Vợ Ngốc À, Anh Yêu Em
-
Chương 3
“Bảo Châu!”
Vạn Bảo Châu ngước đôi mắt đẫm lệ lên, không thể tin nhìn người đang đi về phía mình.
Chính là Thiên Tống- chồng cô!
Cô lảo đảo chạy về phía anh, có lẽ do tinh thần tê liệt đã lâu nên vài bước đã quỵ ngã. Thiên Tống bị một màn này sợ hết hồn, anh chạy nhanh đến bên cô, ôm cô vào lòng “Em không sao chứ?”
Vạn Bảo Châu hai đẫm lệ lắc đầu.
Nghe cô nói vậy, trên gương mặt căng thẳng của Thiên Tống dần dần thả lỏng, anh ôm cô cực kì vui vẻ.“Em đến công ty làm gì? Sao không vào phòng anh lại đứng trước phòng làm việc của bố?”
Vạn Bảo Châu căn bản không còn sức lực trả lời anh. Cô hoảng sợ quay người nhìn lên tấm bảng ghi phòng tổng giám đốc, còn có “anh Thiên” trong lời người đàn bà kia nói... tổng giám đốc, còn có “anh Thiên”... chính là...
Ngoài chồng cô ra, trong công ty này còn một người họ Thiên...
Hóa ra người phụ nữ bất hạnh không phải là cô, mà là... mẹ chồng cô.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vẫn ôm cô trong lòng, bàn tay ôn nhu lau đi những giọt lệ trên má cô, “Làm sao lại khóc?”
Lúc này, âm thanh trong phòng vô tình hay cố ý vang lên giải thích hộ Vạn Bảo Châu,
“Thiên, ông xã... a... thích quá... a mạnh chút... Thiên... dùng sức nữa đi... mau... ”
Ánh mắt Thiên Tống lạnh như băng, Vạn Bảo Châu dịu dàng nắm lấy bàn tay đang run lên của anh.
“A... A... A... sao lại thích như vậy... Em muốn.... anh... xin anh mạnh nữa lên... Anh Thiên... mạnh lên, đem của anh cho em... tiến vào bên trong đi.... Chọc nát nó đi!”
Thanh âm trong phòng càng lúc càng dâm đãng làm người ta đỏ mặt tiết lộ người bên trong có bao nhiêu sảng khoái. Vạn Bảo Châu mặt đỏ bừng len lén nhìn chồng. Thiên Tống nắm chặt lấy tay cô, cả người lúc này run bần bật vì giận. Anh không muốn nghe nữa nhưng những thanh âm dâm đãng giống như tiếng rên của diễn viên AV cứ chọc vào tai anh. Cho dù có lấy tay bịt tai lại, nhưng vẫn không tài nào ngăn chặn những hình ảnh dâm đãng lượn lờ quanh óc anh lúc này.
Ánh mắt Thiên Tống lạnh lẽo dọa người, nhân viên đi ngang phòng tổng giám đốc đều khúm núm cúi đầu chân nọ đá chân chiêu thiếu điều như muốn chạy trốn.
Chuyện tổng giám đốc phong lưu không phải ngày một ngày hai, mọi người trên dưới công ty đều biết. Chỉ là, hôm nay thật tội nghiệp cho giám đốc, trước mặt vợ mới cưới, chuyện xấu của cha mình bị phanh phui, làm đàn ông thử hỏi ai không mất mặt?
Nấn ná ở đó cho lạc đạn đặng tàn đời à?
Thiên Tống giận tím mặt, nắm chặt tay Vạn Bảo Châu, lôi cô đi một mạch về phía trước.
Vạn Bảo Châu chăm chú nhìn Thiên Tống, mặc anh lôi kéo cô vào thang máy.
Thang máy mở ra. Cô vẫn như cũ yên lặng đi theo anh lên ban công tầng cao nhất của tòa nhà.
Hai người đứng đó, trầm ngâm không nói.
Thiên Tống nghiêm túc chôn chân một chỗ, từ đầu đến cuối không nói gì. Vạn Bảo Châu cũng không dám hỏi. Nếu đổi lại là cô thấy cảnh tượng cha mình ngang nhiên tằng tịu với một người phụ nữ khác trong phòng làm việc, trong một thời gian ngắn cô cũng khó có thể khôi phục bình tĩnh ngay được.
Bàn tay to lớn của anh vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, bóng hai người in hằn dưới nền đất lạnh.
Thiên Tống nắm tay Vạn Bảo Châu đứng trên sân thượng gần một tiếng đồng hồ, không biết anh nghĩ gì, phần lớn thời gian ánh mắt anh dõi theo tòa building màu trắng sữa cách đó hơn một trăm mét, hay dừng lại trên đường nơi dòng người hối hả ngược xuôi.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khiến những tâm hồn lạnh giá dần ấm lại.
Thiên Tống mỉm cười thỏa mãn quay đầu nhìn người bên cạnh, anh chợt phát hiện, thì ra, chỉ cần một nắm tay đã đủ xua tan băng giá, không cần làm gì nhiều, chỉ cần cô yên lặng bên anh, anh nhận ra mình thừa sức vững vàng đối mặt với mọi thử thách.
Anh vươn tay giữ chặt chiếc cằm mềm mại xinh xắn của cô, nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như hồ nước của cô,
“Khóc sưng cả hai mắt rồi.” Anh ôn nhu vỗ vỗ đầu cô, tâm tình thoải mái hơn, “ Khổ sở như vậy sao? Thật đáng thương!”
Không nói thì thôi nhắc đến cô càng thương tâm. Cô ôm chặt lấy anh nghẹn ngào, “”Hù chết em. Khi nãy em cứ tưởng người đó là anh.”
Phản ứng của cô khiến anh hơi ngỡ ngàng, vòng tay ôm cô thật chặt, thở dài “Ngoan. Đừng khóc. Mọi chuyện đều đã qua. Người trong phòng không phải anh.”
Đúng vậy, người trong phòng đó không phải anh....
Nhưng nếu như là anh, cô nên làm sao đây? Chỉ cần nghĩ đến anh cùng người phụ nữ khác anh anh em em, trái tim cô lại rất đau.
Thiên Tống nhìn đồng hồ đeo tay, “Cũng đã hơn 11h rồi ”, anh hôn lên trán cô “Đi! Chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Vạn Bảo Châu mặt đỏ như ráng chiều, dịu dàng gật đầu.
Thiên Tống chở cô đến một nhà hàng năm sao. Từ đầu tới cuối như một con búp bê ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, ánh mắt khóa chặt vào anh, cứ như thể một giây nữa thôi anh sẽ biến mất.
“Đừng nhìn anh nữa. Tròng mắt sắp lọt ra ngoài rồi kìa. Anh không bỏ chạy đâu. ” Thiên Tống nheo mắt nhìn cô. Tuy rằng anh rất thích cô dùng ánh mắt say đắm nhìn anh nhưng đôi khi được yêu nhiều quá cũng khiến anh nảy sinh cảm giác áp lực.
Anh không biết mình cò đủ khả năng khiến cô hạnh phúc không.
Vạn Bảo Châu giật mình. Khuôn mặt lại đỏ hồng một lần nữa.
Trời ơi… Vừa rồi, cô lại có thể trước mặt bao nhiêu người bày ra gương mặt “mê chồng” như vậy? Vạn Bảo Châu ! Mày đúng là một con nhỏ ngốc nghếch mà!
Nhìn chằm chằm đỉnh đầu luống cuống của cô, trong lòng Thiên Tống cảm thấy một sự bình yên trước nay chưa từng có, cái loại cảm giác ấm áp đó, khiến cho tâm tình của anh có chút rung động.
Tiếp nhận thực đơn từ tay người phục vụ, “Em thích ăn món gì? ” anh vừa xem, vừa hỏi.
“Em.... anh ăn gì em ăn nấy. ”
Trong lòng Vạn Bảo Châu có chút cảm động, từ trước tới nay cô là viên minh châu trong tay cha, ông quản cô rất chặt, muốn ăn gì đi đâu nhất nhất đều phải thông qua kiểm duyệt của ông. Cô cũng không trách cha mình. Ông đều là muốn tốt cho cô. Sợ cô bị người ta gạt, sợ cô ăn món không sạch sẽ, sợ cô bị tổn thương.
Đôi khi cô tự hỏi: Chẳng lẽ mọi cha mẹ trên thế gian này đều như thế?.
Anh, Thiên Tống, chồng cô, là người đầu tiên thực sự để ý cảm nhận của cô.
“Anh ăn gì em ăn nấy?” Thiên Tống cau mày, ra hiệu cho người phục vụ rời khỏi.
Đợi người phục vụ đi xa, anh nâng đầu cô lên, bắt buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình. “Bảo Châu, nghe anh nói này. Anh rất không thích kiểu câu trả lời chồng chúa vợ tôi của em. Anh nói rồi, em là con người, em là vợ anh, em có quyền làm những gì em thích. Đây là quyền lợi của em không ai có thể cướp đoạt. Biết không? ” Anh đưa cho cô thực đơn, giọng điệu trầm thấp, dịu dàng “Em nhìn thử xem, coi ở đây có món nào em thích không? ”
Anh nghiêng người về phía cô. Hai người gần nhau đến mức chỉ cần một đốt ngón tay nữa là có thể chạm môi. Cô cảm nhận được hơi thở nam tính bên má mình. Anh cứ hành động như thế này thì trái tim bé nhỏ của cô làm sao chịu nổi.
Cô hơi nghiêng đầu, cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề.
Qua một lúc lâu, cô mới dám ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “ Có thật là em có quyền làm những gì em thích không?” Kể cả việc giữ anh làm của riêng?
Trong lời Vạn Bảo Châu bao hàm nhiều nghĩa, Thiên Tống sửng sốt một chút. Hay cho người nào đẻ ra nghệ thuật ẩn dụ!!!
“Em... Em chỉ là... ” Cô bối rối dời ánh mắt sang chỗ khác, không được tự nhiên đưa tay lên vuốt vuốt tóc
Thiên Tống buồn cười nhìn Vạn Bảo Châu căng thẳng, trong mắt bất giác lộ ra cưng chiều “Tùy em!”
Không thể tin được những lời mình vừa nghe, cô hoài nghi nhìn anh: “Anh vừa nói cái gì?”
“Anh nói — Tùy em.” Thiên Tống cười dịu dàng, nhẫn nại lặp lại lần nữa.
Trái tim nhanh chóng loạn nhịp không điểm dừng.
Bàn tay to nhẹ vuốt tóc cô, ngón tay chỉ chỉ vào thực đơn, “ Anh thấy món này cũng được, em thấy thế nào ?”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
“Tối nay chúng ta về nhà anh trước, mai sẽ về nhà em”.
“Sao?” Vạn Bảo Châu theo bản năng vươn tay ra nắm chặt tay chồng. Chuyện mới xảy ra khi nãy... tối nay lại bắt anh về, liệu anh có thể bình tĩnh nổi không?
Còn cô nữa, cùng anh về nhà chồng? Cô chỉ sợ mỉnh không cách nào đối mặt với bố chồng, còn có cả mẹ chồng cô, cô....
“Em đừng làm như anh là giáo chủ gào thét không bằng ” Thiên Tống phì cười. “Anh đã hứa với mẹ tối nay hai vợ chồng mình sẽ về nhà ăn cơm. Không thể vì chuyện hôm nay tâm tình chúng ta không tốt làm ảnh hưởng đến mẹ. Mẹ... ” đã đau khổ nhiều rồi.
Câu cuối anh không nói ra nhưng cô hiểu.
“… Vâng, em biết rồi” Tuy rất muốn tìm lí do từ chối, nhưng anh nói đúng, trong chuyện này, người bất hạnh nhất là mẹ, bọn họ càng phải ở bên an ủi bà nhiều hơn.
Là phụ nữ, cô rất thông cảm với mẹ chồng cô. Người mù nhìn vào đều thấy đây không phải là lần đầu. Cô lo lắng không biết khi mẹ chồng cô biết chuyện chồng mình ngày ngày truy hoan với nhân viên sẽ như thế nào? Bà nhất định sẽ rất khổ sở.
“Đúng rồi ” , cô lấy giờ giấy trong túi xách ra: “Anh xem này, em thấy nó rớt dưới đất.”
Thiên Tống nhận lấy, gật gật đầu: “Chắc là sau khi soạn xong anh mệt quá nên quên gài kim lại, gió thổi bay xuống đất.”
Lời anh nói nhẹ nhàng nhưng vào tai Vạn Bảo Châu như tảng đá ngàn cân trĩu nặng. Nhìn đôi mắt thoáng mệt mỏi của anh, lồng ngực cô dâng đầy sự nghẹn ngào. Công ty đang trong giai đoạn khó khăn nên anh mới thức khuya làm việc.
Càng nghĩ cô càng chua xót. Có ai giống như anh không, thân là ông chủ nhỏ tập đoàn lớn mà còn không bằng nhân viên quèn một công ty bình thường. Hôm trước đám cưới, hôm sau đã phải nai lưng ra gánh vác việc công ty, e trên thế gian này chỉ có một mình chồng cô. Đến bữa ăn sáng cũng không có thời gian ăn.
Con lao lực còn hơn cái máy, bố thì rảnh không có việc gì ngang nhiên làm bậy trong phòng làm việc.
Nếu không phải anh lên tiếng, cô cho dù bị mang tiếng con dâu hư cũng không thèm gặp mặt ông ấy.
“Em làm sao thế?”
“Không có gì”. Cô gắp một miếng sườn, nhìn ớt chuông trên dĩa, cô ngần ngừ một lát, sau đó gắp vào chén mình.
“Đưa qua đây”.
“Gì cơ?”
Thiên Tống đưa chén của mình ra trước.”Không phải không thích ớt chuông sao?Đưa cho anh, đừng ép bản thân làm những việc mình không thích”
“Sao anh biết em không thích ăn ớt chuông ?” Vạn Bảo Châu kinh ngạc.
“Ừ. Anh biết”. Anh cười cười bí hiểm, tự gắp ớt chuông bỏ vào miệng mình.“Tuần sau anh có lịch công tác, em đi cùng anh không? ”
Ánh mắt mãnh liệt của anh bắn vào người cô, thâm thúy sáng ngời, thản nhiên mà chân thành.
“Đi.” Cô cười tít mắt gật đầu.
Đôi đũa đang và cơm thoáng run, anh không ngờ cô trả lời nhanh như vậy.
“Em không hỏi anh đi đâu, đi bao lâu à?”
Lần đầu tiên anh thấy cô cười nói như vậy, ánh mắt cô thẳng tắp, hoàn toàn không có chút quyến rũ nào, nhưng Thiên Tống cảm nhận tim mình đang đập mạnh vì nụ cười của cô.
“Chỉ cần được ở bên cạnh anh, với em hoang mạc Sahara cũng biến thành Vườn Địa Đàng.”
Chỉ cần được ở bên cạnh anh, với cô hoang mạc Sahara cũng biến thành Vườn Địa Đàng.
Thiên Tống buông đũa xuống. Đây là lần đầu tiên anh chân chính lĩnh ngộ câu nói “Trong tiềm thức mỗi người phụ nữ đều ẩn chứa bản năng sến sẩm Quỳnh Dao.”
Anh đột nhiên cảm thấy áp lực.
“Thiên Tống, anh làm sao vậy?”
“Không có gì, anh có chút mệt, muốn nhanh về nghỉ trưa thôi”.
Vạn Bảo Châu lập tức buông chiếc đũa trong tay xuống: “Em ăn no rồi, chúng ta về thôi.”
“Ăn no rồi?” Ăn mới có một chén mà bảo là no? Cô gái nhỏ này là đang ngang nhiên nói dối trước Phật Tổ Như Lai đây mà.
“Không được lãng phí thức ăn. Em cứ ngồi đó ăn cho anh. Nếu không ăn hết, anh không cho em đi.” Anh cau mày ra lệnh, không muốn cô vì kén ăn mà thân thể không đủ dinh dưỡng.
“Ừm.” Cô dùng tư thế người ăn như bị bỏ đói ba năm, nhanh, chuẩn không cần chỉnh tống hết số lượng lương thực anh yêu cầu vào bụng.
Một phút ba mươi giây sau.... “Xong, em ăn xong rồi. Mình về đi anh.”
Thiên Tống phớt lờ ánh mắt “gặp phải sinh vật kỳ thú” của những thực khách bàn kế bên, một tay vẫy ra hiệu nhân viên phục vụ tới thanh toán hóa đơn, một tay đẩy ly nước về phía cô. “Được, anh đưa em về công ty.”
Vạn Bảo Châu không hề từ chối, mỗi khoảnh khắc ở bên anh đều là hạnh phúc của cô, cô cần trân trọng nó.
Vạn Bảo Châu ngước đôi mắt đẫm lệ lên, không thể tin nhìn người đang đi về phía mình.
Chính là Thiên Tống- chồng cô!
Cô lảo đảo chạy về phía anh, có lẽ do tinh thần tê liệt đã lâu nên vài bước đã quỵ ngã. Thiên Tống bị một màn này sợ hết hồn, anh chạy nhanh đến bên cô, ôm cô vào lòng “Em không sao chứ?”
Vạn Bảo Châu hai đẫm lệ lắc đầu.
Nghe cô nói vậy, trên gương mặt căng thẳng của Thiên Tống dần dần thả lỏng, anh ôm cô cực kì vui vẻ.“Em đến công ty làm gì? Sao không vào phòng anh lại đứng trước phòng làm việc của bố?”
Vạn Bảo Châu căn bản không còn sức lực trả lời anh. Cô hoảng sợ quay người nhìn lên tấm bảng ghi phòng tổng giám đốc, còn có “anh Thiên” trong lời người đàn bà kia nói... tổng giám đốc, còn có “anh Thiên”... chính là...
Ngoài chồng cô ra, trong công ty này còn một người họ Thiên...
Hóa ra người phụ nữ bất hạnh không phải là cô, mà là... mẹ chồng cô.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vẫn ôm cô trong lòng, bàn tay ôn nhu lau đi những giọt lệ trên má cô, “Làm sao lại khóc?”
Lúc này, âm thanh trong phòng vô tình hay cố ý vang lên giải thích hộ Vạn Bảo Châu,
“Thiên, ông xã... a... thích quá... a mạnh chút... Thiên... dùng sức nữa đi... mau... ”
Ánh mắt Thiên Tống lạnh như băng, Vạn Bảo Châu dịu dàng nắm lấy bàn tay đang run lên của anh.
“A... A... A... sao lại thích như vậy... Em muốn.... anh... xin anh mạnh nữa lên... Anh Thiên... mạnh lên, đem của anh cho em... tiến vào bên trong đi.... Chọc nát nó đi!”
Thanh âm trong phòng càng lúc càng dâm đãng làm người ta đỏ mặt tiết lộ người bên trong có bao nhiêu sảng khoái. Vạn Bảo Châu mặt đỏ bừng len lén nhìn chồng. Thiên Tống nắm chặt lấy tay cô, cả người lúc này run bần bật vì giận. Anh không muốn nghe nữa nhưng những thanh âm dâm đãng giống như tiếng rên của diễn viên AV cứ chọc vào tai anh. Cho dù có lấy tay bịt tai lại, nhưng vẫn không tài nào ngăn chặn những hình ảnh dâm đãng lượn lờ quanh óc anh lúc này.
Ánh mắt Thiên Tống lạnh lẽo dọa người, nhân viên đi ngang phòng tổng giám đốc đều khúm núm cúi đầu chân nọ đá chân chiêu thiếu điều như muốn chạy trốn.
Chuyện tổng giám đốc phong lưu không phải ngày một ngày hai, mọi người trên dưới công ty đều biết. Chỉ là, hôm nay thật tội nghiệp cho giám đốc, trước mặt vợ mới cưới, chuyện xấu của cha mình bị phanh phui, làm đàn ông thử hỏi ai không mất mặt?
Nấn ná ở đó cho lạc đạn đặng tàn đời à?
Thiên Tống giận tím mặt, nắm chặt tay Vạn Bảo Châu, lôi cô đi một mạch về phía trước.
Vạn Bảo Châu chăm chú nhìn Thiên Tống, mặc anh lôi kéo cô vào thang máy.
Thang máy mở ra. Cô vẫn như cũ yên lặng đi theo anh lên ban công tầng cao nhất của tòa nhà.
Hai người đứng đó, trầm ngâm không nói.
Thiên Tống nghiêm túc chôn chân một chỗ, từ đầu đến cuối không nói gì. Vạn Bảo Châu cũng không dám hỏi. Nếu đổi lại là cô thấy cảnh tượng cha mình ngang nhiên tằng tịu với một người phụ nữ khác trong phòng làm việc, trong một thời gian ngắn cô cũng khó có thể khôi phục bình tĩnh ngay được.
Bàn tay to lớn của anh vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, bóng hai người in hằn dưới nền đất lạnh.
Thiên Tống nắm tay Vạn Bảo Châu đứng trên sân thượng gần một tiếng đồng hồ, không biết anh nghĩ gì, phần lớn thời gian ánh mắt anh dõi theo tòa building màu trắng sữa cách đó hơn một trăm mét, hay dừng lại trên đường nơi dòng người hối hả ngược xuôi.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khiến những tâm hồn lạnh giá dần ấm lại.
Thiên Tống mỉm cười thỏa mãn quay đầu nhìn người bên cạnh, anh chợt phát hiện, thì ra, chỉ cần một nắm tay đã đủ xua tan băng giá, không cần làm gì nhiều, chỉ cần cô yên lặng bên anh, anh nhận ra mình thừa sức vững vàng đối mặt với mọi thử thách.
Anh vươn tay giữ chặt chiếc cằm mềm mại xinh xắn của cô, nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như hồ nước của cô,
“Khóc sưng cả hai mắt rồi.” Anh ôn nhu vỗ vỗ đầu cô, tâm tình thoải mái hơn, “ Khổ sở như vậy sao? Thật đáng thương!”
Không nói thì thôi nhắc đến cô càng thương tâm. Cô ôm chặt lấy anh nghẹn ngào, “”Hù chết em. Khi nãy em cứ tưởng người đó là anh.”
Phản ứng của cô khiến anh hơi ngỡ ngàng, vòng tay ôm cô thật chặt, thở dài “Ngoan. Đừng khóc. Mọi chuyện đều đã qua. Người trong phòng không phải anh.”
Đúng vậy, người trong phòng đó không phải anh....
Nhưng nếu như là anh, cô nên làm sao đây? Chỉ cần nghĩ đến anh cùng người phụ nữ khác anh anh em em, trái tim cô lại rất đau.
Thiên Tống nhìn đồng hồ đeo tay, “Cũng đã hơn 11h rồi ”, anh hôn lên trán cô “Đi! Chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Vạn Bảo Châu mặt đỏ như ráng chiều, dịu dàng gật đầu.
Thiên Tống chở cô đến một nhà hàng năm sao. Từ đầu tới cuối như một con búp bê ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, ánh mắt khóa chặt vào anh, cứ như thể một giây nữa thôi anh sẽ biến mất.
“Đừng nhìn anh nữa. Tròng mắt sắp lọt ra ngoài rồi kìa. Anh không bỏ chạy đâu. ” Thiên Tống nheo mắt nhìn cô. Tuy rằng anh rất thích cô dùng ánh mắt say đắm nhìn anh nhưng đôi khi được yêu nhiều quá cũng khiến anh nảy sinh cảm giác áp lực.
Anh không biết mình cò đủ khả năng khiến cô hạnh phúc không.
Vạn Bảo Châu giật mình. Khuôn mặt lại đỏ hồng một lần nữa.
Trời ơi… Vừa rồi, cô lại có thể trước mặt bao nhiêu người bày ra gương mặt “mê chồng” như vậy? Vạn Bảo Châu ! Mày đúng là một con nhỏ ngốc nghếch mà!
Nhìn chằm chằm đỉnh đầu luống cuống của cô, trong lòng Thiên Tống cảm thấy một sự bình yên trước nay chưa từng có, cái loại cảm giác ấm áp đó, khiến cho tâm tình của anh có chút rung động.
Tiếp nhận thực đơn từ tay người phục vụ, “Em thích ăn món gì? ” anh vừa xem, vừa hỏi.
“Em.... anh ăn gì em ăn nấy. ”
Trong lòng Vạn Bảo Châu có chút cảm động, từ trước tới nay cô là viên minh châu trong tay cha, ông quản cô rất chặt, muốn ăn gì đi đâu nhất nhất đều phải thông qua kiểm duyệt của ông. Cô cũng không trách cha mình. Ông đều là muốn tốt cho cô. Sợ cô bị người ta gạt, sợ cô ăn món không sạch sẽ, sợ cô bị tổn thương.
Đôi khi cô tự hỏi: Chẳng lẽ mọi cha mẹ trên thế gian này đều như thế?.
Anh, Thiên Tống, chồng cô, là người đầu tiên thực sự để ý cảm nhận của cô.
“Anh ăn gì em ăn nấy?” Thiên Tống cau mày, ra hiệu cho người phục vụ rời khỏi.
Đợi người phục vụ đi xa, anh nâng đầu cô lên, bắt buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình. “Bảo Châu, nghe anh nói này. Anh rất không thích kiểu câu trả lời chồng chúa vợ tôi của em. Anh nói rồi, em là con người, em là vợ anh, em có quyền làm những gì em thích. Đây là quyền lợi của em không ai có thể cướp đoạt. Biết không? ” Anh đưa cho cô thực đơn, giọng điệu trầm thấp, dịu dàng “Em nhìn thử xem, coi ở đây có món nào em thích không? ”
Anh nghiêng người về phía cô. Hai người gần nhau đến mức chỉ cần một đốt ngón tay nữa là có thể chạm môi. Cô cảm nhận được hơi thở nam tính bên má mình. Anh cứ hành động như thế này thì trái tim bé nhỏ của cô làm sao chịu nổi.
Cô hơi nghiêng đầu, cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề.
Qua một lúc lâu, cô mới dám ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “ Có thật là em có quyền làm những gì em thích không?” Kể cả việc giữ anh làm của riêng?
Trong lời Vạn Bảo Châu bao hàm nhiều nghĩa, Thiên Tống sửng sốt một chút. Hay cho người nào đẻ ra nghệ thuật ẩn dụ!!!
“Em... Em chỉ là... ” Cô bối rối dời ánh mắt sang chỗ khác, không được tự nhiên đưa tay lên vuốt vuốt tóc
Thiên Tống buồn cười nhìn Vạn Bảo Châu căng thẳng, trong mắt bất giác lộ ra cưng chiều “Tùy em!”
Không thể tin được những lời mình vừa nghe, cô hoài nghi nhìn anh: “Anh vừa nói cái gì?”
“Anh nói — Tùy em.” Thiên Tống cười dịu dàng, nhẫn nại lặp lại lần nữa.
Trái tim nhanh chóng loạn nhịp không điểm dừng.
Bàn tay to nhẹ vuốt tóc cô, ngón tay chỉ chỉ vào thực đơn, “ Anh thấy món này cũng được, em thấy thế nào ?”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
“Tối nay chúng ta về nhà anh trước, mai sẽ về nhà em”.
“Sao?” Vạn Bảo Châu theo bản năng vươn tay ra nắm chặt tay chồng. Chuyện mới xảy ra khi nãy... tối nay lại bắt anh về, liệu anh có thể bình tĩnh nổi không?
Còn cô nữa, cùng anh về nhà chồng? Cô chỉ sợ mỉnh không cách nào đối mặt với bố chồng, còn có cả mẹ chồng cô, cô....
“Em đừng làm như anh là giáo chủ gào thét không bằng ” Thiên Tống phì cười. “Anh đã hứa với mẹ tối nay hai vợ chồng mình sẽ về nhà ăn cơm. Không thể vì chuyện hôm nay tâm tình chúng ta không tốt làm ảnh hưởng đến mẹ. Mẹ... ” đã đau khổ nhiều rồi.
Câu cuối anh không nói ra nhưng cô hiểu.
“… Vâng, em biết rồi” Tuy rất muốn tìm lí do từ chối, nhưng anh nói đúng, trong chuyện này, người bất hạnh nhất là mẹ, bọn họ càng phải ở bên an ủi bà nhiều hơn.
Là phụ nữ, cô rất thông cảm với mẹ chồng cô. Người mù nhìn vào đều thấy đây không phải là lần đầu. Cô lo lắng không biết khi mẹ chồng cô biết chuyện chồng mình ngày ngày truy hoan với nhân viên sẽ như thế nào? Bà nhất định sẽ rất khổ sở.
“Đúng rồi ” , cô lấy giờ giấy trong túi xách ra: “Anh xem này, em thấy nó rớt dưới đất.”
Thiên Tống nhận lấy, gật gật đầu: “Chắc là sau khi soạn xong anh mệt quá nên quên gài kim lại, gió thổi bay xuống đất.”
Lời anh nói nhẹ nhàng nhưng vào tai Vạn Bảo Châu như tảng đá ngàn cân trĩu nặng. Nhìn đôi mắt thoáng mệt mỏi của anh, lồng ngực cô dâng đầy sự nghẹn ngào. Công ty đang trong giai đoạn khó khăn nên anh mới thức khuya làm việc.
Càng nghĩ cô càng chua xót. Có ai giống như anh không, thân là ông chủ nhỏ tập đoàn lớn mà còn không bằng nhân viên quèn một công ty bình thường. Hôm trước đám cưới, hôm sau đã phải nai lưng ra gánh vác việc công ty, e trên thế gian này chỉ có một mình chồng cô. Đến bữa ăn sáng cũng không có thời gian ăn.
Con lao lực còn hơn cái máy, bố thì rảnh không có việc gì ngang nhiên làm bậy trong phòng làm việc.
Nếu không phải anh lên tiếng, cô cho dù bị mang tiếng con dâu hư cũng không thèm gặp mặt ông ấy.
“Em làm sao thế?”
“Không có gì”. Cô gắp một miếng sườn, nhìn ớt chuông trên dĩa, cô ngần ngừ một lát, sau đó gắp vào chén mình.
“Đưa qua đây”.
“Gì cơ?”
Thiên Tống đưa chén của mình ra trước.”Không phải không thích ớt chuông sao?Đưa cho anh, đừng ép bản thân làm những việc mình không thích”
“Sao anh biết em không thích ăn ớt chuông ?” Vạn Bảo Châu kinh ngạc.
“Ừ. Anh biết”. Anh cười cười bí hiểm, tự gắp ớt chuông bỏ vào miệng mình.“Tuần sau anh có lịch công tác, em đi cùng anh không? ”
Ánh mắt mãnh liệt của anh bắn vào người cô, thâm thúy sáng ngời, thản nhiên mà chân thành.
“Đi.” Cô cười tít mắt gật đầu.
Đôi đũa đang và cơm thoáng run, anh không ngờ cô trả lời nhanh như vậy.
“Em không hỏi anh đi đâu, đi bao lâu à?”
Lần đầu tiên anh thấy cô cười nói như vậy, ánh mắt cô thẳng tắp, hoàn toàn không có chút quyến rũ nào, nhưng Thiên Tống cảm nhận tim mình đang đập mạnh vì nụ cười của cô.
“Chỉ cần được ở bên cạnh anh, với em hoang mạc Sahara cũng biến thành Vườn Địa Đàng.”
Chỉ cần được ở bên cạnh anh, với cô hoang mạc Sahara cũng biến thành Vườn Địa Đàng.
Thiên Tống buông đũa xuống. Đây là lần đầu tiên anh chân chính lĩnh ngộ câu nói “Trong tiềm thức mỗi người phụ nữ đều ẩn chứa bản năng sến sẩm Quỳnh Dao.”
Anh đột nhiên cảm thấy áp lực.
“Thiên Tống, anh làm sao vậy?”
“Không có gì, anh có chút mệt, muốn nhanh về nghỉ trưa thôi”.
Vạn Bảo Châu lập tức buông chiếc đũa trong tay xuống: “Em ăn no rồi, chúng ta về thôi.”
“Ăn no rồi?” Ăn mới có một chén mà bảo là no? Cô gái nhỏ này là đang ngang nhiên nói dối trước Phật Tổ Như Lai đây mà.
“Không được lãng phí thức ăn. Em cứ ngồi đó ăn cho anh. Nếu không ăn hết, anh không cho em đi.” Anh cau mày ra lệnh, không muốn cô vì kén ăn mà thân thể không đủ dinh dưỡng.
“Ừm.” Cô dùng tư thế người ăn như bị bỏ đói ba năm, nhanh, chuẩn không cần chỉnh tống hết số lượng lương thực anh yêu cầu vào bụng.
Một phút ba mươi giây sau.... “Xong, em ăn xong rồi. Mình về đi anh.”
Thiên Tống phớt lờ ánh mắt “gặp phải sinh vật kỳ thú” của những thực khách bàn kế bên, một tay vẫy ra hiệu nhân viên phục vụ tới thanh toán hóa đơn, một tay đẩy ly nước về phía cô. “Được, anh đưa em về công ty.”
Vạn Bảo Châu không hề từ chối, mỗi khoảnh khắc ở bên anh đều là hạnh phúc của cô, cô cần trân trọng nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook