Vó Ngựa Thảo Nguyên
-
10: Dụ Hổ
Rừng thưa tuyết lạnh, sinh tử giao hòa gặp tri âm
Hoàng cung đại nội, song diện ám ngữ luận dã tâm.
Trấn Bình An.
Khói trắng kín trời xanh, từng đợt gió liên tục thổi vẫn không đủ làm loãng đi cái đục ngầu cay xè đôi mắt.
Những căn nhà, hàng quán, những xác chết khô khan nằm chồng chất lên nhau trên đống gỗ dần dần hòa làm một với ngọn lửa đang ngày một cháy cao, thiêu rụi tất cả những hy vọng về tương lai.
Tống Thanh Dực mắt nhắm hờ, đôi hàng mi ươn ướt, hai bàn tay nắm chặt, cố dặn lòng ngậm khẩu, tuyệt không thể mở miệng lúc này.
Nếu có ai đó ngu ngốc chọc vào dù chỉ một câu, chàng định sẵn sẽ không kìm nổi cơn thịnh nộ trong lòng, liền đó đem bao uất hận trút cạn lên người đen đủi ấy.
Chiêu Tâm Đan ngồi cạnh cô bé tầm mười mấy tuổi, nó mất cha mẹ lâu rồi, người thân còn lại là bà ngoại cũng đang theo ngọn lửa kia mà tắt dần sự sống, gương mặt nó phờ phạc, ánh mắt vô hồn như chẳng còn chút gì trông mong.
Tống Thanh Dực từ sau đi lại lúc nào không rõ, nhỏ giọng hỏi nàng:
- Tiểu tiên nữ, muội..
có về kinh cùng ta không?
Ban đầu, ngoài việc tới đây vì dịch bệnh, chàng còn đem theo giao phó của cha điều tra về một người tên Vân Du, được mệnh danh là diệu thủ hồi xuân, hai mươi năm trước đã trở thành bồ tát sống trong lòng người dân của trấn Bình An.
Đúng lý, chàng sẽ nán lại một thời gian vì việc này nhưng mật chỉ từ Đại Đô gửi tới, lệnh cho chàng phải lập tức hồi kinh ngay sau khi giải quyết xong việc ở Ôn Châu.
Chiêu Tâm Đan không nhìn chàng, chỉ theo hướng cô bé kia đi mà lo lắng, miệng trả lời:
- Không đâu! Huynh cứ về trước đi.
Nam Bình Vương phủ.
Nghinh Hương Đoan Mẫn điềm nhiên, xoay lắc lư cái vòng trên cổ tay, nói:
- Thật ra, hoàng thúc không cần làm như thế.
Nghinh Thành Mãn uống nhanh chén trà, nhướng mày nhìn biểu hiện trên mặt Nghinh Hương Đoan Mẫn, thở ra một tiếng, nói:
- Tam công chúa tới đây thật không đúng lúc, cũng không biết vướng phải tai kiếp gì mà lại gặp chuyện đau xót thế này.
Thân là người của hoàng gia, biết rõ hoàng thượng yêu dân như con mà kẻ làm đệ đệ như ta lại trơ mắt đứng nhìn lão thiên gia giáng đòn trừng phạt xuống Ôn Châu.
Bổn vương thật hổ thẹn đã phụ lòng phó thác của hoàng thượng.
Lần này về kinh sẽ đích thân vào cung thỉnh tội.
Nghinh Hương Đoan Mẫn nâng ly trà ngang mặt, nửa phần môi trên hơi nhếch lên, nghĩ thầm: "Thỉnh tội? Chẳng qua là cái cớ để ông có thể về lại Đại Đô mà không bị vu cho cái danh làm phản mà thôi.
Có điều..
nếu chỉ vì như thế mà nỡ lòng ra tay với cả trấn Bình An thì cũng thật quá tàn nhẫn".
Đoạn, nàng nhíu mày, nói:
- Hoàng thúc sao lại nói như thế? Dù có thế nào chúng ta cũng chỉ là một người bình thường, đâu ai tránh được vòng xoay tạo hóa, có chăng là lão thiên gia ưu ái cho ai thì để họ kéo dài tuổi thọ một chút.
- Con người mà, ai rồi cũng chết.
Con nói phải không, hoàng thúc?
Nghinh Thành Mãn cười huề, nói:
- Tam công chúa tuổi còn trẻ sao lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy.
Cuộc đời..
dài lắm!
Nghinh Hương Đoan Mẫn cũng cười nói:
- Phải phải, cuộc đời thật dài lắm.
Con hay khuyên nhủ phụ hoàng rằng người đã lớn tuổi rồi, nên an dưỡng.
Nhi tử thì cũng có rồi, Nguyên triều chúng ta có biết bao nhân tài, trung tướng, còn lo gì giang sơn không vững, thế mà người chẳng chịu nghe lời con.
Lần này về kinh, hoàng thúc hãy giúp con khuyên bảo phụ hoàng nhé.
Nghinh Thành Mãn lại cười lớn, nói:
- Hoàng thượng yêu thương tam công chúa như thế mà còn không chịu nghe, bổn vương làm sao có thể, hahaha.
Nghinh Hương Đoan Mẫn cười theo rồi chuyển giọng, hỏi:
- Ngạn nhi đâu rồi hoàng thúc? Con nghe nói trước đó đệ ấy từng mắc bệnh, không biết bây giờ sức khỏe đã tốt hơn chưa?
Nghinh Thành Mãn gật đầu, nói:
- Chắc nó đang ở hậu viện.
Sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều, tam công chúa có lòng rồi.
Bổn vương sẽ cho người dẫn công chúa..
Nghinh Hương Đoan Mẫn lên tiếng ngắt lời:
- À không, hoàng thúc bận rộn, không phiền người, con tự đi được rồi.
Hậu viện của phủ Nam Bình Vương mang cả sông núi thiên nhiên đặt vào, có chim quý lồng son, hoa xếp hai hàng, vàng đỏ đan xen, từ xa bước vào trông vô cùng dễ chịu.
Nghinh Hương Túc Ngạn đang ngồi buồn bên cạnh một chậu hoa đã héo, Đoan Mẫn ra hiệu cho tiểu Noãn Nhi đừng theo mình rồi lại gần đó, hỏi nhỏ:
- Đệ..
đang làm gì đó?
Nghinh Hương Túc Ngạn đưa mắt nhìn Đoan Mẫn, khuôn diện tự nhiên có sắc thái lạ kì, nó đứng lên, khẽ khàng ôm lấy nàng, một giọt nước mắt lăn dài trên má, đôi bàn tay bé xíu ôm chặt lấy eo nàng, khụt khịt:
- Họ..
chết rồi, rất nhiều người..
đều chết rồi!
Không tính huyết thống ruột thịt, ngoài trưởng công chúa và nhị hoàng tử ra thì chỉ có Nghinh Hương Túc Ngạn là người mà Đoan Mẫn thân thiết nhất.
Lúc nhỏ, nàng thường được mẫu phi dẫn tới Ôn Châu chơi, lâu lâu cũng thấy người nhắc đến vài lần, mỗi lần nhắc đều là mỗi lần xúc động đến rơi lệ, không rõ nguyên do.
Năm đó, trước lúc ra đi, cố nhân ở Ôn Châu cũng là niềm hối tiếc lớn nhất của mẫu phi nàng.
Ngồi xổm xuống trước mặt Nghinh Hương Túc Ngạn, Đoan Mẫn lấy tay lau nước mắt cho nó, miệng cười nói:
- Tỷ dẫn đệ ra ngoài chơi nha, chịu không?
Nghinh Hương Túc Ngạn khóc lớn hơn, giọt ngắn giọt dài rơi lã chã, uất ức nói:
- Họ không phải chết vì bệnh, họ là bị người khác hại chết, là hại chết.
Đoan Mẫn nhíu mày, quan sát xung quanh rồi hỏi lại:
- Ngạn nhi, việc này liên quan đến rất nhiều người, đệ không được nói bậy.
Nghinh Hương Túc Ngạn lấy tay quẹt nhanh giọt nước đang lăn trên má, nói:
- Đệ tin tỷ ấy.
Tỷ ấy nói họ bị trúng độc mà chết, không phải do bệnh.
Đoan Mẫn vốn định hỏi thêm thì chợt nghe tiếng Nghinh Thành Mãn gọi:
- Tam công chúa..
Nàng quay đầu lại, Nghinh Thành Mãn nói thêm:
- Tam công chúa hãy hồi kinh cùng phiêu kỵ tướng quân.
Ngài ấy đang đợi trước cổng.
Nghinh Hương Đoan Mẫn thoáng chút bất ngờ, nàng vốn định nán lại vài ngày thay phụ hoàng giải tỏa chút ưu phiền ở Ôn Châu nhưng xem ra có người không nhịn được muốn đuổi nàng đi thật sớm, hồi sau thì lấy lại tâm bình, điềm nhiên như không, nói:
- Phiền hoàng thúc lo nghĩ.
Đoạn nàng quay sang Nghinh Hương Túc Ngạn, nói:
- Tỷ về nhé! Khi khác lại tới thăm đệ.
Ngoan, đừng chạy lung tung nữa, biết không.
Đoan Mẫn rời đi, trước đó đã dúi vào tay Nghinh Hương Túc Ngạn một viên kẹo nhỏ màu vàng, thứ mà trước nay nàng vẫn luôn mang theo bên mình, phòng khi không vui.
Lần đến Ôn Châu này với nàng là chuyến đi tốn công vô ích nhất, trở về tay không dĩ nhiên là chẳng mấy vui vẻ, bao nhiêu buồn bực cứ thế trút hết lên người phiêu kỵ tướng quân.
Châm chọc đơn giản thì nói làm gì, cái miệng của tam công chúa tuy nhỏ mà ngoa, đỏ hồng xinh xắn mà dụng ý thì đen mò.
Nàng thừa biết nhiệm vụ lần này của Tống Thanh Dực nói là thất bại thì sai vì thực tế chàng đâu phải tới đây để cứu người, chẳng qua là hỗ trợ mà thôi, thế nên, việc có ai chết vì bệnh dịch không can dự tới chàng nhưng phiêu kỵ tướng quân lại là ai cơ chứ, bách chiến bách thắng trên chiến trường, vô luận là thổ phỉ sơn tặc, cường hào ác bá hay tướng hùng giặc mạnh, từ lần đầu dẫn quân đến nay chàng đều chưa từng thất bại, dĩ nhiên sẽ vì thế mà tự thẹn trong lòng.
Chẳng thèm kéo rèm, nàng cứ thế ngồi yên trong xe ngựa, trầm ngâm một lúc thì nói vọng ra:
- Lần này về kinh, bá tánh hẳn là lại ra cổng thành chào đón, phải không? Phiêu kỵ tướng quân?
Tống Thanh Dực dừng ngựa, trong mắt chàng lúc này như sống lại hình ảnh của trấn Bình An hai ngày trước đó, hoang tàn, thảm khốc, chết chóc tan thương, cõi lòng dấy lên chút gì đó đau xót, bức rức, khó tả thành lời.
Tử Xung Lân Thanh thấy thế thì xót bụng, bèn lên tiếng xen vào:
- Tam công chúa, xin người đừng cố tình khiêu khích thiếu tướng quân có được không? Ngài ấy đã rất khổ tâm rồi, người đừng..
Tống Thanh Dực hắng giọng, mắng:
- Tử Thanh, không được vô lễ.
Rồi nhẹ giọng, cung kính nói:
- Lần này đến Ôn Châu, đã phụ sứ mệnh, không san sẻ được nỗi lo với hoàng thượng.
Mạt tướng tự thấy hổ thẹn với hoàng thượng, với công chúa, với giang sơn xã tắc, không có gì giải thích.
Vốn chỉ định trêu Tống Thanh Dực một chút nhưng Đoan Mẫn lại không ngờ rằng khả năng khích tướng này của nàng lại lợi hại hơn cả trượng đả của nhà giam, mỗi chữ nói ra như thể đang dồn hết sức đánh ra một bản lớn, hết câu lại biến thành thương tật khắp người.
Biết thế nên đành lấy đà ho vài tiếng rồi liền đổi chuyện:
- Ta..
ta đói rồi! Dừng chân ăn chút gì đó đi.
Đường về Đại Đô xa xôi, mới vừa khởi hành rời Ôn Châu chưa bao lâu, có viện cớ cũng phải chọn cái nào cho hợp lý một chút, tam công chúa nổi danh thông minh ngay lúc này lại thiếu chút tinh ý.
Dừng thì hẳn nhiên là dừng, chỉ có điều bánh nước không động tới một chút, Đoan Mẫn tự mình rời đi tìm nơi thoáng đãng hít khí trời, được lúc lại đi xa chỗ đó lúc nào không hay.
Tống Thanh Dực chỉ mới lơ là một chút, quay đầu lại liền chẳng trông thấy nàng đâu, liền đó phái người tức tốc quay về Đại Đô báo tin, số còn lại cùng chàng đi tìm người.
* * *
Thông minh, gan dạ thì có nhưng khả năng định vị thì Đoan Mẫn xác nhận là thua cả con lừa.
Đi một lúc liền phát hiện bản thân đã bỏ xa chỗ nghỉ chân, biết là bản thân đã đi lạc nàng bèn tìm người giúp đỡ.
Xung quanh vắng lặng không một bóng người, hai bên đường toàn là trúc lâm, lớp mỏng lớp dày kéo dài xa tít.
Đoan Mẫn có chút bất an, chân tuy bước nhưng lòng thì thấp thỏm không yên, lâu lâu lại ngó đầu về sau xem có ai để cầu trợ hay không.
Tuy có chút ngạo mạn nhưng nữ nhi vẫn là nữ nhi, giữa chốn núi rừng không quen biết một ai này, dù có thân phận gì thì nàng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương vừa tròn hai mươi tuổi.
Lại nói, sau khi lo liệu xong cho những người may mắn còn sống ở trấn Bình An, Chiêu Tâm Đan lên đường cùng nhóm người của Tạ Vô Phong, thực ra nàng cũng không biết đi đâu, chỉ là bình thủy gặp nhau, tới đâu hay tới đó.
Đi một lúc thì trông thấy một nam nhân mặt trắng đang đi về phía họ, Chu Linh tinh ý nhận ra là người đã từng gặp ở đầu thành, liền đó nói:
- Tạ đại hiệp, bánh bao của ngươi kìa.
Tạ Vô Phong lững thững từng bước vô định, nghe nói thì châu mày nhìn người đang đến, nghĩ bụng: "Tiểu mỹ nam?".
Đoạn, lớn tiếng gọi:
- Nè!
Đoan Mẫn ngẩng đầu nhìn, ban đầu còn quên mất đã gặp ở đâu nhưng khi vừa trông thấy Tạ Vô Phong thì nàng đã lập tức đứng tại chỗ, không thèm đi nữa.
Cứ cho là đang đi lạc cũng không muốn đi cùng tên oan gia kia.
Lệ Ân Đình ruột để ngoài da thì không nói, Chu Linh lại thuộc kiểu bất cần vô phương, thiệt nhất là gặp phải Tạ Vô Phong, một người không bao giờ biết nhún nhường là gì, cứ thế mà đi ngang qua mặt nàng, một chút cũng chẳng thèm nhìn, nhưng lòng chợt nghĩ: "Hôm đó trông thấy nàng ta đi cùng một người nữa thì phải.
Lúc này lại không thấy đâu, có phải là tự mình đi lạc rồi..".
Ngoảnh đầu về sau nhìn một cái rồi lại nghĩ: "Nơi này hoang vu, lỡ đâu có thổ phỉ thì phải làm sao? Dẫu thế nào thì cũng chỉ là một tiểu cô nương, ta đường đường là một đại nam nhân, sao lại đi đôi co với nữ nhân làm gì..".
Nghĩ thế bèn dừng lại, quay đầu gọi:
- Nè!
Đoan Mẫn lần nữa nhìn lên, cũng lần nữa trưng cái bộ mặt kiêu kì đó ra, Tạ Vô Phong cũng lần nữa đi lại chỗ nàng, nói:
- Một đại nam nhân như ngươi sao lại hẹp hòi, để bụng vậy chứ?
Tạ Vô Phong mỉm cười nhìn hàng lông mi cong vút đang khẽ lung lay trên mặt Đoan Mẫn, che đi bên dưới hai viên ngọc, vừa nâu vừa sáng, đẹp lung linh, đôi môi hồng, má cũng hồng, trước mặt chàng thật đúng là một đại mỹ nhân mỹ sắc kinh kiều.
Mắt Tạ Vô Phong ánh lên chút gì đó hoan hỉ, vui giọng nói:
- Đừng có hẹp hòi như kiểu một cô nương chứ? Nam nhân phải rộng lượng..
Nghinh Hương Đoan Mẫn hắng giọng, đưa mắt nhìn thẳng chàng rồi dày mặt nhập vào nhóm người Lệ Ân Đình, Chu Linh nhướng mày quay đi, Chiêu Tâm Đan mỉm cười, lại gần bắt chuyện:
- Công tử định đi đâu?
Nghinh Hương Đoan Mẫn quay sang nhìn Chiêu Tâm Đan, nàng bị thu hút bởi đôi mắt ấy, nó trong trẻo, vô tư, nhân từ hệt như mẫu phi của nàng.
Đưa mắt dọc theo chiếc mạng che, Đoan Mẫn hơi nhíu mày khi lờ mờ trông thấy vết bớt lớn trên má phải của Chiêu Tâm Đan, định đề cập đến nhưng lại sợ nàng ta ngại nên đành lảng đi, vờ hỏi:
- Ta..
ta, thế mọi người định đi đâu?
Tất thảy đều im lặng, dường như họ cũng chưa biết phải đi đâu.
Bấy lâu đến Ôn Châu, việc chính không lo lại đi lo chuyện dịch bệnh, tới nay vẫn chưa biết được chút thông tin gì về Vân Du.
Đại dịch lần này của trấn Bình An quá lớn, nếu Vân Du đó thực sự còn sống, lẽ nào lại có thể trơ mắt đứng nhìn, nghĩ theo hướng đó nên Tạ Vô Phong quyết định sẽ quay về Đại Đô, tiếp tục thăm dò tin tức.
Nghinh Hương Đoan Mẫn cứ thế đi cùng họ, một chút cũng không lo nghĩ về thân phận của mình.
* * *
Tối đó, họ dừng chân ở một cái miếu nhỏ, không gian chật hẹp, tiện nghi không có, mỗi người chọn bừa một chỗ để nghỉ ngơi.
Nghinh Hương Đoan Mẫn đứng nhìn cái đống rơm bé tẹo mà nhăn mặt, nói thầm: "Chỗ..
chỗ như vậy làm sao mà ngủ đây?", đoạn quay sang nhìn chỗ của những người còn lại, tự thấy đủ vì dường như sự ưu ái mà Tạ Vô Phong dành cho nàng đã là tốt nhất rồi.
Chu Linh không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, Lệ Ân Đình thì không nghĩ vậy, bèn hỏi:
- Nè, huynh ấy sao lại ưu tiên cho tên mặt trắng kia quá vậy?
Chu Linh trưng ra bộ mặt vô tư, hờ hững nói:
- Ta đâu phải hắn, làm sao biết được.
Cái miếu nhỏ không chứa được thần linh này thật khiến người ta lạnh gáy, ban đêm càng tịch tà đáng sợ.
Nếu không phải đã quen cảnh thảo nguyên mênh mông, bốn bề gió lộng thì ngay cả Tạ Vô Phong chàng cũng không dám ngủ lại.
Chàng nhẹ nhàng ngồi dậy, trông qua phía Chu Linh, Lệ Ân Đình một chút rồi đi lại chỗ lữ khách đồng hành xem chừng.
Nàng ta ngủ ngoan như một đứa trẻ, không giống lúc mới gặp, kiêu ngạo, hống hách, hóa ra giấc ngủ chính là cái gương soi rõ nhất bản chất của một người, khóe môi cong lên, lòng lúc này chợt nghĩ: "Xinh đẹp, đáng yêu như thế sao lại cố ra vẻ khó ưa làm gì.." rồi tự xoay người lại, lưng tựa vào bệ gỗ gần đó, ngã đầu ra sau, cứ ngồi đó, im lặng.
Giây phút thoáng qua, Tạ Vô Phong lờ mờ cảm giác có chút gì đó mơ hồ, một kí ức thân quen bỗng từ đâu đó xa xôi ùa về, bóp tim chàng thắt lại, đầu đau như búa bổ, tay chàng vô thức ôm lấy ngực, cảm nhận nỗi đau mỗi lúc một rõ ràng.
Trong mị cảnh trước mặt, có một cô bé đang trốn trong góc tường và một cậu bé đang xoay lưng về phía chàng, giống như đang tìm ai đó.
Tạ Vô Phong cố gắng nhìn thật rõ khuôn mặt cô bé, nhưng kí ức mỗi lúc một mờ đi, dần dà biến mất cùng nỗi đau nơi lồng ngực.
Chiêu Tâm Đan rút kim châm ra khỏi huyệt Đản Trung trên ngực của Tạ Vô Phong, liền đó hỏi:
- Huynh cảm thấy sao rồi? Đã bị như thế lâu chưa?
Tạ Vô Phong sựng người, lúc này cảm thấy nỗi đau khi nãy đã giảm bớt phần nào, liền lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Chỉ..
chỉ mới đây thôi..
Nói là mới đây cũng không đúng mà chính xác là từ năm chàng mười tuổi, mỗi đêm một mảnh ghép khác nhau, cứ thế lần nào đến cũng đều khiến chàng như mất hết sức lực, toàn thân đau đớn.
Trước đây, mỗi khi chàng bị như thế đều là nhờ có Tạ Sâm giúp chàng điều hòa khí huyết, lâu dần lại trở thành một căn bệnh khó trị.
Nhưng từ khi đến U Linh sơn trang, một năm liền chàng đều không bị trường hợp tương tự như thế nữa, những tưởng sẽ vĩnh viễn xóa bỏ được cái khổ đau đó, không ngờ kể từ sau khi gặp vị "mỹ nam tử" này, chính xác là từ lần đầu chạm mặt cho đến giờ, giấc mộng mỗi đêm kia lại không rủ mà cùng nhau kéo đến.
Chiêu Tâm Đan một mình bước ra ngoài, trời đêm có rất nhiều sao, đem hẳn hai vì sao đặt vào mắt nàng, vừa đẹp vừa sáng.
Tạ Vô Phong từ trong bước ra, âm trầm hỏi:
- Muội có tâm sự sao?
Chiêu Tâm Đan cười trừ, lắc đầu, nói:
- Không! Muội chỉ là có chút không nỡ, có chút không cam lòng.
Tạ đại ca, huynh đã từng có điều gì nuối tiếc chưa?
Tạ Vô Phong biết rõ cái không nỡ, không cam lòng đó của Chiêu Tâm Đan ám chỉ điều gì, chàng cũng như nàng ấy, cũng xót xa, cũng ray rức.
Chẳng qua là năm tháng vô tư, bồng bột với xúc cảm đó từ lâu đã không còn tồn tại trong chàng như một người bình thường nữa.
Thở dài một tiếng, chàng nói:
- Rất nhiều.
Chỉ là..
có những điều buộc mình phải từ bỏ, nhưng thật ra cũng có những điều không thể từ bỏ càng không được thỏa hiệp..
Chiêu Tâm Đan xoay đầu hỏi:
- Đó là gì?
Tạ Vô Phong lãnh cảm, đôi mắt long lanh nước giữa màn đêm u tịch, hơi thở mang chút gì đó xót xa nhưng dõng dạc:
- Lời hứa.
* * *
Buổi sáng nhiều mây, mát mẻ, có vẻ sẽ không mưa nhưng ông trời làm như không vui lắm, cứ giăng mắc mịt mù.
Nhóm Tạ Vô Phong tiếp tục lên đường, được chút lại phát hiện lộ trình không đúng lắm, Chiêu Tâm Đan dừng lại, quan sát xung quanh, trong giọng có chút bất an:
- Tạ đại ca, chúng ta..
liệu có phải đã đi sai đường rồi không? Muội cứ thấy lạ lạ sao đó.
Tuy không phải lần đầu đến Trung Nguyên nhưng một năm lưu lại U Linh sơn trang, Tạ Vô Phong chưa một lần rời khỏi biệt viện, dù là xuống núi mua sắm mỗi ba tháng một lần, hoặc giả dụ có thiếp mời của các phái lớn nhỏ, chàng cũng chưa từng tham dự.
Lần này tới Ôn Châu, phần lớn lộ trình đều là hỏi thăm người đi đường, đến lúc gặp Chiêu Tâm Đan thì cùng đi nên dễ xử, thành thử bây giờ mà hỏi chàng có đúng đường không thì có trời mới biết.
Chu Linh lúc này mới ho khan vài tiếng, hiểu biết của nàng không bộc lộ lúc này còn chờ tới khi nào, liền tự đắc nói:
- Sai đường thì không sai, có điều phía trước chúng ta chính là một nơi không nên đến.
Đoạt mạng câu hồn-Thiên sơn mộ tuyết.
"Trong tiếng gió lộng kéo theo thanh âm khoảng không tan vào đại mạc, ý thức chàng bay đi, nơi lồng ngực vỗ vỗ những tiếng nặng nề, một bàn tay chạm vào ngực ấm nóng kéo chàng khỏi mộng cảnh, Tạ Vô Phong lờ mờ nhận ra đó là Tạ Sâm, miệng thều thào không thành tiếng, chỉ nghe giọng ông thì thầm bên tai:" Giá như có thể gặp được Băng Thanh cốc chủ thì tốt quá!
Bước tới trước một đoạn, nhìn vào đám sương mù, Tạ Vô Phong tự mình ý thức đó là nơi nào nhưng vẫn giữ điềm tĩnh, xoay đầu về phía Chu Linh xác nhận một lần:
- Băng Thanh Cốc?
Chu Linh nhếch môi hờ hững, mắt ánh lên chút hoan lạc, đúng không nói mà sai cũng chẳng sửa, cứ thế mà im lặng.
Lệ Ân Đình tiến lên vài bước, nói:
- Nếu vậy thì chúng ta..
- Vào thôi!
Giọng Tạ Vô Phong dứt khoát, rõ ràng, bên này Chu Linh thoáng chút ngạc nhiên, Lệ Ân Đình cả kinh hỏi:
- Sư huynh, huynh bị bệnh rồi hả? Không nghe cô ấy nói gì sao? Là "Đoạt mạng câu hồn-Thiên sơn mộ tuyết" đó.
Chu Linh tiếp lời:
- Ngươi..
có chắc là muốn vào đó không?
Tạ Vô Phong nở nụ cười ma mị, cổ họng khe khẽ rung:
- Dĩ nhiên rồi!
* * *
Đoạt mạng câu hồn-thiên sơn mộ tuyết, Băng Thanh Cốc sương phủ quanh năm, vào cuối thu sẽ càng đóng băng không khí.
Hơi thở phà ra cũng tạo thành bọt tuyết, nước trên bếp đun mãi vẫn không thể ấm nổi, mặt trời cũng vì thế mà chẳng buồn ghé qua.
Mỗi năm bốn mùa, xuân hạ thu đông, tiết trời giao hòa, duy chỉ có mỗi Băng Thanh Cốc là tạo hóa khắc khe, đem nó đặt ở ranh giới tách biệt giữa Ôn Châu và Lệ Thủy, quanh năm lạnh giá.
Nhiều năm trước, có vị lãng nhân đi lạc vào đây, bao lần đã tìm được đường ra, không biết vì lẽ gì mà vẫn bấy nhiêu lần quay lại, về sau thì ở hẳn trong nơi sâu nhất của cốc, tự xưng là Băng Thanh.
Người này sống thanh bạch, giản dị tới độ nơi ông ở cũng vô cùng đơn điệu và tầm thường.
Gia nhân không ít nhưng một người bạn cũng không có, bàn cờ trên thạch anh sớm đã phủ tuyết vài hàng ngang dọc.
Bầu bạn bên ông cũng chỉ có Cước Lam, một con sóc nhỏ đặc biệt với bộ lông xanh và đôi mắt đỏ.
Đang say mê hít hà hương trà Phổ Nhĩ của chủ nhân, Cước Lam cũng vì đó mà quên bén nhiệm vụ của mình là trông chừng có người ra vào cốc.
Thính giác của loài sóc không thuộc hàng lợi hại nhưng thói quen lâu ngày luyện tập cho Cước Lam một kỹ năng độc đáo, điêu luyện, hơn cả vị chủ nhân nội công thâm hậu, không mặc áo lông vẫn chịu nổi cái lạnh kia, nó phát giác có người đang đi vào cốc thì ra hiệu báo, liền đó phóng đi thoăn thoắt.
Băng Thanh cốc chủ lại điềm nhiên như không, một chút tư thế cũng chẳng đổi, nhếch môi cười nói: "Đông vui thế cơ à!".
Băng Thanh Cốc thoáng đãng, không có nhiều chướng ngại, đường rất dễ đi, tuy bề mặt đã phủ tuyết một lớp dày, vô luận là sức nặng bao nhiêu cũng chỉ vừa đủ ngập tới mắt cá chân, trái lại nhờ đó mới thấy, từ ngoài vào tới trong tuyết rơi đều nhau, không chỗ nào thưa, không nơi nào dày.
Chu Linh phà một hơi ra, hơi thở theo đó mà biến thành những bông tuyết nhỏ li ti, nàng cười nói, giọng đã có chút run:
- Quả nhiên là Băng Thanh Cốc, thứ quái gì cũng có thể hóa băng.
Trong số năm người hiện đang có mặt, chỉ có Chiêu Tâm Đan là không biết võ công, tí nội lực cũng chẳng có, mới chỉ đi được chưa đầy nén hương nàng đã sắp không trụ vững, chân bước có chút xiêu vẹo.
Nghinh Hương Đoan Mẫn sớm đã không giữ được hơi ấm, người nàng run cầm cập, tay chân buốt lại, bấu víu hai bên eo, Tạ Vô Phong lấy trong tay nải một cái choàng cổ lông thú khoác lên cho nàng, nhỏ giọng ôn nhu:
- Đi phía sau ta, sẽ ấm hơn.
Nghinh Hương Đoan Mẫn đưa mắt nhìn Tạ Vô Phong, cảm giác thân quen lần nữa ùa về trong tâm trí nàng, có chút xót xa, có chút ấm áp.
Hàng mi dài dưới con ngươi đen láy sớm đã vướng một lớp tuyết mỏng, đôi môi đỏ mọng phà khí lạnh mỗi lúc thở ra, Tạ Vô Phong vô thức nghĩ: "Nàng ta nếu đã xinh đẹp như thế, ra ngoài đúng là chỉ thích hợp làm một tiểu mỹ nam".
Lệ Ân Đình hai tay chà xát vào nhau, đưa miệng thổi vào ra vài lần, nói:
- Sư huynh, giờ huynh hối hận vẫn còn kịp đó.
Muội thấy nơi này cứ quái lạ thế nào ấy.
Chúng ta đi lâu như vậy rồi mà chẳng thấy một bóng người, đã vậy còn mỗi lúc một lạnh hơn.
Tạ Vô Phong bước chậm đôi chút, quan sát xung quanh, nơi đây cây cối thì ít mà hang hóc thì nhiều, cây cỏ không sống nổi đã đành, đến một hòn sỏi cũng hiếm hoi, chàng quay sang tìm Chu Linh hỏi chuyện:
- Này, cô còn biết gì về Băng Thanh Cốc nữa không?
Chu Linh hít hà một hơi, hai lồng bàn tay úp vào nhau chà tới lui tạo độ ấm, chậm rãi nói:
- Không nhiều.
Nơi đây quanh năm lạnh lẽo, đúng lý không phải là nơi dành cho người sống..
Lời đang nói bỗng bị chặn đứng, Chu Linh hơi bất ngờ vì có một thứ gì đó vừa bay sượt mặt nàng, thoáng chút bàng hoàng, nàng lập tức rút kiếm chém bừa một nhát, không thấy thứ gì ngoài một vệt máu nhỏ vương trên lưỡi kiếm nhưng đã sớm theo khí lạnh mà khô quánh, nàng nhanh mắt quay sang tìm kiếm lại chẳng thấy thứ đó đâu, cũng không rõ đã chém trúng phải gì nhưng đã có máu thì hẳn là vật sống.
Tạ Vô Phong bước lại chỗ nàng kéo về sau, bản thân trực tiếp đi trước, tay lúc này vẫn không quên giữ lấy tiểu mỹ nam kia.
Đang đi bỗng cảm thấy mặt đất dưới chân có chút run, ngày càng rõ ràng hơn, tiếp đến là âm thanh vọng ra từ trong cốc:
"Băng Thanh Cốc không tiếp đón người ngoài, mau về đi"
Lệ Ân Đình nôn nóng, nói:
- Sư huynh, chúng ta về thôi, chủ nhân nơi đây không có ý sẽ tiếp đón mình.
Nếu còn vào trong nữa, cứ cho là họ không giết thì cũng sẽ chết vì lạnh thôi.
Chu Linh ho sặc vài tiếng, ngẫm lại bản thân đã quá hồ đồ, khi không lại ngầm ủng hộ Tạ Vô Phong dấn thân vào hiểm cảnh, vốn nàng là người rõ nhất Băng Thanh Cốc là nơi nào, đúng lý phải là người ngăn lại đầu tiên, nào ngờ lại vì chút cao hứng lúc đầu mà khiến cục diện trở nên nan giải như bây giờ.
Chưa nói tới việc tự ý xông vào Băng Thanh Cốc, cấm địa trong truyền thuyết của lãnh hải Lệ Thuỷ, thì việc nàng làm bị thương thứ lúc nãy trong cốc cũng đã không mấy tốt đẹp.
Nghĩ tới lại thấy lo bèn lên tiếng:
- Chúng ta rời khỏi đây trước đi, nơi này không tiện ở lâu.
Nếu ngươi muốn biết gì thì để lúc về lại sơn trang, ta sẽ hỏi cha thêm.
Tạ Vô Phong không mấy để tâm lời nói của người vừa nãy, chàng chỉ biết sư phụ của chàng Tạ Sâm từng nhắc đến người này, chứng tỏ trước kia ít nhiều cũng có chút quen biết, nếu gặp mặt biết đâu sẽ hỏi thăm được gì đó.
Chàng vốn đã bước lên một bước nhưng lại bị chính cái lạnh nơi lòng bàn tay của ai đó giữ lại, giữa khoảng không với hàng ngàn bông tuyết bay lơ lửng, đôi mắt người đó sáng tựa vì sao trong đêm tối, rồi chợt vụt tắt không báo trước, tên thư sinh mặt trắng cứ thế mà ngất lịm trước mắt mọi người.
Tạ Vô Phong đưa tay giữ lấy nửa thân trên của nàng, tim bỗng nhói lên một chút.
Chiêu Tâm Đan lấy kim châm vào huyệt Mệnh Môn, cơ thể Đoan Mẫn mới từ từ ấm lại, mắt nàng chầm chậm mở, nụ cười trên môi chợt hé, thì thào gọi: "Tiểu ca ca" rồi lại bất tỉnh, Tạ Vô Phong nôn nóng đưa mắt nhìn Chiêu Tâm Đan, nàng lúc này mới rút kim ra, nhẹ giọng nói:
- Không sao đâu.
Cô ấy chỉ là lạnh quá nên tạm thời mất tri giác thôi.
Nghỉ ngơi chút sẽ ổn.
Lệ Ân Đình bật người đứng dậy, hỏi:
- Cô..
cô ấy? Cô ấy sao?
Chiêu Tâm Đan không nói gì, chỉ gật đầu rồi thôi, mắt Chu Linh ánh lên chút hoan hỉ, nàng quay đầu nhìn vào khuôn mặt Đoan Mẫn, giờ lại phát hiện chẳng có một nam nhân nào có được sắc đẹp khuynh thành đến vậy, nói ra thì tự thấy mình xuôi theo chiều gió nhưng sự thật đúng là như vậy.
Tạ Vô Phong thở phào nhẹ nhõm, liền đó bế Đoan Mẫn lên, định sẽ quay trở ra, nào ngờ cả người bọn họ lại bị khóa chặt bởi một loạt cơ quan được điều khiển, không nguy hiểm tính mạng nhưng đủ giữ chân họ một khoảng thời gian.
Không thấy tiếng bước chân, chỉ thoáng một khắc, vị Băng Thanh cốc chủ đã đứng trước mặt nhóm người Tạ Vô Phong, lạnh giọng:
- Ai làm thương thú cưng của ta?
Tạ Vô Phong đưa mắt nhìn người vừa đến, một thân bạch y trắng tuyết, khuôn diện cao lãnh đến mức phát ra khí lạnh, bước chân nhẹ như bay, trên người vận trang y mỏng manh nhưng sắc diện lại hồng hào, cử động cơ thể trầm ổn, hơi thở ấm nóng tới mức có thể tạm thời giảm cái lạnh trên người chàng, Chu Linh nghe hỏi thì biết chuyện mà bước lên một bước, trực tiếp nói:
- Là ta.
Ai bảo nó khi không lại tấn công ta làm gì.
Vị Băng Thanh cốc chủ kia không nói lời nào, chỉ thấy ông nhếch nhẹ đuôi chân mày bên trái, khoảnh khắc bằng một lần chớp mắt đã đem thứ gì đó cho Chu Linh uống, nàng giật mình dùng tay móc ra nhưng vô dụng, Chiêu Tâm Đan nhanh chóng dìu Chu Linh ngồi xuống bắt mạch cho nàng, còn chưa kịp nhận ra đó là gì thì vị cốc chủ kia đã tiếp tục nói:
- Các người đã tự ý xông vào cấm địa của Băng Thanh Cốc, dám ra tay với người của ta, đã thế lại còn mang khẩu khí đó ra nói.
Đúng là tự tìm đường chết!
Tạ Vô Phong quay sang Chu Linh, nàng vẫn chưa có biểu hiện gì không ổn, Chiêu Tâm Đan lắc đầu ngụ ý không vấn đề, nhưng nhìn lại Đoan Mẫn thì có chút không ổn, hai mắt nàng đã nhắm chặt, môi nhợt nhạt đi, đầu ngón tay cũng bắt đầu thâm tím, chàng đắn đo giây lát thì nói:
- Cốc chủ, làm phiền ngài là chúng tôi không đúng, ngài rộng lượng bỏ qua cho, hãy cứu bằng hữu của ta đi.
Vị Băng Thanh cốc chủ kia cười khẩy, ngẩng mặt lên trời, nói:
- Bằng hữu? Haha! Đúng là trò cười.
Các ngươi đi đi, sống được hay không thì hãy xem tạo hóa của bọn họ.
Nói rồi liền quay người bỏ đi, Tạ Vô Phong không còn lựa chọn nào khác, trước mắt chàng chẳng nghĩ được gì nhiều, bèn lớn tiếng hỏi:
- Không biết..
cốc chủ đây có quen người nào tên Tạ Sâm không?
* * *
Tử Cấm Thành.
Đã hơn hai mươi năm kể từ khi đế vị đổi tên, Nghinh Thành Mãn chưa một lần trở lại Đại Đô, lần này hẳn là về kinh thỉnh tội, một cái cớ quá sức hợp lý.
Đứng dưới bậc đế vị bản thân đã từng bao lần ao ước, ánh mắt Nghinh Thành Mãn chứa đựng biết bao điều khó nói, vừa chua chát lại vừa uất hận, tiếng gọi của Ngụy An làm ông bất giác giật mình:
- Nam Bình Vương.
Lúc này, Nghinh Thành Mãn mới sực nhớ bản thân đã chủ động vào cung khi vừa mới đến Đại Đô, dĩ nhiên nơi ông đang đứng là Khang Niên Điện, người trước mặt là Nguyên đế đương triều Nghinh Thành Bác.
- Nghe nói Nam Bình Vương vừa đến, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức vào cung, có chuyện gì gấp sao?
Nghinh Thành Mãn quỳ xuống, cúi mặt nói:
- Thần có tội!
Nghinh Thành Bác khoát tay bảo Ngụy An lui ra ngoài, đoạn sau thì lên tiếng:
- Đệ không phải thần y cũng không phải trời, sao có thể làm chủ sinh mạng người khác chứ.
Trẫm không trách, đứng lên nói chuyện.
Nghinh Thành Mãn từ từ đứng dậy, lòng hiểu rõ dụng ý trong câu nói vừa rồi của Nghinh Thành Bác, chỉ là chút tơ tưởng trước đây vẫn không tài nào gọi ông dậy khỏi giấc mộng đế vương.
Năm đó, ông mười sáu tuổi, hào khí can trường, đỉnh đỉnh thiên uy, ưu tú xuất chúng hơn người, chỉ thua một nước thân mẫu lại là thứ phi.
Trong cuộc thi tại trường săn năm mười tám tuổi, ông lập đại công khi bắn hạ được Bạch Hổ trong truyền thuyết nhưng cuối cùng lại bị nhị hoàng tử Nghinh Thành Bác cướp mất vinh quang.
Lần đó, trường săn xảy ra chút biến cố, loạn thần câu kết phản quân đột nhập thích sát hoàng đế, một mũi tên lệch tim đôi chút đem ngôi vị thái tử còn trống dâng hẳn vào tay Nghinh Thành Bác.
Dù tuấn mã của ông còn vấy máu Bạch Hổ, phục bào còn thấm đẫm mồ hôi, chỉ bấy nhiêu làm sao so được với công trạng lấy thân mình cứu giá.
Chút ít lòng ham cầu địa vị thông qua đó mà bén rễ nảy chồi, không ngừng lớn mạnh trong tâm khảm, giờ đây đã trở thành một cây đại thụ khó lòng nhổ bỏ.
- Thần bất tài, không thể chia sẻ nỗi lo với hoàng thượng, tội đáng muôn chết!
Nghinh Thành Bác mỉm cười, nói:
- Ở đây không có người ngoài, đừng câu nệ nghĩa quân thần.
Lâu vậy rồi mới về kinh, sao không dẫn theo Ngạn nhi.
Trẫm cũng đã lâu không gặp nó, chắc đã lớn lắm rồi nhỉ?
Nghinh Thành Mãn mỉm cười, đầu vẫn hơi cúi, nói:
- Nhờ phúc của hoàng thượng, Ngạn nhi vẫn khỏe mạnh, lại còn rất ngoan.
Nghinh Thành Bác gật đầu, đột nhiên buồn giọng:
- Trưởng công chúa được gả đến nơi xa xôi, không có nhi tử, đã buồn, nhị hoàng tử thì trẻ người non dạ, tam công chúa được yêu chiều cũng quen, đệ thì vì chức trách lại ở tận Ôn Châu, Trẫm một mình ở Đại Đô, thật càng buồn.
Nhưng Trẫm biết, đệ một lòng muốn san sẻ nỗi lo cùng Trẫm, Ôn Châu sầm uất nhưng cũng lắm thiên tai, để đệ đến đó Trẫm yên tâm hơn bất cứ ai.
Dòng dõi Nghinh Thành Kỳ chúng ta vốn ít con cháu, Trẫm thật hy vọng đệ sẽ vì Nguyên triều mà giữ gìn sức khỏe, cùng vương phi sinh thêm vài nhi tử, về sau cống hiến cho giang sơn.
Nghinh Thành Mãn trầm mặc, được lát thì nói:
- Hoàng thượng tuổi trẻ sung mãn, con cháu đầy nhà, phúc tràn lộc hậu, giang sơn này cần gì lo nữa.
Hậu Nguyên ta có phúc nên mới..
Nghinh Thành Bác lên tiếng:
- Đệ đừng có khen Trẫm, càng nhìn gần giang sơn này Trẫm càng hổ thẹn với tiên hoàng.
Năm tiên hoàng còn tại vị, Nguyên triều hưng thịnh, nhân tài đầy rẫy, bá tánh an cư, nơi đâu cũng là thái bình.
Năm Hậu Nguyên khai lập, thật sự là cường quốc mạnh nhất thời đó, từ việc giao thương đường thủy, đến giáp vũ nội quan đều mạnh, được các nước lân bang hết lòng coi trọng, địa vị bây giờ cũng một phần là nhờ vào chút thành tựu năm đó để lại.
Nghinh Thành Mãn im lặng hồi lâu thì hỏi:
- Hoàng thượng, không biết đã nghe về Bách Lý Đồ hay chưa?
Nghinh Thành Bác đưa mắt nhìn lên, đầu gật gật vài cái, nói:
- Đã từng, là thứ chứa đựng kho báu của tiền triều.
Nghinh Thành Mãn tiến gần đôi chút, nói nhỏ:
- Không chỉ có thế.
Hoàng thượng, Bách Lý Đồ chứa long mạch hoàng thất, nếu có thể có được nó..
Nghinh Thành Bác đưa tay cản lại, cười nói:
- Cái đó không vội.
Trẫm sẽ bảo Liễu Nhiên chuẩn bị nơi ở cho đệ.
Tới Nam Uyển, thế nào?
"Hoàng thượng, người cố ý sao? Nam Uyển với ta có ý nghĩa thế nào người phải rõ nhất mới đúng chứ?".
Nghinh Thành Bác nhướng mày hỏi thêm:
- Có vấn đề gì sao?
Nghinh Thành Mãn lắc đầu, ôm quyền nói:
- Sao có thể..
chỉ là Nam Uyển nguy nga, tráng lệ, thần đệ cảm thấy không quen..
Nghinh Thành Bác rời khỏi ghế ngồi, lại gần vỗ vỗ lên vai Nghinh Thành Mãn, cười khà khà, nói:
- Đâu có, bản thân Trẫm thì lại thấy Nam Uyển đó rất hợp với đệ.
Thôi cứ quyết thế đi, đệ cũng đã lâu không về Đại Đô, ở lại làm khách một thời gian rồi hẳn về.
Nghinh Thành Mãn nghe được đâu đó không chỉ một mà rất nhiều lần trong buổi tối ngày hôm nay, Nghinh Thành Bác cố ý nói để ông biết, ở Đại Đô này, đến cuối cùng, ông cũng chỉ là một vị khách, đến rồi sẽ đi.
Sau khi Nghinh Thành Mãn rời đi, Nghinh Thành Bác cho gọi Ngụy An vào, sắc diện lúc này không hề tốt:
- Đi điều tra ngay cho Trẫm, Bách Lý Đồ hiện đang ở đâu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook