Vợ Quan Quân Xuyên Thành Mẹ Kế
-
Chương 10:
Mấy ngày không gặp, Triệu Dược Tiến giống như thay đổi thành một người khác vậy, đeo một cặp kính gọng đen, trong tay ôm một quyển sách, chỉ là tư thế đi đường vô cùng quái lạ.
Triệu Dược Tiến vốn định đi tìm Chu Mai Phương để hỏi thăm địa chỉ của Lâm Đào nhưng lại không nghĩ tới sẽ gặp Lâm Đào ở chỗ này.
Đừng nhìn hắn bị Lâm Đào đánh, nhưng sau khi đau xong, trong lòng lại chẳng hề cảm thấy hận Lâm Đào dù chỉ là một chút thay vào đó lại cảm thấy khá mới mẻ.
Sao có thể không mới lạ chứ, trước khi bị Lâm Đào đánh, có nữ nhân nào động thủ đánh hắn đâu.
Cho nên sau khi Lâm Tuệ tìm được hắn đưa ra chủ ý cho hắn, hắn lập tức bắt đầu 'cải tạo' chính mình. Không phải là người có kiến thức sao?
Đây không phải là một vấn đề khó khăn, chỉ cần đeo kính lên, cầm một cuốn sách thôi là chưa đủ, mấy thằng mọt sách trong nhà máy đều thếnày cả.
Triệu Dược Tiến: "Lâm Đào, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Lâm Đào cảnh giác nhìn Triệu Dược Tiến, giọng nói lạnh lùng: "Triệu Dược Tiến, anh muốn làm gì?"
Triệu Dược Tiến nghiêm trang: "Em đừng hiểu lầm, lần trước là do tôi uống quá nhiều nên mới hay nói nhảm, bình thường tôi không phải là người như vậy. Thực ra, tôi là một người rất thích đọc sách, tôi chân thành xin lỗi em vì chuyện lần trước. Nếu không phiền thì tối nay tôi mời em đi xem phim được không?"
"Tôi không xem phim." Lâm Đào lạnh lùng từ chối, xoay người muốn rời đi.
Quyển sách mà Triệu Dược Tiến cầm trong tay hoàn toàn mới mẻ, vừa nhìn đã biết là mới mua hoặc là mua nhưng chưa từng được mở ra.
Người thích đọc sách sao có thể như vậy. Không nói đến phẩm chất của Triệu Dược Tiến như thế nào, lần trước Lâm Đào đã lĩnh giáo qua.
"Đừng tuyệt tình như vậy chứ, không phải tôi đã xin lỗi em rồi sao? Em không biết trong xưởng có bao nhiêu phụ nữ muốn được đi xem phim cùng tôi đấy chứ, nếu biết em chắc chắn sẽ không từ chối tôi."
Triệu Dược Tiến đi theo phía sau Lâm Đào, giống như tấm thạch cao làm từ da chó.
Lâm Đào tăng tốc mà vẫn không thể cắt đuôi hắn được, còn bị lời nói của hắn làm cho ghê tởm đến chết.
Cô tỏ ra chán ghét, chân bước nhanh hơn.
************************
Ở phía bên kia, nhà máy cơ khí, văn phòng giám đốc nhà máy.
Giang Hoành mới nhìn Lý Thành Hề phong trần mệt mỏi, hỏi: "Thế nào?
Bà cô đã khỏi bệnh chưa? Thông báo cho ba cháu chưa?"
Lý Thành Hề ngồi trên sô pha, uống một ngụm trà: "Thân thể bà ngoại cháu không có việc gì, là vị kia gọi điện thoại cho bà ngoại khóc lóc kể lể với bà cháu rằng làm mẹ kế vất vả như thế nào, con riêng của mình đã hai mươi bảy tuổi còn chưa kết hôn, người ngoài đều hiểu lầm là do bà ta không giúp đỡ. Bà ngoại nghe vậy rất lo lắng chuyện kết hôn của cháu, mới gọi điện thoại cho cháu, bảo cháu đến gặp bà một chuyến."
Bà ngoại vì chuyện chung thân đại sự của anh nên đã bỏ rất nhiều công sức thúc giục anh đi xem mắt.
Mau là anh đã nói với bà ngoại mình rằng bản thân đã có đối tượng kết hôn, cam đoan cuối năm nay sẽ cho bà một câu trả lời thỏa đáng, lúc này bà mới mới chịu thả anh đi.
Bà ngoại đã lớn tuổi, thân thể cũng không còn khỏe mạnh nữa, Lý Thành Hề có thể hiểu được tâm tư của bà ngoại.
Giang Hoành không nói gì, khó trách Lý Thành Hề không thích người mẹ kế kia của anh, tay duỗi cũng quá dài, lại còn dám gọi điện thoại đến chỗ bà ngoại.
Lý Thành Hề hỏi: “Chú Giang, lúc trước cháu bảo chú giúp cháu hỏi thăm chuyện đó giờ sao rồi ạ?”
Hôm đó sau khi nhận điện thoại của bà ngoại anh vội vã rời đi, lúc ấy chỉ cho rằng Lâm Đào là nhân viên nhà máy, chưa kịp hỏi quá nhiều chuyện về cô. Ai mà biết khi tới hỏi mới biết trong xưởng không có người nào tên Lâm Đào.
Trước khi đi anh nhờ Giang Hoành mới hỏi thăm một chút chuyện liên quan đến Lâm Đào.
Giang Hoành nói: "Việc này chú đã phái người hỏi qua, cô gái nhỏ kia là thân thích bên ngoài của một nhân viên trong nhà máy chúng ta, cô tanói cô gái nhỏ đó sợ người trong nhà máy tìm cô ấy gây chuyện nên hôm đó đã ngồi xe về huyện Lô rồi."
Lý Thành Hề không nghĩ tới mình chỉ nhận một cuộc điện thoại thôi mà lại bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy.
Hỏi: "Cô ấy đến từ Huyện Lô sao? Có địa chỉ cụ thể không?" Giang Hoành nhìn Lý Thành Hề, khẽ nhíu mày, nhìn ra được anh khá để tâm tới cô gái nhỏ này.
Thở dài nói: "Chuyện này hơi khó, nhân viên kia nói cô ấy và thân thích của cô ấy bình thường cũng không qua lại được nhiều lắm. Lần này là do đối phương đến tuổi kết hôn nên muốn nhờ cô ấy giới thiệu cho vài người, vừa hay trong nhà máy tổ chức vũ hội nên cô ấy khuyên cô gái đó đến xem. Còn địa chỉ cụ thể của nhà người thân, cô ấy cũng không rõ."
Đúng là đã làm khó người khác, nếu không biết địa chỉ cụ thể, chỉ biết là người huyện Lô thì khác nào mò kim đáy biển.
"Cảm ơn chú Giang, cháu sẽ nghĩ biện pháp khác." Lý Thành Hề đứng dậy.
Sau khi Lý Thành Hề ra khỏi xưởng, quay về chỗ ở của mình, chỗ ở của anh là khách sạn ở phía nam thành phố.
Giang Hoành định mời anh vào trong nhà mình sống, chẳng qua Lý Thành Hề không quen ở nhờ nhà người khác, huống hồ nhà Giang Hoành là một gia đình lớn.
Lúc trên đường, Lý Thành Hề bỗng nhiên nhớ tới Lâm Đào, nhớ lúc cô rất sợ hãi, nhưng sống lưng thẳng tắp, môi mím chặt lại.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, hai người rõ ràng đã gặp mặt một lần, nhưng lại chẳng nói với nhau được mấy câu.
Nhưng chính điều kỳ lạ đó khiến cho anh nhớ thương cô gái nhỏ này.
Tuy rằng không có địa chỉ cụ thể của Lâm Đào, nhưng Lý Thành Hề có quen một chiến sĩ công an đang làm việc ở huyện Lô, anh có thể đi nhờ người đi điều tra, như vậy tìm cũng dễ dàng hơn một chút.
Sau khi trong lòng có tính toán, sự phiền não trong lòng Lý Thành Hề mới tiêu tán đi một chút
Bước chân nhẹ nhàng.
Nhưng không đi được bao xa, bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo:
"Triệu Dược Tiến, anh muốn tôi phải nói thêm bao nhiêu lần mới chịu hiểu, không có chuyện tôi thích anh! Nên anh đừng đi theo tôi nữa! Cóphải ăn muốn ăn thêm một
đòn nữa mới chịu đúng không?”
Tuy rằng đã chia tay vài ngày, nhưng Lý Thành Hề vẫn còn nhớ rõ giọng nói này.
Anh đi về phía một góc đường bên kia thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Đào, lông mày gắt gao cau, muốn đi về phía trước nhưng lại bị Triệu Dược Tiến chặn đường.
Bên này là con đường nhỏ, không có người đến, Triệu Dược Tiến vào giả bộ người văn hóa cũng giả bộ đủ rồi.
Hắn cho rằng Lâm Đào chỉ giả vờ thanh cao nên hắn mới hùa theo cô,nếu cô theo đó mà hạ bước thì chuyện gì cũng dễ nói.
Không nghĩ tới cô dầu muối cũng không ăn
Triệu Dược Tiến không thèm giả bộ nữa, lộ ra nụ cười hèn mọn, tính toán động tay động chân với Lâm Đào: "Cô gái nhỏ này cũng cay thật, nhưng mà đúng lúc tôi cũng muốn ăn cay. Em cũng đừng giả bộ, đã đến tham gia vũ hội, không phải là muốn tìm người có điều kiện tốt sao? Em đi với tôi, theo tôi, tôi để cho cha tôi đưa em đến nhà máy cơ khí của chúng tôi ngay lập tức. Không nhiều hơn em... A........."
Lúc Triệu Dược Tiến nói chuyện, ánh mắt Lâm Đào lướt qua hắn, chú ý tới Lý Thành Hề đi về phía bọn họ.
Gặp lại anh, không thể nói rõ cảm giác trong lòng gì.
Chỉ là tim đập nhanh hơn một chút.
Tay Triệu Dược Tiến còn chưa đụng phải Lâm Đào, đã bị một cánh tay cường tráng hữu lực khác túm lấy, tiếp theo là một tiếng hét lớn vanglên, Triệu Dược Tiến phát ra
tiếng gào thét như heo bị giết.
"Buông tay, mau buông tay, tay sắp bị gãy mất ——"
Đau, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ra.
Lý Thành Hề và Lâm Đào hình như không nghe thấy, nhìn nhau, đều có chuyện muốn hỏi, đều có chuyện muốn nói.
Lâm Đào: "Là anh...".
Lý Thành Tự: "Là em...".
Lý Thành Hề một tay nắm lấy cánh tay Triệu Dược Tiến, một tay đút túi:
"Em nói trước."
Lâm Đào ngượng ngùng, gò má trắng ửng đỏ, mím môi nói: "Tôi, tôi là muốn hỏi anh, anh không phải công nhân xưởng cơ khí hả? Tôi hỏi chị dâu, chị ấy nói chưa từng nghe nói qua tên anh."
"Tôi không phải." Lý Thành Hề lắc đầu: "Tôi tới đây thăm người thân, Giám đốc Giang là chú tôi, chuyện cụ thể lát nữa tôi sẽ nói với em. Chị dâu em nói, em là người huyện Lô, đã trở về huyện Lô từ lâu rồi?”
Lâm Đào mặt càng đỏ lên, cúi đầu nói: "Tôi không phải người huyện Lô, nhà tôi ở Tương Thành."
Ngẩng đầu giải thích: "Nhưng chị dâu tôi cũng vì tốt cho tôi mới nói như vậy, bởi vì sau khi tôi đi, trong xưởng phái người đến hỏi thăm tin tức của tôi, chị dâu tôi sợ trong nhà máy sẽ tìm tôi gây rắc rối...".
Thật ra Lâm Đào còn muốn hỏi anh một chút, sao giám đốc nhà máy không nói gì, không phải đã nói là việc này không phải lỗi của cô rồi sao, sẽ không vì chuyện này mà gây phiền toái cho cô, sau đó lại quayđầu đi tìm chị dâu cô.
Nhưng cô xấu hổ không dám hỏi.
Ngay sau đó nghe được Lý Thành Hề nói: "Chị dâu cô hiểu lầm rồi, trong xưởng không phải là muốn tìm cô gây rối mà là do tôi bảo chú Giang giúp tôi hỏi thăm."
Lâm Đào: "Hả? Hỏi thăm tôi?".
"Tôi lúc đó cho rằng cô là nhân viên nhà máy, sau đó đi hỏi mới biết là không phải, chỉ có thể tìm chị dâu cô đi xin phương thức liên lạc của cô."
Lý Thành Hề thản nhiên nói.
Mặt Lâm Đào càng lúc càng đỏ, nhưng trong lòng lại có vài phần mừngthầm không kiềm chế được.
Cô lúc đầu còn hơi xấu hổ đi tìm Chu Mai Phương hỏi thăm về Lý Thành Hề, lúc đó cô còn nghĩ bản thân có hơi chủ động quá không.
Nếu Lý Thành Hề không có ý này, cũng không nghĩ tới việc đến tìm cô, ngược lại cô đi tìm anh, sau khi nhìn thấy phải nói như thế nào, nên nói cái gì.
Nhưng giờ phút này, tất cả những lo lắng của cô đều tan thành mây khói.
Lời nói của Lý Thành Hề, khiến cho cô hiểu được, trong chuyện này cô không hề đơn phương.
Lúc Lý Thành Hề và Lâm Đào nói chuyện, Triệu Dược Tiến đang chịu đựng nỗi đau cánh tay truyền đến.
Sắc mặt trắng bệch, đau đến mức mồ hôi lạnh đều chảy ròng ròng, ngao ngao cầu xin tha thứ: "Đại ca, đại ca, các người nói chuyện thì nói chuyện, có thể buông cánh tay tôi ra trước hay không, cánh tay tôi sắp bị gãy rồi, sắp gãy rồi...".
Lý Thành Đảo liếc hắn một cái, nói với Lâm Đào: "Đối phó với loại người như này, nên trực tiếp đưa đến cục công an, để cho hắn được học một khóa giáo dục tư tưởng tốt.”
Lâm Đào gật đầu tỏ vẻ ủng hộ: "Ừ."
Hai người đem Triệu Dược Tiến vặn vẹo đến cục công an, Triệu Dược
Tiến còn mưu toan cắn ngược một cái, thấy công an bắt đầu khóc lóc kể lể: "Đồng chí, đồng tính, mau giúp tôi, mấy người nhanh chóng bắt hắn lại, người này đánh gãy cánh tay tôi, tôi phải nhanh chóng đi bệnh viện...".
Lý Thành Hề có một chiến hữu xuất ngũ làm đội trưởng cục công an,nghe Lý Thành Hề nói qua, phái một nữ công an tới ghi chép lời khai của Lâm Đào.
Đây là lần đầu tiên Lâm Đào đến cục công an, có chút luống cuống nhìn về phía Lý Thành Hề.
Lý Thành Hề gật đầu với cô, cô hiểu ý đi theo nữ công an.
Về phần Triệu Dược Tiến, trực tiếp phái một người vặn cánh tay hắn lại, khiến hắn gào thét thảm thiết, sau đó mới cảnh cảo Triệu Dược Tiến:
“Đùa giỡn một cô gái nhỏ, lá gan cũng lớn quá ha, nhốt lại một thời gian, sau khi giáo dục tư tưởng xong rồi tính tiếp.”
Nhân lúc Lâm Đào còn đang lấy lời, Lý Thành Hề và đồng đội hút thuốc ở hành lang.
Đồng đội hỏi: "Đối tượng của cậu à?".
Lý Thành Hề nở nụ cười: "Trước mắt còn chưa phải."
"Yo, vậy cậu phải nắm chặt, mấy lão chiến hữu chúng tôi đều chờ uống rượu mừng của cậu đấy." Đồng đội háo hức nói.
Đúng lúc này Lâm Đào lấy lời khai xong, Lý Thành Hề nói một câu "Tôi sẽ cố gắng" rồi vẫy tay với Lâm Đào, gọi cô đến giới thiệu cô với chiến hữu của mình.
“Mau lại đây, đây là chiến hữu của tôi.”
Cũng chính câu nói này mà Lâm Đào mới biết được, thì ra Lý Thành Hề là quân nhân.
Cô từng nói anh nhìn qua mặt mũi chính nghĩa, dáng người cũng cao ngất như cây tùng.
Bởi vì thân phận này, hảo cảm của Lâm Đào đối với Lý Thành Hề cao hơn hơn một chút, bởi vì ba cô cũng là quân nhân.
Sau khi từ cục công an đi ra đã là buổi chiều, từ trong huyện ngồi xe bò về nhà phải mất tới một giờ, Lâm Đào đề nghị mình muốn về nhà, sau khi về nhà còn phải nấu cơm tối.
Lý Thành Hề chủ động nói: “Tôi đưa em về.”
Triệu Dược Tiến vốn định đi tìm Chu Mai Phương để hỏi thăm địa chỉ của Lâm Đào nhưng lại không nghĩ tới sẽ gặp Lâm Đào ở chỗ này.
Đừng nhìn hắn bị Lâm Đào đánh, nhưng sau khi đau xong, trong lòng lại chẳng hề cảm thấy hận Lâm Đào dù chỉ là một chút thay vào đó lại cảm thấy khá mới mẻ.
Sao có thể không mới lạ chứ, trước khi bị Lâm Đào đánh, có nữ nhân nào động thủ đánh hắn đâu.
Cho nên sau khi Lâm Tuệ tìm được hắn đưa ra chủ ý cho hắn, hắn lập tức bắt đầu 'cải tạo' chính mình. Không phải là người có kiến thức sao?
Đây không phải là một vấn đề khó khăn, chỉ cần đeo kính lên, cầm một cuốn sách thôi là chưa đủ, mấy thằng mọt sách trong nhà máy đều thếnày cả.
Triệu Dược Tiến: "Lâm Đào, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Lâm Đào cảnh giác nhìn Triệu Dược Tiến, giọng nói lạnh lùng: "Triệu Dược Tiến, anh muốn làm gì?"
Triệu Dược Tiến nghiêm trang: "Em đừng hiểu lầm, lần trước là do tôi uống quá nhiều nên mới hay nói nhảm, bình thường tôi không phải là người như vậy. Thực ra, tôi là một người rất thích đọc sách, tôi chân thành xin lỗi em vì chuyện lần trước. Nếu không phiền thì tối nay tôi mời em đi xem phim được không?"
"Tôi không xem phim." Lâm Đào lạnh lùng từ chối, xoay người muốn rời đi.
Quyển sách mà Triệu Dược Tiến cầm trong tay hoàn toàn mới mẻ, vừa nhìn đã biết là mới mua hoặc là mua nhưng chưa từng được mở ra.
Người thích đọc sách sao có thể như vậy. Không nói đến phẩm chất của Triệu Dược Tiến như thế nào, lần trước Lâm Đào đã lĩnh giáo qua.
"Đừng tuyệt tình như vậy chứ, không phải tôi đã xin lỗi em rồi sao? Em không biết trong xưởng có bao nhiêu phụ nữ muốn được đi xem phim cùng tôi đấy chứ, nếu biết em chắc chắn sẽ không từ chối tôi."
Triệu Dược Tiến đi theo phía sau Lâm Đào, giống như tấm thạch cao làm từ da chó.
Lâm Đào tăng tốc mà vẫn không thể cắt đuôi hắn được, còn bị lời nói của hắn làm cho ghê tởm đến chết.
Cô tỏ ra chán ghét, chân bước nhanh hơn.
************************
Ở phía bên kia, nhà máy cơ khí, văn phòng giám đốc nhà máy.
Giang Hoành mới nhìn Lý Thành Hề phong trần mệt mỏi, hỏi: "Thế nào?
Bà cô đã khỏi bệnh chưa? Thông báo cho ba cháu chưa?"
Lý Thành Hề ngồi trên sô pha, uống một ngụm trà: "Thân thể bà ngoại cháu không có việc gì, là vị kia gọi điện thoại cho bà ngoại khóc lóc kể lể với bà cháu rằng làm mẹ kế vất vả như thế nào, con riêng của mình đã hai mươi bảy tuổi còn chưa kết hôn, người ngoài đều hiểu lầm là do bà ta không giúp đỡ. Bà ngoại nghe vậy rất lo lắng chuyện kết hôn của cháu, mới gọi điện thoại cho cháu, bảo cháu đến gặp bà một chuyến."
Bà ngoại vì chuyện chung thân đại sự của anh nên đã bỏ rất nhiều công sức thúc giục anh đi xem mắt.
Mau là anh đã nói với bà ngoại mình rằng bản thân đã có đối tượng kết hôn, cam đoan cuối năm nay sẽ cho bà một câu trả lời thỏa đáng, lúc này bà mới mới chịu thả anh đi.
Bà ngoại đã lớn tuổi, thân thể cũng không còn khỏe mạnh nữa, Lý Thành Hề có thể hiểu được tâm tư của bà ngoại.
Giang Hoành không nói gì, khó trách Lý Thành Hề không thích người mẹ kế kia của anh, tay duỗi cũng quá dài, lại còn dám gọi điện thoại đến chỗ bà ngoại.
Lý Thành Hề hỏi: “Chú Giang, lúc trước cháu bảo chú giúp cháu hỏi thăm chuyện đó giờ sao rồi ạ?”
Hôm đó sau khi nhận điện thoại của bà ngoại anh vội vã rời đi, lúc ấy chỉ cho rằng Lâm Đào là nhân viên nhà máy, chưa kịp hỏi quá nhiều chuyện về cô. Ai mà biết khi tới hỏi mới biết trong xưởng không có người nào tên Lâm Đào.
Trước khi đi anh nhờ Giang Hoành mới hỏi thăm một chút chuyện liên quan đến Lâm Đào.
Giang Hoành nói: "Việc này chú đã phái người hỏi qua, cô gái nhỏ kia là thân thích bên ngoài của một nhân viên trong nhà máy chúng ta, cô tanói cô gái nhỏ đó sợ người trong nhà máy tìm cô ấy gây chuyện nên hôm đó đã ngồi xe về huyện Lô rồi."
Lý Thành Hề không nghĩ tới mình chỉ nhận một cuộc điện thoại thôi mà lại bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy.
Hỏi: "Cô ấy đến từ Huyện Lô sao? Có địa chỉ cụ thể không?" Giang Hoành nhìn Lý Thành Hề, khẽ nhíu mày, nhìn ra được anh khá để tâm tới cô gái nhỏ này.
Thở dài nói: "Chuyện này hơi khó, nhân viên kia nói cô ấy và thân thích của cô ấy bình thường cũng không qua lại được nhiều lắm. Lần này là do đối phương đến tuổi kết hôn nên muốn nhờ cô ấy giới thiệu cho vài người, vừa hay trong nhà máy tổ chức vũ hội nên cô ấy khuyên cô gái đó đến xem. Còn địa chỉ cụ thể của nhà người thân, cô ấy cũng không rõ."
Đúng là đã làm khó người khác, nếu không biết địa chỉ cụ thể, chỉ biết là người huyện Lô thì khác nào mò kim đáy biển.
"Cảm ơn chú Giang, cháu sẽ nghĩ biện pháp khác." Lý Thành Hề đứng dậy.
Sau khi Lý Thành Hề ra khỏi xưởng, quay về chỗ ở của mình, chỗ ở của anh là khách sạn ở phía nam thành phố.
Giang Hoành định mời anh vào trong nhà mình sống, chẳng qua Lý Thành Hề không quen ở nhờ nhà người khác, huống hồ nhà Giang Hoành là một gia đình lớn.
Lúc trên đường, Lý Thành Hề bỗng nhiên nhớ tới Lâm Đào, nhớ lúc cô rất sợ hãi, nhưng sống lưng thẳng tắp, môi mím chặt lại.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, hai người rõ ràng đã gặp mặt một lần, nhưng lại chẳng nói với nhau được mấy câu.
Nhưng chính điều kỳ lạ đó khiến cho anh nhớ thương cô gái nhỏ này.
Tuy rằng không có địa chỉ cụ thể của Lâm Đào, nhưng Lý Thành Hề có quen một chiến sĩ công an đang làm việc ở huyện Lô, anh có thể đi nhờ người đi điều tra, như vậy tìm cũng dễ dàng hơn một chút.
Sau khi trong lòng có tính toán, sự phiền não trong lòng Lý Thành Hề mới tiêu tán đi một chút
Bước chân nhẹ nhàng.
Nhưng không đi được bao xa, bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo:
"Triệu Dược Tiến, anh muốn tôi phải nói thêm bao nhiêu lần mới chịu hiểu, không có chuyện tôi thích anh! Nên anh đừng đi theo tôi nữa! Cóphải ăn muốn ăn thêm một
đòn nữa mới chịu đúng không?”
Tuy rằng đã chia tay vài ngày, nhưng Lý Thành Hề vẫn còn nhớ rõ giọng nói này.
Anh đi về phía một góc đường bên kia thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Đào, lông mày gắt gao cau, muốn đi về phía trước nhưng lại bị Triệu Dược Tiến chặn đường.
Bên này là con đường nhỏ, không có người đến, Triệu Dược Tiến vào giả bộ người văn hóa cũng giả bộ đủ rồi.
Hắn cho rằng Lâm Đào chỉ giả vờ thanh cao nên hắn mới hùa theo cô,nếu cô theo đó mà hạ bước thì chuyện gì cũng dễ nói.
Không nghĩ tới cô dầu muối cũng không ăn
Triệu Dược Tiến không thèm giả bộ nữa, lộ ra nụ cười hèn mọn, tính toán động tay động chân với Lâm Đào: "Cô gái nhỏ này cũng cay thật, nhưng mà đúng lúc tôi cũng muốn ăn cay. Em cũng đừng giả bộ, đã đến tham gia vũ hội, không phải là muốn tìm người có điều kiện tốt sao? Em đi với tôi, theo tôi, tôi để cho cha tôi đưa em đến nhà máy cơ khí của chúng tôi ngay lập tức. Không nhiều hơn em... A........."
Lúc Triệu Dược Tiến nói chuyện, ánh mắt Lâm Đào lướt qua hắn, chú ý tới Lý Thành Hề đi về phía bọn họ.
Gặp lại anh, không thể nói rõ cảm giác trong lòng gì.
Chỉ là tim đập nhanh hơn một chút.
Tay Triệu Dược Tiến còn chưa đụng phải Lâm Đào, đã bị một cánh tay cường tráng hữu lực khác túm lấy, tiếp theo là một tiếng hét lớn vanglên, Triệu Dược Tiến phát ra
tiếng gào thét như heo bị giết.
"Buông tay, mau buông tay, tay sắp bị gãy mất ——"
Đau, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ra.
Lý Thành Hề và Lâm Đào hình như không nghe thấy, nhìn nhau, đều có chuyện muốn hỏi, đều có chuyện muốn nói.
Lâm Đào: "Là anh...".
Lý Thành Tự: "Là em...".
Lý Thành Hề một tay nắm lấy cánh tay Triệu Dược Tiến, một tay đút túi:
"Em nói trước."
Lâm Đào ngượng ngùng, gò má trắng ửng đỏ, mím môi nói: "Tôi, tôi là muốn hỏi anh, anh không phải công nhân xưởng cơ khí hả? Tôi hỏi chị dâu, chị ấy nói chưa từng nghe nói qua tên anh."
"Tôi không phải." Lý Thành Hề lắc đầu: "Tôi tới đây thăm người thân, Giám đốc Giang là chú tôi, chuyện cụ thể lát nữa tôi sẽ nói với em. Chị dâu em nói, em là người huyện Lô, đã trở về huyện Lô từ lâu rồi?”
Lâm Đào mặt càng đỏ lên, cúi đầu nói: "Tôi không phải người huyện Lô, nhà tôi ở Tương Thành."
Ngẩng đầu giải thích: "Nhưng chị dâu tôi cũng vì tốt cho tôi mới nói như vậy, bởi vì sau khi tôi đi, trong xưởng phái người đến hỏi thăm tin tức của tôi, chị dâu tôi sợ trong nhà máy sẽ tìm tôi gây rắc rối...".
Thật ra Lâm Đào còn muốn hỏi anh một chút, sao giám đốc nhà máy không nói gì, không phải đã nói là việc này không phải lỗi của cô rồi sao, sẽ không vì chuyện này mà gây phiền toái cho cô, sau đó lại quayđầu đi tìm chị dâu cô.
Nhưng cô xấu hổ không dám hỏi.
Ngay sau đó nghe được Lý Thành Hề nói: "Chị dâu cô hiểu lầm rồi, trong xưởng không phải là muốn tìm cô gây rối mà là do tôi bảo chú Giang giúp tôi hỏi thăm."
Lâm Đào: "Hả? Hỏi thăm tôi?".
"Tôi lúc đó cho rằng cô là nhân viên nhà máy, sau đó đi hỏi mới biết là không phải, chỉ có thể tìm chị dâu cô đi xin phương thức liên lạc của cô."
Lý Thành Hề thản nhiên nói.
Mặt Lâm Đào càng lúc càng đỏ, nhưng trong lòng lại có vài phần mừngthầm không kiềm chế được.
Cô lúc đầu còn hơi xấu hổ đi tìm Chu Mai Phương hỏi thăm về Lý Thành Hề, lúc đó cô còn nghĩ bản thân có hơi chủ động quá không.
Nếu Lý Thành Hề không có ý này, cũng không nghĩ tới việc đến tìm cô, ngược lại cô đi tìm anh, sau khi nhìn thấy phải nói như thế nào, nên nói cái gì.
Nhưng giờ phút này, tất cả những lo lắng của cô đều tan thành mây khói.
Lời nói của Lý Thành Hề, khiến cho cô hiểu được, trong chuyện này cô không hề đơn phương.
Lúc Lý Thành Hề và Lâm Đào nói chuyện, Triệu Dược Tiến đang chịu đựng nỗi đau cánh tay truyền đến.
Sắc mặt trắng bệch, đau đến mức mồ hôi lạnh đều chảy ròng ròng, ngao ngao cầu xin tha thứ: "Đại ca, đại ca, các người nói chuyện thì nói chuyện, có thể buông cánh tay tôi ra trước hay không, cánh tay tôi sắp bị gãy rồi, sắp gãy rồi...".
Lý Thành Đảo liếc hắn một cái, nói với Lâm Đào: "Đối phó với loại người như này, nên trực tiếp đưa đến cục công an, để cho hắn được học một khóa giáo dục tư tưởng tốt.”
Lâm Đào gật đầu tỏ vẻ ủng hộ: "Ừ."
Hai người đem Triệu Dược Tiến vặn vẹo đến cục công an, Triệu Dược
Tiến còn mưu toan cắn ngược một cái, thấy công an bắt đầu khóc lóc kể lể: "Đồng chí, đồng tính, mau giúp tôi, mấy người nhanh chóng bắt hắn lại, người này đánh gãy cánh tay tôi, tôi phải nhanh chóng đi bệnh viện...".
Lý Thành Hề có một chiến hữu xuất ngũ làm đội trưởng cục công an,nghe Lý Thành Hề nói qua, phái một nữ công an tới ghi chép lời khai của Lâm Đào.
Đây là lần đầu tiên Lâm Đào đến cục công an, có chút luống cuống nhìn về phía Lý Thành Hề.
Lý Thành Hề gật đầu với cô, cô hiểu ý đi theo nữ công an.
Về phần Triệu Dược Tiến, trực tiếp phái một người vặn cánh tay hắn lại, khiến hắn gào thét thảm thiết, sau đó mới cảnh cảo Triệu Dược Tiến:
“Đùa giỡn một cô gái nhỏ, lá gan cũng lớn quá ha, nhốt lại một thời gian, sau khi giáo dục tư tưởng xong rồi tính tiếp.”
Nhân lúc Lâm Đào còn đang lấy lời, Lý Thành Hề và đồng đội hút thuốc ở hành lang.
Đồng đội hỏi: "Đối tượng của cậu à?".
Lý Thành Hề nở nụ cười: "Trước mắt còn chưa phải."
"Yo, vậy cậu phải nắm chặt, mấy lão chiến hữu chúng tôi đều chờ uống rượu mừng của cậu đấy." Đồng đội háo hức nói.
Đúng lúc này Lâm Đào lấy lời khai xong, Lý Thành Hề nói một câu "Tôi sẽ cố gắng" rồi vẫy tay với Lâm Đào, gọi cô đến giới thiệu cô với chiến hữu của mình.
“Mau lại đây, đây là chiến hữu của tôi.”
Cũng chính câu nói này mà Lâm Đào mới biết được, thì ra Lý Thành Hề là quân nhân.
Cô từng nói anh nhìn qua mặt mũi chính nghĩa, dáng người cũng cao ngất như cây tùng.
Bởi vì thân phận này, hảo cảm của Lâm Đào đối với Lý Thành Hề cao hơn hơn một chút, bởi vì ba cô cũng là quân nhân.
Sau khi từ cục công an đi ra đã là buổi chiều, từ trong huyện ngồi xe bò về nhà phải mất tới một giờ, Lâm Đào đề nghị mình muốn về nhà, sau khi về nhà còn phải nấu cơm tối.
Lý Thành Hề chủ động nói: “Tôi đưa em về.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook