Vợ Nhỏ Ít Nói
-
Chương 3: Tin tưởng
Được một lúc sau thì có người gửi thông báo đến cho Diệp Nhất Thành, anh mở lên xem.
**Tên : Vu Bảo
Tuổi : 18
Là con trai cảnh sát trưởng Vu Khánh, mẹ là Viên Tiểu Hoa vừa mới bị sát hại tại tư gia một tháng trước. **
Diệp Nhất Thành vừa đọc vừa ngẫm, một tháng trước ba mẹ bị truy sát tại nhà riêng, vậy một tháng qua em ấy có lẽ vẫn luôn bị truy sát sao?
Sống lang thang và vẫn đang bị truy sát... Có lẽ là may mắn sống sót, cái mạng nhỏ này cũng phước rất lớn.
Anh gập máy tính lại.
"Em đã phải chịu bao nhiêu đau khổ đó sao? Không nơi nương tựa, sống lang thang, có lẽ vì vậy mà em sợ người lạ đúng không? Có phải em nghĩ trốn trong tủ sẽ an toàn cho mình đúng không? ... Anh sẽ bảo vệ em mèo nhỏ." Chỉ nghĩ đến nhiêu đó, lòng anh lại dâng lên một cỗ đau lòng không kiểm soát được.
Anh đi lại đắp chăn cho Vu Bảo rồi đi xuống nhà dặn dò quản gia.
"Ông hãy mua những đồ ăn bồi bổ sức khoẻ cho em ấy... À đi dọn tất cả các đồ có vật nhọn, thủy tinh ra hết tất cả các tủ, thay vào đó là nệm êm cho tôi." Anh dặn dò.
"Dạ." Quản gia trả lời.
Anh sợ ai kia khi chui vào tủ trốn sẽ gặp phải đồ dễ vỡ hay đồ nhọn gì đó sẽ làm bản thân bị thương.
Anh bây giờ cần phải chăm sóc cho mèo nhỏ đang bệnh, và cần phải làm cho mèo nhỏ mở lòng với mình. Anh gọi cho giám đốc Sở lo liệu hết tất cả mọi việc ở công ti một tháng trở lại cho mình, còn mình bây giờ ở nhà với con mèo nhỏ anh mới nhặt được về này.
Anh đi lại giường leo lên và nằm xuống ôm con mèo nhỏ vào lòng, người cậu nhỏ bé, ấm lắm. Anh an ổn chìm vào giấc ngủ cùng với Vu Bảo.
Cả hai ngủ đến tối, cậu cựa mình muốn tỉnh lại, anh thức giấc, xoa xoa lưng cho cậu thoả mái ngủ yên. Anh nhận ra người cậu đổ mồ hôi ướt hết người rồi, nhưng cậu không có đồ, thôi thì cho cậu bận tạm đồ của anh vậy. Anh đi lại tủ lấy một cái áo thun rồi đi lại cởi đồ cậu ra, Vu Bảo cảm thấy động... Ai đang động vào mình? Cậu giật mình tỉnh lại thấy anh đang cởi đồ mình... Liền nhớ lại đêm đó anh cũng cởi đồ mình, anh đánh mình... Hành hạ mình... Cậu hoảng sợ ôm đồ mình lại, lấy chăn đấp người mình lại, run sợ chảy nước mắt.
Anh biết Vu Bảo sợ mình, anh tiến lại gần.
"Mèo nhỏ, anh sẽ không làm gì em cả, tin anh lần này được không? Vu Bảo... Tin anh lần này có được không?" Anh dịu dàng, bình tĩnh mà trấn an Vu Bảo đang sợ hãi, anh sợ bản thân nôn nóng sẽ làm cậu sợ.
Vu Bảo nghe anh gọi tên mình. Cậu nhìn anh, tại sao anh lại biết tên mình... Anh là ai? Cậu nghĩ anh chắc là người quen nên cũng đỡ sợ ngồi yên cho anh thay đồ mình. Thay đồ xong anh dẫn Vu Bảo đi rửa mặt, anh sợ cậu lạnh nên mặc thêm cho cậu áo len của mình, người cậu nhỏ nhắn nên mặc đồ anh rất rộng, nhìn đáng yêu lắm. Anh dẫn Vu Bảo xuống nhà ăn, cậu ngồi yên cho anh đút, anh vui vẻ chăm sóc Vu Bảo từng chút từng chút.
"Bảo Bảo, nói chuyện với anh được không? Đừng im lặng nữa." Anh nói chuyện với cậu, anh muốn cậu nói chuyện với anh, không muốn cậu cứ thẫn thờ im lặng nữa.
Cậu nhìn anh, Vu Bảo đã im lặng cả tháng nay quen rồi nên đâm ra bản thân bị lười nói... Vu Bảo nhìn anh, vẫn im lặng... Anh thở dài buồn bã.
"Không sao, có lẽ em vẫn chưa quen với anh lắm đúng không? Từ từ quen dần thôi." Anh có chút buồn bã nhưng anh biết chuyện gì cũng phải từ từ, cần có thời gian, anh cũng chỉ mới gặp cậu cũng không thể bắt cậu chấp nhận anh ngay được.
Anh xoa đầu cậu, dẫn người về phòng ngủ. Anh cho Vu Bảo nằm ngay ngắn rồi anh ôm cậu ngủ. Vu Bảo không ngủ, cậu đang bị anh ôm, nhìn anh ngủ mà rất phân vân "Người này là ai? Tại sao biết tên mình? Tại sao lại tốt với mình? Không đánh mình nữa sao? Kì lạ quá, ba mẹ dặn không được nói chuyện... Phải im lặng mới an toàn, làm sao đây... " Vu Bảo ngốc suy nghĩ một lát thì lại mệt mỏi ngủ trong lòng anh.
Đến sáng, anh muốn dẫn Vu Bảo đi mua đồ nhưng cậu lại không chịu đi, sợ ra ngoài bởi vì ngoài đó có người xấu, cậu biết có người muốn giết mình, có phải anh muốn đưa cậu đi giao cho bọn người đó, liền sợ... Khi anh đề cập dẫn cậu ra ngoài cậu đã vội bỏ chạy, cậu đi tìm tủ để chui vào trốn, lúc chạy va phải quản gia đang bê nước nóng, nước đổ hết vào chân cậu. Vu Bảo đau lắm nhưng lại cắn chặt răng không la, chân nhắc nhắc chạy vào tủ trốn vào đó, nắm chặt cửa tủ không cho ai mở ra.
Anh chạy theo cậu, thấy cậu bị nước phỏng thì xót lắm, nhưng mèo nhỏ dù đau nhất quyết không la một tiếng, vẫn mang chân bị thương mà trốn đi.
Anh đi đến tủ kéo mạnh tủ ra, Vu Bảo mất đà buông tay ra, tủ mở ra cậu đối mặt với anh, ánh mắt anh lúc này tức giận lắm, tức giận vì con người này tại sao lại nhất định im lặng dù đau vẫn không la... Tại sao lại vậy, từ lúc về đây đến giờ vẫn không có chữ nào phát ra từ miệng của cậu, nửa chữ cũng không có.
Anh giơ tay ra Vu Bảo nghĩ anh sẽ đánh mình nên nhắm chặt mắt lại run rẩy chờ đợi nhưng không thấy, chỉ thấy bản thân đang bị nhất bổng lên mà thôi, cậu mở mắt ra nhìn anh, anh nhìn lại, cậu vội quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn anh, chỉ nghe anh nói một chữ.
"Ngốc." Vu Bảo thầm ghi nhớ.
Anh bế cậu vào phòng, đặt người lên ghế chờ quản gia đem hộp thuốc vào.
"Đừng sợ, nếu em không muốn đi ra ngoài cũng được, chúng ta không đi, không đi nữa." Anh ôm lấy cậu trấn an, thì thầm vào tai vỗ về để cậu bình tĩnh trở lại. Sau đó thả cậu ra.
Vu Bảo nhìn anh, anh đang thoa thuốc cho cậu, anh chăm chú thoa rất nhẹ lại còn thổi thổi chân cho cậu, để người nọ đỡ đau, rất thoả mái, rất mát chân. Vu Bảo nhìn anh "Người này rất tốt với mình, sẽ không hại mình ", cậu đã để ý anh rất lâu, để ý từng hành động của anh đối với mình, anh rất tốt với mình, Vu Bảo biết anh sẽ không hại mình đâu.
"Mát." Một giọng nhỏ cất lên.
Vu Bảo mở miêng ra nói, anh nghe thấy, vội ngước mặt lên nhìn cậu.
" Là em nói đúng không? Em nói gì nói lại anh nghe." Anh mừng rỡ, như không tin vào tai mình, sau bao lần cố gắng chờ đợi thì bé con cũng chịu nói, anh muốn nghe lại tiếng Vu Bảo lần nữa, giọng bé con nghe rất dễ thương.
"Lúc nãy em nói gì? Mau nói lại anh nghe?" Anh hớn hở vui mừng, muốn nghe cậu nói thêm.
"Mát." Vu Bảo lại nói.
Anh cười nựng má Vu Bảo.
" Đúng rất mát... Em gọi thử tên anh xem?" Anh muốn nghe cậu gọi tên anh.
Anh lại kiên trì bảo Vu Bảo nói nhưng cậu lại nhìn anh không nói gì: " Anh ấy tên gì? ", Cậu không biết tên anh nên không nói với một phần lười nói, chỉ im lặng nhìn anh.
Anh thấy cậu im lặng, lòng có chút hụt hẫng, buồn buồn... Cậu lại lười nói, anh muốn bé con gọi tên anh một lần thôi nhưng cậu lại không gọi. Buồn một chút Anh lại nhanh chóng cười với Vu Bảo: "Anh sẽ làm em nói nhiều hơn mèo nhỏ".
Anh băng bó chân cho cậu, bế người lên.
"Bé con nhẹ quá... Đi ăn thôi, ăn nhiều sẽ mau lớn." Bế bé con trên tay mà anh có chút xót xa vì bé con quá gầy.
Vu Bảo nhìn anh, cậu không chống cự nữa, có lẽ bé con đã một phần nào đó tin tưởng vào anh rồi.
*Gọi là "Bé con" cho dễ thương nhé!
**Tên : Vu Bảo
Tuổi : 18
Là con trai cảnh sát trưởng Vu Khánh, mẹ là Viên Tiểu Hoa vừa mới bị sát hại tại tư gia một tháng trước. **
Diệp Nhất Thành vừa đọc vừa ngẫm, một tháng trước ba mẹ bị truy sát tại nhà riêng, vậy một tháng qua em ấy có lẽ vẫn luôn bị truy sát sao?
Sống lang thang và vẫn đang bị truy sát... Có lẽ là may mắn sống sót, cái mạng nhỏ này cũng phước rất lớn.
Anh gập máy tính lại.
"Em đã phải chịu bao nhiêu đau khổ đó sao? Không nơi nương tựa, sống lang thang, có lẽ vì vậy mà em sợ người lạ đúng không? Có phải em nghĩ trốn trong tủ sẽ an toàn cho mình đúng không? ... Anh sẽ bảo vệ em mèo nhỏ." Chỉ nghĩ đến nhiêu đó, lòng anh lại dâng lên một cỗ đau lòng không kiểm soát được.
Anh đi lại đắp chăn cho Vu Bảo rồi đi xuống nhà dặn dò quản gia.
"Ông hãy mua những đồ ăn bồi bổ sức khoẻ cho em ấy... À đi dọn tất cả các đồ có vật nhọn, thủy tinh ra hết tất cả các tủ, thay vào đó là nệm êm cho tôi." Anh dặn dò.
"Dạ." Quản gia trả lời.
Anh sợ ai kia khi chui vào tủ trốn sẽ gặp phải đồ dễ vỡ hay đồ nhọn gì đó sẽ làm bản thân bị thương.
Anh bây giờ cần phải chăm sóc cho mèo nhỏ đang bệnh, và cần phải làm cho mèo nhỏ mở lòng với mình. Anh gọi cho giám đốc Sở lo liệu hết tất cả mọi việc ở công ti một tháng trở lại cho mình, còn mình bây giờ ở nhà với con mèo nhỏ anh mới nhặt được về này.
Anh đi lại giường leo lên và nằm xuống ôm con mèo nhỏ vào lòng, người cậu nhỏ bé, ấm lắm. Anh an ổn chìm vào giấc ngủ cùng với Vu Bảo.
Cả hai ngủ đến tối, cậu cựa mình muốn tỉnh lại, anh thức giấc, xoa xoa lưng cho cậu thoả mái ngủ yên. Anh nhận ra người cậu đổ mồ hôi ướt hết người rồi, nhưng cậu không có đồ, thôi thì cho cậu bận tạm đồ của anh vậy. Anh đi lại tủ lấy một cái áo thun rồi đi lại cởi đồ cậu ra, Vu Bảo cảm thấy động... Ai đang động vào mình? Cậu giật mình tỉnh lại thấy anh đang cởi đồ mình... Liền nhớ lại đêm đó anh cũng cởi đồ mình, anh đánh mình... Hành hạ mình... Cậu hoảng sợ ôm đồ mình lại, lấy chăn đấp người mình lại, run sợ chảy nước mắt.
Anh biết Vu Bảo sợ mình, anh tiến lại gần.
"Mèo nhỏ, anh sẽ không làm gì em cả, tin anh lần này được không? Vu Bảo... Tin anh lần này có được không?" Anh dịu dàng, bình tĩnh mà trấn an Vu Bảo đang sợ hãi, anh sợ bản thân nôn nóng sẽ làm cậu sợ.
Vu Bảo nghe anh gọi tên mình. Cậu nhìn anh, tại sao anh lại biết tên mình... Anh là ai? Cậu nghĩ anh chắc là người quen nên cũng đỡ sợ ngồi yên cho anh thay đồ mình. Thay đồ xong anh dẫn Vu Bảo đi rửa mặt, anh sợ cậu lạnh nên mặc thêm cho cậu áo len của mình, người cậu nhỏ nhắn nên mặc đồ anh rất rộng, nhìn đáng yêu lắm. Anh dẫn Vu Bảo xuống nhà ăn, cậu ngồi yên cho anh đút, anh vui vẻ chăm sóc Vu Bảo từng chút từng chút.
"Bảo Bảo, nói chuyện với anh được không? Đừng im lặng nữa." Anh nói chuyện với cậu, anh muốn cậu nói chuyện với anh, không muốn cậu cứ thẫn thờ im lặng nữa.
Cậu nhìn anh, Vu Bảo đã im lặng cả tháng nay quen rồi nên đâm ra bản thân bị lười nói... Vu Bảo nhìn anh, vẫn im lặng... Anh thở dài buồn bã.
"Không sao, có lẽ em vẫn chưa quen với anh lắm đúng không? Từ từ quen dần thôi." Anh có chút buồn bã nhưng anh biết chuyện gì cũng phải từ từ, cần có thời gian, anh cũng chỉ mới gặp cậu cũng không thể bắt cậu chấp nhận anh ngay được.
Anh xoa đầu cậu, dẫn người về phòng ngủ. Anh cho Vu Bảo nằm ngay ngắn rồi anh ôm cậu ngủ. Vu Bảo không ngủ, cậu đang bị anh ôm, nhìn anh ngủ mà rất phân vân "Người này là ai? Tại sao biết tên mình? Tại sao lại tốt với mình? Không đánh mình nữa sao? Kì lạ quá, ba mẹ dặn không được nói chuyện... Phải im lặng mới an toàn, làm sao đây... " Vu Bảo ngốc suy nghĩ một lát thì lại mệt mỏi ngủ trong lòng anh.
Đến sáng, anh muốn dẫn Vu Bảo đi mua đồ nhưng cậu lại không chịu đi, sợ ra ngoài bởi vì ngoài đó có người xấu, cậu biết có người muốn giết mình, có phải anh muốn đưa cậu đi giao cho bọn người đó, liền sợ... Khi anh đề cập dẫn cậu ra ngoài cậu đã vội bỏ chạy, cậu đi tìm tủ để chui vào trốn, lúc chạy va phải quản gia đang bê nước nóng, nước đổ hết vào chân cậu. Vu Bảo đau lắm nhưng lại cắn chặt răng không la, chân nhắc nhắc chạy vào tủ trốn vào đó, nắm chặt cửa tủ không cho ai mở ra.
Anh chạy theo cậu, thấy cậu bị nước phỏng thì xót lắm, nhưng mèo nhỏ dù đau nhất quyết không la một tiếng, vẫn mang chân bị thương mà trốn đi.
Anh đi đến tủ kéo mạnh tủ ra, Vu Bảo mất đà buông tay ra, tủ mở ra cậu đối mặt với anh, ánh mắt anh lúc này tức giận lắm, tức giận vì con người này tại sao lại nhất định im lặng dù đau vẫn không la... Tại sao lại vậy, từ lúc về đây đến giờ vẫn không có chữ nào phát ra từ miệng của cậu, nửa chữ cũng không có.
Anh giơ tay ra Vu Bảo nghĩ anh sẽ đánh mình nên nhắm chặt mắt lại run rẩy chờ đợi nhưng không thấy, chỉ thấy bản thân đang bị nhất bổng lên mà thôi, cậu mở mắt ra nhìn anh, anh nhìn lại, cậu vội quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn anh, chỉ nghe anh nói một chữ.
"Ngốc." Vu Bảo thầm ghi nhớ.
Anh bế cậu vào phòng, đặt người lên ghế chờ quản gia đem hộp thuốc vào.
"Đừng sợ, nếu em không muốn đi ra ngoài cũng được, chúng ta không đi, không đi nữa." Anh ôm lấy cậu trấn an, thì thầm vào tai vỗ về để cậu bình tĩnh trở lại. Sau đó thả cậu ra.
Vu Bảo nhìn anh, anh đang thoa thuốc cho cậu, anh chăm chú thoa rất nhẹ lại còn thổi thổi chân cho cậu, để người nọ đỡ đau, rất thoả mái, rất mát chân. Vu Bảo nhìn anh "Người này rất tốt với mình, sẽ không hại mình ", cậu đã để ý anh rất lâu, để ý từng hành động của anh đối với mình, anh rất tốt với mình, Vu Bảo biết anh sẽ không hại mình đâu.
"Mát." Một giọng nhỏ cất lên.
Vu Bảo mở miêng ra nói, anh nghe thấy, vội ngước mặt lên nhìn cậu.
" Là em nói đúng không? Em nói gì nói lại anh nghe." Anh mừng rỡ, như không tin vào tai mình, sau bao lần cố gắng chờ đợi thì bé con cũng chịu nói, anh muốn nghe lại tiếng Vu Bảo lần nữa, giọng bé con nghe rất dễ thương.
"Lúc nãy em nói gì? Mau nói lại anh nghe?" Anh hớn hở vui mừng, muốn nghe cậu nói thêm.
"Mát." Vu Bảo lại nói.
Anh cười nựng má Vu Bảo.
" Đúng rất mát... Em gọi thử tên anh xem?" Anh muốn nghe cậu gọi tên anh.
Anh lại kiên trì bảo Vu Bảo nói nhưng cậu lại nhìn anh không nói gì: " Anh ấy tên gì? ", Cậu không biết tên anh nên không nói với một phần lười nói, chỉ im lặng nhìn anh.
Anh thấy cậu im lặng, lòng có chút hụt hẫng, buồn buồn... Cậu lại lười nói, anh muốn bé con gọi tên anh một lần thôi nhưng cậu lại không gọi. Buồn một chút Anh lại nhanh chóng cười với Vu Bảo: "Anh sẽ làm em nói nhiều hơn mèo nhỏ".
Anh băng bó chân cho cậu, bế người lên.
"Bé con nhẹ quá... Đi ăn thôi, ăn nhiều sẽ mau lớn." Bế bé con trên tay mà anh có chút xót xa vì bé con quá gầy.
Vu Bảo nhìn anh, cậu không chống cự nữa, có lẽ bé con đã một phần nào đó tin tưởng vào anh rồi.
*Gọi là "Bé con" cho dễ thương nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook