Vợ Ơi! Theo Anh Về
-
Chương 64
Tính cách của Hải Đường rất hòa đồng và vui vẻ. Chỉ vỏn vẹn 30 phút ra chơi, cô đã làm quen gần hết lớp rồi.
Tới giờ vào lớp, tuần này chưa có gì là học hành căng thẳng, những thầy cô bộ môn vào lớp giới thiệu, biết mặt lớp trưởng lớp phó, rồi cho lớp chơi tiếp.
Tuấn Lãng ngồi sau cô vẫn im lặng như cũ, không hề nói gì.
Hải Đường cũng không để ý mà kéo ghế tụ tập bạn bè bàn trên nói chuyện một phen.
Cuối vùng cũng tới giờ về, nhưng phải cùng cô giáo chủ nhiệm đến thư viện thống kê danh sách lớp học và xem những kế hoạch sau này.
Hải Đường cùng Tuấn Lãng đi tới thư viện, không gian giữa hai người là một loại hình cứng nhắc, một nhỏ nhắn đáng yêu, một cao lớn nghiêm nghị.
Cuối cùng Hải Đường đành mở lời trước:" Ờ...Tuấn Lãng, cậu muốn ăn hoặc uống gì không? Giúp cô làm xong thống kê cũng đã qua giờ ăn trưa mất rồi."
Tuấn Lãng nghe vậy, chỉ cúi đầu nhìn cục bông nhỏ nhắn trước mặt, đáp:" Ừm."
Một câu nói ngắn gọn tỏ ra đồng ý, Hải Đường thấy vậy cũng mạnh dạn tiếp chuyện hơn.
" Vậy cậu muốn ăn cái gì? Nghe nói căn tin trường bán nhiều đồ ăn ngon.", vừa nói, mó mắt vừa chớp chớp nhìn anh giống như hai cánh quạt nhỏ.
Mắt đối mắt, một người thì ngây thơ không biết gì, một người thì lại bị dáng vẻ đáng yêu này làm cho ngại ngùng.
" Ửm, chắc cậu nóng lắm hả, mặt với taio đỏ lên hết rồi này."
Tuấn Lãng giống như bị phát hiện ra, xấu hổ mà dẫn đến ho khan mà chối.
" Hừm...hừm...không có."
Hải Đường tiếp tục quan sát người đối diện, vừa nhướng người vừa cúi xuống xem sắc mặt, cười ha hả
" Không có hả, mặt đỏ hết rồi nói không có, đúng là đồ ngốc."
" A..." vừa nói xong, trên trán liền bị búng một cái rõ đau, hai tay nhỏ che trán lại né.
" Cậu nói ai là đồ ngốc, cậu mới là đồ ngốc, người gì vừa lùn vừa nhỏ. Đúng là nấm lùn."
" Này, tớ không phải nấm lùn, cậu vừa cao vừa to, cậu là một con gấu."
" Đồ nấm lùn."
" Đồ gấu to."
" Đồ nấm lùn."
" Đồ gấu to."
....
Hai người vẫn cứ tranh như thế suốt quảng đường. Tới lúc mệt, nghỉ ngơi một tý rồi lại tiếp tục tranh nhau.
Từ đó về sau hai người ngày càng thân thiết hơn, tuy nhiên, cái tính kiệm lời như vàng đó vẫn không thể thay đổi.
_______
Một tuần đầu tiên quay phim cũng đã qua, đạo diễn Phùng Đức vô vùng vui vẻ vì mọi thứ đều rất thuận lợi. Diễn viên đều rất ăn ý mà phối hợp với nhau, nhất là nhân vật nam nữ chính.
Mọi cảm xúc ông muốn, họ đều đạt được một cách tuyệt vời. Vì thế ông cố gắng đẩy mạnh tốc độ hết sức có thể. Để bộ phim hoàn thành sớm nhất.
Nhưng mà đạo diễn nào biết được, vai diễn bạn thân này của Đinh Ngọc, khó có thể diễn trôi.
______
" Xin chào tiểu thư, cô có phải là Hoài Phương không ạ?"
" Đúng rồi."
" Người đó ở trên lầu, ngồi trong góc, cô ấy đang đợi cô.""
" Cảm ơn cô, cho tôi ly cam ép."
" Dạ tiểu thư."
Hoài Phương đi lên lầu theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, hướng đến chiếc bàn trong góc mà bước tới.
Trước mặt cô là một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp, môi hồng da trắng, đẹp như tiên tử trên trời.
Cô gái này cô cũng biết, diễn viên nổi tiếng nhất nhì trong khoảng thời gian này.
" Mời cô ngồi, tôi là Đinh Đinh còn cô là?"
" Tôi là Hoài Phương."
Đinh Đinh mỉm cười bắt tay với Hoài Phương. Đợi phục vụ đã đưa đồ uống lên hết mới mở miệng nói tiếp:" Cô có biết vì sao tôi gọi cô đến đây không?"
Hoài Phương nghe vậy ngờ vực lắc đầu, nhìn Đinh Đinh thưởng thức từng muỗng Oreo đá xay.
" Cô có chị gái là Bạc Tử Cẩm, đã mất vào ngày 13/7/2016."
" Cô...cô, cô đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi làm gì có chị gái tên Cẩm nào." hai con mắt của Hoài Phương mở lớn, lấp bấp chối cãi. Đinh Đinh thấy vậy cười, rất bình thường ăn đồ ăn ngon.
" Nói nhảm...haha, chị cô mất đi lại dính dáng đến Đinh Mậu, đúng không?", nói tiếp:" cô đã thay đổi tên họ của mình nhằm qua mắt ông ta."
" Cô..."
" Cô biết tại sao tôi biết không? Cô và tôi có chung một kẻ thù, mẹ tôi và chị của cô đều bị một kẻ hại chết. Hai người đoàn kết, còn đỡ hơn một mình cô đơn, đúng không?"
" Thật sự ông ta là kẻ thù của cô?"
" Cô không tin tôi? Tùy cô. Nhưng mà liệu cô có thể làm gì ông ta? Đây là số điện thoại của tôi." tay lấy ra thẻ hình vuông màu hồng đất đặc trưng riêng của Đinh Đinh đẩy đến trước mặt Hoài Phương.
Nếu nhìn kĩ hơn nữa, thì sẽ thấy bề mặt của tấm thẻ được thiết kế độc đáo, một đóa hoa hướng dương vàng nổi bật. Trên đó không chỉ ghi số điện thoại mà còn có những cách thức liên lạc.
Đinh Đinh nói tiếp:"Cô cứ suy nghĩ đi. Nếu có quyết định hãy gọi cho tôi. Tôi đi đây."
" Khoan đã..." chưa kịp đi được hai bước cô liền bị kêu lại, quay đầu lại nhìn Hoài Phương, đợi cô ta tiếp tục nói:" Không cần suy nghĩ nữa...Tôi có quyết định rồi, tôi tin tưởng cô."
Đinh Đinh vui vẻ mỉm cười một cái ưng ý rồi ngồi xuống gác chân lên.
" Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không làm hại đến cô."
" Vâng, tôi biết rồi."
" Tốt lắm, chúng ta bắt đầu."
_____
Hoài Phương theo như kế hoạch của Đinh Đinh, mỗi buổi tối Đinh Mậu đến đều chiều chuộng ông ta chơi trò chơi đánh yêu tinh điên cuồng.
Đúng là gừng càng già càng cay, cô đạt cao trào nhiều lần mà ông ta chưa phóng lần nào, lần cuối cùng không biết đã bao giờ, mới mệt mỗi nằm lên người cô.
" Bảo bối, em sinh con cho anh đi.", nghe Đinh Mậu nói vậy, Hoài Phương mở to mắt kinh ngạc.
" Con... không phải anh đã có ba đứa con rồi sao?"
Đinh Mậu rời khỏi cơ thể của Hoài Phương, nằm ngay ngắn lên giường, ôm chặt cô vào lòng, thở dài một cái, nói:" Haizz, một đứa nằm trong bệnh viện không biết chừng nào mới tỉnh, hai đứa còn lại thì bất trị, anh muốn sau này con của chúng ta là những đứa ngoan ngoãn, hiền lành và lanh lợi."
Tới giờ vào lớp, tuần này chưa có gì là học hành căng thẳng, những thầy cô bộ môn vào lớp giới thiệu, biết mặt lớp trưởng lớp phó, rồi cho lớp chơi tiếp.
Tuấn Lãng ngồi sau cô vẫn im lặng như cũ, không hề nói gì.
Hải Đường cũng không để ý mà kéo ghế tụ tập bạn bè bàn trên nói chuyện một phen.
Cuối vùng cũng tới giờ về, nhưng phải cùng cô giáo chủ nhiệm đến thư viện thống kê danh sách lớp học và xem những kế hoạch sau này.
Hải Đường cùng Tuấn Lãng đi tới thư viện, không gian giữa hai người là một loại hình cứng nhắc, một nhỏ nhắn đáng yêu, một cao lớn nghiêm nghị.
Cuối cùng Hải Đường đành mở lời trước:" Ờ...Tuấn Lãng, cậu muốn ăn hoặc uống gì không? Giúp cô làm xong thống kê cũng đã qua giờ ăn trưa mất rồi."
Tuấn Lãng nghe vậy, chỉ cúi đầu nhìn cục bông nhỏ nhắn trước mặt, đáp:" Ừm."
Một câu nói ngắn gọn tỏ ra đồng ý, Hải Đường thấy vậy cũng mạnh dạn tiếp chuyện hơn.
" Vậy cậu muốn ăn cái gì? Nghe nói căn tin trường bán nhiều đồ ăn ngon.", vừa nói, mó mắt vừa chớp chớp nhìn anh giống như hai cánh quạt nhỏ.
Mắt đối mắt, một người thì ngây thơ không biết gì, một người thì lại bị dáng vẻ đáng yêu này làm cho ngại ngùng.
" Ửm, chắc cậu nóng lắm hả, mặt với taio đỏ lên hết rồi này."
Tuấn Lãng giống như bị phát hiện ra, xấu hổ mà dẫn đến ho khan mà chối.
" Hừm...hừm...không có."
Hải Đường tiếp tục quan sát người đối diện, vừa nhướng người vừa cúi xuống xem sắc mặt, cười ha hả
" Không có hả, mặt đỏ hết rồi nói không có, đúng là đồ ngốc."
" A..." vừa nói xong, trên trán liền bị búng một cái rõ đau, hai tay nhỏ che trán lại né.
" Cậu nói ai là đồ ngốc, cậu mới là đồ ngốc, người gì vừa lùn vừa nhỏ. Đúng là nấm lùn."
" Này, tớ không phải nấm lùn, cậu vừa cao vừa to, cậu là một con gấu."
" Đồ nấm lùn."
" Đồ gấu to."
" Đồ nấm lùn."
" Đồ gấu to."
....
Hai người vẫn cứ tranh như thế suốt quảng đường. Tới lúc mệt, nghỉ ngơi một tý rồi lại tiếp tục tranh nhau.
Từ đó về sau hai người ngày càng thân thiết hơn, tuy nhiên, cái tính kiệm lời như vàng đó vẫn không thể thay đổi.
_______
Một tuần đầu tiên quay phim cũng đã qua, đạo diễn Phùng Đức vô vùng vui vẻ vì mọi thứ đều rất thuận lợi. Diễn viên đều rất ăn ý mà phối hợp với nhau, nhất là nhân vật nam nữ chính.
Mọi cảm xúc ông muốn, họ đều đạt được một cách tuyệt vời. Vì thế ông cố gắng đẩy mạnh tốc độ hết sức có thể. Để bộ phim hoàn thành sớm nhất.
Nhưng mà đạo diễn nào biết được, vai diễn bạn thân này của Đinh Ngọc, khó có thể diễn trôi.
______
" Xin chào tiểu thư, cô có phải là Hoài Phương không ạ?"
" Đúng rồi."
" Người đó ở trên lầu, ngồi trong góc, cô ấy đang đợi cô.""
" Cảm ơn cô, cho tôi ly cam ép."
" Dạ tiểu thư."
Hoài Phương đi lên lầu theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, hướng đến chiếc bàn trong góc mà bước tới.
Trước mặt cô là một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp, môi hồng da trắng, đẹp như tiên tử trên trời.
Cô gái này cô cũng biết, diễn viên nổi tiếng nhất nhì trong khoảng thời gian này.
" Mời cô ngồi, tôi là Đinh Đinh còn cô là?"
" Tôi là Hoài Phương."
Đinh Đinh mỉm cười bắt tay với Hoài Phương. Đợi phục vụ đã đưa đồ uống lên hết mới mở miệng nói tiếp:" Cô có biết vì sao tôi gọi cô đến đây không?"
Hoài Phương nghe vậy ngờ vực lắc đầu, nhìn Đinh Đinh thưởng thức từng muỗng Oreo đá xay.
" Cô có chị gái là Bạc Tử Cẩm, đã mất vào ngày 13/7/2016."
" Cô...cô, cô đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi làm gì có chị gái tên Cẩm nào." hai con mắt của Hoài Phương mở lớn, lấp bấp chối cãi. Đinh Đinh thấy vậy cười, rất bình thường ăn đồ ăn ngon.
" Nói nhảm...haha, chị cô mất đi lại dính dáng đến Đinh Mậu, đúng không?", nói tiếp:" cô đã thay đổi tên họ của mình nhằm qua mắt ông ta."
" Cô..."
" Cô biết tại sao tôi biết không? Cô và tôi có chung một kẻ thù, mẹ tôi và chị của cô đều bị một kẻ hại chết. Hai người đoàn kết, còn đỡ hơn một mình cô đơn, đúng không?"
" Thật sự ông ta là kẻ thù của cô?"
" Cô không tin tôi? Tùy cô. Nhưng mà liệu cô có thể làm gì ông ta? Đây là số điện thoại của tôi." tay lấy ra thẻ hình vuông màu hồng đất đặc trưng riêng của Đinh Đinh đẩy đến trước mặt Hoài Phương.
Nếu nhìn kĩ hơn nữa, thì sẽ thấy bề mặt của tấm thẻ được thiết kế độc đáo, một đóa hoa hướng dương vàng nổi bật. Trên đó không chỉ ghi số điện thoại mà còn có những cách thức liên lạc.
Đinh Đinh nói tiếp:"Cô cứ suy nghĩ đi. Nếu có quyết định hãy gọi cho tôi. Tôi đi đây."
" Khoan đã..." chưa kịp đi được hai bước cô liền bị kêu lại, quay đầu lại nhìn Hoài Phương, đợi cô ta tiếp tục nói:" Không cần suy nghĩ nữa...Tôi có quyết định rồi, tôi tin tưởng cô."
Đinh Đinh vui vẻ mỉm cười một cái ưng ý rồi ngồi xuống gác chân lên.
" Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không làm hại đến cô."
" Vâng, tôi biết rồi."
" Tốt lắm, chúng ta bắt đầu."
_____
Hoài Phương theo như kế hoạch của Đinh Đinh, mỗi buổi tối Đinh Mậu đến đều chiều chuộng ông ta chơi trò chơi đánh yêu tinh điên cuồng.
Đúng là gừng càng già càng cay, cô đạt cao trào nhiều lần mà ông ta chưa phóng lần nào, lần cuối cùng không biết đã bao giờ, mới mệt mỗi nằm lên người cô.
" Bảo bối, em sinh con cho anh đi.", nghe Đinh Mậu nói vậy, Hoài Phương mở to mắt kinh ngạc.
" Con... không phải anh đã có ba đứa con rồi sao?"
Đinh Mậu rời khỏi cơ thể của Hoài Phương, nằm ngay ngắn lên giường, ôm chặt cô vào lòng, thở dài một cái, nói:" Haizz, một đứa nằm trong bệnh viện không biết chừng nào mới tỉnh, hai đứa còn lại thì bất trị, anh muốn sau này con của chúng ta là những đứa ngoan ngoãn, hiền lành và lanh lợi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook