Vợ Quan
-
Chương 102: Kết thúc yên lặng (11)
Đi ra khỏi đình, thong dong bước xuống bậc thềm, Hứa Thiếu Phong nhìn thấy một bóng người rất quen, nổi bật lên trong đám người.
Tim anh đột nhiên đập loạn lên, như khi ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên các đợt sóng dập dềnh. Anh rảo bước, đi theo bóng người ấy.
Bóng hình đó, giống như một ngọn lửa phập phồng, lúc ẩn lúc hiện trong đoàn người, đưa anh đến bờ biển hoàng hôn năm đó…
Đó là một buổi chiều tàn, ánh nắng đỏ như màu máu, trên bờ biển vàng rực rỡ, Hứa Thiếu Phong đang rất hưng phấn cắm giá ba chân cho chiếc máy ảnh lên, chụp lấy những khoảnh khắc hoàng hôn trên biển, anh chợt nghe thấy có tiếng người nói nhỏ nhẹ bên tai: “Xin lỗi, anh có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh chung được không?”.
Quay đầu lại, anh thấy bên cạnh mình xuất hiện hai người con gái xinh đẹp như tiên nữ, một người mặc bikini màu đỏ, một người mặc bikini màu xanh lam, người hỏi anh chính là người con gái mặc bikini màu đỏ. Hứa Thiếu Phong vui sướng nhận lời, chĩa ống kính về phía họ, lập tức trong mắt anh xuất hiện hai người con gái xinh đẹp, thân hình thon thả, nụ cười như ánh mặt trời, lại còn bờ cát đẹp mê người nữa, tất cả tạo nên một bức tranh hài hòa lộng lẫy.
Hứa Thiếu Phong chụp liền mấy tấm, rồi lưu luyến không nỡ trả lại máy cho cô gái mặc bộ bikini màu đỏ.
Cô gái nói: “Cảm ơn!”
Hứa Thiếu Phong nói: “Không cần cảm ơn, nếu được, tôi có thể dùng máy ảnh của tôi chụp cho hai cô mấy kiểu, máy tôi là ống kính biến tiêu nên hiệu quả tốt hơn nhiều”.
Sau khi cô gái mặc bikini đỏ hỏi ý kiến của bạn mình, hai người vui vẻ xuất hiện dưới ống kính của anh, chụp chung xong, anh còn chụp riêng cho mỗi người vài kiểu. Trong hai cô gái đó, Hứa Thiếu Phong thích cô gái mặc đồ bơi màu đỏ hơn nên khi chụp ảnh cho cô ấy anh cũng để ý hơn.
Chụp xong tất cả anh mới hỏi: “Làm thế nào để gửi những bức ảnh này cho các cô đây?”
Cô gái mặc bikini đỏ nói: “Gửi vào hòm thư cho tôi là được, tôi tên là Trần Tư Tư, bạn tôi là Mã Được Được, cô ấy sống ở Thâm Quyến, tôi ở Hải Tân. Còn anh? Anh làm việc ở cơquannào?”.
Hứa Thiếu Phong đáp: “Tôi làm việc tại Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn thành phố Hải Tân, tên là Hứa Thiếu Phong”.
Cô gái nói: “Hứa Thiếu Phong, cái tên nghe hay quá, tên rất đẹp”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Trần Tư Tư! Cái tên này cũng hay, rất dễ nhớ”.
Lúc này, cô mặc một chiếc áo màu sơ mi màu đỏ, chiếc quần bò màu xanh, vội vàng chen giữa dòng người chạy về phía cửa núi. Hứa Thiếu Phong cũng chạy theo nhưng không thể đuổi kịp cô ấy, trong lúc rối trí bỗng nhiên anh lại nhìn thấy ở phía bãi đỗ xe xa xa bóng người mặc áo màu đỏ, bên cạnh còn có một người phụ nữ khác, hình như là Mã Được Được. Hứa Thiếu Phong muốn lại gần nhìn cho rõ liền bước những bước thật nhanh về phía hai người bọn họ, nhưng họ đã lên xe rồi, một luồng khói trắng phía sau đuôi xe làm mất dấu vết người con gái anh đang muốn tìm…
Hứa Thiếu Phong đứng lặng im, không biết là mình được hay là mất nữa.
Anh thực sự muốn hỏi Tổ sư, không biết liệu Tổ sư có thể nói cho anh biết không?
Cô ấy nói: “Hứa Thiếu Phong! Cái tên này rất hay, dễ nghe”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Trần Tư Tư! Cái tên này cũng đẹp, rất dễ nhớ”.
Một cái tên dễ nghe, một cái tên dễ nhớ. Cái tên dễ nghe, không biết cô ấy đã gọi bao nhiêu lần. Cái tên dễ nhớ, không biết anh ta nhớ bao nhiêu năm? Phật nói duyên giữa anh và cô ấy đã được định từ hàng nghìn năm trước rồi.
Không biết bao nhiêu lâu, chuông điện thoại reo, Hứa Thiếu Phong mới thoát khỏi vòng suy nghĩ trở về được thực tại, lại cho rằng Trần Tư Tư gọi, lập tức mở ra, nhưng hóa ra là điện thoại của Lâm Như.
Lâm Như nói: “Thiếu Phong, ông vẫn khỏe chứ?”
Hứa Thiếu Phong đáp: “Tôi vẫn khỏe? Còn bà thì sao? Có khỏe không?”
Lâm Như nói: “Chỉ cần ông khỏe là tôi yên tâm rồi”.
Hứa Thiếu Phong cảm thấy trong lời nói của Lâm Như còn có ý gì nữa liền hỏi: “Lâm Như, có việc gì sao? Nếu có việc gì thì bà cứ nói ra đi, không vấn đề gì đâu, tôi đang ở bên ngoài có thể nói chuyện thoải mái”.
Lâm Như nói: “Cái tay bảo vệ đó, Hồ Tiểu Dương đã điều tra rõ rồi, hắn là em họ xa của Phùng Hải Lan, giờ đây đã được Trương Minh Hoa cho vào làm tại đài truyền hình rồi”.
Hứa Thiếu Phong “ồ” một tiếng nói: “Quả đúng là như thế”. Anh không hề ngạc nhiên, điều đó anh đã sớm dự đoán là như vậy rồi, chỉ có một điều khiến anh không nghĩ tới là Trương Minh Hoa chưa gì đã sắp xếp người nhà vào làm việc trong cơquancủa hắn rồi, xem ra hắn ta quá vội vã rồi.
Lâm Như nói: “Nghe nói, hai ngày trước Lý Mai Hoa bị thẩm tra rồi, không biết ông đã biết chưa?”
Thiếu Phong ngạc nhiên nói: “Có đúng như vậy không? Tôi chưa biết tin đó, vì việc gì mà lại như thế?”
Lâm Như nói: “Nghe nói mấy ngày trước, công an bắt được một tên tội phạm bị truy nã, tên tội phạm đó đã từng ăn trộm nhà Lý Mai Hoa hai trăm vạn tệ, Lý Mai Hoa bị dọa sợ đến nỗi không dám đi báo công an. Không ngờ, tên trộm đó đã bị bắt. Nghe nói công an trên tỉnh muốn bà ấy trình bày rõ nguồn gốc của khoản tiền đó, nếu bà ấy khai báo, rất có thể nhiều người khác cũng bị liênquan”.
Thiếu Phong “ồ” lên một tiếng nữa: “Thì ra là như thế”. Đối với người đàn bà như Mai Hoa, anh đã được mọi người nói nhiều, bà ta là loại người đàn bà tham lam, không ngờ cũng có ngày lâm vào bước đường cùng, bà ta bị bắt tất nhiên Chung Học Văn cũng có liênquan. Như thế thì lại có trò hay để xem đây, không biết chừng Trương Minh Hoa và Phùng Hải Lan lại có chuyện. Hứa Thiếu Phong cũng sớm biết được, Trương Minh Hoa đã mua chuộc Chung Học Văn mới có thể được làm Cục trưởng, thảo nào trong buổi họp Hội nghị Thường vụ cứ kiên quyết muốn dìm anh xuống như vậy, một mặt cũng là để báo đáp lại cho Trương Minh Hoa đã cho ông nhiều lễ vật, mặt khác là muốn lấy được bản đấu thầu công trình thư viện vào tay mình, không ngờ ông trời cũng có mắt, anh dám tính toán với người khác thì người khác cũng tính sổ với anh, thật là nhân tính không bằng trời tính.
Lâm Như nói: “Thiếu Phong, vẫn còn một chuyện nữa, hôm nay đồng chí thanh tra trên tỉnh đến tìm tôi, hỏi tôi có cách nào liên lạc được với Trần Tư Tư, hình như bọn họ vẫn muốn tìm cô ấy để tìm hiểu thêm vấn đề, tôi không biết là họ muốn điều tra về mặt nào nên trong lòng thấy có chút lo lắng”.
Hứa Thiếu Phong không nói một lời, hai thái dương bỗng nhiên đau nhói. Sự lo lắng của Lâm Như chẳng phải cũng là nỗi lo lắng của anh sao? Thanh tra Tỉnh ủy tìm Trần Tư Tư, nếu là vấn đề về cuộc sống sinh hoạt nhất định sẽ hỏi ngay Lâm Như lúc đó, nếu như không hỏi Lâm Như, thì chắc chắn là vấn đề kinh tế.
Lâm Như nói: “Thiếu Phong, ông… có nghe tôi nói gì không đấy?”
Lúc này anh mới nói: “Lâm Như, tôi nghe thấy rồi, tôi cũng không biết cô ấy giờ đang ở đâu, đừng lo lắng, tôi sẽ không xảy ra điều gì đâu”.
Tắt điện thoại, trong lòng Thiếu Phong bỗng có cảm giác bất an…
HẾT...
Tim anh đột nhiên đập loạn lên, như khi ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên các đợt sóng dập dềnh. Anh rảo bước, đi theo bóng người ấy.
Bóng hình đó, giống như một ngọn lửa phập phồng, lúc ẩn lúc hiện trong đoàn người, đưa anh đến bờ biển hoàng hôn năm đó…
Đó là một buổi chiều tàn, ánh nắng đỏ như màu máu, trên bờ biển vàng rực rỡ, Hứa Thiếu Phong đang rất hưng phấn cắm giá ba chân cho chiếc máy ảnh lên, chụp lấy những khoảnh khắc hoàng hôn trên biển, anh chợt nghe thấy có tiếng người nói nhỏ nhẹ bên tai: “Xin lỗi, anh có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh chung được không?”.
Quay đầu lại, anh thấy bên cạnh mình xuất hiện hai người con gái xinh đẹp như tiên nữ, một người mặc bikini màu đỏ, một người mặc bikini màu xanh lam, người hỏi anh chính là người con gái mặc bikini màu đỏ. Hứa Thiếu Phong vui sướng nhận lời, chĩa ống kính về phía họ, lập tức trong mắt anh xuất hiện hai người con gái xinh đẹp, thân hình thon thả, nụ cười như ánh mặt trời, lại còn bờ cát đẹp mê người nữa, tất cả tạo nên một bức tranh hài hòa lộng lẫy.
Hứa Thiếu Phong chụp liền mấy tấm, rồi lưu luyến không nỡ trả lại máy cho cô gái mặc bộ bikini màu đỏ.
Cô gái nói: “Cảm ơn!”
Hứa Thiếu Phong nói: “Không cần cảm ơn, nếu được, tôi có thể dùng máy ảnh của tôi chụp cho hai cô mấy kiểu, máy tôi là ống kính biến tiêu nên hiệu quả tốt hơn nhiều”.
Sau khi cô gái mặc bikini đỏ hỏi ý kiến của bạn mình, hai người vui vẻ xuất hiện dưới ống kính của anh, chụp chung xong, anh còn chụp riêng cho mỗi người vài kiểu. Trong hai cô gái đó, Hứa Thiếu Phong thích cô gái mặc đồ bơi màu đỏ hơn nên khi chụp ảnh cho cô ấy anh cũng để ý hơn.
Chụp xong tất cả anh mới hỏi: “Làm thế nào để gửi những bức ảnh này cho các cô đây?”
Cô gái mặc bikini đỏ nói: “Gửi vào hòm thư cho tôi là được, tôi tên là Trần Tư Tư, bạn tôi là Mã Được Được, cô ấy sống ở Thâm Quyến, tôi ở Hải Tân. Còn anh? Anh làm việc ở cơquannào?”.
Hứa Thiếu Phong đáp: “Tôi làm việc tại Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn thành phố Hải Tân, tên là Hứa Thiếu Phong”.
Cô gái nói: “Hứa Thiếu Phong, cái tên nghe hay quá, tên rất đẹp”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Trần Tư Tư! Cái tên này cũng hay, rất dễ nhớ”.
Lúc này, cô mặc một chiếc áo màu sơ mi màu đỏ, chiếc quần bò màu xanh, vội vàng chen giữa dòng người chạy về phía cửa núi. Hứa Thiếu Phong cũng chạy theo nhưng không thể đuổi kịp cô ấy, trong lúc rối trí bỗng nhiên anh lại nhìn thấy ở phía bãi đỗ xe xa xa bóng người mặc áo màu đỏ, bên cạnh còn có một người phụ nữ khác, hình như là Mã Được Được. Hứa Thiếu Phong muốn lại gần nhìn cho rõ liền bước những bước thật nhanh về phía hai người bọn họ, nhưng họ đã lên xe rồi, một luồng khói trắng phía sau đuôi xe làm mất dấu vết người con gái anh đang muốn tìm…
Hứa Thiếu Phong đứng lặng im, không biết là mình được hay là mất nữa.
Anh thực sự muốn hỏi Tổ sư, không biết liệu Tổ sư có thể nói cho anh biết không?
Cô ấy nói: “Hứa Thiếu Phong! Cái tên này rất hay, dễ nghe”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Trần Tư Tư! Cái tên này cũng đẹp, rất dễ nhớ”.
Một cái tên dễ nghe, một cái tên dễ nhớ. Cái tên dễ nghe, không biết cô ấy đã gọi bao nhiêu lần. Cái tên dễ nhớ, không biết anh ta nhớ bao nhiêu năm? Phật nói duyên giữa anh và cô ấy đã được định từ hàng nghìn năm trước rồi.
Không biết bao nhiêu lâu, chuông điện thoại reo, Hứa Thiếu Phong mới thoát khỏi vòng suy nghĩ trở về được thực tại, lại cho rằng Trần Tư Tư gọi, lập tức mở ra, nhưng hóa ra là điện thoại của Lâm Như.
Lâm Như nói: “Thiếu Phong, ông vẫn khỏe chứ?”
Hứa Thiếu Phong đáp: “Tôi vẫn khỏe? Còn bà thì sao? Có khỏe không?”
Lâm Như nói: “Chỉ cần ông khỏe là tôi yên tâm rồi”.
Hứa Thiếu Phong cảm thấy trong lời nói của Lâm Như còn có ý gì nữa liền hỏi: “Lâm Như, có việc gì sao? Nếu có việc gì thì bà cứ nói ra đi, không vấn đề gì đâu, tôi đang ở bên ngoài có thể nói chuyện thoải mái”.
Lâm Như nói: “Cái tay bảo vệ đó, Hồ Tiểu Dương đã điều tra rõ rồi, hắn là em họ xa của Phùng Hải Lan, giờ đây đã được Trương Minh Hoa cho vào làm tại đài truyền hình rồi”.
Hứa Thiếu Phong “ồ” một tiếng nói: “Quả đúng là như thế”. Anh không hề ngạc nhiên, điều đó anh đã sớm dự đoán là như vậy rồi, chỉ có một điều khiến anh không nghĩ tới là Trương Minh Hoa chưa gì đã sắp xếp người nhà vào làm việc trong cơquancủa hắn rồi, xem ra hắn ta quá vội vã rồi.
Lâm Như nói: “Nghe nói, hai ngày trước Lý Mai Hoa bị thẩm tra rồi, không biết ông đã biết chưa?”
Thiếu Phong ngạc nhiên nói: “Có đúng như vậy không? Tôi chưa biết tin đó, vì việc gì mà lại như thế?”
Lâm Như nói: “Nghe nói mấy ngày trước, công an bắt được một tên tội phạm bị truy nã, tên tội phạm đó đã từng ăn trộm nhà Lý Mai Hoa hai trăm vạn tệ, Lý Mai Hoa bị dọa sợ đến nỗi không dám đi báo công an. Không ngờ, tên trộm đó đã bị bắt. Nghe nói công an trên tỉnh muốn bà ấy trình bày rõ nguồn gốc của khoản tiền đó, nếu bà ấy khai báo, rất có thể nhiều người khác cũng bị liênquan”.
Thiếu Phong “ồ” lên một tiếng nữa: “Thì ra là như thế”. Đối với người đàn bà như Mai Hoa, anh đã được mọi người nói nhiều, bà ta là loại người đàn bà tham lam, không ngờ cũng có ngày lâm vào bước đường cùng, bà ta bị bắt tất nhiên Chung Học Văn cũng có liênquan. Như thế thì lại có trò hay để xem đây, không biết chừng Trương Minh Hoa và Phùng Hải Lan lại có chuyện. Hứa Thiếu Phong cũng sớm biết được, Trương Minh Hoa đã mua chuộc Chung Học Văn mới có thể được làm Cục trưởng, thảo nào trong buổi họp Hội nghị Thường vụ cứ kiên quyết muốn dìm anh xuống như vậy, một mặt cũng là để báo đáp lại cho Trương Minh Hoa đã cho ông nhiều lễ vật, mặt khác là muốn lấy được bản đấu thầu công trình thư viện vào tay mình, không ngờ ông trời cũng có mắt, anh dám tính toán với người khác thì người khác cũng tính sổ với anh, thật là nhân tính không bằng trời tính.
Lâm Như nói: “Thiếu Phong, vẫn còn một chuyện nữa, hôm nay đồng chí thanh tra trên tỉnh đến tìm tôi, hỏi tôi có cách nào liên lạc được với Trần Tư Tư, hình như bọn họ vẫn muốn tìm cô ấy để tìm hiểu thêm vấn đề, tôi không biết là họ muốn điều tra về mặt nào nên trong lòng thấy có chút lo lắng”.
Hứa Thiếu Phong không nói một lời, hai thái dương bỗng nhiên đau nhói. Sự lo lắng của Lâm Như chẳng phải cũng là nỗi lo lắng của anh sao? Thanh tra Tỉnh ủy tìm Trần Tư Tư, nếu là vấn đề về cuộc sống sinh hoạt nhất định sẽ hỏi ngay Lâm Như lúc đó, nếu như không hỏi Lâm Như, thì chắc chắn là vấn đề kinh tế.
Lâm Như nói: “Thiếu Phong, ông… có nghe tôi nói gì không đấy?”
Lúc này anh mới nói: “Lâm Như, tôi nghe thấy rồi, tôi cũng không biết cô ấy giờ đang ở đâu, đừng lo lắng, tôi sẽ không xảy ra điều gì đâu”.
Tắt điện thoại, trong lòng Thiếu Phong bỗng có cảm giác bất an…
HẾT...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook