Vợ Ơi! Đừng Khóc
-
Chương 29: Lật mặt_2
Trang nhất, nổi bật hình ảnh cậu quý tử duy nhất của Vương gia cúi đầu sát bên má tổng giám đốc của tập đoàn Vương thị. Mức độ thân mật dường như đã tiến xa anh trai em gái nuôi như bên ngoài mọi người vẫn biết. "Vứt bỏ tất cả để chạy theo tình yêu?", đầu đề báo nổi bật kéo lên bầu không khí ngỡ ngàng của thành phố náo nhiệt. Tất cả đều đang chĩa mũi nhìn lên cái sừng to tướng mà Vương Hải Khánh đã cắm lên đầu Lâm Diệp Chi. Hai nhân vật ít khi được bới móc vì xuất thân trong vỏ bọc dày dặn giờ đột nhiên lại trở thành chủ đề xôn xao khó dập tắt. Rõ ràng đề tài này vốn từ lâu đã ngấm ngầm bén lửa, về cuộc hôn nhân đột ngột nhưng giữ kín. Về đứa con trai tài giỏi ở nước ngoài về nhưng chỉ giữ chức quản lí và đẩy chức giám đốc cho một cô gái. Quan hệ em gái có vẻ quá ràng buộc nếu cho rằng cuộc hôn nhân là giả và mối quan hệ thực chất của anh trai em gai.
Không cần để ý nội dung tiếp theo, chàng trai trẻ vứt tờ tạp chí vào sọt rác. Hơi thở dồn xuống lồng ngực, bàn tay vắt sau lưng siết chặt nhưng nét mặt lại tỏ ra vẻ trầm tĩnh. Rõ ràng là đang tức giận, vô cùng tức giận. Nhưng chỉ sau cái chớp mắt thần thái đã hoàn toàn thay đổi, bình tĩnh lạ thường.
- Hạn là 1 ngày, cậu phải dọn sạch cho tôi tòa soạn này.
Người đàn ông ngồi đối diện nhếch mép cười bí hiểm, đưa tay phẩy phẩy cái áo măng thô màu đen hơi lấm bụi. Đồng thời ngẩng đầu liếc con mắt dài hẹp về phía chàng trai trẻ đang nghiêm nghị vắt tay sau lưng.
- Xin lỗi, tôi không làm việc cho Vương thiếu gia. Tôi chỉ có một Leader!
Leader! Phải, là Vương Hải Khánh. Trong những năm anh biến mất tại nước ngoài vô tình trở thành một nhân tố thiên tài trong lĩnh vực lên kế hoạch và diệt trừ những loạn đảng chống đối pháp luật. Sói lửa được thành lập, trở thành một tổ chức trong thế giới ngầm nhưng thật ra là cánh tay đắc lực của cớm, một tổ chức chuyên đào tạo những kẻ nhạy bén nằm vùng. Là tổ chức mật thám săn lùng loạn đảng và diệt trừ những kẻ phản bội. Sói Lửa thực chất chỉ là tay sai của cảnh sát. Trong khi cảnh sát được vinh danh và đứng trước ánh hào quang thì Sói Lửa lại lầm lũi lựa chọn bóng đêm cô độc, cùng hai bàn tay đẫm máu. Đáng lẽ ra anh được giữ lại nước ngoài tiếp tục nhiệm vụ nhưng vì ba của anh lại dính tới Ghost, từng là thành viên đắc lực trong tổ chức săn lùng nô lệ, buôn bán hàng cấm và đào tạo sát thủ. Thực chất ông ấy là dượng của anh mới phải. Cấp trên có ý định hạ bậc anh nhằm tống anh khỏi Sói Lửa, nhưng mầm mống của Ghost báo hiệu đã tái sinh. Anh được cử trở về đất nước và tìm ra kẻ đứng sau, có một điều chắc chắn rằng thủ lĩnh của Ghost cùng gia đình của hắn ta đã tử nạn trong chuyến máy bay tư nhân. Nhà riêng cũng bị phóng hỏa. Và cũng chính mắt anh khi ấy đã nhìn thấy ngôi nhà bùng cháy ở gian bếp, ở khu vườn đó rất nhiều chong chóng. Giữa đêm ngọn lửa bùng cháy, một vụ nổ lớn bắn ra những mảnh vụn, chiếc chong chóng giấy sáng bừng lên ngọn lửa xanh lè rồi tắt vụt theo tàn tro. Đứa trẻ trong nhà có lẽ chỉ bằng tuổi anh, hoặc hơn. Thế nhưng Ryan lại nắm chặt bàn tay đang run sợ của anh mà nghiêm giọng nhắc nhở.
"Cỏ sẽ mọc lên nếu không diệt tận gốc. Con hãy nhớ đây là bài học cho sự phản bội."
- Leader, chúng tôi trung thành với anh. Và anh cũng thế, phải biết quy hàng ai. Cả anh và tôi, tuyệt đối không có lựa chọn thứ 2.
- Thế còn lí do các người cử Mai Nhi tiếp cận ông ấy, chiếm được sự tin tưởng từ ông ấy. Nhưng rốt cuộc ông ấy lại quá tin mà biến Mai Nhi trở thành người giám sát tôi cho thay mình. Nếu tôi không nhầm, thực chất các người gài cậu ấy vào gia đình tôi cốt chỉ để khống chế tôi thôi sao? Các người một mặt muốn lật đổ tôi, mặt khác lạ muốn tôi phải phục tùng. Thật khó khăn phải không, vì dù giết tôi hay không thì tổ chức vốn không thu được món hời nào.
- Tôi đã nói với cậu rồi, đừng quá kiêu ngạo vào bản thân mình. Bởi vì tôi không biết lúc nào sẽ không kiểm soát nổi mà giết cậu.
Hà Lập cúi đầu, tay đút trong túi lấy thuốc, chậm rãi đưa lên miệng châm lửa hút. Khói thuốc như hơi mê, phả vào không gian huyễn hoặc. Suy cho cùng thân phận của bất kì ai cũng đều đặt lên bàn cờ. Gia đình và người thân chung quanh Vương Hải Khánh, tuy không sắp xếp nhưng đã vô tình trở thành một quân tốt. Anh trong mắt gia đình luôn làm những chuyện mờ ám, đấu đá không ngừng trong thế giới đêm. Họ không can anh, có can cũng không cản nổi anh. Sau cùng là tác hợp Diệp Chi cho anh, vị trí của cô là nguy hiểm nhất. Anh không rõ, cũng không chắc chắn. Anh đã yêu cô gái ấy? Tại sao?
Ban đầu anh mặc kệ cô phát giác những hành vi trái với hiểu biết của mọi người về mình. Sau đó an nhiên mặc cô suy đoán, mặc cô tổn thương, mặc cô khóc lóc. Anh không muốn thấy cô vui vẻ, đến cùng vẫn luôn là cấm những gì cô thích. Nhưng cô nhóc bề ngoài yếu ớt thật ra bên trong lại gồng lên mạnh mẽ. Đối với anh quả nhiên có chút khí chất, xứng đáng đứng bên anh một chút. Anh lơ là, Diệp Chi lại càng cố tiếp cận anh, dần dần đi sâu vào con người anh. Cả cô và anh đều rõ, đối phương rất giống nhau, sẽ luôn đề phòng và tung hỏa mù. Còn lần này chính anh đã vứt lớp vỏ bọc bên ngoài, về lại chính anh, cũng bắt buộc phải phũ bỏ cô, phũ bỏ quãng thời gian đã từng của hai người. Với thân phận của anh, tuyệt đối không được có bất kì can dự gì với ai khác ngoài tổ chức. Bởi như thế không khác nào đâm ngược con dao về phía mình, Hải Khánh chính là đang trong tình trạng như thế.
Đối ngược với tâm trạng rối bời của anh, Hà Lập từng đã trải qua giai đoạn đó. Anh đã mắc sai lầm và gần như tự kết liễu chính mình, nếu như không có sự can thiệp của tổ chức. Ngón tay anh vân vê điếu thuốc, anh biết làm gì tốt nhất cho Leader của mình, thợ săn chỉ có thể làm việc độc lập mới là kẻ bất khả chiến bại. Anh đã đánh mất tất cả, anh cũng sẽ đánh đổi những thứ còn lại và tuyệt đối trung thành với nhiệm vụ của mình. Có thể nói, sinh ra vốn để chết đi trong câm lặng và hiến thân cho sự bảo an của vô số người vô tội ngoài kia. Đó hẳn nhiên là chức vụ cao quý nhất.
- Ryan đang đợi anh, ông ấy đang ở X.
Ở nơi đó, dưới ánh nắng của bãi biển tuyệt đẹp. Là thành phố X của sự xa hoa và đầy rẫy ngóc ngách tối tăm, nhơ nhác. Đây từng là nơi triệt tiêu đi cánh tay trái của Ghost. Vương Hải Khánh đã làm tốt nhiệm vụ Leader của mình đánh sập một cứ địa. Cũng là nơi mà tình yêu của hai người dần nhen nhóm những đố kị. Thật ra Mai Nhi chưa từng ưa Diệp Chi, cô nàng từ đầu đến cuối luôn coi cô nhóc như một cái gai ngáng đường. Miệng nói trái với lòng, cô tàn nhẫn hơn vẻ bên ngoài nhiều. Chẳng qua bên cạnh Hải Khánh, mạnh mẽ giấu đi, dịu dàng ngoan ngoãn làm thủ hạ bên cạnh Leader. Mai Nhi cũng rất đối lập, luôn luôn cho Diệp Chi một cơ hội nhưng bù lại luôn thách thức Diệp Chi. Cô không muốn một kẻ yếu đuối ở bên cạnh Leader. Những suy tính của cô cũng học từ Ryan mà ra. Đối với các học trò của mình, ngoài mặt ông đối xử vô hại nhưng bên trong lại không ngừng đưa ra những cái bẫy. Người trong ngành biết đến Sói lửa, biết đến Leader nhưng tuyệt nhiên không ai biết tới người chủ mưu thành lập là ai. Trong khi các học trò vật lộn đấu trí, Ryan lại ngồi một góc nhàn nhã thưởng thức trà, sưởi nắng ấm, khóe môi nhoẻn cười. Như thể mọi điều đều trong dự tính của ông. Người đàn ông gốc nga buông ánh nhìn ra xa, trời đất có rộng cũng chẳng bằng lòng người khắc khoải vô phương vô hướng. Ryan đã gặp lại người đàn bà phản bội năm đó. Gương mặt qua thời gian vẫn toát lên vẻ tao nhã như vậy. Khí chất kiêu ngạo cũng không đổi. Bà chủ động liên lạc trước, cầu xin nguyện vọng được thăm mộ người tình, người bà đã yêu sâu đậm bao năm nay. Người nhúng tay vào phi vụ giết gia đình ông ấy là bà, người cất nhắc nuôi đứa con sắp chết của ông ấy cũng là bà. Bởi vì điều đó mà người phụ nữ được cho là dã tâm đã dùng từ "cầu xin" để được một cơ hội gặp mặt!
Buổi ấy, bầu trời X âm u. Cơn giông đang từ ngoài biển kéo vào. Trời lồng lộng gió, tiếng rít gào khẽ bật trên ngọn lá. Sóng nước vấy đục, tưởng như vô vàn tràng sóng nhỏ lăn tăn nối tiếp đổ ào. Mây vần vũ che khuất ánh nắng, tử địa khe khẽ cất tiếng hát thê lương. Mùi cỏ, mùi đất bám vào không gian, vương vấn chẳng bay đi đâu cho hết. Mắt người đàn bà kia hơi đỏ, cả hai người lặng nhìn chàng trai trẻ quỳ xuống trước mô đất xanh rờn. Vẫn là không có di ảnh, rất lâu sau ông mới đưa bức ảnh của đồng đội cho cậu xem. Hai người đứng phía xa, cậu trai trẻ quỳ trước mộ ba vô vàn đặt ra những câu hỏi không có đáp án. Tại sao ba lại bỏ mẹ?
Thật ra cậu chẳng hề biết gì cả. Bao lâu nay cậu tưởng người đó là mẹ nhưng đâu phải. Nếu một ngày cậu biết chính mẹ mới là người hại chết gia đình cậu. Nếu ngày đó xảy ra?
Từ khi cậu trưởng thành, Nhã Linh đã luôn tự dằn vặt mình câu hỏi đó. Bà tự kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ không giấu được ánh mắt buồn lần cô quạnh. Hiểu Khang là một đứa trẻ tốt, đối với bà như một cuộc sống mới. Từ tiếng gọi "mẹ" lần đầu tiên trong đời đó. Bà được một đứa trẻ phong một thiên chức cao cả, đó là bầu trời mới dành cho bà, đó là ánh nắng hoa mà nhất sau cơn giông lốc vừa đi qua. Thế nhưng bầu trời của bà lúc này, lại đang báo hiệu một cơn giông khác, nó ầm ì, nó hung tàn, nó dự báo một trận bão tố cuồng nộ. Điều tự hại hơn cả chính là lật đổ cả bầu trời đang đẹp đẽ đầy ắp nắng vàng này.
- Tôi tưởng cô đã thay đổi, suy nghĩ lại. Nhưng hóa ra không phải.
- Tôi có thay đổi thì được gì? Tôi với nó chẳng nên dính dáng tới những tranh chấp nhỏ nhen thì hơn. Nếu quay lại năm đó, vẫn sẽ vì ông ấy mà cho người sát hại gia đình họ.
- Rốt cuộc, cô vẫn cứu lấy đứa trẻ.
Phải rồi, bà đã cứu nó. Thằng nhóc yếu ớt nằm trên giường bệnh, bác sĩ chuẩn đoán nó bị sặc khí đầu óc u mê không tỉnh táo. Còn những vết thương trên mặt cần được phẫu thuật chỉnh hình, băng trắng gần như kín mặt. Nhưng lúc bà lại gần nó lại choàng tỉnh, đôi mắt sợ hãi tột cùng. Vậy mà khi níu áo bà nó lại chẳng hoảng sợ gì nữa, khóe môi hơi nhích lên mặc dù rất đau đớn vẫn cất tiếng gọi.
"Mẹ! Mẹ đừng đi"
Đúng là bà không nỡ, không thể ra tay với một đứa nhỏ vô tội.
- Nó không còn sống được bao lâu nữa. Tôi cũng sắp cô đơn rồi. Khi ấy tôi sẽ ra làm chứng cho các người.
- Mong là vậy!
"Mong là bà sẽ cố cầm cự đến lúc đó, mong là bà có thể làm người tốt thêm một lần nữa."
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Nhã Linh buông dù chậm rãi lại gần cậu con trai. Đôi mắt bà sóng sánh nước, đưa tay về phía cậu chậm rãi cất lời.
- Về thôi!
- Mẹ!
Tiếng mẹ bật ra rất thân thiết, Nhã Linh ôm con trai vào lòng. Cảm giác như một vị đắng ngắt dồn lên cổ họng. Bà yêu người đàn ông ấy, cũng không chấp nhận ông ấy phũ bỏ tình cảm của bà. Đời này bà chăm sóc cho con trai ông ấy, trả nợ, chứng tình. Một đời một kiếp không thể chờ đợi ai, một đời một kiếp tự giao nghiệp tự trả.
Một đời say mê, một đời lạc lối. Oan oan tương báo, có thù khắc trả. Tạo hóa xoay vần những lọc lừa dối trả. Bản thân con người cũng sợ hãi đối mặt với thực tại, dối người, dối mình. Chấp niệm nông sâu đều tạo nên những sai lầm, bi kịch.
- Hiểu Khang, con có hạnh phúc không?
Hạnh phúc sao? Đó là một danh từ lạ, rất xa lạ, cũng là lần đầu tiên cậu sực nhớ ra. Con người sinh ra chẳng phải luôn đi tìm hạnh phúc sao, nhưng mãi đến cuối đời, đi hết một đoạn đường dài mới nhận ra đời đâu có bao hạnh phúc cần tìm.
Hiểu Khang dìu tay mẹ bước đi trên lối mòn. Mưa đang rơi, từng hạt nhỏ lất phất giữa không gian rộng lớn. Có cỏ cây, có bầu trời thênh thang cánh chim trời vùng vẫy. Cậu nhìn lại bia mộ, người ba cậu luôn kiếm tìm nhưng cảm xúc bấy lâu nay không rõ đi đâu hết. Rõ ràng cậu rất mong gặp ông ấy, rõ ràng cậu biết tìm được ông ấy thật không dễ dàng, cậu càng hiểu sự quan tâm đôi khi quá mức của mẹ. Hạnh phúc ư? Mẹ đang hỏi cậu có hạnh phúc không khi gặp ông ấy sao? Hay là một câu hỏi khác? Một câu hỏi cho cả đời kiếm tìm?
- Ba có muốn con tiếp bước sự nghiệp của của ba không?
- Con có hạnh phúc không? Đó là điều ba con đang muốn hỏi.
Hiểu Không bất giác ôm choàng lấy mẹ. Cậu trưởng thành rồi, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho mẹ. Hiểu Khang khẽ xúc động hạ giọng xuống trân thành.
- Có, con rất hạnh phúc, vì có mẹ ở bên. Ba chắc chắn rất yêu mẹ đúng không? Con cũng thế, con sẽ luôn hạnh phúc nếu có mẹ ở bên. Mẹ và con sẽ thường xuyên đến thăm ba nhé!
Một cái vẫy tay tạm biệt, đôi mắt màu xanh lá hơi nheo lại. Phía xa, đôi mắt ấy vẫn nhanh nhạy thu lấy từng nét biểu cảm dù là nhỏ nhất. Cậu nhóc ấy tốt số hơn nhiều so với đứa trẻ kia. Và biết đâu, cho tới cuối đời cậu không hề biết người đã sinh ra mình, người đã nằm xuống đó hay chính là gương mặt thật sự của mình. Kế bên, đáy mắt Nhã Linh toát lên sự đau đón, cơn nhói đau như rằm đâm trong tim khiến bà đổ dồn sức nặng lên vai đứa nhỏ này. Có lẽ trước tội ác trần trụi kia mà cậu vốn không hề hay biết, vẫn vui vẻ, vẫn hồn nhiên cháy bỏng lên cái ham muốn bảo vệ "mẹ" mình. Sự thần trần trụi, sự thật đáng sợ, có một thi hài được mai táng bên cạnh ngôi mộ của ba cậu cách đây vai năm. Hai ngôi mộ tưởng xa cách mà thực gần trong gang tấc, hình ảnh người phụ nữ đó, gương mặt nhẹ dịu và thiện cảm biết bao. Nụ cười thanh thản trên môi cậu hiện giờ không khác gì thêm nhát dao găm trong trái tim bà. Chẳng lẽ, thật sự là tới khi cậu chết đi cũng không hề được biết sự thật này sao? Nhưng nếu cậu biết tất cả, bà sẽ mất hết tất cả, mất hết ý nghĩ của sự tồn tại trên cõi đời này. Thà rằng đổi lấy cho cậu một nụ cười, thà rằng đổi lấy cho cậu một hạnh phúc giả tạo, thà rằng đây là điều ác cuối cùng bà thực hiện, thà rằng...
Đó là câu thần chú tạm xua tan đi nỗi bi ai trong lòng bà.
Mưa đang rơi, mưa thấm ướt lên mí mắt. Nước mắt và mưa, đều trong suốt như thế. Nhưng nước mưa không màu, nước mắt lại mặn và chát.
Lối đi nào cho tới đích đến "hạnh phúc"? Có ai không đi tìm hạnh phúc nhưng hạnh phúc ấy luôn lưng chừng trên cao. Quy luật của tạo hóa, cậu hiểu chứ? Phía sau hạnh phúc chính là đớn đau!
Không cần để ý nội dung tiếp theo, chàng trai trẻ vứt tờ tạp chí vào sọt rác. Hơi thở dồn xuống lồng ngực, bàn tay vắt sau lưng siết chặt nhưng nét mặt lại tỏ ra vẻ trầm tĩnh. Rõ ràng là đang tức giận, vô cùng tức giận. Nhưng chỉ sau cái chớp mắt thần thái đã hoàn toàn thay đổi, bình tĩnh lạ thường.
- Hạn là 1 ngày, cậu phải dọn sạch cho tôi tòa soạn này.
Người đàn ông ngồi đối diện nhếch mép cười bí hiểm, đưa tay phẩy phẩy cái áo măng thô màu đen hơi lấm bụi. Đồng thời ngẩng đầu liếc con mắt dài hẹp về phía chàng trai trẻ đang nghiêm nghị vắt tay sau lưng.
- Xin lỗi, tôi không làm việc cho Vương thiếu gia. Tôi chỉ có một Leader!
Leader! Phải, là Vương Hải Khánh. Trong những năm anh biến mất tại nước ngoài vô tình trở thành một nhân tố thiên tài trong lĩnh vực lên kế hoạch và diệt trừ những loạn đảng chống đối pháp luật. Sói lửa được thành lập, trở thành một tổ chức trong thế giới ngầm nhưng thật ra là cánh tay đắc lực của cớm, một tổ chức chuyên đào tạo những kẻ nhạy bén nằm vùng. Là tổ chức mật thám săn lùng loạn đảng và diệt trừ những kẻ phản bội. Sói Lửa thực chất chỉ là tay sai của cảnh sát. Trong khi cảnh sát được vinh danh và đứng trước ánh hào quang thì Sói Lửa lại lầm lũi lựa chọn bóng đêm cô độc, cùng hai bàn tay đẫm máu. Đáng lẽ ra anh được giữ lại nước ngoài tiếp tục nhiệm vụ nhưng vì ba của anh lại dính tới Ghost, từng là thành viên đắc lực trong tổ chức săn lùng nô lệ, buôn bán hàng cấm và đào tạo sát thủ. Thực chất ông ấy là dượng của anh mới phải. Cấp trên có ý định hạ bậc anh nhằm tống anh khỏi Sói Lửa, nhưng mầm mống của Ghost báo hiệu đã tái sinh. Anh được cử trở về đất nước và tìm ra kẻ đứng sau, có một điều chắc chắn rằng thủ lĩnh của Ghost cùng gia đình của hắn ta đã tử nạn trong chuyến máy bay tư nhân. Nhà riêng cũng bị phóng hỏa. Và cũng chính mắt anh khi ấy đã nhìn thấy ngôi nhà bùng cháy ở gian bếp, ở khu vườn đó rất nhiều chong chóng. Giữa đêm ngọn lửa bùng cháy, một vụ nổ lớn bắn ra những mảnh vụn, chiếc chong chóng giấy sáng bừng lên ngọn lửa xanh lè rồi tắt vụt theo tàn tro. Đứa trẻ trong nhà có lẽ chỉ bằng tuổi anh, hoặc hơn. Thế nhưng Ryan lại nắm chặt bàn tay đang run sợ của anh mà nghiêm giọng nhắc nhở.
"Cỏ sẽ mọc lên nếu không diệt tận gốc. Con hãy nhớ đây là bài học cho sự phản bội."
- Leader, chúng tôi trung thành với anh. Và anh cũng thế, phải biết quy hàng ai. Cả anh và tôi, tuyệt đối không có lựa chọn thứ 2.
- Thế còn lí do các người cử Mai Nhi tiếp cận ông ấy, chiếm được sự tin tưởng từ ông ấy. Nhưng rốt cuộc ông ấy lại quá tin mà biến Mai Nhi trở thành người giám sát tôi cho thay mình. Nếu tôi không nhầm, thực chất các người gài cậu ấy vào gia đình tôi cốt chỉ để khống chế tôi thôi sao? Các người một mặt muốn lật đổ tôi, mặt khác lạ muốn tôi phải phục tùng. Thật khó khăn phải không, vì dù giết tôi hay không thì tổ chức vốn không thu được món hời nào.
- Tôi đã nói với cậu rồi, đừng quá kiêu ngạo vào bản thân mình. Bởi vì tôi không biết lúc nào sẽ không kiểm soát nổi mà giết cậu.
Hà Lập cúi đầu, tay đút trong túi lấy thuốc, chậm rãi đưa lên miệng châm lửa hút. Khói thuốc như hơi mê, phả vào không gian huyễn hoặc. Suy cho cùng thân phận của bất kì ai cũng đều đặt lên bàn cờ. Gia đình và người thân chung quanh Vương Hải Khánh, tuy không sắp xếp nhưng đã vô tình trở thành một quân tốt. Anh trong mắt gia đình luôn làm những chuyện mờ ám, đấu đá không ngừng trong thế giới đêm. Họ không can anh, có can cũng không cản nổi anh. Sau cùng là tác hợp Diệp Chi cho anh, vị trí của cô là nguy hiểm nhất. Anh không rõ, cũng không chắc chắn. Anh đã yêu cô gái ấy? Tại sao?
Ban đầu anh mặc kệ cô phát giác những hành vi trái với hiểu biết của mọi người về mình. Sau đó an nhiên mặc cô suy đoán, mặc cô tổn thương, mặc cô khóc lóc. Anh không muốn thấy cô vui vẻ, đến cùng vẫn luôn là cấm những gì cô thích. Nhưng cô nhóc bề ngoài yếu ớt thật ra bên trong lại gồng lên mạnh mẽ. Đối với anh quả nhiên có chút khí chất, xứng đáng đứng bên anh một chút. Anh lơ là, Diệp Chi lại càng cố tiếp cận anh, dần dần đi sâu vào con người anh. Cả cô và anh đều rõ, đối phương rất giống nhau, sẽ luôn đề phòng và tung hỏa mù. Còn lần này chính anh đã vứt lớp vỏ bọc bên ngoài, về lại chính anh, cũng bắt buộc phải phũ bỏ cô, phũ bỏ quãng thời gian đã từng của hai người. Với thân phận của anh, tuyệt đối không được có bất kì can dự gì với ai khác ngoài tổ chức. Bởi như thế không khác nào đâm ngược con dao về phía mình, Hải Khánh chính là đang trong tình trạng như thế.
Đối ngược với tâm trạng rối bời của anh, Hà Lập từng đã trải qua giai đoạn đó. Anh đã mắc sai lầm và gần như tự kết liễu chính mình, nếu như không có sự can thiệp của tổ chức. Ngón tay anh vân vê điếu thuốc, anh biết làm gì tốt nhất cho Leader của mình, thợ săn chỉ có thể làm việc độc lập mới là kẻ bất khả chiến bại. Anh đã đánh mất tất cả, anh cũng sẽ đánh đổi những thứ còn lại và tuyệt đối trung thành với nhiệm vụ của mình. Có thể nói, sinh ra vốn để chết đi trong câm lặng và hiến thân cho sự bảo an của vô số người vô tội ngoài kia. Đó hẳn nhiên là chức vụ cao quý nhất.
- Ryan đang đợi anh, ông ấy đang ở X.
Ở nơi đó, dưới ánh nắng của bãi biển tuyệt đẹp. Là thành phố X của sự xa hoa và đầy rẫy ngóc ngách tối tăm, nhơ nhác. Đây từng là nơi triệt tiêu đi cánh tay trái của Ghost. Vương Hải Khánh đã làm tốt nhiệm vụ Leader của mình đánh sập một cứ địa. Cũng là nơi mà tình yêu của hai người dần nhen nhóm những đố kị. Thật ra Mai Nhi chưa từng ưa Diệp Chi, cô nàng từ đầu đến cuối luôn coi cô nhóc như một cái gai ngáng đường. Miệng nói trái với lòng, cô tàn nhẫn hơn vẻ bên ngoài nhiều. Chẳng qua bên cạnh Hải Khánh, mạnh mẽ giấu đi, dịu dàng ngoan ngoãn làm thủ hạ bên cạnh Leader. Mai Nhi cũng rất đối lập, luôn luôn cho Diệp Chi một cơ hội nhưng bù lại luôn thách thức Diệp Chi. Cô không muốn một kẻ yếu đuối ở bên cạnh Leader. Những suy tính của cô cũng học từ Ryan mà ra. Đối với các học trò của mình, ngoài mặt ông đối xử vô hại nhưng bên trong lại không ngừng đưa ra những cái bẫy. Người trong ngành biết đến Sói lửa, biết đến Leader nhưng tuyệt nhiên không ai biết tới người chủ mưu thành lập là ai. Trong khi các học trò vật lộn đấu trí, Ryan lại ngồi một góc nhàn nhã thưởng thức trà, sưởi nắng ấm, khóe môi nhoẻn cười. Như thể mọi điều đều trong dự tính của ông. Người đàn ông gốc nga buông ánh nhìn ra xa, trời đất có rộng cũng chẳng bằng lòng người khắc khoải vô phương vô hướng. Ryan đã gặp lại người đàn bà phản bội năm đó. Gương mặt qua thời gian vẫn toát lên vẻ tao nhã như vậy. Khí chất kiêu ngạo cũng không đổi. Bà chủ động liên lạc trước, cầu xin nguyện vọng được thăm mộ người tình, người bà đã yêu sâu đậm bao năm nay. Người nhúng tay vào phi vụ giết gia đình ông ấy là bà, người cất nhắc nuôi đứa con sắp chết của ông ấy cũng là bà. Bởi vì điều đó mà người phụ nữ được cho là dã tâm đã dùng từ "cầu xin" để được một cơ hội gặp mặt!
Buổi ấy, bầu trời X âm u. Cơn giông đang từ ngoài biển kéo vào. Trời lồng lộng gió, tiếng rít gào khẽ bật trên ngọn lá. Sóng nước vấy đục, tưởng như vô vàn tràng sóng nhỏ lăn tăn nối tiếp đổ ào. Mây vần vũ che khuất ánh nắng, tử địa khe khẽ cất tiếng hát thê lương. Mùi cỏ, mùi đất bám vào không gian, vương vấn chẳng bay đi đâu cho hết. Mắt người đàn bà kia hơi đỏ, cả hai người lặng nhìn chàng trai trẻ quỳ xuống trước mô đất xanh rờn. Vẫn là không có di ảnh, rất lâu sau ông mới đưa bức ảnh của đồng đội cho cậu xem. Hai người đứng phía xa, cậu trai trẻ quỳ trước mộ ba vô vàn đặt ra những câu hỏi không có đáp án. Tại sao ba lại bỏ mẹ?
Thật ra cậu chẳng hề biết gì cả. Bao lâu nay cậu tưởng người đó là mẹ nhưng đâu phải. Nếu một ngày cậu biết chính mẹ mới là người hại chết gia đình cậu. Nếu ngày đó xảy ra?
Từ khi cậu trưởng thành, Nhã Linh đã luôn tự dằn vặt mình câu hỏi đó. Bà tự kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ không giấu được ánh mắt buồn lần cô quạnh. Hiểu Khang là một đứa trẻ tốt, đối với bà như một cuộc sống mới. Từ tiếng gọi "mẹ" lần đầu tiên trong đời đó. Bà được một đứa trẻ phong một thiên chức cao cả, đó là bầu trời mới dành cho bà, đó là ánh nắng hoa mà nhất sau cơn giông lốc vừa đi qua. Thế nhưng bầu trời của bà lúc này, lại đang báo hiệu một cơn giông khác, nó ầm ì, nó hung tàn, nó dự báo một trận bão tố cuồng nộ. Điều tự hại hơn cả chính là lật đổ cả bầu trời đang đẹp đẽ đầy ắp nắng vàng này.
- Tôi tưởng cô đã thay đổi, suy nghĩ lại. Nhưng hóa ra không phải.
- Tôi có thay đổi thì được gì? Tôi với nó chẳng nên dính dáng tới những tranh chấp nhỏ nhen thì hơn. Nếu quay lại năm đó, vẫn sẽ vì ông ấy mà cho người sát hại gia đình họ.
- Rốt cuộc, cô vẫn cứu lấy đứa trẻ.
Phải rồi, bà đã cứu nó. Thằng nhóc yếu ớt nằm trên giường bệnh, bác sĩ chuẩn đoán nó bị sặc khí đầu óc u mê không tỉnh táo. Còn những vết thương trên mặt cần được phẫu thuật chỉnh hình, băng trắng gần như kín mặt. Nhưng lúc bà lại gần nó lại choàng tỉnh, đôi mắt sợ hãi tột cùng. Vậy mà khi níu áo bà nó lại chẳng hoảng sợ gì nữa, khóe môi hơi nhích lên mặc dù rất đau đớn vẫn cất tiếng gọi.
"Mẹ! Mẹ đừng đi"
Đúng là bà không nỡ, không thể ra tay với một đứa nhỏ vô tội.
- Nó không còn sống được bao lâu nữa. Tôi cũng sắp cô đơn rồi. Khi ấy tôi sẽ ra làm chứng cho các người.
- Mong là vậy!
"Mong là bà sẽ cố cầm cự đến lúc đó, mong là bà có thể làm người tốt thêm một lần nữa."
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Nhã Linh buông dù chậm rãi lại gần cậu con trai. Đôi mắt bà sóng sánh nước, đưa tay về phía cậu chậm rãi cất lời.
- Về thôi!
- Mẹ!
Tiếng mẹ bật ra rất thân thiết, Nhã Linh ôm con trai vào lòng. Cảm giác như một vị đắng ngắt dồn lên cổ họng. Bà yêu người đàn ông ấy, cũng không chấp nhận ông ấy phũ bỏ tình cảm của bà. Đời này bà chăm sóc cho con trai ông ấy, trả nợ, chứng tình. Một đời một kiếp không thể chờ đợi ai, một đời một kiếp tự giao nghiệp tự trả.
Một đời say mê, một đời lạc lối. Oan oan tương báo, có thù khắc trả. Tạo hóa xoay vần những lọc lừa dối trả. Bản thân con người cũng sợ hãi đối mặt với thực tại, dối người, dối mình. Chấp niệm nông sâu đều tạo nên những sai lầm, bi kịch.
- Hiểu Khang, con có hạnh phúc không?
Hạnh phúc sao? Đó là một danh từ lạ, rất xa lạ, cũng là lần đầu tiên cậu sực nhớ ra. Con người sinh ra chẳng phải luôn đi tìm hạnh phúc sao, nhưng mãi đến cuối đời, đi hết một đoạn đường dài mới nhận ra đời đâu có bao hạnh phúc cần tìm.
Hiểu Khang dìu tay mẹ bước đi trên lối mòn. Mưa đang rơi, từng hạt nhỏ lất phất giữa không gian rộng lớn. Có cỏ cây, có bầu trời thênh thang cánh chim trời vùng vẫy. Cậu nhìn lại bia mộ, người ba cậu luôn kiếm tìm nhưng cảm xúc bấy lâu nay không rõ đi đâu hết. Rõ ràng cậu rất mong gặp ông ấy, rõ ràng cậu biết tìm được ông ấy thật không dễ dàng, cậu càng hiểu sự quan tâm đôi khi quá mức của mẹ. Hạnh phúc ư? Mẹ đang hỏi cậu có hạnh phúc không khi gặp ông ấy sao? Hay là một câu hỏi khác? Một câu hỏi cho cả đời kiếm tìm?
- Ba có muốn con tiếp bước sự nghiệp của của ba không?
- Con có hạnh phúc không? Đó là điều ba con đang muốn hỏi.
Hiểu Không bất giác ôm choàng lấy mẹ. Cậu trưởng thành rồi, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho mẹ. Hiểu Khang khẽ xúc động hạ giọng xuống trân thành.
- Có, con rất hạnh phúc, vì có mẹ ở bên. Ba chắc chắn rất yêu mẹ đúng không? Con cũng thế, con sẽ luôn hạnh phúc nếu có mẹ ở bên. Mẹ và con sẽ thường xuyên đến thăm ba nhé!
Một cái vẫy tay tạm biệt, đôi mắt màu xanh lá hơi nheo lại. Phía xa, đôi mắt ấy vẫn nhanh nhạy thu lấy từng nét biểu cảm dù là nhỏ nhất. Cậu nhóc ấy tốt số hơn nhiều so với đứa trẻ kia. Và biết đâu, cho tới cuối đời cậu không hề biết người đã sinh ra mình, người đã nằm xuống đó hay chính là gương mặt thật sự của mình. Kế bên, đáy mắt Nhã Linh toát lên sự đau đón, cơn nhói đau như rằm đâm trong tim khiến bà đổ dồn sức nặng lên vai đứa nhỏ này. Có lẽ trước tội ác trần trụi kia mà cậu vốn không hề hay biết, vẫn vui vẻ, vẫn hồn nhiên cháy bỏng lên cái ham muốn bảo vệ "mẹ" mình. Sự thần trần trụi, sự thật đáng sợ, có một thi hài được mai táng bên cạnh ngôi mộ của ba cậu cách đây vai năm. Hai ngôi mộ tưởng xa cách mà thực gần trong gang tấc, hình ảnh người phụ nữ đó, gương mặt nhẹ dịu và thiện cảm biết bao. Nụ cười thanh thản trên môi cậu hiện giờ không khác gì thêm nhát dao găm trong trái tim bà. Chẳng lẽ, thật sự là tới khi cậu chết đi cũng không hề được biết sự thật này sao? Nhưng nếu cậu biết tất cả, bà sẽ mất hết tất cả, mất hết ý nghĩ của sự tồn tại trên cõi đời này. Thà rằng đổi lấy cho cậu một nụ cười, thà rằng đổi lấy cho cậu một hạnh phúc giả tạo, thà rằng đây là điều ác cuối cùng bà thực hiện, thà rằng...
Đó là câu thần chú tạm xua tan đi nỗi bi ai trong lòng bà.
Mưa đang rơi, mưa thấm ướt lên mí mắt. Nước mắt và mưa, đều trong suốt như thế. Nhưng nước mưa không màu, nước mắt lại mặn và chát.
Lối đi nào cho tới đích đến "hạnh phúc"? Có ai không đi tìm hạnh phúc nhưng hạnh phúc ấy luôn lưng chừng trên cao. Quy luật của tạo hóa, cậu hiểu chứ? Phía sau hạnh phúc chính là đớn đau!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook