Vợ Ơi, Về Nhà Nào!
-
Chương 170: Nếu có kiếp sau đừng nói lời xin lỗi
Trần Phong vừa đến nơi lập tức được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu.
Tô Hiểu Du đang thơ thẩn còn không biết mọi chuyện đang xảy ra là như thế nào.
Cấp cứu sao?
Tại sao?
Trần Phong chị bị thương ngoài da, tại sao phải cấp cứu chứ?
Cô âm thâm ngồi ngoài ghế chờ gần hai tiếng, hai tay vô thức chấp lấy cầu trời cầu phật. Cô cầu cho Trần Phong được bình an, cầu cho anh không xảy ra bất cứ chuyện gì. Đã gần hai tiếng rồi, họ đã làm gì anh ấy? Sao còn chưa ra!
Cô sốt ruột đứng dậy liếc nhìn vào cánh cửa mờ mờ, ngốc quá, phòng cấp cứu thì có thể nhìn thấy gì chứ?
Cô đi đi lại lại trước phòng phẫu thuật, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Cạch.
Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, đèn phẫu thuật đã tắt. Một đoàn bác sĩ đi ra từ phía trong, trên mặt cũng đầy mồ hôi. Dường như họ đã cố gắng hết sức lực của mình.
"Bác sĩ, anh ấy bị sao vậy? Tại sao lại phải phẫu thuật? Anh ấy có bị sao không?" Cô chạy nhanh đến bám víu vào cánh tay bác sĩ, người vẫn mặc y phục xanh lá, tay vẫn đeo gang cao su trắng dính máu.
Ông ta nhìn thấy cô, đôi mắt bất lực nhìn cô thương tiếc sau đó lắc đầu.
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Não Tô Hiểu Du như vỡ oành ra một tiếng, hai tai cô ù ù, đôi tay rơi xuống từ không trung.
"Bác sĩ nói vậy là sao? Anh ấy đang rất khỏe mạnh cơ mà." Cô cố gắng tìm lấy chút hi vọng cuối cùng.
"Khỏe mạnh?" Ông ta nhíu mày nhìn cô. "Cậu ta bị u não giai đoạn cuối, không thể cứu chữa nữa rồi."
"Cái gì?" Tô Hiểu Du vô thức lùi lại vài bước, hai mắt cô như kẻ vô hồn.
U não giai đoạn cuối sao? Nói dối! Trần Phong rất khỏe mạnh, anh ấy sao có thể bị U Não chứ?
"Tôi khuyên gia đình nên chuẩn bị tinh thần lo hậu sự cho cậu ấy. Cậu ấy có lẽ...không qua nổi một tuần." Vị bác sĩ này tháo khẩu trang ra, mặt buồn buồn như chia buồn cùng cô. Thật ra câu nói này đối với ông ta quá quen thuộc. Phận làm người đi cứu chữa hàng trăm nghìn bệnh nhân nhưng vô số trường hợp như này ông đã gặp phải, ông ta vốn đã dùng hết sức lực của mình để cứu chữa. Chỉ là đối với Trần Phong, khi phát hiện ra đã là quá muộn.
"Bác sĩ nói gì vậy? Không thể nào! Không thể nào đâu! Không đúng! Anh ấy làm sao có thể đã ở giai đoạn cuối? Anh ấy không có triệu chứng gì cả." Cô ôm mặt khóc, khuôn mặt đỏ ửng lên đứng trước mặt bác sĩ.
Ông ta nhìn cô xót xa, quả là cô gái đáng thương.
"Cậu ta có thường xuyên chóng mặt, mờ mắt, hay đau đầu không?"
Cô ngẩn ra nhìn vị bác sĩ. Có...có không?
Trần Phong đã nói với cô chỉ bị cảm nhẹ và đau dạ dày?
Không đúng. Biểu cảm của anh ấy lúc đau? Không đúng! Anh ấy đã rất đau, không thể chỉ bị bệnh nhẹ như vậy.
Sao cô không nhận ra Trần Phong đã nói dối cô chứ? Sao cô không nhận ra những lời kì lạ anh đã nói với cô...
Sao cô không nhất quyết xem hồ sơ bệnh án của anh? Như vậy có thể kéo dài thời gian cho anh không? Như vậy có thể làm anh vui vẻ thay vì đau khổ như bây giờ?
Những vị bác sĩ thấy cô im lặng như công nhận điều họ vừa nói, liền ngán ngẩm lần lượt rời đi. Quá muộn rồi, giờ nhận ra còn ích gì nữa?
Trần Phong được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, hơn ba ngày nay anh chỉ nằm im không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Tô Hiểu Du bên anh ba ngày ba đêm, cũng không ăn không uống, một mực nắm tay Trần Phong thật chặt, cô như người máy không biểu lộ cảm xúc. Gương mặt cùng đôi môi trắng bệch không chút sức sống.
"Anh ơi. Anh tỉnh chưa? Em là Hiểu Du, anh phải tỉnh lại gặp em chứ...em sai rồi...em sai rồi." Cô lắp bắp gọi tên anh cả ngày, các vị y tá đi qua cũng không khỏi than thầm trong lòng tình cảm sâu sắc cô đã dành cho nam nhân nằm chờ chết ở đó, đáng thương cho mối tình không có kết tốt đẹp.
Đang nắm chặt tay anh, đột nhiên cảm thấy ngón tay anh dường như cử động. Tô Hiểu Du vội vã ngẩng lên, nước mắt lại đột nhiên không cầm được trào ra, cô phải đi gọi bác sĩ!
"Bác..."
Cô vừa đứng dậy liền cảm thấy tay mình bị nắm thật chặt. Cô quay lại thấy Trần Phong đang nhìn cô, anh vẫn đang thở qua ống dẫn, ánh mắt vô cùng yếu ớt.
"Phong, anh tỉnh lại rồi? Em phải đi gọi bác sĩ! Đợi em!" Cô cười rạng rỡ như một đứa trẻ.
"Đừng...anh muốn...bên em một chút." Trần Phong thều thào, đầu hơi lắc.
Cô đau lòng nhìn anh. Bất giác nghe lời anh ngồi xuống ghế.
"Em xin lỗi." Cô nghẹn ngào.
Trần Phong nhìn cô, không nói gì, cũng không lắc đầu.
"Hiểu Du...anh yêu em."
Lời nói nhẹ nhàng như ánh nắng mùa xuân khẽ chiếu qua Tô Hiểu Du, cô chớp chớp đôi mắt nhìn anh. Trần Phong vẫn còn...có thể nói trong khi bản thân đã như vậy...
"Tại sao anh không nói cho em biết! Tại sao!" Cô òa lên khóc nắm tay anh thật chặt.
Trần Phong dường như không quan tâm điều cô nói, như thể anh biết trước điều này sẽ sớm xảy ra trong tương lai vậy. Anh nắm tay cô, cố hít một hơi thật sâu, anh chầm chậm nói.
"Mỗi ngày có hai mươi tư giờ...mỗi ngày, có 1440 phút...mỗi ngày, có 86400 giây...em có bao giờ nghĩ về anh trong một giây chưa?"
Trần Phong nhìn cô, mắt anh sớm đã mờ đi, không thể thấy rõ cô gái anh yêu như thời gian qua. Anh hỏi cô bằng sự tò mò nhưng cũng đau khổ không kém, trái tim anh như tan nát, anh...muốn hỏi cô dù anh biết rõ câu trả lời...
Cô nghẹn ngào lắc đầu, cô không muốn nghe, cô không muốn anh nói thêm gì nữa, cô sai, là cô sai...
"Đừng khóc. Em chỉ được cười với anh..." Trần Phong mỉm cười, môi anh mấp máy vô vọng.
Tô Hiểu Du nấc lên, hốc mắt đỏ au, nhìn Trần Phong thoi thóp như này không hề có trong khả năng chịu đựng của cô.
"Em..." Cô run rẩy đôi môi, tóc cô xõa ra trước mặt.
"Đừng khóc mà...anh, không thể lau nước mắt cho em được mãi..." Trần Phong cuối cùng rơi nước mắt, anh ngắm nhìn khuôn mặt nhức nở của cô. Đến cả việc đưa tay lên lau đi nước mắt của cô anh còn không thể, anh thật vô dụng.
"Huhu...ức...hức...Phong..."
Tiếng khóc nhấn chìm cả không gian tĩnh lặng trong phòng, cô bàn tay thô ráp đầy vết thương của anh lên miệng hôn rối rít, tại sao bây giờ cô mới trân trọng anh? Cô thật vô tâm!
"Hiểu Du, anh...yêu em. Anh mãi bên em...dù có chết đi...hứa với anh, hứa với anh phải mạnh mẽ...không được khóc, em khóc nhìn rất xấu...anh chưa từng...nhìn thấy em cười xinh đẹp với anh...có thể, cười với anh một lần, thật đẹp không?" Trần Phong chớp mắt, nước mắt anh lăn xuống, mắt anh càng thêm mờ, giọng anh thêm yếu ớt, anh thều thào vô thức tìm cô trong khoảng sáng còn lại trong mắt.
"Em xin lỗi, Phong, em xin lỗi. Em xin lỗi anh, em xin lỗi huhu..." Tô Hiểu Du khóc lớn, cô chồm lên ôm lấy anh vào lòng, nhưng nhận lại là im lặng...anh thậm chí không thể đưa tay lên ôm cô.
"Không được rồi. Anh...không nổi nữa rồi, anh không thể...nhìn em cười..." Trần Phong nhíu chặt đôi mày, toàn thân run bần bật. "Nếu có kiếp sau...đừng nói với anh lời xin lỗi...khụ khụ...hộc...hộc" Trần Phong đột nhiên giật lên từng hồi, anh ho liên tục không ngừng.
"Không...Phong!" Cô ngẩng lên, bắt gặp sự đau đớn nơi anh liền hốt hoảng.
"Anh...yêu em."
Tít tít tít tít...
Sóng trên monitor theo dõi nhịp tim của Trần Phong bỗng nhiên kêu lên liên hồi, đường cong ám chỉ nhịp tim của anh lần lượt qua đi một cách thẳng tắp, ám chỉ hơi thở của anh đã hoàn toàn biến mất.
"KHÔNGGGGG!" Tô Hiểu Du hết lên vô vọng, cô nắm chặt thân thể anh lay lay, thân thể sớm đã không còn xuất hiện mạch đạp của trái tim, anh không còn nắm tay cô nữa, tay anh hoàn toàn buông lơi khỏi cô, anh đã đi rồi sao? Anh đã đi rồi? Không, cô không cho phép mà!
Cô nấc nghẹn ngào đứng thẳng dậy. Cô nhìn thấy mặt anh...cô nhìn thấy nước mắt ở mi anh còn tuôn ra...cô nhìn thấy...mắt anh đã nhắm chặt...
Tô Hiểu Du nuốt nước bọt, cô bàng hoàng đứng chôn người tại chỗ, cô vẫn không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra. Cô đưa cánh tay lẩy bẩy lên gỡ ống thở vô dụng trên khuôn mặt anh xuống.
Khẽ cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn...là nụ hôn ngọt ngào, cũng như toàn tâm toàn ý nhất cô từng dành cho anh.
"Nếu có kiếp sau...em nhất định không xin lỗi anh nữa." Cô đưa tay xuống chạm vào mặt anh, áp mặt cô vào lồng ngực anh, đưa tay vuốt lấy khuôn mặt anh tuấn của anh.
Phong, cảm ơn anh vì tất cả. Cảm ơn anh, dù đã quá muộn...
Tô Hiểu Du đang thơ thẩn còn không biết mọi chuyện đang xảy ra là như thế nào.
Cấp cứu sao?
Tại sao?
Trần Phong chị bị thương ngoài da, tại sao phải cấp cứu chứ?
Cô âm thâm ngồi ngoài ghế chờ gần hai tiếng, hai tay vô thức chấp lấy cầu trời cầu phật. Cô cầu cho Trần Phong được bình an, cầu cho anh không xảy ra bất cứ chuyện gì. Đã gần hai tiếng rồi, họ đã làm gì anh ấy? Sao còn chưa ra!
Cô sốt ruột đứng dậy liếc nhìn vào cánh cửa mờ mờ, ngốc quá, phòng cấp cứu thì có thể nhìn thấy gì chứ?
Cô đi đi lại lại trước phòng phẫu thuật, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Cạch.
Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, đèn phẫu thuật đã tắt. Một đoàn bác sĩ đi ra từ phía trong, trên mặt cũng đầy mồ hôi. Dường như họ đã cố gắng hết sức lực của mình.
"Bác sĩ, anh ấy bị sao vậy? Tại sao lại phải phẫu thuật? Anh ấy có bị sao không?" Cô chạy nhanh đến bám víu vào cánh tay bác sĩ, người vẫn mặc y phục xanh lá, tay vẫn đeo gang cao su trắng dính máu.
Ông ta nhìn thấy cô, đôi mắt bất lực nhìn cô thương tiếc sau đó lắc đầu.
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Não Tô Hiểu Du như vỡ oành ra một tiếng, hai tai cô ù ù, đôi tay rơi xuống từ không trung.
"Bác sĩ nói vậy là sao? Anh ấy đang rất khỏe mạnh cơ mà." Cô cố gắng tìm lấy chút hi vọng cuối cùng.
"Khỏe mạnh?" Ông ta nhíu mày nhìn cô. "Cậu ta bị u não giai đoạn cuối, không thể cứu chữa nữa rồi."
"Cái gì?" Tô Hiểu Du vô thức lùi lại vài bước, hai mắt cô như kẻ vô hồn.
U não giai đoạn cuối sao? Nói dối! Trần Phong rất khỏe mạnh, anh ấy sao có thể bị U Não chứ?
"Tôi khuyên gia đình nên chuẩn bị tinh thần lo hậu sự cho cậu ấy. Cậu ấy có lẽ...không qua nổi một tuần." Vị bác sĩ này tháo khẩu trang ra, mặt buồn buồn như chia buồn cùng cô. Thật ra câu nói này đối với ông ta quá quen thuộc. Phận làm người đi cứu chữa hàng trăm nghìn bệnh nhân nhưng vô số trường hợp như này ông đã gặp phải, ông ta vốn đã dùng hết sức lực của mình để cứu chữa. Chỉ là đối với Trần Phong, khi phát hiện ra đã là quá muộn.
"Bác sĩ nói gì vậy? Không thể nào! Không thể nào đâu! Không đúng! Anh ấy làm sao có thể đã ở giai đoạn cuối? Anh ấy không có triệu chứng gì cả." Cô ôm mặt khóc, khuôn mặt đỏ ửng lên đứng trước mặt bác sĩ.
Ông ta nhìn cô xót xa, quả là cô gái đáng thương.
"Cậu ta có thường xuyên chóng mặt, mờ mắt, hay đau đầu không?"
Cô ngẩn ra nhìn vị bác sĩ. Có...có không?
Trần Phong đã nói với cô chỉ bị cảm nhẹ và đau dạ dày?
Không đúng. Biểu cảm của anh ấy lúc đau? Không đúng! Anh ấy đã rất đau, không thể chỉ bị bệnh nhẹ như vậy.
Sao cô không nhận ra Trần Phong đã nói dối cô chứ? Sao cô không nhận ra những lời kì lạ anh đã nói với cô...
Sao cô không nhất quyết xem hồ sơ bệnh án của anh? Như vậy có thể kéo dài thời gian cho anh không? Như vậy có thể làm anh vui vẻ thay vì đau khổ như bây giờ?
Những vị bác sĩ thấy cô im lặng như công nhận điều họ vừa nói, liền ngán ngẩm lần lượt rời đi. Quá muộn rồi, giờ nhận ra còn ích gì nữa?
Trần Phong được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, hơn ba ngày nay anh chỉ nằm im không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Tô Hiểu Du bên anh ba ngày ba đêm, cũng không ăn không uống, một mực nắm tay Trần Phong thật chặt, cô như người máy không biểu lộ cảm xúc. Gương mặt cùng đôi môi trắng bệch không chút sức sống.
"Anh ơi. Anh tỉnh chưa? Em là Hiểu Du, anh phải tỉnh lại gặp em chứ...em sai rồi...em sai rồi." Cô lắp bắp gọi tên anh cả ngày, các vị y tá đi qua cũng không khỏi than thầm trong lòng tình cảm sâu sắc cô đã dành cho nam nhân nằm chờ chết ở đó, đáng thương cho mối tình không có kết tốt đẹp.
Đang nắm chặt tay anh, đột nhiên cảm thấy ngón tay anh dường như cử động. Tô Hiểu Du vội vã ngẩng lên, nước mắt lại đột nhiên không cầm được trào ra, cô phải đi gọi bác sĩ!
"Bác..."
Cô vừa đứng dậy liền cảm thấy tay mình bị nắm thật chặt. Cô quay lại thấy Trần Phong đang nhìn cô, anh vẫn đang thở qua ống dẫn, ánh mắt vô cùng yếu ớt.
"Phong, anh tỉnh lại rồi? Em phải đi gọi bác sĩ! Đợi em!" Cô cười rạng rỡ như một đứa trẻ.
"Đừng...anh muốn...bên em một chút." Trần Phong thều thào, đầu hơi lắc.
Cô đau lòng nhìn anh. Bất giác nghe lời anh ngồi xuống ghế.
"Em xin lỗi." Cô nghẹn ngào.
Trần Phong nhìn cô, không nói gì, cũng không lắc đầu.
"Hiểu Du...anh yêu em."
Lời nói nhẹ nhàng như ánh nắng mùa xuân khẽ chiếu qua Tô Hiểu Du, cô chớp chớp đôi mắt nhìn anh. Trần Phong vẫn còn...có thể nói trong khi bản thân đã như vậy...
"Tại sao anh không nói cho em biết! Tại sao!" Cô òa lên khóc nắm tay anh thật chặt.
Trần Phong dường như không quan tâm điều cô nói, như thể anh biết trước điều này sẽ sớm xảy ra trong tương lai vậy. Anh nắm tay cô, cố hít một hơi thật sâu, anh chầm chậm nói.
"Mỗi ngày có hai mươi tư giờ...mỗi ngày, có 1440 phút...mỗi ngày, có 86400 giây...em có bao giờ nghĩ về anh trong một giây chưa?"
Trần Phong nhìn cô, mắt anh sớm đã mờ đi, không thể thấy rõ cô gái anh yêu như thời gian qua. Anh hỏi cô bằng sự tò mò nhưng cũng đau khổ không kém, trái tim anh như tan nát, anh...muốn hỏi cô dù anh biết rõ câu trả lời...
Cô nghẹn ngào lắc đầu, cô không muốn nghe, cô không muốn anh nói thêm gì nữa, cô sai, là cô sai...
"Đừng khóc. Em chỉ được cười với anh..." Trần Phong mỉm cười, môi anh mấp máy vô vọng.
Tô Hiểu Du nấc lên, hốc mắt đỏ au, nhìn Trần Phong thoi thóp như này không hề có trong khả năng chịu đựng của cô.
"Em..." Cô run rẩy đôi môi, tóc cô xõa ra trước mặt.
"Đừng khóc mà...anh, không thể lau nước mắt cho em được mãi..." Trần Phong cuối cùng rơi nước mắt, anh ngắm nhìn khuôn mặt nhức nở của cô. Đến cả việc đưa tay lên lau đi nước mắt của cô anh còn không thể, anh thật vô dụng.
"Huhu...ức...hức...Phong..."
Tiếng khóc nhấn chìm cả không gian tĩnh lặng trong phòng, cô bàn tay thô ráp đầy vết thương của anh lên miệng hôn rối rít, tại sao bây giờ cô mới trân trọng anh? Cô thật vô tâm!
"Hiểu Du, anh...yêu em. Anh mãi bên em...dù có chết đi...hứa với anh, hứa với anh phải mạnh mẽ...không được khóc, em khóc nhìn rất xấu...anh chưa từng...nhìn thấy em cười xinh đẹp với anh...có thể, cười với anh một lần, thật đẹp không?" Trần Phong chớp mắt, nước mắt anh lăn xuống, mắt anh càng thêm mờ, giọng anh thêm yếu ớt, anh thều thào vô thức tìm cô trong khoảng sáng còn lại trong mắt.
"Em xin lỗi, Phong, em xin lỗi. Em xin lỗi anh, em xin lỗi huhu..." Tô Hiểu Du khóc lớn, cô chồm lên ôm lấy anh vào lòng, nhưng nhận lại là im lặng...anh thậm chí không thể đưa tay lên ôm cô.
"Không được rồi. Anh...không nổi nữa rồi, anh không thể...nhìn em cười..." Trần Phong nhíu chặt đôi mày, toàn thân run bần bật. "Nếu có kiếp sau...đừng nói với anh lời xin lỗi...khụ khụ...hộc...hộc" Trần Phong đột nhiên giật lên từng hồi, anh ho liên tục không ngừng.
"Không...Phong!" Cô ngẩng lên, bắt gặp sự đau đớn nơi anh liền hốt hoảng.
"Anh...yêu em."
Tít tít tít tít...
Sóng trên monitor theo dõi nhịp tim của Trần Phong bỗng nhiên kêu lên liên hồi, đường cong ám chỉ nhịp tim của anh lần lượt qua đi một cách thẳng tắp, ám chỉ hơi thở của anh đã hoàn toàn biến mất.
"KHÔNGGGGG!" Tô Hiểu Du hết lên vô vọng, cô nắm chặt thân thể anh lay lay, thân thể sớm đã không còn xuất hiện mạch đạp của trái tim, anh không còn nắm tay cô nữa, tay anh hoàn toàn buông lơi khỏi cô, anh đã đi rồi sao? Anh đã đi rồi? Không, cô không cho phép mà!
Cô nấc nghẹn ngào đứng thẳng dậy. Cô nhìn thấy mặt anh...cô nhìn thấy nước mắt ở mi anh còn tuôn ra...cô nhìn thấy...mắt anh đã nhắm chặt...
Tô Hiểu Du nuốt nước bọt, cô bàng hoàng đứng chôn người tại chỗ, cô vẫn không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra. Cô đưa cánh tay lẩy bẩy lên gỡ ống thở vô dụng trên khuôn mặt anh xuống.
Khẽ cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn...là nụ hôn ngọt ngào, cũng như toàn tâm toàn ý nhất cô từng dành cho anh.
"Nếu có kiếp sau...em nhất định không xin lỗi anh nữa." Cô đưa tay xuống chạm vào mặt anh, áp mặt cô vào lồng ngực anh, đưa tay vuốt lấy khuôn mặt anh tuấn của anh.
Phong, cảm ơn anh vì tất cả. Cảm ơn anh, dù đã quá muộn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook