Vợ Nuôi Từ Nhỏ
-
Chương 51: Tình huống khó xử
Ở trong một quá cà phê lọ.
Bạch Vũ đang ngồi cùng với Đỗ Tu Nhi, có vẻ đang nói về một chuyện gì đó quan trọng.
" Tôi đã tìm được tung tích được con gái của ông rồi, cô ấy đang ở trong thành phố này."
Đỗ Tu Nhi đẩy ra một bức ảnh được chụp lén từ đằng xa, như nhìn không rõ mặt. Cô gái trong hình mặc bộ đồng phục cấp 3, còn đi chung với hai người bạn.
" Đây chính là cô ấy."
" Một tấm hình không rõ gương mặt như vậy, làm sao tôi có thể tin đây?"
" Gần đây kí ức của ông đang dần phục hôi đúng chứ? Vậy ông có thể nhớ được chi tiết đặc trưng nào của con gái mình không?"
" Con bé…có một vết bớt mờ ở trên vai."- Bạch Vũ ngẫm nghĩ một hồi, cố nhớ lạo những mảnh kí ức gần đây.
" Nếu ông giúp tôi chuyện này, tôi sẽ cho ông gặp trực tiếp con gái của mình để đoàn tụ. Nếu ông thất bại…"
" Cô muốn làm gì?"
" Tôi sẽ khiến ông và cô ta, mãi mãi không thể gặp lại."- Đỗ Tu Nhi đưa ra tấm hình chụp cô gái vừa nãy đang nằm giữ vũng máu, trời thì mưa tầm tã, bên cạnh còn là hai người bạn kia.
" Được…tôi sẽ làm…"-Bạch Vũ thấy bức ảnh đó thì hốt hoảng đồng ý ngay. Dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhất để tìm và gặp lại con gái, ông cũng muốn thử. Nếu như sai sót, ông có thể mất đi cơ hội để gặp lại con bé, cơ hội để bù đắp lại cho con.
…
Ở bệnh viện
" Bạch Vi, tụi mình về nha. Cậu ở đây nhớ chăm sóc bản thân nhé."- Đường Hoa cùng Nhất Trí Dương thu dọn đồ chuẩn bị ra về, còn không quên dặn dò bạn mình.
" Ông chú kia mà có bắt nạt cậu nữa, cứ gọi cho tụi mình. Mìn sẽ tới tẩn cho ổng một trận."- Nhất Trí Dương cũng tiếp lời vào, còn không quên nhìn Lãnh Tư Hàn lườm một cái.
Lãnh Tư Hà như cảm nhận được sát khi lên người mình, nhưng hắn cảm thấy tên nhóc con này lại dám ngông cuồng với mình như vậy, thật muốn trả nó thêm phát đấm nữa mà. Nhưng mà thôi, tịnh tâm, không thèm chấp trẻ con nữa.
" Được."- Bạch Vi cũng mỉm cười đáp lại hai người bạn.
Sau khi Đường Hoa và Nhất Trí Dương đi rồi, căn phòng bệnh lại trở về sự im lặng vốn có của nó. Bạch Vi vẫn chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, liền quay mặt vào bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
" Tiểu Bạch Thỏ, em có muốn ăn gì không? Tôi mua cho em."
“…”
" Vậy có cần lấy thêm đồ gì không, tôi kêu người về nhà lấy?"
“…”
Lãnh Tư Hàn thấy cô có vẻ vẫn đang giận hắn, muốn tìm cách phá tan bầu không khí căng thẳng này. Nhưng dường như mọi thứ đều trở nên vô dụng, cô nhóc vẫn chẳng thèm đáp lại hắn.Đúng là hắn cứ cành cưng nựng cô bao nhiêu, bây giờ cô lại đang trở nên chứng đầu bấy nhiêu mà. Nhưng lỗi là do hắn sai trước, phải kiên nhẫn thì mới có thể khiến cô nhóc đáng yêu này mềm lòng được.
Lãnh Tư Hàn tiến lại gần giường của Bạch Vi, vòng ra phía cô đang quay mặt vào, khiến xơ thể to lớn của mình che lấp đi cả khung cửa sổ trong tầm nhìn của cô.
" Chú tránh ra coi."- Bạch Vi thấy tầm nhìn bị che mất, liền quay sang bên còn lại, mặt có chút hồng lên nhưng vẫn khó chịu làu bàu hắn.
" Không tránh."- Lãnh Tư Hàn tiếp tục đi sang phía mà cô quay đi. Bạch Vi cứ quay sang bên nào, Lãnh Tư Hàn liền đi theo sang bên đấy không rời.
" Chú phiền quá đi! Làm cái trò gì vậy không biết!"
Bạch Vi bây giờ bắt đầu phát cáu, liền quay ra phía giữa, định cố gắng ấn nút giường ngồi dậy.
" Từ từ, để tôi giúp em."
Lãnh Tư Hàn thấy cô cứ cựa quậy với tay, liền hiểu ý. Nhưng biết người Tiểu Bạch Thỏ bây giờ vẫn còn đau, hắn liền xót xa nhào người sang giúp cô ấn nút nâng giường lên.
Chiếc giường được hắn nâng lên giúp, lại chẳng nhận được câu cảm ơn nào từ người kia, khiến Lãnh Tư Hàn có chút ấm ức, nhưng bây giờ cô nhóc của hắn đang bị thương, không thể manh động được.
Bạch Vi sau khi khó khăn ngồi dậy, liền cố gắng vít lấy cạnh giường mà đứng dậy.
" Em muốn đi đâu sao?"
Lãnh Tư Hàn thấy người cô như sắp ngã đến nơi, yếu ớt, liền vội vàng tiến lại muốn giúp đỡ nhưng liền bị cô dứt khoát hất ra.
Nhưng chỉ mới bước đi được hai bước, người Bạch Vi như mềm nhũn ra, ngã khụy xuống trong vòng tay hắn. Lãnh Tư Hàn nhìn Tiểu Bạch Thỏ vì sai lầm của mình mà lại bị thương nặng tới như vậy, liền cảm thấy đau lòng.
" Bây giờ em chưa thể tự đi lại được đâu, em muốn làm gì, tôi giúp em."
Bạch Vi bây giờ mới chịu quay ra nhìn hắn một cái. Dù thực sự bây giờ cô chẳng nói chuyện với chú chút nào, hơn nữa việc cô muốn làm bây giờ cũng đâu có thích hợp để hắn giúp đâu. Chuyện này đâu thể nhờ một ông chú hơn 30 tuổi như hắn giúp cho được chứ.
" Chuyện này chú không có giúp được tôi đâu."
" Tôi có thể mà. Chuyện gì tôi cũng có thể giúp em."
Gương mặt Bạch Vi ửng hồng lên khi nhìn vào đôi mắt đầy tự tin của hắn.Dù gì cô cũng đã gần 18 tuổi rồi, tuy sống với chú vô cùng thoải mái nhưng vẫn có những việc sẽ dần trở thành giới hạn chứ. Bạch Vi quay mặt đi né tránh, nhưng bây giờ cô nhịn không được nữa rồi, cô không thể làm bừa ở đây được, nhưng nhà vệ sinh lại ở mãi góc phòng kia…
" Tôi…tôi cần đi vệ sinh."
Lãnh Tư Hàn nghe được câu này liền ngây người. Việc cô muốn làm bây giờ, là việc này á hả. Thưởng gì chứ đơn giản mà. Cơ thể của Tiểu Bạch Thỏ, có còn chỗ nào mà hắn chưa nhìn thấy bao giờ đâu? Có gì phải ngại chứ?
Lãnh Tư Hàn liền một phát nhấc bổng cô lên theo kiểu công chúa, một đường đi thẳng vào phòng vệ sinh kia. Sau đó cẩn thận đặt cô lên chiếc bồn cầu, còn bình tĩnh đứng đó.
" Rồi đó."
Bạch Vi nhìn Lãnh Tư Hàn ngơ ngác.
" Chú không đi ra ngoài à?"
" Hả? Rôi ở đây lỡ em cần gì nữa thì sao?"
" Chú ra ngoài đi, cần gì, tôi sẽ gọi."
Bạch Vi thấy hắn cứ ngơ ra liền phồng má, đẩy hắn ra, khiến hắn cũng thuận theo mà ra ngoài.
Sau khi đã giải quyết xong, Bạch Vi tự nhiên cảm thấy, có chút đau bụng. Tháng này hình như cô chưa có tới cái đó, không lẽ…
Đúng thế, những vệt đỏ tươi ở phần vùng kín kia đang nhỏ giọt ra rõ ràng.
Trời đất! Sao lại tới vào lúc này chứ? Bây giờ thì mấy đâu ra đồ dùng đây? " Bà dì" ơi, bà đến sai lúc quá rồi!
Bạch Vi ngượng ngùng nhìn ra phía cửa, giờ chú là người duy nhất giúp được cô thôi. Nhưng cái tình huống này thật sự là không thích hợp mà.
Lãnh Tư Hàn thấy cô ở trong đó lâu quá, cũng lo lắng gọi vào.
" Tiểu Bạch Thỏ, có chuyện gì sao, có cần tôi vào trong đó không?"
" Không…không có gì đâu chú đừng có vào."
" Nhưng em…"
" Chú không cần lo cho tôi đâu. Là…’'bà dì" ghé thăm."
" Ai cơ?"
Trời, nói tới vậy mà chú ta không hiểu sao. Ngại chết mất.
" Chú có thể mua đồ giúp tôi được không?"
" Được. Em cần gì, rôi liền đi mua giúp em."
" Vậy…mua giúp tôi hai bịch băng vệ sinh."- Bạch Vi đã dùng chút liêm sỉ cuối cùng của mình rồi.
Lãnh Tư Hàn nghe vậy thì đơ người, băng vệ sinh á? Trước giờ hắn chưa từng đi mua thứ này cho bất kì ai, kể cả mẹ hắn. Biết mua như nào đây?
" Được không?" - tiếng hỏi có chút nhỏ đi của Tiểu Bạch Thỏ ở bên trong kia khiến hắn phải bừng tỉnh.
" Được. Mua ở cửa hàng tiện lợi cũng có đúng không?"
" Ừ."
" Vậy em chờ chút, tôi liền chạy đi mua ngay."
Bạch Vũ đang ngồi cùng với Đỗ Tu Nhi, có vẻ đang nói về một chuyện gì đó quan trọng.
" Tôi đã tìm được tung tích được con gái của ông rồi, cô ấy đang ở trong thành phố này."
Đỗ Tu Nhi đẩy ra một bức ảnh được chụp lén từ đằng xa, như nhìn không rõ mặt. Cô gái trong hình mặc bộ đồng phục cấp 3, còn đi chung với hai người bạn.
" Đây chính là cô ấy."
" Một tấm hình không rõ gương mặt như vậy, làm sao tôi có thể tin đây?"
" Gần đây kí ức của ông đang dần phục hôi đúng chứ? Vậy ông có thể nhớ được chi tiết đặc trưng nào của con gái mình không?"
" Con bé…có một vết bớt mờ ở trên vai."- Bạch Vũ ngẫm nghĩ một hồi, cố nhớ lạo những mảnh kí ức gần đây.
" Nếu ông giúp tôi chuyện này, tôi sẽ cho ông gặp trực tiếp con gái của mình để đoàn tụ. Nếu ông thất bại…"
" Cô muốn làm gì?"
" Tôi sẽ khiến ông và cô ta, mãi mãi không thể gặp lại."- Đỗ Tu Nhi đưa ra tấm hình chụp cô gái vừa nãy đang nằm giữ vũng máu, trời thì mưa tầm tã, bên cạnh còn là hai người bạn kia.
" Được…tôi sẽ làm…"-Bạch Vũ thấy bức ảnh đó thì hốt hoảng đồng ý ngay. Dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhất để tìm và gặp lại con gái, ông cũng muốn thử. Nếu như sai sót, ông có thể mất đi cơ hội để gặp lại con bé, cơ hội để bù đắp lại cho con.
…
Ở bệnh viện
" Bạch Vi, tụi mình về nha. Cậu ở đây nhớ chăm sóc bản thân nhé."- Đường Hoa cùng Nhất Trí Dương thu dọn đồ chuẩn bị ra về, còn không quên dặn dò bạn mình.
" Ông chú kia mà có bắt nạt cậu nữa, cứ gọi cho tụi mình. Mìn sẽ tới tẩn cho ổng một trận."- Nhất Trí Dương cũng tiếp lời vào, còn không quên nhìn Lãnh Tư Hàn lườm một cái.
Lãnh Tư Hà như cảm nhận được sát khi lên người mình, nhưng hắn cảm thấy tên nhóc con này lại dám ngông cuồng với mình như vậy, thật muốn trả nó thêm phát đấm nữa mà. Nhưng mà thôi, tịnh tâm, không thèm chấp trẻ con nữa.
" Được."- Bạch Vi cũng mỉm cười đáp lại hai người bạn.
Sau khi Đường Hoa và Nhất Trí Dương đi rồi, căn phòng bệnh lại trở về sự im lặng vốn có của nó. Bạch Vi vẫn chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, liền quay mặt vào bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
" Tiểu Bạch Thỏ, em có muốn ăn gì không? Tôi mua cho em."
“…”
" Vậy có cần lấy thêm đồ gì không, tôi kêu người về nhà lấy?"
“…”
Lãnh Tư Hàn thấy cô có vẻ vẫn đang giận hắn, muốn tìm cách phá tan bầu không khí căng thẳng này. Nhưng dường như mọi thứ đều trở nên vô dụng, cô nhóc vẫn chẳng thèm đáp lại hắn.Đúng là hắn cứ cành cưng nựng cô bao nhiêu, bây giờ cô lại đang trở nên chứng đầu bấy nhiêu mà. Nhưng lỗi là do hắn sai trước, phải kiên nhẫn thì mới có thể khiến cô nhóc đáng yêu này mềm lòng được.
Lãnh Tư Hàn tiến lại gần giường của Bạch Vi, vòng ra phía cô đang quay mặt vào, khiến xơ thể to lớn của mình che lấp đi cả khung cửa sổ trong tầm nhìn của cô.
" Chú tránh ra coi."- Bạch Vi thấy tầm nhìn bị che mất, liền quay sang bên còn lại, mặt có chút hồng lên nhưng vẫn khó chịu làu bàu hắn.
" Không tránh."- Lãnh Tư Hàn tiếp tục đi sang phía mà cô quay đi. Bạch Vi cứ quay sang bên nào, Lãnh Tư Hàn liền đi theo sang bên đấy không rời.
" Chú phiền quá đi! Làm cái trò gì vậy không biết!"
Bạch Vi bây giờ bắt đầu phát cáu, liền quay ra phía giữa, định cố gắng ấn nút giường ngồi dậy.
" Từ từ, để tôi giúp em."
Lãnh Tư Hàn thấy cô cứ cựa quậy với tay, liền hiểu ý. Nhưng biết người Tiểu Bạch Thỏ bây giờ vẫn còn đau, hắn liền xót xa nhào người sang giúp cô ấn nút nâng giường lên.
Chiếc giường được hắn nâng lên giúp, lại chẳng nhận được câu cảm ơn nào từ người kia, khiến Lãnh Tư Hàn có chút ấm ức, nhưng bây giờ cô nhóc của hắn đang bị thương, không thể manh động được.
Bạch Vi sau khi khó khăn ngồi dậy, liền cố gắng vít lấy cạnh giường mà đứng dậy.
" Em muốn đi đâu sao?"
Lãnh Tư Hàn thấy người cô như sắp ngã đến nơi, yếu ớt, liền vội vàng tiến lại muốn giúp đỡ nhưng liền bị cô dứt khoát hất ra.
Nhưng chỉ mới bước đi được hai bước, người Bạch Vi như mềm nhũn ra, ngã khụy xuống trong vòng tay hắn. Lãnh Tư Hàn nhìn Tiểu Bạch Thỏ vì sai lầm của mình mà lại bị thương nặng tới như vậy, liền cảm thấy đau lòng.
" Bây giờ em chưa thể tự đi lại được đâu, em muốn làm gì, tôi giúp em."
Bạch Vi bây giờ mới chịu quay ra nhìn hắn một cái. Dù thực sự bây giờ cô chẳng nói chuyện với chú chút nào, hơn nữa việc cô muốn làm bây giờ cũng đâu có thích hợp để hắn giúp đâu. Chuyện này đâu thể nhờ một ông chú hơn 30 tuổi như hắn giúp cho được chứ.
" Chuyện này chú không có giúp được tôi đâu."
" Tôi có thể mà. Chuyện gì tôi cũng có thể giúp em."
Gương mặt Bạch Vi ửng hồng lên khi nhìn vào đôi mắt đầy tự tin của hắn.Dù gì cô cũng đã gần 18 tuổi rồi, tuy sống với chú vô cùng thoải mái nhưng vẫn có những việc sẽ dần trở thành giới hạn chứ. Bạch Vi quay mặt đi né tránh, nhưng bây giờ cô nhịn không được nữa rồi, cô không thể làm bừa ở đây được, nhưng nhà vệ sinh lại ở mãi góc phòng kia…
" Tôi…tôi cần đi vệ sinh."
Lãnh Tư Hàn nghe được câu này liền ngây người. Việc cô muốn làm bây giờ, là việc này á hả. Thưởng gì chứ đơn giản mà. Cơ thể của Tiểu Bạch Thỏ, có còn chỗ nào mà hắn chưa nhìn thấy bao giờ đâu? Có gì phải ngại chứ?
Lãnh Tư Hàn liền một phát nhấc bổng cô lên theo kiểu công chúa, một đường đi thẳng vào phòng vệ sinh kia. Sau đó cẩn thận đặt cô lên chiếc bồn cầu, còn bình tĩnh đứng đó.
" Rồi đó."
Bạch Vi nhìn Lãnh Tư Hàn ngơ ngác.
" Chú không đi ra ngoài à?"
" Hả? Rôi ở đây lỡ em cần gì nữa thì sao?"
" Chú ra ngoài đi, cần gì, tôi sẽ gọi."
Bạch Vi thấy hắn cứ ngơ ra liền phồng má, đẩy hắn ra, khiến hắn cũng thuận theo mà ra ngoài.
Sau khi đã giải quyết xong, Bạch Vi tự nhiên cảm thấy, có chút đau bụng. Tháng này hình như cô chưa có tới cái đó, không lẽ…
Đúng thế, những vệt đỏ tươi ở phần vùng kín kia đang nhỏ giọt ra rõ ràng.
Trời đất! Sao lại tới vào lúc này chứ? Bây giờ thì mấy đâu ra đồ dùng đây? " Bà dì" ơi, bà đến sai lúc quá rồi!
Bạch Vi ngượng ngùng nhìn ra phía cửa, giờ chú là người duy nhất giúp được cô thôi. Nhưng cái tình huống này thật sự là không thích hợp mà.
Lãnh Tư Hàn thấy cô ở trong đó lâu quá, cũng lo lắng gọi vào.
" Tiểu Bạch Thỏ, có chuyện gì sao, có cần tôi vào trong đó không?"
" Không…không có gì đâu chú đừng có vào."
" Nhưng em…"
" Chú không cần lo cho tôi đâu. Là…’'bà dì" ghé thăm."
" Ai cơ?"
Trời, nói tới vậy mà chú ta không hiểu sao. Ngại chết mất.
" Chú có thể mua đồ giúp tôi được không?"
" Được. Em cần gì, rôi liền đi mua giúp em."
" Vậy…mua giúp tôi hai bịch băng vệ sinh."- Bạch Vi đã dùng chút liêm sỉ cuối cùng của mình rồi.
Lãnh Tư Hàn nghe vậy thì đơ người, băng vệ sinh á? Trước giờ hắn chưa từng đi mua thứ này cho bất kì ai, kể cả mẹ hắn. Biết mua như nào đây?
" Được không?" - tiếng hỏi có chút nhỏ đi của Tiểu Bạch Thỏ ở bên trong kia khiến hắn phải bừng tỉnh.
" Được. Mua ở cửa hàng tiện lợi cũng có đúng không?"
" Ừ."
" Vậy em chờ chút, tôi liền chạy đi mua ngay."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook