"Tỉnh rồi?" Yên Tiêu nói.

Giọng nói của Vân Ngữ rất hay, cao thấp gãi đúng chỗ ngứa.

Sáng sớm nghe thấy giọng nói này là một loại hưởng thụ nếu không tính đến tối qua nàng vừa bị đối phương lăn lội đến muốn sống muốn chết.

Vân Ngữ gật đầu, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Một là bởi vì hai người đang lõa thể tương dán. Hai là giấc mơ xấu hổ kia.

Tối bị thao, nằm mơ cũng mơ mình bị thao. Nàng đều mau hoài nghi bản thân mình có phải thực sự là bản chất dâm đãng nên dục cầu bất mãn hay không.

"Ngươi đến đây hoàng thượng không có ý kiến gì sao?" Vân Ngữ hỏi.

Những ngày lớn như thế này, theo lệ là Hoàng đế đều sẽ lưu lại Phượng Nghi cung.

Nhưng Hoàng hậu lúc này lại ở cùng mình, vậy Hoàng đế thì sao?

"Hắn có thể có ý kiến gì? Hắn còn đang vui vẻ ngủ với nam sủng có hắn đâu."

Nhìn nét mặt kinh ngạc của Vân Ngữ,
Yên Tiêu đưa một ngón tay lên môi, nói:

"À, đừng nói chuyện này ra ngoài, sẽ mất đầu đấy."

Vân Ngữ cũng không phải ngu, vội vã gật đầu.

Nhưng nàng nghĩ mãi cũng không nhớ mình từng nghe nói Hoàng đế có sở thích này.

Trong cung có nam sủng? Vậy người đặt ở đâu?


"Mấy chuyện này ngươi không cần để ý. Biết ta cùng hắn chỉ là danh nghĩa vợ chồng liền tốt rồi."

Vân Ngữ bị tin này làm cho há hốc mồm. Nhưng nghĩ lại đối phương không hoàn toàn giống nữ tử bình thường, lại cảm thấy không kinh ngạc như thế nữa.

Và ở sâu trong lòng, còn có một loại vui mừng không rõ toát lên.

"Ngươi không sợ ta nói ra ngoài?" Vân Ngữ rối rắm hỏi.

Bí mật hoàng gia, đứng ở góc độ nào nhìn đều là chuyện phải giữ kín như bưng.

"Ngươi dám sao?" Yên Tiêu tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Vân Ngữ vội lắc đầu.

Nàng đương nhiên là không dám.

Nàng yêu quý mạng nhỏ của mình đâu.

"Chỉ là hỏi mà thôi..."

"Ta cùng hoàng thượng là cùng một phía. Hắn sẽ không phế ta. Nhưng ngươi thì khác, ngươi gia thế bình phàm, không có chống lưng, muốn giết thế nào liền giết thế nào."

Yên Tiêu nói nàng đều hiểu.

"Ngoan ngoãn ở bên người ta, đối với ngươi không có hại." Nàng ấy nói tiếp.

"Ngươi...vì sao lại chọn ta?"

Vân Ngữ cắn môi, không rõ chính mình vì sao lại muốn hỏi điều đó nữa. Nàng là muốn xác nhận gì đâu?

"Thích ngươi a." Yên Tiêu nói.

Nhìn Vân Ngữ ánh mắt trở nên ảm đạm, bổ sung thêm:

"Thích ngươi toàn bộ, không chỉ có cơ thể của ngươi."

"Ta trước kia lại không quen ngươi." Vân Ngữ bẹp miệng nói.

"Ngươi chắc chắn?"

Lần này, đến Vân Ngữ ngạc nhiên.

"Ta và ngươi quen nhau?"

Không thể nào a.

Yên Tiêu lớn lên xuất sắc như vậy, nàng làm sao có thể quên mất?

Nhưng nàng ấy cũng làm gì phải lừa nàng đâu?

Đầu ngón tay của Yên Tiêu cuộn lấy vài ngọn tóc của Vân Ngữ, nhẹ giọng nói:


"Nếu không quen biết, ta há trong bao nhiêu người lại chọn đúng ngươi?"

Vân Ngữ nhìn sâu vào trong đôi mắt của Yên Tiêu, xác nhận nàng ấy là nói thật.

Nhưng nàng nghĩ không ra a!

Đây là có chuyện gì chứ?!

"Nhà ngươi không phải từ Giang Châu đến sao? Quê gốc của nhà ta cũng là ở đó. Thưở nhỏ ta lưu lại nơi đó một vài năm."

"Giang Châu...hm..."

Vân Ngữ mê man nghĩ rồi giật mình kêu lên:

"Ngươi là Yên tỷ tỷ?!"

Yên Tiêu khẽ cười gật đầu.

Vân Ngữ che miệng lại, không biết nên nói gì.

Hình ảnh trong kí ức cùng vẻ mặt của Yên Tiêu trùng điệp lại một chỗ. Khóe mắt, đôi môi, sống mũi. Quá giống!

Sao nàng lại không nghĩ ra chứ!

"Ô...Yên tỷ tỷ, thực sự là ngươi nha. Ngươi, ngươi...làm thế nào?..."

"Lần đó thấy ngươi ta liền cảm thấy quen mắt. Cho người về tra liền như vậy thôi."

Yên Tiêu ôm lấy Vân Ngữ, than thở một tiếng:

"Ngươi coi như vẫn còn chút lương tâm. Vẫn còn nhớ Yên tỷ tỷ."

"T-Ta..."

Vân Ngữ ấp a ấp úng. Nhớ lại ngày xưa sau khi Yên Tiêu về kinh mình cũng chỉ buồn một trận liền thôi, cũng không nhớ người này nữa mà cảm thấy chột dạ.

"Chính là...ngươi cũng không tạm biệt ta...ta đều nghĩ ngươi không thích ta..."


"Ta sáng sớm leo tường qua gặp ngươi người đều đã quên?"

"Hả?" Vân Ngữ chớp chớp mắt.

"Đó không phải là mơ sao?"

Yên Tiêu tức giận phản cười.

Vân Ngữ bối rối cúi đầu.

"Được rồi, không cùng ngươi tính toán chuyện này. Đói bụng chưa? Dậy ăn sáng."

Vân Ngữ ngẩng đầu lo lắng hỏi:

"Ngươi không cần về cung sao?"

Yên Tiêu xoa đầu nàng nói:

"Nơi này đều là người của ta. Về hay không cũng không khác biệt."

Vân Ngữ hé mồm muốn nói, sau đó lại không biết nói gì, đành gật đầu nói tốt.

Nàng không ngốc, từ lời của Yên Tiêu liền hiểu ra rất nhiều.

Người này ngay từ đầu đã an bài thỏa đáng cả rồi.

Là một nhân vật bị an bài đến rõ ràng, Vân Ngữ không tức giận chỉ cảm thấy có chút ngọt.

HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương