Vân Hi sau khi thay đồ trang điểm xong cô liền rời khỏi phòng đi xuống lầu như lời nữ hầu gái đã căn dặn.
Trang phục của cô là quần da bóng phối với áo coptop cúp ngực đi kèm chiếc áo khoác da bên ngoài, màu đen huyền từ quần áo càng khiến làn da trắng không tì vết của cô thêm nổi bật.
Cô cột tóc đuôi ngựa trang điểm đậm, đôi môi hồng nhỏ nhắn mọi ngày giờ đã được cô tô lên một lớp son màu đỏ rượu vang.

Trông cô lúc này chính xác là giống như một nữ sát thủ máu lạnh
Vân Hi vừa xuống tới sảnh chính tất cả những người hầu lẫn vệ sĩ có mặt ở đây đều nhìn cô không chớp mắt, khí chất này gương mặt lãnh khốc và ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn này khiến ai nhìn vào đều phải khiếp sợ.
Cô bây giờ đã không còn là một Vân Hi vẻ ngoài tều tụy lôi thôi lết thếch người không ra người ma không ra ma của vài tiếng trước đó ..
[ Đi thôi]
Vân Hi dừng trước đám vệ sĩ đã chờ cô rồi lạnh lùng lên tiếng.
Mạc Dũ nhanh chóng lấy lại tinh thần, hất cầm ngầm ra lệnh cho đám đàn em trông chừng cô ta rồi đi ra xe trước.
Vân Hi cũng liền đi theo hắn rồi lên xe mà không hề hỏi thêm bất cứ lời nào.

Vì đối với cô những gì xảy ra tiếp theo đều không hề quan trọng.
...----------------...
Chiếc xe hộ tống Vân Hi đi hơn 4 tiếng thì dừng lại trước một căn biệt thự duy nhất nằm trong khu đất trống rộng lớn phía sau chính là rừng rậm.


Khung cảnh hoang toàn đến khiếp sợ.
Nơi đây nếu muốn ra đường lớn ít nhất phải đi hơn nửa tiếng.
Trước khi xuống xe Vân Hi phải bịt mắt lại sau đó cô được Mạc Dũ dẫn vào trong.
Vào tới phòng khách mùi rượu nồng nặc đã xông thẳng vào mũi cô, Mạc Dũ thô lỗ đẩy cô ngồi xuống ghế rồi nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí chính giữa cung kính cúi đầu rồi lui xuống.
Người đàn ông đó uống cạn ly rượu trong tay, đưa mắt khẽ nhìn Vân Hi, nở một nụ cười tà khí rồi đứng dậy đi đến cạnh cô, kề sát vào mặt Vân Hi phả nhẹ một làn hơi đầy mùi rượu lên mặt cô rồi từ từ mơn trớn xuống cổ và dừng lại ở xương quai xanh.
Anh khẽ nhếch môi rồi bởn cợt lên tiếng..
[ Bây giờ cô xin tha, vẫn còn kịp
Mau..mau nói đi ]
Vân Hi không nói gì cô nở nụ cười nửa miệng rồi nói:
[ Tôi là người của Âu Ảnh Quân nếu tôi chết, liệu anh có sống sót? ]
[ Hahaa..

Được..

được rất tốt]

Người đàn ông đứng dậy rồi đắc ý cười lớn, anh quay về chổ ngồi của mình rồi nói tiếp
[ Mở khăn ra đi, xem tôi là ai ]
Vân Hi đưa tay mở chiếc khăn bịt mắt ra, cô nhìn xung quanh phòng khách toàn là một màu đen huyền bí, nhìn thấy người ngồi trước mặt mình không ai khác chính là Âu Ảnh Quân cô liền nhếch môi khinh bỉ..
[ Muốn giết thì cứ giết, bày lắm trò làm gì]
[ Tại sao tôi phải giết cô?]
Âu Ảnh Quân nhướng mày nhìn cô rồi rót rượu vào ly
[ Tôi chọc giận anh, chống đối anh.

Như vậy vẫn chưa đủ?]
[ Tôi là thích được cô chọc giận]
Anh nhún vai thản nhiên trả lời.
[ Rốt cuộc là anh muốn làm gì tôi, tôi và anh có thù oán gì nhau chứ sao anh lại mua tôi về rồi hành hạ như vậy]
[ Đột nhiên có nhã hứng thôi]
[ Vậy anh muốn làm gì tôi? ]
[ Đương nhiên là muốn cô làm việc cho tôi rồi]
Âu Ảnh Quân nhấp một hớp rượu rồi thong thả nói
Vân Hi liền cười giễu cợt rồi nói:
[ Người như tôi thì làm được gì chứ ]
Anh nhếch môi rồi đặt ly rượu xuống dùng ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào Vân Hi
[ Làm vợ nhỏ.].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương