*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đàm Phi Vũ Phàm bóp chặt ly rượu vang trong tay, chỉ cảm thấy vô cùng bực bội, vốn định hôm nay sẽ tỏ tình, nhưng không ngờ Mặc Tu Nhân lại ở đây thế này.

Cậu ta có thể không ngại khi Annie ở đây, rốt cuộc, cậu ta cũng tính nếu tỏ tình thất bại, bị Annie thấy, cậu cũng cảm thấy không sao cả, xong rồi còn có thể có một người bạn, tìm Annie tới an ủi mình.

Nhưng mà đổi lại người này là Mặc Tu Nhân thì không được, nếu cậu ta tỏ tình thất bại, không biết người đàn ông này sẽ cười nhạo cậu ta như thế nào! Cậu ta tuyệt đối không thể mất mặt trước Mặc Tu Nhân!
Cậu ta trừng mắt nhìn liếc mắt Mặc Tu Nhân một cái, đi vào cửa.

Mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, đóng cửa lại.

Anh đương nhiên có thể nhìn ra thái độ thù địch của Đàm Phi Vũ đối với mình, nhưng anh không ngờ rằng người thanh niên này lại thực sự lại trở thành tình địch của mình, thật đúng là...thiên hạ khó lường.

Nhà Bạch Cẩm Sương chưa bao giờ náo nhiệt đến thế.

Lúc trước Annie và Phi Vũ qua ăn cơm cũng chưa từng gặp nhau, nhưng hôm nay thật tình cờ.


Còn Mặc Tu Nhân, tuy không nói gì nhiều, nhưng thêm một người nữa, bàn ăn sáu người gần như chật kín.

Bạch Cầm Sương cùng Tần Minh Huyền ngồi ở cùng nhau, Đàm Phi Vũ lập tức đi qua, ngồi bên cạnh Tần Minh Huyền.

Ba người bọn họ ngồi một bên, Đàm Phi Vũ cảm giác giống như một gia đình ngồi ở một bên.

Kết quả, Mặc Tu Nhân chỉ lạnh lùng liếc cậu ta một cái, liền ngồi đối diện với Bạch Cẩm Sương.

Đàm Phi Vũ chợt nhận ra khoảng cách giữa cậu ta và Bạch Cẩm Sương, còn xa hơn khoảng cách giữa Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương.

Annie nhìn cậu ta với khuôn mặt tái mét, cô có thể biết cậu ta đang nghĩ gì trong nháy mắt.

Annie không khỏi bật cười, liếc nhìn Đàm Phi Vũ cười một cái, dáng vẻ hả hê.

Cô liếc nhìn Đàm Phi Vũ, rồi lại nhìn Bạch Cẩm Sương, đặt câu hỏi đầy ẩn ý: "Cẩm Sương, sao hôm nay tổng giám đốc Mặc đột nhiên lại đến nhà cô vậy?"
Bạch Cầm Sương nhìn lướt qua Mặc Tu Nhân rồi nói: “Ồ, Tổng giám đốc Mặc là cư dân mới ở tầng chúng ta, sống ở phòng đối diện!”
Sắc mặt Đàm Phi Vũ lập tức thay đổi khi nghe thấy lời này..

Cậu ta giận dữ nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân, không ngờ người vô liêm sỉ này lại trơ trẽn đến sống ngay đối diện nhà Bạch Cẩm Sương, sự thù địch và những lời cảnh báo của cậu ta hoàn toàn vô ích đối với Mặc Tu Nhân.

Điều này khiến Đàm Phi Vũ tức giận và thất vọng.

Annie chợt hiểu ra: "Ồ! Còn quý ông trung niên đây là...?"
Mặc Tu Nhân nhướng mày: "Đó là quản gia của tôi, sao vậy? Cô Annie đã gặp ông ấy rồi sao?
Annie cười khẽ: “Gặp qua rồi, vừa rồi quản gia làm quá nhiều đồ ăn tối, nên cũng cho tôi rất nhiều, tôi tính để dành ngày mai ăn sáng!”
Nghe được những lời này, Mặc Tu Nhân hơi ngơ ra.

Bạch Cẩm Sương theo bản năng nhìn về phía Mặc Tu Nhân ngồi ở đối diện.


Đàm Phi Vũ không để ý sự khác lạ, chỉ thấy Mặc Tu Nhân không vừa mắt, nói thẳng: “Tổng giám đốc Mặc, quản gia nhà anh đã làm cơm, sao còn tới nhà Cẩm Sương ăn cơm chùa”
Mặc Tu Nhân bị vạch trần, trong lòng anh thầm mắng quản gia một câu, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh mở miệng: “Bởi vì tôi cảm thấy đồ ăn ở nhà cô Bạch có thể sẽ ngon hơn!”
Bạch Cẩm Sương cũng không làm trò như Annie và Đàm Phi Vũ, vạch trần Mặc Tu Nhân.

Cô chỉ liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân một cái, nhấp môi nói: “Ăn cơm đi, đừng nói chuyện nữa!”
Mặc Tu Nhân ăn miếng đầu tiên, anh ngạc nhiên nhìn Bạch Cẩm Sương.

Nói thật, vừa rồi anh nói Cô Bạch làm đồ ăn rất ngon, thật sự chỉ là lấy cớ.

Bởi vì, 6 năm trước Bạch Cẩm Sương nấu ăn thật sự rất tệ.

Tuy nhiên, món ăn mà Bạch Cẩm Sương nấu bây giờ không giống món đã làm cách đây 6 năm, chỉ cần một miếng cắn thôi là đã chinh phục được vị giác khó tính của Mặc Tu Nhân.

Sau đó anh bỏ qua ánh mắt khiêu khích của Đàm Phi Vũ, nhanh chóng ăn cơm.

Tốc độ của anh rõ ràng rất nhanh, nhưng động tác lại thanh thoát hơn bất kỳ ai khác.

Đàm Phi Vũ thấy Mặc Tu Nhân ăn nhanh như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Đàm Phi Vũ càng ngày càng tối đen lại, rốt cuộc không nhịn được mà nói một câu: “Tổng giám đốc Mặc là quỷ chết đói đầu thai sao? Ở nhà anh chưa bao giờ được ăn cơm sao?”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cậu ta: "Cậu Đàm không cảm thấy đây là tôi đang công nhận khả năng bếp núc của cô ấy sao? Thành thật mà nói, đồ ăn của cô Bạch làm rất ngon, tôi không thể kìm lòng được, vì vậy tôi đã ăn thêm một chút, cô Bạch sẽ không phiền đầu!”
Bạch Cẩm Sương tuy rằng hơi sợ Mặc Tu Nhân, nhưng thấy Mặc Tu Nhân công nhận khả năng nấu nướng của cô, cô vẫn cảm thấy chút vui vẻ.

Cổ tươi cười: “Nếu Tổng giám đốc Mặc thích thì ăn nhiều một chút!”
Mặc Tu Nhân mỉm cười và liếc nhìn cô: "Vậy thì tôi không khách khí nữa!”
Đàm Phi Vũ tức đến hộc máu, nếu không phải Bạch Cẩm Sương đang ở đây, không chừng cậu ta đã vén tay áo lên cùng Mặc Tu Nhân làm một trận.

Bạch Cẩm Sương vốn dĩ để ý rằng tại sao Mặc Tu Nhân lại một hai phải đến nhà cô ăn cơm.

Nhưng nhìn thấy Mặc Tu Nhân ủng hộ cô như vậy, cô thật sự rất vui vẻ, mỗi người vào bếp nấu ăn luôn muốn mọi người khen đồ ăn mình làm ngon, đó là một vinh quang được mọi người công nhận.


Thật ra, tài nấu nướng của Bạch Cẩm Sương trước đây không tệ, nhưng chắc chắn là không ngon.

Tuy nhiên, kể từ khi Tần Minh Huyền được sinh ra, kỹ năng nấu nướng của cô ấy đã tiến bộ vượt bậc, có người nói rằng mỗi người mẹ đều là một siêu nhân toàn năng, câu này nói rất đúng.

Khi cô có con riêng và cha của đứa trẻ mất tích, thì cô là người phải gánh vác mọi trách nhiệm.

Vì con trai mình,Bạch Cẩm Sương không biết mình đã học được bao nhiêu kỹ năng trong sáu năm qua!
Tần Minh Huyền vốn ngoan hiền nhưng anh chàng nhỏ con không biết do ai thừa hưởng, lại rất kén ăn, có thể nói Mặc Tu Nhân không ngừng cải thiện sự kén chọn của đứa con bé bỏng của mình.

Cậu nhóc rất ngoan, đồ ăn không ngon, cậu sẽ miễn cưỡng ăn một chút, nhưng nhất định không ăn nhiều, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy gì cũng thấy xót xa, cô hỏi mẹ cô và mẹ của Đàm Phi Vũ là Lý Thục Nhã.

Sau khi xin lời khuyên,cô đăng ký vào lớp để học.

Sau khi học, cuối cùng cô đã phát triển được kỹ năng nấu ăn xuất sắc.

Bây giờ nhìn Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương có một cảm giác.


Đàm Phi Vũ tức giận trợn trắng mắt: “Mặc Tu Nhân, anh đừng như thế được không? Anh còn giả bộ đáng thương gì chứ, đời này chưa bao giờ thấy qua người nào vô liêm sỉ như anh!”
Mặc Tu Nhân nhìn qua Bạch Cầm Sương: “Cho nên, Cô Bạch cũng nghĩ như vậy sao? Tôi biết Cậu Đàm thấy tôi là không vừa mắt, nhưng tôi không nghĩ tới, cô Bạch cũng nghĩ như thế, nếu như vậy...”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Tôi không có!”.

Tuy rằng cô cảm thấy Mặc Tu Nhân có điểm quá quen thuộc, với lại anh tới ăn cơm, còn khen tay nghề của cô, Tân Minh Huyền lại thích anh ấy như vậy, Bạch Cẩm Sương cũng không có lí do gì để không chào đón anh!.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương