Tôi mệt mỏi sờ hướng sô pha rồi thuận thế ngã xuống, lại đè lên một vật thểấm áp.

“Hử?”

Tôi nheo mắt, nhíu nhíu mày, sờ soạng vật thể mà tôi đè lên …

Đây là cái gì … Tôi vươn tay nhéo nhéo, sờ thật tốt a, vừa ấm vừa dẻo, hử? Hình như là… chân của người khác thì phải? (thế hóa ra chân ảnh ko có lông =)) =)) =)))

Đầu óc của tôi còn chưa kịp xử lý tình huống, cổ tay đã bị nắm chặt, giơ lên cao.

~†~

Đệ Nhị Chương

Tôi mệt mỏi sờ hướng sô pha rồi thuận thế ngã xuống, lại đè lên một vật thểấm áp.

“Hử?”

Tôi nheo mắt, nhíu nhíu mày, sờ soạng vật thể mà tôi đè lên …

Đây là cái gì … Tôi vươn tay nhéo nhéo, sờ thật tốt a, vừa ấm vừa dẻo, hử? Hình như là… chân của người khác thì phải?

Đầu óc của tôi còn chưa kịp xử lý tình huống, cổ tay đã bị nắm giơ lên.

“Ông là ai?” Một giọng nam trong vắt lạnh lùng lại giàu từ tính từ đỉnh đầu truyền xuống. Ánh mắt hoảng hốt ngó lên người đang ngồi trên người tôi đang từ trên cao nhìn xuống, không có lòng dạ nào mà trả lời, bởi vì cổ tay tôi bị nắm chặt, rất đau, như thể sắp bị vặn gãy.

“Bỏ tay ra … “ Tôi muốn dùng giọng lạnh lùng cảnh cáo tên kia, nhưng giọng nói sau khi say rượu lại trở nên khàn khàn.

“Trả lời câu hỏi của tôi.” Giọng nói trong vắt lạnh lùng vẫn không thay đổi.

“Tao nói con mẹ mày bỏ tay ra … “ Tâm trạng vốn đã không tốt, bây giờ còn bị một tên điên đột nhiên xuất hiện trong phòng kiềm giữ.

“Bốp!” Một bàn tay dùng sức tát vào mặt tôi, nhất thời đánh tôi hôn mê. (Vũ phu T^T)

“Ai cho ông nói mấy câu thô tục đó trước mặt tôi hả?”

“ … “ Tôi hôn mê mất một lúc, trong lòng bốc lửa, giọng nói càng trở nên lạnh như băng : “Bộ mày có bệnh công chúa hả thằng kia, ở chỗ này nổi điên cái gì … “

“Bốp!” Lại một cái tát nữa, còn mạnh hơn cái lúc nãy.

“Thao!” Từ trước đến nay tôi luôn giỏi khống chế cảm xúc nhưng lần này thật sự bị chọc tức điên rồi, xoay người điên cuồng giãy dụa, nhắm ngay mặt tên kia vung tay đấm. Không ngờ động tác đối phương còn nhanh hơn, tôi chỉ cảm thấy cổ tay phát đau, cơ thể bị người khác mượn lực hung hăng dí xuống sô pha. Sau lưng bị đấm một trận, đau tới mức suýt nữa phun cả rượu trong dạ dày, hai mắt nảy sao.

Cái tên kiêu ngạo kia dẫm chân lên lưng tôi, có lẽ là dẫm nghiện, còn dừng lực xoay người tôi lại, chân trái gắt gao chặn trên ngực tôi : “Chưa bao giờ có người nào dám nói chuyện với tôi như vậy.”

Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng phế quản lại bị hắn dẫm lên, khó chịu ho khù khụ.

“Tương, mày tính toán với ông chú say rượu đó làm cái gì.” Một giọng nói trêu tức từ bên cạnh phát ra, một khuôn mặt trẻ tuổi xuất hiện trên đầu ta, chỉ là không nhìn rõ được khuôn mặt người đó, chỉ mơ hồ cảm thấy tóc hắn rất dài, hình như còn mặc giáo phục. “Chắc là vào nhầm phòng.”

Tiếng nói vừa dứt, ánh nến màu da cam trên đỉnh đầu tỏa sáng, tầm mắt của tôi cũng rõ lên không ít, sau đó mới phát hiện mình thật sự đi nhầm phòng. Bởi vì trên mặt bàn đều là rượu quý, bày trí xung quanh cũng khác với bao sương của tôi.

Càng khiến tôi giật mình chính là trong phòng ngoại trừ tôi còn có ba thanh niên, ngoài hai người đang dẫm lên tôi và ở trước mặt thì còn một người đang nghịch di động ở ghế lô, trên mặt đều là vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình.

“Chú vào nhầm phòng người khác thì cũng phải xin lỗi chứ?!!” Chàng trai tóc dài đi tới trước mặt tôi cười tủm tỉm nói, khuôn mặt rất tinh xảo, có chút giống búp bê làm bằng sứ.

“Xin lỗi?!!” Tôi cười lạnh, sau đó nhìn người vẫn luôn mỉm cười kia nói một cách thản nhiên : “Để tao đánh lại nó rồi tao sẽ xin lỗi.” Hai cái bạt tai lúc nãy đã tạo thành mối thù sâu đậm giữa tôi và cái tên chết tiệt kia. Nếu không phải hiện tại không còn sức để giãy, tôi nhất định đã đánh nhau với cậu ta. Dựa vào tính cách của tôi, có lẽ sẽ chỉ nhắm vào khuôn mặt có giá trị nhất của cậu ta.

“Chú không nể mặt mũi của tôi chút nào, tôi giận.” Búp bê sứ bĩu môi, bộ dáng nhìn thật đáng yêu, đáng tiếc hành vi tiếp theo của cậu ta lại khiến tôi tức giận.

Cậu ta cười cười cầm lấy chai rượu màu đen trên bàn đổ xuống đầu tôi, mùi rượu nồng nặc nhất thời tràn ngập khoang phòng.

“Khụ !! Khụ Khụ !!”

Tuy tôi nhanh chóng quay mặt đi nhưng vẫn bị không ít rượu chảy vào mũi, miệng, làm tôi bị sặc, ho liên tục. Quần áo trên người cũng bị rượu thấm ướt, gần như trở nên trong suốt, dính chặt vào người.

“Chú à, từ lúc mắt ta nhìn thấy chú thì đã muốn cho chú nếm thử loại rượu này, quả nhiên rất hợp nha, bây giờ người chú thật sự rất thơm đó.” Búp bê sứ nói xong liền cúi đầu vào cổ tôi, giống như con chó nhỏ ngửi ngửi.

“ … “ Tôi nhất thời dại ra.

Không biết có phải mấy tên thiếu gia nhà giàu đều biến thái như vậy không, nhưng tôi lại thấy không thích hợp. Lúc nãy nhìn lướt qua căn phòng, vì chai rượu kia rất đặc biệt, trước đây tôi lướt net có nhìn thấy, còn khá để ý nên vẫn nhớ, hình như tên là Louis Thirteenth Black Pearl*, trên thị trường có giá khoảng 30 vạn, vậy mà cậu ta có thể đổ lên người tôi như vậy? Sao không đổi thành tiền mặt ném tôi chứ? Tôi cam đoan không tức giận.

“Aa!” Đúng lúc này, trên cổ truyền đến xúc cảm ướt mềm.

Cậu ta liếm tôi. (Câu này cực kỳ ám muội nha =.,=)

“Cậu làm gì vậy?” Tôi tức giận, giãy dụa muốn thoát ra, tiếc rằng người áp chế quá lợi hại, ngay cả hai tay muốn phản kháng cũng bị cưỡng ép để hai bên.

Đối phương cũng không để ý tới chất vấn của tôi, đầu lưỡi ấm nóng ướt át một đường liếm dọc từ cổ tới lỗ tai, vừa tê vừa ngứa, khí lực trong người nháy mắt như bị cậu ta hút mất.

“Chú thật mẫn cảm, đang run sao?” Cậu ta vừa hỏi vừa phun khí vào lỗ tai, sau đó dùng đầu lưỡi liếm vào bên trong.

“Ách! Cút ngay …. A ….. Đừng liếm nữa …….. “ Nơi đó của tôi hết sức mẫn cảm, vừa bị đụng vào toàn thân liền run rẩy.

“Nếu không liếm sạch thì chẳng phải thực lãng phí chai rượu này sao?” Giọng nói của búp bê sứ quanh quẩn bên tai tôi, đầu lưỡi thong thả mà ác ý liếm xuống ngực, cách một lớp áo cắn cắn.

“ ……. “ Cái loại tư tưởng đổ rượu lên người kẻ khác rồi mới thấy lãng phí này đúng là chẳng có tí ăn khớp nào cả, tôi cũng bỏ ý định phân phải trái với cậu ta, chỉ dùng toàn lực giãy dụa, muốn đẩy cậu trai dị thường trầm mặc vẫn đè trên người tôi ra.

Cậu trai tên Tương liếc tôi một cái, đầu gối dùng thêm lực, đè chặt tới mức ngay cả hít thở cũng khó khăn.

“Rất khó chịu sao?” Âm thanh thanh nhã mang theo kiêu ngạo, “Cầu xin tôi đi.”

Hả?

Tôi bị loại ngữ khí thản nhiên này chọc giận, đầu óc cũng vì vậy mà tỉnh táo lại. Một bàn tay giãy thoát khỏi sự kiềm chế liền chụp lấy cái gạt tàn cạnh đó ném cậu ta.

“Cạch!”

Chung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Búp bê sứ cũng ngây ngốc nhìn chúng tôi.

Cậu trai mặt than tên Tương vẫn như trước dùng đầu gối đè chặt thắt lưng của tôi, máu liên tục chảy xuống từ thái dương, đến mức khuôn mặt tuấn tú cổ điển của cậu ta nhìn có chút thê thảm. Nhất là hai tròng mắt tối tăm nhưđáy biển sâu, giây phút này như hắc vô thường từ địa ngục gắt gao nhìn tôi, sát khí tỏa ra tứ phía.

“ ……… “ Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lúc này tôi thực sự cảm thấy sợ hãi. Mệt tôi khi nãy còn sợ ném trúng sẽ xảy ra chuyện lớn, cố ý ném trật một chút, nghĩ cậu ta nhất định theo phản xạ mà lùi lại để tôi có cơ hội chạy trốn …

Ai ngờ cậu ta không hề nhúc nhích.

Ngay sau đó, cậu ta đột nhiên bạo phát

Chỉ thấy cậu ta đẩy mạnh búp bê sứ ra, lôi người còn chưa kịp phản ứng là tôi từ sô pha ném lên tường.

Trong ánh mắt kinh hãi của tôi, quần áo ướt đẫm trên người bị xé rách một cách thô bạo, điều hòa thổi vào ***g ngực trần trụi khiến cơ thể run rẩy.

“A!!” Đau đớn bén nhọn từ cổ phát ra, cơ thể trẻ trung nóng hổi của cậu ta ép chặt cơ thể tôi vào tường, vùi đầu gặm cắn.

“Mày con mẹ nó điên rồi!?!” Tôi đau tới mức hai mắt phiếm hồng, dùng sức muốn đẩy cậu ta ra, đối phương lại dùng mảnh vải rách trói chặt hai tay khiến tôi không thể cựa quậy.

Mùi máu tươi lan nhanh trong không khí, tôi cảm thấy làn da của mình nhất định đã bị hàm răng sắc nhọn của cậu ta cắn nát. Sau đó, cậu ta dường như còn sợ chưa đủ, dùng đùi đẩy hai chân tôi mở ra, một tay sờ loạn phần eo không còn gì che đậy của tôi.

“Tương, sao mày lại tranh với tao.” Giọng nói của búp bê sứ có vẻ bất mãn, còn tôi thì giống như một món đồ chơi bị hai đứa trẻ con tranh cướp, bị kéo một cách thô bạo ra khỏi ***g ngực của mặt than, ngã vào lòng búp bê sứ.

Tôi kinh hãi trợn trừng mắt, vẫn như trước không thể phản ứng, cho tới khi chàng trai đang ôm tôi giơ tay sờ loạn trước ngực, tôi mới nhanh chóng mở miệng : “Đủ rồi! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi là được chứ gì!”

Tôi cảm giác sẽ có chuyện xấu xảy ra với mình. Mà tôi thì không muốn chết ở đây.

“Chú chú, da của chú sờ vào thật co dãn nha, là cố ý dụ dỗ tôi sao?” Búp bê sứ từ phía sau giống như không có nghe thấy, vừa liếm vừa túm chặt lấy đoạn vải trói tay, tay còn lại thì ra sức xoa bóp trước ngực tôi.

Tương mặt than đứng bên cạnh híp mắt xem một hồi, liếm liếm môi như quỷ hút máu, bất ngờ tiến lại gần tôi.

“Từ từ, đủ rồi, đừng như vậy …… Á a a, đau quá ….. “ Hai chân của tôi bị giang ra, nâng vòng qua thắt lưng của cậu ta, vòng eo bị mồ hôi lẫn rượu làm cho ướt đẫm cũng bị cậu ta nắm chặt. Nhưng lần này cậu ta không cắn cổ tôi, mà dùng sức cắn hai đầu nhũ trước ngực, vừa liếm vừa mút.

Loại hoàn cảnh trước sau đều bị *** loạn này khiến sắc mặt tôi lúc trắng lúc đỏ, tức giận đến toàn thân run rẩy. Hơn nữa nhìn thấy bàn tay của búp bê sứ vói vào trong quần lót của mình, tôi quả thực không thể tin chuyện như vậy có thể xảy ra với mình.

“Vô liêm sỉ, chúng mày muốn cưỡng bức tao sao?” Nhìn thấy mặt than dùng đầu lưỡi vừa liếm vừa cắn, tôi liền dùng sức đẩy ra, hổn hển quát : “Chúng mày tưởng tao không dám báo công an sao?”

Nếu chuyện này còn tiến thêm một bước, tôi tuyệt đối không chấp nhận nổi, tôi tình nguyện mất mặt tới sở cảnh sát báo án cũng không muốn bị hai thằng công tử này cưỡng bức.

Huống chi bọn họ còn để ý tới danh tiếng hơn tôi, tuyệt đối sẽ không dám làm lớn chuyện.

“Vậy à?” Ở phía sau, chàng trai vẫn một mực nghịch di động a một tiếng mới chậm rãi giương mắt nói : “Cảnh sát trưởng thành phố Dạ Triều Thính Thính Trường nguyện ý phục vụ, xin hỏi ngài muốn báo án gì?” Nói xong, cậu ta còn giơ thẻ cảnh sát ra cho tôi xem.

“ ……. “

“Mới được bổ nhiệm, xin được giúp đỡ.”

“…………. “

“Đây là danh thiếp của tôi, có rảnh cùng đi uống trà.”

“ ……………………….. “ Tôi nhìn cậu ta đem danh thiếp nhét vào quần, khóe miệng hơi run rẩy.

Loại tình huống đã chính xác thông báo cho tôi biết, báo nguy không thành.

Chỉ thấy chàng trai lộ ra vẻ biếng nhác kia tao nhã ngồi xuống ghế, lại bắt đầu nghịch điện thoại, hai người áp chế tôi vừa muốn tiếp tục, vị cảnh sát trưởng Thính Thính Trường lười biếng kia đột nhiên chậm rãi buông một câu : “Kỳ thật, tao cảm thấy bọn mày nên dừng tay.”

Tôi sửng sốt, có chút không tin vào lỗ tai.

Trong phòng này vậy mà có người bình thường.

“Ở trong này, mấy kẻ lai lịch không rõ ràng như vậy thường rất bẩn, tốt nhất không nên đụng.”

“ …… “ Nếu là bình thường tôi nhất định sẽ nổi giận, nhưng vào giờ phút này bản thân chỉ hận cậu ta không nói mình bị nhiễm HIV.

“Ha hả …….. “ Búp bê sứ cười cười, lại vùi đầu vào cổ tôi hít một hơi mới mỉm cười nói : “Mèo đen, chú là đồng nam đó, tao có thể cảm nhận được.”

(đồng nam : tương tự trinh nữ, đàn ông chưa từng abc xyz =)))

“ ………………… “

Vô cùng nhục nhã!

Trắng trợn công kích nhân phẩm người khác!

Không có lời nói nào tổn thương người khác bằng việc nói kẻ đó ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn là xử nam!

“Thúi lắm, chú đây làm tình với đàn ông còn nhiều hơn số muối chúng mày đã nếm kìa!” Loại chuyện không có chứng cứ này tôi tuyệt đối không thừa nhận.

Nếu không phải có khắc tinh là Sùng Nghiệp, chẳng lẽ tôi sẽ thanh tâm quả dục, không có ham muốn, tâm trong sáng như thái giám sao?

“Làm tình với đàn ông so với số muối chúng tôi nếm qua còn nhiều hơn?!!!” Mặt than ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

“ ……. “ Tôi còn chưa trả lời, đèn xung quanh đột nhiên tắt phụt, trong phòng tối đen như mực, xòe tay ra không thấy ngón, mà ngọn nến trên mặt bàn lúc nãy cũng đã bị thổi tắt.

Ngay sau đó, ý thức được cơ hội đến rồi, tôi nhanh chóng giãy dụa, thoát khỏi vòng kìm kẹp của hai người, nhảy qua bàn rượu, trong bóng tối đoán chuẩn xác hướng cửa, tông cửa xông ra ngoài.

Trước đó tôi vẫn một mực nghĩ cách chạy trốn nên trong đầu đã nhớ rõ đường đi.

Ngoài hành lang cũng tối đen như mực, theo tôi đoán là do đứt cầu dao, vừa định đi sang phải, chân đột nhiên nhói đau, rõ ràng là bị người phía sau tập kích. Tôi không để ý là ai, sờ tường phán đoán, gạt ngã người kia rồi chạy về phía bên trái.

Chung quanh vẫn tối đen như trước, còn chưa chạy được xa, đèn trên đầu đã bật sáng, là máy phát điện dự trữ của quán bar.

Chân bị đau nên tôi không thể chạy nhanh được, liền trốn vào trong phòng để đồ. Cửa phòng để đồ trùng hoa văn với vách tường, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện, lúc nãy tôi thấy phục vụ mở ra mới phát hiện chỗ này.

Thình Thịch!

Thình Thịch! Thình Thịch!!

Tiếng tim đập nhanh lớn đến mức chính mình cũng nghe được.

Liên tục hít sâu vài hơi, tôi mới bình tĩnh lại một chút, mặt không biểu tình lấy di động trong túi quần, lại phát hiện ngón tay vẫn còn run rẩy.

Không chút do dự, tôi gọi vào số của Sùng Nghiệp.

“Chú?”

Sùng Nghiệp rất nhanh tiếp điện thoại, nhưng âm thanh truyền tới lại không rõ, tôi đoán là do di động bịướt.

“Lại đây đón chú, ngay lập tức, chú ở phòng để đồ lầu 3 U Dạ Đô.”

“Cái gì? Chú ở đâu? Cháu nghe không rõ.” Âm thanh trong di động hơi rè, có lẽ vì vậy mà cậu ấy không nghe rõ.

Tôi cố gắng nói rõ địa chỉ, ngữ khí càng lúc càng mất kiên nhẫn, bởi vì tôi nghe thấy tiếng ồn ào sung sướng ở yến hội bên kia.

Đối lập quá mức rõ ràng.

“Chú có thể nói lại lần nữa không, cái gì phòng để đồ lầu 3 cơ? Tiếng rè rất lớn.”

Qua điện thoại, tôi nghe thấy có người đang khẩn trương gọi cậu ấy : “Sùng Nghiệp, bạn gái cậu hình như không khỏe, cậu mau lại đây đi!”

“Đừng đi! Nàng đang giả vờ đó!” Tôi gần như lập tức hô lên.

“Chú à, có thể cô ấy thật sự không khỏe, cháu phải qua đó xem sao, tối nay cháu sẽ lại cho chú nhé?”

“Cháu tin chú đi! Cô ta chỉ giả vờ thôi!”

“Sùng Nghiệp, cậu còn không mau lại đây! Cô ấy xỉu rồi!” Đầu bên kia có tiếng người hét lên.

“Chú, tối nay cháu sẽ gọi lại cho chú.”

“Đừng đi!! Mau tới đón chú, Sùng Nghiệp!!”

“Rè rè ……. “

……………………….

…………………………………….

“Vì sao lại không tin chú ……. “ Trong bóng tối, tôi ngây ngốc nhìn di động đã tắt, thanh âm khàn khàn mà khô khốc : “Hóa ra, ta thực sự nhỏ bé không đáng kể như vậy sao … “

Cảm giác mệt mỏi ập tới khiến đôi chân đau nhức không thể tiếp tục chống đỡ cơ thể, vì vậy tôi chỉ có thể vô lực dựa vào tường, ngây ngô cười khe khẽ.

Tôi cũng không bất ngờ.

Lúc mới gọi điện, tôi đã biết di động sắp hỏng. Gần hết pin còn bịướt như vậy, có khi còn không gọi được một cú.

Tôi rõ ràng có thể gọi cho người khác xin giúp đỡ, còn có rất nhiều bạn bè khác.

Nhưng người đầu tiên tôi nghĩ đến, lại vì người khác mà từ chối.

A …….

Đây là trừng phạt cho vọng tưởng của tôi sao?

Vọng tưởng không thể nói ra với đứa nhỏ do chính mình nuôi lớn.

Trong khoảng khắc, những hình ảnh cùng Sùng Nghiệp ở chung lướt nhanh qua đầu, dần dần trở nên vặn vẹo.

“Rầm!”

Cánh cửa vốn đóng chặt bị đẩy mạnh ra, ba chàng trai trẻ tuổi trong căn phòng kia dùng sắc mặt lạnh như băng nhìn tôi, hai mắt tối lạnh lóe lên biến hóa kỳ lạ.

~†~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương