Vợ Nhỏ! Em Đừng Hòng Chạy
-
Chương 65: Rượu thuốc
Lúc này , trong nhà tắm bất ngờ có tiếng vật nặng rơi xuống đất kèm theo tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ .
Chí Thần hồi hồn , hai mắt nheo lại , mặc quần áo rồi đi thẳng đến phòng tắm . Anh mở tung cửa phòng tắm rồi đi vào , chỉ thấy cô trần truồng cuộn mình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo , hai mắt nhắm nghiền , khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy đau đớn .
Chí Thần liếc mắt một cái đã biết cô ngã không nhẹ , trong lòng chùng xuống , anh kéo chiếc khăn trên kệ che cho cô rồi ôm cô lên .
“ Cô không thể cẩn thận một chút hay sao ? ”
Anh ôm cô đặt xuống giường sau đó mím môi nhìn cô , giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận . Mới không nhìn một chút , người phụ nữ lại tự làm tổn thương chính mình .
Cô thực sự rất giỏi !
Tấm nệm êm ái đã làm dịu bớt cơn đau ,Thư Nhiễm cắn chặt môi bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông , mỉm cười yếu ớt :
“ Cảm ơn anh , Chí Thần … ”
Nhìn thấy cô như vậy , anh nhắm mắt lại , đè nén lửa giận trong mắt , lạnh giọng hỏi :
“ Rốt cuộc tại sao cô lại ngã ? ”
“ Tất nhiên là trên sàn có nước , không cẩn thận giẫm lên nên mới trượt ... ”
Cô nắm chặt chiếc khăn tắm trên người , nhỏ giọng đáp lại . Nước trong bồn tắm quá đầy , khi cô bước vào thì tràn ra ngoài , cô cũng không để ý lắm .
Ai mà biết được sau khi tắm xong , cô đứng dậy bước ra ngoài thì dẫm phải vệt nước mà ngã như vậy , không những bị ngã đập vào ót mà còn bị đụng cả chân . Hiện tại đùi phải của cô đã bị tê , đụng một chút cũng đau . Có thể đã tổn thương dây chằng .
“ Giỏi lắm ! ”
Chí Thần châm chọc cười nhạo một tiếng , thấy chân cô bị thương , không dấu vết híp hai mắt lại , trầm giọng nói :
“ Cô nằm ở đây , không được phép lộn xộn ! ”
“ Ừm ”
Thư Nhiễm gật đầu . Cơn đau toàn thân sau cú ngã vẫn chưa có hết , đầu còn hơi choáng , dù cô muốn động đậy cũng không làm được .
Thấy cô ngoan ngoãn , khuôn mặt căng chặt của Chí Thần dịu đi một chút , khí lạnh trên người cũng thu lại bớt , anh nhặt quần áo trên sàn bước vào phòng tắm .
Tuy nhiên , khi anh vừa tắm rửa xong đi ra ngoài , định ôm cô xuống lầu thì đã nhìn thấy chiếc giường trống trơn . Nhất thời mặt anh đen lại , nắm chặt hai nắm đấm lại , cả người giống như ác quỷ mới chui lên từ địa ngục , lạnh lẽo hung ác .
“ Tần Thư Nhiễm , rất tốt ! ”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói .
Vừa mới bảo cô nằm im không được lộn xộn , nhưng chỉ mới đảo mắt một cái cô đã biến mất . Cô coi lời anh nói như gió thoảng bên tai !
Thư Nhiễm không biết rằng Chí Thần đã phát hiện ra rằng cô đã đi mất và hiện giờ anh đang rất tức giận . Cô dụi cái mũi , chịu đựng cảm giác hắt hơi rồi khập khiễng đi vào bếp .
Quản gia đang bày hạt cà phê ra , chuẩn bị xay thì cô nhìn thấy , vội vàng đưa tay ra ngăn cản :
“ Hải Lão , để tôi làm cho ”
Nghe thấy giọng nói sốt ruột của cô , quản gia dừng động tác trên tay lại , cười nói :
“ Cô Thư Nhiễm , cô đến rồi , tôi tưởng hôm nay cô sẽ không pha cà phê chứ . ”
“ Phải pha chứ , vừa nãy có chuyện nên trì hoãn lại một lúc . ”
Cô cười xin lỗi .
Hôm qua , Chí Thần đã nói rằng buổi sáng sẽ uống cà phê do cô pha , làm sao mà cô không pha được . Cũng may là đến kịp lúc , nếu không quản gia đã pha trước rồi .
“ Vậy thì , tôi sẽ giao chỗ này cho cô , tôi vẫn chưa bắt đầu .”
Hải Lão vừa nói vừa đi khỏi vị trí của mình .
" Được . ”
Thư Nhiễm kéo cái chân đau đi qua . Chân thật sự rất đau , chỉ mới bước có vài bước đã đau đớn đến nỗi khiến cô thở gấp . Thấy bộ dạng của cô không ổn , quản gia lo lắng hỏi :
“ Cô Thư Nhiễm , cô sao vậy ? ”
“ Lúc nãy tắm không cẩn thận nên bị ngã , không có gì đâu ? ”
Cô vừa xay hạt cà phê , vừa thản nhiên đáp . Hải Lão cau mày , biểu tình ngưng trọng :
“ Tôi thấy là ngã không nhẹ đâu , nếu không thì tôi đi gọi bác sĩ nhé ? ”
“ Không cần ! ”
Thư Nhiễm liên tục xua tay từ chối :
“ Chỉ là té đau một chút mà thôi , một lát nữa sẽ ổn . "
Trong hai tháng này , cô không nhập viện thì cũng đi khám bệnh . Cô không chê phiền thì bác sĩ cũng thấy phiền khi nhìn cô đó . Hơn nữa , cô cũng không yếu ớt như vậy , chỉ bị ngã một chút thôi , cố gắng dưỡng thương mấy ngày là khỏi ngay . Cô tiếp tục làm việc .
Thấy cô bướng bỉnh như vậy , quản gia thở dài nói :
“ Như vậy đi , tôi còn có một bình rượu thuốc trị thương tốt lắm , để tôi lấy ra cho cô . ”
“ Được , cảm ơn anh ! ”
Thư Nhiễm nghe vậy thì hai mắt sáng lên . Chân của cô nên cô biết rõ nhất , mặc dù không ngã đến xương , nhưng chắc chắn cũng ảnh hưởng đến dây chằng , nếu không sẽ không đau đến vậy .
Cô vốn định sau khi ăn sáng xong thì ra hiệu thuốc bên ngoài mua một ít miếng dán giảm đau , nhưng không ngờ Hải Lão lại có rượu thuốc , vừa đúng lúc để cô chiếm được một món hời .
“ Tôi sẽ lấy nó cho cô ngay bây giờ . ”
Quản gia lau tay , thả giẻ xuống rồi rời đi .
Thư Nhiễm là người duy nhất còn lại trong bếp , cô nhìn chiếc máy pha cà phê trước mặt rồi bất chợt mỉm cười . Bây giờ cô có loại cảm giác hạnh phúc không thể giải thích được , cảm giác này giống như người vợ dậy sớm pha cà phê cho chồng mình vậy .
Đáng tiếc , Chí Thần không phải là chồng của cô . Cô lắc đầu cười khổ , cô tắt đèn cồn để tránh nấu quá chín .
“ Có đồ uống chưa ? ”
Lúc này , Tô Hồng Yên đang vươn vai từ bên ngoài đi vào , giọng nói vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ . Thư Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái , chỉ vào tủ lạnh :
“ Ở trong đâu chắc là có . ”
“ Là cô ? ”
Nghe thấy giọng nói của cô , Tô Hồng Yên bỗng nhiên tỉnh táo lại , sau đó mỉm cười :
“ Tôi tưởng là người giúp việc nào. ”
Thư Nhiễm cười ha ha hai tiếng , không trả lời .
Nghĩ cô là người giúp việc ? Theo lời cô ấy , thì chắc là cô ấy đã xem cô như một người giúp việc đi .
“ Còn cà phê đang pha thì sao ? ”
Tô Hồng Yên lấy ra một chai sữa chua trong tủ lạnh , liếc nhìn máy pha cà phê :
“ Chỉ có Chí Thần uống cà phê vào buổi sáng . Cô đặc biệt pha nó cho anh ấy ? ”
Thư Nhiễm gật đầu với cô ấy :
“ Đúng vậy , hôm qua anh ấy nói muốn uống .”
“ Thì ra là ly cà phê hôm qua là do cô pha . ”
Tô Hồng Yên kinh ngạc kêu lên một tiếng , sau đó nhìn cà phê trong máy pha cà phê , ánh mắt trở nên kỳ quái .
Thư Nhiễm đỡ lấy , trong lòng có chút khó chịu . Cô không biết ánh mắt của Tô Hồng Yên có ý gì , nhưng bản năng mách bảo cô rằng đó chắc chắn không phải là chuyện tốt . Thư Nhiễm thầm đề cao cảnh giác .
“ Đúng rồi , cô Tần , cô có khó chịu chỗ nào không ? ”
Vẻ mặt Tô Hồng Yên lơ đãng , ánh mắt tập trung trên người Thư Nhiễm , đánh giá từ trên xuống dưới :
“ Tôi vừa nhìn chân của cô , có vẻ rất mất tự nhiên. ”
“ Chỉ là hơi cứng thôi ”
Thư Nhiễm tỉ mỉ lau ly rồi nhàn nhạt đáp . Không giải thích rằng do cô bị ngã nên chân mới như vậy , cô cảm thấy điều đó không cần thiết .
“ Chắc là do Chí Thần đi , xem ra tối hôm qua hai người rất kịch liệt . ”
Tô Hồng Yên che môi mỉm cười trêu ghẹo , nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt . Tay cầm khăn lau của Thư Nhiễm trượt một cái , suýt nữa làm bay cái ly trên tay , xấu hổ rũ mắt xuống :
“ Không liên quan gì đến anh ấy ”
“ Cô đừng nói dối với tôi , tối hôm qua vừa quay về là anh ấy đã đi đến phòng của cô , tôi cản như thế nào cũng không được . ”
Ném hộp sữa chua vào thùng rác , Tô Hồng Yên ngoài cười nhưng trong không cười nói . Tối qua cô muốn đỡ anh trở về phòng , nhưng anh nhất quyết không chịu , liên tục gọi tên Thư Nhiễm .
“ Vậy sao .. ”
Thư Nhiễm giật mình , động tác trên tay dừng lại một chút . Cô thật sự không biết trước khi Chí Thần đi vào phòng cô lại có một bí mật như vậy .
Mà này , tối qua anh ấy về lúc nào vậy ?
Chí Thần hồi hồn , hai mắt nheo lại , mặc quần áo rồi đi thẳng đến phòng tắm . Anh mở tung cửa phòng tắm rồi đi vào , chỉ thấy cô trần truồng cuộn mình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo , hai mắt nhắm nghiền , khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy đau đớn .
Chí Thần liếc mắt một cái đã biết cô ngã không nhẹ , trong lòng chùng xuống , anh kéo chiếc khăn trên kệ che cho cô rồi ôm cô lên .
“ Cô không thể cẩn thận một chút hay sao ? ”
Anh ôm cô đặt xuống giường sau đó mím môi nhìn cô , giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận . Mới không nhìn một chút , người phụ nữ lại tự làm tổn thương chính mình .
Cô thực sự rất giỏi !
Tấm nệm êm ái đã làm dịu bớt cơn đau ,Thư Nhiễm cắn chặt môi bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông , mỉm cười yếu ớt :
“ Cảm ơn anh , Chí Thần … ”
Nhìn thấy cô như vậy , anh nhắm mắt lại , đè nén lửa giận trong mắt , lạnh giọng hỏi :
“ Rốt cuộc tại sao cô lại ngã ? ”
“ Tất nhiên là trên sàn có nước , không cẩn thận giẫm lên nên mới trượt ... ”
Cô nắm chặt chiếc khăn tắm trên người , nhỏ giọng đáp lại . Nước trong bồn tắm quá đầy , khi cô bước vào thì tràn ra ngoài , cô cũng không để ý lắm .
Ai mà biết được sau khi tắm xong , cô đứng dậy bước ra ngoài thì dẫm phải vệt nước mà ngã như vậy , không những bị ngã đập vào ót mà còn bị đụng cả chân . Hiện tại đùi phải của cô đã bị tê , đụng một chút cũng đau . Có thể đã tổn thương dây chằng .
“ Giỏi lắm ! ”
Chí Thần châm chọc cười nhạo một tiếng , thấy chân cô bị thương , không dấu vết híp hai mắt lại , trầm giọng nói :
“ Cô nằm ở đây , không được phép lộn xộn ! ”
“ Ừm ”
Thư Nhiễm gật đầu . Cơn đau toàn thân sau cú ngã vẫn chưa có hết , đầu còn hơi choáng , dù cô muốn động đậy cũng không làm được .
Thấy cô ngoan ngoãn , khuôn mặt căng chặt của Chí Thần dịu đi một chút , khí lạnh trên người cũng thu lại bớt , anh nhặt quần áo trên sàn bước vào phòng tắm .
Tuy nhiên , khi anh vừa tắm rửa xong đi ra ngoài , định ôm cô xuống lầu thì đã nhìn thấy chiếc giường trống trơn . Nhất thời mặt anh đen lại , nắm chặt hai nắm đấm lại , cả người giống như ác quỷ mới chui lên từ địa ngục , lạnh lẽo hung ác .
“ Tần Thư Nhiễm , rất tốt ! ”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói .
Vừa mới bảo cô nằm im không được lộn xộn , nhưng chỉ mới đảo mắt một cái cô đã biến mất . Cô coi lời anh nói như gió thoảng bên tai !
Thư Nhiễm không biết rằng Chí Thần đã phát hiện ra rằng cô đã đi mất và hiện giờ anh đang rất tức giận . Cô dụi cái mũi , chịu đựng cảm giác hắt hơi rồi khập khiễng đi vào bếp .
Quản gia đang bày hạt cà phê ra , chuẩn bị xay thì cô nhìn thấy , vội vàng đưa tay ra ngăn cản :
“ Hải Lão , để tôi làm cho ”
Nghe thấy giọng nói sốt ruột của cô , quản gia dừng động tác trên tay lại , cười nói :
“ Cô Thư Nhiễm , cô đến rồi , tôi tưởng hôm nay cô sẽ không pha cà phê chứ . ”
“ Phải pha chứ , vừa nãy có chuyện nên trì hoãn lại một lúc . ”
Cô cười xin lỗi .
Hôm qua , Chí Thần đã nói rằng buổi sáng sẽ uống cà phê do cô pha , làm sao mà cô không pha được . Cũng may là đến kịp lúc , nếu không quản gia đã pha trước rồi .
“ Vậy thì , tôi sẽ giao chỗ này cho cô , tôi vẫn chưa bắt đầu .”
Hải Lão vừa nói vừa đi khỏi vị trí của mình .
" Được . ”
Thư Nhiễm kéo cái chân đau đi qua . Chân thật sự rất đau , chỉ mới bước có vài bước đã đau đớn đến nỗi khiến cô thở gấp . Thấy bộ dạng của cô không ổn , quản gia lo lắng hỏi :
“ Cô Thư Nhiễm , cô sao vậy ? ”
“ Lúc nãy tắm không cẩn thận nên bị ngã , không có gì đâu ? ”
Cô vừa xay hạt cà phê , vừa thản nhiên đáp . Hải Lão cau mày , biểu tình ngưng trọng :
“ Tôi thấy là ngã không nhẹ đâu , nếu không thì tôi đi gọi bác sĩ nhé ? ”
“ Không cần ! ”
Thư Nhiễm liên tục xua tay từ chối :
“ Chỉ là té đau một chút mà thôi , một lát nữa sẽ ổn . "
Trong hai tháng này , cô không nhập viện thì cũng đi khám bệnh . Cô không chê phiền thì bác sĩ cũng thấy phiền khi nhìn cô đó . Hơn nữa , cô cũng không yếu ớt như vậy , chỉ bị ngã một chút thôi , cố gắng dưỡng thương mấy ngày là khỏi ngay . Cô tiếp tục làm việc .
Thấy cô bướng bỉnh như vậy , quản gia thở dài nói :
“ Như vậy đi , tôi còn có một bình rượu thuốc trị thương tốt lắm , để tôi lấy ra cho cô . ”
“ Được , cảm ơn anh ! ”
Thư Nhiễm nghe vậy thì hai mắt sáng lên . Chân của cô nên cô biết rõ nhất , mặc dù không ngã đến xương , nhưng chắc chắn cũng ảnh hưởng đến dây chằng , nếu không sẽ không đau đến vậy .
Cô vốn định sau khi ăn sáng xong thì ra hiệu thuốc bên ngoài mua một ít miếng dán giảm đau , nhưng không ngờ Hải Lão lại có rượu thuốc , vừa đúng lúc để cô chiếm được một món hời .
“ Tôi sẽ lấy nó cho cô ngay bây giờ . ”
Quản gia lau tay , thả giẻ xuống rồi rời đi .
Thư Nhiễm là người duy nhất còn lại trong bếp , cô nhìn chiếc máy pha cà phê trước mặt rồi bất chợt mỉm cười . Bây giờ cô có loại cảm giác hạnh phúc không thể giải thích được , cảm giác này giống như người vợ dậy sớm pha cà phê cho chồng mình vậy .
Đáng tiếc , Chí Thần không phải là chồng của cô . Cô lắc đầu cười khổ , cô tắt đèn cồn để tránh nấu quá chín .
“ Có đồ uống chưa ? ”
Lúc này , Tô Hồng Yên đang vươn vai từ bên ngoài đi vào , giọng nói vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ . Thư Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái , chỉ vào tủ lạnh :
“ Ở trong đâu chắc là có . ”
“ Là cô ? ”
Nghe thấy giọng nói của cô , Tô Hồng Yên bỗng nhiên tỉnh táo lại , sau đó mỉm cười :
“ Tôi tưởng là người giúp việc nào. ”
Thư Nhiễm cười ha ha hai tiếng , không trả lời .
Nghĩ cô là người giúp việc ? Theo lời cô ấy , thì chắc là cô ấy đã xem cô như một người giúp việc đi .
“ Còn cà phê đang pha thì sao ? ”
Tô Hồng Yên lấy ra một chai sữa chua trong tủ lạnh , liếc nhìn máy pha cà phê :
“ Chỉ có Chí Thần uống cà phê vào buổi sáng . Cô đặc biệt pha nó cho anh ấy ? ”
Thư Nhiễm gật đầu với cô ấy :
“ Đúng vậy , hôm qua anh ấy nói muốn uống .”
“ Thì ra là ly cà phê hôm qua là do cô pha . ”
Tô Hồng Yên kinh ngạc kêu lên một tiếng , sau đó nhìn cà phê trong máy pha cà phê , ánh mắt trở nên kỳ quái .
Thư Nhiễm đỡ lấy , trong lòng có chút khó chịu . Cô không biết ánh mắt của Tô Hồng Yên có ý gì , nhưng bản năng mách bảo cô rằng đó chắc chắn không phải là chuyện tốt . Thư Nhiễm thầm đề cao cảnh giác .
“ Đúng rồi , cô Tần , cô có khó chịu chỗ nào không ? ”
Vẻ mặt Tô Hồng Yên lơ đãng , ánh mắt tập trung trên người Thư Nhiễm , đánh giá từ trên xuống dưới :
“ Tôi vừa nhìn chân của cô , có vẻ rất mất tự nhiên. ”
“ Chỉ là hơi cứng thôi ”
Thư Nhiễm tỉ mỉ lau ly rồi nhàn nhạt đáp . Không giải thích rằng do cô bị ngã nên chân mới như vậy , cô cảm thấy điều đó không cần thiết .
“ Chắc là do Chí Thần đi , xem ra tối hôm qua hai người rất kịch liệt . ”
Tô Hồng Yên che môi mỉm cười trêu ghẹo , nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt . Tay cầm khăn lau của Thư Nhiễm trượt một cái , suýt nữa làm bay cái ly trên tay , xấu hổ rũ mắt xuống :
“ Không liên quan gì đến anh ấy ”
“ Cô đừng nói dối với tôi , tối hôm qua vừa quay về là anh ấy đã đi đến phòng của cô , tôi cản như thế nào cũng không được . ”
Ném hộp sữa chua vào thùng rác , Tô Hồng Yên ngoài cười nhưng trong không cười nói . Tối qua cô muốn đỡ anh trở về phòng , nhưng anh nhất quyết không chịu , liên tục gọi tên Thư Nhiễm .
“ Vậy sao .. ”
Thư Nhiễm giật mình , động tác trên tay dừng lại một chút . Cô thật sự không biết trước khi Chí Thần đi vào phòng cô lại có một bí mật như vậy .
Mà này , tối qua anh ấy về lúc nào vậy ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook