CHƯƠNG 14: ANH CẮN TÔI ĐI!

“Anh cắn tôi đi! Không phải là chỉ một nhát thôi sao? Nhưng anh phải cho tôi tiền làm thêm giờ!” Câu tiền làm thêm giờ cuối cùng kia của Tiêu Mộc Diên đã hoàn toàn chọc giận Thịnh Trình Việt, anh từng gặp người yêu tiền, nhưng chưa gặp phải ai yêu tiền đến mức như cô.

Ngay cả Lâm Phong đang lái xe cũng không nhịn được quay đầu nhìn Tiêu Mộc Diên một cái, người phụ nữ này thật sự là cực phẩm, cô luôn có cách làm cho Thịnh Trình Việt tức giận.

“Lâm Phong, anh có thể xuống xe.” Thịnh Trình Việt đột nhiên nói, muốn tiền ư! Vậy thì để anh xem cô có đáng tiền hay không? Khóe miệng anh nhếch lên một độ cong tà ác.

Lâm Phong dừng xe lại, lập tức xuống xe, Tiêu Mộc Diên cũng mở cửa xe, muốn xuống xe.

Thế nhưng Thịnh Trình Việt không cho cô cơ hội đó, anh kéo Tiêu Mộc Diên lại, còn tiện tay khóa cửa xe rồi lập tức nhào đến, chỗ ngồi trên xe lập tức biến thành một cái giường lớn.

Tiêu Mộc Diên kinh hãi, người đàn ông này muốn làm gì vậy? Mông của cô vốn đã đau, anh ta còn đè thêm lên, anh ta muốn mông cô nở hoa luôn sao?

Đột nhiên một hương chanh nhàn nhạt truyền vào trong mũi Tiêu Mộc Diên, khiến cô bất chợt ngẩn ngơ, cô đột nhiên nhớ lại đêm triền miên cùng người xa lạ kia, trên người của người đàn ông xa lạ đó cũng có mùi chanh nhàn nhạt, rất mát mẻ, rất dễ chịu.

Tiếp đó, tay cô để trên lồ ng ngực anh, lúc sờ đến cơ bắp khỏe mạnh kia, mặt cô ửng hồng.

“Giám đốc Thịnh, chuyện này, ngài rất nặng, có thể đứng lên đã rồi hãy nói không, về tiền làm thêm giờ….”

“Cô im miệng cho tôi!” Thịnh Trình Việt tức giận quát, người phụ nữ này vẫn còn nhắc đến tiền làm thêm, anh phải trừng phạt người phụ nữ này cho thật tốt.

Đôi môi mỏng gợi cảm đột nhiên đến gần, trong đầu anh lại nhớ đến nụ hôn sáng nay, môi cô mềm mại như vậy, mùi vị cũng tốt như vậy, nhưng ngay sau đó lại là cái bạt tai cô cho anh, vừa nghĩ đến cái bạt tai kia, ánh mắt của Thịnh Trình Việt lại lạnh xuống vài phần, môi anh cũng nhanh chóng ấn xuống dưới.

Tiêu Mộc Diên kinh hãi, lập tức lấy tay che miệng mình lại. Người đàn ông này lại muốn đánh lén cô, sáng nay cô còn bị anh ta chiếm tiện nghi đấy?

Rõ ràng Thịnh Trình Việt không ngờ đến cô sẽ có động tác như vậy, trên mặt anh xuất hiện tia tức giận không tên, được lắm, lại có người phụ nữ từ chối nụ hôn của anh, nhưng cô có biết, chuyện anh muốn làm không ai có thể ngăn cản không?

Anh mạnh mẽ kéo tay của Tiêu Mộc Diên ra, dùng một tay giữ hai tay cô. Đôi môi mỏng nhanh chóng tiến đến, khi chạm vào anh thấy thật mềm mại, còn tốt hơn so với tưởng tượng của anh.

Nụ hôn của anh mang theo vẻ cuồng dã ngang ngược, đầy sự chiếm hữu, khiến tim Tiêu Mộc Diên rung động.

Tay anh cũng không để yên một chỗ, nó chạy dọc trên lưng Tiêu Mộc Diên. Cô muốn phản kháng, nhưng cả hai tay đều không thể cử động được.

Trong mắt Tiêu Mộc Diên tràn ngập sợ hãi, người đàn ông này lại hôn cô, cảm giác được bàn tay của anh di chuyển trên lưng mình, cô lập tức hoảng loạn, cả người căng thẳng.

“A…” Tiêu Mộc Diên bất an uốn người, đầu óc trống rỗng khiến cô nhớ lại đêm cuồng loạn sáu năm về trước.

Tiêu Mộc Diên càng giãy dụa, anh càng hôn cô cuồng dã hơn, cô dường như không biết rằng, cô đã thành công khiến Thịnh Trình Việt muốn chiếm cô làm của riêng.

Đột nhiên cô cảm giác được thứ c ứng rắn để trên quần mình, cô sợ hãi đến quên cả phản ứng, trong đầu lại hiện lên buổi tối sáu năm trước, vì tiền, tối đó cô đã bán đi sự trong sạch của mình.

Trong lòng cô kinh hãi, theo bản năng càng phản kháng kịch liệt hơn, không được, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể thất thân thêm lần nữa, đó là một sự sỉ nhục, từ sau đêm đó, cô đã thề, cô sẽ tuyệt đối không bao giờ vì tiền mà bán đi tự tôn của bản thân, bán đi chính mình lần thứ hai.

Thịnh Trình Việt dường như vẫn không có ý định dừng lại, nụ hôn của anh tiếp tục kéo dài xuống phía dưới, mang theo vẻ cuồng dã, những chỗ bị hôn đều để lại vết đỏ kinh người, mùi vị của cô thật tốt, khiến anh đột nhiên nhớ đến mùi vị của người phụ nữ sinh con cho anh sáu năm trước, trong bóng tối đó, anh đã muốn cô ta không biết bao nhiêu lần.

Tiêu Mộc Diên vùng vẫy lung tung một hồi, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, cắn vào tay Thịnh Trình Việt, cô cắn mãi không buông cho đến lúc Thịnh Trình Việt buông cô ra.

“Cô muốn chết sao?” Nhìn thấy vết răng nho nhỏ ngay ngắn in trên tay mình, anh tức giận, con gái cô cắn chân anh, cô cắn tay anh, hai người này coi anh là cái gì hả? Anh ngon vậy sao?

Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt ngồi dậy, cô cũng lập tức cảnh giác lùi về phía sau, lùi tận đến cạnh cửa, nhưng cửa xe đã bị anh khóa, cô không mở được. Bây giờ cô chỉ lo anh lại nhào đến một lần nữa.

“Tôi không hề muốn chết, tôi còn chưa sống đủ đâu.” Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu trả lời câu hỏi vừa rồi của Thịnh Trình Việt, nhưng nhìn bộ dạng của cô, rõ ràng là vẫn còn chưa hết hoảng hốt.

Cô đề phòng nhìn Thịnh Trình Việt, hiện tại cô thậm chí còn nghĩ xem có nên quay về công ty Thịnh thị đi làm hay không, mới chỉ một ngày mà cô đã tiêu đến hơn một trăm triệu, hơn nữa người đàn ông này thật đáng sợ, cô không muốn ở bên cạnh một người đàn ông nguy hiểm như vậy.

Thịnh Trình Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc Diên, đã làm mẹ của hai đứa trẻ rồi, còn giả thanh cao cái gì? Chẳng lẽ cô đang giữ gìn trinh tiết cho chồng? Một người phụ nữ yêu tiền như cô, chắc chắn là đã gả cho một kẻ có tiền! Nếu không sao có thể coi tiền như mạng?

“Cô đã ký hợp đồng làm việc cho công ty, nếu cô không định đi làm thì nhất định phải bồi thường tổn thất cho công ty, 3 tỉ!” Dứt lời, Thịnh Trình Việt ngồi vào ghế tài xế đạp ga, trong nháy mắt chiếc xe phóng đi như một mũi tên.

Tiêu Mộc Diên kinh ngạc trừng mắt nhìn Thịnh Trình Việt, hận không thể trừng cho hai mắt ra ngoài luôn, 3 tỉ, lúc ký rõ ràng cô thấy trên hợp đồng ghi phí bồi thường hợp đồng là 350 triệu, anh kiếm tiền từ chỗ này sao? Rõ ràng là kiếm tiền bất chính mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương