xong trong lòng rạo rực, liền tiếp lời nói: “Cảm ơn Bí thư Uông đã ghi nhận công lao của tôi, đây là điều chúng tôi nên làm thôi”.
Bí thư Uông liền cười nói: “Phẫu thuật là việc của cô, còn việc nấu canh chăm sóc bệnh nhân lại là tình cảm. Nhưng về sau xin cô đừng có vất vả thế này nữa, nếu không, đến khi ra viện, Vu Quyên Tú nhà tôi trở thành một người béo ú thì làm thế nào?”
Lời của Bí thư Uông khiến cho hai người phụ nữ ở đó đều phá lên cười, Lâm Như vừa cười vừa nói: “Bình thường thấy Bí thư Uông rất nghiêm túc, không ngờ trên thực tế lại vui tính như thế, lại còn hòa đồng nữa”.
Vu Quyên Tú nói: “Đó là bởi vì mọi người không hiểu chồng tôi, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Về mặt công việc không nghiêm túc không được, còn trong cuộc sống ông ấy là một người rất bình thường và giản dị”.
Lâm Như cười dịu dàng, đưa cho Uông Chính Lương một bát canh nói: “Bí thư, thử bát canh do tôi nấu xem”.
Bí thư Uông cười nói: “Như thế này không phải tôi đang ăn chực cơm của bệnh nhân sao?”, nói rồi đỡ lấy bát canh.
Lâm Như nói: “Không phải là ăn chực cơm của bệnh nhân, mà là công tác đốc thúc kiểm tra cơ sở”. Nói xong liền múc cho Vu Quyên Tú một bát.
Uông Chính Lương nói: “Cô Lâm thật biết ăn nói, nếu như là công tác đốc thúc kiểm tra mà có thể được nếm canh ngon của cô, chúng tôi ngày nào cũng muốn đi thị sát cơ sở”. Nói xong liền uống một thìa nhỏ, chầm chậm thưởng thức: “Canh ngon, canh ngon! Hương vị đậm đà, vừa thơm vừa mát. Thảo nào Thiếu Phong lúc nào trông cũng béo trắng, hóa ra là được nuôi bởi canh của cô Lâm”.
Nghe Bí thư Uông khen vậy, Lâm Như lại có chút e ngại, bèn nói: “Cảm ơn Bí thư đã khen, đây cũng chỉ là canh bình thường, chẳng có bí quyết gì”.
Vu Quyên Tú nói: “Cô Lâm nói rồi, đợi sau khi tôi xuất viện, cô ấy sẽ đến nhà mình dạy cho người giúp việc, sau này ông cũng có canh ngon ăn rồi”.
Bí thư Uông nói: “Như thế có được không, đúng là phiền cô Lâm quá”.
Lâm Như nói: “Không phiền đâu ạ, vì sức khỏe của Bí thư thì có đáng gì”.
Cứ như thế, sau khi Vu Quyên Tú ra viện, Lâm Như quả nhiên mang theo nguyên liệu nấu canh đến nhà bà ấy tay truyền tay dạy cho người giúp việc biết làm những món canh.
Điều khiến cho Lâm Như không hề ngờ tới đó là khi sắp bước ra khỏi cửa từ biệt Vu Quyên Tú liền bị bà ấy chặn lại và nói: “Cô Lâm, những ngày này vô cùng cảm ơn sự quan tâm của cô dành cho tôi, tôi chẳng có gì thể hiện cảm ơn cả, đây là một món quà rất nhỏ bé, tặng cô làm vật kỷ niệm”. Nói rồi, đưa cho cô một cái hộp màu hồng.
Lâm Như vừa nhìn thấy cái hộp được bọc rất tinh xảo đã biết đây là một món quà rất quý giá, đúng là có chút kinh ngạc như là nhận được sủng ái, liền rụt tay lại nói: “Chị Quyên Tú, món quà của chị em xin khắc sâu trong lòng, nhưng em… em thật sự chẳng có gì tặng chị sao có thể nhận quà của chị được?”.
Vu Quyên Tú nói: “Đây chẳng phải là món quà quý giá gì, chỉ là một miếng bùa hộ thân, tiện mang theo mình cho vui, có gì không dám nhận chứ? Không được chê, cầm lấy đi”. Nói rồi liền lôi tay của Lâm Như, nhét vào tay cô.
Lâm Như thật sự không có cách nào từ chối ý tốt của Vu Quyên Tú, nhận lấy quà, liền vui vẻ nói: “Vô cùng cảm ơn chị Quyên Tú, vậy em xin nhận”.
Vu Quyên Tú cười một cái rồi nói: “Sau này có thời gian thì đến nhà tôi chơi nhé!”
Lâm Như vừa gật đầu vừa đáp, cáo từ đi ra, tim cô đập loạn không ngừng. Cô cũng không thể ngờ được là Vu Quyên Tú lại đối với cô nhiệt tình đến thế, càng không ngờ được là bà ấy lại tặng quà cho cô. Nếu biết sớm bà ấy tặng quà, cô cũng chuẩn bị một món quà tặng cho bà ấy, để tránh khỏi ngại ngùng như thế này. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, Vu Quyên Tú làm như thế cơ bản là vì những ngày qua cô đã bỏ ra không ít công sức chăm sóc cho bà ấy, món quà nhỏ này là để bù đắp lại cho công sức của cô nhằm cân bằng về mặt tâm lý. Nếu cô mang quà tặng cho Vu Quyên Tú thì trong lòng bà ấy liệu có phải vẫn sẽ không tìm được sự cân bằng? Nghĩ như thế, trong lòng cô cũng thanh thản đi rất nhiều.
Về tới nhà, không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa Lâm Như mở ngay gói quà được gói bọc cầu kỳ mà phu nhân Bí thư Thành ủy đã tặng nó cho cô. Bên trong là một miếng ngọc phỉ thúy, nhấc ra xem, bên trên có khắc hình hai con rồng và một viên chân châu, dưới ánh điện, hai con rồng tỏa ra một thứ ánh sáng xanh lục, còn viên chân châu ở giữa lại tỏa ra một màu đỏ chói. Cô kinh ngạc đến nỗi ngây người ra một lúc, đây không phải là miếng ngọc phỉ thúy mà Đào Nhiên tặng cô 3 năm trước sao? Cô đem nó tặng cho Lý Mai Hoa, Lý Mai Hoa không biết từ khi nào lại tặng nó cho Vu Quyên Tú để bây giờ Vu Quyên Tú lại tặng nó cho cô?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook