Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi
-
Chương 13
Khuynh Thành lặng lẽ hít một hơi thở sâu, lúc này mọi người trong giảng đường đều nhìn cô, đương nhiên ánh mắt khiến cô sởn tóc gáy nhất vẫn là tới từ Thành Trì.
Cô cứ có cảm giác nếu như không trả lời được câu hỏi này cô sẽ bị Thành Trì cười giễu không thương tiếc.
Nhưng cho dù không chắc chắn thì cô vẫn cứ phải liều mạng trả lời, Khuynh Thành trước nay không có thói quen né tránh vấn đề.
"Nếu xem xét về nhu cầu cung cấp, mặc dù giá vé sau khi thống nhất tăng lên, nhưng giá sau khi điều chỉnh cũng có thể cân bằng doanh thu. Còn về lí do, thống nhất giá vé có thể thực hiện tránh mùa cao điểm, khiến mùa vắng khách cũng không tới mức quá vắng, cũng có thể tối đa hóa lợi nhuận, vì thế cục quản lý giá không ngu. Còn về người tiêu dùng, nếu như có thể có được dịch vụ tốt hơn, chí ít cũng không cần chỉ có thể nhìn đầu người khi vui chơi, vậy thì cũng không thiệt thòi, thế nên cục quản lý giá cũng không coi du khách là những kẻ ngu ngốc."
Khuynh Thành nói xong, thần sắc không hề thay đổi nhưng thực chất trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Cho dù cô lớn hơn những sinh viên ngồi đây mấy tuổi nhưng họ mới là những tinh anh của chuyên ngành này, còn cô cùng lắm chỉ là người mới nhập môn mà thôi.
Cứ có cảm giác múa rìu qua mắt thợ.
Thành Trì khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào bên cạnh màn hình chiếu, khi Khuynh Thành trả lời câu hỏi, anh vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt phía sau gọng kính càng trở nên khó đoán.
Khuynh Thành trả lời xong, mọi người đều đảo mắt nhìn về phía Thành Trì, muốn xem giáo sư Thành phân tích bài tập này ra sao.
"Sao vậy, mọi người nhìn tôi tha thiết như vậy làm gì, là muốn bị tôi mắng sao?" Khóe miệng giáo sư Thành khẽ co giật, nụ cười đầy hàm ý.
Sinh viên bên dưới đồng loạt lắc đầu.
"Bạn sinh viên này..." Thành Trì kéo dài giọng, chất giọng nam tính mạnh mẽ rất gợi cảm.
Mọi người và cả Khuynh Thành đều nín thở, cô không biết tại sao, bỗng nhiên rất muốn biết đáp án của Thành Trì là gì.
Cho dù cô trả lời sai thì cũng hãy để cô được chết một cách nhẹ nhàng.
Đáng tiếng, giáo sư Thành thường phản ứng không trong dự liệu, anh chỉ khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói: "Ngồi xuống đi."
Sau đó anh mở trang PPT khác, tốc độ nói cũng nhanh lên: "Tôi biết môn học này các bạn cũng đã học được nửa kỳ rồi, vẫn có người không hiểu rốt cuộc thế nào là kinh tế vi mô, đương nhiên tôi cũng không kiên nhẫn tiếp tục dạy các bạn, nhưng nếu như vấn đề vữa rồi có thể nói lên rằng, kinh tế vi mô chí ít có thể giúp các bạn hiểu phương pháp suy nghĩ lý giải vấn đề của các nhà kinh tế học, tránh bị họ gạt..."
Việc này...
Thành Trì lười không muốn giải đáp cho cô sao?
Khuynh Thành bĩu môi, ngồi xuống không có ý kiến gì cả.
Trên thực tế, không chỉ có Khuynh Thành không hiểu ý Thành Trì, tới các sinh viên ngồi bên dưới cũng rầu rĩ không hiểu.
Trong tiết học của Thành Trì thường có rất nhiều cầu câu hỏi, làm bài liên tục khiến bọn họ ai nấy cũng vô cùng chăm chú, nếu không trả lời sai, giáo sư Thành tuyệt đối sẽ không khách sáo.
Cho dù trả lời đúng, giáo sư Thành cũng sẽ tìm ra được vấn đề còn tồi tại trong câu trả lời, mặc dù hơi nghiêm khắc nhưng rất có tác dụng đối với việc học tập của họ.
Câu trả lời vừa rồi của Khuynh Thành... không cần biết là đúng hay sai, giáo sư Thành cũng không hề nhận xét gì cả.
Việc này là sao đây?
Người khác không hiểu, họ còn không biết sao?
Rõ ràng là giáo sư Thành đang thiên vị.
Họ chưa bao giờ biết rằng giáo sư Thành lại là người hòa nhã tới vậy! Cái thế giới chỉ quan tâm tới nhan sắc này đúng là chết tiệt.
Hai tiết học chín mươi phút, giữa giờ có năm phút giải lao, Thành Trì không có thói quen kéo dài thêm giờ, chuông báo nghỉ giữa giờ vang lên anh liền lập tức ngừng giảng bài.
Sau đó, bên cạnh anh lập tức có một đám sinh viên vây quanh, ai nấy cũng muốn tranh thủ năm phút này để hỏi các câu hỏi.
Giáo sư Thành tuy nghiêm khắc độc mồm một chút nhưng trình độ giảng bài thì không cần bàn cãi.
Lúc này, một nam sinh ngồi bên cạnh Khuynh Thành, bao gồm những người ngồi xung quanh cô đều lặng lẽ nhìn qua.
Nam sinh đó mặc trang phục thể thao, nhìn rất sạch sẽ, cậu ta nói với Khuynh Thành: "Cậu tới học ké à?"
Khuynh Thành ngẫm nghĩ sau đó thành thật trả lời: "Cũng không hẳn, tôi tới đây để học tập."
"Vừa rồi cậu may mắn lắm đấy, cũng không biết có phải hôm nay tâm trạng của giáo sư Thành đặc biệt vui hay không mà không gây khó dễ cậu."
"Sao lại nói vậy?"
Có người nói xen vào: "Giờ học của giáo sư Thành, dùng lời của thầy ấy nói là đầu tư mạo hiểm, tỉ lệ trượt vô cùng đáng sợ nhưng mọi người vẫn tranh giành tới học."
Khuynh Thành đối mặt với những gương mặt trẻ trung này cũng không cảm thấy có khoảng cách lắm, cách ăn vận của cô hôm nay khiến cô nhìn cũng không lớn hơn những người xung quanh quá nhiều, có thể trò chuyện với họ rất tự nhiên: "Tôi cứ có cảm giác các cậu đang sinh sống trong nước sôi lửa bỏng."
Nam sinh vừa bắt chuyện với Khuynh Thành cười nói: "Chúng tôi đâu chỉ sống trong nước sôi lửa bỏng? Là đau khổ và vui vẻ song hành!"
"Thực ra giáo sư Thành là một giáo sự đặc biệt truyền kỳ." Có người nói.
Khuynh Thành không hiểu những điều này, buột miệng hỏi: "Truyền kỳ ở điểm nào?"
Vừa nhắc tới giáo sư Thành, mọi người như thể mở van nói, căn bản không thể dừng lại được.
"Dù sao thì khi tôi học tiết của thầy ấy sẽ có cảm giác IQ bằng 0, tôi luôn tưởng rằng IQ của mình rất cao cơ đấy..."
"Tôi cho rằng, nếu như livestream tiết học của giáo sư Thành sẽ có thể gửi bình luận bái phục..."
"Đúng vậy, có anh khóa trên của năm thứ ba, năm đầu thi vào với số điểm cao nhất. là trạng nguyên tốt nghiệp của tình học, vốn muốn học toán thọc, nghe nói bị gia đình ép học kinh tế, mới đầu rất ngạo mạn, cho rằng mình học toán giỏi, học chuyên ngành của chúng ta sẽ vô cùng lợi hại, sau học tiết học của giáo sư Thành, bị giáo sư Thành dùng mô hình toán học sỉ nhục trí tuệ... sau đó anh ta liền ngoan ngoãn đi xin lỗi giáo sư Thành..."
Khuynh Thành thông qua lời của những sinh viên này biết được về một Thành Trì khác hoàn toàn với Thành Trì trong suy nghĩ của cô.
Thực ra bắt đầu từ khi họ gặp lại, ấn tượng của Khuynh Thành đối với Thành Trì đã thay đổi không chỉ một lần.
Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa cô vẫn phải ghi nhớ kĩ, tuyệt đối phải tránh xa Thành Trì.
Thành Trì bị một nhóm sinh viên vây quanh trên bục giảng, thời gian năm phút đã đủ để anh giải đáp thắc mắc cho mấy người rồi... Đương nhiên những câu hỏi ngu ngốc anh sẽ bảo họ tự về đọc sách, Thành Trì không bao giờ lãng phí lời nói.
Sau đó Thành Nhìn nhìn qua đám đông xung quanh, vô tình lướt qua Khuynh Thành ngồi ở bàn cuối.
Xung quanh cô cũng có một đám người vây quanh, đa phần là nam sinh, hai bên cũng đang thảo luận gì đó.
Nụ cười trên mặt Khuynh Thành vô cùng nhẹ nhàng, không quá cao ngạo lạnh lùng, khó gần, nhưng cũng vẫn mang vài phần xa cách.
Khi cô mỉm cười, nốt ruồi lệ ở khóe mắt cô dường như rất sinh động, gò má ửng hồng nhìn rất... vừa miệng.
Dường như có dự cảm, ánh mắt Khuynh Thành nhìn qua và bắt gặp ánh mắt Thành Trì.
Nụ cười trong mắt cô còn chưa tan biến, dáng vẻ vô cùng rạng rỡ.
Giáo sư Thành lặng lẽ nâng gọng kính, ngón tay thon dài lập tức thu hút sự chú ý của các nữ sinh xung quanh, ánh mắt bọn họ nhìn anh ngập tràn sự sùng bái và ái mộ đối với nam thần.
Nhưng ngay sau đó, Khuynh Thành liền âm thầm rời mắt, dáng vẻ đó như thể chỉ muốn trốn tránh.
Giáo sư Thành cảm thấy mình đang bị chê bai.
Được lắm.
Cô cứ có cảm giác nếu như không trả lời được câu hỏi này cô sẽ bị Thành Trì cười giễu không thương tiếc.
Nhưng cho dù không chắc chắn thì cô vẫn cứ phải liều mạng trả lời, Khuynh Thành trước nay không có thói quen né tránh vấn đề.
"Nếu xem xét về nhu cầu cung cấp, mặc dù giá vé sau khi thống nhất tăng lên, nhưng giá sau khi điều chỉnh cũng có thể cân bằng doanh thu. Còn về lí do, thống nhất giá vé có thể thực hiện tránh mùa cao điểm, khiến mùa vắng khách cũng không tới mức quá vắng, cũng có thể tối đa hóa lợi nhuận, vì thế cục quản lý giá không ngu. Còn về người tiêu dùng, nếu như có thể có được dịch vụ tốt hơn, chí ít cũng không cần chỉ có thể nhìn đầu người khi vui chơi, vậy thì cũng không thiệt thòi, thế nên cục quản lý giá cũng không coi du khách là những kẻ ngu ngốc."
Khuynh Thành nói xong, thần sắc không hề thay đổi nhưng thực chất trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Cho dù cô lớn hơn những sinh viên ngồi đây mấy tuổi nhưng họ mới là những tinh anh của chuyên ngành này, còn cô cùng lắm chỉ là người mới nhập môn mà thôi.
Cứ có cảm giác múa rìu qua mắt thợ.
Thành Trì khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào bên cạnh màn hình chiếu, khi Khuynh Thành trả lời câu hỏi, anh vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt phía sau gọng kính càng trở nên khó đoán.
Khuynh Thành trả lời xong, mọi người đều đảo mắt nhìn về phía Thành Trì, muốn xem giáo sư Thành phân tích bài tập này ra sao.
"Sao vậy, mọi người nhìn tôi tha thiết như vậy làm gì, là muốn bị tôi mắng sao?" Khóe miệng giáo sư Thành khẽ co giật, nụ cười đầy hàm ý.
Sinh viên bên dưới đồng loạt lắc đầu.
"Bạn sinh viên này..." Thành Trì kéo dài giọng, chất giọng nam tính mạnh mẽ rất gợi cảm.
Mọi người và cả Khuynh Thành đều nín thở, cô không biết tại sao, bỗng nhiên rất muốn biết đáp án của Thành Trì là gì.
Cho dù cô trả lời sai thì cũng hãy để cô được chết một cách nhẹ nhàng.
Đáng tiếng, giáo sư Thành thường phản ứng không trong dự liệu, anh chỉ khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói: "Ngồi xuống đi."
Sau đó anh mở trang PPT khác, tốc độ nói cũng nhanh lên: "Tôi biết môn học này các bạn cũng đã học được nửa kỳ rồi, vẫn có người không hiểu rốt cuộc thế nào là kinh tế vi mô, đương nhiên tôi cũng không kiên nhẫn tiếp tục dạy các bạn, nhưng nếu như vấn đề vữa rồi có thể nói lên rằng, kinh tế vi mô chí ít có thể giúp các bạn hiểu phương pháp suy nghĩ lý giải vấn đề của các nhà kinh tế học, tránh bị họ gạt..."
Việc này...
Thành Trì lười không muốn giải đáp cho cô sao?
Khuynh Thành bĩu môi, ngồi xuống không có ý kiến gì cả.
Trên thực tế, không chỉ có Khuynh Thành không hiểu ý Thành Trì, tới các sinh viên ngồi bên dưới cũng rầu rĩ không hiểu.
Trong tiết học của Thành Trì thường có rất nhiều cầu câu hỏi, làm bài liên tục khiến bọn họ ai nấy cũng vô cùng chăm chú, nếu không trả lời sai, giáo sư Thành tuyệt đối sẽ không khách sáo.
Cho dù trả lời đúng, giáo sư Thành cũng sẽ tìm ra được vấn đề còn tồi tại trong câu trả lời, mặc dù hơi nghiêm khắc nhưng rất có tác dụng đối với việc học tập của họ.
Câu trả lời vừa rồi của Khuynh Thành... không cần biết là đúng hay sai, giáo sư Thành cũng không hề nhận xét gì cả.
Việc này là sao đây?
Người khác không hiểu, họ còn không biết sao?
Rõ ràng là giáo sư Thành đang thiên vị.
Họ chưa bao giờ biết rằng giáo sư Thành lại là người hòa nhã tới vậy! Cái thế giới chỉ quan tâm tới nhan sắc này đúng là chết tiệt.
Hai tiết học chín mươi phút, giữa giờ có năm phút giải lao, Thành Trì không có thói quen kéo dài thêm giờ, chuông báo nghỉ giữa giờ vang lên anh liền lập tức ngừng giảng bài.
Sau đó, bên cạnh anh lập tức có một đám sinh viên vây quanh, ai nấy cũng muốn tranh thủ năm phút này để hỏi các câu hỏi.
Giáo sư Thành tuy nghiêm khắc độc mồm một chút nhưng trình độ giảng bài thì không cần bàn cãi.
Lúc này, một nam sinh ngồi bên cạnh Khuynh Thành, bao gồm những người ngồi xung quanh cô đều lặng lẽ nhìn qua.
Nam sinh đó mặc trang phục thể thao, nhìn rất sạch sẽ, cậu ta nói với Khuynh Thành: "Cậu tới học ké à?"
Khuynh Thành ngẫm nghĩ sau đó thành thật trả lời: "Cũng không hẳn, tôi tới đây để học tập."
"Vừa rồi cậu may mắn lắm đấy, cũng không biết có phải hôm nay tâm trạng của giáo sư Thành đặc biệt vui hay không mà không gây khó dễ cậu."
"Sao lại nói vậy?"
Có người nói xen vào: "Giờ học của giáo sư Thành, dùng lời của thầy ấy nói là đầu tư mạo hiểm, tỉ lệ trượt vô cùng đáng sợ nhưng mọi người vẫn tranh giành tới học."
Khuynh Thành đối mặt với những gương mặt trẻ trung này cũng không cảm thấy có khoảng cách lắm, cách ăn vận của cô hôm nay khiến cô nhìn cũng không lớn hơn những người xung quanh quá nhiều, có thể trò chuyện với họ rất tự nhiên: "Tôi cứ có cảm giác các cậu đang sinh sống trong nước sôi lửa bỏng."
Nam sinh vừa bắt chuyện với Khuynh Thành cười nói: "Chúng tôi đâu chỉ sống trong nước sôi lửa bỏng? Là đau khổ và vui vẻ song hành!"
"Thực ra giáo sư Thành là một giáo sự đặc biệt truyền kỳ." Có người nói.
Khuynh Thành không hiểu những điều này, buột miệng hỏi: "Truyền kỳ ở điểm nào?"
Vừa nhắc tới giáo sư Thành, mọi người như thể mở van nói, căn bản không thể dừng lại được.
"Dù sao thì khi tôi học tiết của thầy ấy sẽ có cảm giác IQ bằng 0, tôi luôn tưởng rằng IQ của mình rất cao cơ đấy..."
"Tôi cho rằng, nếu như livestream tiết học của giáo sư Thành sẽ có thể gửi bình luận bái phục..."
"Đúng vậy, có anh khóa trên của năm thứ ba, năm đầu thi vào với số điểm cao nhất. là trạng nguyên tốt nghiệp của tình học, vốn muốn học toán thọc, nghe nói bị gia đình ép học kinh tế, mới đầu rất ngạo mạn, cho rằng mình học toán giỏi, học chuyên ngành của chúng ta sẽ vô cùng lợi hại, sau học tiết học của giáo sư Thành, bị giáo sư Thành dùng mô hình toán học sỉ nhục trí tuệ... sau đó anh ta liền ngoan ngoãn đi xin lỗi giáo sư Thành..."
Khuynh Thành thông qua lời của những sinh viên này biết được về một Thành Trì khác hoàn toàn với Thành Trì trong suy nghĩ của cô.
Thực ra bắt đầu từ khi họ gặp lại, ấn tượng của Khuynh Thành đối với Thành Trì đã thay đổi không chỉ một lần.
Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa cô vẫn phải ghi nhớ kĩ, tuyệt đối phải tránh xa Thành Trì.
Thành Trì bị một nhóm sinh viên vây quanh trên bục giảng, thời gian năm phút đã đủ để anh giải đáp thắc mắc cho mấy người rồi... Đương nhiên những câu hỏi ngu ngốc anh sẽ bảo họ tự về đọc sách, Thành Trì không bao giờ lãng phí lời nói.
Sau đó Thành Nhìn nhìn qua đám đông xung quanh, vô tình lướt qua Khuynh Thành ngồi ở bàn cuối.
Xung quanh cô cũng có một đám người vây quanh, đa phần là nam sinh, hai bên cũng đang thảo luận gì đó.
Nụ cười trên mặt Khuynh Thành vô cùng nhẹ nhàng, không quá cao ngạo lạnh lùng, khó gần, nhưng cũng vẫn mang vài phần xa cách.
Khi cô mỉm cười, nốt ruồi lệ ở khóe mắt cô dường như rất sinh động, gò má ửng hồng nhìn rất... vừa miệng.
Dường như có dự cảm, ánh mắt Khuynh Thành nhìn qua và bắt gặp ánh mắt Thành Trì.
Nụ cười trong mắt cô còn chưa tan biến, dáng vẻ vô cùng rạng rỡ.
Giáo sư Thành lặng lẽ nâng gọng kính, ngón tay thon dài lập tức thu hút sự chú ý của các nữ sinh xung quanh, ánh mắt bọn họ nhìn anh ngập tràn sự sùng bái và ái mộ đối với nam thần.
Nhưng ngay sau đó, Khuynh Thành liền âm thầm rời mắt, dáng vẻ đó như thể chỉ muốn trốn tránh.
Giáo sư Thành cảm thấy mình đang bị chê bai.
Được lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook