Vợ Ơi Mình Hẹn Hò Đi!
7: Bị Chuốc Thuốc


Anh đang đứng ở cửa đợi cô xuống.

Một lúc sau cô từ cầu thang bước xuống.

Anh cũng nhìn lên xem thế nào thì đứng hình vài giây.

Cô thật đẹp khi mặc chiếc váy cúp ngực dài màu trắng xanh.Chiếc váy như sinh ra dành cho cô vậy, bao nhiêu đường nét cơ thể cô không có điểm nào chê.

Cùng với nét trang điểm nhẹ nhàng càng tôn lên vẻ đẹp của cô.

Đến anh cũng không thể nào rời mắt được, đứng đơ người nhìn cô.

Không ngờ cô lại xinh đẹp đến thế này.
Cô nhìn thấy anh nhìn mình cũng ngại ngùng, cô lại gần hơi xấu hổ lên tiếng
- Có...có chuyện gì...với cái váy này sao?
Cô vừa lên tiếng anh chợt tỉnh, đưa tay ra dịu dàng nắm lấy tay cô cúi người hôn nhẹ lên mu bàn tay cô
- Hàn phu nhân của tôi thật lộng lẫy!
- Của...của anh gì chứ?
Cô xấu hổ rút tay về.

Anh thấy vậy cười nhẹ rồi đưa tay ra, cô cũng hiểu ý choàng tay anh cùng bước ra xe đi đến buổi tiệc.
...--------TẠI BUỔI TIỆC--------...
Đã có rất nhiều người đã đến rồi, người nào người nấy đều là có địa vị.


Phía ngoài cũng có nhiều phóng viên đứng chờ bắt tin.

Đây là buổi tiệc lớn được tổ chức tại nhà hàng khách sạn lớn của Tần thị.

có nhiều phóng viên là điều đương nhiên.
Lúc này xe của anh cũng đã đến, những người tiếp đón đều đứng đợi rồi.Phóng viên cũng ra hóng hớt xem.

Vệ sĩ bước xuống mở cửa xe, anh vừa bước xuống các phóng viên cũng đã nháo nhào bon chen chụp hình rồi.

Anh đứng lại đưa tay ra trước cửa xe, cô lúc này cũng nắm tay anh bước ra.Khi cô bước ra phóng viên càng thêm nháo nhào hơn.

Liên tục bon chen vào.

Vệ sĩ cũng không thảnh thơi, tạo ra vùng để ngăn bọn họ lại gần.
Anh đưa tay để cô choàng vào, cô cũng choàng tay anh.

Rồi cả gai cùng bước vào.

Cánh cửa vừa được mở, tất cả mọi người trong khán phòng như bị đóng băng nhìn ra xem là vị khách nào đến.
Cô thấy có rất nhiều người nhìn có chút lo lắng, anh thấy được sự lo lắng của cô, ghé nói nhỏ ra hiệu cho cô
- Cứ bình thường, đừng lo lắng! Có tôi rồi
Sau khi nghe được lời đó của anh, cô như thấy rất an tâm.

Cô lấy lại bình tĩnh hơn.

Anh thấy vậy cũng nở ra nụ cười trong lòng.
Lúc này có một người đàn ông cầm ly rượu bước đến
- Hàn tổng đến tham dự buổi tiệc này thật là vinh hạnh của tôi
- Tần tổng quá lời rồi! Tần tổng đã lên tiếng mời sao tôi dám thất lễ được
- Hàn tổng thật biết ăn nói! Còn vị tiểu thư này là...
Người trước mặt chính là Tần Lâm tổng giám đốc của Tần thị.

Nhìn cũng có vẻ là trung niên rồi.Là đối tác với anh.Buổi tiệc cũng do Tần Lâm tổ chức mừng sinh nhật của hắn.
Tần Lâm đang cười nói vui vẻ với anh xong chú ý đến cô, cũng tỏ thái độ tò mò có chút hơi nham hiểm.

Anh cũng nhìn ra liền đánh giấu chủ quyền
- Đây là vợ tôi!
- A! thì ra là Hàn phu nhân! Nhìn Hàn phu nhân đây thật xinh đẹp! Quả nhiên đàn ông thành công như Hàn tổng đây có một cô vợ thật xinh đẹp!
Tần Lâm có hơi thất vọng một chút nhưng liền lấy lại bình tĩnh vui vẻ nói
- Tần tổng quá lời rồi! Tiền tôi làm chưa đủ để cho vợ tôi mua sắm! Vậy chưa gọi là thành công!
- Haha! Người đàn ông gia đình vẫn khác! Vậy 2 người cứ vui chơi ở đây! Tôi phải qua bên kia tiếp khách! Đừng bỏ về giữa chừng đó!

- Cảm ơn Tần tổng đã mời tôi đến! Đương nhiên tôi sẽ ở đến khi tàn tiệc rồi.!
Anh bình tĩnh nét vui vẻ nói chuyện với Tần Lâm.

Tần Lâm nói xong cũng đi sang bên khác tiếp chuyện với khách khác.

Cô nãy giờ chị biết đứng yên nghe lâu lâu lại nở một nụ cười lên khi anh đưa cô giới thiệu cho vài người.

Đi được một lúc anh lại có điện thoại anh để cô lại dặn cô đứng im đừng đi lung tung.

Rồi anh đi sang một góc để nghe điện thoại.

Cô đứng một mình cũng hơi chán, cô cũng chưa ăn gì liền đi xung quanh tìm thức ăn.
Cô đang đi xung quanh tìm thức ăn thì Tần Lâm cũng đi đến chỗ cô thăm dò
- Hàn phu nhân đứng một mình sao? Hàn tổng đâu rồi?
- Anh ấy đang nghe điện thoại!
Cô cũng biết ý cũng vui vẻ trả lời
- Vậy Tần Lâm tôi xin mời Hàn phu nhân một ly được không?
- À...xin lỗi! Tôi không biết uống rượu!
- Không sao! rượu ở đây rất nhẹ! Không lẽ cô không nể mặt Tần Lâm tôi đây sao?
Cô hơi khó xử rất muốn từ chối nhưng mà sợ sẽ khó cho anh, dù sao chắc cũng là đối tác của anh.

Cô cũng là tiểu thư của Kiều gia, từ nhỏ cũng hiểu lễ nghi.

Cô đành miễn cưỡng chấp nhận
- Vậy tôi chỉ uống một ly thôi! Anh ấy chắc cũng đang tìm tôi!
- Được chứ! một ly thôi! Người đâu, mang một ly rượi tới đây cho Hàn phu nhân!
Tần Lâm nghe xong cười thầm trong lòng, liền gọi bồi mang rượu ra.Rồi ân cần cầm ly rượu đưa cho cô
- Mời Hàn phu nhân!
- Cảm ơn, Tần tổng!
Cô nói xong uống hết ly rượu.


Tần Lâm vừa uống vừa nhìn, còn tỏ vẻ rất nham hiểm nhìn cô.Cô uống hết cạn ly rồi đặt ly lên khay cho bồi bàn.
- Tôi hết rồi nhé!
- Tửu lượng không tồi! Không biết uống chỉ là lừa người rồi!
- Tôi thật là không biết uống! Tần tổng chê cười rồi! Nếu không còn gì nữa tôi phải tìm chồng tôi rồi, chắc anh ấy cũng nghe điện thoại xong rồi!
Cô cố gắng viện cớ đề bỏ đi nơi khác, vừa quay người đi liền cảm thấy hơi chống mặt.

Cô ôm đầu cố gắng đứng vững.

Tần Lâm thừa cơ hội đi lên đỡ lấy cô.

Giả vờ hỏi thăm
- Hàn phu nhân ổn chứ?
Đầu óc cô như quay cuồng không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt nữa rồi.

Cơ thể cô như có gì đó khiến cô không thể kiểm soát được.

Tần Lâm thấy vậy liền gọi người tới viện cớ
- Có vẻ Hàn phu nhân không được khỏe! Mong đưa lên phòng cho cô ấy nghỉ ngơi
Cô nghe vậy, cố gắng chút sức lực còn lại để đứng lên nhưng cơ thể cô không thể khống chế được nữa rồi.Thế là cô bị đưa lên một căn phòng trong khách sạn.
...----------------...
Hết chương 7.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương