Vợ Nhà Người Ta
Chương 2: Gặp lại

Mẹ chồng với Ngô Hạo, hình như cũng đang cãi nhau nên giọng nói khá to, tôi nghe được rõ ràng.

Mẹ chồng nói, rõ ràng biết là của nhà người ta còn nuôi giúp anh ta nhiều năm như vậy, đúng là nhảm nhí, giờ thì hay rồi, thằng nhóc đen đủi kia còn mắc bệnh lên, tiền viện phí lên đến tiền tỷ, con đĩ Đào Mộng Thần kia còn muốn bán nhà chữa bệnh cho thằng nhóc kia, tôi xem anh làm thế nào

”Rõ ràng biết là của nhà người ta”, những lời này chẳng khác nào muộn mũi dao đâm mạnh vào tim cô. Thằng bé Ngô Tiểu Phong con tôi sao có thể không phải là con ruột của Ngô Hạo?

”Được rồi, con không nuôi con nhà người khác đâu, sớm muộn gì cũng có ngày con lấy lại.” Ngô Hạo nói.

Nghe đến đây tôi nhịn không được mà xông vào: ”Ngô Hạo, vừa nãy anh nói gì? Gì mà nuôi con nhà người khác hả?”

Mẹ chồng và Ngô Hạo không ngờ là tôi bỗng nhiên xuất hiện, hai người nhìn nhau một cái, nhất thời im bặt.

Ánh mắt Ngô Hạo lóe lên: ”Tôi chẳng nói gì, đừng phiền tôi, tôi đã hẹn chơi mạt chược với bạn rồi, đi đây.”

Nói rồi lách qua người tôi định đi.

Tất nhiên là tôi muốn hỏi cho rõ ràng nên kéo áo anh ta: ”Anh nói rõ cho tôi, con nhà người ta là sao? Tiểu Phong sao lại thành con nhà người khác rồi?”

Ngô Hạo càng mất kiên nhẫn hơn: ”Mẹ nó, cô buông ra, nghe thấy không hả?”

”Anh không nói cho rõ thì đừng hòng đi! Tiểu Phong không phải con anh thì là của ai? Anh muốn lấy lại cái gì? Rốt cuộc anh giấu diếm cái gì?”

Tôi không ngừng truy hỏi, Ngô Hạo không thoát được, anh ta càng thêm sốt ruột, giơ tay lên nắm lấy cổ tôi: ”Đào Mộng Thần, cô không để yên được à? Buông tay ra, nghe chưa hả?”

Tôi liều mạng giãy dụa mới miễn cưỡng thở được bình thường. Nhưng vẫn kéo anh ta không buông, tôi nhất định phải hỏi cho rõ.

”Con nói cho nó Ngô Tiểu Phong là con của anh tư không phải được rồi ư, để mẹ con nó cút đi, nuôi loại tạp chủng lại trong nhà nhìn thấy cũng phiền!” Mẹ chồng thấy tôi dây dưa với Ngô Hạo, bên cạnh nói chen vào một câu.

Ngô Hạo trừng mắt bà ta một cái, giống như đang trách bà ta làm lộ lời anh ta không muốn nói. Điều này càng khiến tôi cảm thấy có vấn đề.

”Anh tư là ai? Tại sao lại nói là con của anh tư?” Tôi hỏi.

Ngô Hạo ra sức, đẩy mạnh tôi về phía bàn bếp: ”Cút ra, mẹ nó, tôi biết anh tư là ai chắc!”

Anh ta dùng lực quá mạnh, tôi đứng không vững lao thẳng về phía bếp ga, làm đổ nồi canh đang sôi trên đó, nước canh nóng hầm hập bánh lên mu bàn tay làm tôi đau đến thét lên.

Ngô Hạo cũng chẳng quản tôi sống chết ra sao, nhân cơ hội lao ra khỏi bếp đẩy cửa rời đi.

Mu bàn tay vừa nóng rát vừa đau đớn, tôi chỉ đành mở vòi nước sôi lên, mẹ chồng giơ tay đẩy tôi: ”Cô làm cho Ngô Hạo tức bỏ đi rồi, còn ở đây làm gì? Cô cút đi cho tôi!”

Lòng tôi chết lặng, cũng không có sức đâu mà tranh cãi với mẹ chồng nữa, thu dọn qua loa hành lý rồi rời khỏi ngôi nhà tôi từng có bao ước mơ đẹp đẽ.

Thành phố đã lên đèn, một mình tôi đơn độc kéo hành lý bước ra khỏi tiểu khu, quay đầu nhìn ô cửa sổ quen thuộc ở tầng 5 một cái, nước mắt không khỏi rơi xuống.

Lên xe bus, trong lòng tôi vẫn còn khó chịu, nghĩ mình trả giá nhiều cho cái nhà kia như vậy, cuối cùng nhận lại được kết cục này, cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Quay về bệnh viện, con đang ngủ, tôi tìm một chiếc ghế rồi dựa bên cạnh thằng bé ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau thức dậy chen chúc lên xe bus đi làm. Một đêm không ngủ, tinh thần đờ đẫn, tâm trạng kém vô cùng, suýt nữa xuống nhầm trạm xe bus.

Đến cửa hàng, tôi thấy đồng nghiệp như lâm vào đại dịch, đến cả quản lý bình thường kiêu ngaọ cùng thành dáng vẻ khẩn trưởng. Đồng nghiệp nói với tôi, quản lý nhận được tin sếp lớn đến thị sát.

Tôi vừa thay đồng phục xong, thấy quản lý vừa chỉnh cà vạt vừa chạy ra cửa. Lát sau mấy quản lí cấp cao vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi đang bước vào. Người đàn ông dáng vẻ mảnh khảnh, nước da trắng, mũi cao, dưới cặp mày kiếm là đôi mắt đào hoa câu người, đẹp vô cùng.

Anh vừa đi vừa nghe báo cáo của quản lí, nhưng vẫn chẳng có biểu tình gì, đến đầu cũng không gật lấy một cái.

Trong lòng tôi có chút nghi hoặc, sao người đàn ông này nhìn quen mắt như vậy? Hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi?

Bỗng nhiên tôi nhớ đến, hình như là người đàn ông trong khách sạn đó! Ngũ quan điêu khắc giống nhau, vẻ mặt lạnh nhạt giống nhau. Có điều ánh sáng đèn trong khách sạn mờ ảo, tôi lại quá căng thẳng cũng không xác định được là anh ta.

Lúc này, anh lại bỗng nhiên thay đổi hướng đi ban đầu, đi thẳng về phía tôi!

Nhịp tim tôi tăng lên, trong lòng nghĩ lẽ nào anh ta cũng nhận ra tôi rồi? Tôi căng thẳng cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn anh ta.

Nhưng anh ta hơi dừng lại bên cạnh tôi, cũng không nói gì mà đi thẳng qua. Sau đó chỉ vào quầy hàng bên cạnh tôi nói với quản lý, chỗ này là bán điện thoại cao cấp, cái tủ đó xuống cấp quá rồi nên bảo quản lý thay đi.

Mãi đến lúc anh ta lên tầng hai tim tôi mới dần bình tĩnh lại, đúng là tôi nghĩ nhiều quá rồi, đầu tiên không xác định được là anh ta, cứ cho như là anh ta đi, anh ta cũng không thể nào nhớ tôi được. Trong mắt anh ta, chẳng qua tôi chỉ là ”gái” mà thôi, căn bản không đáng để anh ta nhớ.

Lúc này đồng nghiệp bên cạnh đã không kìm được kích động nữa: ”Oa, sếp này có phải quá trẻ đẹp rồi không? Đây không phải là tổng giám đốc bá đạo trong truyền thuyết ư?”

”Anh ấy vừa nhìn tôi một cái, anh ấy thực sự vừa nhìn tôi một cái đó!” Đồng nghiệp khác ôm mặt, vẻ mặt hạnh phúc.

”Quên đi, cô là ai chứ, người ta nhìn cô chắc? Nhưng tôi nghe nói. Bạn gái của tổng giám đốc Hoa là thiên kim nhà thị trưởng đó, hai ngày nữa kết hôn rồi.” Một đồng nghiệp khác nói.

Tôi nghe bọn họ khen anh ta đẹp trai, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hỗn loạn trong khách sạn, tôi ép mình không nghĩ vớ vẩn nữa rồi miễn cưỡng vùi đầu vào công việc.

Đến trưa, quản lý đến tìm tôi bảo tôi đến phòng làm việc của anh ta một lát. Tôi vô cùng căng thẳng, lo lắng công việc lại xảy ra vấn đề gì đó. Nhưng quản lý nói, là tổng giám đốc Hoa muốn gặp tôi.

Tim tôi lại nhảy lên lần nữa, anh ta muốn gặp tôi ư? Anh ta tìm tôi làm gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương