Võ Nhân Giang Hồ
-
Chương 8: Dương Đông Kích Tây
Lâm Thiên bắt đầu ra lệnh cho bọn thuộc hạ, tung tin rằng: "Giao dịch đã đổ vỡ, nhóm Phú Vân và Hắc Phong trại đánh nhau, cuối cùng nhóm của Phú Vân bị toàn diệt".
Lâm Thiên dự đoán rằng sự việc lần này sẽ gây nên động tĩnh lớn đối với phủ thành chủ, nên cùng với các thuộc hạ của mình vơ vét đồ đạc và giải tán sơn trại.
Tại một cây cổ thụ lớn trong rừng, Lâm Thiên đang kiểm kê những chiến lợi phẩm của mình kiếm được sau sự việc lần này:
Lâm Thiên đã kiếm được 100 lượng vàng từ tiền chuộc của Phú Vân.
Ở trong bảo khố của trại còn 20 lượng vàng, nhưng hắn đều chia đều cho thuộc hạ của mình, để bọn chúng có vốn làm ăn khi giải tán sơn trại.
Lâm Thiên cảm nhận bảng điện tử trong tiềm thức, đã xuất hiện thêm vài môn võ công:
"Hổ hình quyền", "Hạc hình quyền": đều là Bạch cấp võ công, nằm trong bộ "Ngũ hình quyền".
"Cuồng Phong đao pháp": Bạch cấp võ công, đao pháp thường thấy trên giang hồ.
"Hổ hạc song hình quyền" : Lục cấp võ công, dung hợp giữa "Hổ quyền" và "Hạc quyền".
"Bước chân lén lút": Lam cấp bộ pháp đựa theo cách di chuyển của loài mèo.
"Quỷ Trảo kiếm pháp": Lục cấp võ công, dùng cho vũ khí kết hợp giữa kiếm và trảo.
Tất cả võ công này, Lâm Thiên có được thông qua chiến đấu, và từ bảo khố của Hắc Phong trại.
Trong đó, Thiên Ý đánh giá rất cao "Quỷ trảo kiếm pháp", nàng nói những môn võ công mà dung hợp theo hệ khác nhau như thế này rất quý giá. Khi lên đến Ý Tồn cảnh, một cao thủ vừa sở hữu kiếm ý và trảo ý đánh ra bộ võ công này thì rất mạnh.
Ngoài võ công, Lâm Thiên còn lấy được một môn kỹ nghệ trên người của Thiên diện nhân, đó là "Dịch dung thuật".
Đôi giày làm bằng vải, di chuyển không phát ra tiếng động và đôi găng tay gắn 10 thanh kiếm, trang bị hắn đã tịch thu trên người của Tư Mã.
Lật quyển nhật ký trên người của Tư Mã ra xem, Lâm Thiên mới phát hiện:
Tư Mã thật sự tên là Lý Nhân, Hồng Hưng chính là huynh đệ của hắn, cả hai đã từng là một sát thủ đồng cấp ở La sát giáo. Vì một lần ám sát thất bại nên bị truy sát, phải trốn chạy và gia nhập vào sơn tặc.
"Thiên diện nhân" Hồng Hưng chưa từng lộ diện, những kẻ nhìn thấy mặt thật của hắn, đều đã chết cả rồi. Hắn có thể là cộng sự của Lý Nhân, có thể là một tên thợ rèn, một bà bán tạp hóa, một tên tiểu nhị… luôn xuất hiện cùng Lý Nhân tại địa điểm ám sát.
Cả hai là một cặp bài trùng, cùng với sự phụ diễn của Lý Nhân, thuật dịch dung của Hồng Hưng khiến cho người khác phải điên đảo. Trên giang hồ còn nghĩ, tu vi Hồng Hưng là Linh Động cảnh thất trọng, nhưng thật ra đó chính là cảnh giới của Lý Nhân.
"Gia Cát, Tư Mã, Lý Nhân, không biết hắn còn cái tên nào khác không, đã đứng phía sau chỉ đạo và toàn diệt cả hai phe Phú Vân và Hùng Khang, kế hoạch này chắc chắn đã được hắn chuẩn bị rất lâu, nhưng không may nhân vật chính không phải là hắn, hắn xuất hiện quá sớm. Hahaaha" Lâm Thiên mỉa mai.
Việc phú hộ Phú Vân và bổ đầu Long Hiếu bị giết chết, đã khiến thành chủ Hoàng Lân rất tức giận. Vài ngày sau, hắn đích thân dẫn hơn mười cường giả Ý Tồn cảnh và binh lính bao vây và truy lùng sơn tặc trên núi Hắc Sơn. Nhưng giống như kết quả lần truy quét trước, sơn trại trên núi và xung quanh đã không còn ai nữa.
Một năm sau, buổi tối, tại một gốc rừng gần làng Trần Lãng, Lâm Thiên đang ngồi ngay một đốm lửa trại, nhâm nhi một con heo rừng.
Hiện giờ, Lâm Thiên đã 14 tuổi, hai quyển tâm pháp Cái Bang đã tu luyện đến viên mãn, đột phá đến Linh Động cảnh thất trọng. Mỗi tối hắn đều rời nhà, lên rừng săn bắn, luyện công.
Lâm Thiên suy ngẫm:
"Thời gian trôi qua nhanh thật, chỉ còn một năm nữa là đến kỳ thi tuyển chọn danh ngạch "Trạng nguyên" ở thành Đông Đô rồi"
"Tuy là Linh Động cảnh là hạn mức thấp nhất, để đăng ký dự thi, nhưng những tên đạt được danh hiệu "Trạng nguyên" đều là cường giả Ý Tồn cảnh"
"Còn một năm nữa thôi, ta chỉ mới thất trọng đột phá Ý Tồn cảnh quá khó, hy vọng chất lượng thí sinh năm nay sẽ kém, trước hết nên tìm thêm vài quyển nội công để tu luyện".
"Trạng nguyên" là cuộc thi được tổ chức 10 năm/một lần, nhằm tuyển chọn quân sư và tướng quân cho đất nước. Quân sư phải đứng đầu cuộc thi văn, trong khi đó tướng quân phải đứng nhất cuộc thi võ và trong top 50 cuộc thi văn. Độ tuổi để dự thi là từ 15-35, nên mỗi người sẽ được dự thi tối đa là 3 lần.
Mỗi thành lớn sẽ tổ chức cuộc thi sơ loại, nhằm tuyển chọn nhân tài từ bốn huyện mình cai quản, tối đa là 5 suất. Đại Kim Quốc gồm cửu châu, mỗi châu lại có 3 thành lớn, như vậy sẽ có tổng cộng 135 tinh anh tham gia tranh tài tại cuộc thi cuối cùng tại thủ đô Kinh Thiên thành.
Trong tiền lệ, chưa có một ai đạt "Trạng nguyên" ở cảnh giới Kinh Hồng cảnh cả. Vì nếu những kẻ thiên tài đó, 35 tuổi đột phá lên được Kinh Hồng cảnh thì bọn chúng đã đạt được "Trạng nguyên" ở tuổi 25 rồi, cần gì phải chờ thêm 10 năm nữa.
Mặc khác những thí sinh muốn tham gia cuộc thi "Trạng nguyên" đều là những kẻ muốn đầu quân cho triều đình. Những người đó thường các đệ tử trong các gia tộc lớn, con của đại quan trong triều, con của phú hộ, hoặc đơn giản là một tên nông dân muốn đổi đời.
"Sau lần tỉ võ lần trước, ta không muốn tham gia một trận đấu võ công khai nào nữa, phải tìm một thân phận nào hợp lý mới được. À mà còn thân phận Hắc Phong trại nữa, không nên để phí như vậy" Lâm Thiên trầm tư.
Tối này hôm sau, trên một con đường vắng vẻ, ba tên trung niên, mặt mày hung tợn đang khoác vai nhau, đi đứng loạng choạng.
"A Nhị, hôm nay, là bữa nhậu vui nhất đấy, Hahaaha" A Đại nói.
A Nhị nói giọng dâm dê: "Mấy cô nương mới tuyển ở kĩ viện càng ngày càng xinh, tiếc là chúng ta chưa thể đưa mấy ả ta lên giường được".
"Hahaaha, huynh cứ yên tâm đi, chỉ cần cuối tháng này, chúng ta thu đủ tiền thuế bảo kê thì sẽ được thưởng. Lúc đó quăng một đống tiền vào mặt ả tú bà thì muốn lên giường với em nào chả được" A Tam nói.
A Đại cười lớn: "Đúng đúng, lúc đó ta sẽ là vị tướng tiên phong đi đánh giặc, Hahaaha".
"Hình như có tên nào đó đứng ở trước của nhà chúng ta thì phải" A Nhị nói.
Lâm Thiên mặc đồ hắc y nhân, lưng dựa vào tường, vui vẻ chào hỏi:
"Chào ba thằng khốn, đánh nhau không ?"
A Đại thét lên: "Mày chán sống rồi", sau đó rút thanh đao đeo bên hông ra, thi triển 24 đường "Phá Nhạc Đao Pháp".
A Nhị rút vài phi đao trên người xử ra "Liễu Diệp Thập Tam Đao" phóng vào Lâm Thiên.
A Tam lấy thanh đại phủ đeo sau lưng, lao đến thi triển "Tam bản phủ pháp" bổ vào người Lâm Thiên.
Trước thế công dữ dội của ba người, Lâm Thiên chân đạp bộ pháp và sử dụng thân pháp "Nê thu công" để né tránh.
Đến khi A Đại, A Tam mệt lả người, phi đao trên người của A Nhị đã hết. Lâm Thiên mới lên tiếng:
"Đánh xong rồi đúng không ? Giờ đến phiên ta"
Sáng ngày hôm sau, mọi người trong huyện bàn tán.
"Ba tên côn đồ của Tào bang đã bị một tên hắc y nhân đánh chết ngay gần nhà của bọn chúng, đúng là ác giả ác báo".
"Hắc y nhân đó còn để lại ký hiệu của Hắc Phong trại, bọn chúng đã trở lại rồi, chắc muốn là tranh giành địa bàn với Tào Bang".
"Bọn Hắc Phong trại đúng là không sợ chết, đang bị quan binh truy nã gắt gao, lại còn đụng chạm với Tào bang. Ta nghe nói không chỉ ở huyện mình đâu, cả 3 huyện còn lại, đám du côn của Tào bang đều bị tên hắc y nhân đó quét sạch".
"Dù Hắc Phong trại hay Tào bang giành được địa bàn của 4 huyện, thì cũng chả khác gì nhau, cũng là phường ác bá, chỉ có người dân chúng ta chịu thiệt thôi".
Đông Đô thành, tại bến tàu, trong một căn nhà kho.
"Khốn nạn, bọn Hắc Phong trại sống dai như đĩa này, dám nhắm vào địa bàn của ta".
Người đang lớn tiếng la lối chính là bang chủ của Tào bang, Tào Khôn, cường giả Ý Tồn cảnh.
Tào Khôn tiếp tục nói: "Mau cử Tứ đại thiên vương ra trận, mỗi tên mang theo vài thuộc hạ, giám sát việc thu tiền bảo kê ở 4 huyện đi"
"Phải cử Tứ đại thiên vương ra sao bang chủ ? Họ là 4 cao thủ mạnh nhất của bang chúng ta, ít nhất đều là Linh Động cảnh ngũ trọng" Tên thuộc hạ bất ngờ nói.
Tào Khôn chưa kịp trả lời, thì bên ngoài đã có tiếng vọng vào.
"Thành chủ đại nhân đến".
Tào Khôn lễ nghi cúi chào hỏi: "Chuyện gì đã khiến ngài đại giá quang lâm đến nơi này, thưa thành chủ ?".
Hoàng Lân thản nhiên trả lời: "Hắc Phong trại đang làm phiền ngươi thì phải ? Ta cũng đang muốn tiêu diệt bọn chúng, chúng ta nên hợp tác với nhau".
"Phải hợp tác như thế nào, thưa đại nhân ?" Tào Khôn đáp.
Hoàng Lân trở lời: "Ngươi cứ cử người của ngươi đến huyện, ta sẽ cử người của ta âm thầm theo dõi. Khi bọn chúng tấn công, chúng ta sẽ giăng lưới bắt gọn".
Tào Khôn vui vẻ nói; "Nếu được như đại nhân nói, thì còn gì bằng".
"Nhưng, lợi nhuận từ bốn huyện thì ngươi 4 ta 6" Hoàng Lân cười nói.
"Tiểu nhân cảm thấy 'Giết gà sao phải dùng dao mổ trâu', cứ để việc này cho tiểu nhân xử lý, không cần phiền lòng tới ngài" Tào Khôn đổi thái độ.
Hoàng Lân tiếp tục cười nói: "Hahaaha, ta từ một tên vô danh tiểu tốt leo lên đến chức vụ này, vì ta luôn dùng dao mổ trâu để giết gà. Ngươi sẽ thấy giết gà khó hơn ngươi nghĩ".
Hoàng Lân vừa về được nửa đường, thuộc hạ đi bên cạnh hỏi:
"Vậy chúng ta còn tiếp tục cử người âm thầm theo dõi ở bốn huyện không, thưa đại nhân ?".
Hoàng Lân nói: "Cứ cử người đến theo dõi tình hình đi, nếu Tào Bang mất đi Tứ đại thiên vương sẽ như thế nào ?".
Tên thuộc hạ thành thật trả lời: "Không thể gượng dậy nổi ?"
Hoàng Lân ra lệnh:
"Nếu bọn Hắc Phong trại lại tấn công Tào bang, thì để bọn chúng đánh nhau cho đã đi"
"Dù bên nào thắng đi chăng nữa, thì hãy ra tay giết chết hết bọn chúng, rồi đổ hết lỗi lên đầu bọn Hắc Phong trại. Bọn dân đen sẽ không biết hắc y nhân là viện binh của Hắc Phong trại hay là viện binh của Phủ thành chủ đâu. Hắc y nhân chính là kẻ giết người, Hahaaha".
Tên thuộc hạ cúi chào: "Đại nhân anh minh".
Sau khi Hoàng Lân đi khỏi, Tào Khôn quát:
"Tên thành chủ khốn kiếp, hắn muốn ăn trên đầu trên cổ ta mà".
"Hắc Phong trại có gì đáng sợ chứ, hổ xuống đồng bằng cũng chỉ là con chó thôi".
Tại sòng bạc của Tào bang ở bến tàu, một vài nhóm người đang sát phạt bằng những viên xí ngầu.
"Thành chủ thiếu gia, ngài hết tiền rồi, ngày sau lại quay lại nhé" Tào Xung, con trai của Tào Khôn, mỉa mai nói.
Tên thiếu gia chỉ hơn 14 tuổi với bộ quần áo sang trọng, tức giận mắng: "Ta mà hết tiền thì nhà ngươi cũng mạt kiếp, mau cho ta vay thêm tiền đi".
Hắn chính là Hoàng Nhân, con trai của thành chủ Hoàng Lân, là một tên phá gia chi tử.
Tào Xung thành thật nói: "Thành chủ đại nhân đã dặn, không cho thiếu gia vay tiền, nếu không sòng bạc sẽ bị dẹp. Xin thiếu gia bớt giận".
"Lão già khốn kiếp đó" Hoàng Nhân mắng.
Hoàng Nhân tức giận bỏ về, trên đường hắn về, mọi người dân đều tránh xa hắn, họ không muốn dính dáng đến vị công tử này, nếu hắn lên cơn, kiếm chuyện với họ thì lại khổ.
Đi qua một con hẻm vắng nhỏ, một người đàn ông trung niên đang đi phía sau Hoàng Nhân, đột nhiên tăng tốc, tiến lên chào hỏi: "Chào đại thiếu gia".
Hoàng Nhân ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là ai ?"
Người trung niên đáp: "Ta là Lâm Thiên".
Nói xong, một quyền đánh ngất Hoàng Nhân, kéo hắn vào một căn nhà bên cạnh.
Tào Khôn và Hoàng Lân cũng không ngờ được rằng, con hổ từ núi xuống đồng bằng đã vào đến nhà bọn hắn rồi.
Lâm Thiên sau khi dịch dung thành Hoàng Nhân, đã mua một bình rượu uống, và tiến về phủ thành chủ.
Vừa vào đến cửa, binh sĩ liền nói: "Thưa thiếu gia, thành chủ đang tìm và muốn gặp ngài ?".
Lâm Thiên đáp: "Dẫn ta đi, ta cũng đang muốn gặp ổng đây".
Binh sĩ dẫn Lâm Thiên đến thư phòng của Hoàng Lân.
"Đứa con khốn nạn, mày cũng về tới nhà rồi à, con nhà người ta đang chuẩn bị cho cuộc thi "Trạng nguyên", mày lại đi rượu chè, cờ bạc. Mày có xứng khi mang họ tao không ?" Hoàng Lân tức giận mắng.
Lâm Thiên vẫn im lặng không trả lời, vì hắn sợ bị lộ, hắn có thể có khuôn mặt giống như đúc Hoàng Nhân. Nhưng hắn không biết thói quen của Hoàng Nhân.
Hoàng Nhân sẽ cãi lại khi bị mắng, hay lại im lặng chịu trận. Thì chỉ có Hoàng Lân, cha hắn biết được. Nên Lâm Thiên chọn cách im lặng là tốt nhất, hắn giả vờ say sỉn, đầu óc không tỉnh táo.
Hoàng Lân một cước đạp vào người của Hoàng Nhân, rồi mắng:
"Mày bị câm rồi à".
"Mau dẫn tên khốn này về phòng và nhốt hắn lại".
Lâm Thiên liền gào lên: "Con không đi đâu hết".
"Vậy nhốt nó ở trong đây luôn đi" Hoàng Lân ra lệnh.
Hoàng Lân có việc bận nên liền ra ngoài, Lâm Thiên thì bị nhốt tại thư phòng, bên ngoài có hai binh sĩ đang canh gác.
Lâm Thiên liền lục tung cả thư phòng Hoàng Lân lên, nhưng hắn không tìm được thứ gì quý giá cả.
Trong lúc chán nản, Lâm Thiên chống tay lên bàn, vô tình ấn xuống cơ quan.
Một tiếng "Két" vang lên, phía sau kệ sách, một căn phòng bí mật hiện ra.
Bên ngoài, một tên lính gác liền hỏi tên còn lại: "Mày có nghe tiếng gì bên trong không ?".
"Chắc tên thiếu gia say sỉn đó quậy phá gì thôi" Tên lính còn lại đáp.
Lâm Thiên bước vào căn phòng bí mật, một luồng ánh sáng vàng kim chiếu vào mặt hắn.
"Cả một núi vàng, đúng là thành chủ mà, giàu chảy mỡ".
Lâm Thiên bỏ qua số vàng trước mắt, vì hắn biết hắn không thể đem chúng ra khỏi đây được. Sau đó, hắn hướng mắt về phía kệ sách nằm phía bên phải.
Trên kệ sách có nhiều cuốn sách lần lươt với tựa đề là:
"Long tượng bàn nhược công": Cam cấp võ học, gồm có 13 tầng, mỗi tầng tu luyện lại khó gấp đôi tầng sau.
"Quy tức công": Tử cấp võ học, một môn nội công che giấu hơi thở, giả chết, có thể che giấu tu vi, và tăng một ít chân khí.
Long hành bách biến: Tử cấp võ học, thân pháp thiên biến vạn hóa.
Khốn hổ xuất tù chưởng pháp: Tử cấp võ học, chưởng pháp vây khốn đối thủ.
Thần tượng đà sơn cước: Tử cấp võ học, cước pháp mạnh mẽ.
Một quyển sổ nhật ký của Hoàng Lân.
"Ta đã đạt được bảo rồi" Lâm Thiên vui sướng trong lòng.
Sau đó, Lâm Thiên lần lượt học thuộc lòng các quyển bí tịch.
"Phải thoát khỏi đây thôi, đêm dài lắm mộng, cái xác của tên thiếu gia mà sớm bị phát hiện ra là ta tiêu đời" Lâm Thiên nghĩ thầm.
Lâm Thiên tới trước cửa, hỏi: "Ê, bọn ngươi tên là gì ?"
Ngoài cửa có một tiếng đáp: "Thưa thiếu gia, tôi tên là Phùng Bá, thằng còn lại tên là Long Định".
"Ta muốn đi đại tiện, hai ngươi cho ta đi được không ? Ta cho mỗi người các ngươi 5000 lượng bạc". Lâm Thiên nói.
Phùng Bá kinh ngạc, 5000 lượng bạc, hắn có khi làm cả đời cũng không thể có được số tiền này.
Long Định lên tiếng nói: "Thưa thiếu gia, bọn tôi cần tiền thật, nhưng cũng phải còn mạng để xài chứ, thành chủ mà biết chuyện này thì bọn tôi không còn đường sống đâu".
Lâm Thiên cười nói: "Hahahaa, hai người các ngươi đều đã là Linh Động cảnh rồi, mà lai sợ ta bỏ chạy sao ? Ta chỉ mới Thực Dụng cảnh, thì có cơ hội nào chạy trốn trước hai ngươi không ?".
Long Định cùng Phùng Bá, suy nghĩ cũng thấy hợp lí.
"Ta muốn đi đại tiện, các ngươi hãy dẫn ta đi, ta mà đại tiện trong đây, thành chủ sẽ quở trách các ngươi đấy" Lâm Thiên tiếp tục dụ dỗ.
Long Định liền nói: "Thưa thiếu gia, bọn tôi sẽ mở cửa ra ngay".
Cánh cửa vừa được mở, Lâm Thiên bước ra ngoài.
Phùng Bá vui vẻ nói: "Thiếu gia nhớ giữ lời hứa nhé".
"Tất nhiên" Lâm Thiên đáp.
Lợi dụng lúc bọn họ chủ quan, Lâm Thiên tung một quyền vào thái dương của Phùng Bá, một tay còn lại thi triển "Oai kê trảo" bóp cổ Long Định.
Long Định bị tấn công bất ngờ, trừng mắt, ú ớ: "Linh… Động…Cảnh..".
Sau khi xử lí xong hai tên lính gác, Lâm Thiên kéo xác cả hai vào mật thất, dùng dao rọc da mặt của Phùng Bá.
Lâm Thiên dịch dung thành Phùng Bá, đang đi xuống lầu, thì một giọng nói vang lên.
"Phùng Bá, ngươi đi đâu vây ? Không phải ngươi đang canh gác thiếu chủ sao ?". Một tên binh sĩ hỏi.
Lâm Thiên đáp: "Ta có việc phải đi giải quyết, ta đã dặn Long Định canh gác cẩn thận rồi, ta đi nhanh về nhanh thôi".
"Thôi được rồi, ngươi đi đi". Tên binh sĩ nói.
Thấy bóng lưng của Lâm Thiên đã đi, tên binh sĩ liền lên thư phòng xem tình hình, một lúc sau, hắn hốt hoảng chạy xuống gào thét lên:
"Mau chặn tên Phùng Bá lại, thiếu chủ trốn ra ngoài rồi".
"Mau báo cáo với thành chủ đại nhân".
Một lúc sau, Hoàng Lân đã trở về cùng với Chu lão, chủ của thư viện trong thành, cũng chính là người mời hắn đến nhà trò chuyện.
Hoàng Lân tức giận quát lớn: "Ta đã dặn các ngươi phải canh gác cẩn thận, hơn hai chục tên Linh Động cảnh lại để thằng con phế vật của ta trốn thoát ra ngoài sao"
"Còn không biết cử người, lục tung cái thành này lên, tìm hắn về cho ta".
Một tên binh sĩ nói: "Chúng tôi đã cho người đi tìm các cửa ngõ trong thành nhưng thiếu gia và hai tên lính gác Long Định và Phùng Bá đã mất tích. Trước khi phát hiện thiếu chủ mất tích thì Phùng Bá đã xin phép ra ngoài"
"Đều mất tích sao ? Không xong rồi" Hoàng Lân chạy nhanh lên thư phòng.
Hoàng Lân khởi động cơ quan, mở mật thất, ra thì thấy hai cái xác của hai tên lính gác, một tên trong số chúng đã bị rọc mất da mặt.
"Tại sao lại không mất thứ gì ?" Hoàng Lân kiểm kê lại tài sản trong phòng và thắc mắc.
Hoàng Lân nhặt chiếc da mặt rơi dưới đất lên, thì phát hiện đó chính là khuôn mặt của Hoàng Nhân, đau lòng mà gào thét:
"Tên khốn nào đã giết con trai ta, ta sẽ không cho ngươi sống yên đâu".
Chu lão ở cạnh bên an ủi: "Thành chủ đừng quá đau buồn, lão già này đã phán đoán được hung thủ".
Hoàng Lân tha thiết nói: "Là ai ? Chu lão hãy nói cho ta nghe xem".
"Là một thằng nhóc, khoảng hơn 12 tuổi" Chu lão đáp.
…
Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.
Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1-2 chương ạ.
Lâm Thiên dự đoán rằng sự việc lần này sẽ gây nên động tĩnh lớn đối với phủ thành chủ, nên cùng với các thuộc hạ của mình vơ vét đồ đạc và giải tán sơn trại.
Tại một cây cổ thụ lớn trong rừng, Lâm Thiên đang kiểm kê những chiến lợi phẩm của mình kiếm được sau sự việc lần này:
Lâm Thiên đã kiếm được 100 lượng vàng từ tiền chuộc của Phú Vân.
Ở trong bảo khố của trại còn 20 lượng vàng, nhưng hắn đều chia đều cho thuộc hạ của mình, để bọn chúng có vốn làm ăn khi giải tán sơn trại.
Lâm Thiên cảm nhận bảng điện tử trong tiềm thức, đã xuất hiện thêm vài môn võ công:
"Hổ hình quyền", "Hạc hình quyền": đều là Bạch cấp võ công, nằm trong bộ "Ngũ hình quyền".
"Cuồng Phong đao pháp": Bạch cấp võ công, đao pháp thường thấy trên giang hồ.
"Hổ hạc song hình quyền" : Lục cấp võ công, dung hợp giữa "Hổ quyền" và "Hạc quyền".
"Bước chân lén lút": Lam cấp bộ pháp đựa theo cách di chuyển của loài mèo.
"Quỷ Trảo kiếm pháp": Lục cấp võ công, dùng cho vũ khí kết hợp giữa kiếm và trảo.
Tất cả võ công này, Lâm Thiên có được thông qua chiến đấu, và từ bảo khố của Hắc Phong trại.
Trong đó, Thiên Ý đánh giá rất cao "Quỷ trảo kiếm pháp", nàng nói những môn võ công mà dung hợp theo hệ khác nhau như thế này rất quý giá. Khi lên đến Ý Tồn cảnh, một cao thủ vừa sở hữu kiếm ý và trảo ý đánh ra bộ võ công này thì rất mạnh.
Ngoài võ công, Lâm Thiên còn lấy được một môn kỹ nghệ trên người của Thiên diện nhân, đó là "Dịch dung thuật".
Đôi giày làm bằng vải, di chuyển không phát ra tiếng động và đôi găng tay gắn 10 thanh kiếm, trang bị hắn đã tịch thu trên người của Tư Mã.
Lật quyển nhật ký trên người của Tư Mã ra xem, Lâm Thiên mới phát hiện:
Tư Mã thật sự tên là Lý Nhân, Hồng Hưng chính là huynh đệ của hắn, cả hai đã từng là một sát thủ đồng cấp ở La sát giáo. Vì một lần ám sát thất bại nên bị truy sát, phải trốn chạy và gia nhập vào sơn tặc.
"Thiên diện nhân" Hồng Hưng chưa từng lộ diện, những kẻ nhìn thấy mặt thật của hắn, đều đã chết cả rồi. Hắn có thể là cộng sự của Lý Nhân, có thể là một tên thợ rèn, một bà bán tạp hóa, một tên tiểu nhị… luôn xuất hiện cùng Lý Nhân tại địa điểm ám sát.
Cả hai là một cặp bài trùng, cùng với sự phụ diễn của Lý Nhân, thuật dịch dung của Hồng Hưng khiến cho người khác phải điên đảo. Trên giang hồ còn nghĩ, tu vi Hồng Hưng là Linh Động cảnh thất trọng, nhưng thật ra đó chính là cảnh giới của Lý Nhân.
"Gia Cát, Tư Mã, Lý Nhân, không biết hắn còn cái tên nào khác không, đã đứng phía sau chỉ đạo và toàn diệt cả hai phe Phú Vân và Hùng Khang, kế hoạch này chắc chắn đã được hắn chuẩn bị rất lâu, nhưng không may nhân vật chính không phải là hắn, hắn xuất hiện quá sớm. Hahaaha" Lâm Thiên mỉa mai.
Việc phú hộ Phú Vân và bổ đầu Long Hiếu bị giết chết, đã khiến thành chủ Hoàng Lân rất tức giận. Vài ngày sau, hắn đích thân dẫn hơn mười cường giả Ý Tồn cảnh và binh lính bao vây và truy lùng sơn tặc trên núi Hắc Sơn. Nhưng giống như kết quả lần truy quét trước, sơn trại trên núi và xung quanh đã không còn ai nữa.
Một năm sau, buổi tối, tại một gốc rừng gần làng Trần Lãng, Lâm Thiên đang ngồi ngay một đốm lửa trại, nhâm nhi một con heo rừng.
Hiện giờ, Lâm Thiên đã 14 tuổi, hai quyển tâm pháp Cái Bang đã tu luyện đến viên mãn, đột phá đến Linh Động cảnh thất trọng. Mỗi tối hắn đều rời nhà, lên rừng săn bắn, luyện công.
Lâm Thiên suy ngẫm:
"Thời gian trôi qua nhanh thật, chỉ còn một năm nữa là đến kỳ thi tuyển chọn danh ngạch "Trạng nguyên" ở thành Đông Đô rồi"
"Tuy là Linh Động cảnh là hạn mức thấp nhất, để đăng ký dự thi, nhưng những tên đạt được danh hiệu "Trạng nguyên" đều là cường giả Ý Tồn cảnh"
"Còn một năm nữa thôi, ta chỉ mới thất trọng đột phá Ý Tồn cảnh quá khó, hy vọng chất lượng thí sinh năm nay sẽ kém, trước hết nên tìm thêm vài quyển nội công để tu luyện".
"Trạng nguyên" là cuộc thi được tổ chức 10 năm/một lần, nhằm tuyển chọn quân sư và tướng quân cho đất nước. Quân sư phải đứng đầu cuộc thi văn, trong khi đó tướng quân phải đứng nhất cuộc thi võ và trong top 50 cuộc thi văn. Độ tuổi để dự thi là từ 15-35, nên mỗi người sẽ được dự thi tối đa là 3 lần.
Mỗi thành lớn sẽ tổ chức cuộc thi sơ loại, nhằm tuyển chọn nhân tài từ bốn huyện mình cai quản, tối đa là 5 suất. Đại Kim Quốc gồm cửu châu, mỗi châu lại có 3 thành lớn, như vậy sẽ có tổng cộng 135 tinh anh tham gia tranh tài tại cuộc thi cuối cùng tại thủ đô Kinh Thiên thành.
Trong tiền lệ, chưa có một ai đạt "Trạng nguyên" ở cảnh giới Kinh Hồng cảnh cả. Vì nếu những kẻ thiên tài đó, 35 tuổi đột phá lên được Kinh Hồng cảnh thì bọn chúng đã đạt được "Trạng nguyên" ở tuổi 25 rồi, cần gì phải chờ thêm 10 năm nữa.
Mặc khác những thí sinh muốn tham gia cuộc thi "Trạng nguyên" đều là những kẻ muốn đầu quân cho triều đình. Những người đó thường các đệ tử trong các gia tộc lớn, con của đại quan trong triều, con của phú hộ, hoặc đơn giản là một tên nông dân muốn đổi đời.
"Sau lần tỉ võ lần trước, ta không muốn tham gia một trận đấu võ công khai nào nữa, phải tìm một thân phận nào hợp lý mới được. À mà còn thân phận Hắc Phong trại nữa, không nên để phí như vậy" Lâm Thiên trầm tư.
Tối này hôm sau, trên một con đường vắng vẻ, ba tên trung niên, mặt mày hung tợn đang khoác vai nhau, đi đứng loạng choạng.
"A Nhị, hôm nay, là bữa nhậu vui nhất đấy, Hahaaha" A Đại nói.
A Nhị nói giọng dâm dê: "Mấy cô nương mới tuyển ở kĩ viện càng ngày càng xinh, tiếc là chúng ta chưa thể đưa mấy ả ta lên giường được".
"Hahaaha, huynh cứ yên tâm đi, chỉ cần cuối tháng này, chúng ta thu đủ tiền thuế bảo kê thì sẽ được thưởng. Lúc đó quăng một đống tiền vào mặt ả tú bà thì muốn lên giường với em nào chả được" A Tam nói.
A Đại cười lớn: "Đúng đúng, lúc đó ta sẽ là vị tướng tiên phong đi đánh giặc, Hahaaha".
"Hình như có tên nào đó đứng ở trước của nhà chúng ta thì phải" A Nhị nói.
Lâm Thiên mặc đồ hắc y nhân, lưng dựa vào tường, vui vẻ chào hỏi:
"Chào ba thằng khốn, đánh nhau không ?"
A Đại thét lên: "Mày chán sống rồi", sau đó rút thanh đao đeo bên hông ra, thi triển 24 đường "Phá Nhạc Đao Pháp".
A Nhị rút vài phi đao trên người xử ra "Liễu Diệp Thập Tam Đao" phóng vào Lâm Thiên.
A Tam lấy thanh đại phủ đeo sau lưng, lao đến thi triển "Tam bản phủ pháp" bổ vào người Lâm Thiên.
Trước thế công dữ dội của ba người, Lâm Thiên chân đạp bộ pháp và sử dụng thân pháp "Nê thu công" để né tránh.
Đến khi A Đại, A Tam mệt lả người, phi đao trên người của A Nhị đã hết. Lâm Thiên mới lên tiếng:
"Đánh xong rồi đúng không ? Giờ đến phiên ta"
Sáng ngày hôm sau, mọi người trong huyện bàn tán.
"Ba tên côn đồ của Tào bang đã bị một tên hắc y nhân đánh chết ngay gần nhà của bọn chúng, đúng là ác giả ác báo".
"Hắc y nhân đó còn để lại ký hiệu của Hắc Phong trại, bọn chúng đã trở lại rồi, chắc muốn là tranh giành địa bàn với Tào Bang".
"Bọn Hắc Phong trại đúng là không sợ chết, đang bị quan binh truy nã gắt gao, lại còn đụng chạm với Tào bang. Ta nghe nói không chỉ ở huyện mình đâu, cả 3 huyện còn lại, đám du côn của Tào bang đều bị tên hắc y nhân đó quét sạch".
"Dù Hắc Phong trại hay Tào bang giành được địa bàn của 4 huyện, thì cũng chả khác gì nhau, cũng là phường ác bá, chỉ có người dân chúng ta chịu thiệt thôi".
Đông Đô thành, tại bến tàu, trong một căn nhà kho.
"Khốn nạn, bọn Hắc Phong trại sống dai như đĩa này, dám nhắm vào địa bàn của ta".
Người đang lớn tiếng la lối chính là bang chủ của Tào bang, Tào Khôn, cường giả Ý Tồn cảnh.
Tào Khôn tiếp tục nói: "Mau cử Tứ đại thiên vương ra trận, mỗi tên mang theo vài thuộc hạ, giám sát việc thu tiền bảo kê ở 4 huyện đi"
"Phải cử Tứ đại thiên vương ra sao bang chủ ? Họ là 4 cao thủ mạnh nhất của bang chúng ta, ít nhất đều là Linh Động cảnh ngũ trọng" Tên thuộc hạ bất ngờ nói.
Tào Khôn chưa kịp trả lời, thì bên ngoài đã có tiếng vọng vào.
"Thành chủ đại nhân đến".
Tào Khôn lễ nghi cúi chào hỏi: "Chuyện gì đã khiến ngài đại giá quang lâm đến nơi này, thưa thành chủ ?".
Hoàng Lân thản nhiên trả lời: "Hắc Phong trại đang làm phiền ngươi thì phải ? Ta cũng đang muốn tiêu diệt bọn chúng, chúng ta nên hợp tác với nhau".
"Phải hợp tác như thế nào, thưa đại nhân ?" Tào Khôn đáp.
Hoàng Lân trở lời: "Ngươi cứ cử người của ngươi đến huyện, ta sẽ cử người của ta âm thầm theo dõi. Khi bọn chúng tấn công, chúng ta sẽ giăng lưới bắt gọn".
Tào Khôn vui vẻ nói; "Nếu được như đại nhân nói, thì còn gì bằng".
"Nhưng, lợi nhuận từ bốn huyện thì ngươi 4 ta 6" Hoàng Lân cười nói.
"Tiểu nhân cảm thấy 'Giết gà sao phải dùng dao mổ trâu', cứ để việc này cho tiểu nhân xử lý, không cần phiền lòng tới ngài" Tào Khôn đổi thái độ.
Hoàng Lân tiếp tục cười nói: "Hahaaha, ta từ một tên vô danh tiểu tốt leo lên đến chức vụ này, vì ta luôn dùng dao mổ trâu để giết gà. Ngươi sẽ thấy giết gà khó hơn ngươi nghĩ".
Hoàng Lân vừa về được nửa đường, thuộc hạ đi bên cạnh hỏi:
"Vậy chúng ta còn tiếp tục cử người âm thầm theo dõi ở bốn huyện không, thưa đại nhân ?".
Hoàng Lân nói: "Cứ cử người đến theo dõi tình hình đi, nếu Tào Bang mất đi Tứ đại thiên vương sẽ như thế nào ?".
Tên thuộc hạ thành thật trả lời: "Không thể gượng dậy nổi ?"
Hoàng Lân ra lệnh:
"Nếu bọn Hắc Phong trại lại tấn công Tào bang, thì để bọn chúng đánh nhau cho đã đi"
"Dù bên nào thắng đi chăng nữa, thì hãy ra tay giết chết hết bọn chúng, rồi đổ hết lỗi lên đầu bọn Hắc Phong trại. Bọn dân đen sẽ không biết hắc y nhân là viện binh của Hắc Phong trại hay là viện binh của Phủ thành chủ đâu. Hắc y nhân chính là kẻ giết người, Hahaaha".
Tên thuộc hạ cúi chào: "Đại nhân anh minh".
Sau khi Hoàng Lân đi khỏi, Tào Khôn quát:
"Tên thành chủ khốn kiếp, hắn muốn ăn trên đầu trên cổ ta mà".
"Hắc Phong trại có gì đáng sợ chứ, hổ xuống đồng bằng cũng chỉ là con chó thôi".
Tại sòng bạc của Tào bang ở bến tàu, một vài nhóm người đang sát phạt bằng những viên xí ngầu.
"Thành chủ thiếu gia, ngài hết tiền rồi, ngày sau lại quay lại nhé" Tào Xung, con trai của Tào Khôn, mỉa mai nói.
Tên thiếu gia chỉ hơn 14 tuổi với bộ quần áo sang trọng, tức giận mắng: "Ta mà hết tiền thì nhà ngươi cũng mạt kiếp, mau cho ta vay thêm tiền đi".
Hắn chính là Hoàng Nhân, con trai của thành chủ Hoàng Lân, là một tên phá gia chi tử.
Tào Xung thành thật nói: "Thành chủ đại nhân đã dặn, không cho thiếu gia vay tiền, nếu không sòng bạc sẽ bị dẹp. Xin thiếu gia bớt giận".
"Lão già khốn kiếp đó" Hoàng Nhân mắng.
Hoàng Nhân tức giận bỏ về, trên đường hắn về, mọi người dân đều tránh xa hắn, họ không muốn dính dáng đến vị công tử này, nếu hắn lên cơn, kiếm chuyện với họ thì lại khổ.
Đi qua một con hẻm vắng nhỏ, một người đàn ông trung niên đang đi phía sau Hoàng Nhân, đột nhiên tăng tốc, tiến lên chào hỏi: "Chào đại thiếu gia".
Hoàng Nhân ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là ai ?"
Người trung niên đáp: "Ta là Lâm Thiên".
Nói xong, một quyền đánh ngất Hoàng Nhân, kéo hắn vào một căn nhà bên cạnh.
Tào Khôn và Hoàng Lân cũng không ngờ được rằng, con hổ từ núi xuống đồng bằng đã vào đến nhà bọn hắn rồi.
Lâm Thiên sau khi dịch dung thành Hoàng Nhân, đã mua một bình rượu uống, và tiến về phủ thành chủ.
Vừa vào đến cửa, binh sĩ liền nói: "Thưa thiếu gia, thành chủ đang tìm và muốn gặp ngài ?".
Lâm Thiên đáp: "Dẫn ta đi, ta cũng đang muốn gặp ổng đây".
Binh sĩ dẫn Lâm Thiên đến thư phòng của Hoàng Lân.
"Đứa con khốn nạn, mày cũng về tới nhà rồi à, con nhà người ta đang chuẩn bị cho cuộc thi "Trạng nguyên", mày lại đi rượu chè, cờ bạc. Mày có xứng khi mang họ tao không ?" Hoàng Lân tức giận mắng.
Lâm Thiên vẫn im lặng không trả lời, vì hắn sợ bị lộ, hắn có thể có khuôn mặt giống như đúc Hoàng Nhân. Nhưng hắn không biết thói quen của Hoàng Nhân.
Hoàng Nhân sẽ cãi lại khi bị mắng, hay lại im lặng chịu trận. Thì chỉ có Hoàng Lân, cha hắn biết được. Nên Lâm Thiên chọn cách im lặng là tốt nhất, hắn giả vờ say sỉn, đầu óc không tỉnh táo.
Hoàng Lân một cước đạp vào người của Hoàng Nhân, rồi mắng:
"Mày bị câm rồi à".
"Mau dẫn tên khốn này về phòng và nhốt hắn lại".
Lâm Thiên liền gào lên: "Con không đi đâu hết".
"Vậy nhốt nó ở trong đây luôn đi" Hoàng Lân ra lệnh.
Hoàng Lân có việc bận nên liền ra ngoài, Lâm Thiên thì bị nhốt tại thư phòng, bên ngoài có hai binh sĩ đang canh gác.
Lâm Thiên liền lục tung cả thư phòng Hoàng Lân lên, nhưng hắn không tìm được thứ gì quý giá cả.
Trong lúc chán nản, Lâm Thiên chống tay lên bàn, vô tình ấn xuống cơ quan.
Một tiếng "Két" vang lên, phía sau kệ sách, một căn phòng bí mật hiện ra.
Bên ngoài, một tên lính gác liền hỏi tên còn lại: "Mày có nghe tiếng gì bên trong không ?".
"Chắc tên thiếu gia say sỉn đó quậy phá gì thôi" Tên lính còn lại đáp.
Lâm Thiên bước vào căn phòng bí mật, một luồng ánh sáng vàng kim chiếu vào mặt hắn.
"Cả một núi vàng, đúng là thành chủ mà, giàu chảy mỡ".
Lâm Thiên bỏ qua số vàng trước mắt, vì hắn biết hắn không thể đem chúng ra khỏi đây được. Sau đó, hắn hướng mắt về phía kệ sách nằm phía bên phải.
Trên kệ sách có nhiều cuốn sách lần lươt với tựa đề là:
"Long tượng bàn nhược công": Cam cấp võ học, gồm có 13 tầng, mỗi tầng tu luyện lại khó gấp đôi tầng sau.
"Quy tức công": Tử cấp võ học, một môn nội công che giấu hơi thở, giả chết, có thể che giấu tu vi, và tăng một ít chân khí.
Long hành bách biến: Tử cấp võ học, thân pháp thiên biến vạn hóa.
Khốn hổ xuất tù chưởng pháp: Tử cấp võ học, chưởng pháp vây khốn đối thủ.
Thần tượng đà sơn cước: Tử cấp võ học, cước pháp mạnh mẽ.
Một quyển sổ nhật ký của Hoàng Lân.
"Ta đã đạt được bảo rồi" Lâm Thiên vui sướng trong lòng.
Sau đó, Lâm Thiên lần lượt học thuộc lòng các quyển bí tịch.
"Phải thoát khỏi đây thôi, đêm dài lắm mộng, cái xác của tên thiếu gia mà sớm bị phát hiện ra là ta tiêu đời" Lâm Thiên nghĩ thầm.
Lâm Thiên tới trước cửa, hỏi: "Ê, bọn ngươi tên là gì ?"
Ngoài cửa có một tiếng đáp: "Thưa thiếu gia, tôi tên là Phùng Bá, thằng còn lại tên là Long Định".
"Ta muốn đi đại tiện, hai ngươi cho ta đi được không ? Ta cho mỗi người các ngươi 5000 lượng bạc". Lâm Thiên nói.
Phùng Bá kinh ngạc, 5000 lượng bạc, hắn có khi làm cả đời cũng không thể có được số tiền này.
Long Định lên tiếng nói: "Thưa thiếu gia, bọn tôi cần tiền thật, nhưng cũng phải còn mạng để xài chứ, thành chủ mà biết chuyện này thì bọn tôi không còn đường sống đâu".
Lâm Thiên cười nói: "Hahahaa, hai người các ngươi đều đã là Linh Động cảnh rồi, mà lai sợ ta bỏ chạy sao ? Ta chỉ mới Thực Dụng cảnh, thì có cơ hội nào chạy trốn trước hai ngươi không ?".
Long Định cùng Phùng Bá, suy nghĩ cũng thấy hợp lí.
"Ta muốn đi đại tiện, các ngươi hãy dẫn ta đi, ta mà đại tiện trong đây, thành chủ sẽ quở trách các ngươi đấy" Lâm Thiên tiếp tục dụ dỗ.
Long Định liền nói: "Thưa thiếu gia, bọn tôi sẽ mở cửa ra ngay".
Cánh cửa vừa được mở, Lâm Thiên bước ra ngoài.
Phùng Bá vui vẻ nói: "Thiếu gia nhớ giữ lời hứa nhé".
"Tất nhiên" Lâm Thiên đáp.
Lợi dụng lúc bọn họ chủ quan, Lâm Thiên tung một quyền vào thái dương của Phùng Bá, một tay còn lại thi triển "Oai kê trảo" bóp cổ Long Định.
Long Định bị tấn công bất ngờ, trừng mắt, ú ớ: "Linh… Động…Cảnh..".
Sau khi xử lí xong hai tên lính gác, Lâm Thiên kéo xác cả hai vào mật thất, dùng dao rọc da mặt của Phùng Bá.
Lâm Thiên dịch dung thành Phùng Bá, đang đi xuống lầu, thì một giọng nói vang lên.
"Phùng Bá, ngươi đi đâu vây ? Không phải ngươi đang canh gác thiếu chủ sao ?". Một tên binh sĩ hỏi.
Lâm Thiên đáp: "Ta có việc phải đi giải quyết, ta đã dặn Long Định canh gác cẩn thận rồi, ta đi nhanh về nhanh thôi".
"Thôi được rồi, ngươi đi đi". Tên binh sĩ nói.
Thấy bóng lưng của Lâm Thiên đã đi, tên binh sĩ liền lên thư phòng xem tình hình, một lúc sau, hắn hốt hoảng chạy xuống gào thét lên:
"Mau chặn tên Phùng Bá lại, thiếu chủ trốn ra ngoài rồi".
"Mau báo cáo với thành chủ đại nhân".
Một lúc sau, Hoàng Lân đã trở về cùng với Chu lão, chủ của thư viện trong thành, cũng chính là người mời hắn đến nhà trò chuyện.
Hoàng Lân tức giận quát lớn: "Ta đã dặn các ngươi phải canh gác cẩn thận, hơn hai chục tên Linh Động cảnh lại để thằng con phế vật của ta trốn thoát ra ngoài sao"
"Còn không biết cử người, lục tung cái thành này lên, tìm hắn về cho ta".
Một tên binh sĩ nói: "Chúng tôi đã cho người đi tìm các cửa ngõ trong thành nhưng thiếu gia và hai tên lính gác Long Định và Phùng Bá đã mất tích. Trước khi phát hiện thiếu chủ mất tích thì Phùng Bá đã xin phép ra ngoài"
"Đều mất tích sao ? Không xong rồi" Hoàng Lân chạy nhanh lên thư phòng.
Hoàng Lân khởi động cơ quan, mở mật thất, ra thì thấy hai cái xác của hai tên lính gác, một tên trong số chúng đã bị rọc mất da mặt.
"Tại sao lại không mất thứ gì ?" Hoàng Lân kiểm kê lại tài sản trong phòng và thắc mắc.
Hoàng Lân nhặt chiếc da mặt rơi dưới đất lên, thì phát hiện đó chính là khuôn mặt của Hoàng Nhân, đau lòng mà gào thét:
"Tên khốn nào đã giết con trai ta, ta sẽ không cho ngươi sống yên đâu".
Chu lão ở cạnh bên an ủi: "Thành chủ đừng quá đau buồn, lão già này đã phán đoán được hung thủ".
Hoàng Lân tha thiết nói: "Là ai ? Chu lão hãy nói cho ta nghe xem".
"Là một thằng nhóc, khoảng hơn 12 tuổi" Chu lão đáp.
…
Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.
Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1-2 chương ạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook