Võ Nhân Giang Hồ
-
2: Thất Bại
Sau khi nhận các quyển bí tịch, Lâm Thiên chăm chú ngồi đọc, mỗi quyển chỉ cần lướt qua một lần là nhớ.
Thấy Lâm Thiên đọc quá nhanh, Phú Đại tỏ ra khinh thường: “Đúng là thằng không biết chữ”.Nhưng Phú Đại không biết được, trong tiềm thức của Lâm Thiên bảng điện tử đã lần lượt hiện lên ba ô hình chữ nhật viền xanh lục.“Mãnh ngưu quyền”: quyền pháp dựa theo cách đánh nhau của trâu bò, được con người cải tiến mà thành.Thuộc tính thú +1.“Thổ nạp đại pháp”: nội công cơ bản, giúp điều hòa hơi thở, kéo dài sức trong khi chiến đấu.“Mai hoa thung pháp”: bộ pháp đi trên cột gỗ.Sau khi cõng Phú Đại về nhà, Lâm Thiên liền trở về.Ăn tối cùng gia đình xong, Lâm Thiên bắt đầu nghiên cứu các bộ võ công mà hôm nay hắn đã học.Lâm Thiên lần lượt thi triển các chiêu thức của “Nông phu tam quyền”, “Mãnh ngưu quyền”, chân thì đạp theo bộ pháp của “Mai hoa thung pháp”.Trong đầu hắn lại vang lên giọng nói: “Chúc mừng chủ nhân đã chọn được con đường của riêng mình, kích hoạt khí vận “Kỳ tài võ học”, bảng điện tử lại xuất hiện thêm một ô khí vận”.Lâm Thiên bất ngờ: “Ta đã chọn con đường sao ?”.Lâm Thiên nghĩ lại: “Cũng đúng, khi tập võ ta lại cảm thấy thích thú hơn khi học văn, chắc hệ thống dựa vào sở thích mà đưa ra con đường cho ta”.Lâm Thiên trong tiềm thức xem lại khí vận mình vừa nhận được.“Kỳ tài võ học” : tăng độ thuần thục khi tập luyện võ công, và nội công lên gấp nhiều lần.Hắn có thể thi triển không sai các chiêu thức của các môn võ công nhờ chức năng “Kỳ tài” của mình, nhưng độ thuần thục thì vẫn cần phải rèn luyện bằng cách thi triển chiêu thức đó nhiều lần.
Một kẻ mới học “Mãnh ngưu quyền” không thể nào đánh thắng được kẻ đã luyện “Mãnh ngưu quyền” đại thành được.
Độ thuần thục gồm 4 tầng Sơ Học Xạ Luyện (sơ thành), Sơ Khuy Môn Kinh (tiểu thành), Dung Hội Quán Thông (đại thành), Đăng Phong Tạo Cực (viên mãn).Lâm Thiên gật gù nói: “Đúng là chương trình “Siêu chiến binh”, nếu tạo ra một tên quân lính được huấn luyện, được trao cho nhiều đặc tính như vây, đúng là ác mộng trên chiến trường đối với những kẻ đối đầu với hắn”.Lâm Thiên tiếp tục xem ô thuộc tính vừa nhận được, nhưng chỉ thấy một ô hình chữ nhật với chữ “Thú” với số điểm +1.Thiên Ý hiểu được thắc mắc của chủ nhận liền trả lời: “Đề mục này có thể phải đạt đến cảnh giới cao hơn để khai mở, thế giới này là một thế giới hoàn toàn mới lạ, chương trình sẽ phân tích những gì chủ nhân học được để có phương pháp tiến hóa hoàn thiện bản thân chủ nhân lên, đó cũng chính là sự lợi hại của hệ thống”.Lâm Thiên tiếp tục tìm hiểu về nội công, hắn vận chuyển hơi thở theo khẩu quyết của “Thổ nạp đại pháp”.
Hắn phát hiện ra độ thuần thục tu luyện nội công của mình tăng lên, nhưng nội công khó tu luyện hơn các chiêu thức võ công, cần thời gian dài.
Đối với những người khác không có khí vận như hắn thì tu luyện 1 năm thì “Thổ nạp đại pháp” mới đến cảnh giới đại thành.Ngày hôm sau Lâm Thiên kêu cha mình đóng giúp vài cọc gỗ ở gần nhà, để luyện tập bộ pháp, mỗi tối đều luyện tập võ công, nội công.
Cha mẹ không biết hắn tìm hiểu đâu ra cách học võ, nhưng cũng không quan tâm vì biết học một chút võ công cũng sẽ giúp ích cho hắn.
Lâm Hùng còn kêu hắn đưa khẩu quyết của “Mãnh ngưu quyền” cho mình luyện để phòng thân.Một năm lại trôi qua, Lâm Thiên năm nay đã được 7 tuổi, với hai bộ quyền pháp là “Nông phu tam quyền”, “Mãnh ngưu quyền”, và bộ pháp “Mai hoa thung pháp”, cuối cùng nội công “Thổ nạp đại pháp” điều đã luyện đến cảnh giới đăng phong tạo cực (viên mãn).Lâm Thiên cũng luyện thêm hai bộ võ công màu lục tới viên mãn, một là trảo pháp, hai là thối pháp.“Oai kê trảo”: mô phỏng cách chiến đấu của loài gà, hắn học được khi đi xem người ta đá gà, trong bộ trảo pháp còn có một chiêu thức khinh công là “Kê dược cửu thiên”.“Lão ngưu thối pháp”: thối pháp cứng và hiểm như sừng trâu, hắn đã học được khi cha hắn, Lâm Hùng dùng “Mãnh ngưu quyền” bàn luận với ông bạn hàng xóm, người được ông nội để lại cho quyển võ công đó.Với thêm hai môn võ công nữa thuộc tính “Thú” của Lâm Thiên đã là 3.Nếu nhiều người học võ biết Lâm Thiên học nhiều như vậy môn võ công, thì sẽ chửi hắn là ngu dốt, học võ cần thuần thục một môn võ (Tinh) chứ không cần học qua loa nhiều môn võ (Tạp), cũng đúng thôi vì hắn khác họ.
Bọn họ cần nhiều năm để học một môn võ công, trong khi đó hắn chỉ cần một năm để luyện đến viên mãn toàn bộ môn võ của mình.Tuy nhiên, Lâm Thiên vẫn chỉ ở Thực Dụng cảnh, muốn lên Linh Động cảnh cần đả thông một kinh mạch trong bát mạch, muốn đả thông thì cần một lượng chân khí lớn.
“Thổ nạp đại pháp” chỉ là môn nội công chủ yếu để điều hòa hơi thở, tăng rất ít chân khí.
Hắn cần thêm luyện thêm một hoặc vài môn nội công để làm điều này.Sau một năm, đã có nhiều chuyện đổi thay, Phú Đại đã chán chơi với Lâm Thiên cùng bọn trẻ trong vùng, hắn đang chơi rất hợp với một tên công tử khác ở huyện bên cạnh, nên nguồn thu nhập của Lâm Thiên từ tên phú nhị đại này bị cắt đứt.
Hai năm qua Lâm Thiên đã tích trữ cho mình được 5 lượng bạc, tương đương đến 500 đồng.Lâm Thiên cũng có một người bạn mới là một tên nhóc ăn mày, tên hắn là Tô Khất.Một hôm, Lâm Thiên đang trên đường đến chợ tìm Tô Khất, thì hắn gặp nhóm người đang biểu diễn mãi nghệ, nhóm người này thường đi qua từng huyện biểu diễn để bán thuốc kiếm tiền.Một người trong nhóm cao giọng nói: “Xin chào bà con, tôi là Cao Phi, hôm nay sẽ biểu diễn “Ngạnh Khí công” cho mọi người xem”.Nói xong, Cao Phi liền vào thế trung bình tấn vận chân khí.
Rồi có hai người cầm thanh giáo đâm vào cổ của hắn.
Hai bên ra sức đẩy, giằng co với nhau đến khi hai thanh giáo gãy vỡ vụn.Mọi người dân vây xung quanh ra sức vỗ tay tán thưởng.Trong đầu Lâm Thiên vang lên tiếng nói: Đã học được võ công bất nhập lưu “Vỗ tay công”.“Vỗ tay công”: nội công cấp thấp, giúp tăng lực chiến đấu của người mình cổ vũ, khi vỗ hai tay với cường độ cao, đồng thời điều động chân khí đến bàn tay, sẽ rèn luyện và tăng một ít chân khí.Lâm Thiên thầm mắng: “Con mợ nó, vỗ tay thôi cũng là võ công à”.Kế tiếp, Cao Phi nằm trên một cái ghế gỗ dài, phía trên ngực để một tảng đá to, một người khác cầm cây búa tạ dùng sức vung thật mạnh lên tảng đá.Tảng đá vỡ nát, Cao Phi đứng lên như chưa hề bị thương tổn gì, trước ánh mắt bất ngờ của mọi người, anh ta lại cao giọng nói: “Mọi người đều là người lao động, thường xuyên bị thương tổn khi làm việc phải không ?”.Mọi người đều đồng thanh trả lời: “Đúng vậy”, có người còn nói phụ họa thêm: “Làm sao chúng tôi khỏe được như anh vậy”.Cao Phi cao hứng nói: “Ở đây tôi có bán một quyền bí tích “Ngạnh khí công”, một môn nội công vô cùng cao thâm để rèn luyện cơ thể chỉ với giá 50 đồng.
Nhưng muốn học công phu này cần phải có dược liệu để bôi lên vết thương sau những lần luyện công, mà ở đây tôi cũng có bán những dược liệu đó, mỗi gói chỉ với giá 10 đồng, chỉ cần 10 gói là võ công đại thành”.Cao Phi vừa nói xong, đa số mọi người đều bỏ đi, vì họ đều là nông dân nghèo, họ cần tiền lo cho bản thân, lo cho con cái.
Chỉ có một vài người ở lại mua.Cao Phi thở dài thì thầm: “Mãi nghệ ở huyện thật là khó kiếm sống, nếu không phải trong thành các bang hội, phe phái đã chiếm hết kế sinh nhai, thì ta đỡ cực khổ hơn rồi”.“Khoan đã, cháu muốn thử sức với chú, xem “Ngạnh khí công” có thật sự mạnh như chú nói không ?” Lâm Thiên đột nhiên cao giọng nói.Cao Phi nhìn lại thì thấy một thằng nhóc chỉ chừng 6-7 tuổi, liền phì cười trả lời: “Nhóc con, về nhà với bố mẹ đi”.Lâm Thiên với giọng nói đầy mỉa mai: “Chú sợ à ?”.Cao Phi tức giận, vừa lao lên vừa nói: “Để ta dạy bảo thằng nhãi ranh ngươi”.Mãnh hổ quyền pháp thức thứ nhất: “Mãnh hổ vồ mồi”.Cao phi triển khai thế công, tuy nhiên đã thu bớt lực vì chỉ muốn hù dọa thằng nhóc này, tuy nhiên anh ta đã lầm.Lâm Thiên chân đạp “Mai hoa thung pháp” né tránh đòn tấn công của Cao Phi, quyền thì xử ra “Mãnh ngưu quyền pháp” đánh vào phía sau lưng của hắn ta.Cao Phi bị quyền kình đẩy ra xa xém té, nhưng không hề hấn gì.Cao Phi bất ngờ nói: “Không ngờ một tên nhóc cũng biết võ công, rất thú vị.
Vui chơi đến đây đủ rồi, dừng ở đây đi, nếu không ta không nương tay đâu”.Lâm Thiên lại với giọng đầy mỉa mai nói: “Chú sợ à ?”.Cao Phi tức điếng người, nội tâm hét rào: “Con mợ nó, cả đời ta chưa bao giờ bị một thằng nhóc sỉ nhục như thế này”.Cao Phi chân liền thi triển Mãnh hổ bộ pháp: “Mãnh hổ quá giang” tiếp cận Lâm Thiên, còn quyền thì dùng Mãnh hổ quyền pháp thức 2: “Mãnh hổ hạ sơn” đánh vào trực diện.Đối diện với thế công của Cao Phi, Lâm Thiên thi triển khinh công “Kê dược cửu thiên” né đi.
Đồng thời quyền chuyển thành trảo xử ra Oai Kê Trảo thức thứ 2 “Phượng trảo thất liên sát”.Một hổ một gà đánh nhau khiến xung quanh mọi người gom đồ chạy tán loạn.
Con hổ muốn vồ chết con gà nhưng con gà quá linh động nên không được, con gà lại không đủ sức dùng móng cào xuyên lớp da của hổ.Lâm Thiên chọn dùng Oai Kê trảo vì nó có thể kết hợp với “Mai hoa thung pháp” và “Kê dược cửu thiên” né tránh công kích như vũ bão của Cao Phi.
Và hắn còn biết một điểm yếu của mình là “Khí lực”, một đứa trẻ 7 tuổi sao “Khí lực” có thể sánh bằng Cao Phi đã 35 tuổi rồi.
Hắn chỉ còn biện pháp né tránh và tận dụng chức năng “Nhìn thấu” của mình để đọc chiêu đối thủ và tìm điểm yếu phản công.Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến, một quyền của Cao Phi đánh trúng Lâm Thiên, khiến hắn văng ra xa.Hắn cảm thấy đau nhói ngay trước ngực, hướng về Cao Phi liền òa lên khóc mà kêu rào:“Cha ơi có người đánh con nè, cha cháu là phú hộ huyện bên sẽ không tha cho chú đâu, cha cháu sẽ kêu người đánh chú huhuhu”.Cao Phi cảm thấy lúng túng: “Con mợ nó, biết ngay mà, một thằng nhóc nhỏ như vậy mà đã học nhiều môn võ công chắn chắn là gia thế cực khủng”.Cao Phi liền nhanh chân tiến lại dỗ dành: “Chú xin lỗi, chú lỡ tay, cháu nín đi”.Lâm Thiên lại òa khóc to hơn: “Cháu có làm gì chú đâu, sao chú đánh cháu? cháu về cháu méc ba cháu nè”.Cao Phi nhìn lại bản thân trên người chằng chịt những vết cào xé như móng gà để lại, chiếc áo hắn đang mặc giờ rách như một chiếc giẻ lao nhà rồi, mắng thầm trong bụng “Con mợ nó, vậy mà nó nói nó không làm gì mình”.Cao Phi nuốt hận, ôn tồn nói: “Cháu nín khóc đi, cháu muốn chú làm gì cũng được”.Lâm Thiên lau hai hàng nước mắt nức nở nói: “Vậy chú cho cháu quyển bí tịch “Ngạnh khí công” và “Mãnh hổ quyền”, còn thêm ba gói dược liệu để cháu trị thương đi”.Cao Phi ngỡ ngàng chửi thầm trong bụng: “Móa nó, đúng là con nhà phú hộ, mới nhỏ đã học được kungfu sư tử ngoạm rồi”.Cao Phi liền giả vờ nói: “Mãnh hổ quyền là sư phụ truyền cho chú, hiện giờ chú không giữ bí tích”.Lâm Thiên nức nở nói: “Vậy chú phải đưa cháu quyển khác, cháu không chịu đâu”.“Thôi được rồi, ở đây chú còn quyển “Dã cẩu quyền”, cháu cầm đi” Cao Phi uất hận nói.Lâm Thiên nhận hết đồ vật, một tay ôm lòng ngực, quay lưng đi, giả vờ một bộ dạng thê thảm đi về nhà.
Cao Phi đâu biết rằng, phía sau tấm lưng đó đứa trẻ đó lại nở một nụ cười nham hiểm và mãn nguyện.Lâm Thiên cũng chẳng cần có thêm “Mãnh hổ quyền” làm gì nữa, vì trong lúc chiến đấu hắn đã học thuộc được hết chiêu thức rồi.Cao Phi thở dài nghiêm giọng nói: “Mau dọn dẹp đồ đạc rời khỏi đây nhanh lên, trước khi quá muộn, ta nghĩ cha hắn không tha cho chúng ta đâu”.Một cao thủ Thực Dụng cảnh như Cao Phi, đã luyện võ từ lúc 20 tuổi đến nay là được 15 năm, hắn luôn tự hào về “Ngạnh khí công” và “Mãnh hổ quyền pháp” luyện đến đại thành của mình, lại bỏ chạy như chó chết vì một đứa trẻ.Sau khi trở về nhà, Lâm Thiên nằm trên giường đắp thuốc lên lòng ngực, mở hai cuốn bí tích vừa cuỗm được vừa đọc vừa suy nghĩ: “Trận đầu tiên đánh nhau trên giang hồ, không ngờ ta lại thất bại, ta còn quá nhỏ, quá yếu”.…Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1-2 chương ạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook