Vợ Ơi! Đừng Khóc
Chương 1: Con nhà danh giá!

Một đêm yên tĩnh, gió nồm nam thổi lướt nhanh trên khu phố đêm yên tĩnh.

Đó là vùng ngoại ô hẻo lánh, màn đêm tĩnh mịch chỉ hắt lên vài ánh đèn đường yếu ớt.

Một góc phố đột nhiên phát hỏa, ngọn lửa lập lòe qua các ô cửa sổ rồi bùng cháy.

Âm thanh huyên náo cứu hỏa vang đều các con phố, tiếng người í ới hò dập cháy. Nơi này ở ngoại thành xe cứu hỏa không thể tới nhanh được.

- Trong đó có người.

Những xô nước cứ thế đầy dần nhưng không thể làm cơn tức giận của ngọn lửa giảm xuống ngược lại còn khiến ngọn lửa hung hãn bùng lên cháy sang nhà kế bên.

- Có một con bé cùng đứa con trai lớn, ba mẹ chúng chưa về.

Người hàng xóm sốt ruột định trùm tấm áo nước vào trong thì cánh cửa gỗ lớn đang cháy bị một lực từ trong xô mạnh.

Người dân xung quanh hốt hoảng đỡ lấy hình dáng liêu xiêu chạy ra còn ôm cái bọc gì đó trên tay.

Ai nấy đều thở phù khi nhận ra đứa con trai lớn đã ôm trong tay đứa bé gái chạy ra.

Con bé hoảng sợ ôm chặt cứng cậu con trai khóc, ai nấy biết điều tạo nơi thông thoáng cho hai đứa trẻ thở.

- Sao không cháu?

Đứa con trai lắc đầu, hơi thở đứt quãng dỗ dành con bé trên tay.

Cảnh tượng hỗn loạn người ra người vào dập lửa,

- Không...hức...anh ơi, ma ma dặn không được để mất thứ đó...

- Em nói gì cơ?

- Chiếc hộp trong phòng em, ma ma dặn nếu hai người không về được...chiếc hộp ấy..không...

Con bé vừa hoảng sợ nói không ra hơi nhưng đứa con trai đã hiểu, nét mặt nhăn lại vội vã xoa đầu con bé.

- Đợi anh!

Trong cơn lửa dữ dội người ta thấy một cậu nhóc chùm trên người tấm áo nước chạy trở vào trong, tiếng con bé gào thét một cái tên trong tuyệt vọng.

- Khiết Minh!

Ngọn lửa cứ thế bùng cháy giữa đêm dữ dội và khi con bé khóc thét lẹt đã ngất đi vẫn không hề thấy bóng dáng từ trong nhà trở ra.

Dưới nền đất ẩm còn sót lại chiếc chong chóng đã bị cháy một nửa và con bé dù ngất lịm cũng không chịu buông món đồ chơi đã hỏng.

***

Sáng! Tia nắng sớm mai vươn mình trong gió lạnh, len lỏi qua những khung cửa men theo bức rèm trắng muốt.

Trong phòng, chẳng cần đồng hồ báo thức hay người gọi dậy, nàng tiểu thư của Lâm gia đã ngồi yên vị trên ghế đệm, gác chân lên giường phủ lớp ga màu trắng muốt, bộ đồng phục đỏ trắng học viện Star đã ngay ngắn trên người chỉ có điều còn chưa cài hai cúc phía trên nhưng đây là trong phòng lo gì? Có khi cô còn quấn nguyên chiếc khăn bông mà ngồi vắt chân oai nghiêm ngồi ngịch laptop.

- Tiểu thư, tới giờ ăn sáng.

- Tôi ra ngay.

Giọng tiểu thư êm nhẹ như thanh âm của giai điệu mượt mà vậy.

Cô đứng dậy vuốt lại lọn tóc dài mượt qua vai, khuôn mặt nhàm chán đứng trước gương chỉnh tề lại quần áo rồi bước xuống dưới nhà.

- Con chào ba mẹ.

Lâm phu nhân mỉm cười tươi rói vẫy cô con gái vào bàn ăn còn ông Lâm thì trầm tính nhìn cô con gái đáng yêu bước xuống, khỏi phải nói hai người họ vô cùng tự hào về cô con gái này, lễ phép, giỏi bếp núc tuy lực học không phải nhất nhưng cũng thấy rõ cô gái cưng là niềm tự hào rồi.

- Con gái ngoan, ngồi xuống ăn nhanh còn đi học.

- Dạ, ba mẹ ăn cơm.

- Diệp Chi, con không đi đôi giày nào thấp hơn à?

Miệng ông Lâm thì tỏ ý không vừa lòng cộng thêm nét mày hơi nhíu lại ai cũng nghĩ ông không ưa gì cái đôi ấy và đúng thật chỉ vì ông sợ cô con gái mỏng manh kia sẽ ngã mất.

- Dạ, con...

Nàng tiểu thư hơi cúi đầu ngượng ngùng, lâm phu nhân hiểu ý chồng vỗ vai cưng nựng con ngoan.

- Để mẹ đặt giày thể thao loại cao cho con nhé! Đi mấy thứ này dễ ngã lắm.

Cô con gái liền gật đầu mỉm cười,

- Ba mẹ, thực ra con muốn cao hơn một chút.

Ở trường!

- Thằng ranh, lui xa tao một chút.

Ngữ khí hách dịch ấy lại thốt ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn, tên nam sinh đứng gần đó đã quen rồi nên cười lén lút đứng xích ra chút.

Vẻ ngoài hiền lành ngoan ngoãn của Lâm Diệp Chi là một cái bẫy cho mấy con ruồi đậu tới mà không biết đáp án là cái chết.

Diệp Chi lúc này tâm trạng không vui người dựa thân cây chân di nát mấy chiếc lá giòn khô dưới mũi giày bệt.

- Đại tỷ, tỷ trưng bộ mặt đó đến tiểu đệ chạy xa ngàn mét đấy.

- Chạy, tao cho mày chạy, nhanh.

Diệp Chi chỉ ray hất mặt đầy tự tin, nam sinh kia là Hiểu Khang, ít hơn cô một tuổi từ khi mới vào trường gặp cô đã bám lấy cô không rời, Diệp Chi thấy tên này bám dai như đỉa đành mặc kệ xem như có tên giúp việc, nhưng chỉ bên tên này cô mới sống với bản chất thật sự.

- Đại tỷ, nỡ lòng nào lại đuổi em, em đi lấy nước cho tỷ nhá.

- Hừ, thằng ranh nhích xa tao chút nữa.

Hiểu Khang nhích xa chút nữa thừa biết vì sao cô bực vì hôm nay hẳn có ai đó bắt đại tỷ của cậu nhóc đi giày bệt vì cậu nhóc cao hơn đại tỷ nửa cái đầu.

- Đại tỷ, em biết rồi ngoài tiệm thuốc mới nhập mẫu thuốc mới giúp tăng chiều cao.

- Đâu, đi ngay.

Hiểu Khang vừa dứt lời, Diệp Chi đã nắm tay cậu chờ dắt đi.

Phải nói là cậu nhóc cực kì sốc hơn là sẽ cười thật đã. Đại tỷ của cậu có lúc ngốc tới mức này sao? Khóe miệng giật giật không mấp máy nổi.

Vừa lúc tiếng trống cất lên Hiểu Khang gỡ tay Diệp Chi ra, chân bước đi miệng nói nhưng không ngoảnh đầu lại.

- Tỷ tỷ đợi ở cổng lúc về nhé, trống rồi đệ vào lớp.

Diệp Chi còn ngơ ngác, gãi xù cả mái tóc, gì chứ? Cô sắp phát điên đây này.

Lâm gia!

Lâm phu nhân vừa ngồi tiếp một vị phu nhân khác vừa ngoảnh đầu nhìn ra cổng thấp thỏm cho tới khi thân ảnh yêu kiều của nàng tiểu thư bước vào bà mới mỉm cười tươi rói

- Diệp Chi, con nay sao về muộn vậy.

Nàng tiểu thư mỉm cười nhẹ nhàng cúi đầu chào vị khách lạ.

- Cháu chào bác, thưa mẹ nay con về cùng lũ bạn nên hơi muộn.

- Ừ, không sao. Diệp Chi, đây là bác Lê là vương phu nhân cũng là bạn của mẹ.

- Vâng ạ!

Người phụ nữ lạ dò xét Diệp Chi nhưng vì thấy cô bé có vẻ ngượng đành mỉm cười ôn nhu

- Nghe mẹ cháu nói, cháu nấu ăn rất giỏi vậy có thể nấu ăn cho bác được chứ?

- Bác nói quá, vậy mời bác ở lại dùng cơm trưa, hai người ngồi chơi con đi làm liền.

Diệp Chi vừa lên tới phòng, chiếc cặp xách đã phi ngay vào góc giường không thương tiếc, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng tức giận.

- Tên khốn, chờ đấy chị dạy mày, dám cho chị mày leo cây.

Nhà bếp, Diệp Chi lười biếng đứng dựa ở góc cửa canh chừng hai người kia có thể lẻn vào bất cứ lúc nào.

Không phải cô không thể nấu mà la cứ nghĩ tới mặt tên nhóc kia cô sợ sẽ tuông cả túi muối vào nồi canh mất.

- Tiểu thư, tôi sợ thức ăn...

- Chị sợ gì? Cứ nấu vừa ngon là được, em cũng học nghề từ chị còn ai nữa.

Cô giúp việc đành miễn cưỡng làm theo.

- Con mời hai người ăn cơm.

Diệp Chi lễ phép.

Vương phu nhân kia tính tình đã dễ dãi nên nhìn cô rất yêu chiều còn Lâm phu nhân khỏi nói nét mặt cười tươi như thể chỉ có con gái là nhất, đó là lí do đầu tiên Diệp Chi luôn phải đậy lốt ngoan ngoãn còn nhiều lí do nữa mà cô chưa thể nghĩ ra được.

Bàn ăn chỉ có ba người, Vương phu nhân nếm trước, nét mặt có vẻ rất hài lòng. Diệp Chi vờ như không biết hai người phụ nữ kia đang nói chuyện với nhau bằng ánh mắt, cô tập trung vào bữa ăn.

- Diệp Chi, bác và mẹ cháu quyết định rồi. Bác muốn cháu làm con dâu...

Khục! Xoảng!

Diệp Chi ho sặc sụa, bát canh cầm trên tay vì run mà rớt xuống sàn, đám giúp việc lao nhao chạy lên dọn, hai vị phu nhân người vuốt lưng người đưa nước cho cô bé.

- Khụ... cháu...cháu xin lỗi.

- Không sao, lẽ ra bác nên nói chuyện này sau giờ ăn mới phải.

Mặt cô đỏ lừ, cơn ho dần nguôi đi, hai người phụ nữ kia thì cười với nhau vui vẻ.

- Không sao, con bé chắc ngượng lắm mà.

- Bà yên tâm, tôi sẽ nói chuyện này với con bé sau, làm gì mà bà như muốn lôi con yêu của tôi đi vậy?

- Muốn quá đi chứ, con bé việc gì cũng thông thạo sao tôi lại không muốn?

- Gì chứ thằng Khánh nhà bà hiền chán, tại nó ít ra ngoài thôi nếu không khéo nó lại không để ý con gái tôi đấy chứ.

- Bà nói quá, định không coi tôi là bạn sao?

- Con no rồi hai người cứ ăn tiếp đi ạ.

- Ừ, con đi nghỉ nhé!

Diệp Chi gượng cười rồi bước lên phòng, ngồi nghe chuyện đông chuyện tây cô đã chán nản rồi.

Lên phòng, đầu óc linh hoạt vứt ngay mớ lộn xộn vừa nghe được, trong đầu óc phẳng lặng chẳng mảy may nghĩ tới vì sao mình bị nghẹn chỉ chăm chăm chiếc laptop và tìm email của " thằng ranh" dám cho cô leo cây để công kích.

:::::

- Diệp Chi, dậy, dậy ngay!

Cái tiếng thánh thót ấy reo vào đầu óc cô làm cơn buồn ngủ tiêu tan.

Dụi mi mắt và theo một lực kéo ngồi dậy.

- Mẹ, con đang ngủ.

Nghe cô tiểu thư giọng còn ngái ngủ phụng phịu, Lâm phu nhân có chút hối hận vì chưa bao giờ bà phá đám giấc ngủ trưa ngon lành của đại công chúa nhưng có chuyện vui làm lòng bà cứ rạo rực hẳn lên

- Lát ngủ sau, nghe mẹ nói này.

- Vâng, con nghe!

- Vương phu nhân ngỏ lời mời con làm dâu, con thấy sao?

- Sao là sao cơ?

Diệp Chi còn ngái ngủ dụi mắt liên tục rồi đầu óc cũng nhận ra vấn đề nhưng chuyện đó sớm bị cô bỏ lơ.

- Còn sao gì nữa, thằng Hải Khánh hơn con bốn tuổi, tính tình hiền lành lại tốt bụng, còn khiêm tốn, chức vị giám đốc không ngồi lại chỉ nhận làm quản lý, con xem không phải quá tốt còn gì?

- Dạ!

Diệp Chi ngáp ngủ trong khi Lâm phu nhân tiếp tục mơ màng.

- Thằng bé hồi nhỏ đã đẹp trai rồi, thời còn đi học luôn đứng thủ khoa,...

Lâm phu nhân kể miên man khi cúi đầu nhìn xuống đã thấy con gái cưng gối đầu lên đùi mình ngủ còn nhỏ nước miếng bà chép miệng cười đầy thích thú trong lòng suy đoán hẳn cô con gái đang vô cùng vừa ý.

Bà lại thở dài vuốt lưng cho con gái ngủ ngon, được chàng rể tốt bà lại phải xa cô con gái đáng yêu này, chút sầu đau lại hiện trên màng mắt bi thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương