Vợ Ơi, Về Với Anh Đi!
-
Chương 24
Lăng Tử Thiên, anh đúng thật là tàn nhẫn!
Năm xưa, nếu không có Mạc Nhan, Lăng thị của anh làm sao có thể lớn mạnh đến mức này. Để rồi khi gặp khó khăn, anh lại nhẫn tâm xua bỏ cô ấy, à không, là nhẫn tâm giết chết cô ấy.
Chỉ vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, anh lại dùng đến tận cả cách giết người ư?
Lăng Tử Thiên, anh độc ác như vậy, chắc chắn sẽ gặp quả báo. Mà quả báo ấy, cũng sẽ do chính tay tôi ban cho anh.
Nhờ người điều tra, Mộc Tâm cầm bó hoa hồng trắng, đi đến nơi chốn cất Mạc Nhan.
Dù gì cũng là lỗi của cô. Nếu cô không bảo Mạc Nhan kéo dài thời gian, cô ấy cũng không chết thảm hại như thế này.
Mạc Nhan! Xin lỗi cô!
Mộc Tâm cúi thấp đầu. Trong lòng dâng lên cảm xúc khó nói. Ba năm trước, chở thành tình địch, ba năm sau, liền trở thành đối tác...
Nếu năm xưa, cô không xen vào tình cảm giữa tôi và Lăng Tử Thiên, giờ chắc sẽ không xảy ra nhiều chuyện bi thương như vậy.
Đúng thật, người tính không bằng trời tính...!
"Mạc Nhan, đừng lo, tôi sẽ thay cô trả thù, cũng là trả thù cho bản thân tôi" - Mộc Tâm lẩm bẩm, hốc mắt đã đỏ hoe, từng giọt nước mắt trực trào muốn rơi ra nhưng lại bị chính cô gắt gao kìm nén.
Cô không được khóc, không được. Phải mạnh mẽ lên, như vậy mới có thể trả thù cho Mạc Nhan và chính bản thân của mình.
"Thấy chưa, chỉ vì em muốn trả thù mà hại cả người vô tội" - Mạc Tư Thần không biết đến từ bao giờ, anh cũng cầm bó hoa hồng trắng, lạnh lùng nói.
"Trên con đường trả thù, cần phải hi sinh ai, thì kẻ đó phải chết" - Mộc Tâm quay người bước đi. Dùng một câu nói ngắn gọn để đáp lại anh.
"Tâm Tâm, em điên rồi" - ý nghĩ trong lời nói của cô khiến anh sững người. Cô nói, chỉ trả được thù, thì có ai chết đâu liên quan gì đến cô.
Mộc Tâm! Em đã trở thành kẻ máu lạnh từ bao giờ?
"Tôi chưa từng muốn thế này, chỉ là không tàn nhẫn, không độc ác thì mãi mãi sẽ chỉ là con rùa rụt cổ trong thế giới này" - cô nói rồi bước chân càng lúc càng nhanh.
[...]
Trong phòng chủ tịch của Chu thị...
"Chu lão gia, lâu lắm không gặp" - chất giọng bông đùa của Lăng Tử Thiên vọng vào.
Chu Thừa Mạc đặt bút xuống, ngửa mắt lên nhìn Lăng Tử Thiên.
"Cậu đến đây có việc gì?" - Chu Thừa Mạc đẩy gọng kính, giọng nói âm trầm.
"Lão già như ông, thật ngu ngốc, ông lại đem những 20% cổ phần đưa Mạc Tư Thần, ông coi tôi là gì? Hay là ông muốn đợi lúc tôi và cháu gái của ông kết hôn, tôi sẽ điên cuồng hành hạ cô ta" - Lăng Tử Thiên chống tay lên bàn, nghiến răng nói.
Chu Thừa Mạc không nói, ông vẫn bình tĩnh xem tài liệu, nhưng bàn tay lại đang lén bật phần mềm theo dõi.
"Tôi sẽ cho người luôn phiên cương bức cô ta...".
"Sẽ cho người thay nhau làm cho cô ta thoả mãn".
"Phải công nhân, ông có cô cháu gái xinh đẹp, chỉ cần nhìn thôi đã muốn đem cô ta nhét xuống dưới thân".
"Thoả mãn cô ta xong, sẽ cho người cắt từng bộ phận của cô ta...".
"Cho cô ra chết không toàn thây".
"Đem xác cô ta cho chó gặm, chó tha...".
Những lời bẩn thỉu đê tiện của Lăng Tử Thiên khiến bệnh tim của ông tái phát.
Ông loay hoay lấy thuốc nhưng lại bị Lăng Tử Thiên mạnh mẽ hất tung..
Ông bò xuống nhặt, hơi thở đã vì bệnh tim mà càng trở nên nặng nề.
"Nhặt thuốc? Đừng hòng" - anh ta điên cuồng đá mạnh vào người Chu Thừa Mạc.
"Cầu xin tôi, tôi đưa thuốc cho ông" - Lăng Tử Thiên điên cuồng cười, nhìn bộ dạng chật vật của Chu Thừa Mạc, đáy lòng càng cảm thấy vui.
1 phút...
2 phút...
3 phút...
Người phía dưới không động tĩnh, Lăng Tử Thiên đưa tay đặt lên mũi ông, không...còn thở nữa rồi...!
Vẻ mặt Lăng Tử Thiên không biến sắc.
Lão già thối thây, ai bảo ông đem cổ phần đưa Mạc Tư Thần, chết cũng là đáng...!
Anh phủi tay, cao ngạo rời đi...
[...]
Trên đường trở về Chu gia, Mộc Tâm nhận được điện thoại của thư ký Chu Thừa Mạc, giọng anh ta run rẩy, đầy sợ hãi - "Đại tiểu thư, lão gia....".
Năm xưa, nếu không có Mạc Nhan, Lăng thị của anh làm sao có thể lớn mạnh đến mức này. Để rồi khi gặp khó khăn, anh lại nhẫn tâm xua bỏ cô ấy, à không, là nhẫn tâm giết chết cô ấy.
Chỉ vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, anh lại dùng đến tận cả cách giết người ư?
Lăng Tử Thiên, anh độc ác như vậy, chắc chắn sẽ gặp quả báo. Mà quả báo ấy, cũng sẽ do chính tay tôi ban cho anh.
Nhờ người điều tra, Mộc Tâm cầm bó hoa hồng trắng, đi đến nơi chốn cất Mạc Nhan.
Dù gì cũng là lỗi của cô. Nếu cô không bảo Mạc Nhan kéo dài thời gian, cô ấy cũng không chết thảm hại như thế này.
Mạc Nhan! Xin lỗi cô!
Mộc Tâm cúi thấp đầu. Trong lòng dâng lên cảm xúc khó nói. Ba năm trước, chở thành tình địch, ba năm sau, liền trở thành đối tác...
Nếu năm xưa, cô không xen vào tình cảm giữa tôi và Lăng Tử Thiên, giờ chắc sẽ không xảy ra nhiều chuyện bi thương như vậy.
Đúng thật, người tính không bằng trời tính...!
"Mạc Nhan, đừng lo, tôi sẽ thay cô trả thù, cũng là trả thù cho bản thân tôi" - Mộc Tâm lẩm bẩm, hốc mắt đã đỏ hoe, từng giọt nước mắt trực trào muốn rơi ra nhưng lại bị chính cô gắt gao kìm nén.
Cô không được khóc, không được. Phải mạnh mẽ lên, như vậy mới có thể trả thù cho Mạc Nhan và chính bản thân của mình.
"Thấy chưa, chỉ vì em muốn trả thù mà hại cả người vô tội" - Mạc Tư Thần không biết đến từ bao giờ, anh cũng cầm bó hoa hồng trắng, lạnh lùng nói.
"Trên con đường trả thù, cần phải hi sinh ai, thì kẻ đó phải chết" - Mộc Tâm quay người bước đi. Dùng một câu nói ngắn gọn để đáp lại anh.
"Tâm Tâm, em điên rồi" - ý nghĩ trong lời nói của cô khiến anh sững người. Cô nói, chỉ trả được thù, thì có ai chết đâu liên quan gì đến cô.
Mộc Tâm! Em đã trở thành kẻ máu lạnh từ bao giờ?
"Tôi chưa từng muốn thế này, chỉ là không tàn nhẫn, không độc ác thì mãi mãi sẽ chỉ là con rùa rụt cổ trong thế giới này" - cô nói rồi bước chân càng lúc càng nhanh.
[...]
Trong phòng chủ tịch của Chu thị...
"Chu lão gia, lâu lắm không gặp" - chất giọng bông đùa của Lăng Tử Thiên vọng vào.
Chu Thừa Mạc đặt bút xuống, ngửa mắt lên nhìn Lăng Tử Thiên.
"Cậu đến đây có việc gì?" - Chu Thừa Mạc đẩy gọng kính, giọng nói âm trầm.
"Lão già như ông, thật ngu ngốc, ông lại đem những 20% cổ phần đưa Mạc Tư Thần, ông coi tôi là gì? Hay là ông muốn đợi lúc tôi và cháu gái của ông kết hôn, tôi sẽ điên cuồng hành hạ cô ta" - Lăng Tử Thiên chống tay lên bàn, nghiến răng nói.
Chu Thừa Mạc không nói, ông vẫn bình tĩnh xem tài liệu, nhưng bàn tay lại đang lén bật phần mềm theo dõi.
"Tôi sẽ cho người luôn phiên cương bức cô ta...".
"Sẽ cho người thay nhau làm cho cô ta thoả mãn".
"Phải công nhân, ông có cô cháu gái xinh đẹp, chỉ cần nhìn thôi đã muốn đem cô ta nhét xuống dưới thân".
"Thoả mãn cô ta xong, sẽ cho người cắt từng bộ phận của cô ta...".
"Cho cô ra chết không toàn thây".
"Đem xác cô ta cho chó gặm, chó tha...".
Những lời bẩn thỉu đê tiện của Lăng Tử Thiên khiến bệnh tim của ông tái phát.
Ông loay hoay lấy thuốc nhưng lại bị Lăng Tử Thiên mạnh mẽ hất tung..
Ông bò xuống nhặt, hơi thở đã vì bệnh tim mà càng trở nên nặng nề.
"Nhặt thuốc? Đừng hòng" - anh ta điên cuồng đá mạnh vào người Chu Thừa Mạc.
"Cầu xin tôi, tôi đưa thuốc cho ông" - Lăng Tử Thiên điên cuồng cười, nhìn bộ dạng chật vật của Chu Thừa Mạc, đáy lòng càng cảm thấy vui.
1 phút...
2 phút...
3 phút...
Người phía dưới không động tĩnh, Lăng Tử Thiên đưa tay đặt lên mũi ông, không...còn thở nữa rồi...!
Vẻ mặt Lăng Tử Thiên không biến sắc.
Lão già thối thây, ai bảo ông đem cổ phần đưa Mạc Tư Thần, chết cũng là đáng...!
Anh phủi tay, cao ngạo rời đi...
[...]
Trên đường trở về Chu gia, Mộc Tâm nhận được điện thoại của thư ký Chu Thừa Mạc, giọng anh ta run rẩy, đầy sợ hãi - "Đại tiểu thư, lão gia....".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook