Vợ Ngốc! Anh Yêu Em Mất Rồi
-
Chương 4: Bà hoàng trở lại
Hôm nay Tuệ Nghi được Hàn lão gia đến đón rất sớm. Cô mặc lên mình áo thun trắng, áo khoác hoa sáng màu buông thõng, tóc buộc đuôi ngựa cá tính, chân mang giày bánh mì trắng, đeo đồng hồ bạch kim ở tay. Nhìn cô rất trẻ trung và năng động.
Trên chiếc BMW đen của Hàn lão gia, Tuệ Nghi quậy qua quậy lại như một con sâu đo chính hiệu. Miệng lảm nhảm linh tinh suốt cả quãng đường đi làm cho Hàn lão gia cười nhiều muốn bể bụng. Do có cuộc họp quan trọng nên Hàn Thiên Khánh không thể đi được.
Hôm nay chị hai của giới giang hồ sẽ đáp chuyến bay từ Mĩ về Trung Quốc sau hai tháng đi công tác ở bên đấy. Không ai khác vào đây, người đó chính là Lâm Phúc Hoa - mẹ của Hàn Thiên Khánh. Bà là một con người rất cầu toàn nhưng không quá khắt khe trong việc chọn lựa con dâu của mình.
Tiêu chuẩn của bà rất cao, tính tình khá hài hoà nhưng khi đụng vào rồi là biết nha!
Bà có một khuôn mặt xinh đẹp, thân hình chuẩn, tóc hung đỏ, mắt đen và sáng trong, cao khoảng 1m72, da trắng sứ. Trông bà giống như là gái đôi mươi còn chưa chồng ý.
Xe vừa dừng lại ở sân bay quốc tế thì Hàn lão gia đã bị Tuệ Nghi kéo đi khắp nơi nhìn hết chỗ này đến chỗ nọ. Cô có vẻ rất hào hứng, miệng cười không ngừng khiến Hàn lão gia cũng không nỡ phá niềm vui của cô.
Đứng đợi một lúc, cuối cùng Lâm Phúc Hoa cũng đi ra, đằng sau là mười người áo đen xách đồ cho bà. Lâm Phúc Hoa khoác lên mình chiếc váy lụa màu đỏ, tay đeo đồng hồ kim cương hàng hiệu, chân đi guốc cao 15 phân đính đá quý màu đen, mái tóc hung đỏ uốn xoăn thả bồng bềnh làm tôn lên khuôn mặt trời phú của bà.
Từng bước đi uyển chuyển, mềm mại của bà cũng khiến cả cái sân bay náo động hơn bao giờ hết. Những ánh mắt săm soi và ngưỡng mộ đều hướng về phía bà, nhiều người thốt lên kinh ngạc,..... Lâm Phúc Hoa bỏ kính mát xuống, liếc đôi mắt đen tinh anh một vòng xung quanh như tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
Lúc này Tuệ Nghi mới nhanh nhẹn giơ bảng có đề tên của bà to tướng ở ở bên trên lên. Thấy một người con gái xinh đẹp cầm bảng tên của mình lắc qua lắc lại, Lâm Phúc Hoa không khỏi tức cười.
Sau đó, bà cũng đi về phía cô đang đứng, ánh mắt dò xét người cô một lượt từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên như để đánh giá. Hàn lão gia từ đằng sau đi đến nhìn hai người cứ nhìn nhau chằm chằm không rời thì nên tiếng cắt đứt không gian im lặng
- Tiểu Hoa, mừng em trở về - Nói rồi Hàn lão gia đưa về phía bà một bó hoa hồng nhung còn mơm mớm nở.
Nhận lấy bó hoa, bà gật đầu như để cảm ơn rồi nhìn sang Tuệ Nghi ở bên cạnh hỏi
- Cô bé này là ai vậy?
Hàn lão gia bây giờ mới chú ý đến cô, ông đưa tay lên xoa đầu Tuệ Nghi trìu mến rồi giới thiệu với Lâm Phúc Hoa
- Đây là Tuệ Nghi, con dâu tương lai của chúng ta
Mặt Lâm Phúc Hoa nhăn lại rồi dần dãn ra, bà hỏi lại Hàn lão gia
- Là Nghi nhi phải không?
- Ừ - Ông gật đầu
Vừa nghe được câu trả lời của Hàn lão gia, Lâm Phúc Hoa đã cười tươi rồi đi đến ôm lấy Tuệ Nghi xúc động, miệng không ngừng nói
- Nghi nhi, ta nhớ con lắm! Con đã đi đâu để ta và Khang nhi phải lo lắng cho con
vậy? - Vừa nói, nước mắt bà lăn dài nóng hổi vương trên gương mặt xinh đẹp và cao quý.
Những hành động và lời nói của Lâm Phúc Hoa với Hàn lão gia khiến cho Tuệ Nghi cảm thấy khó hiểu và khá bất ngờ khi bà ôm mình và khóc lóc. Khẽ đẩy Lâm Phúc Hoa ra, Tuệ Nghi đưa ánh mắt tò mò nhìn người trước mặt mình rồi quay sang Hàn lão gia hỏi
- Ba à, đây là ai vậy?
Câu hỏi vô tư của Tuệ Nghi như là một vết dao sắc nhọn đâm vào tim bà. Vội quay sang hỏi Hàn lão gia bằng giọng nói hốt hoảng
- Anh, sao Nghi nhi không nhận ra em?
Hàn lão gia đang rất bối rối, một bên thì nặng tình còn một bên thì vô tình quên mất quá khứ. Giữa hai câu hỏi, ông không biết phải trả lời câu hỏi nào trước nên đành im lặng. Hai ánh mắt tò mò hướng về phía ông không rời để tìm câu trả lời nhưng nhận lại là sự im lặng thì lại càng sốt sắng hơn.
- Em hỏi anh rốt cuộc là vì sao? - Bà tức giận gằn giọng
- Ừ thì..........- Ông kể lại mọi việc mà mình biết được qua lời kể của ba cô.
Nghe đến đâu, Lâm Phúc Hoa sửng sốt và đau lòng đến đấy. Nghi nhi năm đó của bà đã chết mà thay vào đó là một cô gái ngu ngơ, khờ khạo sau vụ tai nạn kinh hoàng đó.
Tuệ Nghi đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện mà chẳng hiểu gì cả, cô nhìn xung quanh bốn phía cười thích thú như một đứa trẻ con. Sau một lúc thì ba người cũng lên xe về biệt thự Hàn Gia để chuẩn bị cho lễ đính hôn của hai người vào sáng mai.
Theo như dự tính thì buổi lễ cũng được tổ chức khá đơn giản, không quá cầu kì và câu lệ nhưng phải hoàn hảo về mọi mặt theo yêu cầu của Lâm Phúc Hoa.
Địa điểm tổ chức là một khách sạn đẳng cấp của giới thượng lưu với sức chứa hơn 10.000 người. Khách mời là những người thân quen của gia đình hai bên. Thực đơn cũng rất phong phú và đa dạng với tất cả các loại đồ ăn, thức uống nổi tiếng trên thế giới.
Mọi người đã bắt đầu lên danh sách những việc cần làm cho buổi lễ và đã bắt tay vào làm một cách nhanh nhất có thể.
May mắn thay là Như Ngọc đang đi du lịch cùng với gia đình ở bên Pháp một thời gian. Nếu không thì cũng chẳng thể suôn sẻ được như thế này.
Ai cũng vui mừng, chỉ có mình Hàn Thiên Khánh là cảm thấy rất khó chịu và gò bó. Anh muốn quyết định tình yêu của cuộc đời mình chứ không phải nghe theo sự sắp đặt của người khác. Nhưng Hoa Hoa Tỉ trước giờ luôn ủng hộ ý kiến cá nhân và suy nghĩ của anh, vậy mà bây giờ lại đi rước một cô gái ngốc còn chưa lớn hẳn về làm vợ của anh thì làm sao mà anh chấp nhận cho nổi.
Đấy là còn chưa kể Hàn Thiên Khánh này đã có người yêu và đó là Như Ngọc chứ không phải bất kì một ai khác. Chỉ tại từ bé đến lớn anh vẫn luôn nghe lời mẹ dù đó là việc gì, Hoa Hoa Tỉ còn bị đau tim nữa nên anh không dám làm liều. Nhỡ chỉ vì một chuyện không đâu mà anh mất mẹ thì chắc anh ân hận suốt đời luôn.
Vì thế nên Hàn Thiên Khánh đành cắn răng chịu đựng lấy Tuệ Nghi làm vợ rồi sau này có gì tính sau. Cùng lắm là chỉ hai năm thôi chứ mấy, sau đó anh sẽ được lấy Như Ngọc làm vợ và chung sống với cô ấy.
Nghĩ như vậy nên Hàn Thiên Khánh cứ cho là định mệnh sẽ đến như vậy. Nhưng anh nào ngờ một khi nún sâu vào cuộc hôn nhân này, anh sẽ không có đường ra và dần dần yêu người con gái mà anh cho là người anh ghét và hận vì cắt đôi hạnh phúc của anh và Như Ngọc.
Liệu mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào? Hàn Thiên Khánh sẽ nhận ra trái tim của mình thuộc về ai ra sao và Như Ngọc sau khi biết chuyện sẽ làm ra những việc gì? Các bạn hãy đón đọc những tập tiếp theo nhé!
Trên chiếc BMW đen của Hàn lão gia, Tuệ Nghi quậy qua quậy lại như một con sâu đo chính hiệu. Miệng lảm nhảm linh tinh suốt cả quãng đường đi làm cho Hàn lão gia cười nhiều muốn bể bụng. Do có cuộc họp quan trọng nên Hàn Thiên Khánh không thể đi được.
Hôm nay chị hai của giới giang hồ sẽ đáp chuyến bay từ Mĩ về Trung Quốc sau hai tháng đi công tác ở bên đấy. Không ai khác vào đây, người đó chính là Lâm Phúc Hoa - mẹ của Hàn Thiên Khánh. Bà là một con người rất cầu toàn nhưng không quá khắt khe trong việc chọn lựa con dâu của mình.
Tiêu chuẩn của bà rất cao, tính tình khá hài hoà nhưng khi đụng vào rồi là biết nha!
Bà có một khuôn mặt xinh đẹp, thân hình chuẩn, tóc hung đỏ, mắt đen và sáng trong, cao khoảng 1m72, da trắng sứ. Trông bà giống như là gái đôi mươi còn chưa chồng ý.
Xe vừa dừng lại ở sân bay quốc tế thì Hàn lão gia đã bị Tuệ Nghi kéo đi khắp nơi nhìn hết chỗ này đến chỗ nọ. Cô có vẻ rất hào hứng, miệng cười không ngừng khiến Hàn lão gia cũng không nỡ phá niềm vui của cô.
Đứng đợi một lúc, cuối cùng Lâm Phúc Hoa cũng đi ra, đằng sau là mười người áo đen xách đồ cho bà. Lâm Phúc Hoa khoác lên mình chiếc váy lụa màu đỏ, tay đeo đồng hồ kim cương hàng hiệu, chân đi guốc cao 15 phân đính đá quý màu đen, mái tóc hung đỏ uốn xoăn thả bồng bềnh làm tôn lên khuôn mặt trời phú của bà.
Từng bước đi uyển chuyển, mềm mại của bà cũng khiến cả cái sân bay náo động hơn bao giờ hết. Những ánh mắt săm soi và ngưỡng mộ đều hướng về phía bà, nhiều người thốt lên kinh ngạc,..... Lâm Phúc Hoa bỏ kính mát xuống, liếc đôi mắt đen tinh anh một vòng xung quanh như tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
Lúc này Tuệ Nghi mới nhanh nhẹn giơ bảng có đề tên của bà to tướng ở ở bên trên lên. Thấy một người con gái xinh đẹp cầm bảng tên của mình lắc qua lắc lại, Lâm Phúc Hoa không khỏi tức cười.
Sau đó, bà cũng đi về phía cô đang đứng, ánh mắt dò xét người cô một lượt từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên như để đánh giá. Hàn lão gia từ đằng sau đi đến nhìn hai người cứ nhìn nhau chằm chằm không rời thì nên tiếng cắt đứt không gian im lặng
- Tiểu Hoa, mừng em trở về - Nói rồi Hàn lão gia đưa về phía bà một bó hoa hồng nhung còn mơm mớm nở.
Nhận lấy bó hoa, bà gật đầu như để cảm ơn rồi nhìn sang Tuệ Nghi ở bên cạnh hỏi
- Cô bé này là ai vậy?
Hàn lão gia bây giờ mới chú ý đến cô, ông đưa tay lên xoa đầu Tuệ Nghi trìu mến rồi giới thiệu với Lâm Phúc Hoa
- Đây là Tuệ Nghi, con dâu tương lai của chúng ta
Mặt Lâm Phúc Hoa nhăn lại rồi dần dãn ra, bà hỏi lại Hàn lão gia
- Là Nghi nhi phải không?
- Ừ - Ông gật đầu
Vừa nghe được câu trả lời của Hàn lão gia, Lâm Phúc Hoa đã cười tươi rồi đi đến ôm lấy Tuệ Nghi xúc động, miệng không ngừng nói
- Nghi nhi, ta nhớ con lắm! Con đã đi đâu để ta và Khang nhi phải lo lắng cho con
vậy? - Vừa nói, nước mắt bà lăn dài nóng hổi vương trên gương mặt xinh đẹp và cao quý.
Những hành động và lời nói của Lâm Phúc Hoa với Hàn lão gia khiến cho Tuệ Nghi cảm thấy khó hiểu và khá bất ngờ khi bà ôm mình và khóc lóc. Khẽ đẩy Lâm Phúc Hoa ra, Tuệ Nghi đưa ánh mắt tò mò nhìn người trước mặt mình rồi quay sang Hàn lão gia hỏi
- Ba à, đây là ai vậy?
Câu hỏi vô tư của Tuệ Nghi như là một vết dao sắc nhọn đâm vào tim bà. Vội quay sang hỏi Hàn lão gia bằng giọng nói hốt hoảng
- Anh, sao Nghi nhi không nhận ra em?
Hàn lão gia đang rất bối rối, một bên thì nặng tình còn một bên thì vô tình quên mất quá khứ. Giữa hai câu hỏi, ông không biết phải trả lời câu hỏi nào trước nên đành im lặng. Hai ánh mắt tò mò hướng về phía ông không rời để tìm câu trả lời nhưng nhận lại là sự im lặng thì lại càng sốt sắng hơn.
- Em hỏi anh rốt cuộc là vì sao? - Bà tức giận gằn giọng
- Ừ thì..........- Ông kể lại mọi việc mà mình biết được qua lời kể của ba cô.
Nghe đến đâu, Lâm Phúc Hoa sửng sốt và đau lòng đến đấy. Nghi nhi năm đó của bà đã chết mà thay vào đó là một cô gái ngu ngơ, khờ khạo sau vụ tai nạn kinh hoàng đó.
Tuệ Nghi đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện mà chẳng hiểu gì cả, cô nhìn xung quanh bốn phía cười thích thú như một đứa trẻ con. Sau một lúc thì ba người cũng lên xe về biệt thự Hàn Gia để chuẩn bị cho lễ đính hôn của hai người vào sáng mai.
Theo như dự tính thì buổi lễ cũng được tổ chức khá đơn giản, không quá cầu kì và câu lệ nhưng phải hoàn hảo về mọi mặt theo yêu cầu của Lâm Phúc Hoa.
Địa điểm tổ chức là một khách sạn đẳng cấp của giới thượng lưu với sức chứa hơn 10.000 người. Khách mời là những người thân quen của gia đình hai bên. Thực đơn cũng rất phong phú và đa dạng với tất cả các loại đồ ăn, thức uống nổi tiếng trên thế giới.
Mọi người đã bắt đầu lên danh sách những việc cần làm cho buổi lễ và đã bắt tay vào làm một cách nhanh nhất có thể.
May mắn thay là Như Ngọc đang đi du lịch cùng với gia đình ở bên Pháp một thời gian. Nếu không thì cũng chẳng thể suôn sẻ được như thế này.
Ai cũng vui mừng, chỉ có mình Hàn Thiên Khánh là cảm thấy rất khó chịu và gò bó. Anh muốn quyết định tình yêu của cuộc đời mình chứ không phải nghe theo sự sắp đặt của người khác. Nhưng Hoa Hoa Tỉ trước giờ luôn ủng hộ ý kiến cá nhân và suy nghĩ của anh, vậy mà bây giờ lại đi rước một cô gái ngốc còn chưa lớn hẳn về làm vợ của anh thì làm sao mà anh chấp nhận cho nổi.
Đấy là còn chưa kể Hàn Thiên Khánh này đã có người yêu và đó là Như Ngọc chứ không phải bất kì một ai khác. Chỉ tại từ bé đến lớn anh vẫn luôn nghe lời mẹ dù đó là việc gì, Hoa Hoa Tỉ còn bị đau tim nữa nên anh không dám làm liều. Nhỡ chỉ vì một chuyện không đâu mà anh mất mẹ thì chắc anh ân hận suốt đời luôn.
Vì thế nên Hàn Thiên Khánh đành cắn răng chịu đựng lấy Tuệ Nghi làm vợ rồi sau này có gì tính sau. Cùng lắm là chỉ hai năm thôi chứ mấy, sau đó anh sẽ được lấy Như Ngọc làm vợ và chung sống với cô ấy.
Nghĩ như vậy nên Hàn Thiên Khánh cứ cho là định mệnh sẽ đến như vậy. Nhưng anh nào ngờ một khi nún sâu vào cuộc hôn nhân này, anh sẽ không có đường ra và dần dần yêu người con gái mà anh cho là người anh ghét và hận vì cắt đôi hạnh phúc của anh và Như Ngọc.
Liệu mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào? Hàn Thiên Khánh sẽ nhận ra trái tim của mình thuộc về ai ra sao và Như Ngọc sau khi biết chuyện sẽ làm ra những việc gì? Các bạn hãy đón đọc những tập tiếp theo nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook