Vợ Nhỏ! Em Đừng Hòng Chạy
-
41: Phát Sốt
Cô làm sao có thể quên bén đi điều này chứ ? Đây là cánh cửa mở khóa một chiều , chỉ bên ngoài mới có thể mở được , vì đề phòng có người vào lấy trộm pin , nếu không chặn cửa lại , cửa sẽ tự động đóng , đồng thời khóa chốt.
Cũng có thể nói , bọn họ bây giờ không thể ra ngoài được .
" Làm sao đây ..
"
Thư Nhiễm lo lắng đến sắp khóc rồi.
Chí Thần lạnh lùng liếc cô một cái :
" Cô không biết gọi người tới mở cửa à ? "
“ Vô dụng thôi , trong này không có tín hiệu.
”
Thư Nhiễm lắc đầu cười khổ.
Chí Thần lấy điện thoại ra xem , mím môi rồi cất vào.
Nhiệt độ trong phòng đông lạnh ngày càng thấp , cô lạnh đến sắc mặt trắng bệch , cô đi đến góc tường ngồi xổm xuống , co cuộn người lại :
" Chí Thần , anh không lạnh sao ? "
Chí Thần nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt , không thèm để ý cô.
Thư Nhiễm xoa xoa cánh tay :
" Em lạnh quá !"
“ Lạnh thì có thể ra ngoài sao ? ”
Vẻ mặt của người đàn ông không có gì thay đổi , lạnh lùng nói sự thật.
Thư Nhiễm vùi đầu vào gối , âm giọng ong ong :
" Hiện tại thì không thể , nhưng cứ cách hai tiếng sẽ có người đến dỡ hàng , đến lúc đó chúng ta có thể ra ngoài rồi "
Hai tiếng ? Chí Thần chau mày :
" Lần cuối dỡ hàng là khi nào ? "
" Không biết , có thể là sắp có người rồi , cũng có thể phải đợi rất lâu.
"
Cô lo lắng nhất là tình huống thứ hai.
Cô không biết bản thân có thể chống đỡ được đến khi có người tới không , cô bây giờ lạnh đến mức chịu không nổi rồi .
“ Hắt xì ! ”
Cô che mũi , khó chịu hít một hơi.
Thư Nhiễm bước đôi chân dài về phía cô , cởi áo khoác vest ném về phía đầu cô .
" Chí Thần , anh đây là ..
"
Cô vân vê góc áo khoác , sửng sốt nhìn người đàn ông chỉ mặc chiếc áo sơ mi.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông rơi trên người cô :
" Mặc vào "
Tay nắm chặt áo khoác , Thư Nhiễm hé miệng :
" Anh không lạnh sao ? "
Cô không ngờ rằng , anh sẽ cởi áo khoác để cô mặc vào.
Chí Thần nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác , nhàn nhạt nói :
" Tôi không vô dụng như cô.
"
Nếu không phải môi của anh tái đi , Thư Nhiễm thật sự sẽ tin điều đó.
Trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua , cô đứng lên , đem áo khoác trả lại cho anh :
" Anh mặc vào đi , em chịu được.
"
Chịu được ? Lạnh đến cả người phát run rồi ! Khóe miệng Chí Thần nhếch lên một tia châm chọc :
" Muốn bị chết cóng , cô có thể không mặc.
"
" Vậy anh thì sao ? "
Tới lúc này cô cuối cùng cũng hiểu rồi , anh quyết tâm muốn cô mặc nó .
“ Tôi không cần ”
Thả ra ba chữ này , Chí Thần một tay đút túi quần , quanh quẩn trước các kệ hàng , xem xét các loại pin khác.
Thư Nhiễm nhìn bóng lưng anh , do dự một lúc , cuối cùng vẫn mặc áo khoác vào.
Khoảnh khắc khoác chiếc áo lên người , một luồng hơi ấm truyền đến.
Cho dù chút ấm áp này , ở trong phòng lạnh lẽo này không tính là gì cả , nhưng cô vẫn cảm thấy rất mãn nguyện .
"Chí Thần , cảm ơn anh.
"
Quay lại trong góc hồi nãy ngồi xổm xuống , cô ngửi thấy từ áo khoác mặc trên người truyền đến mùi hương thuộc về riêng mình , mùi thơm mát của cơ thể đàn ông , trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt .
“ Thư Nhiễm , cô lại đây một chút ! ”
Đứng ở phía sau một kệ hàng , trong tay anh đang cầm món đồ , nhẹ giọng gọi.
Đợi vài giây sau , không thấy bóng dáng người phụ nữ qua đây , ngay cả tiếng bước chân cũng không có .
Đang làm gì thế ? Chí Thần mím môi mỏng , có chút không vui , xuyên qua khe hở trên kệ hàng nhìn ra.
Chỉ thấy người phụ nữ ngồi trong góc bất động , dựa đầu vào tường , mắt nhắm nghiền , sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ , nhìn giống như người chết vậy .
Lòng anh liền khẩn trương , anh thả những thứ trong tay xuống , bước nhanh qua đó , dừng lại trước mặt cô .
“ Tần Thư Nhiễm ! ”
Gọi lại một lần nữa .Giọng anh không to , cũng không phải nhỏ.
Song cô không phản ứng lại.
Chí Thần ngồi xuống , đưa tay giữ cằm cô , muốn nghiêng đầu cô qua.
Kết quả là vừa đụng vào , cô như người không xương vậy , ngã nhào vào lòng anh Khoảnh khắc cô ngã vào lòng anh , anh chỉ cảm thấy người cô lạnh như băng .
" Đừng động đậy , em đau đầu ..
"
Thư Nhiễm khó chịu lẩm bẩm một câu , đầu đặt trong lòng Chí Thần vô thức cọ cọ một cái.
Chí Thần cảm thấy bất an , lông mày nhíu chặt vào nhau , một tay anh ôm lấy cơ thể cô , tay kia sờ vào trán cô .
Nóng quá ! Quả nhiên bị sốt rồi !
Anh thu tay về , rũ mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô , trong mắt âm ỷ ẩn chưa vài phần lo lắng.
Anh đã quên , cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục , không thể chịu lạnh , nếu không sẽ rất dễ bị sốt , hơn nữa vết thương vừa mới phẫu thuật , cũng dễ dàng bị viêm.
Cứ tiếp tục thế này thật sự không ổn , phải nhanh chóng rời khỏi đây .
“ Tần Thư Nhiễm , không được phép ngủ có nghe không ? Chịu đựng thêm một lát , đợi khi ra ngoài tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ”
Chí Thần cuộn chặt áo khoác cho người phụ nữ đang ở trong lòng mình , trầm giọng nói.
Sốt như thế này , ngủ sâu rồi rất khó tỉnh lại , không giữ được tình trạng tỉnh táo , cứ để sốt như thế này , sẽ trở thành kẻ ngốc luôn .
" Đừng đến bệnh viện ..
"
Nghe thấy hai chữ " bệnh viện " Thư Nhiễm đột nhiên kháng nghị , cố gắng vùng ra khỏi lòng Chí Thần , nhưng do không còn sức lực , đành nặng nề ngã trở lại .
Đầu đập vào vai anh , đau đến nỗi anh phải nheo mắt lại , giọng điệu lạnh lùng :
" Không đi bệnh viện , cô muốn sốt đến chết sao ? "
Tất nhiên là cô không muốn ! Nhưng cô càng không muốn đến bệnh viện.
Một nơi như bệnh viện , cô thật sự rất sợ , cô ở bệnh viện đã đưa tiễn chính mẹ của mình , cũng đưa tiễn luôn cả bố , bản thân ở đây cũng trải qua cảnh thập cửu nhất sinh , thậm chí đã từng suýt tự tử trong cơn trầm cảm.
Nếu như có thể , cô không muốn quay lại nơi đó nữa .
Cố gắng hé mở mí mắt , Thư Nhiễm nhìn cằm của Chí Thần , hô hấp đứt đoạn cầu xin :
" Anh ...!xin anh đó , đừng đưa em đến bệnh viện , em sợ ...!"
Ánh mắt anh lóe lên :
" Tại sao lại sợ ? "
Thư Nhiễm lắc đầu , không trả lời.
Có một số điều , dù nói ra rồi thì sao chứ ? Mong chờ anh cho cô một chút thương hại sao ? Sẽ không … trong mắt anh , cho dù cô làm gì , cô nói gì , đều là sai , hoặc có lẽ anh còn cho rằng cô đặt điều thôi.
Nếu đã như thế , hà tất phải nói nhiều .
“ Để em ngủ một lát được không ? ”
Thư Nhiễm lại nhắm mắt lại , yếu ớt nói .
“ Không được ngủ ! ”
Chí Thần nắm chặt cánh tay cô , chuẩn bị nhấc cô khỏi lòng anh.
Nhưng cả người cô mềm nhũn , ngả nghiêng không vững , tóc cô cứ sượt qua sượt lại trên mặt anh.
Chí Thần mặt tối sầm lại , anh để cô dựa vào tường , lại sờ trán cô , phát hiện còn nóng hơn lúc nãy .
Vừa rồi sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt , lúc này đã nóng đến đỏ bừng , hô hấp không đều , cứ tiếp tục sốt như thế này , hậu quả không dám lường trước .
“ Tần Thư Nhiễm? ”
Chí Thần đập nhẹ nhàng vỗ vào mặt cô , muốn gọi cô dậy.
Cô một chút phản ứng cũng không có , chỉ có tiếng hừ hừ khó chịu.
Anh mở ra mi mắt của cô , đồng tử của cô cô trợn lên trên , rõ ràng là sốt đến mơ hồ rồi .
Lúc này , gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của anh cuối cùng cũng lộ ra một chút lo lắng khẩn trương.
Anh bước tới cửa , dùng nắm tay đập mạnh hai cái vào tấm cửa , thử xem có ai nghe thấy tiếng động mà nhanh chóng đến đây.
Song , đợi khoảng hai phút , vẫn không thấy có ai đến .
“ Chết tiệt ! ”
Chí Thần nắm chặt tay , sắc mặt trầm xuống đến cực điểm.
Anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ co ro lại như con nhím kia , lạnh đến phát run cầm cập , tim anh như thắt lại , bước tới ôm chặt người đó vào lòng , dùng thân thể của mình sưởi ấm cho cô .
Anh dường như nghe thấy , miệng cô vẫn đang lẩm bẩm điều gì đó , vẻ mặt rất đau khổ.
Anh nghe không rõ , đành phải đặt sát lỗ tai lại .
" Bác sĩ Hà ...!Em đau quá , xin anh đừng tiếp tục nữa , anh để em chết đi , để em chết đi có được không , em không muốn điều trị nữa ...!"
Sau khi nghe rõ những gì cô nói , đồng tử của Chí Thần khẽ run lên , đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Lời của cô nói rốt cuộc là có ý gì ?
Cái gì là " hãy để em chết " ?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook