Vợ Nhà Người Ta
-
Chương 62: Chẳng trách sẽ chọn cô
Gần như không làm bất kỳ thủ tục nào, tôi bước ra cục cảnh sát rất nhẹ nhàng.
Người đàn ông mặc tây trang đen đang đợi bên ngoài, thấy tôi ra, nói bà chủ xin mời bên này, anh Hoa đang đợi bà trên xe.
Tôi theo anh ta đến trước chiếc xe thương vụ màu đen, cửa xe mở ra, lại không phải Hoa Tử Việt đang trên xe.
Người trên xe gật đầu với tôi: “Em dâu.”
Người này là cậu cả nhà họ Hoa – Hoa Tử Tô – tôi từng có duyên gặp mặt một lần, thì ra ‘anh Hoa’ trong miệng họ không phải Hoa Tử Việt, mà là anh cả anh – Hoa Tử Tô.
“Cảm ơn anh cả đón em ra.” Tôi cũng lễ phép chào hỏi anh ta.
Bất kể nói thế nào bây giờ trên danh nghĩa tôi cũng là vợ của Hoa Tử Việt, tôi đương nhiên phải theo Hoa Tử Việt gọi anh cả.
“Em dâu khách sáo rồi, chúng ta là người một nhà, đương nhiên phải chăm sóc lẫn nhau. Lên xe đi.”
Tôi kéo mở cửa trước chuẩn bị ngồi vào vị trí ghế lái phụ, nhưng Hoa Tử Tô ý bảo tôi ngồi phía sau, nói anh ta có lời muốn nói với tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi chính thức tiếp xúc với Hoa Tử Tô, tôi đương nhiên rất câu nệ.
Quan hệ giữa tôi với Hoa Tử Việt còn như vậy, với người nhà họ Hoa càng sinh ra khoảng cách.
Hoa Tử Tô cũng rất đẹp trai, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, mặc dù không phải kiểu chọc đào hoa như Hoa Tử Việt, nhưng cảm giác đem lại cho người ta lại càng thêm ổn trọng.
“Vốn là Tử Việt tự mình tới đón em, nhưng nó bây giờ không tiện. Cho nên ba kêu tôi tới dẫn em ra, họ không làm khó em chứ.” Hoa Tử Tô nói.
“Không có, chỉ là thẩm vấn bình thường, không làm khó em.”
Trong lòng tôi nghĩ, chuyện tôi vào cục cảnh sát sao nhanh như vậy đã truyền tới nhà họ Hoa rồi?
Từ lúc bị cảnh sát dẫn đi, tới bị thẩm vấn, cũng không bao lâu, Hoa Tử Tô đã tới rồi, tốc độ phản ứng quá nhanh.
“Em không muốn hỏi chúng tôi làm sao biết?” Hoa Tử Tô hỏi.
Tôi có chút ngại ngùng gật đầu.
“Sáng sớm nay, bạn ở cục cảnh sát của nhà họ Hoa gọi điện thoại cho ba, nói rạng sáng tối qua xảy ra vụ án mạng, có liên quan tới em và Tử Việt. Nếu chuyện này để truyền thông biết được, thanh danh của nhà họ Hoa, giá cổ phiếu của tập đoàn Hoa thị đều sẽ chịu ảnh hưởng, cho nên ba kêu tôi đến xử lý chuyện này.”
Tôi khẽ ồ một tiếng: “Cảm ơn anh cả, phiền anh rồi.”
Lúc này điện thoại của Hoa Tử Tô vang lên, anh ta nhận điện thoại, nói liên tục vài chữ ‘dạ’, sao đó nói với tôi: “Ba kêu anh dẫn em đi gặp ông.”
Tôi vừa nghe phải gặp Hoa Quốc Dân lập tức trở nên căng thẳng.
Thầm nghĩ chuyện này tôi phải giải thích làm sao với ông ta đây?
Nếu tôi nói ra hết toàn bộ, Hoa Tử Việt nhất định sẽ trách tôi cáo trạng với người lớn, đến lúc đó anh sẽ càng thêm hận tôi, phiền chán tôi.
Nhưng nếu tôi không nói tình hình thực tế, vậy là lừa dối, đến lúc đó tra ra chân tướng, tôi lại đắc tội với Hoa Quốc Dân đã cứu tôi ra, ông ta là gia trưởng nhà họ Hoa, đắc tội ông ta vậy sau này tôi sẽ càng thêm phiền phức.
Nghĩ cả đường, đến biệt thự ‘nhà trắng’ rồi cũng không thể nghĩ ra đối sách ứng phó hay ho nào.
Mê mang xuống xe, theo Hoa Tử Tô vào Bạch Cung.
Tôi bị dẫn tới thư phòng của Hoa Quốc Dân, sau đó Hoa Tử Tô liền rời đi.
Hoa Quốc Dân mặc tây trang màu đen đứng trước cửa thư phòng, đang gọi điện thoại.
Tôi đứng một bên, không dám lên tiếng, cũng không dám ngồi, đợi Hoa Quốc Dân gọi điện thoại xong.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Trong giọng nói Hoa Quốc Dân rõ ràng có thể nghe ra trách móc kìm nén.
“Hoa tổng…”
Ông ta phất tay ngăn cản tôi: “Đây là ở nhà, con cũng gả tới đây lâu như vậy rồi, nên gọi ba, nếu không nghe rất kỳ quái.”
Tôi chỉ đành sửa miệng gọi một tiếng ba.
“Sáng sớm ba liền nhận được tin tức, nói một người chết, người này trước khi chết từng gọi điện thoại cho con, con là một trong số những người hiềm nghi, sau đó còn có người báo cảnh sát, nói hôm trước đó người này bị Tử Việt cho người đánh tới bị thương nặng, trước đó nữa, người này còn từng tập kích Tử Việt, bây giờ người này chết rồi, nhà họ Hoa khó thoát khỏi liên quan. Hôm nay ba vốn muốn bay tới thủ đô gặp mặt một lãnh đạo, bây giờ ba không dám ra ngoài, vì ba vẫn không cách nào đoán được chuyện này sẽ tạo ra đả kích bao lớn đối với nhà họ Hoa, ba cũng không biết nếu truyền thông biết được chuyện này, thì ba nên giải thích với họ thế nào?”
Rất rõ ràng, Hoa Quốc Dân kêu tôi gọi ba, không phải là muốn kéo gần mối quan hệ, cũng không phải là thừa nhận tôi, chỉ là tôi gọi ba rồi, thì ông ta có thể dùng giọng điệu người lớn dạy dỗ tôi tiện hơn.
“Xin lỗi ba, nhưng chuyện này không liên quan đến chúng con, người đó không phải do con hại, cũng không phải Tử Việt hại.”
“Người đó rốt cuộc là ai? Tại sao muốn tập kích Tử Việt, Tử Việt sao lại kêu người đánh hắn ta? Người có hiềm khích với Tử Việt sao lại gọi điện cho con vào đêm khuya? Hai đứa không phải vợ chồng sao, nó không phải vì con mà thậm chí không tiếc đắc tội với thị trưởng Tần, hủy hôn với Tần Như Tâm sao? Tại sao bây giờ hai đứa lại trở nên như vậy?”
Cho nên ông ta đoán chuyện này là do mâu thuẫn gia đình giữa tôi và Hoa Tử Việt gây nên.
Thực ra mẫu thuẫn gia đình quả thực tồn tại, nhưng không đến mức liên quan mạng người.
Đầu óc tôi rất loạn, không biết giải thích thế nào, hoặc là nói giải thích đến mức nào.
Nói ra hết chuyện của Cao Kiều, rõ ràng không tốt.
Tôi không muốn cáo trạng trước mặt Hoa Quốc Dân. Vì trong gia tộc lớn thế này, con trai để lại ấn tượng tốt cho ba là chuyện cực kỳ quan trọng, nó liên quan tới địa vị trong gia đình, còn có phân chia lợi ích sâu xa hơn.
Nói cách khác chính là tôi không thể bôi đen Hoa Tử Việt, khiến Hoa Quốc Dân phủ định Hoa Tử Việt, chuyện này không có gì tốt với tôi.
“Chuyện này…hơi phức tạp, ba đã hỏi Tử Việt chưa?” Tôi thăm dò.
“Chưa, nó không nói gì cả. Nó trước giờ đều vậy, muốn làm gì thì làm đó. Làm sai cũng không nói, lần nào cũng bắt ba giải quyết hậu quả cho nó. Nếu nó nói, ba còn kêu con đến làm gì?” Hoa Quốc Dân rõ ràng đã rất tức giận.
Hoa Tử Việt đã không chịu nói, vậy tôi càng không thể nói. Nếu không Hoa Tử Việt sẽ bóp chết tôi.
“Quả thực con biết người đó, nhưng không thân. Anh ta và Tử Việt cũng không thân. Về phần anh ta tập kích Tử Việt, là vì anh ta có chút hiểu lầm với Tử Việt. Nhưng cái chết của anh ta thật sự không liên quan tới Tử Việt, Tử Việt kêu người đánh anh ta là vì anh ta tập kích anh ấy. Tử Việt dạy dỗ anh ta xong liền thả anh ta đi. Ai ngờ tới rạng sáng hôm nay anh ta lại xảy ra tai nạn xe.”
Hoa Quốc Dân hừ lạnh một tiếng: “Con rất bảo vệ nó. Được, chuyện này nếu không liên quan tới nó, vậy con thì sao, người đó tại sao một giờ sáng gọi điện thoại cho con? Nếu con không thân với hắn ta, vậy tại sao hắn lại gọi điện cho con? Con đừng không nói. Mặc dù tạm thời ba cứu con ra, nhưng nếu có người dính lấy chuyện này không buông, đến lúc đó vẫn phải đối mặt. Bất kể con hay là Hoa Tử Việt, nếu khiến danh tiếng nhà họ Hoa bị tổn hại, ảnh hưởng tới công ty, ba tuyệt đối không buông tha cho hai đứa!”
Hoa Quốc Dân ép sát, tôi nhất thời có chút loạn, nhưng tôi vẫn không thể nói.
Hoa Tử Việt không nói, chứng minh anh không muốn để Hoa Quốc Dân biết những chuyện này, cho nên tôi không thể nói.
“Ba, xin lỗi, con không phải muốn đối nghịch với ba, chỉ là ba cũng biết tính tình Tử Việt. Chuyện anh ấy không nói, con cũng không dám nói, nhưng xin ba yên tâm, người đó thật sự không liên quan tới chúng con.”
Hoa Quốc Dân thở dài: “Con có thể bảo vệ Tử Việt như vậy ba cũng yên tâm rồi. Điều đàn ông sợ nhất chính là người phụ nữ của mình không đồng lòng với mình, con có thể làm đến thế này ba rất an ủi. Đây mới là phẩm hạnh nên có của một người phụ nữ. Con quả thực mạnh hơn nhiều Tần Như Tâm chạy tới công ty ba cáo trạng hôm đó. Chẳng trách Tử Việt chọn con.”
Tôi thở phào một hơi, may mắn tôi không nói gì!
Người đàn ông mặc tây trang đen đang đợi bên ngoài, thấy tôi ra, nói bà chủ xin mời bên này, anh Hoa đang đợi bà trên xe.
Tôi theo anh ta đến trước chiếc xe thương vụ màu đen, cửa xe mở ra, lại không phải Hoa Tử Việt đang trên xe.
Người trên xe gật đầu với tôi: “Em dâu.”
Người này là cậu cả nhà họ Hoa – Hoa Tử Tô – tôi từng có duyên gặp mặt một lần, thì ra ‘anh Hoa’ trong miệng họ không phải Hoa Tử Việt, mà là anh cả anh – Hoa Tử Tô.
“Cảm ơn anh cả đón em ra.” Tôi cũng lễ phép chào hỏi anh ta.
Bất kể nói thế nào bây giờ trên danh nghĩa tôi cũng là vợ của Hoa Tử Việt, tôi đương nhiên phải theo Hoa Tử Việt gọi anh cả.
“Em dâu khách sáo rồi, chúng ta là người một nhà, đương nhiên phải chăm sóc lẫn nhau. Lên xe đi.”
Tôi kéo mở cửa trước chuẩn bị ngồi vào vị trí ghế lái phụ, nhưng Hoa Tử Tô ý bảo tôi ngồi phía sau, nói anh ta có lời muốn nói với tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi chính thức tiếp xúc với Hoa Tử Tô, tôi đương nhiên rất câu nệ.
Quan hệ giữa tôi với Hoa Tử Việt còn như vậy, với người nhà họ Hoa càng sinh ra khoảng cách.
Hoa Tử Tô cũng rất đẹp trai, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, mặc dù không phải kiểu chọc đào hoa như Hoa Tử Việt, nhưng cảm giác đem lại cho người ta lại càng thêm ổn trọng.
“Vốn là Tử Việt tự mình tới đón em, nhưng nó bây giờ không tiện. Cho nên ba kêu tôi tới dẫn em ra, họ không làm khó em chứ.” Hoa Tử Tô nói.
“Không có, chỉ là thẩm vấn bình thường, không làm khó em.”
Trong lòng tôi nghĩ, chuyện tôi vào cục cảnh sát sao nhanh như vậy đã truyền tới nhà họ Hoa rồi?
Từ lúc bị cảnh sát dẫn đi, tới bị thẩm vấn, cũng không bao lâu, Hoa Tử Tô đã tới rồi, tốc độ phản ứng quá nhanh.
“Em không muốn hỏi chúng tôi làm sao biết?” Hoa Tử Tô hỏi.
Tôi có chút ngại ngùng gật đầu.
“Sáng sớm nay, bạn ở cục cảnh sát của nhà họ Hoa gọi điện thoại cho ba, nói rạng sáng tối qua xảy ra vụ án mạng, có liên quan tới em và Tử Việt. Nếu chuyện này để truyền thông biết được, thanh danh của nhà họ Hoa, giá cổ phiếu của tập đoàn Hoa thị đều sẽ chịu ảnh hưởng, cho nên ba kêu tôi đến xử lý chuyện này.”
Tôi khẽ ồ một tiếng: “Cảm ơn anh cả, phiền anh rồi.”
Lúc này điện thoại của Hoa Tử Tô vang lên, anh ta nhận điện thoại, nói liên tục vài chữ ‘dạ’, sao đó nói với tôi: “Ba kêu anh dẫn em đi gặp ông.”
Tôi vừa nghe phải gặp Hoa Quốc Dân lập tức trở nên căng thẳng.
Thầm nghĩ chuyện này tôi phải giải thích làm sao với ông ta đây?
Nếu tôi nói ra hết toàn bộ, Hoa Tử Việt nhất định sẽ trách tôi cáo trạng với người lớn, đến lúc đó anh sẽ càng thêm hận tôi, phiền chán tôi.
Nhưng nếu tôi không nói tình hình thực tế, vậy là lừa dối, đến lúc đó tra ra chân tướng, tôi lại đắc tội với Hoa Quốc Dân đã cứu tôi ra, ông ta là gia trưởng nhà họ Hoa, đắc tội ông ta vậy sau này tôi sẽ càng thêm phiền phức.
Nghĩ cả đường, đến biệt thự ‘nhà trắng’ rồi cũng không thể nghĩ ra đối sách ứng phó hay ho nào.
Mê mang xuống xe, theo Hoa Tử Tô vào Bạch Cung.
Tôi bị dẫn tới thư phòng của Hoa Quốc Dân, sau đó Hoa Tử Tô liền rời đi.
Hoa Quốc Dân mặc tây trang màu đen đứng trước cửa thư phòng, đang gọi điện thoại.
Tôi đứng một bên, không dám lên tiếng, cũng không dám ngồi, đợi Hoa Quốc Dân gọi điện thoại xong.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Trong giọng nói Hoa Quốc Dân rõ ràng có thể nghe ra trách móc kìm nén.
“Hoa tổng…”
Ông ta phất tay ngăn cản tôi: “Đây là ở nhà, con cũng gả tới đây lâu như vậy rồi, nên gọi ba, nếu không nghe rất kỳ quái.”
Tôi chỉ đành sửa miệng gọi một tiếng ba.
“Sáng sớm ba liền nhận được tin tức, nói một người chết, người này trước khi chết từng gọi điện thoại cho con, con là một trong số những người hiềm nghi, sau đó còn có người báo cảnh sát, nói hôm trước đó người này bị Tử Việt cho người đánh tới bị thương nặng, trước đó nữa, người này còn từng tập kích Tử Việt, bây giờ người này chết rồi, nhà họ Hoa khó thoát khỏi liên quan. Hôm nay ba vốn muốn bay tới thủ đô gặp mặt một lãnh đạo, bây giờ ba không dám ra ngoài, vì ba vẫn không cách nào đoán được chuyện này sẽ tạo ra đả kích bao lớn đối với nhà họ Hoa, ba cũng không biết nếu truyền thông biết được chuyện này, thì ba nên giải thích với họ thế nào?”
Rất rõ ràng, Hoa Quốc Dân kêu tôi gọi ba, không phải là muốn kéo gần mối quan hệ, cũng không phải là thừa nhận tôi, chỉ là tôi gọi ba rồi, thì ông ta có thể dùng giọng điệu người lớn dạy dỗ tôi tiện hơn.
“Xin lỗi ba, nhưng chuyện này không liên quan đến chúng con, người đó không phải do con hại, cũng không phải Tử Việt hại.”
“Người đó rốt cuộc là ai? Tại sao muốn tập kích Tử Việt, Tử Việt sao lại kêu người đánh hắn ta? Người có hiềm khích với Tử Việt sao lại gọi điện cho con vào đêm khuya? Hai đứa không phải vợ chồng sao, nó không phải vì con mà thậm chí không tiếc đắc tội với thị trưởng Tần, hủy hôn với Tần Như Tâm sao? Tại sao bây giờ hai đứa lại trở nên như vậy?”
Cho nên ông ta đoán chuyện này là do mâu thuẫn gia đình giữa tôi và Hoa Tử Việt gây nên.
Thực ra mẫu thuẫn gia đình quả thực tồn tại, nhưng không đến mức liên quan mạng người.
Đầu óc tôi rất loạn, không biết giải thích thế nào, hoặc là nói giải thích đến mức nào.
Nói ra hết chuyện của Cao Kiều, rõ ràng không tốt.
Tôi không muốn cáo trạng trước mặt Hoa Quốc Dân. Vì trong gia tộc lớn thế này, con trai để lại ấn tượng tốt cho ba là chuyện cực kỳ quan trọng, nó liên quan tới địa vị trong gia đình, còn có phân chia lợi ích sâu xa hơn.
Nói cách khác chính là tôi không thể bôi đen Hoa Tử Việt, khiến Hoa Quốc Dân phủ định Hoa Tử Việt, chuyện này không có gì tốt với tôi.
“Chuyện này…hơi phức tạp, ba đã hỏi Tử Việt chưa?” Tôi thăm dò.
“Chưa, nó không nói gì cả. Nó trước giờ đều vậy, muốn làm gì thì làm đó. Làm sai cũng không nói, lần nào cũng bắt ba giải quyết hậu quả cho nó. Nếu nó nói, ba còn kêu con đến làm gì?” Hoa Quốc Dân rõ ràng đã rất tức giận.
Hoa Tử Việt đã không chịu nói, vậy tôi càng không thể nói. Nếu không Hoa Tử Việt sẽ bóp chết tôi.
“Quả thực con biết người đó, nhưng không thân. Anh ta và Tử Việt cũng không thân. Về phần anh ta tập kích Tử Việt, là vì anh ta có chút hiểu lầm với Tử Việt. Nhưng cái chết của anh ta thật sự không liên quan tới Tử Việt, Tử Việt kêu người đánh anh ta là vì anh ta tập kích anh ấy. Tử Việt dạy dỗ anh ta xong liền thả anh ta đi. Ai ngờ tới rạng sáng hôm nay anh ta lại xảy ra tai nạn xe.”
Hoa Quốc Dân hừ lạnh một tiếng: “Con rất bảo vệ nó. Được, chuyện này nếu không liên quan tới nó, vậy con thì sao, người đó tại sao một giờ sáng gọi điện thoại cho con? Nếu con không thân với hắn ta, vậy tại sao hắn lại gọi điện cho con? Con đừng không nói. Mặc dù tạm thời ba cứu con ra, nhưng nếu có người dính lấy chuyện này không buông, đến lúc đó vẫn phải đối mặt. Bất kể con hay là Hoa Tử Việt, nếu khiến danh tiếng nhà họ Hoa bị tổn hại, ảnh hưởng tới công ty, ba tuyệt đối không buông tha cho hai đứa!”
Hoa Quốc Dân ép sát, tôi nhất thời có chút loạn, nhưng tôi vẫn không thể nói.
Hoa Tử Việt không nói, chứng minh anh không muốn để Hoa Quốc Dân biết những chuyện này, cho nên tôi không thể nói.
“Ba, xin lỗi, con không phải muốn đối nghịch với ba, chỉ là ba cũng biết tính tình Tử Việt. Chuyện anh ấy không nói, con cũng không dám nói, nhưng xin ba yên tâm, người đó thật sự không liên quan tới chúng con.”
Hoa Quốc Dân thở dài: “Con có thể bảo vệ Tử Việt như vậy ba cũng yên tâm rồi. Điều đàn ông sợ nhất chính là người phụ nữ của mình không đồng lòng với mình, con có thể làm đến thế này ba rất an ủi. Đây mới là phẩm hạnh nên có của một người phụ nữ. Con quả thực mạnh hơn nhiều Tần Như Tâm chạy tới công ty ba cáo trạng hôm đó. Chẳng trách Tử Việt chọn con.”
Tôi thở phào một hơi, may mắn tôi không nói gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook