Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha
-
Chương 83
Đã hai tuần trôi qua, ngày dài đêm ngắn nhưng làm sao so được với lòng người, đi chơi dù vui thật nhưng ai nào có ngờ trước được trong thâm tâm họ đang nghĩ gì?
Trăng sáng kéo theo hương vị cả màu tối bao chum lấy con người, đêm nay có vẻ hờ hững quá, lạnh lùng và không kém phần cô độc.
Thiên nhiên như được tiếng mời gọi lặng yên chìm sâu vào giấc ngủ dài chỉ còn lại hơi thở không đều của gió và đại dương rộng lớn.
Một cô gái với gương mặt thất thần mang bao nhiêu bầu tâm sự ngồi một mình trên tản đá lạnh lẻo phía biển cả, sóng biển đôi lúc làm ước đôi chân như đang cố thì thầm điều gì đó?
Bất ngờ từ phía sau một bàn tay ấm áp một hơi thở nhẹ ngàng được gió mang đến. Bàn tay vội che đi cảnh vật quyến rũ phía trước thay vào đó là một gam màu đen đáng sợ.
Nó gỡ đôi tay của ai đó ra, theo bản năng mà quay sang nhìn, bắt gặp được nụ cười đẹp tự thiên thần của Gia Tuấn nó chớp mắt vài cái.
-Công chúa nhỏ… sao ngồi buồn một mình vậy? ---Gia Tuấn nhảy lên ngồi cạnh nó.
Một không khí quá đỗi lãng mạng nhưng khiến người trong cuộc thấy không thoải mái.
- Hoàng tử này? Nếu được chọn thì kiếp sao anh sẽ chọn làm gì?-- nó nửa đà nửa thật quay sang hỏi Gia Tuấn
-Làm một ngọn gió.—Gia Tuấn nhìn ra ngoài biển cười hạnh phúc.
Câu trả lời khiến nó có phần không vui, tại sao là gió mà không phải thứ khác? Nó rất ghét gió..rất ghét cái cảm giác bất chợt đến rồi đi của gió, nó ghét .ghét lắm.
-Tại sao?
Trầm lặng một lúc Gia Tuấn đứng lên chỉ tay về phía biển khơi nơi có những cơn gió lấp lững thổi dạt dào.
-Vì anh muốn được tự do bay lượn… có khi sẽ đau khi bản thân mình là chợt thoáng qua nhưng lại dứt khoát và không hề lưu luyến.--- Câu nói thấp dần theo âm độ, nhìn cách anh nói nhìn biểu hiện của anh , nó quá đủ để hiểu những nỗi lòng của anh.
-Thế thì em sẽ là cát bụi.. để anh đưa em cùng đi… chúng ta sẽ cùng bay lượn.--- Nó mĩm cười đứng lên hét to hết cỡ, câu nói ấy sao dường như bóp nghẹn cả trái tim Gia Tuấn, xót xa chua chát
-Em NGỐC LẮM MÈO CON CỦA ANH .--- Gia Tuấn xoa đầu nó..rồi hét to, âm thành vang vội rủ rượi bốn bên.
Nhìn Gia Tuấn trắng trợn, thật sự là nó ngốc lắm ư?
-Gia Tuấn chết tiệt, em ngốc anh còn ngốc hơn em.
-Hahahahha….--- Hai người cứ thế mà thỏa sức tung hoành luyện thanh, tiếng cười đầy ấp bao quanh, rất lâu rồi hình như hai người bọn họ chưa bao giờ thấy hạnh phúc vui vẻ như hôm nay.
Vì mãi ham hố nghịch ngợm nên nó không để ý loạng choạng sém tí thì lăn xuống biển, nói sâu cũng không phải mà nói cạn cũng không đúng, nói chung là có thể dìm chết một con cá nhỏ như nó.
-Cẩn Thận.
Hiện trạng là nó gói trọn trong vòng tay của Gia Tuấn, anh ôm eo nó, tay nó câu cổ anh, để người ngoài thấy cảnh này chắc họ phải cắn lưỡi vì quá ngỡ ngàng.
Hai đôi mắt chạm nhau say đắm và cứ thế mà đứng như hai pho tượng lớn.
Sóng biển rào lên giữ dội, Gia Tuấn như bỏ đi tất cả mọi thứ xung quanh, anh cuối nhẹ người, muốn ăn tươi nó vào trong bụng để nó mãi mãi là của anh không ai có thể lấy đi được.
1s
2s
3s
….
Nó không lấy một phản ứng , cứ như kẻ không còn hồn chỉ biết lặng im nhìn khoảng cách được rút ngắn.
-CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ?
Trăng sáng kéo theo hương vị cả màu tối bao chum lấy con người, đêm nay có vẻ hờ hững quá, lạnh lùng và không kém phần cô độc.
Thiên nhiên như được tiếng mời gọi lặng yên chìm sâu vào giấc ngủ dài chỉ còn lại hơi thở không đều của gió và đại dương rộng lớn.
Một cô gái với gương mặt thất thần mang bao nhiêu bầu tâm sự ngồi một mình trên tản đá lạnh lẻo phía biển cả, sóng biển đôi lúc làm ước đôi chân như đang cố thì thầm điều gì đó?
Bất ngờ từ phía sau một bàn tay ấm áp một hơi thở nhẹ ngàng được gió mang đến. Bàn tay vội che đi cảnh vật quyến rũ phía trước thay vào đó là một gam màu đen đáng sợ.
Nó gỡ đôi tay của ai đó ra, theo bản năng mà quay sang nhìn, bắt gặp được nụ cười đẹp tự thiên thần của Gia Tuấn nó chớp mắt vài cái.
-Công chúa nhỏ… sao ngồi buồn một mình vậy? ---Gia Tuấn nhảy lên ngồi cạnh nó.
Một không khí quá đỗi lãng mạng nhưng khiến người trong cuộc thấy không thoải mái.
- Hoàng tử này? Nếu được chọn thì kiếp sao anh sẽ chọn làm gì?-- nó nửa đà nửa thật quay sang hỏi Gia Tuấn
-Làm một ngọn gió.—Gia Tuấn nhìn ra ngoài biển cười hạnh phúc.
Câu trả lời khiến nó có phần không vui, tại sao là gió mà không phải thứ khác? Nó rất ghét gió..rất ghét cái cảm giác bất chợt đến rồi đi của gió, nó ghét .ghét lắm.
-Tại sao?
Trầm lặng một lúc Gia Tuấn đứng lên chỉ tay về phía biển khơi nơi có những cơn gió lấp lững thổi dạt dào.
-Vì anh muốn được tự do bay lượn… có khi sẽ đau khi bản thân mình là chợt thoáng qua nhưng lại dứt khoát và không hề lưu luyến.--- Câu nói thấp dần theo âm độ, nhìn cách anh nói nhìn biểu hiện của anh , nó quá đủ để hiểu những nỗi lòng của anh.
-Thế thì em sẽ là cát bụi.. để anh đưa em cùng đi… chúng ta sẽ cùng bay lượn.--- Nó mĩm cười đứng lên hét to hết cỡ, câu nói ấy sao dường như bóp nghẹn cả trái tim Gia Tuấn, xót xa chua chát
-Em NGỐC LẮM MÈO CON CỦA ANH .--- Gia Tuấn xoa đầu nó..rồi hét to, âm thành vang vội rủ rượi bốn bên.
Nhìn Gia Tuấn trắng trợn, thật sự là nó ngốc lắm ư?
-Gia Tuấn chết tiệt, em ngốc anh còn ngốc hơn em.
-Hahahahha….--- Hai người cứ thế mà thỏa sức tung hoành luyện thanh, tiếng cười đầy ấp bao quanh, rất lâu rồi hình như hai người bọn họ chưa bao giờ thấy hạnh phúc vui vẻ như hôm nay.
Vì mãi ham hố nghịch ngợm nên nó không để ý loạng choạng sém tí thì lăn xuống biển, nói sâu cũng không phải mà nói cạn cũng không đúng, nói chung là có thể dìm chết một con cá nhỏ như nó.
-Cẩn Thận.
Hiện trạng là nó gói trọn trong vòng tay của Gia Tuấn, anh ôm eo nó, tay nó câu cổ anh, để người ngoài thấy cảnh này chắc họ phải cắn lưỡi vì quá ngỡ ngàng.
Hai đôi mắt chạm nhau say đắm và cứ thế mà đứng như hai pho tượng lớn.
Sóng biển rào lên giữ dội, Gia Tuấn như bỏ đi tất cả mọi thứ xung quanh, anh cuối nhẹ người, muốn ăn tươi nó vào trong bụng để nó mãi mãi là của anh không ai có thể lấy đi được.
1s
2s
3s
….
Nó không lấy một phản ứng , cứ như kẻ không còn hồn chỉ biết lặng im nhìn khoảng cách được rút ngắn.
-CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook