Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha
-
Chương 85
Hơi thở lưng trừng mà êm ái, những sự tinh túy khuấy đảo một góc trời mênh mang.Có ai biết được rằng có một sự thật nào đó đang len lỏi nơi đâu .
Bây giờ không còn ai cả, nó chỉ thấy bản thân mình sao quá cô độc, đưa tay lên chiếc cổ lỏn là để cảm nhận một chút ấm áp và bình yên. Ánh mắt lảo đảo cùng bàn tay mềm mại tựa ngọc ngà nắm giữ sợi dây chuyền mang đầy kí ức đáng thương, chiếc nhẫn kia cũng không còn nữa rồi, chỉ còn lại vật này mà thôi? Có lẽ ông trời cũng nhận thấy rằng nó và Thiên Kỳ không xứng đôi, tạo hóa cũng hối hận khi tạo ra giữa họ một tình yêu không hồi kết, chỉ có thể song song như hai con đường mà thôi.
Nhắm hờ đôi mắt, nó muốn tự bản thân mình chút hết những thứ không đáng phải lưu giữ, kết thúc và buông tay có lẽ sẽ tốt hơn cho tất cả.
-Buồn sao? Hay đang hồi tưởng lại đêm đó.
Tiếng nói mang đầy máu tanh tương, một âm thanh khó nghe, khiến người ta chỉ muốn trốn tránh sự mỉa mai đó.
Nó quay đầu về phía sau, một bóng dáng cùng nụ cười nữa miệng khiến nó chợt thấy lạnh lùng.
-Là ý gì?—nó trở về dáng vẻ bất cần , nói mà như không nói.
Khoanh tay trước ngực Nam Phong cười cợt trêu đùa với rất nhiều sự khinh bỉ.
-Anh ta không làm em thỏa mãn bằng anh.--- Nghe thôi cũng đủ biết là anh đang đề cập đến vấn đề gì? ngay cả con ngốc như nó cũng phải nhận ra một phần hàm ý trong đó.
Im lặng như lấy lại hơi thở khó khăn nó cười một tiếng làm Nam Phong nheo mài.
-Anh đề cao bản thân mình hơi quá thì phải? anh chẳng là gì cả, so với Gia Tuấn anh cũng không bằng một gốc của anh ấy.---- Nó như điên lên, tại sao bất kì lúc nào anh cũng phải nói những lời khó nghe đến vậy? mỉa mai nó bộ anh hạnh phúc vui vẻ lắm ư? Tại sao nó lại đi yêu một người làm nó đau khổ và luôn luôn dùng ánh mắt khinh thường đó đối với nó.
-Không bằng hắn ta.—Nam Phong nghiến răng lặp lại một lần nữa, nắm đấm dần hiện rõ, anh cũng không biết mình đang là có cảm giác gì? có một chút gì đó ganh tị len lỏi trong anh, nhưng vì thể diện Nam Phong cố kìm nén
Anh túm lấy bờ vai của nó nhấc bổng lên, đôi mắt đen huyền chứa từng tia máu giận dữ.
-Tạo sao lại hành động như vậy chứ? Hay anh đang nhận thấy mình không bằng anh ấy.----- nó nở nụ cười lạnh thấu màng đêm, đùa cợt với một con sói hung hăng như đang muốn giết chết nó ngay lập tức.
Những lời của nó càng khiến Nam Phong không kìm lòng được mạnh tay siết chặt bờ vai nhỏ nhắn của nó, tia máu dữ dội như bão táp kéo đến, Nam Phong đưa tay lên cái cổ trắng mịn màng kia, sức lực mạnh bạo như muốn kết liễu sự sống bé nhỏ của một con sứ trong lòng đại dương.
- …. Loại đàn bà vì tiền như các cô thì lên giường với ai mà chẳng được, đúng không? Cô nên nhớ cho rõ thân thể này là của tôi, từng chỗ từng chỗ đều in dấu tôi đi qua, còn hắn ta chẳng qua chỉ là kẻ nhặt rác đem về mà thôi.
Bàn tay yếu ớt của nó nắm chặt lấy tay rắn rõi của Nam Phong, thật không ngờ đến giờ phút này nó cũng chỉ là một loại rác mà thôi.
Nó như không còn nhìn thấy màng đêm nữa rồi, cũng tốt thôi như vậy nó sẽ không phải tự mình nhìn thấy những đau khổ mà bản thân mình phải gánh.
-Anh… đang…. Mơ… tưởng à? Đúng tôi có thể lên giường với bất cứ loại đàn ông nào. Nhưng với anh là một sai lầm kinh khủng, xin anh hiểu rằng thân thể và trái tim của tôi là của Gia Tuấn còn anh mới chính là kẻ đạp phải rác. Có giỏi thì anh bóp chết tôi đi.
Nó nghiến răng cố gắng dùng hơi thở còn lại để nhìn sâu thẩm vào đôi mắt Nam Phong, dầy vò nhau kiểu này sao mà quá vui vẻ, ông trời cũng thật là vui tính biết cách để mà trêu ngươi, khiến người ta cứ mãi phải chạy theo cái bóng của cuộc sống.
Cứ tưởng là đã được giải thoát ra khỏi cái thế giới đau thương này và rồi Nam Phong sẽ hối hận, sẽ phải nếm thử mùi vị đau đớn mà nó phải chịu. nhưng ai dè đến phút cuối , Nam Phong lại đẩy nó ra không chút thương xót, nó như mới từ cõi chết hoàn hồn, ôm cổ thở không ngừng, cái cảm giác bị phụ thuộc vào không khí sao mà đáng sợ quá.
Nhìn nó như một kẻ nghiện ma túy, hít lấy hít để không khí bên mình, Nam Phong lạnh lùng tàn nhẫn, phong thái đứng nhìn như đang coi một bộ phim rất tức cười.
-Xem ra tôi đã đánh giá cô cao quá.---- Nam Phong có vẻ rất thất vọng về những lời nói của nó, anh không ngờ đến rằng bản thân mình thì ra chỉ là kẻ bù nhìn, làm trò hề cho kẻ khác. Chưa bao giờ anh lại thấy chán ghét loại không khí như bây giờ.
-Rất hạnh phúc khi đã làm anh thất vọng.—Nó vẫn như một khúc gỗ cứng, ngồi trên đá với nụ cười bất cần, bàn tay nó như có vài giọt máu lăn nhẹ xuống, đau lắm chứ nhưng làm sao so với trái tim nó, một lần rồi lại hai lần bị người ta đập nát.
Nam Phong nhếch nửa miệng nhìn người con gái trước mặt, sự đáng thương cũng như sự khinh bỉ tất cả đều đập vào mặt nó. Anh không nói thêm gì chỉ lướt nhẹ qua rồi xảy bước trên bải biển, những hạt cát mềm mại như bông ôm lấy đôi chân anh, loại cảm giác khó tả đau mà không đau.
Ngước mặt lên bầu trời với nhiều màu đen huyền bí lúc ẩn lúc hiện, một loạt suy nghĩ lóe lên trong tâm trí nó, nó rất mệt mỏi, rất muốn nghĩ ngơi, không muốn sống trong cảnh như thế này, chỉ muốn bình yên và vui vẻ bên những giấc mơ của kí ức, không đau không buồn.
-Thiên Kỳ.—Nó đứng lên nhìn bóng lưng ấm áp của Nam Phong, một cái gọi với biết bao cảm xúc, khiến kẻ khác phải suy nghĩ một chút.
Có vẻ như Nam Phong có chút bất ngờ, lại một cái tên quen thuộc vang lên, có chút cảm giác bởi cái tên xa lạ mà anh từng nghe nhưng lần này hình như rất mãnh liệt, muốn phun trào ra ngoài , không ngoái đầu lại nhìn nó lấy một cái, Nam Phong đứng như trời trồng giữa màng đêm mặt kệ sương trắng bao lấy anh, anh giống một vị thần của ánh sáng đi đến đâu điều khiến người ta phải ngó nhìn, bức người đến phát điên.
-Anh thật không nhớ em sao?.. Anh còn nhớ lời hứa đó không? ------ Dù biết tất cả đều là vô ích , nói với một tên lạnh lùng như Nam Phong thì thà nói với cỏ cây ngoài biển còn có chút tác dụng, nhưng lần này có lẽ sẽ là lần cuối cùng nó nói với cái tên đầu đất này, về sau nó sẽ không bao giờ bước vào cuộc sống của anh thêm một lần nào nữa, nhiêu đó đã quá đủ để nó nếm trải hương vị của tạo hóa ban cho rồi.
Chậm rãi nhưng mang theo bao nhiêu nỗi đau, mỗi câu nói như được khắc cốt ghi tâm, bờ môi nhỏ bé đã khô khốc từ khi nào, bây giờ đã cong lên từ từ với nụ cười đắng đến nát lòng, tiếc rằng Nam Phong không thể nhìn thấy được nó, nếu được một lần nó rất mong Nam Phong phải chịu thứ hương vị mật ngọt của nó bây giờ, ngọt đến nỗi trở thành chua chát
-Anh hứa sẽ bảo vệ em…… yêu em và không làm em phải khóc,,,,, anh nói anh không thích nhìn thấy em khóc, không thích nhìn em cô đơn một mình, vậy sao bây giờ anh lại thất hứa, hết lần này đến lần khác làm em đau, làm em khóc, anh đùa với em như vậy vui lắm sao? những lời hứa đó với anh không còn gía trị gì ư?
Không một chút câu trả lời, những tiếng sóng vỗ ngày càng kéo đến mãnh liệt, dữ dội đập lê những tiếng kêu đau thương, xót xa giùm cho nó, ngay cả đại dương bao la lạnh lùng cũng phải bật khóc, nhưng sao anh quá vô tâm, quá hờ hợt phải chăng tình yêu đó với anh là xa xỉ không đáng để nhớ lại.
Nở nụ cười và hạnh phúc nhưng toát ra vẻ bi ai, nó vô thức bước lùi về phía sau, ánh mắt không rời tấm lưng kia, chỉ cần một chút nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc, nó sẽ được giải thoát rất nhanh, rất nhanh. Đôi chân khựng lại khi đã đến điểm cuối, chỉ cần một ngọn gió nhỏ bé cũng đủ khiến nó rơi xuống biển, nơi chất chứa bao tình thương của đại dương giành cho con người.
-Anh yêu em mà.. đúng không?
Ngừng lại một chút nó như một thiên thần nhỏ hít lấy ngụm không khí cuối cùng, tiếng nói ngân ngang mang cả mùi vị đắng cay.
-Anh sẽ bảo vệ em mà… em tin anh sẽ không bỏ rơi em đâu phải không?. Em yêu anh.
Nói rồi nó tựa như một cành cây bị ai đó đốn mất, thân người yếu ớt ngã nhào ra phía sau, thoát chút là những tiếng nước dân cao, rơi ra khỏi đại dương, nó bây giờ chỉ cảm nhận được rằng mình đang chìm sâu vào lòng của đại dương, đôi bàn tay đó ôm chặt lấy nó, nó mĩm cười trong làn nước, rồi cũng đã có lúc bản thân nó không bị phụ thuộc vào không khí nữa.
Nó như một con cá nhỏ trong bàn tay của đại dương không bào giờ khoát ra được. Những tia nước mặn mặn trên khóe mắt hòa lẫn với làn nước trong vắt, kí ức của riêng nó lại được lúc tua nhanh như một cuốn phim hài, cho đến khi bên tay nó dường như vô thức nghe được rất nhiều thứ, có vẻ nó đã được quay về bốn năm trước một khoảng thời gian hạnh phúc cùng biết bao đau khổ của ngày hôm đó.
Trái tim Nam Phong dường như bị bóp chết trước cảnh tượng một người con gái dùng mạng của mình để đối trác, anh chẳng kịp làm gì cả chỉ thấy được hình ảnh một người chìm sâu vào kí ức. những tiếng sóng vỗ mãnh liệt khiến đối mi của Nam Phong khẻ cong lên, một loại cảm giác đau đớn tận đáy lòng hiện hữu. Có phải đã quá muộn? thật ra….. anh… anh là ai?
Bây giờ không còn ai cả, nó chỉ thấy bản thân mình sao quá cô độc, đưa tay lên chiếc cổ lỏn là để cảm nhận một chút ấm áp và bình yên. Ánh mắt lảo đảo cùng bàn tay mềm mại tựa ngọc ngà nắm giữ sợi dây chuyền mang đầy kí ức đáng thương, chiếc nhẫn kia cũng không còn nữa rồi, chỉ còn lại vật này mà thôi? Có lẽ ông trời cũng nhận thấy rằng nó và Thiên Kỳ không xứng đôi, tạo hóa cũng hối hận khi tạo ra giữa họ một tình yêu không hồi kết, chỉ có thể song song như hai con đường mà thôi.
Nhắm hờ đôi mắt, nó muốn tự bản thân mình chút hết những thứ không đáng phải lưu giữ, kết thúc và buông tay có lẽ sẽ tốt hơn cho tất cả.
-Buồn sao? Hay đang hồi tưởng lại đêm đó.
Tiếng nói mang đầy máu tanh tương, một âm thanh khó nghe, khiến người ta chỉ muốn trốn tránh sự mỉa mai đó.
Nó quay đầu về phía sau, một bóng dáng cùng nụ cười nữa miệng khiến nó chợt thấy lạnh lùng.
-Là ý gì?—nó trở về dáng vẻ bất cần , nói mà như không nói.
Khoanh tay trước ngực Nam Phong cười cợt trêu đùa với rất nhiều sự khinh bỉ.
-Anh ta không làm em thỏa mãn bằng anh.--- Nghe thôi cũng đủ biết là anh đang đề cập đến vấn đề gì? ngay cả con ngốc như nó cũng phải nhận ra một phần hàm ý trong đó.
Im lặng như lấy lại hơi thở khó khăn nó cười một tiếng làm Nam Phong nheo mài.
-Anh đề cao bản thân mình hơi quá thì phải? anh chẳng là gì cả, so với Gia Tuấn anh cũng không bằng một gốc của anh ấy.---- Nó như điên lên, tại sao bất kì lúc nào anh cũng phải nói những lời khó nghe đến vậy? mỉa mai nó bộ anh hạnh phúc vui vẻ lắm ư? Tại sao nó lại đi yêu một người làm nó đau khổ và luôn luôn dùng ánh mắt khinh thường đó đối với nó.
-Không bằng hắn ta.—Nam Phong nghiến răng lặp lại một lần nữa, nắm đấm dần hiện rõ, anh cũng không biết mình đang là có cảm giác gì? có một chút gì đó ganh tị len lỏi trong anh, nhưng vì thể diện Nam Phong cố kìm nén
Anh túm lấy bờ vai của nó nhấc bổng lên, đôi mắt đen huyền chứa từng tia máu giận dữ.
-Tạo sao lại hành động như vậy chứ? Hay anh đang nhận thấy mình không bằng anh ấy.----- nó nở nụ cười lạnh thấu màng đêm, đùa cợt với một con sói hung hăng như đang muốn giết chết nó ngay lập tức.
Những lời của nó càng khiến Nam Phong không kìm lòng được mạnh tay siết chặt bờ vai nhỏ nhắn của nó, tia máu dữ dội như bão táp kéo đến, Nam Phong đưa tay lên cái cổ trắng mịn màng kia, sức lực mạnh bạo như muốn kết liễu sự sống bé nhỏ của một con sứ trong lòng đại dương.
- …. Loại đàn bà vì tiền như các cô thì lên giường với ai mà chẳng được, đúng không? Cô nên nhớ cho rõ thân thể này là của tôi, từng chỗ từng chỗ đều in dấu tôi đi qua, còn hắn ta chẳng qua chỉ là kẻ nhặt rác đem về mà thôi.
Bàn tay yếu ớt của nó nắm chặt lấy tay rắn rõi của Nam Phong, thật không ngờ đến giờ phút này nó cũng chỉ là một loại rác mà thôi.
Nó như không còn nhìn thấy màng đêm nữa rồi, cũng tốt thôi như vậy nó sẽ không phải tự mình nhìn thấy những đau khổ mà bản thân mình phải gánh.
-Anh… đang…. Mơ… tưởng à? Đúng tôi có thể lên giường với bất cứ loại đàn ông nào. Nhưng với anh là một sai lầm kinh khủng, xin anh hiểu rằng thân thể và trái tim của tôi là của Gia Tuấn còn anh mới chính là kẻ đạp phải rác. Có giỏi thì anh bóp chết tôi đi.
Nó nghiến răng cố gắng dùng hơi thở còn lại để nhìn sâu thẩm vào đôi mắt Nam Phong, dầy vò nhau kiểu này sao mà quá vui vẻ, ông trời cũng thật là vui tính biết cách để mà trêu ngươi, khiến người ta cứ mãi phải chạy theo cái bóng của cuộc sống.
Cứ tưởng là đã được giải thoát ra khỏi cái thế giới đau thương này và rồi Nam Phong sẽ hối hận, sẽ phải nếm thử mùi vị đau đớn mà nó phải chịu. nhưng ai dè đến phút cuối , Nam Phong lại đẩy nó ra không chút thương xót, nó như mới từ cõi chết hoàn hồn, ôm cổ thở không ngừng, cái cảm giác bị phụ thuộc vào không khí sao mà đáng sợ quá.
Nhìn nó như một kẻ nghiện ma túy, hít lấy hít để không khí bên mình, Nam Phong lạnh lùng tàn nhẫn, phong thái đứng nhìn như đang coi một bộ phim rất tức cười.
-Xem ra tôi đã đánh giá cô cao quá.---- Nam Phong có vẻ rất thất vọng về những lời nói của nó, anh không ngờ đến rằng bản thân mình thì ra chỉ là kẻ bù nhìn, làm trò hề cho kẻ khác. Chưa bao giờ anh lại thấy chán ghét loại không khí như bây giờ.
-Rất hạnh phúc khi đã làm anh thất vọng.—Nó vẫn như một khúc gỗ cứng, ngồi trên đá với nụ cười bất cần, bàn tay nó như có vài giọt máu lăn nhẹ xuống, đau lắm chứ nhưng làm sao so với trái tim nó, một lần rồi lại hai lần bị người ta đập nát.
Nam Phong nhếch nửa miệng nhìn người con gái trước mặt, sự đáng thương cũng như sự khinh bỉ tất cả đều đập vào mặt nó. Anh không nói thêm gì chỉ lướt nhẹ qua rồi xảy bước trên bải biển, những hạt cát mềm mại như bông ôm lấy đôi chân anh, loại cảm giác khó tả đau mà không đau.
Ngước mặt lên bầu trời với nhiều màu đen huyền bí lúc ẩn lúc hiện, một loạt suy nghĩ lóe lên trong tâm trí nó, nó rất mệt mỏi, rất muốn nghĩ ngơi, không muốn sống trong cảnh như thế này, chỉ muốn bình yên và vui vẻ bên những giấc mơ của kí ức, không đau không buồn.
-Thiên Kỳ.—Nó đứng lên nhìn bóng lưng ấm áp của Nam Phong, một cái gọi với biết bao cảm xúc, khiến kẻ khác phải suy nghĩ một chút.
Có vẻ như Nam Phong có chút bất ngờ, lại một cái tên quen thuộc vang lên, có chút cảm giác bởi cái tên xa lạ mà anh từng nghe nhưng lần này hình như rất mãnh liệt, muốn phun trào ra ngoài , không ngoái đầu lại nhìn nó lấy một cái, Nam Phong đứng như trời trồng giữa màng đêm mặt kệ sương trắng bao lấy anh, anh giống một vị thần của ánh sáng đi đến đâu điều khiến người ta phải ngó nhìn, bức người đến phát điên.
-Anh thật không nhớ em sao?.. Anh còn nhớ lời hứa đó không? ------ Dù biết tất cả đều là vô ích , nói với một tên lạnh lùng như Nam Phong thì thà nói với cỏ cây ngoài biển còn có chút tác dụng, nhưng lần này có lẽ sẽ là lần cuối cùng nó nói với cái tên đầu đất này, về sau nó sẽ không bao giờ bước vào cuộc sống của anh thêm một lần nào nữa, nhiêu đó đã quá đủ để nó nếm trải hương vị của tạo hóa ban cho rồi.
Chậm rãi nhưng mang theo bao nhiêu nỗi đau, mỗi câu nói như được khắc cốt ghi tâm, bờ môi nhỏ bé đã khô khốc từ khi nào, bây giờ đã cong lên từ từ với nụ cười đắng đến nát lòng, tiếc rằng Nam Phong không thể nhìn thấy được nó, nếu được một lần nó rất mong Nam Phong phải chịu thứ hương vị mật ngọt của nó bây giờ, ngọt đến nỗi trở thành chua chát
-Anh hứa sẽ bảo vệ em…… yêu em và không làm em phải khóc,,,,, anh nói anh không thích nhìn thấy em khóc, không thích nhìn em cô đơn một mình, vậy sao bây giờ anh lại thất hứa, hết lần này đến lần khác làm em đau, làm em khóc, anh đùa với em như vậy vui lắm sao? những lời hứa đó với anh không còn gía trị gì ư?
Không một chút câu trả lời, những tiếng sóng vỗ ngày càng kéo đến mãnh liệt, dữ dội đập lê những tiếng kêu đau thương, xót xa giùm cho nó, ngay cả đại dương bao la lạnh lùng cũng phải bật khóc, nhưng sao anh quá vô tâm, quá hờ hợt phải chăng tình yêu đó với anh là xa xỉ không đáng để nhớ lại.
Nở nụ cười và hạnh phúc nhưng toát ra vẻ bi ai, nó vô thức bước lùi về phía sau, ánh mắt không rời tấm lưng kia, chỉ cần một chút nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc, nó sẽ được giải thoát rất nhanh, rất nhanh. Đôi chân khựng lại khi đã đến điểm cuối, chỉ cần một ngọn gió nhỏ bé cũng đủ khiến nó rơi xuống biển, nơi chất chứa bao tình thương của đại dương giành cho con người.
-Anh yêu em mà.. đúng không?
Ngừng lại một chút nó như một thiên thần nhỏ hít lấy ngụm không khí cuối cùng, tiếng nói ngân ngang mang cả mùi vị đắng cay.
-Anh sẽ bảo vệ em mà… em tin anh sẽ không bỏ rơi em đâu phải không?. Em yêu anh.
Nói rồi nó tựa như một cành cây bị ai đó đốn mất, thân người yếu ớt ngã nhào ra phía sau, thoát chút là những tiếng nước dân cao, rơi ra khỏi đại dương, nó bây giờ chỉ cảm nhận được rằng mình đang chìm sâu vào lòng của đại dương, đôi bàn tay đó ôm chặt lấy nó, nó mĩm cười trong làn nước, rồi cũng đã có lúc bản thân nó không bị phụ thuộc vào không khí nữa.
Nó như một con cá nhỏ trong bàn tay của đại dương không bào giờ khoát ra được. Những tia nước mặn mặn trên khóe mắt hòa lẫn với làn nước trong vắt, kí ức của riêng nó lại được lúc tua nhanh như một cuốn phim hài, cho đến khi bên tay nó dường như vô thức nghe được rất nhiều thứ, có vẻ nó đã được quay về bốn năm trước một khoảng thời gian hạnh phúc cùng biết bao đau khổ của ngày hôm đó.
Trái tim Nam Phong dường như bị bóp chết trước cảnh tượng một người con gái dùng mạng của mình để đối trác, anh chẳng kịp làm gì cả chỉ thấy được hình ảnh một người chìm sâu vào kí ức. những tiếng sóng vỗ mãnh liệt khiến đối mi của Nam Phong khẻ cong lên, một loại cảm giác đau đớn tận đáy lòng hiện hữu. Có phải đã quá muộn? thật ra….. anh… anh là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook