Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi
-
Chương 24
Thành Trì nói được một nửa thì kịp thời dừng lại, chưa hết hứng thú nhìn Khuynh Thành, trong ánh mắt trong trẻo có đôi chút chọc ghẹo.
Lúc này cho dù không cần Thành Trì nói nữa, Khuynh Thành cũng biết anh định nói gì, tim cô bất giác đập mạnh.
Bên kia.
"Rượu này..." Ông Khuynh định nói song lại thôi.
Ông từng nhìn thấy bao bì này, chỉ có điều loại rượu này không phải những loại rượu bán ngoài thị trường có thể so bì. Ông Khuynh là người thích uống rượu, tới tận bây giờ cũng mới nhìn thấy loại rượu này vài lần...
Thành Trì không hề để tâm nói lái sang chuyện khác: "Bác trai, món đang nấu trong bếp có phải sắp chín rồi không?"
Ông Khuynh quả nhiên lập tức chuyển đổi sự chú ý, vội vàng chạy vào bếp, gà hầm của ông vẫn còn đang đun.
Khuynh Thành cũng nói theo: "Tôi vào xem thế nào, anh cứ ngồi chơi nhé..."
Cô đương nhiên không thể thừa nhận mình có ý định trốn tránh nên mới mong muốn tránh xa Thành Trì một chút.
Trước khi Khuynh Thành vào bếp vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thành Trì nhìn trên lưng mình, khiến bước chân cô bất giác có phần hoảng loạn.
Ông khuynh đã chuẩn bị rất lâu từ trước khi họ tới vì thế Thành Trì chỉ phải đợi một lát, toàn bộ các món ăn của ngày hôm nay đã được chuẩn bị xong.
Nhà hàng cũng đã đóng cửa, sân sau có phòng ở, ông Khuynh bình thường đều ở tại đây.
Nhà tuy không rộng nhưng đã được bày biện rất đơn giản gọn gàng, cũng được thu dọn rất sạch sẽ.
Trên bài bày các món tủ của ông Khuynh. màu sắc rất bắt mắt, vừa nhìn đã biết đều là món ngon.
Ông Khuynh nói với Thành Trì: "Chỗ tôi chắc chắn không thể sánh bằng các món ăn ở các nhà hàng lớn, hi vọng cậu không chê."
"Sao có thể chứ?" Thành Trì ngồi xuống bên cạnh Khuynh Thành, sắc mặt nghiêm túc: "Tài nấu nướng của bác đương nhiên không tệ."
"Cậu có uống rượu không, nếu uống rượu thì hãy uống cùng tôi vài chén." Việc uống rượu, phải có người uống cùng mới vui, uống một mình chắc chắn sẽ rất chán. Ông Khuynh cũng hiếm khi tìm được người uống rượu cùng mình.
"Đương nhiên, cho dù cháu không biết uống thì hôm nay cũng sẽ uống cùng bác." Phong thái của Thành Trì rất nho nhã nhưng không hề giả tạo, anh không hề do dự nâng chén chạm chén với ông Khuynh.
Khuynh Thành lặng lẽ ăn cơm, nhân tiện chú ý tới động tác của Thành Trì.
Độ cao nâng chén của anh thấp hơn ông Khuynh một chút, cho dù chỉ là một động tác vô cùng nhỏ nhưng cũng đủ thể hiện lễ nghĩa của bản thân anh.
Cô thực sự không ngờ bây giờ lại là hình ảnh như thế này, cho dù là khi hai người chưa li hôn, Thành Trì cũng chưa bao giờ ngồi chung bàn cùng cô, lại còn cùng ba cô uống rượu, không hề cảm thấy xa cách, giữa họ như thể không có bất cứ khoảng cách nào.
Có người uống rượu cùng, ông Khuynh đương nhiên rất vui vẻ, sau khi uống vài hớp rượu, nói cũng nhiều hơn.
"Việc của cậu và Thành Thành trước đây, qua rồi thì cứ cho qua đi, lần này Thành Thành bị thương, cậu bận rộn chăm nom, tôi đều nhìn thấy cả."
"Tôi không cần biết tại cậu lại làm như vậy nhưng tôi cũng xin cảnh cáo cậu một câu, không được để Thành Thành phải chịu bất cứ uất ức nào."
"Thành Thành nhà tôi từ nhỏ lương thiện, thân là cha của nó, tôi sợ nó không vui... Còn cậu, cần phải biết rõ mình đang làm gì."
Ôi, ôi, ôi! Đôi đũa Khuynh Thành vừa mới giơ ra liền cứng đơ giữa chừng.
Ba đang nói gì với Thành Trì thế này?
Cái gì mà không được để cô phải chịu bất cứ uất ức nào? Cái gì mà phải biết rõ mình đang làm gì?
Khuynh Thành từ từ đặt đũa xuống, tay chống cằm, vẻ mặt ủ dột.
Cô đương nhiên hiểu được ý của ba mình, nghe ông nói, Khuynh Thành cũng biết hôm nay mời Thành Trì tới để cám ơn vì sự giúp đỡ của anh ta là giả.
Mục đích thực sự e là ba vẫn cho rằng cô và Thành Trì tình cũ chưa dứt, vì thế muốn trao đổi với Thành Trì.
Ba, sức tưởng tượng của ba thật phong phú, bản lĩnh thêu dệt vấn đề càng ngày càng lợi hại.
Khuynh Thành khóc không ra nước mặt, lúc này cô cũng không thể biểu hiện rõ ràng, chỉ có thể tiếp tục bối rối nghe ba mình và Thành Trì trò chuyện.
Nằm ngoài dự tính của cô, Thành Trì không hề biện giải gì cả, dường như cứ thuận theo lời của ông Khuynh, tới khi ông Khuynh có phần nặng lời, Thành Trì cũng chỉ khẽ mỉm cười, nhẫn nại nói: "Cháu đương nhiên sẽ không để Khuynh Thành tức giận."
Sao anh lại không chứ? Anh vẫn luôn tới gây sự với cô mà!
Khuynh Thành nhìn dáng vẻ trả lời rất trôi chảy của Thành Trì chỉ cảm thấy ngứa răng.
Nhưng những quá khứ kia thì vẫn còn đấy, bây giờ ông Khuynh dám chắc rằng Khuynh Thành và Thành Trì vẫn chưa quên tình xưa, đây hoàn toàn là cách để tiếp đại con rể.
Hơn nữa cô còn biết, trong lòng ông Khuynh vẫn rất bất mãn vì chuyện mình và Thành Trì ly hôn, có lẽ ông cũng cho rằng Thành Trì đối xử với cô không tốt nên về sau mới ly hôn.
Nhưng ông Khuynh từ nhỏ đã cưng chiều Khuynh Thành, chỉ cần là việc cô muốn làm, ông Khuynh đều không bao giờ từ chối, bây giờ cho dù trong lòng bất mãn nhưng cũng lựa chọn ủng hộ mọi quyết định của Khuynh Thành.
Khuynh Thành vừa cảm động vừa cảm thấy rầu rĩ.
Nếu như cô và Thành Trì thực sự có gì đó thì đã đành, đằng này giữa hai người bọn họ căn bản không có gì cả.
Bữa cơm này vô cùng khổ sở với Khuynh Thành, ông Khuynh càng nói chuyện với Thành Trì càng hào hứng, tới rượu cũng uống nhiều hơn thường ngày.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ vàng nhạt, ông Khuynh nói với Thành Trì: "Năm xưa khi hai đứa kết hôn, tôi không đồng ý, nhưng khi đó Khuynh Thành thích cậu, nhất định đòi gả cho cậu nên tôi đành đồng ý. Việc hai đứa ly hôn... Nếu sau này cậu vẫn còn muốn quay lại với Khuynh Thành, nhất định phải nói rõ ràng."
Nói rõ ràng? Nói rõ ràng cái gì? Ba kính yêu của con ơi, ba hiểu nhầm rồi! Hiểu nhầm nghiêm trọng!
Biểu cảm trên khuôn mặt Khuynh Thành lúc này vô cùng phong phú, bối rối tới mức không dám nghiêng mặt qua nhìn Thành Trì.
Cô không thể tưởng tượng ra sắc mặt của Thành Trì lúc này, anh sẽ nghĩ sao đây, có khi nào sẽ cho rằng sự hiểu nhầm này thật nực cười không? Có khi nào sẽ khinh thường ba cô không?
Vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng qua miệng ba cô thì lại biến thành một mối tình khắc cốt ghi tâm...
Thành Trì là một người có địa vị cao quý, đối với cô nếu như không phải có những việc ngẫu nhiên kia thì cả đời này căn bản sẽ không có tiếp xúc gì nhiều.
Khuynh Thành ôm mặt, không dám mở mắt.
Tâm trạng cô rối bời, hôm nay cô không nên dẫn Thành Trì tới đây ăn cơm, bây giờ đã trở thành một tình cảnh kì quặc, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Có điều cũng trách cô vẫn giấu ba không nói ra sự thật, vì thế mới dẫn tới sự hiểu nhầm này.
Ông Khuynh nói xong, không khí xung quanh lập tức chùng xuống.
Thành Trì cũng không trả lời ngay vấn đề này.
Khuynh Thành có chút thấp thỏm nghiêng đầu, mở tròn mắt liếc nhìn ra ngoài qua kẽ tay.
Vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Thành Trì.
Dưới ánh đèn, gương mặt tuấn mỹ tinh tế của Thành Trì được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mờ ảo, mái tóc cũng được chiếu sáng.
Anh nhìn Khuynh Thành chăm chú, gương mặt không chút cảm xúc nhưng vẫn có dung mạo xuất chúng.
Thấy Khuynh Thành đang lén nhìn mình, Thành Trì khẽ cong khóe môi: "Thì ra em đã yêu thầm tôi từ lâu."
Lúc này cho dù không cần Thành Trì nói nữa, Khuynh Thành cũng biết anh định nói gì, tim cô bất giác đập mạnh.
Bên kia.
"Rượu này..." Ông Khuynh định nói song lại thôi.
Ông từng nhìn thấy bao bì này, chỉ có điều loại rượu này không phải những loại rượu bán ngoài thị trường có thể so bì. Ông Khuynh là người thích uống rượu, tới tận bây giờ cũng mới nhìn thấy loại rượu này vài lần...
Thành Trì không hề để tâm nói lái sang chuyện khác: "Bác trai, món đang nấu trong bếp có phải sắp chín rồi không?"
Ông Khuynh quả nhiên lập tức chuyển đổi sự chú ý, vội vàng chạy vào bếp, gà hầm của ông vẫn còn đang đun.
Khuynh Thành cũng nói theo: "Tôi vào xem thế nào, anh cứ ngồi chơi nhé..."
Cô đương nhiên không thể thừa nhận mình có ý định trốn tránh nên mới mong muốn tránh xa Thành Trì một chút.
Trước khi Khuynh Thành vào bếp vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thành Trì nhìn trên lưng mình, khiến bước chân cô bất giác có phần hoảng loạn.
Ông khuynh đã chuẩn bị rất lâu từ trước khi họ tới vì thế Thành Trì chỉ phải đợi một lát, toàn bộ các món ăn của ngày hôm nay đã được chuẩn bị xong.
Nhà hàng cũng đã đóng cửa, sân sau có phòng ở, ông Khuynh bình thường đều ở tại đây.
Nhà tuy không rộng nhưng đã được bày biện rất đơn giản gọn gàng, cũng được thu dọn rất sạch sẽ.
Trên bài bày các món tủ của ông Khuynh. màu sắc rất bắt mắt, vừa nhìn đã biết đều là món ngon.
Ông Khuynh nói với Thành Trì: "Chỗ tôi chắc chắn không thể sánh bằng các món ăn ở các nhà hàng lớn, hi vọng cậu không chê."
"Sao có thể chứ?" Thành Trì ngồi xuống bên cạnh Khuynh Thành, sắc mặt nghiêm túc: "Tài nấu nướng của bác đương nhiên không tệ."
"Cậu có uống rượu không, nếu uống rượu thì hãy uống cùng tôi vài chén." Việc uống rượu, phải có người uống cùng mới vui, uống một mình chắc chắn sẽ rất chán. Ông Khuynh cũng hiếm khi tìm được người uống rượu cùng mình.
"Đương nhiên, cho dù cháu không biết uống thì hôm nay cũng sẽ uống cùng bác." Phong thái của Thành Trì rất nho nhã nhưng không hề giả tạo, anh không hề do dự nâng chén chạm chén với ông Khuynh.
Khuynh Thành lặng lẽ ăn cơm, nhân tiện chú ý tới động tác của Thành Trì.
Độ cao nâng chén của anh thấp hơn ông Khuynh một chút, cho dù chỉ là một động tác vô cùng nhỏ nhưng cũng đủ thể hiện lễ nghĩa của bản thân anh.
Cô thực sự không ngờ bây giờ lại là hình ảnh như thế này, cho dù là khi hai người chưa li hôn, Thành Trì cũng chưa bao giờ ngồi chung bàn cùng cô, lại còn cùng ba cô uống rượu, không hề cảm thấy xa cách, giữa họ như thể không có bất cứ khoảng cách nào.
Có người uống rượu cùng, ông Khuynh đương nhiên rất vui vẻ, sau khi uống vài hớp rượu, nói cũng nhiều hơn.
"Việc của cậu và Thành Thành trước đây, qua rồi thì cứ cho qua đi, lần này Thành Thành bị thương, cậu bận rộn chăm nom, tôi đều nhìn thấy cả."
"Tôi không cần biết tại cậu lại làm như vậy nhưng tôi cũng xin cảnh cáo cậu một câu, không được để Thành Thành phải chịu bất cứ uất ức nào."
"Thành Thành nhà tôi từ nhỏ lương thiện, thân là cha của nó, tôi sợ nó không vui... Còn cậu, cần phải biết rõ mình đang làm gì."
Ôi, ôi, ôi! Đôi đũa Khuynh Thành vừa mới giơ ra liền cứng đơ giữa chừng.
Ba đang nói gì với Thành Trì thế này?
Cái gì mà không được để cô phải chịu bất cứ uất ức nào? Cái gì mà phải biết rõ mình đang làm gì?
Khuynh Thành từ từ đặt đũa xuống, tay chống cằm, vẻ mặt ủ dột.
Cô đương nhiên hiểu được ý của ba mình, nghe ông nói, Khuynh Thành cũng biết hôm nay mời Thành Trì tới để cám ơn vì sự giúp đỡ của anh ta là giả.
Mục đích thực sự e là ba vẫn cho rằng cô và Thành Trì tình cũ chưa dứt, vì thế muốn trao đổi với Thành Trì.
Ba, sức tưởng tượng của ba thật phong phú, bản lĩnh thêu dệt vấn đề càng ngày càng lợi hại.
Khuynh Thành khóc không ra nước mặt, lúc này cô cũng không thể biểu hiện rõ ràng, chỉ có thể tiếp tục bối rối nghe ba mình và Thành Trì trò chuyện.
Nằm ngoài dự tính của cô, Thành Trì không hề biện giải gì cả, dường như cứ thuận theo lời của ông Khuynh, tới khi ông Khuynh có phần nặng lời, Thành Trì cũng chỉ khẽ mỉm cười, nhẫn nại nói: "Cháu đương nhiên sẽ không để Khuynh Thành tức giận."
Sao anh lại không chứ? Anh vẫn luôn tới gây sự với cô mà!
Khuynh Thành nhìn dáng vẻ trả lời rất trôi chảy của Thành Trì chỉ cảm thấy ngứa răng.
Nhưng những quá khứ kia thì vẫn còn đấy, bây giờ ông Khuynh dám chắc rằng Khuynh Thành và Thành Trì vẫn chưa quên tình xưa, đây hoàn toàn là cách để tiếp đại con rể.
Hơn nữa cô còn biết, trong lòng ông Khuynh vẫn rất bất mãn vì chuyện mình và Thành Trì ly hôn, có lẽ ông cũng cho rằng Thành Trì đối xử với cô không tốt nên về sau mới ly hôn.
Nhưng ông Khuynh từ nhỏ đã cưng chiều Khuynh Thành, chỉ cần là việc cô muốn làm, ông Khuynh đều không bao giờ từ chối, bây giờ cho dù trong lòng bất mãn nhưng cũng lựa chọn ủng hộ mọi quyết định của Khuynh Thành.
Khuynh Thành vừa cảm động vừa cảm thấy rầu rĩ.
Nếu như cô và Thành Trì thực sự có gì đó thì đã đành, đằng này giữa hai người bọn họ căn bản không có gì cả.
Bữa cơm này vô cùng khổ sở với Khuynh Thành, ông Khuynh càng nói chuyện với Thành Trì càng hào hứng, tới rượu cũng uống nhiều hơn thường ngày.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ vàng nhạt, ông Khuynh nói với Thành Trì: "Năm xưa khi hai đứa kết hôn, tôi không đồng ý, nhưng khi đó Khuynh Thành thích cậu, nhất định đòi gả cho cậu nên tôi đành đồng ý. Việc hai đứa ly hôn... Nếu sau này cậu vẫn còn muốn quay lại với Khuynh Thành, nhất định phải nói rõ ràng."
Nói rõ ràng? Nói rõ ràng cái gì? Ba kính yêu của con ơi, ba hiểu nhầm rồi! Hiểu nhầm nghiêm trọng!
Biểu cảm trên khuôn mặt Khuynh Thành lúc này vô cùng phong phú, bối rối tới mức không dám nghiêng mặt qua nhìn Thành Trì.
Cô không thể tưởng tượng ra sắc mặt của Thành Trì lúc này, anh sẽ nghĩ sao đây, có khi nào sẽ cho rằng sự hiểu nhầm này thật nực cười không? Có khi nào sẽ khinh thường ba cô không?
Vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng qua miệng ba cô thì lại biến thành một mối tình khắc cốt ghi tâm...
Thành Trì là một người có địa vị cao quý, đối với cô nếu như không phải có những việc ngẫu nhiên kia thì cả đời này căn bản sẽ không có tiếp xúc gì nhiều.
Khuynh Thành ôm mặt, không dám mở mắt.
Tâm trạng cô rối bời, hôm nay cô không nên dẫn Thành Trì tới đây ăn cơm, bây giờ đã trở thành một tình cảnh kì quặc, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Có điều cũng trách cô vẫn giấu ba không nói ra sự thật, vì thế mới dẫn tới sự hiểu nhầm này.
Ông Khuynh nói xong, không khí xung quanh lập tức chùng xuống.
Thành Trì cũng không trả lời ngay vấn đề này.
Khuynh Thành có chút thấp thỏm nghiêng đầu, mở tròn mắt liếc nhìn ra ngoài qua kẽ tay.
Vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Thành Trì.
Dưới ánh đèn, gương mặt tuấn mỹ tinh tế của Thành Trì được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mờ ảo, mái tóc cũng được chiếu sáng.
Anh nhìn Khuynh Thành chăm chú, gương mặt không chút cảm xúc nhưng vẫn có dung mạo xuất chúng.
Thấy Khuynh Thành đang lén nhìn mình, Thành Trì khẽ cong khóe môi: "Thì ra em đã yêu thầm tôi từ lâu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook