Tần Chiến Quốc cười gượng nói: "Đúng vậy, đây là thằng nhóc nhà tôi đã dùng giấy bút của Minh Lệ để vẽ.

Trước đây khi thấy Minh Xuân dùng đầu ngón tay vẽ xuống đất, tôi còn tưởng thằng bé chỉ đang nghịch đất.

Không ngờ lúc dùng bút của Minh Lệ lại vẽ ra một tác phẩm đẹp mắt như vậy, sau đó tôi đã đưa nó cho Minh Lệ"
Bạch Cẩm Sương hiểu ra, cô nhìn Tần Quốc Cường: "Tần Minh Xuân chưa từng trải qua đào tạo chuyên môn nào đúng không?"
Tần Quốc Cường sững sờ, sau đó dường như nghe được lời cười nhạo nào đó: "Đào tạo, hai người cứ nói đùa.

Minh Xuân bị hôn mê từ năm 13 đến 18 tuổi, lấy đâu ra đào tạo, đây chẳng qua là một sở thích nhỏ của thằng bé!"
Bạch Cẩm Sương và Annie ăn ý nhìn nhau một cái, trong mắt cả hai đều tràn đầy nghi hoặc, chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp, lại có thể vẽ ra một bản thảo thiết tinh xảo kế như vậy ư?
Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương cũng không quan tâm, cô tiếp tục nói: "Tôi có thể nhờ Tần Minh Xuân vẽ thêm cho tôi một bản thảo thiết kế khác được không?"
Tần Quốc Cường gật đầu: "Đương nhiên là được rồi!" Dứt lời, ông ta liền đổi ý: "Có điều, không thể vẽ miễn phí cho hai người được!"
Bạch Cẩm Sương nở nụ cười: "Nếu Tần Minh Xuân thực sự có năng lực này, tôi đương nhiên sẽ trả tiền!"
Nghe vậy, sắc mặt của Tần Quốc Cường lập tức vui mừng, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương lấy giấy bút và bản thảo ra, liền thúc giục Tần Minh Xuân: "Minh Xuân, mau vẽ đi!"
Tần Minh Xuân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt phức tạp, gật đầu rồi cầm lấy giấy và bút vẽ, không lâu sau, một bản thảo hình trang sức châu báu đã hiện lên, đây là thứ cậu ta đã vẽ trước đây, nhưng đó chỉ là vẽ bằng ngón tay trên đất.


Cậu coi đất như một chất liệu có thể vẽ ra vô vàn thứ.

Bạch Cẩm Sương có thể thấy rằng Tần Minh Xuân mặc dù không được đào tạo bài bản, nhưng bản thảo thiết kế trang sức vẽ ra lại khiến cho người ta cảm thấy ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lúc Tần Quốc Cường nói rằng Tần Minh Xuân bị hôn mê 5 năm, Bạch Cẩm Sương cũng không phải là không tin, về phần tại sao Tần Minh Xuân lại biết những thứ này, cũng không nằm trong phạm vi thắc mắc của Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương lúc này đã xác nhận được năng lực của Tần Minh Xuân, điều duy nhất cô phải xem xét là liệu người này có muốn đến làm việc cho phòng làm việc của cô hay không.

Bởi vì chỉ là vẽ bản thảo thiết kế, không cần suy nghĩ nhiều, Tần Minh Xuân nhanh chóng hoàn thành thiết kế trang sức rồi đưa cho Bạch Cẩm Sương.

Trưởng thôn và Tần Quốc Cường vô cùng ngạc nhiên.

Tần Quốc Cường biết con trai mình biết vẽ bản thảo thiết kế, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta vẽ trên giấy từ đầu đến cuối, trong lòng liền tính toán một chút, nếu bản Manh Manh đi thì sẽ trả hết nợ cho gia đình, sau đó có tiền nhất định phải cho Minh Xuân theo học nghề này, tương lai so với Tần Minh Lệ chắc chắn sẽ hơn người, con trai của ông ta nhìn một cái là biết có thiên phú rồi!
Tần Quốc Cường đang mải đắm chìm trong mộng đẹp thì nghe thấy Tần Minh Xuân hỏi Bạch Cẩm Sương: "Bản thảo thiết kế đã vẽ xong, xin hỏi cô Bạch tìm tối rốt cuộc có việc gì?"
Bạch Cẩm Sương nói: "Là thế này, lúc trước tôi đã xem qua bản thảo thiết kế trang sức từ Tần Minh Lệ liền vô cùng ngưỡng mộ tài năng của cậu.

Tôi muốn mời cậu về làm việc tại tiệm trang sức của chúng tôi.

Tiền lương và đãi ngộ đều dễ thương lượng, cậu đồng ý chứ?"
Tần Minh Xuân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt phức tạp, cụp mắt xuống, không ai biết cậu ta đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, cậu ta ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Sương: "Chờ tôi một chút!"
Dứt lời, cậu ta nhìn về phía Tần Quốc Cường: "Bố, người kia nói định mua Manh Manh với giá bao nhiêu?"
Vẻ mặt già nua của Tần Quốc Cường không kìm được tức giận mắng: "Thằng nhóc này, mày đang nói cái gì vậy? Tao đã nói là đi xem mắt rồi!" “Bao nhiêu?” Tần Minh Xuân cố chấp nhìn Tần Quốc
Cường.

Tần Quốc Cường đen mặt: "450 triệu!"
Tần Minh Xuân nghe vậy quay đầu nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cô Bạch, có thể cho tôi mượn 900 triệu của của cô được không? Sau này tôi sẽ trả lại cho cô!"
Bạch Cẩm Sương giật mình, gật đầu một cái: "Được!"
Với tài năng của Tần Minh Xuân, 900 triệu thực sự là chuyện nhỏ!
Tần Minh Xuân nghe vậy thì khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Tần Quốc Cường: "Bố, con cho bố 900 triệu, bố đừng bản Manh Manh cho người khác nữa.


900 triệu đó bố đem trả nợ những người còn thiếu đi, phần còn lại hãy cùng mẹ con sống thật tốt.

Còn Manh Mạnh, con sẽ đưa con bé rời khỏi thôn Đại Loan!"
Tần Quốc Cường nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Con định rời đi?"
Tần Minh Xuân gật đầu: "Đúng, con muốn rời đi.

Trước đây con không có việc gì ở nhà, sức khỏe lại yếu, ở thôn Đại Loan cũng không có gì.

Bây giờ cô Bạch mời con đến làm việc tại tiệm trang sức của cô ấy, con dự định sẽ đến đó làm.

Bố yên tâm, con sẽ chăm sóc Manh Manh thật tốt!"
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Nếu không con mua cho bố một chiếc điện thoại di động để sau này còn tiện liên lạc!"
Mặc dù Tần Minh Xuân mới tỉnh lại một năm, cũng không phải không hiểu Tần Quốc Cường.

Tần Quốc Cường không thích Tần Manh Manh, nhưng cũng không gọi là ghét, chẳng qua là ông ta quá nghèo, bệnh tình của cậu kéo sụp hoàn toàn cái gia đình này.

Vì vậy, Tần Quốc Cường mới muốn bán Manh Manh, nhiều người dân ở đây coi việc bán con gái của họ là một điều hiển nhiên.

Dù sao thì sau này con gái cũng sẽ lấy chồng và trở thành con của người khác.

Tần Minh Xuân không đồng ý với cách làm của Tần Quốc Cường, nhưng cậu cũng không thể trách Tần Quốc Cường được, bản chất Tần Quốc Cường không xấu, ông ta làm như vậy cũng chỉ vì con trai mình.

Ủng hộ team chúng* mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Trong lòng Tần Minh Xuân lúc này chỉ có một ý nghĩ chính là rời khỏi nơi này.

Tần Quốc Cường nghe Tần Minh Xuân nói xong, lắc đầu liên tục: "Không cần, không cần, điện thoại di động đắt như vậy, bố không dùng nổi đâu, mỗi tháng tốn bao nhiêu tiền, đủ để bố và mẹ mua đồ ăn rồi!"
Dứt lời, nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của Tần Minh Xuân, sắc mặt ông ta lại thay đổi, cuối cùng nhìn về phía Tần Minh Xuân hỏi: "Minh Xuân, vậy...sau này con...có phải con sẽ giống như Tần Minh Lệ, không trở lại nữa?"
Tần Minh Xuân im lặng một lúc, sau đó gật đầu: "Có lẽ...sẽ không quay lại nữa!"
Nghe vậy, Tần Quốc Cường có vẻ đứng ngồi không yên: "Còn bố và mẹ con thì sao?"
Tần Minh Xuân suy nghĩ một chút nói: "Đợi khi nào con có khả năng, nếu bố mẹ muốn lên thành phố ở, con sẽ thu xếp!"
Lúc này, sắc mặt của Tần Quốc Cường rốt cuộc cũng khá lên, nhìn trưởng thôn nói: "Trưởng thôn, ông nghe thấy chưa? Minh Xuân nhà tôi muốn đón tôi lên thành phố ở.


Bây giờ nó có tiền đồ rồi!"
Trưởng thôn nhìn Tần Minh Xuân cũng có chút xúc động, ông không ngờ rằng sự xuất hiện của Bạch Cẩm Sương và Annie lại thực sự đem đến cho Tần Minh Xuân một cơ hội.

Ông ta mỉm cười, liên tục chúc mừng.

Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng mời được người, thật không uổng công cô và Annie đã vất vả đến một nơi hẻo lánh như vậy.

Cô nói: "Như vậy đi, Tần Minh Xuân, cậu cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển 900 triệu cho cậu!"
Tần Minh Xuân gật đầu, đi tới mép giường, từ dưới đệm lấy ra một tấm thẻ, Bạch Cẩm Sương dựa theo số thẻ chuyển 900 triệu, sau đó đưa cho Tần Minh Xuân giao dich.

Tần Minh Xu nhìn lướt qua, gật đầu rồi đưa thẻ cho Tần Quốc Cường: "Bố, con biết nhà mình nợ người khác mấy trăm triệu, bố đem trả cho người ta đi, còn dư thì giữ lại.

Nếu thiếu tiền có thể đến nhà trưởng thôn gọi điện cho con, con..."
Bạch Cẩm Sương thấy cậu do dự lập tức biết rằng cậu đang suy nghĩ về việc không có số điện thoại.

Cô lập tức ghi lại số điện thoại của mình, đưa cho Tần
Minh Xuân: "Có thể đưa cho người nhà cậu số điện thoại của tôi.

Chờ cậu có điện thoại rồi đổi lại cũng được!"
Tần Minh Xuân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương một cái: "Cảm ơn!"
Sau khi làm xong mọi việc, cậu quay lại nói với Tần Quốc Cường: "Bố, cứ quyết định như vậy, con đưa Manh Mạnh cùng cô Bạch đi đây!"
Vẻ mặt của Tần Quốc Cường có chút sợ hãi, con trai ông ta chuẩn bị rời đi, chuyện này quá đột ngột.

Mặc dù ông ta biết con trai mình đi kiếm tiền ở thành phố lớn nhưng cũng không khỏi hoảng sợ: "Minh Xuân, con...con định đi ngay bây giờ sao?".


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương