“Đúng, tớ muốn khai mộ của Y Y, lấy tro cốt đi xét nghiệm ADN.” Cơ thể Lục Tử Viễn run nhẹ, giọng nói nghẹn ngào: “Nếu như thật sự là Y Y, cô ấy sẽ không trách tớ.”

Nếu như không phải, như vậy sẽ chứng minh, Y Y vẫn chưa chết, vậy chuyện này sẽ rất kỳ lạ.

“Tớ không đồng ý.” Lãnh Nhiên lắc đầu, “Cậu như vậy là không tôn trọng người đã khuất.”

“Tớ không còn cách nào nữa, tớ chỉ có thể làm như vậy.” Lục Tử Viễn chôn khuôn mặt vào trong hai bàn tay, đau khổ lắc đầu: “Tớ nhắm mắt lại, trong đầu đều là Y Y, tớ không thể không có cô ấy.....”

Nếu như không có cô, sinh mạng của anh còn có ý nghĩa gì nữa.

“Được rồi.” Lãnh Nhiên lại yên lặng gật đầu: “Nếu cậu kiên trì, tớ sẽ đi cùng cậu.”

Trong sân nhà, Ninh Noãn Dương đứng trong sân, đứng ngồi không yên cứ đi đi lại lại. Đã mười một giờ tối rồi, Đỗ Ngự Đình vẫn chưa trở về, trước đó anh gọi điện thoại nói đêm nay phải ở lại công ty tăng ca, không cần chờ anh.

Trên đường về anh lại gửi tin nhắn, kêu cô đi ngủ sớm một chút, điện thoại di động của anh hết pin, không cần trả lời tin nhắn.

Cô vẫn chờ tới bây giờ, gọi điện thoại của công ty, thì không có ai nhận.

Anh sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Ban đêm, gió rất lạnh, Ninh Noãn Dương ôm hai tay đứng trong sân nhà, cho dù người hầu khuyên như thế nào cũng không chịu vào nghỉ ngơi.

Không có anh ở bên cạnh, làm sao cô có thể ngủ được.

Ánh sáng chói mắt truyền tới, Ninh Noãn Dương vui mừng bước tới: “Chồng ơi-----” Lúc này giọng nói cứng lại.

Người xuống xe là Lý Dĩnh Chi, cô ta mặc váy bó sát người gợi cảm, một tay cầm túi xách, dưới sự giúp đỡ của tài xế, đỡ Đỗ Ngự Đình từ bên trong xe ra. Đỗ Ngự Đình bước đi lắc lư lảo đảo, rất rõ ràng là đã uống rượu.

“Noãn Noãn, Đỗ Ngự Đình uống rượu, chị đưa anh ấy trở về.” Lý Dĩnh Chi đỡ Đỗ Ngự Đình vào trong phòng.

Ninh Noãn Dương giống như kẻ ngốc đi theo sau, nhìn Lý Dĩnh Chi đỡ Đỗ Ngự Đình vào trong phòng.

Hai má của Đỗ Ngự Đình ửng hồng, mùi rượu trên người rất nồng, anh nằm trên giường, khó chịu quay cổ, vẻ mặt Lý Dĩnh Chi đau lòng nói: “Người lớn như vậy còn không biết chăm sóc bản thân.” Cô ta đưa tay muốn cởi cà vạt của Đỗ Ngự Đình.

“Chị Dĩnh Chi, để em đi.” Ninh Noãn Dương chịu đựng thắc mắc đầy bụng, bước lên, vụng về cởi cà vạt của Đỗ Ngự Đình, lại tiện tay cởi hai nút áo trước ngực anh, để cho anh ngủ thoải mái một chút. Anh không cần phải quay đầu, hiển nhiên là ngủ cũng không yên tĩnh.

“Noãn Noãn, xin lỗi, đêm nay bọn chị cùng nhau ăn cơm, tâm tình của anh ấy hình như không được tốt, uống nhiều hơn hai ly, chị không khuyên được.” Vẻ mặt của Lý Dĩnh Chi áy náy búi tóc trên vai, trên khuôn mặt trang điểm cực kỳ quyến rũ.

Cuối cùng cô ta muốn ám chỉ cái gì?

“Ăn cơm?” Rõ ràng Đỗ Ngự Đình nói là đang họp?

“Em không biết sao?” Lý Dĩnh Chi hình như có chút ngạc nhiên, “Hôm nay sau khi tan ca, Đỗ Ngự Đình hẹn chị tới “Tình Thiên” ăn cơm!” Cô ta chợt nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên che miệng lại, giống như muốn nói chuyện gì đó không nên nói: “Noãn Noãn, em đừng nghi ngờ, Ngự Đình có thể là sợ em hiểu lầm nên mới không nói với em, bọn chị thật sự chỉ ăn bữa cơm.....”

Lý Dĩnh Chi giải thích dường như còn có ý ám chỉ gì đó.

Hai người ăn cơm, hơn nữa còn ở Tình Thiên, Tình Thiên là một trong những khách sạn tình nhân nổi tiếng nhất, hoàn toàn đều là tình nhân đi vào đấy ăn cơm.

Mũi của Ninh Noãn Dương đau xót, rõ ràng trong điện thoại anh nói là đang họp, nhưng mà tại sao Lý Dĩnh Chi lại nói là đi ăn cơm? Hơn nữa anh còn uống say rồi trở về?

“Chị Dĩnh Chi, cám ơn chị đã đưa anh ấy về.” Ninh Noãn Dương chịu đựng xúc động muốn khóc, miễn cưỡng cười: “Em kêu tài xế đưa chị về.” Hai tay nắm chặt quần áo, cả người run rẩy, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Anh đang lừa cô sao? Anh đang nói dối sao?

“Được.” Lý Dĩnh Chi tao nhã xoay người đi ra ngoài. Là cô ta quá coi thường Ninh Noãn Dương, cư nhiên lại không có hoảng loạn như cô ta nghĩ.

Ninh Noãn Dương ngồi trên giường, nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.

Anh lừa cô, thật sự là lừa cô.

Anh nói điện thoại hết pin, nhưng mà khi cô mở điện thoại của anh ra, pin trên màn hình rõ ràng là đầy ô, nhưng mà lại không nhận điện thoại của cô.

Anh là cố ý tắt điện thoại.

“Ô.....” Cô che miệng, cẩn thận không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt lại chảy trên khuôn mặt cô.

Mùi hương trên người của anh, không quen thuộc với cô.

Bây giờ cô nên làm cái gì mới được?

Sáng hôm sau, Đỗ Ngự Đình mê man tỉnh lại, “Bảo bối!” Anh đưa tay ôm người bên cạnh, lại không ngờ đụng vào một khoảng không, “Ngoan, cho chồng ôm ôm.” Sau khi sờ soạng một hồi, nhưng không bắt được thân thể mềm mại giống trong trí nhớ.

“Noãn Noãn-----” Anh khó hiểu bật người lên, bên cạnh không có một bóng người, anh lắc đầu, tối hôm qua uống nhiều quá, có chút đau đầu, anh hoàn toàn không nhớ rõ đã trở về như thế nào, đoán chừng chắc là tài xế đưa anh về. Tiểu nha đầu này không phải vì vậy mà tức giận rồi?

Anh vén chăn xuống giường, trong nháy mắt trở nên sững sờ, chỗ của cô, trên khăn trải giường bằng phẳng, ngay cả cái gối đầu cũng đặt rất ngay ngắn, trên giường giống như là đã sắp xếp qua. Anh nằm sấp trên giường, cẩn thận tìm kiếm, vậy mà không có một cọng tóc dài nào.

Làm sao có thể?

Tối hôm qua cô không có ngủ ở trong đây sao?

“Noãn Noãn.....” Anh mặc áo khoác vào vội vàng đi ra ngoài, đầu tiên là tìm kiếm tất cả các phòng trên tầng hai, không có bóng dáng của cô.

“Noãn Noãn, em đang ỏ đâu?” Nhà ăn ở lầu một cũng không có bóng dáng của cô, “Quản gia-----”

Quản gia vội vàng chạy tới, “Thiếu gia?”

“Thiếu phu nhân đâu?”

“Thiếu phu nhân sáng sớm đã đi ra ngoài, nói là đi ra ngoài dạo một chút.” Quản gia không rõ lý do.

“Có nói đi đâu hay không?” Đỗ Ngự Đình buồn phiền nắm tóc, sáng sớm đi ra ngoài làm gì.

Anh chạy về phòng, gọi điện thoại cho cô.

“Alo?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của cô vù vù, có chút trầm.

“Em đang ở đâu?” Sự bất an trong lòng Đỗ Ngự Đình nhiều thêm vài phần, có phải là cô bị cảm rồi không, giọng nói có chút kỳ lạ.

“Em ở bên ngoài tùy tiện đi dạo, bữa sáng không cần chờ em, em ăn bên ngoài rồi về.” Lúc này đây, giọng nói của cô rõ ràng mang theo tiếng nức nở.

“Noãn Noãn, em làm sao vậy?”

“Tút tút tút.....”

Bị cúp máy, Đỗ Ngự Đình mở to mắt nhìn điện thoại một hồi, lại gọi một cú điện thoại.

“Mộ Ngưng Tử, em nhanh chóng đưa vợ của anh trở về, nếu không cẩn thận anh sẽ không khách khí.”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Mộ Ngưng Tử mang theo vẻ ngái ngủ nồng đậm: “Anh nổi điên cái gì? Em còn đang hẹn hò với Chu Công, Noãn Noãn không phải đang ở nhà sao? Mới sáng sớm đã tìm em đòi người.”

“Pằng-----”

Lại bị cúp máy.

Không ở cùng Mộ Ngưng Tử?

Vậy Noãn Noãn rốt cuộc đã đi đâu?

Trên đường cái người không ngừng đi qua lại, người đến người đi, Ninh Noãn Dương cầm điện thoại, vô tri vô giác đi ở ven đường.

Cô rất muốn hỏi Đỗ Ngự Đình, rốt cuộc chuyện tối hôm qua là như thế nào? Nhưng mà lời nói tới miệng, cô lại không dám hỏi, sợ sẽ nghe được câu trả lời tàn nhẫn.

Anh bắt đầu chán cô rồi sao?

“Mau tránh ra.”

Bên cạnh có người vội vã chạy xe đạp qua, cô né không kịp, chờ khi bình tĩnh tại, điện thoại trượt khỏi tay cô, rơi xuống đất, tan nát.

“Đau-----” Chiếc xe đạp cào vào cánh tay, cánh tay đau đớn. Cô ôm cánh tay, chậm rãi ngồi xổm xuống đất, từng giọt nước mắt rơi xuống: “Đỗ Ngự Đình, tại sao anh lại gạt em?”

Trái tim của cô giống như đang bị ngâm trong nước lạnh, lạnh như băng.

“Tôi giúp cô nhặt.” Bên đường, đưa tay nhặt từng cái linh kiện điện thoại đã vỡ nát đưa cho cô: “Noãn Noãn?”

Ninh Noãn Dương, áo len màu xám nhặt, quần trắng đơn giản, Lục Tử Viễn, cô giống như rơi xuống biển sau đó tìm được cành cây cứu vớt, khóc lớn: “Huhu.....”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy nước mắt, khóc đến rối tinh rối mù, làm cho người ta đau lòng.

Trong tủ kính đối diện cô, có một con Tiểu Hùng màu trắng lông xù.

“Em đợi anh một chút.” Lục Tử Viễn suy nghĩ vài giây, đứng dậy, giống như là có chủ ý rất hay. Anh vội vàng chạy vào trong cửa hàng, đợi tới lúc đi ra ngoài, trong tay anh cầm thêm một con Tiểu Hùng màu trắng: “Tặng cho em.”

Tiểu Hùng màu trắng vểnh môi, thân thể mũm mỉm, dáng vẻ ngây thơ.

Ninh Noãn Dương nín khóc mỉm cười.

“Đi, anh đưa em đi ăn mì thịt bò.” Lục Tử Viễn nhét Tiểu Hùng vào trong lòng Ninh Noãn Dương, kéo cô đứng dậy.

“Đi đâu?”

Không có câu trả lời, Lục Tử Viễn không nói không rằng nhét cô vào trong xe.

. . . . . . . . . .


Phía trước nhà hàng nhỏ hẹp, bảng hiệu cũng không quá thu hút, thậm chí nhìn qua có chút cũ kỹ. Chiếc Mercedes màu bạc dừng trước nhà hàng, trông không hợp với nhà hàng này.

“Ông chủ, hai bát mì thịt bò, một phần tôm chiên cay, một phần cá viên chiên, hai ly trà lạnh.” Lục Tử Viễn quen thuộc hô về phía chỗ làm đồ ăn, nhìn ra anh rất quen thuộc với nhà hàng này.

“Được, lập tức có ngay.” Ông chủ trả lời rất nhiệt tình, còn chào hỏi với Lục Tử Viễn: “Tiểu Lục, hôm nay mang theo bạn gái à?” Ông chủ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh, động tác nhanh nhẹn, vừa nhìn nụ cười trên mặt liền biết là một người nhiệt tình hiếu khách.

Ninh Noãn Dương lộ ra vẻ xấu hổ.

Lục Tử Viễn cũng không bác bỏ lời nói của ông chủ, chỉ cười gật đầu, chạy tới phía trước lấy hai đôi đũa: “Đợi thêm một lúc, sắp có rồi, bảo đảm là ăn rất ngon.”

Trong nhà hàng nhỏ này buôn bán không tệ, trước cửa hàng có khoảng hai mươi bàn gần như đầy người, tất cả đều được ngồi đầy. Ông chủ bận rộn ở trong bếp, bà chủ lại vội vàng chào hỏi khách, tính tiền.

Ninh Noãn Dương đánh giá hoàn cảnh của nhà hàng nhỏ, trong lòng cô sinh ra một chút kinh ngạc, cô cho rằng bác sĩ đều sẽ rất chú ý, đặc biệt là về phương diện đồ ăn, không ngờ Lục Tử Viễn lại không để ý chút nào.

Không bao lâu, món ăn của bọn họ được bưng lên, ngoại trừ những món đã gọi trước đó, vậy mà còn có một dĩa đậu đỏ. Trong cái dĩa sứ nhỏ màu trắng, có từng viên đậu đỏ đầy đặn nằm ở trong, dường như trên mặt món ăn còn đổ thêm một ít nước tương, một mùi thơm nhẹ nhàng truyền đến.

Bà chủ giải thích: “Đây là đậu đỏ được làm theo công thức bí mật, tặng cho hai người, đậu đỏ cũng được gọi là đậu tương tư, là thứ minh chứng cho tình yêu.” Bà đánh giá khuôn mặt của hai người, cười tươi như hoa: “Dì thấy con và Tiểu Lục rất xứng đôi.”

“Bọn con.....” Ninh Noãn Dương muốn giải thích.

“Cám ơn bà chủ.” Lục Tử Viễn nắm tay Ninh Noãn Dương, ý cười trên mặt càng sâu hơn.

Bà chủ đi xa rồi.

“Này, tại sao anh không giải thích rõ ràng?” Ninh Noãn Dương rút tay về.

Lục Tử Viễn gắp một viên đậu đỏ bỏ vào trong miệng: “Chẳng lẽ anh phải nói, bọn con không phải là người yêu, dì bưng cái này đi đi! Đậu đỏ này là món ăn sở trưởng của bà chủ, không có bán, chỉ tặng cho các cặp người yêu.”

“Ăn mì đi.” Anh vùi phân nửa cá viên chiên và tôm chiên dưới mì của cô, lại còn giúp cô thêm rất nhiều dầu ớt đỏ: “Mau ăn đi.”

“Dạ!” Mì rất thơm, chỉ cần ngửi thôi cũng làm cho người ta cảm thấy muốn chảy nước miếng. Ninh Noãn Dương cúi đầu ăn, mũi đã khóc tới đỏ đỏ: “Ăn ngon!” Nước súp đủ vị, thịt bò được nấu chín kỹ, sợi mì được làm bằng tay rất dai, rất ít khi được ăn mì thịt bò nào ngon như vậy.

Lục Tử Viễn gạt mì trong chén, gấp từng khối thịt bò trong bát để vào trong bát của cô, lại lựa tỏi, hành, gừng trong bát của cô để vào trong bát của chính mình: “Không đủ anh lại kêu thêm.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương