Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha
-
Chương 87
Sóng biển khi không lại vô thức vỗ mạnh vào bờ, những âm thanh nghe mà đáng sợ, như đang dự đoán đến một chuỗi biến cố sẽ nhanh chóng ập đến đối với những con người đáng thương trên đất liền. Họ sẽ về đâu và có đủ sức mạnh để vượt qua sóng gió mà cuộc đời này tạo ra hay họ sẽ mãi triền miên trong cơn mê nhất thời của hạnh phúc mà không có ngày tỉnh giấc
Nó mệt mỏi tựa cả người phụ thuộc vào lòng của Gia Tuấn, đôi mắt còn không thể mở nổi, tại sao? Bắt nó sống mà lại đem đến đau khổ cho nó, thật sự nó đã đắt tội gì với ngài diêm vương, sao lại không đưa nó đi. Nó hận rằng không thể xé tan cái gọi là không khí này, mãi mãi nó phải sống phụ thuộc vào không khí ư? Định mệnh? Định mệnh là gì? sao quá trớ trêu
-Tao đã nhìn lầm mày, Nếu biết trước có ngày hôm nay thì thật sự ngay từ đầu tao đã không nên chấp nhận để nó yêu một tên khốn như mày.
Minh Quân gật gật đầu, cười nửa miệng tức giận bỏ đi, đúng là anh quá ngu nên đã tin lầm người, giao em gái mình cho một hạng người như Nam Phong, dù biết Nam Phong không phải là cố ý chỉ là không thể nhớ ra nhưng so có thể đổ thừa hoàng cảnh được, nếu Nam Phong yêu em gái anh thì đã nhớ ra từ lầu và sẽ không khiến nó đau đến mức này.
Thảo Anh nhìn Nam Phong với con mắt câm phẩn không thua kém gì Minh Quân , tiếng nói nặng nề trời váng.
-Anh nhất định sẽ hối hận, cô diễn rất tốt..tôi khinh....
đáp lại câu nói đó là nụ cười trêu chọc của Tiễu Mễ, diễn là nghề của cô mà?
Còn Nam Phong anh Chưa bao giờ lại chịu đứng yên để người ta liền hồi xỉ vào mặt mình một cách tự nhiên như vậy? đây không phải tác phong của anh, nhưng hôm nay sao anh không tài nào nói được một câu, như một kẽ khờ ngoài chợ ló ngó khắp nơi.
Tiễu Mễ đỡ lấy cánh tay Nam Phong, đôi mắt trừng to quan sát biểu hiện trên khuôn mặt dần nhăn lại của anh trong bóng tối, Tiễu Mễ cắn môi, bất thấy được hành động như đang muốn tiến về phía nó của anh, khiến cô hoảng loạn ôm chặt cánh tay hơn, không thể để trong lúc này Nam Phong nhớ ra tất cả, cô sẽ giúp Nam Phong mãi chôn vùi kí ức vào sâu trong lòng đại dương không bao giờ cho chúng có cơ hội thoát ra.
-Mình về thôi, mặt anh đang chảy máu đó., bọn họ thật ăn gan hùm mà?
Có vẻ sự quan tâm của Tiễu Mễ khiến Nam Phong bừng tĩnh, vô tình nhìn qua nó lại nhìn cô một cách kì lạ, anh đã mất đi phương hướng của chính mình, lặng yên cho Tiễu Mễ kéo đi ra khỏi bờ cát, xem như là đang dần bước ra khỏi cái thế giới của chính nó, không thể nào quay trở lại được nữa, anh đã đi quá xa, xa nó lắm rồi.
Một ánh mắt trong vắt giữa màng đêm yếu ớt nhìn bóng lưng của Nam Phong rời đi, rồi lại một lần nữa ngất đi trong tìm thức, nó chỉ còn có thể nghe ong ong bên tay tiếng gọi của ai đó, tiếng sóng vỗ và cả tiếng thở dài não nề của biển. Anh và nó một khoảng cách xa đến nổi chẳng thể chạm nhau.
-----
Đưa Nam Phong về Tiễu Mễ trong lòng rất bất an, cứ để nó lúc nào cũng có cơ hội tiếp cận anh thì sẽ có ngày mọi chuyện đều vỡ nỡ, lúc đó cô sẽ mất tất cả mất đi công sức mà cô phải làm trong mấy năm qua, đã ngã một lần thì không thể có lần thứ hai, ngay cả con ngốc cũng biết để mà tránh.
Đem hộp y tế đến cạnh Nam Phong, Tiễu Mễ nhẹ ngàng dán lên những vết thương đã đọng máu từ bao giờ, trong đôi mắt thiết tha vô vàng, hình ảnh này rất giống lúc kí ức mà mấy năm trước hai người còn yêu nhau, lãng mạng và hạnh phúc, nhưng tất cả đều đã biến mất trong nháy mắt, anh đã thay đôi và cô trở thành một con người mang đầy giả tâm. Và cô sẽ không để bản thân sống trong thất bại cô phải được hạnh phúc. tự cười cho mình cô lại suy nghĩ vu vơ, nếu ngày nào đó Nam Phong và nó biết được cô là ai thì họ sẽ rất ngạc nhiên, bất ngờ đến há hốc mồm miệng là đằng khác
-Tôi là ai? Thiên Kỳ là ai?
Nắm ngay bàn tay của Tiễu Mễ đang dịu dàng trên khuôn mặt anh, một ánh mắt sâu thẩm mà đáng sợ, tay Tiễu Mễ lạnh toát. hồn cũng vì thế mà trở về với xác, thân thể cô run lên không ngừng. Ánh mắt lúng túng nhìn Nam Phong
-Anh........ anh......... Thiên Kỳ là Thiên Kỳ… Anh là anh... là Nam Phong người yêu em nhất.--- Tiễu Mễ chậm rãi nói, khẳng định một điều đơn giản quyền sở hữu của cô.
-Có thật không?—Ánh mắt hoài nghi dán trên người Tiễu Mễ không ngừng lao động.
Có lẽ việc hôm nay có chút ấn tượng khó phai trong đầu Nam Phong, làm anh càng có vẻ không yên tâm đối với Tiễu Mễ.
Làn gió nhẹ như lông vũ phớt phơ trong khoảng không, đem đến bao nhiêu mùi nguy hiểm đáng sợ.
Tiễu Mễ bất đầu nhập vai diễn, nhanh chóng đứng lên phản ứng lại với ánh mắt hoài nghi kia, trong câu nói chứa đầy sự bất mãn, cô như khóc òa lên, nặng ra một chút nước mắt xoáy sâu vào lòng Nam Phong.
-Anh không tin em… hay anh không còn yêu em nữa, anh yêu con nhỏ đó rồi phải không? Anh cứ nói đi, em sẽ không bám lấy anh ....., xem như là em ngốc nên không thể để anh nhớ ra em, em vô dụng không có bản lĩnh giữ lấy anh.
Nó mệt mỏi tựa cả người phụ thuộc vào lòng của Gia Tuấn, đôi mắt còn không thể mở nổi, tại sao? Bắt nó sống mà lại đem đến đau khổ cho nó, thật sự nó đã đắt tội gì với ngài diêm vương, sao lại không đưa nó đi. Nó hận rằng không thể xé tan cái gọi là không khí này, mãi mãi nó phải sống phụ thuộc vào không khí ư? Định mệnh? Định mệnh là gì? sao quá trớ trêu
-Tao đã nhìn lầm mày, Nếu biết trước có ngày hôm nay thì thật sự ngay từ đầu tao đã không nên chấp nhận để nó yêu một tên khốn như mày.
Minh Quân gật gật đầu, cười nửa miệng tức giận bỏ đi, đúng là anh quá ngu nên đã tin lầm người, giao em gái mình cho một hạng người như Nam Phong, dù biết Nam Phong không phải là cố ý chỉ là không thể nhớ ra nhưng so có thể đổ thừa hoàng cảnh được, nếu Nam Phong yêu em gái anh thì đã nhớ ra từ lầu và sẽ không khiến nó đau đến mức này.
Thảo Anh nhìn Nam Phong với con mắt câm phẩn không thua kém gì Minh Quân , tiếng nói nặng nề trời váng.
-Anh nhất định sẽ hối hận, cô diễn rất tốt..tôi khinh....
đáp lại câu nói đó là nụ cười trêu chọc của Tiễu Mễ, diễn là nghề của cô mà?
Còn Nam Phong anh Chưa bao giờ lại chịu đứng yên để người ta liền hồi xỉ vào mặt mình một cách tự nhiên như vậy? đây không phải tác phong của anh, nhưng hôm nay sao anh không tài nào nói được một câu, như một kẽ khờ ngoài chợ ló ngó khắp nơi.
Tiễu Mễ đỡ lấy cánh tay Nam Phong, đôi mắt trừng to quan sát biểu hiện trên khuôn mặt dần nhăn lại của anh trong bóng tối, Tiễu Mễ cắn môi, bất thấy được hành động như đang muốn tiến về phía nó của anh, khiến cô hoảng loạn ôm chặt cánh tay hơn, không thể để trong lúc này Nam Phong nhớ ra tất cả, cô sẽ giúp Nam Phong mãi chôn vùi kí ức vào sâu trong lòng đại dương không bao giờ cho chúng có cơ hội thoát ra.
-Mình về thôi, mặt anh đang chảy máu đó., bọn họ thật ăn gan hùm mà?
Có vẻ sự quan tâm của Tiễu Mễ khiến Nam Phong bừng tĩnh, vô tình nhìn qua nó lại nhìn cô một cách kì lạ, anh đã mất đi phương hướng của chính mình, lặng yên cho Tiễu Mễ kéo đi ra khỏi bờ cát, xem như là đang dần bước ra khỏi cái thế giới của chính nó, không thể nào quay trở lại được nữa, anh đã đi quá xa, xa nó lắm rồi.
Một ánh mắt trong vắt giữa màng đêm yếu ớt nhìn bóng lưng của Nam Phong rời đi, rồi lại một lần nữa ngất đi trong tìm thức, nó chỉ còn có thể nghe ong ong bên tay tiếng gọi của ai đó, tiếng sóng vỗ và cả tiếng thở dài não nề của biển. Anh và nó một khoảng cách xa đến nổi chẳng thể chạm nhau.
-----
Đưa Nam Phong về Tiễu Mễ trong lòng rất bất an, cứ để nó lúc nào cũng có cơ hội tiếp cận anh thì sẽ có ngày mọi chuyện đều vỡ nỡ, lúc đó cô sẽ mất tất cả mất đi công sức mà cô phải làm trong mấy năm qua, đã ngã một lần thì không thể có lần thứ hai, ngay cả con ngốc cũng biết để mà tránh.
Đem hộp y tế đến cạnh Nam Phong, Tiễu Mễ nhẹ ngàng dán lên những vết thương đã đọng máu từ bao giờ, trong đôi mắt thiết tha vô vàng, hình ảnh này rất giống lúc kí ức mà mấy năm trước hai người còn yêu nhau, lãng mạng và hạnh phúc, nhưng tất cả đều đã biến mất trong nháy mắt, anh đã thay đôi và cô trở thành một con người mang đầy giả tâm. Và cô sẽ không để bản thân sống trong thất bại cô phải được hạnh phúc. tự cười cho mình cô lại suy nghĩ vu vơ, nếu ngày nào đó Nam Phong và nó biết được cô là ai thì họ sẽ rất ngạc nhiên, bất ngờ đến há hốc mồm miệng là đằng khác
-Tôi là ai? Thiên Kỳ là ai?
Nắm ngay bàn tay của Tiễu Mễ đang dịu dàng trên khuôn mặt anh, một ánh mắt sâu thẩm mà đáng sợ, tay Tiễu Mễ lạnh toát. hồn cũng vì thế mà trở về với xác, thân thể cô run lên không ngừng. Ánh mắt lúng túng nhìn Nam Phong
-Anh........ anh......... Thiên Kỳ là Thiên Kỳ… Anh là anh... là Nam Phong người yêu em nhất.--- Tiễu Mễ chậm rãi nói, khẳng định một điều đơn giản quyền sở hữu của cô.
-Có thật không?—Ánh mắt hoài nghi dán trên người Tiễu Mễ không ngừng lao động.
Có lẽ việc hôm nay có chút ấn tượng khó phai trong đầu Nam Phong, làm anh càng có vẻ không yên tâm đối với Tiễu Mễ.
Làn gió nhẹ như lông vũ phớt phơ trong khoảng không, đem đến bao nhiêu mùi nguy hiểm đáng sợ.
Tiễu Mễ bất đầu nhập vai diễn, nhanh chóng đứng lên phản ứng lại với ánh mắt hoài nghi kia, trong câu nói chứa đầy sự bất mãn, cô như khóc òa lên, nặng ra một chút nước mắt xoáy sâu vào lòng Nam Phong.
-Anh không tin em… hay anh không còn yêu em nữa, anh yêu con nhỏ đó rồi phải không? Anh cứ nói đi, em sẽ không bám lấy anh ....., xem như là em ngốc nên không thể để anh nhớ ra em, em vô dụng không có bản lĩnh giữ lấy anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook