Vợ Ơi! Đừng Khóc
-
Chương 11: Hơi vị biển
Sáng!
Thanh âm trong trẻo nơi những con sóng vỗ̀ trên nền cát trắng, gió reo rì rào lướt nhanh trên con sóng bạc đầu đang cuộn trào. Bọt trắng giòn tan vỡ òa vào nhau như tiếng thì thầm của biển gọi bờ.
Diệp Chi thức giấc bởi tiếng gõ cửa của phục vụ phòng phục vụ đồ ăn buổi sáng.
Cô vươn vai dựa người trên thành ban công ngắm nhìn dải nắng nhạt vắt ngang qua mặt biển trong xanh.
Mặt trời đã lên.
Và anh không trở về như đúng hẹn.
Khóe mi chớp nhẹ buồn bã. Diệp Chi chỉ nhớ cô đã uống duy nhất một tách trà sao có thể ngủ dễ dàng tới vậy? Thậm chí còn gục đầu trên bàn nữa. Nỗi sợ hãi rất lâu rồi bỗng dưng trỗi dậy, cô sợ những ám hiệu màu đen cô độc.
Phải chăng cô đã làm gì quá đáng nên anh mặc kệ? Nhưng dù có là gì anh thật hèn nhát khi mang nỗi sợ của cô ra trả thù. Nghĩ tới đây Diệp Chi hất mạnh cốc nước xuống sàn mảnh thủy tinh văng tung tóe lấp lánh trên mặt sàn gỗ.
" Một vụ hỏa hoạn đã diễn ra tại trung tâm thành phố lúc 1 giờ đêm qua, các nguồn điều tra cho biết ngọn lửa bốc ra từ tầng hầm trụ sở bưu điện thành phố, hiện chưa rõ nguyên nhân vụ việc lẫn tổng số thiệt hại.... "
Diệp Chi cáu tiết tắt phụt ti vi, cô nào rảnh nghe mấy thứ nhảm nhí ấy ngược lại còn đang cầu mong sao lửa không thiêu rụi thành phố này đi rồi.
Biển buổi sáng im lặng, hàng dừa nghiêng mình sải đều tán lá dài trong cơn gió thổi tới từ biển.
Dấu chân in lên nền cát ẩm chẳng mấy chốc bị sóng cuốn đi mất. Diệp Chi mải miết cúi đầu bước trên nền cát lạnh làm đôi chân đã ửng đỏ. Đôi lúc buồn bực mà đá chân xuống sâu trong lớp cát tạo một hốc rất lớn thế mà sóng đánh qua đã làm chiếc hốc ấy biến mất thay vào đó là lớp cát phẳng mịn như lúc đầu.
Cô tiến sâu về phía biển, chiếc váy trắng dài tới đầu gối đã ướt sũng.
- Này cô bé, nước biển buổi sáng lạnh lắm đấy.
Diệp Chi theo phản xạ quay lại, người con trai đứng trên bờ cũng trở nên nín bặt, ánh mắt mang gì đó rất lạ nhìn cô trân trân. Diệp Chi nhíu mày khi bị người khác nhìn như vậy.
Lớp sóng trắng từ ngoài biển xô vào mạnh mẽ, đột ngột nhấn chìm Diệp Chi trong màn nước lạnh căm.
- Này!
Chàng trai như sực tỉnh vội nhảy vùng xuống mặt biển.
Dưới mái lều lợp bằng lá dừa phục vụ cho du lịch, Diệp Chi ngồi co ro với chiếc khăn bông choàng nửa người, khuôn mặt trắng nhợt nhạt, không ngờ buổi sáng biển lạnh như thế.
Chàng trai từ xa bước lại gần đưa cô tách trà nóng. Cô vội vàng đỡ lấy xoa hai tay trên miệng chén nóng.
- Anh kiếm ở đâu được vậy.
- Trà uống được nhé!
- Em đâu có nói nghi ngờ anh.
Diệp Chi lém lỉnh cãi lại, anh ngồi xuống cạnh cô cũng đang cố sưởi ấm bản thân dưới nắng.
Cô lại lén nhìn anh, gương mặt anh không quá nổi bật ngược lại mang vẻ rất hiền hòa chỉ duy ánh mắt lại có gì đó khó hiểu, cô không đoán được, dẫu cho anh có cười thì ánh mắt cứ lạnh tanh không cảm xúc, chắc có lẽ chỉ là nụ cười bình thường xã giao với người lạ. Tự nhiên cô thấy hụt hẫng trước khoảng cách xa lạ. Như lúc này ánh mắt ấy đang cố thâu trọn tầm biển khơi phẳng lặng chẳng đặt mi tâm vào mốc điểm nào cả.
- Vừa nãy cảm ơn anh nhé!
- Không có gì, tại anh làm em mất tập trung cơ mà. Thật ra lúc ấy nhìn em rất giống một người quen của anh.
- Vậy sao?
Diệp Chi rụt đầu trong chiếc khăn bông, miệng nhấp đều tách trà ấm nóng.
- Anh là họa sĩ?
Chàng trai quay sang cô, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hiếu kì.
- Em có thể biết được sao?
- Lúc anh túm tay em, em cảm thấy đầu ngón tay của anh rất khác. Có lẽ là hệ quả của thời gian dài cầm nhiều vật hình trụ, vừa nãy lại thấy anh gạch tay lên cát nên em đoán bừa.
- Em cũng có mắt nhìn người đấy, anh tới đây để tìm cảnh vẽ cho đỡ nhàm chán.
- Và em phá đám?
Diệp Chi nhún vai và anh bật cười nhẹ, khom lưng đứng dậy.
- Anh phải đi rồi, chào nhé!
- Em là Diệp Chi, còn anh?
Diệp Chi hét to sau khi anh đã đi một đoạn, anh chỉ quay lại mỉm cười rất nhẹ bờ môi khẽ mấp máy từng âm vần theo cử chỉ của vành môi.
Diệp Chi chỉ có thể đoán được anh nói " có duyên sẽ gặp lại" còn vế sau nữa nhưng cô không dịch được.
Cắn bờ môi đã tím nhạt, Diệp Chi nhìn theo anh cho tới khi anh chỉ còn là chấm nhỏ giữa bãi cát dài mênh mông, có lẽ cô lưu luyến anh rồi.
Gia Ân chịu yên lặng không nổi liền ngó đầu sang bên cạnh, thằng nhóc con mải mê lướt phím quanh đi quẩn lại cũng chỉ là thằng nhóc miệng hôi sữa nghiện game tốc độ, không hiểu lũ con gái mắt mũi để đâu lại cho nó nằm chót vót trong bảng " nam khôi" toàn trường, cô nàng chẹp miệng một cái lắc đầu chán nản. Hiểu Khang cũng liếc một cái không kém cạnh lườm nguýt.
- Diệp Chi đi đâu ấy nhỉ, nhìn mỗi mặt mày chị chán chết.
- Chán thì lượn cho nước nó trong, ngồi hoài người ta mất tập trung.
- Ơ cái thằng này, dám cãi đểu chị, chú em phải uống lộn thuốc không?
- Bà uống lộn thuốc á, từ sáng giờ bám lì không chịu đi, xui kinh khủng cày mãi không lên nổi lever đây này.
Ai kia cau mày, nhảy bổ định dạy thằng em láo lếu bài học song nghĩ gì đấy lại ngồi xuống chọc chọc lưng thằng em.
- Sáng sớm nay trước cổng chị mày thấy con bé xinh xinh nào tìm mày đấy.
- Con nào? Đầy con, chị thôi vẽ chuyện.
- Ơ, chị bảo này. Con bé xinh lắm cơ, tết đuôi sam đã thế diện váy hồng làm dáng kinh khủng mỗi tội thằng cha mất nết nào đấy phóng motô qua một cái vừa chỗ vũng nước thế là quần váy con bé tiêu.
- Cái gì? Chị nói thật hả?
- Thề, chị mày còn gọi nó vào định tìm bộ khác cho nó thế mà con bé làm kiêu hất mặt chạy thẳng.
- Kiêu gì, có mà người ta ngại bỏ đi thì có, chắc chị lại vung răng cười chứ gì?
- Ơ mày, thế mày quen con nhỏ đấy à, sao bênh kinh thế.
- Thì đâu có, mà thôi nhé nếu chị tốt thật thì con bé đã vào.
Thằng nhóc vùng vằng mặt hơi đỏ dập laptop bỏ đi ra ngoài chẳng biết sau lưng có đứa ngồi ôm bụng cười không thành tiếng. Vui thật, rốt cuộc thằng nhỏ lông bông cũng chú ý một em, rồi chẳng mấy chốc lừa tình vài hôm lại xong. Gia Ân ngồi suy đi tính lại ngày mai phải đem khoe với Diệp Chi, lục tung cả trường phải tìm cho ra con bé xinh xinh ấy với cả cái tin nhắn tình cảm thế này cô đã lưu từ máy Hiểu Khang vào máy mình mang ra thiên hạ thể nào cũng mở ra một vụ tám quy mô có liệu tính.
" Tới nơi rồi, cậu ở đâu?"
" Xin lỗi, tớ thấy không khỏe. Cậu về đi đừng đợi nữa."
Lang thang một mình ngoài bãi biển tới mòn gót mới lết xác trở về phòng. Vừa mở cửa đã nghe tiếng xả nước trong phòng tắm, hẳn anh vừa mới về?
Diệp Chi bặm môi thầm rủa, ngồi phịch xuống ghế co chân lên ôm giống kiểu giận dỗi.
Bên trong phát ra tiếng cửa mở khe khẽ, Hải Khánh bước ra đầu tóc còn chưa lau khô rớt từng giọt nước xuống khuôn mặt. Khẽ đánh mắt nhìn sang cô vợ nhỏ đang ngồi ôm chân trên ghế, cô giận. Lần này người sai là anh cơ mà.
- Diệp Nhi, mới ra biển về à?
Quả thực với anh thốt ra những lời nói thế này thật khó, dù gì từ bé tới giờ anh chưa gượng mình trước ai. Như thế này mới không là anh của ngày thường, dẫu sao cũng làm cô rất tức giận rồi.
Diệp Chi mím môi không nói, đảo mắt qua đồng hồ đã quá 1 giờ chiều. Anh bước tới trước mặt cô, Diệp Chi cúi đầu bướng bỉnh quay đi chỗ khác. Cô có thể quát anh thậm chí là đánh là cắn nhưng tuyệt đối không được giận dỗi hệt như trẻ con như vậy, bản tính điềm đạm của anh thấy khó chịu.
- Diệp Nhi, coi như tôi sai. Em đừng trẻ con.
Diệp Chi không màng thực lòng muốn thét lên tra khảo anh đi đâu nhưng cô thấy bản thân mình không đủ tư cách hỏi anh câu đó chẳng khác nào đang tra khảo " chồng" với lại giữa hai người chỉ tồn tại cái danh "vợ chồng" giả mạo thôi. Có trách thì trách anh biết cô bản tính sợ hãi mà vẫn bỏ mặc.
- Này, tôi xin lỗi em rồi đấy. Ngoan ngoãn đi ăn, mẹ bảo em bị dạ dày.
Ngữ âm anh thốt ra thật khó nuốt trôi, nài nỉ người khác thật sự rất khó. Anh phải uốn lưỡi khá nhiều lần thậm chí vẽ ra vô số kịch bản mới có thể thốt ra những câu quan tâm nhường ấy. Trách anh lạnh lùng thì cũng không phải nhưng trách bản chất anh khô cứng thì quá đúng.
Cô giận dỗi bỏ lên giường nằm đấy chỉ gắt lên.
- Không ăn, tự đi mà ăn.
- Diệp Nhi, lại bướng!
" Ừ bướng, mặc xác anh!"
Diệp Chi ấm ức trong lòng, tay vò nát chiếc gối ôm. Cô chẳng cần sự quan tâm hời hợt như vậy.
Còn anh vẫn ghét nhất tính cách của cô, sự nhún nhường cũng có giới hạn. Anh bất ngờ sốc cô lên. Diệp Chi hung hăng cắn tay anh, nét mày anh nhíu lại chịu đựng. Cho tới khi mùi huyết tanh nồng sộc lên mũi, cô mới nhả ra khẽ rùng mình. Bức quá nên không kiểm soát được đã cắn chảy máu tay anh, máu đỏ từ bắp tay chảy xuống thấm qua lớp áo somi trắng mỏng, trượt dài theo cánh tay rớt xuống sàn.
Diệp Chi trong lòng anh khẽ co người lại, ánh mắt e dè nhưng vẫn toát lên vẻ ngoan cố lướt nhìn khuôn mặt anh chỉ thấy anh đang mím môi chịu đựng rồi cũng dần dãn ra.
Diệp Chi đang chờ sự phẫn nộ của anh nhưng thật lạ, anh gượng cười rất nhẹ và dường như có vẻ đau, khóe môi mấp máy
- Xin lỗi.
Hôn phớt lên vầng trán nhỏ xinh đang nhăn nhúm, anh thả cô xuống tự túc bước trở lại phòng tắm.
Diệp Chi đơ người chôn chân tại đó, cung bậc cảm xúc cũng chớp nhoáng thay đổi. Từ khó hiểu chuyển sang hoài nghi rồi tự kiêu vì anh mới là người sai nhưng bỗng chuyển sang day dứt vì cô nghĩ cả hai chẳng có nhiệm vụ chịu trách nhiệm cho nhau, chẳng qua vì cái sợ ma rất vớ vẩn không nên có mà bắt vạ anh.
Day dứt rồi tội lỗi nhận ra chút máu tanh còn vương bên khóe miệng khiến cô rùng mình đôi chân vô thức cũng chạy về hướng phòng tắm, tiếng nước chảy bên trong vọng ra đều đều.
Diệp Chi cắn môi suy tư, vết thương ở bắp tay làm sao anh tự băng được?
- Tôi giúp nhé!
Diệp Chi thỏ thẻ cất tiếng cứ ngỡ anh không nghe thấy e ngại, chần chừ một lúc rồi định cất giọng to hơn nữa liền nghe chất giọng cương quyết của anh vọng ra.
- Tôi tự làm được.
Diệp Chi cắn cắn môi, cứ nghĩ anh giận rồi nên không muốn cho cô vào liền tự đẩy cửa bước vào.
Bước chân mới tiến vào một bước liền sững lại, hai mắt mở to kinh ngạc bất thình lình anh vất tấm khăn bông trùm lên đầu cô. Diệp Chi hấp tấp gỡ bỏ chiếc khăn phiền phức trên đầu xuống nhìn anh nhưng từ lúc nào anh đã khoác trên mình chiếc áo somi màu đen, bàn tay lần từng đường cúc cài lại, khẽ nghiêng đầu nhìn cô nhếch môi, sự ngạo mạn khí chất tự cao lại quay về ngự trị trên gương mặt kia.
- Vợ! Tôi không biết em lại hiếu kì tới vậy.
Diệp Chi không màng tới câu nói giễu cợt của anh, trong ánh mắt cô lúc này hiện rõ những tia sợ hãi đang ngự trị.
- Dải băng sau lưng anh là sao? Anh bị thương?
Anh khẽ nhíu mày, không quan tâm mà đi lướt qua cô.
- Không có gì.
- Không có gì là sao? Dải băng sao lại lớn tới vậy, có máu.
Diệp Chi lẽo đẽo theo anh, cô đã thấy lúc ấy anh không mặc áo, dải băng trắng rất dày quấn quanh hông thậm chí còn màu trắng của dải băng còn chuyển sang màu hồng nhạt.
- Không phải em muốn băng lại cho tôi sao?
Anh cố lảng tránh chỉ lên bắp tay đang rớm máu nơi đã sắn cao tay áo, nhìn cô, hộp dụng cụ y tế đã được mang ra từ lúc nào.
Diệp Chi bất mãn ngồi xuống cạnh anh dùng bông băng lại cẩn thận, những tia e dè vẫn lướt nhìn qua phần áo phồng lên trước bụng.
- Vợ! Em muốn xem tới vậy à?
Hải Khánh chống cằm đánh nhìn những tia gian xảo, Diệp Chi gật đầu không chút bận tâm. Bàn tay vô thức hướng tới đó giữa chừng bị anh nắm lấy, tia cười giảo hoạt hiện trên đáy mắt anh ngày càng rõ nét.
- Vợ! Em quên.
- Quên gì? _ Diệp Chi ngây ngô hỏi lại.
- Cửa, kéo rèm.
- Làm gì?
- Chúng ta cùng xem.
Khóe miệng anh cong lên đường ma mãnh phút chốc sống lưng Diệp Chi cứng đờ lại rồi đột ngột đứng dậy giật tay ra đồng thời thói hung hăng nổi lên đẩy ngã anh làm một trấn động không nhỏ.
Cổ họng nhất thời như nghẹn lại không phát ra tiếng, đôi má bầu bĩnh ửng đỏ, bước nhanh ra khỏi phòng chỉ bỏ lại câu nấc cụt.
- Đi ăn!
Hải Khánh bật cười nhẹ, gương mặt không khỏi nhăn nhó vịn ghế đứng dậy. Giờ mới biết vợ anh thật dễ mua chuộc.
Diệp Chi dù ranh ma, khôn khéo tới đâu vẫn chỉ mang sự yếu đuối của phái nữ. Chỉ cần người khác mềm mỏng với cô thì cô cũng sẽ ngoan ngoãn dịu dàng với người đó, ngược lại ai càng chèn ép thì cô càng bướng bỉnh với kẻ đó, không nương tay để triệt hạ đối thủ.
Ánh trăng lưỡi liềm chiếu ánh sáng yếu ớt trên mặt biển lấp lánh vầng sáng bạc
Bãi biển dài chìm vào màn đêm u tối, ở đó hai con người. Một thấp một cao chậm rãi bước đi.
Diệp Chi nửa hiếu kì nửa sợ sệt khi cái ý tưởng đi dạo biển đêm cứ choán lấy tâm tư của cô. Nhưng có anh làm tấm chắn cô cũng tự trấn an bản thân phải trải nghiệm thử một lần cho biết.
- Đi về đi.
Diệp Chi dùng dằng níu tay anh lại, gió thổi từ biển vào thêm tiếng sóng đổ ập trên mặt cát tựa như có người đang nghịch nước vậy. Đi đêm với Hiểu Khang thật sự không bao giờ đáng sợ như thế này, chỉ một cơn gió lạnh cũng khiến cô nổi da gà.
Anh mím môi, một chút bực bội tại sao cô lại sợ cái thứ không có thực như vậy? Thực lòng chỉ muốn vứt cô lên rừng một đêm cho cô xem có những thứ vớ vẩn kia hay không mà cô sợ tới vậy?
- Lại sợ?
Diệp Chi lập tức gật đầu thú nhận, lòng tự tôn cô mặc kệ, cô muốn về.
- Không đáng sợ!
- Có, đi về.
- Em nhìn xem, có gì không? Đừng tưởng tượng như trẻ con thế chứ.
- Không, có mà. Mỏi chân rồi, đi về.
- Không có ma. Tôi ở đây, em sợ gì?
Diệp Chi phịu mặt hất tay anh ra, cô đâu sợ ma đến bắt chỉ là trong lòng thấy bất an. Lại đi giữa đêm cô quạnh không tưởng tượng mới lạ.
- Đi về!
Diệp Chi gằn từng chữ một, anh miễn cưỡng nhún vai chấp hành mệnh lệnh chỉ là anh đang hoài nghi về cái bóng đen đang nấp sau ngọn dừa không xa, nếu như người đó không đeo dây chuyền bạc lại để ánh trăng vô tình phản chiếu lên có lẽ anh đã không nhận ra có người đang ở đó. Nếu là vị khách nào đó cũng dạo biển đêm thì có lẽ chẳng bám theo hai người suốt nãy giờ, hơn hết tài ẩn mình của người đó lại rất chuyên nghiệp.
Anh hơi cúi người để cô vợ nhỏ nhảy lên lưng nhưng ánh mắt không ngừng hướng về bóng đen ấy.
Cô vợ nhỏ không đủ tinh ranh để nhận ra điều gì đang diễn ra, mái đầu nghiêng nghiêng trên bờ vai thật rộng, hai tay ôm hờ trên cổ anh.
Gió vút qua thật nhẹ, mùi hương lạnh lẽo của đêm và vị mặn của biển tưởng chừng hòa lẫn trong không khí.
Nhưng cô đâu là gì của anh và ngược lại, có hay chăng cũng chỉ vì một cái danh hờ mà miễn cưỡng ở cạnh nhau. Rồi mọi chuyện sẽ chẳng đi tới đâu cả, một trong hai cũng chẳng nên vì nhau mà hi sinh chịu đựng làm gì.
Một bình trà bóng đã đặt sẵn trên bàn, Diệp Chi nghĩ là dịch vụ khách sạn như tối trước nên không mảy may suy nghĩ. Anh dường như lúc nào cũng dính với thiết bị truyền tin không rời. Cô im lặng, vài suy nghĩ thoáng lướt nhanh qua bộ óc linh hoạt.
- Vợ! Mẹ gọi...
Anh khẽ quay người vào trong, Diệp Chi tự lúc nào đã nằm gục trên bàn, tách trà nóng đã cạn. Nhét điện thoại trở lại túi, anh bước tới lay nhẹ người cô.
- Diệp Nhi!
Im lặng, có vẻ đã ngủ rất sâu. Âm di động liên tục rung lên trong túi, day nhẹ thái dương đầy mệt mỏi, chỉ đáp lại đầu dây kia bằng chất giọng lạnh tanh.
- Chờ tôi!
Đặt ngay ngắn Diệp Chi trên giường, anh cũng lặng lẽ rời đi.
Nhưng anh không hề biết khi cánh cửa ấy vừa khép lại, hàng mi mắt kia tưởng chừng đã nhắm chặt liền bật mở. Đôi môi mím lại chèn ép sự tức giận. Diệp Chi đâu có chuyện dễ dàng tin vào dịch vụ phòng như vậy. Anh quên mất cô không phải là đứa con gái ngốc nghếch như bản mặt ngây thơ vô tội rồi sao?
Nhanh chóng bước ra ngoài, hai phía đều vắng lặng, cô chọn đại hướng đi bên phải có một lối ngoặt vừa kịp rẽ đã bắt gặp cảnh thật sự không thể tin nổi.
Bên hành lang, một cặp nam nữ đang quấn lấy nhau, Diệp Chi thoáng rùng mình rồi dứt khoát quay trở lại phòng. Bởi cô nhận ra đó là anh, trong lòng nôn nao bởi sự dối trá. Anh chọn X là nơi đến rồi chuốc thuốc ngủ cho cô cũng chỉ là đi với người khác. Cô suýt quên mất rằng bản năng của đàn ông không thể chết trong anh.
Diệp Chi vừa chạy đi, cặp nam nữ cũng tự tách rời. Anh nhăn mày nhìn hành động tự chủ của Mai Nhi, đã thế cô nàng còn không cảm thấy tội lỗi ngược lại còn tỏ ra khoái chí khi vừa phá vỡ tình cảm "gia đình" người khác
- Diệp Chi thật thông minh nha, có thể nhìn ra sơ hở cơ đấy. Đúng là vợ chồng có khác.
- Cậu vui lắm hả?
- Tớ chỉ ôm cậu thôi mà.
- Nhưng nhìn từ góc độ khác sẽ không vậy đâu.
Anh lạnh lùng quay bước, Mai Nhi tự nhiên thấy anh nổi cáu lại càng thấy thú vị, lại cảm thấy câu lừa người lần một...
- Để cô bé một mình được không chứ? Vụ này để tớ lo, vết thương của cậu nữa.
- Hắn đang ở đây. Chính tớ sẽ đi săn.
Thanh âm trong trẻo nơi những con sóng vỗ̀ trên nền cát trắng, gió reo rì rào lướt nhanh trên con sóng bạc đầu đang cuộn trào. Bọt trắng giòn tan vỡ òa vào nhau như tiếng thì thầm của biển gọi bờ.
Diệp Chi thức giấc bởi tiếng gõ cửa của phục vụ phòng phục vụ đồ ăn buổi sáng.
Cô vươn vai dựa người trên thành ban công ngắm nhìn dải nắng nhạt vắt ngang qua mặt biển trong xanh.
Mặt trời đã lên.
Và anh không trở về như đúng hẹn.
Khóe mi chớp nhẹ buồn bã. Diệp Chi chỉ nhớ cô đã uống duy nhất một tách trà sao có thể ngủ dễ dàng tới vậy? Thậm chí còn gục đầu trên bàn nữa. Nỗi sợ hãi rất lâu rồi bỗng dưng trỗi dậy, cô sợ những ám hiệu màu đen cô độc.
Phải chăng cô đã làm gì quá đáng nên anh mặc kệ? Nhưng dù có là gì anh thật hèn nhát khi mang nỗi sợ của cô ra trả thù. Nghĩ tới đây Diệp Chi hất mạnh cốc nước xuống sàn mảnh thủy tinh văng tung tóe lấp lánh trên mặt sàn gỗ.
" Một vụ hỏa hoạn đã diễn ra tại trung tâm thành phố lúc 1 giờ đêm qua, các nguồn điều tra cho biết ngọn lửa bốc ra từ tầng hầm trụ sở bưu điện thành phố, hiện chưa rõ nguyên nhân vụ việc lẫn tổng số thiệt hại.... "
Diệp Chi cáu tiết tắt phụt ti vi, cô nào rảnh nghe mấy thứ nhảm nhí ấy ngược lại còn đang cầu mong sao lửa không thiêu rụi thành phố này đi rồi.
Biển buổi sáng im lặng, hàng dừa nghiêng mình sải đều tán lá dài trong cơn gió thổi tới từ biển.
Dấu chân in lên nền cát ẩm chẳng mấy chốc bị sóng cuốn đi mất. Diệp Chi mải miết cúi đầu bước trên nền cát lạnh làm đôi chân đã ửng đỏ. Đôi lúc buồn bực mà đá chân xuống sâu trong lớp cát tạo một hốc rất lớn thế mà sóng đánh qua đã làm chiếc hốc ấy biến mất thay vào đó là lớp cát phẳng mịn như lúc đầu.
Cô tiến sâu về phía biển, chiếc váy trắng dài tới đầu gối đã ướt sũng.
- Này cô bé, nước biển buổi sáng lạnh lắm đấy.
Diệp Chi theo phản xạ quay lại, người con trai đứng trên bờ cũng trở nên nín bặt, ánh mắt mang gì đó rất lạ nhìn cô trân trân. Diệp Chi nhíu mày khi bị người khác nhìn như vậy.
Lớp sóng trắng từ ngoài biển xô vào mạnh mẽ, đột ngột nhấn chìm Diệp Chi trong màn nước lạnh căm.
- Này!
Chàng trai như sực tỉnh vội nhảy vùng xuống mặt biển.
Dưới mái lều lợp bằng lá dừa phục vụ cho du lịch, Diệp Chi ngồi co ro với chiếc khăn bông choàng nửa người, khuôn mặt trắng nhợt nhạt, không ngờ buổi sáng biển lạnh như thế.
Chàng trai từ xa bước lại gần đưa cô tách trà nóng. Cô vội vàng đỡ lấy xoa hai tay trên miệng chén nóng.
- Anh kiếm ở đâu được vậy.
- Trà uống được nhé!
- Em đâu có nói nghi ngờ anh.
Diệp Chi lém lỉnh cãi lại, anh ngồi xuống cạnh cô cũng đang cố sưởi ấm bản thân dưới nắng.
Cô lại lén nhìn anh, gương mặt anh không quá nổi bật ngược lại mang vẻ rất hiền hòa chỉ duy ánh mắt lại có gì đó khó hiểu, cô không đoán được, dẫu cho anh có cười thì ánh mắt cứ lạnh tanh không cảm xúc, chắc có lẽ chỉ là nụ cười bình thường xã giao với người lạ. Tự nhiên cô thấy hụt hẫng trước khoảng cách xa lạ. Như lúc này ánh mắt ấy đang cố thâu trọn tầm biển khơi phẳng lặng chẳng đặt mi tâm vào mốc điểm nào cả.
- Vừa nãy cảm ơn anh nhé!
- Không có gì, tại anh làm em mất tập trung cơ mà. Thật ra lúc ấy nhìn em rất giống một người quen của anh.
- Vậy sao?
Diệp Chi rụt đầu trong chiếc khăn bông, miệng nhấp đều tách trà ấm nóng.
- Anh là họa sĩ?
Chàng trai quay sang cô, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hiếu kì.
- Em có thể biết được sao?
- Lúc anh túm tay em, em cảm thấy đầu ngón tay của anh rất khác. Có lẽ là hệ quả của thời gian dài cầm nhiều vật hình trụ, vừa nãy lại thấy anh gạch tay lên cát nên em đoán bừa.
- Em cũng có mắt nhìn người đấy, anh tới đây để tìm cảnh vẽ cho đỡ nhàm chán.
- Và em phá đám?
Diệp Chi nhún vai và anh bật cười nhẹ, khom lưng đứng dậy.
- Anh phải đi rồi, chào nhé!
- Em là Diệp Chi, còn anh?
Diệp Chi hét to sau khi anh đã đi một đoạn, anh chỉ quay lại mỉm cười rất nhẹ bờ môi khẽ mấp máy từng âm vần theo cử chỉ của vành môi.
Diệp Chi chỉ có thể đoán được anh nói " có duyên sẽ gặp lại" còn vế sau nữa nhưng cô không dịch được.
Cắn bờ môi đã tím nhạt, Diệp Chi nhìn theo anh cho tới khi anh chỉ còn là chấm nhỏ giữa bãi cát dài mênh mông, có lẽ cô lưu luyến anh rồi.
Gia Ân chịu yên lặng không nổi liền ngó đầu sang bên cạnh, thằng nhóc con mải mê lướt phím quanh đi quẩn lại cũng chỉ là thằng nhóc miệng hôi sữa nghiện game tốc độ, không hiểu lũ con gái mắt mũi để đâu lại cho nó nằm chót vót trong bảng " nam khôi" toàn trường, cô nàng chẹp miệng một cái lắc đầu chán nản. Hiểu Khang cũng liếc một cái không kém cạnh lườm nguýt.
- Diệp Chi đi đâu ấy nhỉ, nhìn mỗi mặt mày chị chán chết.
- Chán thì lượn cho nước nó trong, ngồi hoài người ta mất tập trung.
- Ơ cái thằng này, dám cãi đểu chị, chú em phải uống lộn thuốc không?
- Bà uống lộn thuốc á, từ sáng giờ bám lì không chịu đi, xui kinh khủng cày mãi không lên nổi lever đây này.
Ai kia cau mày, nhảy bổ định dạy thằng em láo lếu bài học song nghĩ gì đấy lại ngồi xuống chọc chọc lưng thằng em.
- Sáng sớm nay trước cổng chị mày thấy con bé xinh xinh nào tìm mày đấy.
- Con nào? Đầy con, chị thôi vẽ chuyện.
- Ơ, chị bảo này. Con bé xinh lắm cơ, tết đuôi sam đã thế diện váy hồng làm dáng kinh khủng mỗi tội thằng cha mất nết nào đấy phóng motô qua một cái vừa chỗ vũng nước thế là quần váy con bé tiêu.
- Cái gì? Chị nói thật hả?
- Thề, chị mày còn gọi nó vào định tìm bộ khác cho nó thế mà con bé làm kiêu hất mặt chạy thẳng.
- Kiêu gì, có mà người ta ngại bỏ đi thì có, chắc chị lại vung răng cười chứ gì?
- Ơ mày, thế mày quen con nhỏ đấy à, sao bênh kinh thế.
- Thì đâu có, mà thôi nhé nếu chị tốt thật thì con bé đã vào.
Thằng nhóc vùng vằng mặt hơi đỏ dập laptop bỏ đi ra ngoài chẳng biết sau lưng có đứa ngồi ôm bụng cười không thành tiếng. Vui thật, rốt cuộc thằng nhỏ lông bông cũng chú ý một em, rồi chẳng mấy chốc lừa tình vài hôm lại xong. Gia Ân ngồi suy đi tính lại ngày mai phải đem khoe với Diệp Chi, lục tung cả trường phải tìm cho ra con bé xinh xinh ấy với cả cái tin nhắn tình cảm thế này cô đã lưu từ máy Hiểu Khang vào máy mình mang ra thiên hạ thể nào cũng mở ra một vụ tám quy mô có liệu tính.
" Tới nơi rồi, cậu ở đâu?"
" Xin lỗi, tớ thấy không khỏe. Cậu về đi đừng đợi nữa."
Lang thang một mình ngoài bãi biển tới mòn gót mới lết xác trở về phòng. Vừa mở cửa đã nghe tiếng xả nước trong phòng tắm, hẳn anh vừa mới về?
Diệp Chi bặm môi thầm rủa, ngồi phịch xuống ghế co chân lên ôm giống kiểu giận dỗi.
Bên trong phát ra tiếng cửa mở khe khẽ, Hải Khánh bước ra đầu tóc còn chưa lau khô rớt từng giọt nước xuống khuôn mặt. Khẽ đánh mắt nhìn sang cô vợ nhỏ đang ngồi ôm chân trên ghế, cô giận. Lần này người sai là anh cơ mà.
- Diệp Nhi, mới ra biển về à?
Quả thực với anh thốt ra những lời nói thế này thật khó, dù gì từ bé tới giờ anh chưa gượng mình trước ai. Như thế này mới không là anh của ngày thường, dẫu sao cũng làm cô rất tức giận rồi.
Diệp Chi mím môi không nói, đảo mắt qua đồng hồ đã quá 1 giờ chiều. Anh bước tới trước mặt cô, Diệp Chi cúi đầu bướng bỉnh quay đi chỗ khác. Cô có thể quát anh thậm chí là đánh là cắn nhưng tuyệt đối không được giận dỗi hệt như trẻ con như vậy, bản tính điềm đạm của anh thấy khó chịu.
- Diệp Nhi, coi như tôi sai. Em đừng trẻ con.
Diệp Chi không màng thực lòng muốn thét lên tra khảo anh đi đâu nhưng cô thấy bản thân mình không đủ tư cách hỏi anh câu đó chẳng khác nào đang tra khảo " chồng" với lại giữa hai người chỉ tồn tại cái danh "vợ chồng" giả mạo thôi. Có trách thì trách anh biết cô bản tính sợ hãi mà vẫn bỏ mặc.
- Này, tôi xin lỗi em rồi đấy. Ngoan ngoãn đi ăn, mẹ bảo em bị dạ dày.
Ngữ âm anh thốt ra thật khó nuốt trôi, nài nỉ người khác thật sự rất khó. Anh phải uốn lưỡi khá nhiều lần thậm chí vẽ ra vô số kịch bản mới có thể thốt ra những câu quan tâm nhường ấy. Trách anh lạnh lùng thì cũng không phải nhưng trách bản chất anh khô cứng thì quá đúng.
Cô giận dỗi bỏ lên giường nằm đấy chỉ gắt lên.
- Không ăn, tự đi mà ăn.
- Diệp Nhi, lại bướng!
" Ừ bướng, mặc xác anh!"
Diệp Chi ấm ức trong lòng, tay vò nát chiếc gối ôm. Cô chẳng cần sự quan tâm hời hợt như vậy.
Còn anh vẫn ghét nhất tính cách của cô, sự nhún nhường cũng có giới hạn. Anh bất ngờ sốc cô lên. Diệp Chi hung hăng cắn tay anh, nét mày anh nhíu lại chịu đựng. Cho tới khi mùi huyết tanh nồng sộc lên mũi, cô mới nhả ra khẽ rùng mình. Bức quá nên không kiểm soát được đã cắn chảy máu tay anh, máu đỏ từ bắp tay chảy xuống thấm qua lớp áo somi trắng mỏng, trượt dài theo cánh tay rớt xuống sàn.
Diệp Chi trong lòng anh khẽ co người lại, ánh mắt e dè nhưng vẫn toát lên vẻ ngoan cố lướt nhìn khuôn mặt anh chỉ thấy anh đang mím môi chịu đựng rồi cũng dần dãn ra.
Diệp Chi đang chờ sự phẫn nộ của anh nhưng thật lạ, anh gượng cười rất nhẹ và dường như có vẻ đau, khóe môi mấp máy
- Xin lỗi.
Hôn phớt lên vầng trán nhỏ xinh đang nhăn nhúm, anh thả cô xuống tự túc bước trở lại phòng tắm.
Diệp Chi đơ người chôn chân tại đó, cung bậc cảm xúc cũng chớp nhoáng thay đổi. Từ khó hiểu chuyển sang hoài nghi rồi tự kiêu vì anh mới là người sai nhưng bỗng chuyển sang day dứt vì cô nghĩ cả hai chẳng có nhiệm vụ chịu trách nhiệm cho nhau, chẳng qua vì cái sợ ma rất vớ vẩn không nên có mà bắt vạ anh.
Day dứt rồi tội lỗi nhận ra chút máu tanh còn vương bên khóe miệng khiến cô rùng mình đôi chân vô thức cũng chạy về hướng phòng tắm, tiếng nước chảy bên trong vọng ra đều đều.
Diệp Chi cắn môi suy tư, vết thương ở bắp tay làm sao anh tự băng được?
- Tôi giúp nhé!
Diệp Chi thỏ thẻ cất tiếng cứ ngỡ anh không nghe thấy e ngại, chần chừ một lúc rồi định cất giọng to hơn nữa liền nghe chất giọng cương quyết của anh vọng ra.
- Tôi tự làm được.
Diệp Chi cắn cắn môi, cứ nghĩ anh giận rồi nên không muốn cho cô vào liền tự đẩy cửa bước vào.
Bước chân mới tiến vào một bước liền sững lại, hai mắt mở to kinh ngạc bất thình lình anh vất tấm khăn bông trùm lên đầu cô. Diệp Chi hấp tấp gỡ bỏ chiếc khăn phiền phức trên đầu xuống nhìn anh nhưng từ lúc nào anh đã khoác trên mình chiếc áo somi màu đen, bàn tay lần từng đường cúc cài lại, khẽ nghiêng đầu nhìn cô nhếch môi, sự ngạo mạn khí chất tự cao lại quay về ngự trị trên gương mặt kia.
- Vợ! Tôi không biết em lại hiếu kì tới vậy.
Diệp Chi không màng tới câu nói giễu cợt của anh, trong ánh mắt cô lúc này hiện rõ những tia sợ hãi đang ngự trị.
- Dải băng sau lưng anh là sao? Anh bị thương?
Anh khẽ nhíu mày, không quan tâm mà đi lướt qua cô.
- Không có gì.
- Không có gì là sao? Dải băng sao lại lớn tới vậy, có máu.
Diệp Chi lẽo đẽo theo anh, cô đã thấy lúc ấy anh không mặc áo, dải băng trắng rất dày quấn quanh hông thậm chí còn màu trắng của dải băng còn chuyển sang màu hồng nhạt.
- Không phải em muốn băng lại cho tôi sao?
Anh cố lảng tránh chỉ lên bắp tay đang rớm máu nơi đã sắn cao tay áo, nhìn cô, hộp dụng cụ y tế đã được mang ra từ lúc nào.
Diệp Chi bất mãn ngồi xuống cạnh anh dùng bông băng lại cẩn thận, những tia e dè vẫn lướt nhìn qua phần áo phồng lên trước bụng.
- Vợ! Em muốn xem tới vậy à?
Hải Khánh chống cằm đánh nhìn những tia gian xảo, Diệp Chi gật đầu không chút bận tâm. Bàn tay vô thức hướng tới đó giữa chừng bị anh nắm lấy, tia cười giảo hoạt hiện trên đáy mắt anh ngày càng rõ nét.
- Vợ! Em quên.
- Quên gì? _ Diệp Chi ngây ngô hỏi lại.
- Cửa, kéo rèm.
- Làm gì?
- Chúng ta cùng xem.
Khóe miệng anh cong lên đường ma mãnh phút chốc sống lưng Diệp Chi cứng đờ lại rồi đột ngột đứng dậy giật tay ra đồng thời thói hung hăng nổi lên đẩy ngã anh làm một trấn động không nhỏ.
Cổ họng nhất thời như nghẹn lại không phát ra tiếng, đôi má bầu bĩnh ửng đỏ, bước nhanh ra khỏi phòng chỉ bỏ lại câu nấc cụt.
- Đi ăn!
Hải Khánh bật cười nhẹ, gương mặt không khỏi nhăn nhó vịn ghế đứng dậy. Giờ mới biết vợ anh thật dễ mua chuộc.
Diệp Chi dù ranh ma, khôn khéo tới đâu vẫn chỉ mang sự yếu đuối của phái nữ. Chỉ cần người khác mềm mỏng với cô thì cô cũng sẽ ngoan ngoãn dịu dàng với người đó, ngược lại ai càng chèn ép thì cô càng bướng bỉnh với kẻ đó, không nương tay để triệt hạ đối thủ.
Ánh trăng lưỡi liềm chiếu ánh sáng yếu ớt trên mặt biển lấp lánh vầng sáng bạc
Bãi biển dài chìm vào màn đêm u tối, ở đó hai con người. Một thấp một cao chậm rãi bước đi.
Diệp Chi nửa hiếu kì nửa sợ sệt khi cái ý tưởng đi dạo biển đêm cứ choán lấy tâm tư của cô. Nhưng có anh làm tấm chắn cô cũng tự trấn an bản thân phải trải nghiệm thử một lần cho biết.
- Đi về đi.
Diệp Chi dùng dằng níu tay anh lại, gió thổi từ biển vào thêm tiếng sóng đổ ập trên mặt cát tựa như có người đang nghịch nước vậy. Đi đêm với Hiểu Khang thật sự không bao giờ đáng sợ như thế này, chỉ một cơn gió lạnh cũng khiến cô nổi da gà.
Anh mím môi, một chút bực bội tại sao cô lại sợ cái thứ không có thực như vậy? Thực lòng chỉ muốn vứt cô lên rừng một đêm cho cô xem có những thứ vớ vẩn kia hay không mà cô sợ tới vậy?
- Lại sợ?
Diệp Chi lập tức gật đầu thú nhận, lòng tự tôn cô mặc kệ, cô muốn về.
- Không đáng sợ!
- Có, đi về.
- Em nhìn xem, có gì không? Đừng tưởng tượng như trẻ con thế chứ.
- Không, có mà. Mỏi chân rồi, đi về.
- Không có ma. Tôi ở đây, em sợ gì?
Diệp Chi phịu mặt hất tay anh ra, cô đâu sợ ma đến bắt chỉ là trong lòng thấy bất an. Lại đi giữa đêm cô quạnh không tưởng tượng mới lạ.
- Đi về!
Diệp Chi gằn từng chữ một, anh miễn cưỡng nhún vai chấp hành mệnh lệnh chỉ là anh đang hoài nghi về cái bóng đen đang nấp sau ngọn dừa không xa, nếu như người đó không đeo dây chuyền bạc lại để ánh trăng vô tình phản chiếu lên có lẽ anh đã không nhận ra có người đang ở đó. Nếu là vị khách nào đó cũng dạo biển đêm thì có lẽ chẳng bám theo hai người suốt nãy giờ, hơn hết tài ẩn mình của người đó lại rất chuyên nghiệp.
Anh hơi cúi người để cô vợ nhỏ nhảy lên lưng nhưng ánh mắt không ngừng hướng về bóng đen ấy.
Cô vợ nhỏ không đủ tinh ranh để nhận ra điều gì đang diễn ra, mái đầu nghiêng nghiêng trên bờ vai thật rộng, hai tay ôm hờ trên cổ anh.
Gió vút qua thật nhẹ, mùi hương lạnh lẽo của đêm và vị mặn của biển tưởng chừng hòa lẫn trong không khí.
Nhưng cô đâu là gì của anh và ngược lại, có hay chăng cũng chỉ vì một cái danh hờ mà miễn cưỡng ở cạnh nhau. Rồi mọi chuyện sẽ chẳng đi tới đâu cả, một trong hai cũng chẳng nên vì nhau mà hi sinh chịu đựng làm gì.
Một bình trà bóng đã đặt sẵn trên bàn, Diệp Chi nghĩ là dịch vụ khách sạn như tối trước nên không mảy may suy nghĩ. Anh dường như lúc nào cũng dính với thiết bị truyền tin không rời. Cô im lặng, vài suy nghĩ thoáng lướt nhanh qua bộ óc linh hoạt.
- Vợ! Mẹ gọi...
Anh khẽ quay người vào trong, Diệp Chi tự lúc nào đã nằm gục trên bàn, tách trà nóng đã cạn. Nhét điện thoại trở lại túi, anh bước tới lay nhẹ người cô.
- Diệp Nhi!
Im lặng, có vẻ đã ngủ rất sâu. Âm di động liên tục rung lên trong túi, day nhẹ thái dương đầy mệt mỏi, chỉ đáp lại đầu dây kia bằng chất giọng lạnh tanh.
- Chờ tôi!
Đặt ngay ngắn Diệp Chi trên giường, anh cũng lặng lẽ rời đi.
Nhưng anh không hề biết khi cánh cửa ấy vừa khép lại, hàng mi mắt kia tưởng chừng đã nhắm chặt liền bật mở. Đôi môi mím lại chèn ép sự tức giận. Diệp Chi đâu có chuyện dễ dàng tin vào dịch vụ phòng như vậy. Anh quên mất cô không phải là đứa con gái ngốc nghếch như bản mặt ngây thơ vô tội rồi sao?
Nhanh chóng bước ra ngoài, hai phía đều vắng lặng, cô chọn đại hướng đi bên phải có một lối ngoặt vừa kịp rẽ đã bắt gặp cảnh thật sự không thể tin nổi.
Bên hành lang, một cặp nam nữ đang quấn lấy nhau, Diệp Chi thoáng rùng mình rồi dứt khoát quay trở lại phòng. Bởi cô nhận ra đó là anh, trong lòng nôn nao bởi sự dối trá. Anh chọn X là nơi đến rồi chuốc thuốc ngủ cho cô cũng chỉ là đi với người khác. Cô suýt quên mất rằng bản năng của đàn ông không thể chết trong anh.
Diệp Chi vừa chạy đi, cặp nam nữ cũng tự tách rời. Anh nhăn mày nhìn hành động tự chủ của Mai Nhi, đã thế cô nàng còn không cảm thấy tội lỗi ngược lại còn tỏ ra khoái chí khi vừa phá vỡ tình cảm "gia đình" người khác
- Diệp Chi thật thông minh nha, có thể nhìn ra sơ hở cơ đấy. Đúng là vợ chồng có khác.
- Cậu vui lắm hả?
- Tớ chỉ ôm cậu thôi mà.
- Nhưng nhìn từ góc độ khác sẽ không vậy đâu.
Anh lạnh lùng quay bước, Mai Nhi tự nhiên thấy anh nổi cáu lại càng thấy thú vị, lại cảm thấy câu lừa người lần một...
- Để cô bé một mình được không chứ? Vụ này để tớ lo, vết thương của cậu nữa.
- Hắn đang ở đây. Chính tớ sẽ đi săn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook